Chương 91: Bài học về Ma thuật phòng thủ (2)
Kim Sooji
30/10/2022
Ruth không nói quá, khi đúng là có cả núi công việc cần phải được hoàn thành.
Max há hốc mồm, nhìn cả thư viện, chỉ mới qua hơn hai ngày, mà nay đã như bãi chiến trường. Những cuốn sách cổ kính, quý giá xếp bừa lên người nhau; đống giấy tờ lộn xộn, vứt linh tinh khắp mặt bàn. Trên sàn còn có cả một tấm vải lớn, trông giống một cái chăn. Cứ như thể vừa có một cuộc đại chiến diễn ra ngay trong căn phòng này.
Nàng cúi đầu nhìn xuống tấm vải.
Trên đó chi chít các hình vẽ hoa văn phức tạp. Chắc phải tốn đến năm lọ mực mới vẽ hết được đống hình đó. Max thở dài, nhìn chằm chằm vào những lọ mực rỗng, nằm lăn lóc dưới chân họ:
“Lý-lý do gì mà cậu l-lại rời tháp, đến th-thư viện ở…?”
“Tháp tôi ở trật lắm, chẳng còn chỗ nữa. Với cả, Lãnh chúa cũng đã đe dọa, nếu trong vòng một tuần mà tôi không chế tạo xong thiết bị phòng thủ ma thuật, thì ngài ấy sẽ lấy lại tòa tháp.”
Max nheo mắt, nhớ lại cái tháp to khổng lồ nằm ở sân sau.
Làm cái quái gì mà không còn chỗ nữa hả? Cái tháp đấy to khổng lồ ra. Mà Ruth cũng chẳng còn chỗ để ngủ, vậy nghĩa là cậu ta đã ngủ trên sàn thư viện suốt mấy ngày nay ư?
Điêu thế không biết? Max tự nói với bản thân.
Nàng còn đang suy nghĩ, không biết Ruth có thấy thoải mái với lối sống hiện giờ của mình không, thì anh chàng đã đặt lõi táo sang một bên rồi kéo ghế ra ngồi.
Max miễn cưỡng ngồi đối diện anh. Dường như anh chàng chẳng thấy vấn đề gì, khi phải sống giữa đống bừa bộn ấy.
“Công việc mà tôi giao cho phu nhân đơn giản lắm. Người hãy dùng mấy cái dụng cụ này để vẽ lại chi tiết các hình dạng đã được phác thảo ở đây. Tôi sẽ cho người biết cách sử dụng chúng. Cái này mà biết tính toán thì dễ sử dụng lắm.”
Nói xong, Ruth liền đặt lên trước mặt nàng sáu tấm gỗ phẳng, mang nhiều hình dạng khác nhau.
Max cầm chúng lên, nhìn xuống những hình vẽ phức tạp, đáng sợ trên tờ giấy. Có rất nhiều hình được vẽ khá giống nhau.
“Sao nh-nhiều hình thế?”
“Đây là bản vẽ cho thiết bị ma thuật.”
“Th-thiết bị m-ma thuật…..Cái này là loại s-siêu to khổng lồ à?” Max vừa hỏi vừa chỉ vào đống giấy tờ có vẽ đủ loại ký hiệu trên đó.
“Còn tùy thuộc vào loại mà người cần, nhưng thiết bị mà tôi đang cố chế tạo có kích thước bằng một quả bí ngô. Mấy bản vẽ này là những bản vẽ ma thuật dùng để thiết kế ra thiết bị. Phép thuật khá phức tạp, khổng lồ, cần nhiều lớp bùa chú xếp chồng lên nhau, sau đó đặt nó vào một vật dẫn năng lượng, tạo thành một thiết bị ma thuật.”
“Ph-phép thuật ư..?” Max tò mò nhìn kỹ các vật dụng.
