Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái
Chương 74
Tiêu Hòa Tương Thủy
21/09/2020
Diệp Phồn nghĩ hôm nay là ngày may mắn của mình sao? Thật sự là kinh hỉ không ngừng!
Cậu kích động đứng thẳng lên, ánh mắt lóe hào quang, tràn ngập chờ đợi, "Mẹ, thật vậy chăng? Người mau nói cho con biết, cha ruột con ở nơi nào?"
Một bên Lý Thiệu Quân vội vàng đỡ lưng cậu, cũng vui sướng nói: "Phồn Phồn, em đừng quá kích động, mẹ khẳng định sẽ nói cho em."
Thiệu Quyên cũng không muốn cho đứa nhỏ sốt ruột, nhưng mà cũng phải điều tra thêm: "Phồn Phồn, con đừng sốt ruột, trước đó mẹ muốn con đáp ứng mẹ một việc."
Diệp Phồn lập tức gật đầu, mặc kệ sự tình gì, chỉ cần có thể tìm được ba mẹ mình, cậu đều đáp ứng.
"Hảo, vậy con đáp ứng ta chờ con tình huống ổn định rồi đi tìm họ, còn có nếu cuối cùng kết quả cũng không phải như con chờ đợi cũng không thể quá thương tâm, trong lòng cần có chuẩn bị sẵn". Thiệu Quyên biết tâm tư Diệp Phồn mẫn cảm, sợ cậu mừng rỡ hoặc quá bi thương nên vẫn không nói, dễ dàng tổn thương thân thể.
Diệp Phồn cùng mọi người cam đoan nhất định sẽ khống chế được cảm xúc của mình.
Bất quá Thiệu Quyên vẫn là không lập tức nói, nàng gõ gõ bình thuỷ: "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, hiện tại Phồn Phồn ăn cơm trước, con bây giờ đã là hai người ăn, cũng không thể cùng trước kia giống nhau, ăn giống con mèo nhỏ được, mẹ đã hầm canh gà, phải uống nhiều mới được."
Diệp Phồn tuy rằng nóng vội, nhưng cũng biết mọi người là vì tốt cho mình, cũng không thúc giục hỏi, còn ngoan ngoãn nghe lời ăn cơm, cố gắng ăn nhiều một chút, uống một chén lớn canh gà.
Cậu chỉ là có chút bất đắc dĩ, Lý Thiệu Quân xem cậu thành viên pha lê mong manh dễ vỡ mà nâng niu, lại còn muốn uy cậu ăn cơm, không cho cậu tự động thủ.
Cậu tỏ vẻ kháng nghị, nhưng Lý Thiệu Quân lại một bộ anh thật sự rất lo lắng cho em, anh thật sự rất khẩn trương khi em làm này nọ, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.
Diệp Phồn chỉ có thể chịu thua, cũng may Lý Thiệu Quân nói chờ về nhà thì hắn sẽ không như vậy nữa, cậu mới thở phào một hơi.
Trải qua vài ngày nằm viện quan sát, tình huống của Diệp Phồn ổn định lại, thai nhi cũng thực khỏe mạnh, Trương lão cũng từng đến thăm cậu, giúp cậu bắt mạch, cũng nói đã ổn định, Lý Thiệu Quân mới an tâm làm thủ tục xuất viện cho Diệp Phồn.
Về nhà, Diệp Phồn có chút kinh ngạc hỏi: "Thiệu Quân, trong nhà hình như là trang hoàng lại rồi?"
Lý Thiệu Quân cười cười, cho cậu giải thích, "Em hiện tại vừa có bảo bảo, cần phải thay đổi không khí một chút, mà trong nhà cũng đâu phải trang hoàng lại, chỉ là làm một ít cải biến nhỏ thôi."
Trong nhà gia cụ đều thay đổi không ít, trông có vẻ mềm mại lại mang tính bảo vệ hơn, thang lầu cũng trải thảm, nơi nào có góc cạnh bén nhọn có thể khảm lại liền khảm, không thể cũng dùng bố bao thật dày bao lại.
Diệp Phồn ôm mặt, cậu hiện tại mới được 2 tháng, trong nhà mọi người liền khẩn trương thành cái dạng này, đợi về sau cũng không biết sẽ quan trọng hóa thành cái dạng gì, thật không dám nghĩ!
