Chương 96: Nàng thích và không thích gì (1)
Kim Sooji
30/10/2022
“Thế còn nàng?” Riftan khẽ hỏi, không nhận ra sự rầu rĩ của nàng.
Max vội xốc lại tinh thần, thờ ơ đáp: “Em….cũng thích những gì ng-người khác thích.” Nàng trả lời đơn giản.
“Thế không công bằng, ta muốn một câu trả lời chính xác kìa.” Riftan hỏi nàng. Trước giọng nói thúc giục của chàng, Max nghĩ thêm rồi lựa lời, tìm câu trả lời làm thỏa mãn Riftan.
Sau khi cân nhắc xong, Max lại nói tiếp:
“Như em nói tr-trước đó….em thích đ-động vật. Chó, mèo, ng-ngựa….em còn thích cả gà con và th-thỏ nữa.”
“Và?”
“Em th-thích đọc sách. Hồi còn ở L-lâu đài Croix, em th-thường xuyên đến th-thư viện.” Max nói to.
Riftan gật đầu lại.
“Đúng thật, quản gia có nói với ta, nàng dành phần lớn thời gian ở trong thư viện.” Riftan nói, làm Max khẽ mỉm cười.
“Vâng. Th-thư viện Lâu đài Ca-Calypse có nh-nhiều sách quý hiếm lắm. Dù rằng, Ruth gi-giữ hầu hết trong đống ấy….” như chợt nhớ ra, Max nói thêm vế cuối.
Riftan ngạc nhiên liếc nhìn nàng, chàng nghiêng người về phía Max, hỏi với tông giọng khá nguy hiểm: “Ta đá cậu ta ra khỏi thư viện nhé?”
“Nếu chàng làm thế, cậu ấy sẽ gh-ghim em suốt đời luôn.” Max hơi hốt hoảng cảnh báo chàng.
Lời từ chối vội vàng của nàng làm Riftan thấy nghi hoặc. Chàng hơi cau mày, nhìn chằm chàm vào mắt nàng trước khi nói ra ý của mình:
“Hình như nàng với cậu ta khá thân nhau.” Riftan thấp giọng nói. Dù chàng cố che dấu nhưng, Max vẫn cảm nhận được người trước mặt đang thấy khó chịu về khoảng thời gian nàng làm việc cùng Ruth.
“Khi chúng em tr-trang trí lâu đài…cậu ấy đã cho em rất nhiều l-lời khuyên. Cậu ấy k-kỹ tính và cằn nhằn dữ lắm… nhưng dường như là m-một người khá tốt bụng.” Max giải thích, nhưng chẳng hiểu sao, lời nói của nàng như đang đổ thêm dầu vào lửa thay vì làm chàng thoải mái.
Riftan im lặng một lúc, như đang cố tìm lời để nói. Khi có vẻ đã kìm lại được bản thân, chàng mới quay lại, nói với Max lần nữa: “Phải. Cậu ta kỹ tính và nói rất nhiều, bù lại, cậu ta là một người thẳng tính.”
Thẳng tính. Chàng nói điều này như thể không có thứ gì quan trọng hơn lòng tin.
“Vậy nàng có không thích thứ gì không?” Sau một hồi miên man suy nghĩ trên lưng ngựa, Riftan lại hỏi tiếp, “Nàng cũng phải trả lời rõ ra, thế mới công bằng.”
Nàng chợt nghĩ đến ‘vụt roi, la mắng, chửi bới và đánh đập’ – nhưng nàng không thể trả lời thật lòng như thế được.
Dù vậy, nàng cũng chẳng muốn nói dối chàng. Riftan ghét sự giả dối hơn bất kỳ điều gì.
Nàng do dự, rồi thành thật trả lời:
“B-bản thân em.”
Riftan chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn nàng như không hiểu sao nàng lại nói thế. Nàng đã nói khẽ như không phát được ra tiếng.
“Em… em ghét ch-chính mình.” lần này Max lặp lại quả quyết hơn.
Nàng vừa nói xong cũng là lúc hai người dừng lại, trước mặt họ trải dài một cánh đồng mênh mông. Bọn họ cuối cùng cũng ra được đến đồng.
Trước khi chàng kịp yêu cầu nàng giải thích rõ hơn về những gì mình vừa nói, Max đã phi nước đại băng qua ngọn đồi, bỏ lại Riftan đang nhìn chằm chằm nàng ở phía sau.
Trái với những gì nàng tưởng, Max nhận ra mình có thế tận hưởng hết cái vui thú của việc cưỡi ngựa.