~ Vào blog chính của Chú Cá Nhỏ để được cập nhật chương mới nhất ~
Hình tròn, hình tam giác, hình vuông, hình xoắn ốc đan xen phức tạp trên tờ giấy. Nàng hiểu, muốn giúp Ruth chế tạo thiết bị thì phải biết chút công thức tính toán cao siêu, nhưng, dường như những phép tính mà anh cần rối rắm hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
“Mana….hay nói cách khác, là sự cân đối năng lượng phép thuật trong tự nhiên. Giả sử, bây giờ cho một lượng mana bằng 10, thiết bị này sẽ khuếch đại lượng mana ấy lên tận 100 hoặc thậm chí là 1000. Tất cả pháp thuật đều được thực hiện như thế. Chúng ta sẽ xác định được trình độ của pháp sư, dựa vào việc anh ta hay cô ta có thể khuếch đại được mana theo những gì đã yêu cầu hay không.”
Max nghiêng đầu trước câu trả lời nhẹ nhàng của anh, trong lòng nàng vẫn còn thấy bối rối:
“Nhưng…. Các ph-pháp sư có thể th-thi triển được ph-phép thuật ngay l-lập tức mà không cần phải vẽ tr-tranh ra như thế này, đúng chứ? Ruth, cậu cũng từng b-biểu diễn được phép thuật bằng cách đ-đọc lại câu th-thần chú đấy thôi….”
Ruth thở dài:
“Ở một chừng mực nào đó, chúng ta có thể thực hiện phép thuật bao nhiêu lần tùy thích bằng cách vẽ các công thức vào tâm trí rồi ghi nhớ chúng. Nhưng, đó chỉ là phép thuật sơ đẳng, khá đơn giản. Những câu thần chú ở mức độ cao thì mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị.”
“Vậy, những gì cậu đang t-tạo ra…. chính là pháp thuật c-cấp c-cao, s-siêu vĩ đại.”
Chàng pháp sư nhìn xuống đống giấy, nở nụ cười, gật đầu, nói:
“Lá chắnNoum là ma thuật phòng thủ thuộc tính thổ. Giống như lần trước, nếu có kẻ nào cố xâm nhập bằng bùa chú, thì hàng khiên chắn này sẽ cảm nhận được mana và tạo ra một rào cản mạnh mẽ, có bán kính khoảng 20 Kvets (tương đương với 6 mét). Nếu ta yểm được câu thần chú ấy vào thiết bị ma thuật rồi đặt nó trước cổng lâu đài, thì ta có thể chống lại được nhiều cuộc tấn công bằng lửa, giống cái hôm trước ý.”
Max thích thú, nhìn chằm chằm vào đống giấy da:
“Thế thì….an tâm rồi.”
Sự hứng thú trong Max đột nhiên tăng vọt.
Trước đây, nàng chỉ thấy các linh mục sử dụng phép thuật để chữa bệnh, hay Ruth thi triển phép thuật để phòng vệ, chứ chưa bao giờ gặp qua loại ma thuật này. Max cũng từng được nghe kể về những chiến tích đáng nể của các pháp sư trong truyện, nhưng lại chưa bao giờ biết đến những phương pháp mà họ đã sử dụng để thực hiện những nhiệm vụ ấy.
Max nghiêm túc hỏi lại Ruth:
“Cái này…nếu h-hoàn th-thành xong các b-bức vẽ th-thần chú, thì cậu c-có thể thi triển được ph-pháp thuật ư?”
“Nếu không hiểu các nguyên tắc cơ bản, thì có vẽ cả trăm lần cũng vô dụng. Ta phải biết cách kiểm soát mana. Phép thuật không phải là biến không thành có, mà là kiểu biến đổi hình dạng: từ một thứ có tồn tại trên thế giới này sang thành thứ khác. Các câu thần chú sẽ không thể hiệu nghiệm nếu không có được một lượng mana nhất định.”
“Nhưng… đ-đến ng-người th-thường còn chẳng biết làm cách nào để th-thu mana vào thiết bị ma-ma thuật, cậu biết chứ?”
