Chương 2: Xin chuyển khối
Rainy
28/11/2013
Misa thân yêu, anh đang trên đường tới Hà Nội để gặp một người bạn
cũ, em cũng biết người đó đấy, thậm chí em còn vô cùng quen thuộc với cô ấy nữa.
Đừng ghen nhé, anh gặp cô ấy cũng là bất đắc dĩ thôi, vì anh muốn biết em đang ở đâu, anh thực sự rất nóng lòng muốn gặp em.
Không biết em bây giờ trông như thế nào nhỉ?
Liệu có còn béo mũm mĩm như ngày trước không?
Anh không thích em gầy đi đâu, như thế anh sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã bỏ em lại nơi đây, nên em đừng gầy đi nhé.
Trong lòng anh bây giờ vô cùng rối bời, anh cảm thấy mình đã quá ngốc nghếch khi bị một cô gái lừa dối, Misa à.
Nếu như ngày đó anh không nên tin vào lời của cô gái đó thì có lẽ anh sẽ không phải xa cách em đến bây giờ.
Tuy rất giận cô ta nhưng anh sẽ không làm hại gì đến cô gái đó đâu, vì anh biết cô gái ấy rất quan trọng với em và chắc em cũng không thích anh làm gì một cô gái đâu nhỉ?
Anh đang ngồi đợi cô ấy đến và anh thấy rất vui khi mình sắp có thể tìm được em rồi.
Chờ anh nhé, Misa!
Ngọc Ánh ngồi im trên ghế, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động lẫn cử chỉ trên nét mặt của mẹ mình. Bà Ngọc Liên đang ngồi một cách vô cùng thoải mái đối diện cô, hai chân bắt chéo lại, miệng cắn hướng dương tóp tép, đôi mắt nhìn lên màn hình ti vi.
Trông bà lúc này, Ngọc Ánh kết luận được một điều chắc chắn: “mẹ đang làm ngơ, coi như không thấy mình” và Ngọc Ánh quyết định sẽ không chịu thua.
1 phút, 2 phút, 3 phút, 4 phút, 5 phút trôi qua, thấy Ngọc Ánh vẫn đang say đắm dán chặt ánh mắt lên người mình như ban đầu thì bà Ngọc Liên không thể để yên như vậy nữa, một phần là vì bà lo cho con mình sau này sẽ hỏng mắt, một phần là vì rất sợ nó dùng cái cách này để đi khủng bố người ngoài và quan trọng hơn là bà đã cắn hết túi hướng dương trong tay.
Đặt chiếc túi không xuống bàn và nhìn Ngọc Ánh bằng một vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy qua khiến cho Ngọc Ánh phải ngồi thẳng người lại một cách nghiêm túc, trông hai mẹ con lúc này không khác gì hai đối thủ đang ngầm cạnh tranh với nhau, giọng nói của bà Ngọc Liên không nặng mà cũng không nhẹ vang lên:
- Thế nên bây giờ con muốn chuyển sang khối C?
Ngọc Ánh gật đầu.
Bà Ngọc Liên nhìn Ngọc Ánh một lúc rồi phá lên cười. Tưởng rằng mẹ mình đã đồng ý nên Ngọc Ánh cũng thả lỏng người, tựa lưng lên ghế, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đang đè nặng trên người cũng được trút xuống.
Không hề báo trước, bà Ngọc Liên đột nhiên không cười nữa, ánh mắt sắc nhọn quét lên người Ngọc Ánh và thét lên:
- Không chuyển chiếc gì hết, lên phòng học bài nhanh.
Ngọc Ánh giật thót người khi thấy mẹ mình thay đổi thái độ nhanh như vậy, cô ngớ người ra nhìn người phụ nữ đáng kính vừa cười rất to kia, tự hỏi liệu có phải trước kia mẹ mình là một diễn viên nổi tiếng không?
Trình độ diễn xuất như vậy thật khiến người ta chóng mặt. Nhìn ánh mắt như muốn đánh người kia của mẹ mình, Ngọc Ánh không khỏi hoảng hốt, đứng bật dậy, chạy vội lên lầu, đóng sập cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa và thở hồng hộc, tay trái vuốt ngực, nếu ai không hiểu chuyện sẽ nghĩ rằng Ngọc Ánh vừa thi chạy ma ra tông mất.
Thực ra mọi chuyện cũng chẳng có gì là to tát và nghiêm trọng lắm.
Sau khi tan học, Ngọc Ánh vừa đi về nhà vừa nghĩ vẩn vơ, hôm nay cô đã đắc tội lớn với thầy chủ nhiệm, chắc chắn sau này cuộc đời học sinh của cô sẽ vô cùng thê thảm. Trong cái khó ló ra cái khôn, Ngọc Ánh đột nhiên có một quyết định vô cùng sáng suốt: cô sẽ xin chuyển sang khối C.
“Mặc dù không biết gì về sử địa nhưng nếu cố gắng chắc sẽ học được thôi, chẳng phải Bác Hồ đã từng nói không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền đó sao.”, Ngọc Ánh nghĩ tới đó và tự nhủ nhất định sẽ đào núi và lấp bể để có thể chinh phục được khối C.
Nhưng bạn Ngọc Ánh ngây thơ đã không hề nghĩ đến việc thái hậu nhà mình sẽ không đồng ý sáng kiến của cô và càng không ngờ sẽ có ngày thấy được vẻ mặt khác của thái hậu, điều đó khiến cho Ngọc Ánh vô cùng bất mãn, bằng chứng là sau khi bị mẹ đuổi lên phòng, Ngọc Ánh không học bài mà ngồi trên giường ôm chú gấu Misa ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh chị gái được đặt trên bàn học.
Cô nghệt mặt ra, nói bằng một giọng đầy tâm trạng:
- Chị, hôm nay em gặp lại cái tên môi mỏng đó, em rất muốn giúp chị rửa hận nhưng không biết nên bắt đầu thế nào và làm những cái gì. Nói cho em biết đi, Ngọc Vân.
“Ắt xììì…” Ngọc Vân đột nhiên hắt xì một cái khiến cho chàng trai bên cạnh cô cười nhạt và nói bằng một giọng mỉa mai:
- Gặp lại tôi khiến cho cậu thấy hốt hoảng thế à? Không ngờ có người vì sợ mà cũng bị ốm nữa.
“ Tên chết tiệt nào vừa nhắc đến mình thế nhỉ?” Ngọc Vân sịt sịt mũi rồi cúi gằm mặt xuống, cắn chặt môi, hai tay đan vào nhau vân vê vạt áo, trông cô lúc này như một đứa trẻ mắc lỗi đang bị phạt.
- Tôi đáng ghét đến mức cậu không buồn nhìn tôi lấy một cái sao?
