Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 35: CHÚNG TA HÃY ĐÁNH CƯỢC NHÉ!
NganDo456
26/02/2016
-“Ở đây thật thoáng mát và trong lành, một nơi yên tĩnh là tốt nhất, nhỉ?”
Bằng một cách nào đó, Diệu Huyền hẹn cô ra công viên.
-“Ưm Huyền này, tớ có vài công chuyện phải làm cho nên…”
-“Còn sớm mà? Mới có hơn ba giờ chiều, một lát về làm sau.”
-“Nhưng mà…”
-“Hay là cậu không muốn nói chuyện với tớ?”
-“Đ…đâu có…”
Nhìn chăm chăm dáng vẻ lúng túng của cô, cặp mắt nhỏ đăm chiêu.
-“Tớ hiểu rồi.”
Hai cô gái ngồi xuống một băng ghế đá kê dưới gốc cây cổ thụ già.
-“Dạo này cậu và Trúc không thường xuyên đi chung với tớ như lúc trước nữa. Tớ buồn lắm.”
-“À, nếu cậu muốn thì ngày mai tụi mình đi ăn trưa chung.”
Nghe cô nói một cách thật thà, nhỏ cười vui vẻ.
-“Dù không còn là đại ca, nhưng Chấn Phong vẫn rất nổi tiếng. Số lượng người hâm mộ, yêu thích cậu ấy ngày càng nhiều, nhiều hơn cả anh trai tớ nữa!”
-“Vậy sao.”
-“Ừ, cậu ấy cool và mạnh mẽ lắm.”
-“Thật à? Tớ cũng không để ý gì mấy…”
Bạn ấy đang muốn hướng đến cái gì vậy?
Uyển Nhi muốn về nhà, hy vọng cuộc trò chuyện này sẽ không diễn ra quá lâu.
-“Một người bạn của tớ nhờ tớ giới thiệu Chấn Phong với cô ấy. Cậu thấy có được không?”
-“Gì cơ?”
Thình thịch.
-“Ưm, cậu nên hỏi Chấn Phong mới phải, tớ đâu…”
Thình thịch.
-“Tớ chỉ lo cậu không thích như thế!”
-“Tớ…tớ đâu có thế.”
Tại sao, lại nói về vấn đề này chứ?
-“Thật à? Chấn Phong có thể sẽ lại hẹn hò với cô ấy đấy. Dạo này cậu ấy luôn chấp nhận những lời tỏ tình còn gì.”
Cô không thích trò chuyện kiểu này, cô muốn chuyện này mau mau kết thúc.
-“Cũng không hẳn, vì Phong là em trai của tớ…”
Trong một giây rất nhanh, cô thấy lông mày bạn ấy cau lại, nhưng sau đó, bạn nở một nụ cười rất tươi.
-“Mừng quá! Vậy thì tớ xin phép được hỏi.”
-“Hả?”
-“Chắc rằng cậu cũng đã biết từ lâu việc tớ thích Chấn Phong.”
-“…”
-“Vì cậu ấy có vẻ thích cậu nên tớ băn khoăn lắm. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy rồi, thì tớ không còn trở ngại gì nữa. Tất nhiên Uyển Nhi sẽ ủng hộ tớ, đúng không?”
Lúc trước, Diệu Huyền vì không muốn Chấn Phong phải lặng lẽ chịu đựng mãi, nên mới nói hết sự thật cho cô nghe. Dù cho, bạn ấy biết rằng mình sẽ tác hợp cho chúng cô, nhưng bạn vẫn làm. Điều đó chứng tỏ bạn yêu cậu nhiều đến cỡ nào. Cô biết chứ.
-“Chuyện này được mà, phải không? Xét cho cùng, cậu ấy cũng là em trai cậu.”
Cô không thích cái cảm giác này, cô cũng không cần nó. Nó thật không cần thiết. Ổn rồi, cô không cần phải xem xét nữa. Bởi vì, cô…
-“Ưm, tớ không có ý kiến.”