Bởi vì chuyện hai người trong nhà đều biết, cho nên Lý Thiệu Quân liền quang minh chính đại đem đồ đạc của Diệp Phồn chuyển đến phòng mình, rốt cục buổi tối không cần lén lút hoặc là trèo cửa sổ vào phòng tức phụ nữa rồi.
Diệp Phồn cũng không phản đối, không để ý có thể cùng phòng hay không, chính là sợ hãi Lý Thiệu Quân lại trèo cửa sổ, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào, hơn nữa cậu cũng biết Lý Thiệu Quân là thật sự thương mình, cho nên cũng muốn cùng Lý Thiệu Quân ở cùng một chỗ, ngọt ngào thân mật!
Thiệu Quyên cũng đem manh mối nghe được nói cho Diệp Phồn, nàng nhẹ nhàng thuật lại, "Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phồn, mẹ đã nghĩ đến Diệp Quân Viễn, mẹ trước kia cùng y từng gặp qua, ấn tượng rất sâu, y bên người cũng mang theo một tiểu oa nhi, chính là về sau xảy ra chút sự tình, Trầm thúc thúc của con rời khỏi gia môn, Diệp tiên sinh cũng không biết tung tích, mẹ cũng gần đây mới nghe được nguyên lai hai người đã cùng một chỗ từ rất lâu, mẹ còn tưởng bởi vì chuyện của Phồn Phồn mất tích mà khiến cho Diệp tiên sinh cùng thê tử ly hôn, cuối cùng thì cùng Trầm Phong sống chung, mẹ có chút rối rắm, lúc đó đang là thời điểm mấu chốt các con thi vào đại học, nên cũng chưa vội nói, sợ sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của hai đứa!"
"Đến khi biết Phồn Phồn có thể hoài bảo bảo, mẹ mới nảy ra một ý tưởng lớn mật, chính là Phồn Phồn do Diệp Quân Viễn sinh, lúc này mới dám nói cho các con."
Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn sau khi nghe được tên người kia đều kinh hãi, Diệp Phồn càng thêm kích động, bởi vì ba mẹ nuôi cậu từng nói cha mẹ cậu vì một tai nạn xe cộ mà đồng thời qua đời.
Diệp Phồn trong ánh mắt lóe lệ quang, kích động cầm tay Lý Thiệu Quân, cậu thật sự rất cao hứng, vô cùng cao hứng, không nghĩ tới còn có thể cùng cha mẹ đoàn tụ, có lẽ là trời xanh có mắt, nguyên lai cậu đã cùng phụ thân gặp mặt qua, lão thiên gia thật sự là đối với cậu tốt quá.
Lý Thiệu Quân cũng vì Diệp Phồn mà cao hứng, nắm lấy tay cậu, "Đứa ngốc, đây là chuyện cao hứng, đừng khóc, đừng khóc."
Diệp Phồn ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, đem nước mắt kìm xuống, hồng hốc mắt, cao hứng nở nụ cười, quả thực giống như nằm mơ vậy.
Thiệu Quyên nhìn bộ dáng bọn họ giống như biết Diệp Quân Viễn, nghi vấn nói: "Các con đã gặp mặt qua?"
Diệp Phồn gật gật đầu, "Vâng, ngay tại lúc nghỉ hè chuẩn bị lên năm ba, bọn con đi thăm đại học Bắc Đều, gặp ở hồ Gia Minh, đáng tiếc khi đó con còn không biết."
Thiệu Quyên trấn an cậu, "Xem ra đến thời điểm nhất định, con cùng với cha mẹ sẽ nhận thức nhau thôi, yên tâm đi!"
Lý Thiệu Quân hướng mẫu thân đề nghị: "Mẹ, vậy lấy danh nghĩa của mẹ mời Lý thúc thúc đến nhà chúng ta làm khách, con nghĩ chú ấy nhất định sẽ mang theo Diệp thúc thúc, mẹ cũng thử thăm dò tìm hiểu xem."
Diệp Phồn cũng hiểu được đề nghị này rất tốt!