Ngọc Vân nghe thấy vậy thì vội ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, trông cô lúc này vô cùng giống trẻ con khiến cho ai nhìn vào cũng thấy yêu, nhưng đáng tiếc chàng trai ngồi bên cạnh lại không hề có một chút cảm xúc nào đối với cô, chàng trai nhếch môi:
- Đừng dùng cái ánh mắt ngây thơ vô số tội của cậu để nhìn tôi, tôi không dễ bị mắc lừa như Minh Khang nhà cậu đâu.
- Anh Khang à, mình…. – Ngọc Vân cất giọng một cách khó khăn, nói một cách ngập ngừng.
Chưa để cho Ngọc Vân nói hết câu, Khang đã cắt ngang lời cô:
- Nghe nói cậu đã kết hôn? Là Minh Khang sao?
Ngọc Vân nghe tới đó thì thoáng đỏ mặt, gật đầu.
Khang nhìn Ngọc Vân, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét nhưng cũng đầy khó chịu, giọng nói thì sặc mùi dấm chua:
- Vậy sao? Quả nhiên là cậu ta, chắc cậu hạnh phúc lắm phải không? Điều ước của cậu cuối cùng cũng thành sự thật rồi còn gì.
Ngọc Vân nghe tới đó thì mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài:
- Mình biết là cậu không thích mình nhưng mà…
- Không cần nói nữa, tôi không thể đỡ lại được văn khối C của cậu đâu. Dù sao thì cũng chúc cậu hạnh phúc.
Ngọc Vân mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn cậu.
Ngọc Vân vừa dứt lời cũng là lúc chuông điện thoại reo và rung lên, cô mở điện thoại ra, rồi khó xử nhìn về phía Khang.
- Nghe máy đi, là Minh Khang đúng không? Không cần để ý tới tôi.
Ngọc Vân cười một cách ngượng nghịu rồi đứng dậy, bước ra chỗ gần đó.
Khang liếc mắt sang người con gái đó, nhìn nụ cười hạnh phúc và giọng nói nhẹ nhàng của cô, bình tĩnh cầm ly cà phê lên uống một ngụm, đôi môi không tự chủ được mà cười một cách chua chát, li cà phê sữa này cũng tự nhiên đắng ngắt.
Cuộc đời này vốn là vậy mà, những thứ đã vụt mất không bao giờ lấy lại được, khi có thì không biết trân trọng, khi mất đi thì mới vội vã đi tìm, nhưng đã quá muộn rồi.
Đặt li cà phê xuống, thấy Ngọc Vân đang đi tới, Khang di chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Đợi cho tới khi Ngọc Vân ngồi đối diện cậu mới quay người lại, hỏi:
- Ông xã gọi về sao? Quản kĩ thế.
Nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Khang, Ngọc Vân chỉ biết cười trừ mà nói:
- Không, ảnh bảo lúc nào về gọi cho ảnh, ảnh tới đón thôi.
- Tình cảm gớm.
Ngọc Vân cầm li nước lên uống, cô rất muốn xua đi cái không khí căng thẳng này nhưng không biết phải làm sao. Ngọc Vân là một người không hẳn là ít nói nhưng cũng không phải là người nói lắm, cô chỉ thích nói khi nào tâm trạng mình vui vẻ, còn khi buồn thì ngồi hát vu vơ vài câu vui nhộn cho khuây khỏa.
Trong trường hợp này, cô thật sự không nên biết làm thế nào, quen biết Khang nhiều năm, cô rất hiểu tính cậu ấy, một người yêu ghét rõ ràng và không thích nói những điều không có lợi cho mình, nên Ngọc Vân chọn cách im lặng là tốt nhất.
Khang nhìn Ngọc Vân, cậu thừa biết cô nàng này đang nghĩ những gì, cậu thật sự không muốn để cho cuộc gặp gỡ này trở nên căng thẳng như thế nhưng không hiểu sao nhìn thấy người con gái này là bản thân lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến lạ, có phải cậu là người thù dai không khi mà 2 năm trôi qua cậu vẫn không thể quên được cái quá khứ ngu ngốc đó?
Thấy Ngọc Vân phiền não như vậy, Khang quyết định không tra tấn cô gái này nữa, chắc cô ấy cũng đã biết hối cải đủ rồi, khẽ cất giọng hỏi:
- Biết tại sao tôi lại về không?
Ngọc Vân hơi ngỡ ngàng trước sự thay đổi giọng nói của Khang, cô lắc đầu.
Khang hỏi tiếp:
- Misa đâu?
Ngọc Vân giật thót người khi nghe thấy cái tên đó, cô nhìn Khang bằng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Khang chỉ mỉm cười, nói một cách bình thường như không thấy sự ngạc nhiên tột độ trong mắt Ngọc Vân:
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, tôi về nước là vì cô ấy. Tôi biết tất cả rồi nên cậu cũng không cần phải nói dối tôi nữa đâu.
- Cậu định làm gì con bé?
- Tôi chưa bao giờ có ý định làm hại cô ấy, điều đó cậu hiểu rõ mà.
- Khang, cậu phải biết rằng, Misa chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu cả, nên cậu làm ơn đừng xuất hiện và làm đảo lộn cuộc sống của nó có được không?
- Câu nói này 2 năm trước cậu cũng đã nói với tôi rồi.
- Cậu… rốt cuộc muốn làm gì chứ?
- Cậu nghĩ sao?
-…
- Qua cầu rút ván, tôi mong rằng Misa không thừa hưởng cái tính cách đó từ gia đình cậu. – Khang nói rồi đứng dậy – Tôi có việc rồi, tạm biệt.
Nhìn chàng trai tóc vàng đang bước vào trong xe, Ngọc Vân thở dài nào nề.
Rốt cuộc em cô đã làm sai gì mà ông trời lại làm thế với nó chứ?
- Sao vậy? Lưu luyến rồi sao? – Một giọng nói vang lên bên cạnh khiến cho Ngọc Vân giật mình quay người lại.
Vì khuôn mặt của Minh Khang quá gần nên khi Ngọc Vân quay người lại thì đôi môi cô chạm ngay vào đôi môi của Minh Khang, một nụ hôn theo đó mà đến.
Khang nhìn hai người đang hôn nhau say đắm kia qua kính chiếu hậu, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, môi mím chặt lại.
Hai người hạnh phúc quá nhỉ?
Qua cầu rút ván với tôi mà vẫn còn bình thản âu yếm nhau ngay sau khi tôi vừa đi khỏi thế kia sao?
Ngồi trong xe, Ngọc Vân nhìn Minh Khang, ánh mắt đầy sự lo lắng, nhận ra được sự khác lạ trong đôi mắt của cô, Minh Khang hỏi:
- Sao vậy?
- Chồng, em lo quá. Anh Khang nói về để tìm Misa, em cảm thấy không ổn cho lắm.