Đặng Diệu Huyền nghiến răng.
-“Cậu!”
Theo diễn biến thì Diệu Huyền sẽ cho Uyển Nhi một cái tát trời giáng vào mặt.
Nhưng sai bét, cục diện đã thay đổi. Khi nhỏ vừa giơ tay lên thì cô ngay lập tức nắm lấy cánh tay nhỏ ngăn lại.
-“Đừn…đừng có chặn tôi chứ!! Tôi đang định tát cậu mà!!”
-“Tớ…tớ xin lỗi…”
Cô giật cả mình bởi sự xù lông nhím của nhỏ.
-“Tớ chỉ lỡ phản xạ thôi, cậu có sao không? Có đau không cậu?”
Tại vì lần trước đã bị ăn tát một lần rồi, nên lần này rút được kha khá kinh nghiệm (bản năng nhận thức sắp bị tát).
-“Cậu…”
Đặng Diệu Huyền run run, và sau đó…
-“Cậu làm tôi phát điên rồi!!”
Núi lửa phun trào.
-“Eh…cậu có ý gì thế?”
-“Nhìn cậu…cứ như thể cậu chẳng biết gì và ra vẻ mình ngoan ngoãn, tốt bụng lắm không bằng. Đừng có đùa cợt tôi!”
-“Tớ…tớ không…”
-“Dù cậu thừa biết rằng tôi tán tỉnh Chấn Phong!”
-“…”
-“Nhưng cậu lại giả vờ không biết và lảng tránh cậu ấy như vậy. Điều đó làm tôi bực. Cậu sẽ ủng hộ tôi? Đừng có đùa!”
-“Tớ thực sự không…”
-“Đừng có đánh trống lảng!”
Huyền kiềm chế tức giận, cắt ngang lời Nhi.
-“Cậu rất bực tôi phải không? Bực cả những đứa con gái hẹn hò với cậu ta nữa. Vậy thì cứ nói ra đi! Đừng tới gần Chấn Phong! Động chạm Chấn Phong là tôi cắn! Hay Chấn Phong là của tôi!”
-“…”
-“Cậu có thể nói như thế mà!”
Tại sao mọi người đột nhiên…
“Em thích chị.”
“Nếu chị định khóc trước mặt em vì một người con trai khác, thì hãy dừng ngay việc trông quá xinh đẹp như thế lại. Vì ở đây này…nó rất đau.”
“Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay cả khi chị buồn, vì không bao giờ chị biết được, có thể có ai đó sẽ yêu chị vì nụ cười đó đấy.”
-“Thôi nào! Phản kháng lại đi chứ!”
Cô chỉ…cô chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước thôi.
Cô không muốn nhận ra điều đó. Cô không muốn làm tổn thương hai người con trai bên cạnh. Cô không muốn phải chìm đắm trong thứ tình cảm không có kết quả này.
-“Khai thật đi! Cậu hoàn toàn không xem cậu ta như một người em trai! Trần Chấn Phong, cậu thích cậu ấy, đúng không?”
“Cô có thể…làm ơn…đừng xem tôi như em trai nữa có được không?”
“Nếu đây là điều cô muốn, được, tôi sẽ từ bỏ việc thích cô.
“À không, người mua không phải em, bên đó…”
“Lúc chị vừa rời khỏi quán là hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Thiên Bảo hay Thiên Minh gì gì ấy, nói chị đang buồn, kêu người đó đưa chị về.”
-“Chấn Phong, là em trai tớ…”
Nhi lí nhí.
-“Này! Cậu vẫn ngoan cố và cứng đầu…”
-“Nếu không là chị em…nếu không là chị em, thì tụi tớ…còn có quan hệ nào khác nữa chứ?”
Giọng người trước mặt nghẹn ngào, khiến ánh mắt nhỏ từ giận dữ chuyển sang ngỡ ngàng.