Thiệu Quyên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại thật sự không đúng dịp, nàng nói: "Mẹ cũng tính như vậy, chính là Trầm thúc thúc con gần đây công ty có chút phiền phức, không biết hắn có thể lại đây hay không, hơn nữa hắn giống như vì an toàn, đem Diệp tiên sinh giấu đi, mẹ hỏi thăm thế nào cũng không biết chỗ ở."
"Chuyện gì vậy, chúng ta có thể giúp được không?" Diệp Phồn nghe được Trầm Phong gặp nạn thực sốt ruột, nếu chính mình là con trai của Diệp Quân Viễn sinh, kia Trầm Phong có thể là một phụ thân khác của cậu.
Thiệu Quyên trả lời cậu, "Việc này không đơn giản, khả năng phải tìm bà ngoại các con mới được, tập đoàn Quân Viễn của Trầm Phong hiện nay đang cố đem hết toàn lực đối phó Trầm thị, chuyện này ở Bắc Đều rất náo nhiệt, Trầm lão gia tử tức giận đến nằm viện luôn rồi."
Diệp Phồn nhìn mẹ Thiệu thở dài, không biết làm thế nào mới tốt, sốt ruột nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân tự nhiên sẽ không làm cho tức phụ thất vọng, ổn định cảm xúc cậu, nói: "Kỳ thật chuyện này con cũng nghe nói qua, công ty Trầm gia hiện tại là do người con trai thứ hai tiếp quản, nhưng mà lúc trước con cho rằng đây là chuyện gia tộc nhà người khác, chúng ta ngoại nhân không nên nhúng tay. Tập đoàn Quân Viễn là mấy năm gần đây làm ăn quật khởi rất nổi bật, Trầm gia mặc dù có chút xuống dốc, nhưng căn cơ vững chắc, đặc biệt ở Bắc Đều, thế lực cũng không nhỏ, Trầm thúc thúc cũng không dễ đối phó lại, khó trách muốn đem hết toàn lực."
Hắn lại quay sang Diệp Phồn, đối với Diệp Phồn cam đoan, "Phồn Phồn em yên tâm, mặc kệ nguyên nhân gì, anh nhất định sẽ kêu bà ngoại đáp ứng giúp tập đoàn Quân Viễn."
Diệp Phồn thập phần cảm kích nhìn Lý Thiệu Quân, cậu thật sự là quá mức may mắn!
Lý Thiệu Quân trong lòng cũng có nghi hoặc, đồng thời cũng là nghi hoặc trong lòng Diệp Phồn, có ân oán gì mà làm cho phụ tử Trầm gia trở mặt thành thù, lại còn là bộ dạng ngươi sống ta chết.
Hắn hỏi Thiệu Quyên,"Mẹ, người có biết vì cái gì Trầm thúc thúc cùng Trầm gia đi tới loại tình trạng này không."
Thiệu Quyên nhớ tới chuyện cũ, thở dài một tiếng, chuyện tình năm đó cũng liên lụy đến Thiệu Quân, ký ức này đối với nàng hãy còn mới mẻ, mỗi khi nghĩ tới mà sợ.
Nàng cảm khái nói: "Nói đến chuyện này cũng dài, phải bắt đầu từ chuyện trước đây khi hai đứa còn nhỏ, nếu Phồn Phồn thật sự là con của Diệp Quân Viễn, như vậy hai người các con trước đây cũng từng gặp nhau rồi, như vậy hết thảy cũng rõ ràng."
Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân hai người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hóa ra trước đây đã gặp mặt, nhưng là một chút ký ức cũng không có a!!
Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn đều chuyển hướng Thiệu Quyên, rất muốn nghe nàng kể tiếp.
Thiệu Quyên bắt đầu nhớ lại sự tình trước kia, nàng nói: "Thiệu Quân lúc còn nhỏ đi nhà trẻ của cơ quan, mà bên cạnh cũng có một nhà trẻ công bình thường khác, hai nhà trẻ cách nhau một bức tường, Thiệu Quân rất nghịch ngợm, các cô giáo ở nhà trẻ thường xuyên tìm ta cáo trạng, thiệt nhiều tiểu bằng hữu đều bị nó khi dễ khóc lóc, có một lần lão sư lại đây tìm ta, nói Thiệu Quân giữ oa nhi nhà người khác, còn không chịu buông tay, dọa đánh lão sư......"
