Quyển 24 - Chương 58: Đường Chuyên (2)
Kiết Dữ 2
20/12/2014
- Câu này làm khó sư phụ
rồi, có điều theo sư phụ biết, trí tuệ có mũi nhọn, dễ làm bị thương
người khác, biểu hiện cao cấp của trí tuệ là lão luyện hoặc khoáng đạt.
Con xem Nhan phu tử, Lý Cương tiên sinh, rồi nhìn sư phu con, đều là
khoáng đạt. Ví như vừa rồi bị sư mẫu con bắt gian tại giường, biết ta
dùng cách gì thoát nạn không, là thẹn quá hóa giận, cách này rất ngốc,
nhưng rất hữu dụng.
Tiểu Vũ cười gập người, tình hình trong nhà sao nàng không hiểu, từ khi Lý An Lan tới phủ, sư nương liền phòng như phòng trộm, sư phụ và Lý An Lan còn cố kỵ chút thân phận, sư nương chẳng thể lấy thân phận ra trước mặt Lý An Lan, nên thẳng thắn giở trò đanh đá cá cầy.
Thấy Tiểu Vũ cười cười, Vân Diệp cũng cười ha hả:
- Đạo phu thê là thế, không nói đạo lý gì hết, cũng không phải là chỗ giảng giải đạo lý, con xinh đẹp tuyệt luân, lại thông minh chưa từng có. Năm xưa tìm phu quân cho con làm sư phụ sầu bạc tóc, không nhẫn tâm đưa Tiểu Kiệt vào miệng hổ, nhưng không tìm được dê thế tội, nhìn khắp Đại Đường cũng chỉ Tiểu Kiệt có thể phản kháng một chút, nên mới tác thành hôn sự này, nhìn hai đứa cầm sắt hòa minh, sư phụ thực lòng vui mừng.
- Nhưng mấy năm qua con say mê vào cái gọi là Bạch Ngọc Kinh, muốn khai tông làm tông sư, nha đầu à, tông sư không truy cầu như con được, nó tự sinh ra dưới nền tảng sâu dầy. Ta từng chứng kiến quá trình khai ngộ của Nguyên Chương tiên sinh, Ly Thạch tiên sinh, rất thống khổ, như mãng xà lột da để có cuộc sống mới vậy. Tuyệt đối không phải xây tòa lầu cao là thành được, con muốn đạt tới cảnh giới tông sư, thông tuệ là kẻ địch lớn nhất của con, nào, sư phụ cho con một thứ, lĩnh hội cho tốt. Đây là thứ năm xưa cho sư phụ chút cảm ngộ, sẽ có ích cho con.
Tiểu Vũ tới trước mặt Vân Diệp cho dù bao nhiêu tuổi cũng biến thành tiểu cô nương tính khí quái dị, không muốn theo, bị Vân Diệp kéo vào thư phòng.
Trải một tờ giấy thật to, nha hoàn mài mực xong rồi đi ra. Vân Diệp nhấc bút, chỉ vài đường nét đã có tấm mai rùa cực lớn xuất hiện, Vân Diệp bây giờ ít vẽ rùa rồi, tuy Ô Quy Đồ của Sở công cùng với tranh nhân vật của Triển Tử Càn được xưng là song tuyệt, nhưng Sở công rất ít vẽ, nên có tiền cũng khó kiếm.
- Con không muốn rùa, đây lại còn là con rùa lật ngược.
Người khác coi là ngàn vàng khó kiếm, với Tiểu Vũ lại là không đáng một xu, cho rằng sư phụ vẽ rùa để trêu mình.
- Câm mồm.
Vân Diệp bực mình mắng, lại cầm bút viết ở chỗ giấy trắng:
- Nằm dài bài cát ba năm rưỡi, sóng lớn nổi lên ta trở mình.
Cẩn thận thấm khô mực dư, thổi khô rồi cuộn lại nhét vào tay Tiểu Vũ:
- Năm xưa lúc sư phụ xui xẻo nhất dựa vào câu này mà sống đó, nghĩ có kỹ ý tứ trong đó, dàn lên tường mà xem.
- Bị người ngoài nhìn thấy sẽ nói sư phụ là lão ô quy, con là tiểu ô quy.