-“Ngay cả khi, tớ biết cậu ấy đã đau khổ ra sao. Khi nhìn cậu ấy hôn người khác, trong lòng tớ cũng không dễ chịu gì, nhói đau vô cùng. Nhưng mà thế thì đã sao? Cũng chẳng thay đổi được…cái sự thật hiển nhiên đó…”
Dương Uyển Nhi lập tức thấy mũi chua xót, lệ nóng tuôn trào.
-“Cậu nói xem…tớ có thể làm được gì?”
-“C…cái gì thế này? Tôi không hiểu.”
Cô đưa tay áo quẹt nước mắt nước mũi trông thật thảm thương.
-“Tại sao hai người lại phải như vậy…”
Đặng Diệu Huyền cũng rưng rưng theo.
-“Thật tức chết mà…”
Nhỏ bước tới, ôm chầm lấy cô và khóc nức nở.
****
Lại nói về con bạn thân của cô, Kim Trúc. Kể từ khi phũ phàng với Khắc Huy, nhỏ cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
Vì lúc đầu, ai là người thích và theo đuổi hắn ta trước? Để rồi biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chung quy đổi lại, nhỏ vẫn là người bắt đầu. Thế mà bây giờ đối xử với người ta như vậy, áy náy quá.
Đùa đấy.
Cảm thấy bản thân quá đáng, áy náy cái quái gì chứ? Không hề!
Hôm nay mới nhìn thấy hắn đi cùng một cô gái nào đó, còn khoác vai rất thân mật.
Biết ngay mà, Khắc Huy không hề thật lòng, rốt cuộc hắn chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của nhỏ thôi.
Ngày hôm sau ở trường, lại chạm mặt người không muốn gặp.
-“Sao mặt em nhăn nhó như khỉ ăn ớt thế? Bị điểm thấp à?”
Định lướt qua luôn thì bị người ta nắm tay kéo lại. Đấy, thế có ghét không chứ.
-“Ừ, mặt em nó xấu thế thôi, mặt mấy cô bạn gái của anh mới đẹp!”
Đặng Khắc Huy há hốc mồm.
-“Nói anh nghe, ai ghẹo em? Anh sẽ đánh nó phù mỏ, răng môi lẫn lộn, ba má nhìn không ra luôn!”
Bày đặt làm soái ca bảo vệ gái? Úi xời!
-“Này, em có nghe anh vừa hỏi gì không thế?”
Máu đã dồn lên não và leo hết lên đỉnh đầu rồi.
-“Anh lo mà bảo vệ mấy cô bạn gái của anh ấy!! Không cần ở đây giả bộ quan tâm cho em đâu!! Giả tạo lắm!!”
-“Hả?”
Nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của hắn kìa, phát rồ lên được.
-“Anh ngây sao?! Em nói đúng quá còn gì?! Anh đi đi!! Đi mà khoác vai ôm eo mấy cô gái của anh ấy!!”
-“Em…ghen à?”
Cái giề? Ghen? Ai ghen? Nhảm nhí!
Nhỏ tức tối, chã thèm đôi co nữa, bước thẳng lên lớp.
…..
Buổi tối ở quán cà phê Star, Kim Trúc vừa làm việc vừa nhớ đến chuyện hồi sáng, lại bực mình.
-“Anh ta bị hoang tưởng nặng rồi!”
Nhưng mà, bên cạnh đó…
“Sao mặt em nhăn nhó như khỉ ăn ớt thế? Bị điểm thấp à?”
“Nói anh nghe, ai ghẹo em? Anh sẽ đánh nó phù mỏ, răng môi lẫn lộn, ba má nhìn không ra luôn!”
Dường như vẫn có một cảm xúc khác…
Chợt, tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ truyền vào tai, giúp nhỏ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ kia.
-“Xin chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ? Hôm nay cửa hàng chúng tôi có món trà sữa sốt phô mai mới toanh luôn ạ!”
Giờ làm việc đến rồi.
-“Em…”
-“Dạ?”
Món gì lạ vậy cà?
-“Đã bảo là anh cần em rồi mà! Nguyễn Thị Kim Trúc!”