Thiệu Quyên nhớ rõ chính mình sợ hãi khẩn cấp tới nhà trẻ, liền nhìn đến chính con mình cầm trên tay một cái khăn nhỏ lau miệng cho một tiểu oa nhi trắng noãn, hiện tại hồi tưởng lại đều còn cảm thấy buồn cười, bảo bảo nhà mình vẻ mặt nghiêm túc đang uy một bảo bảo khác ăn cơm.
Lão sư lại sốt ruột nói với nàng: "Mẹ Thiệu Quân, cô đừng cười nữa, việc này rất gấp, bảo bảo này không phải ở nhà trẻ của chúng ta đâu, cô giáo người ta ở bên kia sốt ruột muốn chết, chúng ta định ôm tiểu oa nhi đi, Thiệu Quân liền ngăn lại ôm người không buông tay, còn cắn người, chúng ta cũng không có biện pháp."
Thiệu Quyên bất đắc dĩ, con trai nhà nàng tính tình thật bướng bỉnh, nàng đi qua, ôn nhu nói: "Quân Quân, mẹ đến rồi đây!"
Lý Thiệu Quân thấy mẹ đến đây, thả lỏng cảnh giác, khuôn mặt nho nhỏ cũng không còn một bộ dáng ác liệt nữa, rất giống một ông cụ non.
Hắn cao hứng cùng mẹ mình giới thiệu bằng hữu mới, "Mụ mụ, đây là Phồn Phồn, bạn tốt của con."
Sau đó lại đi xoa bóp khuôn mặt tiểu oa nhi, nói với cậu, "Phồn Phồn bảo bảo, đây là mụ mụ của ta!"
Tiểu oa nhi có vẻ nhỏ gầy, nhưng làn da thực trắng nộn, có một đôi mắt to thực linh động, cậu lộ ra tươi cười, mang theo má núm đồng tiền, rất là đáng yêu, non nớt nói: "A di hảo, con là Phồn Phồn bảo bảo!"
"Nhĩ hảo a, tiểu bằng hữu!" Thiệu Quyên ngồi xổm xuống thân thiết vẫy tay chào hỏi, thật sự là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu.
Nàng rất ngạc nhiên hai tiểu bằng hữu như thế nào lại ở cùng nhau, sau nàng dựa vào lời con trai nói mới biết được, con mình đối với người ta đã nhìn trộm từ lâu.
Phồn Phồn bảo bảo học ở nhà trẻ cách vách, là vừa mới chuyển đến đây, thời điểm ở trong nhà trẻ chơi trò chơi, tiểu Thiệu Quân xuyên thấu qua lan can nhìn đến tiểu oa nhi lẳng lặng ngồi một mình chơi, Lý Thiệu Quân liền nhớ thương không quên, cũng không biết hắn như thế nào liền mang theo tiểu oa nhi nhà người ta vượt ngục lại đây.
Hai tiểu bằng hữu trở thành bạn tốt, Lý Thiệu Quân cũng không nghịch ngợm gây sự nữa, cả ngày vây quanh Phồn Phồn bảo bảo, nàng còn cố ý lúc tan học chờ cha mẹ của tiểu oa nhi đến đón, kết quả là một nam sinh thực ôn hòa tới đón người, thoạt nhìn giống như một thanh niên, một chút cũng không giống như là người làm ba ba a.
Nàng đem sự tình cùng người ba ba nói rõ ràng, ba ba Phồn Phồn cũng hiểu được, không ngăn cản bọn họ cùng nhau chơi, chú ý an toàn là tốt rồi.
Lần nào Diệp Quân Viễn gặp việc bận, Thiệu Quyên còn mang theo tiểu bằng hữu kia về nhà chơi, Lý Thiệu Quân lần đầu tiên ngoan ngoãn ở nhà ngốc ngốc cười bồi tiểu oa nhi chơi trò xếp gỗ.
Có một ngày ba ba Phồn Phồn xin phép cho Phồn Phồn nghỉ học, nói là muốn dẫn con đi chơi trò chơi ở công viên, Thiệu Quân chết sống muốn đi theo, Thiệu Quyên cùng trượng phu lại không có biện pháp, ba ba Phồn Phồn tỏ vẻ không sao, dẫn hai hài tử đi.