Minh Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đừng lo, cạu ta sẽ không làm hại gì tới Misa đâu. Mà con bé cũng lớn rồi, để cho nó tự lo liệu đi.
Ngọc Vân im lặng, ngẫm nghĩ.
Con người của Anh Khang vô cùng cố chấp, cậu ta đã quyết định thế nào thì chắc chắn sẽ không thay đổi và không chịu bỏ cuộc.
Nếu nói rằng Anh Khang chỉ đang nói đùa thì lại càng sai, con người này từ trước tới nay không bao giờ nói đùa, chứ đừng nói là chuyện liên quan đến em gái cô thì càng không thể.
Nghĩ tới cô em gái nhí nhảnh của mình, Ngọc Vân lại càng đau đầu.
Trong khi Anh Khang thì vô cùng trưởng thành thì em cô lại vô cùng trẻ con và cợt nhả.
Tuy nhiên, nó với Anh Khang lại có vài điểm giống nhau, đó là cả hai đều cố chấp và yêu ghét rõ ràng.
Em gái cô vô cùng ghét Anh Khang, Ngọc Vân biết rõ điều đó vì cô chính là nguyên nhân khiến nó ghét cậu ta đến vậy. Chính vì đã ghét rồi nên nó sẽ không thể yêu cậu ta được.
Anh Khang rất yêu em gái cô, Ngọc Vân biết rất rõ điều đó vì cô chính là người khiến cho cậu ta gặp gỡ và yêu nó. Chính vì đã yêu rất nhiều rồi nên cậu ta sẽ không thể ghét nó được.
Đó là hai điều khiến cho Ngọc Vân vô cùng nhức đầu vì tất cả những điều này đều liên quan đến cô.
Nhớ lại mình trước đây, Ngọc Vân cảm thấy thật sự xấu hổ, lẽ ra cô không nên nói dối như vậy, để bây giờ bị người ta phát hiện ra, thật không còn mặt mũi nào nữa.
Còn em cô nữa, nếu nó biết rằng chị gái nó đã lừa nó thì không biết nó sẽ xử sự như thế nào nhỉ?
Liệu nó có xông tới bóp chết cô không?
Hay là sẽ chừa mặt cô cho tới chết?
Nghĩ tới cái tấm ảnh trước đây của Anh Khang bị em gái vẽ chi chít lên mặt và không ngừng nguyền rủa khi nghe thấy cô nói cậu ta đá cô là Ngọc Vân không khỏi rùng mình, em gái cô quả thật vô cùng đáng sợ và có sức sát thương mạnh mẽ.
Ngọc Ánh rất thích đọc truyện Đô rê mon và nhân vật yêu thích của cô là Nô bi ta, có thể nói Ngọc Ánh có rất nhiều điểm giống chàng trai này, nếu Nô bi ta hay ăn và hay ngủ thì châm ngôn của Ngọc Ánh là: “Ăn được ngủ được là tiên”.
Ngọc Ánh rất coi trọng việc ngủ, một khi đã ngủ là ngủ hết mình không cần quan tâm tới thế giới có thay đổi như thế nào.
Và bây giờ, cô nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm tịt lại, ngủ rất say, nếu như có ai lẻn vào lôi cô bán đi chắc Ngọc Ánh vẫn không biết gì.
Bằng chứng là ông Quang Tuấn – bố của Ngọc Ánh đã vào trong phòng cô được hơn nửa tiếng và đã gọi cô hơn chục câu rồi mà Ngọc Ánh vẫn không hay biết gì.
Điều đó cho thấy Ngọc Ánh rất có tố chất để trở thành Nô bi ta siêu cấp, vì Nô bi ta bình thường khi đang ngủ mà mẹ cậu gọi thì cậu vẫn dậy được nhưng Ngọc Ánh thì vẫn say giấc nồng.
Ông Quang Tuấn thở dài nhìn cô con gái ham ngủ của mình, đứng dậy ra ngoài lấy một nhúm bông và quay trở lại vào phòng Ngọc Ánh, nhét bông vào hai mũi cô rồi ung dung ngồi trên ghế nhìn theo từng biểu hiện trên mặt của con mình.
Khuôn mặt Ngọc Ánh bắt đầu thay đổi dần, cô hết cau mày rồi lại khịt khịt mũi, môi mở to ra để hít lấy không khí bên ngoài và cuối cùng là đứng bật dậy, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, lẩm bẩm:
- Sao không thở được nhỉ? Lẽ nào lại bị nít mũi? – Rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Ông Quang Tuấn tí nữa ngã ngửa khi tận mắt thấy, tai nghe con mình nó ham ngủ đến như vậy.
Vốn dĩ khi nghe bà Ngọc Liên nói rằng Ngọc Ánh muốn chuyển sang khối C nhưng lại không chịu học hành gì, suốt ngày ngủ ông đã không tin.
Nhưng khi mở cửa ra thấy Ngọc Ánh đang ngủ say, gọi cách nào cũng không dậy, ông đã thấy không chấp nhận được, bây giờ thấy nó vì ngủ mà bất chấp cả sự sống còn của mình thì ông lại càng không thể để yên.
Ông Quang Tuấn đứng dậy, tiến tới gần đứa con đang ngủ, hít một hơi, nén giận rồi quát lên:
- Dậy mau.
Dĩ nhiên là Ngọc Ánh đang mơ màng trong giấc ngủ sẽ giật nảy người mà bật luôn dậy, khi nhìn thấy người trước mặt là ông bố hiền hòa của mình, Ngọc Ánh khẽ cười, nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục cách mạng ngủ của mình.
Nhưng cô chưa kịp an giấc thì đã bị lôi đi ra khỏi giường. Ngọc Ánh nhìn bố mình một cách khó hiểu, đôi môi cong lên vô cùng bất mãn:
- Bố à, có chuyện gì vậy? Con vẫn chưa ngủ xong mà.
- Mày ngủ đến hết đời thì vẫn là chưa xong thôi. Nói chuyện với bố một chút. Tại sao lại muốn chuyển sang khối C hả?
Ngọc Ánh nghe tới đó thì rầu rĩ cả người.
Mẹ à, tuy con biết mẹ không thích con học khối C nhưng công suất làm việc bằng miệng của mẹ cũng không cần phải nhanh chóng thế chứ.
Chí ít thì mẹ cũng phải cho con ngủ xong thì mới nói để con còn có đủ sức để thích ứng chứ.
- Bố à… con… - Ngọc Ánh nói bằng một giọng chán nản.
- Con làm sao? Bố thật không thể hiểu nổi, con nghĩ thế nào mà lại đi cãi nhau với giáo viên mới đến nỗi phải chuyển khối vì sợ người ta trù.
Dĩ nhiên là ba không thể hiểu rồi, chính con cũng không hiểu nữa là.