Đặng Khắc Huy? Sao hắn ta lại ở đây? Lại còn nói năng khác thường nữa…
Chẳng lẽ, do nghĩ về anh ta nhiều quá, nên bị ảo giác?
-“Nhưng mà, ảo giác này cũng sống động ghê chứ…”
Nhỏ nhìn chằm chằm vào vật thể trước mặt, sau đó dùng tay đánh bốp bốp.
-“Úi!! Là người thật!?”
-“Chứ không thì là gì!?”
Giật cả mình, mà sao hắn lại đến đây nhỉ?
-“Anh có tham gia một trận đấu bóng rổ để chọn lọc những cá nhân tham dự giải toàn quốc. Em hãy nhớ tới xem.”
Đặng Khắc Huy chơi bóng rổ rất giỏi, đạt nhiều huy chương ở trường, điều này nhỏ cũng biết.
-“Làm chi?”
-“Bởi vì nếu anh thắng, anh sẽ ngỏ lời với em một lần nữa.”
Gì chứ? Hắn ta định…
-“Cho nên, em hãy chuẩn bị tinh thần đi. Nhất định, anh sẽ chiến thắng và khiến em trở thành bạn gái của anh.”
Không được, nhỏ đang cố gắng từ bỏ mà.
-“Em hết thích anh rồi, ai cho anh tự ý quyết định như thế?”
-“Em còn không hiểu được lòng mình sao? Làm sao anh hiểu lòng em được? Nếu em không nói thì làm sao anh biết được.”
Khắc Huy như thấu rõ tâm tư, cảm nghĩ của Kim Trúc.
Tình yêu giống như chiến tranh, dễ bắt đầu nhưng rất khó để dừng lại.
****
-“Cô nói cô không biết phải làm thế nào trong chuyện của chúng ta. Có cần tôi giúp không?”
Uyển Nhi đang ngồi trên ghế sofa xem truyền hình, thì Chấn Phong điềm đạm hỏi trong tư thế đứng khoanh tay trước ngực và dựa người vào vách tường.
-“Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu?”
Ngây thơ như bò đeo nơ.
-“Đừng chối, cô đã khóc rất nhiều. Tôi cảm thấy rất có lỗi khi biết mình là nguyên nhân khiến con gái khóc đấy.”
Khoan đã!
-“Này…làm sao cậu biết?”
Trần Chấn Phong không trả lời, chỉ cười cười nhìn cô.
-“Chẳng lẽ…cậu đã nghe thấy?”
“Tôi sẽ nói chuyện với nhỏ đó, cậu nấp ở đây đi, lắng nghe cho rõ vào.”
-“Diệu Huyền, thiệt tình…”
Trời ơi là trời! Nhục nhã quá! Ước gì có một cái hố để chui xuống!
Không sao không sao, còn nước còn tát, còn cứu vớt được.
-“Quên nó đi, thật ra tôi…”
-“Tôi sẽ đăng ký tham gia trận đấu bóng rổ để chọn lọc những cá nhân tham dự giải toàn quốc.”
Cậu cắt ngang lời cô, chuyển sang một chủ đề chẳng liên quan.
-“Hả?”
-“Cô biết đấy, tôi chơi bóng rổ cũng không tồi đâu. Tôi có cảm giác mình sẽ trở thành vận động viên xuất sắc nhất trong đại hội lần này!”
-“…”
-“Chúng ta hãy đánh cược nhé, Uyển Nhi! Vòng tuyển chọn lần này, nhất định tôi sẽ vượt qua và tham dự giải bóng rổ toàn quốc.”
-“…”
-“Nếu bị loại, tự khắc tôi sẽ bỏ cuộc, chúng ta vẫn là chị em tốt, sau này và mãi mãi.”
-“!”
-“Nhưng, nếu tôi làm được, thì cô…”
Chấn Phong áp nhẹ lòng bàn tay vào hai má Uyển Nhi.
-“Thì cô phải nói rõ cảm xúc của mình đối với tôi đấy.”
…..