Nàng thấy thật khó tin khi có thể cưỡi ngựa thoải mái trên những ngọn đồi rộng lớn mà chẳng ai ngăn cản. Còn gì tuyệt vời và thoải mái hơn khi được cưỡi ngựa dọc theo những con đường núi quanh co.
Nàng phi ngựa qua đồng cỏ, nơi những tia nắng ấm áp của mùa đông đang chiếu xuống, ánh lên sắc vàng nhạt. Nàng tự do cưỡi ngựa như chẳng gì ngăn cản nổi.
Max nhận ra tư thế cưỡi của mình đang tiến bộ từng chút một. Lúc chàng rủ nghỉ ngơi một chút trên đỉnh đồi, nàng có thể thẳng lưng phi ngựa đến mà không chút đắn đo.
“Ta có mang ít rượu đó.” Riftan nói với nàng khi chàng nhảy xuống ngựa, dẫn hai người đến một cái cây lớn rồi giúp nàng trèo xuống.
“Nàng vừa làm nóng người. Ta có thể cảm nhận được tim nàng đang đập mạnh như tim của một con chim ruồi.” chàng vừa nói vừa đặt tay lên hông Max, dễ dàng nhấc nàng xuống.
Max lau mồ hôi trên trán, thở lấy thở để do vừa cưỡi ngựa lâu. Đúng như chàng nói, tim nàng cứ thình thịch ở bên tai.
“Thực sự gi-giống như… có cái trống đang đ-đập bên tr-trong em.” Max vừa nói vừa chạm lên ngực mình. Nàng có thể cảm nhận được chút rung động ở trong đó.
“Cũng giống phết.” nói xong, chàng chợt cúi xuống, hôn môi lên một bên má đang ửng hồng của nàng rồi kéo nàng ngồi xuống đất.
Sau đó, Riftan trải áo choàng của mình ra bãi cỏ dưới gốc cây và ngồi lên. Max cũng ngồi xuống cạnh chàng.
Làn gió mát lạnh nhanh chóng làm dịu cơ thể đang nóng bức của cả hai. Max nhìn thấy dưới chân đồi có bóng dáng của một thị trấn.
Nàng chỉnh lại áo choàng của mình khi nhìn kỹ vào khung cảnh phía bên dưới. Cơn gió lướt nhẹ xuống cánh đồng vàng nhạt rồi lại vội vàng bay lên, lướt nhanh qua hai người.
“Nơi đây th-thật tuyệt đẹp.” Max thầm lên tiếng khi đắm chìm trong trong bầu không khí ấm áp đang tỏa ra xung quanh.
“Mùa xuân nó còn đẹp hơn thế. Những cánh đồng sẽ xanh tươi và ngập tràn sắc hoa.” Riftan mỉm cười nói.
Nàng thấy lồng ngực đang căng phồng sự mong đợi về mùa xuân mà chàng đang nói đến.
Mong đợi… nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày nào trong đời nàng cảm thấy mong đợi và khao khát về một điều gì đó. Mọi thứ thật tươi mới, vui vẻ, xem lẫn chút e sợ.
“Lại đây. Nàng vừa toát mồ hôi nên sẽ dễ bị cảm lạnh đấy.” Riftan gọi nàng lại, chàng dựa lưng mình vào thân cây vững chãi, rồi kéo nàng cùng ngồi lên chiếc áo.
Max nhấm nháp bầu rượu nhỏ khi đang ngồi trong lòng chàng. Không giống như những khi bị chàng trêu chọc, ngồi cạnh chàng lúc này không làm nàng thấy ngại ngùng hay xấu xổ gì hết. Vòng tay vững chắc của chàng bao bọc nàng mới tự nhiên làm sao.
“Cho ta uống với.” Riftan thì thầm bên tai Max khi vòng tay qua eo nàng, tựa đầu xuống vai nàng, nhấp một ngụm.
Max đưa bầu rượu lên môi chàng, cẩn thận nghiêng để không làm đổ. Chàng hớp vài ngụm rồi nhả bầu rượu ra. Sau đó, chàng nhìn chăm chú vào mắt nàng.
“Sao nàng lại ghét bỏ bản thân mình?” chàng hỏi.
Riftan dường như không có ý định bỏ qua cho những gì nàng vừa nói trước đó.
Max bối rối tránh mắt vì những gì nàng đã nói với chàng, nàng không muốn chàng nhìn mình bằng ánh nhìn thương hại. Rõ ràng nàng chỉ có một câu trả lời duy nhất: vì nàng nói chuyện như một kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Dù lý do là gì thì sự thật, việc nàng cứ tiếp tục tránh né chủ đề này khá là tức cười.
Max hỏi lại vu vơ, “Chàng ch-chưa bao giờ thấy gh-ghét b-bản thân mình sao, Riftan?”