“Đó là nhờ hòn đá diệu kỳ này.” Ruth vừa nói vừa đưa cho nàng xem một viên đá.
Max há hốc mồm, nhìn cả thư viện, chỉ mới qua hơn hai ngày, mà nay đã như bãi chiến trường. Những cuốn sách cổ kính, quý giá xếp bừa lên người nhau; đống giấy tờ lộn xộn, vứt linh tinh khắp mặt bàn. Trên sàn còn có cả một tấm vải lớn, trông giống một cái chăn. Cứ như thể vừa có một cuộc đại chiến diễn ra ngay trong căn phòng này.
Nàng cúi đầu nhìn xuống tấm vải.
Trên đó chi chít các hình vẽ hoa văn phức tạp. Chắc phải tốn đến năm lọ mực mới vẽ hết được đống hình đó. Max thở dài, nhìn chằm chằm vào những lọ mực rỗng, nằm lăn lóc dưới chân họ:
“Lý-lý do gì mà cậu l-lại rời tháp, đến th-thư viện ở…?”
“Tháp tôi ở trật lắm, chẳng còn chỗ nữa. Với cả, Lãnh chúa cũng đã đe dọa, nếu trong vòng một tuần mà tôi không chế tạo xong thiết bị phòng thủ ma thuật, thì ngài ấy sẽ lấy lại tòa tháp.”
Max nheo mắt, nhớ lại cái tháp to khổng lồ nằm ở sân sau.
Làm cái quái gì mà không còn chỗ nữa hả? Cái tháp đấy to khổng lồ ra. Mà Ruth cũng chẳng còn chỗ để ngủ, vậy nghĩa là cậu ta đã ngủ trên sàn thư viện suốt mấy ngày nay ư?
Điêu thế không biết? Max tự nói với bản thân.
Nàng còn đang suy nghĩ, không biết Ruth có thấy thoải mái với lối sống hiện giờ của mình không, thì anh chàng đã đặt lõi táo sang một bên rồi kéo ghế ra ngồi.
Max miễn cưỡng ngồi đối diện anh. Dường như anh chàng chẳng thấy vấn đề gì, khi phải sống giữa đống bừa bộn ấy.
“Công việc mà tôi giao cho phu nhân đơn giản lắm. Người hãy dùng mấy cái dụng cụ này để vẽ lại chi tiết các hình dạng đã được phác thảo ở đây. Tôi sẽ cho người biết cách sử dụng chúng. Cái này mà biết tính toán thì dễ sử dụng lắm.”
Nói xong, Ruth liền đặt lên trước mặt nàng sáu tấm gỗ phẳng, mang nhiều hình dạng khác nhau.
Max cầm chúng lên, nhìn xuống những hình vẽ phức tạp, đáng sợ trên tờ giấy. Có rất nhiều hình được vẽ khá giống nhau.
“Sao nh-nhiều hình thế?”
“Đây là bản vẽ cho thiết bị ma thuật.”
“Th-thiết bị m-ma thuật…..Cái này là loại s-siêu to khổng lồ à?” Max vừa hỏi vừa chỉ vào đống giấy tờ có vẽ đủ loại ký hiệu trên đó.
“Còn tùy thuộc vào loại mà người cần, nhưng thiết bị mà tôi đang cố chế tạo có kích thước bằng một quả bí ngô. Mấy bản vẽ này là những bản vẽ ma thuật dùng để thiết kế ra thiết bị. Phép thuật khá phức tạp, khổng lồ, cần nhiều lớp bùa chú xếp chồng lên nhau, sau đó đặt nó vào một vật dẫn năng lượng, tạo thành một thiết bị ma thuật.”
“Ph-phép thuật ư..?” Max tò mò nhìn kỹ các vật dụng.
~ Vào blog chính của Chú Cá Nhỏ để được cập nhật chương mới nhất ~
Hình tròn, hình tam giác, hình vuông, hình xoắn ốc đan xen phức tạp trên tờ giấy. Nàng hiểu, muốn giúp Ruth chế tạo thiết bị thì phải biết chút công thức tính toán cao siêu, nhưng, dường như những phép tính mà anh cần rối rắm hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.