Tất nhiên, Ngọc Ánh sẽ không ngốc đến mức nói thầy giáo mà cô cãi là tên đã đá chị cô, và cũng sẽ không nói lí do là tại hắn ta đã đá chị cô vì Ngọc Ánh đã lường trước được rằng lão bà nhà mình sẽ nói cho lão ông nhưng cô chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa.
Ngọc Ánh quyết định sẽ dùng chiêu quen thuộc để làm mềm lòng ông bố hiền lành của mình.
Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị khóc nhưng không hiểu sao mũi mình đột nhiên chật chội vô cùng, sờ tay vào mới biết là có vật thể lạ ở trong mũi của mình, cô ngước mắt nhìn ba mình, mếu máo nói:
- Bố à, nhà mình có kẻ đột nhập. Không biết tên trời đánh nào đã tranh thủ lúc con ngủ đã nhét cái quỷ quái gì vào mũi con ý.
Ông Quang Tuấn nghe thấy ba từ “ tên trời đánh” của Ngọc Ánh mà lộn hết cả ruột gan lên, biết rằng con gái ngây thơ chỉ nói thế chứ không có hàm ý gì cả nhưng trong lòng ông vẫn không nén được bực bội, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng giọng nói thì như đang cố kìm nén để không bùng nổ:
- Là bố đã nhét bông vào mũi của con. Như vậy bố có được coi là tên trời đánh không?
Ngọc Ánh nhìn ông bố đang cười một cách hiền dịu kia, trong lòng không khỏi rùng mình, ngay cả bố của cô cũng có thể làm diễn viên được, thế giới này bị đảo lộn thật rồi.
Ngọc Ánh cười xởi lởi, giọng nịnh nọt:
- Bố à, bố biết là con không cố ý nói thế mà. Với con thì bố không đánh trời thì thôi chứ làm gì có chuyện trời đánh bố chứ.
- Thế sao còn không lấy bông ra đi?
Ngọc Ánh chạy vội vào trong nhà tắm, ngỡ rằng đã thoát nạn nào ngờ ba cô có thể đọc được suy nghĩ người khác đã nói tiếp:
- 2 phút sau phải có mặt ở đây.
Ngọc Ánh khóc không ra nước mắt.
Bố à, bố không cần phải tập làm Edward đâu, con biết bố rất giỏi đoán được tâm tư của người khác nhưng cũng không cần phải dập tắt hi vọng vừa mới nhon nhen của con một cách phũ phàng như vậy chứ.
Đứng trước bồn rửa mặt, Ngọc Ánh lấy hai miếng bông ở trong mũi ra, đầu không ngừng thắc mắc không biết mẹ yêu dấu đã làm gì mà có thể khiến cho ông bố tâm hồn không chút đen tối của cô lại định ám sát cô bằng cách đó.
Dù sao thì cũng chỉ là xin chuyển sang khối C thôi mà, bố có cần phải thể hiện sự bất mãn bằng cách giết người không cần dao này không?
Suy nghĩ đi, suy nghĩ lại Ngọc Ánh kết luận được rằng: bố của cô vô cùng ghét cô học khối C và Ngọc Ánh quyết định sẽ không xin chuyển sang khối C nữa.
Nếu như để ông bố hiền lành này ghét thì còn ai chu cấp tiền cho cô ăn quà vặt và mua truyện nữa.
Mẹ cô ư?
Mơ đi!
Bà tha không lấy của cô là may đó.
Bước đi ra ngồi một cách hùng dũng, Ngọc Ánh ngồi thẳng người, ánh mắt bừng bừng khí thế làm cho ông Quang Tuấn nhìn cô vô cùng khó hiểu, không biết điều gì khiến cho đứa con gái của ông đột nhiên thay đổi thái độ như vậy chứ?
Không phải là nó lại nghĩ ra trò quái đản gì chứ?
Nghĩ đến đó, trong người ông không rét mà cũng run.
- Bố! – Ngọc Ánh cất giọng vô cùng mạnh mẽ.
- Ừ. – Ông Quang Tuấn đáp lại vô cùng hời hợt, bằng mọi giá ông phải dập tắt ngay cái ý tưởng điên dồ đang có trong đầu nó, mặc dù vẫn chưa biết nó định làm gì. – Con gái à, bố biết rằng con là một đứa rất biết trái phải, con sẽ không làm cho bố phải thất vọng đâu, đúng không?
Nói rồi ông đứng dậy luôn, không để cho con gái ông nói tiếp.
Ngọc Ánh ngơ ngơ người, vẻ mặt vô cùng ngu ngốc.
Ông bố nghiêm nghị lúc nãy của cô đâu rồi?
Ngọc Ánh sờ sờ mũi, thế giới này quả nhiên biến hóa khôn lường, liệu cô có nên tự hào khi mình có một ông bố và một bà mẹ có diễn xuất cực giỏi như vậy không nhỉ?
Sao cô lại không được truyền một chút nào từ họ vậy chứ?
Ngọc Ánh mở máy tính, vào yahoo, viết lên status: Lỡ gây thù chuốc oán với giáo viên chủ nhiệm, cuộc đời toàn màu đen.
Vừa nhấn enter được một phút đã có một nick có tên: “Misa_mãi chờ_ mãi đợi” chat với cô: Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Vừa gửi xong đã thấy nick đó out, Ngọc Ánh ngẩn người, rốt cuộc thì việc của cô có liên quan gì đến quân tử chứ? Mà có cần phải chuồn nhanh như vậy không chứ?
Còn chưa kịp hỏi gì mà, haizz, Ngọc Ánh thở dài, thế giới này còn có quá nhiều điều cô chưa thể biết tới.
Misa của anh, không hiểu sao đột nhiên anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hôm nay anh đã gặp một người, đó là cô gái anh đã từng rung động trong khoảng thời gian xa em.
Cô gái đó đã từng rất yêu anh, yêu đến mức có thể làm tất cả vì anh nhưng đến khi anh đã có thể đến bên cô ấy thì cô ấy lại yêu một người khác.
Mỉa mai thay người ấy lại vô cùng giống anh, thậm chí cả cái tên cũng vậy.
Anh đã từng nghĩ rằng cô ấy yêu người đó để quên anh nhưng một người bạn của anh lại nói rằng cô ấy chỉ coi anh là một vật thay thế.
Mặc kệ là gì thì anh cũng không muốn quan tâm nữa vì bây giờ trong đầu anh chỉ có em, riêng em mà thôi.
Dẫu biết là như thế nhưng sao anh vẫn thấy đau lòng quá, từng tế bào trong cơ thể anh như muốn lộn nhào ra khi thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau.
Misa, em đang ở đâu, anh muốn tìm thấy em thật nhanh chóng, chỉ có em mới có thể khiến anh quên đi tất cả mà thôi.