Kết quả ở trên đường trở về đã xảy ra chuyện, Phồn Phồn bị một đám người lai lịch không rõ đoạt đi rồi.
Cậu kích động đứng thẳng lên, ánh mắt lóe hào quang, tràn ngập chờ đợi, "Mẹ, thật vậy chăng? Người mau nói cho con biết, cha ruột con ở nơi nào?"
Một bên Lý Thiệu Quân vội vàng đỡ lưng cậu, cũng vui sướng nói: "Phồn Phồn, em đừng quá kích động, mẹ khẳng định sẽ nói cho em."
Thiệu Quyên cũng không muốn cho đứa nhỏ sốt ruột, nhưng mà cũng phải điều tra thêm: "Phồn Phồn, con đừng sốt ruột, trước đó mẹ muốn con đáp ứng mẹ một việc."
Diệp Phồn lập tức gật đầu, mặc kệ sự tình gì, chỉ cần có thể tìm được ba mẹ mình, cậu đều đáp ứng.
"Hảo, vậy con đáp ứng ta chờ con tình huống ổn định rồi đi tìm họ, còn có nếu cuối cùng kết quả cũng không phải như con chờ đợi cũng không thể quá thương tâm, trong lòng cần có chuẩn bị sẵn". Thiệu Quyên biết tâm tư Diệp Phồn mẫn cảm, sợ cậu mừng rỡ hoặc quá bi thương nên vẫn không nói, dễ dàng tổn thương thân thể.
Diệp Phồn cùng mọi người cam đoan nhất định sẽ khống chế được cảm xúc của mình.
Bất quá Thiệu Quyên vẫn là không lập tức nói, nàng gõ gõ bình thuỷ: "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, hiện tại Phồn Phồn ăn cơm trước, con bây giờ đã là hai người ăn, cũng không thể cùng trước kia giống nhau, ăn giống con mèo nhỏ được, mẹ đã hầm canh gà, phải uống nhiều mới được."
Diệp Phồn tuy rằng nóng vội, nhưng cũng biết mọi người là vì tốt cho mình, cũng không thúc giục hỏi, còn ngoan ngoãn nghe lời ăn cơm, cố gắng ăn nhiều một chút, uống một chén lớn canh gà.
Cậu chỉ là có chút bất đắc dĩ, Lý Thiệu Quân xem cậu thành viên pha lê mong manh dễ vỡ mà nâng niu, lại còn muốn uy cậu ăn cơm, không cho cậu tự động thủ.
Cậu tỏ vẻ kháng nghị, nhưng Lý Thiệu Quân lại một bộ anh thật sự rất lo lắng cho em, anh thật sự rất khẩn trương khi em làm này nọ, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.
Diệp Phồn chỉ có thể chịu thua, cũng may Lý Thiệu Quân nói chờ về nhà thì hắn sẽ không như vậy nữa, cậu mới thở phào một hơi.
Trải qua vài ngày nằm viện quan sát, tình huống của Diệp Phồn ổn định lại, thai nhi cũng thực khỏe mạnh, Trương lão cũng từng đến thăm cậu, giúp cậu bắt mạch, cũng nói đã ổn định, Lý Thiệu Quân mới an tâm làm thủ tục xuất viện cho Diệp Phồn.
Về nhà, Diệp Phồn có chút kinh ngạc hỏi: "Thiệu Quân, trong nhà hình như là trang hoàng lại rồi?"
Lý Thiệu Quân cười cười, cho cậu giải thích, "Em hiện tại vừa có bảo bảo, cần phải thay đổi không khí một chút, mà trong nhà cũng đâu phải trang hoàng lại, chỉ là làm một ít cải biến nhỏ thôi."
Trong nhà gia cụ đều thay đổi không ít, trông có vẻ mềm mại lại mang tính bảo vệ hơn, thang lầu cũng trải thảm, nơi nào có góc cạnh bén nhọn có thể khảm lại liền khảm, không thể cũng dùng bố bao thật dày bao lại.
Diệp Phồn ôm mặt, cậu hiện tại mới được 2 tháng, trong nhà mọi người liền khẩn trương thành cái dạng này, đợi về sau cũng không biết sẽ quan trọng hóa thành cái dạng gì, thật không dám nghĩ!