Tiểu Vũ mặt như đưa đám, rất là không muốn:
- Hừ! Chỉ cần con sống vui vẻ, môn phái của chúng ta sửa từ Bạch Ngọc Kinh sang Ô Quy bang cũng có sao, chẳng những con phải xem mà Tiểu Kiệt cũng phải xem.
Nói xong đuổi Tiểu Vũ ra khỏi cửa, bảo nàng mau về nhà.
Tiểu Vũ rầu rĩ về nhà, thấy Địch Nhân Kiệt đang làm việc thì thở dài, bảo nhà bếp nấu ít đồ ngọt, Địch Nhân Kiệt thích ăn ngọt, cả đời không thay đổi.
Lặng lẽ ngồi bên ghế cùng trượng phu, lời sư phụ nói vừa nãy nàng vẫn nghe vào tai, nhìn trượng phu rất lâu mới phát hiện hắn không trẻ nữa.
Địch Nhân Kiệt xử lý xong văn thư ngẩng đầu lên phát hiện Tiểu Vũ nhìn mình không chớp, cười nói:
- Về rồi à, sư phụ có cái nhìn thế nào về Bạch Ngọc Kinh của nàng.
Tiểu Vũ mở tờ giấy kia ra:
- Đó là lời dạy bảo của sư phụ, một con rùa đen nằm ngửa.
Địch Nhân Kiệt lại có cái nhìn khác, thưởng thức con rùa nói:
- Bút pháp của sư phụ ngày càng lão luyện, nàng xem con rùa này tuy thân ở khốn cảnh, vẫn bộ dạng mặc kệ mệnh trời, muốn chúng ta đừng đem cuộc sống biến thành quả đắng, trân trọng những gì trước mắt mới là chính xác.
Tiểu Vũ lạnh nhạt nhìn hắn:
- Sao thiếp không nhìn ra? Thiếp chỉ thấy một con rùa xui xẻo, thêm vào hai câu thơ, rõ ràng là chửi người.
Địch Nhân Kiệt cười lớn:
- Tính sư phụ là thế đấy, cả đời giấu chân lý trong sự khôi hài hoặc mừng giận, nàng nghĩ kỹ xem, rất nhiên tiên đoán của sư phụ đều chẳng phải thành sự thực rồi sao?
- Nói ra còn có ai tầm nhìn xa hơn sư phụ nữa không, Viên Thủ Thành xưng hai kiếp làm người, ta thấy vẫn chỉ là hạng thần côn, người như thế xách giày cho sư phụ cũng không xứng.
- Sư phụ là người hoàn mỹ nhất, có tình với thê tử, có nghĩa với bằng hữu, có sự thương xót với kẻ yếu, chỉ cần bảy năm sau sư phụ thoái ẩn là sẽ thành nhân vật tựa Chu công.
Tiểu Vũ không tán đồng:
- Thế thì sao, bản thân ủy khuất cả đời, luận trí tuệ, luận thủ đoạn, luận khí phách, sư phụ đều không thiếu, dù làm Vương Mãng cũng hơn Chu Công trăm lần.
Địch Nhân Kiệt yêu thương nhìn Tiểu Vũ đang bất bình:
- Nếu sư phụ thực sự sát hại con cháu Lý gia thì nàng có còn thân thiết với sư phụ không? Muốn giết Lý Quyết phải giết thái hoàng thái hậu và Ngụy vương thái, rồi Ngô vương Khác, Thục vương Ảm, Tề vương Hữu. Rồi giết sạch hảo hữu trong đời, thuận tiện chặt đầu hồng nho thư viện mới có thể soán vị thành công. Nếu thế sư phụ không còn là Phiêu kỵ đại tướng quân được người người tôn kính tận đáy lòng không?
- Tiểu Vũ, nàng thực sự muốn sư phụ thành kẻ tiểu nhân độc ác, lục thân bất nhận sao? Vì một cái hoàng vị, không đáng.
- Ba năm qua, sư phụ tựa nghỉ ngơi dưỡng thân, thực ra người luôn chú ý mõi biến hóa, nàng thực sự nghĩ thiên hạ thái bình rồi sao? Loại kiêu hùng như Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu có kẻ nào không xoa tay múa chân muốn sáng lập một phen sự nghiệp.