“Nhiều lúc lắm.”
Max vội xốc lại tinh thần, thờ ơ đáp: “Em….cũng thích những gì ng-người khác thích.” Nàng trả lời đơn giản.
“Thế không công bằng, ta muốn một câu trả lời chính xác kìa.” Riftan hỏi nàng. Trước giọng nói thúc giục của chàng, Max nghĩ thêm rồi lựa lời, tìm câu trả lời làm thỏa mãn Riftan.
Sau khi cân nhắc xong, Max lại nói tiếp:
“Như em nói tr-trước đó….em thích đ-động vật. Chó, mèo, ng-ngựa….em còn thích cả gà con và th-thỏ nữa.”
“Và?”
“Em th-thích đọc sách. Hồi còn ở L-lâu đài Croix, em th-thường xuyên đến th-thư viện.” Max nói to.
Riftan gật đầu lại.
“Đúng thật, quản gia có nói với ta, nàng dành phần lớn thời gian ở trong thư viện.” Riftan nói, làm Max khẽ mỉm cười.
“Vâng. Th-thư viện Lâu đài Ca-Calypse có nh-nhiều sách quý hiếm lắm. Dù rằng, Ruth gi-giữ hầu hết trong đống ấy….” như chợt nhớ ra, Max nói thêm vế cuối.
Riftan ngạc nhiên liếc nhìn nàng, chàng nghiêng người về phía Max, hỏi với tông giọng khá nguy hiểm: “Ta đá cậu ta ra khỏi thư viện nhé?”
“Nếu chàng làm thế, cậu ấy sẽ gh-ghim em suốt đời luôn.” Max hơi hốt hoảng cảnh báo chàng.
Lời từ chối vội vàng của nàng làm Riftan thấy nghi hoặc. Chàng hơi cau mày, nhìn chằm chàm vào mắt nàng trước khi nói ra ý của mình:
“Hình như nàng với cậu ta khá thân nhau.” Riftan thấp giọng nói. Dù chàng cố che dấu nhưng, Max vẫn cảm nhận được người trước mặt đang thấy khó chịu về khoảng thời gian nàng làm việc cùng Ruth.
“Khi chúng em tr-trang trí lâu đài…cậu ấy đã cho em rất nhiều l-lời khuyên. Cậu ấy k-kỹ tính và cằn nhằn dữ lắm… nhưng dường như là m-một người khá tốt bụng.” Max giải thích, nhưng chẳng hiểu sao, lời nói của nàng như đang đổ thêm dầu vào lửa thay vì làm chàng thoải mái.
Riftan im lặng một lúc, như đang cố tìm lời để nói. Khi có vẻ đã kìm lại được bản thân, chàng mới quay lại, nói với Max lần nữa: “Phải. Cậu ta kỹ tính và nói rất nhiều, bù lại, cậu ta là một người thẳng tính.”
Thẳng tính. Chàng nói điều này như thể không có thứ gì quan trọng hơn lòng tin.
“Vậy nàng có không thích thứ gì không?” Sau một hồi miên man suy nghĩ trên lưng ngựa, Riftan lại hỏi tiếp, “Nàng cũng phải trả lời rõ ra, thế mới công bằng.”
Nàng chợt nghĩ đến ‘vụt roi, la mắng, chửi bới và đánh đập’ – nhưng nàng không thể trả lời thật lòng như thế được.
Dù vậy, nàng cũng chẳng muốn nói dối chàng. Riftan ghét sự giả dối hơn bất kỳ điều gì.
Nàng do dự, rồi thành thật trả lời:
“B-bản thân em.”
Riftan chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn nàng như không hiểu sao nàng lại nói thế. Nàng đã nói khẽ như không phát được ra tiếng.
“Em… em ghét ch-chính mình.” lần này Max lặp lại quả quyết hơn.
Nàng vừa nói xong cũng là lúc hai người dừng lại, trước mặt họ trải dài một cánh đồng mênh mông. Bọn họ cuối cùng cũng ra được đến đồng.
Trước khi chàng kịp yêu cầu nàng giải thích rõ hơn về những gì mình vừa nói, Max đã phi nước đại băng qua ngọn đồi, bỏ lại Riftan đang nhìn chằm chằm nàng ở phía sau.
Trái với những gì nàng tưởng, Max nhận ra mình có thế tận hưởng hết cái vui thú của việc cưỡi ngựa.
Nàng thấy thật khó tin khi có thể cưỡi ngựa thoải mái trên những ngọn đồi rộng lớn mà chẳng ai ngăn cản. Còn gì tuyệt vời và thoải mái hơn khi được cưỡi ngựa dọc theo những con đường núi quanh co.