Bởi vì chuyện hai người trong nhà đều biết, cho nên Lý Thiệu Quân liền quang minh chính đại đem đồ đạc của Diệp Phồn chuyển đến phòng mình, rốt cục buổi tối không cần lén lút hoặc là trèo cửa sổ vào phòng tức phụ nữa rồi.
Diệp Phồn cũng không phản đối, không để ý có thể cùng phòng hay không, chính là sợ hãi Lý Thiệu Quân lại trèo cửa sổ, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào, hơn nữa cậu cũng biết Lý Thiệu Quân là thật sự thương mình, cho nên cũng muốn cùng Lý Thiệu Quân ở cùng một chỗ, ngọt ngào thân mật!
Thiệu Quyên cũng đem manh mối nghe được nói cho Diệp Phồn, nàng nhẹ nhàng thuật lại, "Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phồn, mẹ đã nghĩ đến Diệp Quân Viễn, mẹ trước kia cùng y từng gặp qua, ấn tượng rất sâu, y bên người cũng mang theo một tiểu oa nhi, chính là về sau xảy ra chút sự tình, Trầm thúc thúc của con rời khỏi gia môn, Diệp tiên sinh cũng không biết tung tích, mẹ cũng gần đây mới nghe được nguyên lai hai người đã cùng một chỗ từ rất lâu, mẹ còn tưởng bởi vì chuyện của Phồn Phồn mất tích mà khiến cho Diệp tiên sinh cùng thê tử ly hôn, cuối cùng thì cùng Trầm Phong sống chung, mẹ có chút rối rắm, lúc đó đang là thời điểm mấu chốt các con thi vào đại học, nên cũng chưa vội nói, sợ sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của hai đứa!"
"Đến khi biết Phồn Phồn có thể hoài bảo bảo, mẹ mới nảy ra một ý tưởng lớn mật, chính là Phồn Phồn do Diệp Quân Viễn sinh, lúc này mới dám nói cho các con."
Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn sau khi nghe được tên người kia đều kinh hãi, Diệp Phồn càng thêm kích động, bởi vì ba mẹ nuôi cậu từng nói cha mẹ cậu vì một tai nạn xe cộ mà đồng thời qua đời.
Diệp Phồn trong ánh mắt lóe lệ quang, kích động cầm tay Lý Thiệu Quân, cậu thật sự rất cao hứng, vô cùng cao hứng, không nghĩ tới còn có thể cùng cha mẹ đoàn tụ, có lẽ là trời xanh có mắt, nguyên lai cậu đã cùng phụ thân gặp mặt qua, lão thiên gia thật sự là đối với cậu tốt quá.
Lý Thiệu Quân cũng vì Diệp Phồn mà cao hứng, nắm lấy tay cậu, "Đứa ngốc, đây là chuyện cao hứng, đừng khóc, đừng khóc."
Diệp Phồn ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, đem nước mắt kìm xuống, hồng hốc mắt, cao hứng nở nụ cười, quả thực giống như nằm mơ vậy.
Thiệu Quyên nhìn bộ dáng bọn họ giống như biết Diệp Quân Viễn, nghi vấn nói: "Các con đã gặp mặt qua?"
Diệp Phồn gật gật đầu, "Vâng, ngay tại lúc nghỉ hè chuẩn bị lên năm ba, bọn con đi thăm đại học Bắc Đều, gặp ở hồ Gia Minh, đáng tiếc khi đó con còn không biết."
Thiệu Quyên trấn an cậu, "Xem ra đến thời điểm nhất định, con cùng với cha mẹ sẽ nhận thức nhau thôi, yên tâm đi!"
Lý Thiệu Quân hướng mẫu thân đề nghị: "Mẹ, vậy lấy danh nghĩa của mẹ mời Lý thúc thúc đến nhà chúng ta làm khách, con nghĩ chú ấy nhất định sẽ mang theo Diệp thúc thúc, mẹ cũng thử thăm dò tìm hiểu xem."
Diệp Phồn cũng hiểu được đề nghị này rất tốt!
Thiệu Quyên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng lại thật sự không đúng dịp, nàng nói: "Mẹ cũng tính như vậy, chính là Trầm thúc thúc con gần đây công ty có chút phiền phức, không biết hắn có thể lại đây hay không, hơn nữa hắn giống như vì an toàn, đem Diệp tiên sinh giấu đi, mẹ hỏi thăm thế nào cũng không biết chỗ ở."