- Nhưng sư phụ chưa chết, bọn họ không dám nhúc nhích, ba năm trước sư phụ không hỏi trắng đen đã chôn sống Lý Tượng là tuyên bố kẻ nào gây chiến loạn là chết! Cho nên những kẻ có dã tâm đều cúi đầu xuống, chỉ sợ lộ ra chút bất mãn khiến sư phụ biết gặp phải thảm họa.
- Sư phụ trí tuệ hơn nàng nghĩ nhiều lắm, người ta cải cách đều phải vung đao tiến hành, như Thương Ưởng, Triều Thác. Chỉ có sư phụ là âm thẩm trộn lẫn nó vào thời gian. Chức quyền lục bộ đang không ngừng chia nhỏ, hướng đi trên triều không phải chỉ một câu nói của hoàng đế có thể cải biến nữa, quyền lợi đang tiến theo phương hướng hành pháp, lập pháp, tư pháp.
- Hoàng đế là tượng trưng của quốc gia, giá trị tồn tại duy nhất là đại biểu cho trời thống trị mảnh đất này, muốn nắm đại quyền sinh tử trong tay như thái tông và cao tông là không thể.
- Trong mắt sư phụ, làm hoàng đế chẳng những vô vị, còn vô cùng ấm ức, thay đổi quốc gia, lập quy củ vạn thế mới là chuyện nhân vật vĩ đại phải làm.
- Ta thấy người vì dân sinh lập mệnh, vì vạn thế dựng thái bình như sư phụ mới là vĩ nhân chân chính. Sư phụ luôn nói mình là viên gạch lót đường, không cầu gì, chỉ cầu những người đứng trên lưng mình có thể nhìn xa hơn, đi xa hơn.
- Được làm đệ tử của lão nhân gia là may mắn ba đời của Địch Nhân Kiệt ta.
Tiểu Vũ buông một tiếng thở dài:
- Thiếp vì Bạch Ngọc Kinh hư vô xa xăm lãng phí sáu năm, sáu năm này là lúc sư phụ thi triển hoài bão, sư phụ đúng là làm rất bí mật, ngay người như thiếp cũng không thấy. Tiểu Kiệt, chúng ta sống dưới cánh sư phụ, tuy an toàn nhưng không có hào quang riêng của mình, xem ra thiếp phải về thư viện làm tốt chức viện phán của mình rồi.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười lớn:
- Dưới ánh mặt trời, đom đóm không sáng cũng được.
Tiểu Vũ cười gập người, tình hình trong nhà sao nàng không hiểu, từ khi Lý An Lan tới phủ, sư nương liền phòng như phòng trộm, sư phụ và Lý An Lan còn cố kỵ chút thân phận, sư nương chẳng thể lấy thân phận ra trước mặt Lý An Lan, nên thẳng thắn giở trò đanh đá cá cầy.
Thấy Tiểu Vũ cười cười, Vân Diệp cũng cười ha hả:
- Đạo phu thê là thế, không nói đạo lý gì hết, cũng không phải là chỗ giảng giải đạo lý, con xinh đẹp tuyệt luân, lại thông minh chưa từng có. Năm xưa tìm phu quân cho con làm sư phụ sầu bạc tóc, không nhẫn tâm đưa Tiểu Kiệt vào miệng hổ, nhưng không tìm được dê thế tội, nhìn khắp Đại Đường cũng chỉ Tiểu Kiệt có thể phản kháng một chút, nên mới tác thành hôn sự này, nhìn hai đứa cầm sắt hòa minh, sư phụ thực lòng vui mừng.
- Nhưng mấy năm qua con say mê vào cái gọi là Bạch Ngọc Kinh, muốn khai tông làm tông sư, nha đầu à, tông sư không truy cầu như con được, nó tự sinh ra dưới nền tảng sâu dầy. Ta từng chứng kiến quá trình khai ngộ của Nguyên Chương tiên sinh, Ly Thạch tiên sinh, rất thống khổ, như mãng xà lột da để có cuộc sống mới vậy. Tuyệt đối không phải xây tòa lầu cao là thành được, con muốn đạt tới cảnh giới tông sư, thông tuệ là kẻ địch lớn nhất của con, nào, sư phụ cho con một thứ, lĩnh hội cho tốt. Đây là thứ năm xưa cho sư phụ chút cảm ngộ, sẽ có ích cho con.