Và thế là trận đấu định mệnh, quyết định tình yêu của bốn người bạn trẻ đang đến rất gần.
(Còn tiếp)
Bằng một cách nào đó, Diệu Huyền hẹn cô ra công viên.
-“Ưm Huyền này, tớ có vài công chuyện phải làm cho nên…”
-“Còn sớm mà? Mới có hơn ba giờ chiều, một lát về làm sau.”
-“Nhưng mà…”
-“Hay là cậu không muốn nói chuyện với tớ?”
-“Đ…đâu có…”
Nhìn chăm chăm dáng vẻ lúng túng của cô, cặp mắt nhỏ đăm chiêu.
-“Tớ hiểu rồi.”
Hai cô gái ngồi xuống một băng ghế đá kê dưới gốc cây cổ thụ già.
-“Dạo này cậu và Trúc không thường xuyên đi chung với tớ như lúc trước nữa. Tớ buồn lắm.”
-“À, nếu cậu muốn thì ngày mai tụi mình đi ăn trưa chung.”
Nghe cô nói một cách thật thà, nhỏ cười vui vẻ.
-“Dù không còn là đại ca, nhưng Chấn Phong vẫn rất nổi tiếng. Số lượng người hâm mộ, yêu thích cậu ấy ngày càng nhiều, nhiều hơn cả anh trai tớ nữa!”
-“Vậy sao.”
-“Ừ, cậu ấy cool và mạnh mẽ lắm.”
-“Thật à? Tớ cũng không để ý gì mấy…”
Bạn ấy đang muốn hướng đến cái gì vậy?
Uyển Nhi muốn về nhà, hy vọng cuộc trò chuyện này sẽ không diễn ra quá lâu.
-“Một người bạn của tớ nhờ tớ giới thiệu Chấn Phong với cô ấy. Cậu thấy có được không?”
-“Gì cơ?”
Thình thịch.
-“Ưm, cậu nên hỏi Chấn Phong mới phải, tớ đâu…”
Thình thịch.
-“Tớ chỉ lo cậu không thích như thế!”
-“Tớ…tớ đâu có thế.”
Tại sao, lại nói về vấn đề này chứ?
-“Thật à? Chấn Phong có thể sẽ lại hẹn hò với cô ấy đấy. Dạo này cậu ấy luôn chấp nhận những lời tỏ tình còn gì.”
Cô không thích trò chuyện kiểu này, cô muốn chuyện này mau mau kết thúc.
-“Cũng không hẳn, vì Phong là em trai của tớ…”
Trong một giây rất nhanh, cô thấy lông mày bạn ấy cau lại, nhưng sau đó, bạn nở một nụ cười rất tươi.
-“Mừng quá! Vậy thì tớ xin phép được hỏi.”
-“Hả?”
-“Chắc rằng cậu cũng đã biết từ lâu việc tớ thích Chấn Phong.”
-“…”
-“Vì cậu ấy có vẻ thích cậu nên tớ băn khoăn lắm. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy rồi, thì tớ không còn trở ngại gì nữa. Tất nhiên Uyển Nhi sẽ ủng hộ tớ, đúng không?”
Lúc trước, Diệu Huyền vì không muốn Chấn Phong phải lặng lẽ chịu đựng mãi, nên mới nói hết sự thật cho cô nghe. Dù cho, bạn ấy biết rằng mình sẽ tác hợp cho chúng cô, nhưng bạn vẫn làm. Điều đó chứng tỏ bạn yêu cậu nhiều đến cỡ nào. Cô biết chứ.
-“Chuyện này được mà, phải không? Xét cho cùng, cậu ấy cũng là em trai cậu.”
Cô không thích cái cảm giác này, cô cũng không cần nó. Nó thật không cần thiết. Ổn rồi, cô không cần phải xem xét nữa. Bởi vì, cô…
-“Ưm, tớ không có ý kiến.”
Đặng Diệu Huyền nghiến răng.
-“Cậu!”
Theo diễn biến thì Diệu Huyền sẽ cho Uyển Nhi một cái tát trời giáng vào mặt.