"Chuyện gì vậy, chúng ta có thể giúp được không?" Diệp Phồn nghe được Trầm Phong gặp nạn thực sốt ruột, nếu chính mình là con trai của Diệp Quân Viễn sinh, kia Trầm Phong có thể là một phụ thân khác của cậu.
Thiệu Quyên trả lời cậu, "Việc này không đơn giản, khả năng phải tìm bà ngoại các con mới được, tập đoàn Quân Viễn của Trầm Phong hiện nay đang cố đem hết toàn lực đối phó Trầm thị, chuyện này ở Bắc Đều rất náo nhiệt, Trầm lão gia tử tức giận đến nằm viện luôn rồi."
Diệp Phồn nhìn mẹ Thiệu thở dài, không biết làm thế nào mới tốt, sốt ruột nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân tự nhiên sẽ không làm cho tức phụ thất vọng, ổn định cảm xúc cậu, nói: "Kỳ thật chuyện này con cũng nghe nói qua, công ty Trầm gia hiện tại là do người con trai thứ hai tiếp quản, nhưng mà lúc trước con cho rằng đây là chuyện gia tộc nhà người khác, chúng ta ngoại nhân không nên nhúng tay. Tập đoàn Quân Viễn là mấy năm gần đây làm ăn quật khởi rất nổi bật, Trầm gia mặc dù có chút xuống dốc, nhưng căn cơ vững chắc, đặc biệt ở Bắc Đều, thế lực cũng không nhỏ, Trầm thúc thúc cũng không dễ đối phó lại, khó trách muốn đem hết toàn lực."
Hắn lại quay sang Diệp Phồn, đối với Diệp Phồn cam đoan, "Phồn Phồn em yên tâm, mặc kệ nguyên nhân gì, anh nhất định sẽ kêu bà ngoại đáp ứng giúp tập đoàn Quân Viễn."
Diệp Phồn thập phần cảm kích nhìn Lý Thiệu Quân, cậu thật sự là quá mức may mắn!
Lý Thiệu Quân trong lòng cũng có nghi hoặc, đồng thời cũng là nghi hoặc trong lòng Diệp Phồn, có ân oán gì mà làm cho phụ tử Trầm gia trở mặt thành thù, lại còn là bộ dạng ngươi sống ta chết.
Hắn hỏi Thiệu Quyên,"Mẹ, người có biết vì cái gì Trầm thúc thúc cùng Trầm gia đi tới loại tình trạng này không."
Thiệu Quyên nhớ tới chuyện cũ, thở dài một tiếng, chuyện tình năm đó cũng liên lụy đến Thiệu Quân, ký ức này đối với nàng hãy còn mới mẻ, mỗi khi nghĩ tới mà sợ.
Nàng cảm khái nói: "Nói đến chuyện này cũng dài, phải bắt đầu từ chuyện trước đây khi hai đứa còn nhỏ, nếu Phồn Phồn thật sự là con của Diệp Quân Viễn, như vậy hai người các con trước đây cũng từng gặp nhau rồi, như vậy hết thảy cũng rõ ràng."
Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân hai người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hóa ra trước đây đã gặp mặt, nhưng là một chút ký ức cũng không có a!!
Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn đều chuyển hướng Thiệu Quyên, rất muốn nghe nàng kể tiếp.
Thiệu Quyên bắt đầu nhớ lại sự tình trước kia, nàng nói: "Thiệu Quân lúc còn nhỏ đi nhà trẻ của cơ quan, mà bên cạnh cũng có một nhà trẻ công bình thường khác, hai nhà trẻ cách nhau một bức tường, Thiệu Quân rất nghịch ngợm, các cô giáo ở nhà trẻ thường xuyên tìm ta cáo trạng, thiệt nhiều tiểu bằng hữu đều bị nó khi dễ khóc lóc, có một lần lão sư lại đây tìm ta, nói Thiệu Quân giữ oa nhi nhà người khác, còn không chịu buông tay, dọa đánh lão sư......"