Anh sẽ nhanh tìm thấy em thôi, chờ anh nhé!
Đừng ghen nhé, anh gặp cô ấy cũng là bất đắc dĩ thôi, vì anh muốn biết em đang ở đâu, anh thực sự rất nóng lòng muốn gặp em.
Không biết em bây giờ trông như thế nào nhỉ?
Liệu có còn béo mũm mĩm như ngày trước không?
Anh không thích em gầy đi đâu, như thế anh sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã bỏ em lại nơi đây, nên em đừng gầy đi nhé.
Trong lòng anh bây giờ vô cùng rối bời, anh cảm thấy mình đã quá ngốc nghếch khi bị một cô gái lừa dối, Misa à.
Nếu như ngày đó anh không nên tin vào lời của cô gái đó thì có lẽ anh sẽ không phải xa cách em đến bây giờ.
Tuy rất giận cô ta nhưng anh sẽ không làm hại gì đến cô gái đó đâu, vì anh biết cô gái ấy rất quan trọng với em và chắc em cũng không thích anh làm gì một cô gái đâu nhỉ?
Anh đang ngồi đợi cô ấy đến và anh thấy rất vui khi mình sắp có thể tìm được em rồi.
Chờ anh nhé, Misa!
Ngọc Ánh ngồi im trên ghế, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động lẫn cử chỉ trên nét mặt của mẹ mình. Bà Ngọc Liên đang ngồi một cách vô cùng thoải mái đối diện cô, hai chân bắt chéo lại, miệng cắn hướng dương tóp tép, đôi mắt nhìn lên màn hình ti vi.
Trông bà lúc này, Ngọc Ánh kết luận được một điều chắc chắn: “mẹ đang làm ngơ, coi như không thấy mình” và Ngọc Ánh quyết định sẽ không chịu thua.
1 phút, 2 phút, 3 phút, 4 phút, 5 phút trôi qua, thấy Ngọc Ánh vẫn đang say đắm dán chặt ánh mắt lên người mình như ban đầu thì bà Ngọc Liên không thể để yên như vậy nữa, một phần là vì bà lo cho con mình sau này sẽ hỏng mắt, một phần là vì rất sợ nó dùng cái cách này để đi khủng bố người ngoài và quan trọng hơn là bà đã cắn hết túi hướng dương trong tay.
Đặt chiếc túi không xuống bàn và nhìn Ngọc Ánh bằng một vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy qua khiến cho Ngọc Ánh phải ngồi thẳng người lại một cách nghiêm túc, trông hai mẹ con lúc này không khác gì hai đối thủ đang ngầm cạnh tranh với nhau, giọng nói của bà Ngọc Liên không nặng mà cũng không nhẹ vang lên:
- Thế nên bây giờ con muốn chuyển sang khối C?
Ngọc Ánh gật đầu.
Bà Ngọc Liên nhìn Ngọc Ánh một lúc rồi phá lên cười. Tưởng rằng mẹ mình đã đồng ý nên Ngọc Ánh cũng thả lỏng người, tựa lưng lên ghế, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đang đè nặng trên người cũng được trút xuống.
Không hề báo trước, bà Ngọc Liên đột nhiên không cười nữa, ánh mắt sắc nhọn quét lên người Ngọc Ánh và thét lên:
- Không chuyển chiếc gì hết, lên phòng học bài nhanh.
Ngọc Ánh giật thót người khi thấy mẹ mình thay đổi thái độ nhanh như vậy, cô ngớ người ra nhìn người phụ nữ đáng kính vừa cười rất to kia, tự hỏi liệu có phải trước kia mẹ mình là một diễn viên nổi tiếng không?
Trình độ diễn xuất như vậy thật khiến người ta chóng mặt. Nhìn ánh mắt như muốn đánh người kia của mẹ mình, Ngọc Ánh không khỏi hoảng hốt, đứng bật dậy, chạy vội lên lầu, đóng sập cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa và thở hồng hộc, tay trái vuốt ngực, nếu ai không hiểu chuyện sẽ nghĩ rằng Ngọc Ánh vừa thi chạy ma ra tông mất.
Thực ra mọi chuyện cũng chẳng có gì là to tát và nghiêm trọng lắm.
Sau khi tan học, Ngọc Ánh vừa đi về nhà vừa nghĩ vẩn vơ, hôm nay cô đã đắc tội lớn với thầy chủ nhiệm, chắc chắn sau này cuộc đời học sinh của cô sẽ vô cùng thê thảm. Trong cái khó ló ra cái khôn, Ngọc Ánh đột nhiên có một quyết định vô cùng sáng suốt: cô sẽ xin chuyển sang khối C.
“Mặc dù không biết gì về sử địa nhưng nếu cố gắng chắc sẽ học được thôi, chẳng phải Bác Hồ đã từng nói không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền đó sao.”, Ngọc Ánh nghĩ tới đó và tự nhủ nhất định sẽ đào núi và lấp bể để có thể chinh phục được khối C.
Nhưng bạn Ngọc Ánh ngây thơ đã không hề nghĩ đến việc thái hậu nhà mình sẽ không đồng ý sáng kiến của cô và càng không ngờ sẽ có ngày thấy được vẻ mặt khác của thái hậu, điều đó khiến cho Ngọc Ánh vô cùng bất mãn, bằng chứng là sau khi bị mẹ đuổi lên phòng, Ngọc Ánh không học bài mà ngồi trên giường ôm chú gấu Misa ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh chị gái được đặt trên bàn học.
Cô nghệt mặt ra, nói bằng một giọng đầy tâm trạng:
- Chị, hôm nay em gặp lại cái tên môi mỏng đó, em rất muốn giúp chị rửa hận nhưng không biết nên bắt đầu thế nào và làm những cái gì. Nói cho em biết đi, Ngọc Vân.
“Ắt xììì…” Ngọc Vân đột nhiên hắt xì một cái khiến cho chàng trai bên cạnh cô cười nhạt và nói bằng một giọng mỉa mai:
- Gặp lại tôi khiến cho cậu thấy hốt hoảng thế à? Không ngờ có người vì sợ mà cũng bị ốm nữa.
“ Tên chết tiệt nào vừa nhắc đến mình thế nhỉ?” Ngọc Vân sịt sịt mũi rồi cúi gằm mặt xuống, cắn chặt môi, hai tay đan vào nhau vân vê vạt áo, trông cô lúc này như một đứa trẻ mắc lỗi đang bị phạt.
- Tôi đáng ghét đến mức cậu không buồn nhìn tôi lấy một cái sao?