Nhưng sai bét, cục diện đã thay đổi. Khi nhỏ vừa giơ tay lên thì cô ngay lập tức nắm lấy cánh tay nhỏ ngăn lại.
-“Đừn…đừng có chặn tôi chứ!! Tôi đang định tát cậu mà!!”
-“Tớ…tớ xin lỗi…”
Cô giật cả mình bởi sự xù lông nhím của nhỏ.
-“Tớ chỉ lỡ phản xạ thôi, cậu có sao không? Có đau không cậu?”
Tại vì lần trước đã bị ăn tát một lần rồi, nên lần này rút được kha khá kinh nghiệm (bản năng nhận thức sắp bị tát).
-“Cậu…”
Đặng Diệu Huyền run run, và sau đó…
-“Cậu làm tôi phát điên rồi!!”
Núi lửa phun trào.
-“Eh…cậu có ý gì thế?”
-“Nhìn cậu…cứ như thể cậu chẳng biết gì và ra vẻ mình ngoan ngoãn, tốt bụng lắm không bằng. Đừng có đùa cợt tôi!”
-“Tớ…tớ không…”
-“Dù cậu thừa biết rằng tôi tán tỉnh Chấn Phong!”
-“…”
-“Nhưng cậu lại giả vờ không biết và lảng tránh cậu ấy như vậy. Điều đó làm tôi bực. Cậu sẽ ủng hộ tôi? Đừng có đùa!”
-“Tớ thực sự không…”
-“Đừng có đánh trống lảng!”
Huyền kiềm chế tức giận, cắt ngang lời Nhi.
-“Cậu rất bực tôi phải không? Bực cả những đứa con gái hẹn hò với cậu ta nữa. Vậy thì cứ nói ra đi! Đừng tới gần Chấn Phong! Động chạm Chấn Phong là tôi cắn! Hay Chấn Phong là của tôi!”
-“…”
-“Cậu có thể nói như thế mà!”
Tại sao mọi người đột nhiên…
“Em thích chị.”
“Nếu chị định khóc trước mặt em vì một người con trai khác, thì hãy dừng ngay việc trông quá xinh đẹp như thế lại. Vì ở đây này…nó rất đau.”
“Đừng bao giờ tiết kiệm nụ cười ngay cả khi chị buồn, vì không bao giờ chị biết được, có thể có ai đó sẽ yêu chị vì nụ cười đó đấy.”
-“Thôi nào! Phản kháng lại đi chứ!”
Cô chỉ…cô chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước thôi.
Cô không muốn nhận ra điều đó. Cô không muốn làm tổn thương hai người con trai bên cạnh. Cô không muốn phải chìm đắm trong thứ tình cảm không có kết quả này.
-“Khai thật đi! Cậu hoàn toàn không xem cậu ta như một người em trai! Trần Chấn Phong, cậu thích cậu ấy, đúng không?”
“Cô có thể…làm ơn…đừng xem tôi như em trai nữa có được không?”
“Nếu đây là điều cô muốn, được, tôi sẽ từ bỏ việc thích cô.
“À không, người mua không phải em, bên đó…”
“Lúc chị vừa rời khỏi quán là hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Thiên Bảo hay Thiên Minh gì gì ấy, nói chị đang buồn, kêu người đó đưa chị về.”
-“Chấn Phong, là em trai tớ…”
Nhi lí nhí.
-“Này! Cậu vẫn ngoan cố và cứng đầu…”
-“Nếu không là chị em…nếu không là chị em, thì tụi tớ…còn có quan hệ nào khác nữa chứ?”
Giọng người trước mặt nghẹn ngào, khiến ánh mắt nhỏ từ giận dữ chuyển sang ngỡ ngàng.
-“Ngay cả khi, tớ biết cậu ấy đã đau khổ ra sao. Khi nhìn cậu ấy hôn người khác, trong lòng tớ cũng không dễ chịu gì, nhói đau vô cùng. Nhưng mà thế thì đã sao? Cũng chẳng thay đổi được…cái sự thật hiển nhiên đó…”
Dương Uyển Nhi lập tức thấy mũi chua xót, lệ nóng tuôn trào.