Thiệu Quyên nhớ rõ chính mình sợ hãi khẩn cấp tới nhà trẻ, liền nhìn đến chính con mình cầm trên tay một cái khăn nhỏ lau miệng cho một tiểu oa nhi trắng noãn, hiện tại hồi tưởng lại đều còn cảm thấy buồn cười, bảo bảo nhà mình vẻ mặt nghiêm túc đang uy một bảo bảo khác ăn cơm.
Lão sư lại sốt ruột nói với nàng: "Mẹ Thiệu Quân, cô đừng cười nữa, việc này rất gấp, bảo bảo này không phải ở nhà trẻ của chúng ta đâu, cô giáo người ta ở bên kia sốt ruột muốn chết, chúng ta định ôm tiểu oa nhi đi, Thiệu Quân liền ngăn lại ôm người không buông tay, còn cắn người, chúng ta cũng không có biện pháp."
Thiệu Quyên bất đắc dĩ, con trai nhà nàng tính tình thật bướng bỉnh, nàng đi qua, ôn nhu nói: "Quân Quân, mẹ đến rồi đây!"
Lý Thiệu Quân thấy mẹ đến đây, thả lỏng cảnh giác, khuôn mặt nho nhỏ cũng không còn một bộ dáng ác liệt nữa, rất giống một ông cụ non.
Hắn cao hứng cùng mẹ mình giới thiệu bằng hữu mới, "Mụ mụ, đây là Phồn Phồn, bạn tốt của con."
Sau đó lại đi xoa bóp khuôn mặt tiểu oa nhi, nói với cậu, "Phồn Phồn bảo bảo, đây là mụ mụ của ta!"
Tiểu oa nhi có vẻ nhỏ gầy, nhưng làn da thực trắng nộn, có một đôi mắt to thực linh động, cậu lộ ra tươi cười, mang theo má núm đồng tiền, rất là đáng yêu, non nớt nói: "A di hảo, con là Phồn Phồn bảo bảo!"
"Nhĩ hảo a, tiểu bằng hữu!" Thiệu Quyên ngồi xổm xuống thân thiết vẫy tay chào hỏi, thật sự là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu.
Nàng rất ngạc nhiên hai tiểu bằng hữu như thế nào lại ở cùng nhau, sau nàng dựa vào lời con trai nói mới biết được, con mình đối với người ta đã nhìn trộm từ lâu.
Phồn Phồn bảo bảo học ở nhà trẻ cách vách, là vừa mới chuyển đến đây, thời điểm ở trong nhà trẻ chơi trò chơi, tiểu Thiệu Quân xuyên thấu qua lan can nhìn đến tiểu oa nhi lẳng lặng ngồi một mình chơi, Lý Thiệu Quân liền nhớ thương không quên, cũng không biết hắn như thế nào liền mang theo tiểu oa nhi nhà người ta vượt ngục lại đây.
Hai tiểu bằng hữu trở thành bạn tốt, Lý Thiệu Quân cũng không nghịch ngợm gây sự nữa, cả ngày vây quanh Phồn Phồn bảo bảo, nàng còn cố ý lúc tan học chờ cha mẹ của tiểu oa nhi đến đón, kết quả là một nam sinh thực ôn hòa tới đón người, thoạt nhìn giống như một thanh niên, một chút cũng không giống như là người làm ba ba a.
Nàng đem sự tình cùng người ba ba nói rõ ràng, ba ba Phồn Phồn cũng hiểu được, không ngăn cản bọn họ cùng nhau chơi, chú ý an toàn là tốt rồi.
Lần nào Diệp Quân Viễn gặp việc bận, Thiệu Quyên còn mang theo tiểu bằng hữu kia về nhà chơi, Lý Thiệu Quân lần đầu tiên ngoan ngoãn ở nhà ngốc ngốc cười bồi tiểu oa nhi chơi trò xếp gỗ.
Có một ngày ba ba Phồn Phồn xin phép cho Phồn Phồn nghỉ học, nói là muốn dẫn con đi chơi trò chơi ở công viên, Thiệu Quân chết sống muốn đi theo, Thiệu Quyên cùng trượng phu lại không có biện pháp, ba ba Phồn Phồn tỏ vẻ không sao, dẫn hai hài tử đi.
Kết quả ở trên đường trở về đã xảy ra chuyện, Phồn Phồn bị một đám người lai lịch không rõ đoạt đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.