Nàng phi ngựa qua đồng cỏ, nơi những tia nắng ấm áp của mùa đông đang chiếu xuống, ánh lên sắc vàng nhạt. Nàng tự do cưỡi ngựa như chẳng gì ngăn cản nổi.
Max nhận ra tư thế cưỡi của mình đang tiến bộ từng chút một. Lúc chàng rủ nghỉ ngơi một chút trên đỉnh đồi, nàng có thể thẳng lưng phi ngựa đến mà không chút đắn đo.
“Ta có mang ít rượu đó.” Riftan nói với nàng khi chàng nhảy xuống ngựa, dẫn hai người đến một cái cây lớn rồi giúp nàng trèo xuống.
“Nàng vừa làm nóng người. Ta có thể cảm nhận được tim nàng đang đập mạnh như tim của một con chim ruồi.” chàng vừa nói vừa đặt tay lên hông Max, dễ dàng nhấc nàng xuống.
Max lau mồ hôi trên trán, thở lấy thở để do vừa cưỡi ngựa lâu. Đúng như chàng nói, tim nàng cứ thình thịch ở bên tai.
“Thực sự gi-giống như… có cái trống đang đ-đập bên tr-trong em.” Max vừa nói vừa chạm lên ngực mình. Nàng có thể cảm nhận được chút rung động ở trong đó.
“Cũng giống phết.” nói xong, chàng chợt cúi xuống, hôn môi lên một bên má đang ửng hồng của nàng rồi kéo nàng ngồi xuống đất.
Sau đó, Riftan trải áo choàng của mình ra bãi cỏ dưới gốc cây và ngồi lên. Max cũng ngồi xuống cạnh chàng.
Làn gió mát lạnh nhanh chóng làm dịu cơ thể đang nóng bức của cả hai. Max nhìn thấy dưới chân đồi có bóng dáng của một thị trấn.
Nàng chỉnh lại áo choàng của mình khi nhìn kỹ vào khung cảnh phía bên dưới. Cơn gió lướt nhẹ xuống cánh đồng vàng nhạt rồi lại vội vàng bay lên, lướt nhanh qua hai người.
“Nơi đây th-thật tuyệt đẹp.” Max thầm lên tiếng khi đắm chìm trong trong bầu không khí ấm áp đang tỏa ra xung quanh.
“Mùa xuân nó còn đẹp hơn thế. Những cánh đồng sẽ xanh tươi và ngập tràn sắc hoa.” Riftan mỉm cười nói.
Nàng thấy lồng ngực đang căng phồng sự mong đợi về mùa xuân mà chàng đang nói đến.
Mong đợi… nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày nào trong đời nàng cảm thấy mong đợi và khao khát về một điều gì đó. Mọi thứ thật tươi mới, vui vẻ, xem lẫn chút e sợ.
“Lại đây. Nàng vừa toát mồ hôi nên sẽ dễ bị cảm lạnh đấy.” Riftan gọi nàng lại, chàng dựa lưng mình vào thân cây vững chãi, rồi kéo nàng cùng ngồi lên chiếc áo.
Max nhấm nháp bầu rượu nhỏ khi đang ngồi trong lòng chàng. Không giống như những khi bị chàng trêu chọc, ngồi cạnh chàng lúc này không làm nàng thấy ngại ngùng hay xấu xổ gì hết. Vòng tay vững chắc của chàng bao bọc nàng mới tự nhiên làm sao.
“Cho ta uống với.” Riftan thì thầm bên tai Max khi vòng tay qua eo nàng, tựa đầu xuống vai nàng, nhấp một ngụm.
Max đưa bầu rượu lên môi chàng, cẩn thận nghiêng để không làm đổ. Chàng hớp vài ngụm rồi nhả bầu rượu ra. Sau đó, chàng nhìn chăm chú vào mắt nàng.
“Sao nàng lại ghét bỏ bản thân mình?” chàng hỏi.
Riftan dường như không có ý định bỏ qua cho những gì nàng vừa nói trước đó.
Max bối rối tránh mắt vì những gì nàng đã nói với chàng, nàng không muốn chàng nhìn mình bằng ánh nhìn thương hại. Rõ ràng nàng chỉ có một câu trả lời duy nhất: vì nàng nói chuyện như một kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Dù lý do là gì thì sự thật, việc nàng cứ tiếp tục tránh né chủ đề này khá là tức cười.
Max hỏi lại vu vơ, “Chàng ch-chưa bao giờ thấy gh-ghét b-bản thân mình sao, Riftan?”
“Nhiều lúc lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.