-“Cậu nói xem…tớ có thể làm được gì?”
-“C…cái gì thế này? Tôi không hiểu.”
Cô đưa tay áo quẹt nước mắt nước mũi trông thật thảm thương.
-“Tại sao hai người lại phải như vậy…”
Đặng Diệu Huyền cũng rưng rưng theo.
-“Thật tức chết mà…”
Nhỏ bước tới, ôm chầm lấy cô và khóc nức nở.
****
Lại nói về con bạn thân của cô, Kim Trúc. Kể từ khi phũ phàng với Khắc Huy, nhỏ cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
Vì lúc đầu, ai là người thích và theo đuổi hắn ta trước? Để rồi biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chung quy đổi lại, nhỏ vẫn là người bắt đầu. Thế mà bây giờ đối xử với người ta như vậy, áy náy quá.
Đùa đấy.
Cảm thấy bản thân quá đáng, áy náy cái quái gì chứ? Không hề!
Hôm nay mới nhìn thấy hắn đi cùng một cô gái nào đó, còn khoác vai rất thân mật.
Biết ngay mà, Khắc Huy không hề thật lòng, rốt cuộc hắn chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của nhỏ thôi.
Ngày hôm sau ở trường, lại chạm mặt người không muốn gặp.
-“Sao mặt em nhăn nhó như khỉ ăn ớt thế? Bị điểm thấp à?”
Định lướt qua luôn thì bị người ta nắm tay kéo lại. Đấy, thế có ghét không chứ.
-“Ừ, mặt em nó xấu thế thôi, mặt mấy cô bạn gái của anh mới đẹp!”
Đặng Khắc Huy há hốc mồm.
-“Nói anh nghe, ai ghẹo em? Anh sẽ đánh nó phù mỏ, răng môi lẫn lộn, ba má nhìn không ra luôn!”
Bày đặt làm soái ca bảo vệ gái? Úi xời!
-“Này, em có nghe anh vừa hỏi gì không thế?”
Máu đã dồn lên não và leo hết lên đỉnh đầu rồi.
-“Anh lo mà bảo vệ mấy cô bạn gái của anh ấy!! Không cần ở đây giả bộ quan tâm cho em đâu!! Giả tạo lắm!!”
-“Hả?”
Nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của hắn kìa, phát rồ lên được.
-“Anh ngây sao?! Em nói đúng quá còn gì?! Anh đi đi!! Đi mà khoác vai ôm eo mấy cô gái của anh ấy!!”
-“Em…ghen à?”
Cái giề? Ghen? Ai ghen? Nhảm nhí!
Nhỏ tức tối, chã thèm đôi co nữa, bước thẳng lên lớp.
…..
Buổi tối ở quán cà phê Star, Kim Trúc vừa làm việc vừa nhớ đến chuyện hồi sáng, lại bực mình.
-“Anh ta bị hoang tưởng nặng rồi!”
Nhưng mà, bên cạnh đó…
“Sao mặt em nhăn nhó như khỉ ăn ớt thế? Bị điểm thấp à?”
“Nói anh nghe, ai ghẹo em? Anh sẽ đánh nó phù mỏ, răng môi lẫn lộn, ba má nhìn không ra luôn!”
Dường như vẫn có một cảm xúc khác…
Chợt, tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ truyền vào tai, giúp nhỏ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ kia.
-“Xin chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ? Hôm nay cửa hàng chúng tôi có món trà sữa sốt phô mai mới toanh luôn ạ!”
Giờ làm việc đến rồi.
-“Em…”
-“Dạ?”
Món gì lạ vậy cà?
-“Đã bảo là anh cần em rồi mà! Nguyễn Thị Kim Trúc!”
Đặng Khắc Huy? Sao hắn ta lại ở đây? Lại còn nói năng khác thường nữa…
Chẳng lẽ, do nghĩ về anh ta nhiều quá, nên bị ảo giác?