Ngọc Vân nghe thấy vậy thì vội ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, trông cô lúc này vô cùng giống trẻ con khiến cho ai nhìn vào cũng thấy yêu, nhưng đáng tiếc chàng trai ngồi bên cạnh lại không hề có một chút cảm xúc nào đối với cô, chàng trai nhếch môi:
- Đừng dùng cái ánh mắt ngây thơ vô số tội của cậu để nhìn tôi, tôi không dễ bị mắc lừa như Minh Khang nhà cậu đâu.
- Anh Khang à, mình…. – Ngọc Vân cất giọng một cách khó khăn, nói một cách ngập ngừng.
Chưa để cho Ngọc Vân nói hết câu, Khang đã cắt ngang lời cô:
- Nghe nói cậu đã kết hôn? Là Minh Khang sao?
Ngọc Vân nghe tới đó thì thoáng đỏ mặt, gật đầu.
Khang nhìn Ngọc Vân, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét nhưng cũng đầy khó chịu, giọng nói thì sặc mùi dấm chua:
- Vậy sao? Quả nhiên là cậu ta, chắc cậu hạnh phúc lắm phải không? Điều ước của cậu cuối cùng cũng thành sự thật rồi còn gì.
Ngọc Vân nghe tới đó thì mím chặt môi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài:
- Mình biết là cậu không thích mình nhưng mà…
- Không cần nói nữa, tôi không thể đỡ lại được văn khối C của cậu đâu. Dù sao thì cũng chúc cậu hạnh phúc.
Ngọc Vân mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn cậu.
Ngọc Vân vừa dứt lời cũng là lúc chuông điện thoại reo và rung lên, cô mở điện thoại ra, rồi khó xử nhìn về phía Khang.
- Nghe máy đi, là Minh Khang đúng không? Không cần để ý tới tôi.
Ngọc Vân cười một cách ngượng nghịu rồi đứng dậy, bước ra chỗ gần đó.
Khang liếc mắt sang người con gái đó, nhìn nụ cười hạnh phúc và giọng nói nhẹ nhàng của cô, bình tĩnh cầm ly cà phê lên uống một ngụm, đôi môi không tự chủ được mà cười một cách chua chát, li cà phê sữa này cũng tự nhiên đắng ngắt.
Cuộc đời này vốn là vậy mà, những thứ đã vụt mất không bao giờ lấy lại được, khi có thì không biết trân trọng, khi mất đi thì mới vội vã đi tìm, nhưng đã quá muộn rồi.
Đặt li cà phê xuống, thấy Ngọc Vân đang đi tới, Khang di chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Đợi cho tới khi Ngọc Vân ngồi đối diện cậu mới quay người lại, hỏi:
- Ông xã gọi về sao? Quản kĩ thế.
Nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Khang, Ngọc Vân chỉ biết cười trừ mà nói:
- Không, ảnh bảo lúc nào về gọi cho ảnh, ảnh tới đón thôi.
- Tình cảm gớm.
Ngọc Vân cầm li nước lên uống, cô rất muốn xua đi cái không khí căng thẳng này nhưng không biết phải làm sao. Ngọc Vân là một người không hẳn là ít nói nhưng cũng không phải là người nói lắm, cô chỉ thích nói khi nào tâm trạng mình vui vẻ, còn khi buồn thì ngồi hát vu vơ vài câu vui nhộn cho khuây khỏa.
Trong trường hợp này, cô thật sự không nên biết làm thế nào, quen biết Khang nhiều năm, cô rất hiểu tính cậu ấy, một người yêu ghét rõ ràng và không thích nói những điều không có lợi cho mình, nên Ngọc Vân chọn cách im lặng là tốt nhất.
Khang nhìn Ngọc Vân, cậu thừa biết cô nàng này đang nghĩ những gì, cậu thật sự không muốn để cho cuộc gặp gỡ này trở nên căng thẳng như thế nhưng không hiểu sao nhìn thấy người con gái này là bản thân lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến lạ, có phải cậu là người thù dai không khi mà 2 năm trôi qua cậu vẫn không thể quên được cái quá khứ ngu ngốc đó?
Thấy Ngọc Vân phiền não như vậy, Khang quyết định không tra tấn cô gái này nữa, chắc cô ấy cũng đã biết hối cải đủ rồi, khẽ cất giọng hỏi:
- Biết tại sao tôi lại về không?
Ngọc Vân hơi ngỡ ngàng trước sự thay đổi giọng nói của Khang, cô lắc đầu.
Khang hỏi tiếp:
- Misa đâu?
Ngọc Vân giật thót người khi nghe thấy cái tên đó, cô nhìn Khang bằng một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Khang chỉ mỉm cười, nói một cách bình thường như không thấy sự ngạc nhiên tột độ trong mắt Ngọc Vân:
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, tôi về nước là vì cô ấy. Tôi biết tất cả rồi nên cậu cũng không cần phải nói dối tôi nữa đâu.
- Cậu định làm gì con bé?
- Tôi chưa bao giờ có ý định làm hại cô ấy, điều đó cậu hiểu rõ mà.
- Khang, cậu phải biết rằng, Misa chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu cả, nên cậu làm ơn đừng xuất hiện và làm đảo lộn cuộc sống của nó có được không?
- Câu nói này 2 năm trước cậu cũng đã nói với tôi rồi.
- Cậu… rốt cuộc muốn làm gì chứ?
- Cậu nghĩ sao?
-…
- Qua cầu rút ván, tôi mong rằng Misa không thừa hưởng cái tính cách đó từ gia đình cậu. – Khang nói rồi đứng dậy – Tôi có việc rồi, tạm biệt.
Nhìn chàng trai tóc vàng đang bước vào trong xe, Ngọc Vân thở dài nào nề.
Rốt cuộc em cô đã làm sai gì mà ông trời lại làm thế với nó chứ?
- Sao vậy? Lưu luyến rồi sao? – Một giọng nói vang lên bên cạnh khiến cho Ngọc Vân giật mình quay người lại.
Vì khuôn mặt của Minh Khang quá gần nên khi Ngọc Vân quay người lại thì đôi môi cô chạm ngay vào đôi môi của Minh Khang, một nụ hôn theo đó mà đến.
Khang nhìn hai người đang hôn nhau say đắm kia qua kính chiếu hậu, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, môi mím chặt lại.
Hai người hạnh phúc quá nhỉ?
Qua cầu rút ván với tôi mà vẫn còn bình thản âu yếm nhau ngay sau khi tôi vừa đi khỏi thế kia sao?
Ngồi trong xe, Ngọc Vân nhìn Minh Khang, ánh mắt đầy sự lo lắng, nhận ra được sự khác lạ trong đôi mắt của cô, Minh Khang hỏi:
- Sao vậy?
- Chồng, em lo quá. Anh Khang nói về để tìm Misa, em cảm thấy không ổn cho lắm.
Minh Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đừng lo, cạu ta sẽ không làm hại gì tới Misa đâu. Mà con bé cũng lớn rồi, để cho nó tự lo liệu đi.