“Mana….hay nói cách khác, là sự cân đối năng lượng phép thuật trong tự nhiên. Giả sử, bây giờ cho một lượng mana bằng 10, thiết bị này sẽ khuếch đại lượng mana ấy lên tận 100 hoặc thậm chí là 1000. Tất cả pháp thuật đều được thực hiện như thế. Chúng ta sẽ xác định được trình độ của pháp sư, dựa vào việc anh ta hay cô ta có thể khuếch đại được mana theo những gì đã yêu cầu hay không.”
Max nghiêng đầu trước câu trả lời nhẹ nhàng của anh, trong lòng nàng vẫn còn thấy bối rối:
“Nhưng…. Các ph-pháp sư có thể th-thi triển được ph-phép thuật ngay l-lập tức mà không cần phải vẽ tr-tranh ra như thế này, đúng chứ? Ruth, cậu cũng từng b-biểu diễn được phép thuật bằng cách đ-đọc lại câu th-thần chú đấy thôi….”
Ruth thở dài:
“Ở một chừng mực nào đó, chúng ta có thể thực hiện phép thuật bao nhiêu lần tùy thích bằng cách vẽ các công thức vào tâm trí rồi ghi nhớ chúng. Nhưng, đó chỉ là phép thuật sơ đẳng, khá đơn giản. Những câu thần chú ở mức độ cao thì mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị.”
“Vậy, những gì cậu đang t-tạo ra…. chính là pháp thuật c-cấp c-cao, s-siêu vĩ đại.”
Chàng pháp sư nhìn xuống đống giấy, nở nụ cười, gật đầu, nói:
“Lá chắnNoum là ma thuật phòng thủ thuộc tính thổ. Giống như lần trước, nếu có kẻ nào cố xâm nhập bằng bùa chú, thì hàng khiên chắn này sẽ cảm nhận được mana và tạo ra một rào cản mạnh mẽ, có bán kính khoảng 20 Kvets (tương đương với 6 mét). Nếu ta yểm được câu thần chú ấy vào thiết bị ma thuật rồi đặt nó trước cổng lâu đài, thì ta có thể chống lại được nhiều cuộc tấn công bằng lửa, giống cái hôm trước ý.”
Max thích thú, nhìn chằm chằm vào đống giấy da:
“Thế thì….an tâm rồi.”
Sự hứng thú trong Max đột nhiên tăng vọt.
Trước đây, nàng chỉ thấy các linh mục sử dụng phép thuật để chữa bệnh, hay Ruth thi triển phép thuật để phòng vệ, chứ chưa bao giờ gặp qua loại ma thuật này. Max cũng từng được nghe kể về những chiến tích đáng nể của các pháp sư trong truyện, nhưng lại chưa bao giờ biết đến những phương pháp mà họ đã sử dụng để thực hiện những nhiệm vụ ấy.
Max nghiêm túc hỏi lại Ruth:
“Cái này…nếu h-hoàn th-thành xong các b-bức vẽ th-thần chú, thì cậu c-có thể thi triển được ph-pháp thuật ư?”
“Nếu không hiểu các nguyên tắc cơ bản, thì có vẽ cả trăm lần cũng vô dụng. Ta phải biết cách kiểm soát mana. Phép thuật không phải là biến không thành có, mà là kiểu biến đổi hình dạng: từ một thứ có tồn tại trên thế giới này sang thành thứ khác. Các câu thần chú sẽ không thể hiệu nghiệm nếu không có được một lượng mana nhất định.”
“Nhưng… đ-đến ng-người th-thường còn chẳng biết làm cách nào để th-thu mana vào thiết bị ma-ma thuật, cậu biết chứ?”
“Đó là nhờ hòn đá diệu kỳ này.” Ruth vừa nói vừa đưa cho nàng xem một viên đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.