-“Nhưng mà, ảo giác này cũng sống động ghê chứ…”
Nhỏ nhìn chằm chằm vào vật thể trước mặt, sau đó dùng tay đánh bốp bốp.
-“Úi!! Là người thật!?”
-“Chứ không thì là gì!?”
Giật cả mình, mà sao hắn lại đến đây nhỉ?
-“Anh có tham gia một trận đấu bóng rổ để chọn lọc những cá nhân tham dự giải toàn quốc. Em hãy nhớ tới xem.”
Đặng Khắc Huy chơi bóng rổ rất giỏi, đạt nhiều huy chương ở trường, điều này nhỏ cũng biết.
-“Làm chi?”
-“Bởi vì nếu anh thắng, anh sẽ ngỏ lời với em một lần nữa.”
Gì chứ? Hắn ta định…
-“Cho nên, em hãy chuẩn bị tinh thần đi. Nhất định, anh sẽ chiến thắng và khiến em trở thành bạn gái của anh.”
Không được, nhỏ đang cố gắng từ bỏ mà.
-“Em hết thích anh rồi, ai cho anh tự ý quyết định như thế?”
-“Em còn không hiểu được lòng mình sao? Làm sao anh hiểu lòng em được? Nếu em không nói thì làm sao anh biết được.”
Khắc Huy như thấu rõ tâm tư, cảm nghĩ của Kim Trúc.
Tình yêu giống như chiến tranh, dễ bắt đầu nhưng rất khó để dừng lại.
****
-“Cô nói cô không biết phải làm thế nào trong chuyện của chúng ta. Có cần tôi giúp không?”
Uyển Nhi đang ngồi trên ghế sofa xem truyền hình, thì Chấn Phong điềm đạm hỏi trong tư thế đứng khoanh tay trước ngực và dựa người vào vách tường.
-“Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu?”
Ngây thơ như bò đeo nơ.
-“Đừng chối, cô đã khóc rất nhiều. Tôi cảm thấy rất có lỗi khi biết mình là nguyên nhân khiến con gái khóc đấy.”
Khoan đã!
-“Này…làm sao cậu biết?”
Trần Chấn Phong không trả lời, chỉ cười cười nhìn cô.
-“Chẳng lẽ…cậu đã nghe thấy?”
“Tôi sẽ nói chuyện với nhỏ đó, cậu nấp ở đây đi, lắng nghe cho rõ vào.”
-“Diệu Huyền, thiệt tình…”
Trời ơi là trời! Nhục nhã quá! Ước gì có một cái hố để chui xuống!
Không sao không sao, còn nước còn tát, còn cứu vớt được.
-“Quên nó đi, thật ra tôi…”
-“Tôi sẽ đăng ký tham gia trận đấu bóng rổ để chọn lọc những cá nhân tham dự giải toàn quốc.”
Cậu cắt ngang lời cô, chuyển sang một chủ đề chẳng liên quan.
-“Hả?”
-“Cô biết đấy, tôi chơi bóng rổ cũng không tồi đâu. Tôi có cảm giác mình sẽ trở thành vận động viên xuất sắc nhất trong đại hội lần này!”
-“…”
-“Chúng ta hãy đánh cược nhé, Uyển Nhi! Vòng tuyển chọn lần này, nhất định tôi sẽ vượt qua và tham dự giải bóng rổ toàn quốc.”
-“…”
-“Nếu bị loại, tự khắc tôi sẽ bỏ cuộc, chúng ta vẫn là chị em tốt, sau này và mãi mãi.”
-“!”
-“Nhưng, nếu tôi làm được, thì cô…”
Chấn Phong áp nhẹ lòng bàn tay vào hai má Uyển Nhi.
-“Thì cô phải nói rõ cảm xúc của mình đối với tôi đấy.”
…..
Và thế là trận đấu định mệnh, quyết định tình yêu của bốn người bạn trẻ đang đến rất gần.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.