Ngọc Vân im lặng, ngẫm nghĩ.
Con người của Anh Khang vô cùng cố chấp, cậu ta đã quyết định thế nào thì chắc chắn sẽ không thay đổi và không chịu bỏ cuộc.
Nếu nói rằng Anh Khang chỉ đang nói đùa thì lại càng sai, con người này từ trước tới nay không bao giờ nói đùa, chứ đừng nói là chuyện liên quan đến em gái cô thì càng không thể.
Nghĩ tới cô em gái nhí nhảnh của mình, Ngọc Vân lại càng đau đầu.
Trong khi Anh Khang thì vô cùng trưởng thành thì em cô lại vô cùng trẻ con và cợt nhả.
Tuy nhiên, nó với Anh Khang lại có vài điểm giống nhau, đó là cả hai đều cố chấp và yêu ghét rõ ràng.
Em gái cô vô cùng ghét Anh Khang, Ngọc Vân biết rõ điều đó vì cô chính là nguyên nhân khiến nó ghét cậu ta đến vậy. Chính vì đã ghét rồi nên nó sẽ không thể yêu cậu ta được.
Anh Khang rất yêu em gái cô, Ngọc Vân biết rất rõ điều đó vì cô chính là người khiến cho cậu ta gặp gỡ và yêu nó. Chính vì đã yêu rất nhiều rồi nên cậu ta sẽ không thể ghét nó được.
Đó là hai điều khiến cho Ngọc Vân vô cùng nhức đầu vì tất cả những điều này đều liên quan đến cô.
Nhớ lại mình trước đây, Ngọc Vân cảm thấy thật sự xấu hổ, lẽ ra cô không nên nói dối như vậy, để bây giờ bị người ta phát hiện ra, thật không còn mặt mũi nào nữa.
Còn em cô nữa, nếu nó biết rằng chị gái nó đã lừa nó thì không biết nó sẽ xử sự như thế nào nhỉ?
Liệu nó có xông tới bóp chết cô không?
Hay là sẽ chừa mặt cô cho tới chết?
Nghĩ tới cái tấm ảnh trước đây của Anh Khang bị em gái vẽ chi chít lên mặt và không ngừng nguyền rủa khi nghe thấy cô nói cậu ta đá cô là Ngọc Vân không khỏi rùng mình, em gái cô quả thật vô cùng đáng sợ và có sức sát thương mạnh mẽ.
Ngọc Ánh rất thích đọc truyện Đô rê mon và nhân vật yêu thích của cô là Nô bi ta, có thể nói Ngọc Ánh có rất nhiều điểm giống chàng trai này, nếu Nô bi ta hay ăn và hay ngủ thì châm ngôn của Ngọc Ánh là: “Ăn được ngủ được là tiên”.
Ngọc Ánh rất coi trọng việc ngủ, một khi đã ngủ là ngủ hết mình không cần quan tâm tới thế giới có thay đổi như thế nào.
Và bây giờ, cô nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm tịt lại, ngủ rất say, nếu như có ai lẻn vào lôi cô bán đi chắc Ngọc Ánh vẫn không biết gì.
Bằng chứng là ông Quang Tuấn – bố của Ngọc Ánh đã vào trong phòng cô được hơn nửa tiếng và đã gọi cô hơn chục câu rồi mà Ngọc Ánh vẫn không hay biết gì.
Điều đó cho thấy Ngọc Ánh rất có tố chất để trở thành Nô bi ta siêu cấp, vì Nô bi ta bình thường khi đang ngủ mà mẹ cậu gọi thì cậu vẫn dậy được nhưng Ngọc Ánh thì vẫn say giấc nồng.
Ông Quang Tuấn thở dài nhìn cô con gái ham ngủ của mình, đứng dậy ra ngoài lấy một nhúm bông và quay trở lại vào phòng Ngọc Ánh, nhét bông vào hai mũi cô rồi ung dung ngồi trên ghế nhìn theo từng biểu hiện trên mặt của con mình.
Khuôn mặt Ngọc Ánh bắt đầu thay đổi dần, cô hết cau mày rồi lại khịt khịt mũi, môi mở to ra để hít lấy không khí bên ngoài và cuối cùng là đứng bật dậy, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, lẩm bẩm:
- Sao không thở được nhỉ? Lẽ nào lại bị nít mũi? – Rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Ông Quang Tuấn tí nữa ngã ngửa khi tận mắt thấy, tai nghe con mình nó ham ngủ đến như vậy.
Vốn dĩ khi nghe bà Ngọc Liên nói rằng Ngọc Ánh muốn chuyển sang khối C nhưng lại không chịu học hành gì, suốt ngày ngủ ông đã không tin.
Nhưng khi mở cửa ra thấy Ngọc Ánh đang ngủ say, gọi cách nào cũng không dậy, ông đã thấy không chấp nhận được, bây giờ thấy nó vì ngủ mà bất chấp cả sự sống còn của mình thì ông lại càng không thể để yên.
Ông Quang Tuấn đứng dậy, tiến tới gần đứa con đang ngủ, hít một hơi, nén giận rồi quát lên:
- Dậy mau.
Dĩ nhiên là Ngọc Ánh đang mơ màng trong giấc ngủ sẽ giật nảy người mà bật luôn dậy, khi nhìn thấy người trước mặt là ông bố hiền hòa của mình, Ngọc Ánh khẽ cười, nằm xuống, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục cách mạng ngủ của mình.
Nhưng cô chưa kịp an giấc thì đã bị lôi đi ra khỏi giường. Ngọc Ánh nhìn bố mình một cách khó hiểu, đôi môi cong lên vô cùng bất mãn:
- Bố à, có chuyện gì vậy? Con vẫn chưa ngủ xong mà.
- Mày ngủ đến hết đời thì vẫn là chưa xong thôi. Nói chuyện với bố một chút. Tại sao lại muốn chuyển sang khối C hả?
Ngọc Ánh nghe tới đó thì rầu rĩ cả người.
Mẹ à, tuy con biết mẹ không thích con học khối C nhưng công suất làm việc bằng miệng của mẹ cũng không cần phải nhanh chóng thế chứ.
Chí ít thì mẹ cũng phải cho con ngủ xong thì mới nói để con còn có đủ sức để thích ứng chứ.
- Bố à… con… - Ngọc Ánh nói bằng một giọng chán nản.
- Con làm sao? Bố thật không thể hiểu nổi, con nghĩ thế nào mà lại đi cãi nhau với giáo viên mới đến nỗi phải chuyển khối vì sợ người ta trù.
Dĩ nhiên là ba không thể hiểu rồi, chính con cũng không hiểu nữa là.
Tất nhiên, Ngọc Ánh sẽ không ngốc đến mức nói thầy giáo mà cô cãi là tên đã đá chị cô, và cũng sẽ không nói lí do là tại hắn ta đã đá chị cô vì Ngọc Ánh đã lường trước được rằng lão bà nhà mình sẽ nói cho lão ông nhưng cô chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa.
Ngọc Ánh quyết định sẽ dùng chiêu quen thuộc để làm mềm lòng ông bố hiền lành của mình.
Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị khóc nhưng không hiểu sao mũi mình đột nhiên chật chội vô cùng, sờ tay vào mới biết là có vật thể lạ ở trong mũi của mình, cô ngước mắt nhìn ba mình, mếu máo nói:
- Bố à, nhà mình có kẻ đột nhập. Không biết tên trời đánh nào đã tranh thủ lúc con ngủ đã nhét cái quỷ quái gì vào mũi con ý.
Ông Quang Tuấn nghe thấy ba từ “ tên trời đánh” của Ngọc Ánh mà lộn hết cả ruột gan lên, biết rằng con gái ngây thơ chỉ nói thế chứ không có hàm ý gì cả nhưng trong lòng ông vẫn không nén được bực bội, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng giọng nói thì như đang cố kìm nén để không bùng nổ:
- Là bố đã nhét bông vào mũi của con. Như vậy bố có được coi là tên trời đánh không?
Ngọc Ánh nhìn ông bố đang cười một cách hiền dịu kia, trong lòng không khỏi rùng mình, ngay cả bố của cô cũng có thể làm diễn viên được, thế giới này bị đảo lộn thật rồi.
Ngọc Ánh cười xởi lởi, giọng nịnh nọt:
- Bố à, bố biết là con không cố ý nói thế mà. Với con thì bố không đánh trời thì thôi chứ làm gì có chuyện trời đánh bố chứ.
- Thế sao còn không lấy bông ra đi?
Ngọc Ánh chạy vội vào trong nhà tắm, ngỡ rằng đã thoát nạn nào ngờ ba cô có thể đọc được suy nghĩ người khác đã nói tiếp:
- 2 phút sau phải có mặt ở đây.
Ngọc Ánh khóc không ra nước mắt.
Bố à, bố không cần phải tập làm Edward đâu, con biết bố rất giỏi đoán được tâm tư của người khác nhưng cũng không cần phải dập tắt hi vọng vừa mới nhon nhen của con một cách phũ phàng như vậy chứ.
Đứng trước bồn rửa mặt, Ngọc Ánh lấy hai miếng bông ở trong mũi ra, đầu không ngừng thắc mắc không biết mẹ yêu dấu đã làm gì mà có thể khiến cho ông bố tâm hồn không chút đen tối của cô lại định ám sát cô bằng cách đó.
Dù sao thì cũng chỉ là xin chuyển sang khối C thôi mà, bố có cần phải thể hiện sự bất mãn bằng cách giết người không cần dao này không?
Suy nghĩ đi, suy nghĩ lại Ngọc Ánh kết luận được rằng: bố của cô vô cùng ghét cô học khối C và Ngọc Ánh quyết định sẽ không xin chuyển sang khối C nữa.
Nếu như để ông bố hiền lành này ghét thì còn ai chu cấp tiền cho cô ăn quà vặt và mua truyện nữa.
Mẹ cô ư?
Mơ đi!
Bà tha không lấy của cô là may đó.
Bước đi ra ngồi một cách hùng dũng, Ngọc Ánh ngồi thẳng người, ánh mắt bừng bừng khí thế làm cho ông Quang Tuấn nhìn cô vô cùng khó hiểu, không biết điều gì khiến cho đứa con gái của ông đột nhiên thay đổi thái độ như vậy chứ?
Không phải là nó lại nghĩ ra trò quái đản gì chứ?
Nghĩ đến đó, trong người ông không rét mà cũng run.
- Bố! – Ngọc Ánh cất giọng vô cùng mạnh mẽ.
- Ừ. – Ông Quang Tuấn đáp lại vô cùng hời hợt, bằng mọi giá ông phải dập tắt ngay cái ý tưởng điên dồ đang có trong đầu nó, mặc dù vẫn chưa biết nó định làm gì. – Con gái à, bố biết rằng con là một đứa rất biết trái phải, con sẽ không làm cho bố phải thất vọng đâu, đúng không?
Nói rồi ông đứng dậy luôn, không để cho con gái ông nói tiếp.
Ngọc Ánh ngơ ngơ người, vẻ mặt vô cùng ngu ngốc.
Ông bố nghiêm nghị lúc nãy của cô đâu rồi?
Ngọc Ánh sờ sờ mũi, thế giới này quả nhiên biến hóa khôn lường, liệu cô có nên tự hào khi mình có một ông bố và một bà mẹ có diễn xuất cực giỏi như vậy không nhỉ?
Sao cô lại không được truyền một chút nào từ họ vậy chứ?
Ngọc Ánh mở máy tính, vào yahoo, viết lên status: Lỡ gây thù chuốc oán với giáo viên chủ nhiệm, cuộc đời toàn màu đen.
Vừa nhấn enter được một phút đã có một nick có tên: “Misa_mãi chờ_ mãi đợi” chat với cô: Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Vừa gửi xong đã thấy nick đó out, Ngọc Ánh ngẩn người, rốt cuộc thì việc của cô có liên quan gì đến quân tử chứ? Mà có cần phải chuồn nhanh như vậy không chứ?
Còn chưa kịp hỏi gì mà, haizz, Ngọc Ánh thở dài, thế giới này còn có quá nhiều điều cô chưa thể biết tới.
Misa của anh, không hiểu sao đột nhiên anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hôm nay anh đã gặp một người, đó là cô gái anh đã từng rung động trong khoảng thời gian xa em.
Cô gái đó đã từng rất yêu anh, yêu đến mức có thể làm tất cả vì anh nhưng đến khi anh đã có thể đến bên cô ấy thì cô ấy lại yêu một người khác.
Mỉa mai thay người ấy lại vô cùng giống anh, thậm chí cả cái tên cũng vậy.
Anh đã từng nghĩ rằng cô ấy yêu người đó để quên anh nhưng một người bạn của anh lại nói rằng cô ấy chỉ coi anh là một vật thay thế.
Mặc kệ là gì thì anh cũng không muốn quan tâm nữa vì bây giờ trong đầu anh chỉ có em, riêng em mà thôi.
Dẫu biết là như thế nhưng sao anh vẫn thấy đau lòng quá, từng tế bào trong cơ thể anh như muốn lộn nhào ra khi thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau.
Misa, em đang ở đâu, anh muốn tìm thấy em thật nhanh chóng, chỉ có em mới có thể khiến anh quên đi tất cả mà thôi.
Anh sẽ nhanh tìm thấy em thôi, chờ anh nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.