Tiểu Vũ tới trước mặt Vân Diệp cho dù bao nhiêu tuổi cũng biến thành tiểu cô nương tính khí quái dị, không muốn theo, bị Vân Diệp kéo vào thư phòng.
Trải một tờ giấy thật to, nha hoàn mài mực xong rồi đi ra. Vân Diệp nhấc bút, chỉ vài đường nét đã có tấm mai rùa cực lớn xuất hiện, Vân Diệp bây giờ ít vẽ rùa rồi, tuy Ô Quy Đồ của Sở công cùng với tranh nhân vật của Triển Tử Càn được xưng là song tuyệt, nhưng Sở công rất ít vẽ, nên có tiền cũng khó kiếm.
- Con không muốn rùa, đây lại còn là con rùa lật ngược.
Người khác coi là ngàn vàng khó kiếm, với Tiểu Vũ lại là không đáng một xu, cho rằng sư phụ vẽ rùa để trêu mình.
- Câm mồm.
Vân Diệp bực mình mắng, lại cầm bút viết ở chỗ giấy trắng:
- Nằm dài bài cát ba năm rưỡi, sóng lớn nổi lên ta trở mình.
Cẩn thận thấm khô mực dư, thổi khô rồi cuộn lại nhét vào tay Tiểu Vũ:
- Năm xưa lúc sư phụ xui xẻo nhất dựa vào câu này mà sống đó, nghĩ có kỹ ý tứ trong đó, dàn lên tường mà xem.
- Bị người ngoài nhìn thấy sẽ nói sư phụ là lão ô quy, con là tiểu ô quy.
Tiểu Vũ mặt như đưa đám, rất là không muốn:
- Hừ! Chỉ cần con sống vui vẻ, môn phái của chúng ta sửa từ Bạch Ngọc Kinh sang Ô Quy bang cũng có sao, chẳng những con phải xem mà Tiểu Kiệt cũng phải xem.
Nói xong đuổi Tiểu Vũ ra khỏi cửa, bảo nàng mau về nhà.
Tiểu Vũ rầu rĩ về nhà, thấy Địch Nhân Kiệt đang làm việc thì thở dài, bảo nhà bếp nấu ít đồ ngọt, Địch Nhân Kiệt thích ăn ngọt, cả đời không thay đổi.
Lặng lẽ ngồi bên ghế cùng trượng phu, lời sư phụ nói vừa nãy nàng vẫn nghe vào tai, nhìn trượng phu rất lâu mới phát hiện hắn không trẻ nữa.
Địch Nhân Kiệt xử lý xong văn thư ngẩng đầu lên phát hiện Tiểu Vũ nhìn mình không chớp, cười nói:
- Về rồi à, sư phụ có cái nhìn thế nào về Bạch Ngọc Kinh của nàng.
Tiểu Vũ mở tờ giấy kia ra:
- Đó là lời dạy bảo của sư phụ, một con rùa đen nằm ngửa.
Địch Nhân Kiệt lại có cái nhìn khác, thưởng thức con rùa nói:
- Bút pháp của sư phụ ngày càng lão luyện, nàng xem con rùa này tuy thân ở khốn cảnh, vẫn bộ dạng mặc kệ mệnh trời, muốn chúng ta đừng đem cuộc sống biến thành quả đắng, trân trọng những gì trước mắt mới là chính xác.
Tiểu Vũ lạnh nhạt nhìn hắn:
- Sao thiếp không nhìn ra? Thiếp chỉ thấy một con rùa xui xẻo, thêm vào hai câu thơ, rõ ràng là chửi người.
Địch Nhân Kiệt cười lớn:
- Tính sư phụ là thế đấy, cả đời giấu chân lý trong sự khôi hài hoặc mừng giận, nàng nghĩ kỹ xem, rất nhiên tiên đoán của sư phụ đều chẳng phải thành sự thực rồi sao?
- Nói ra còn có ai tầm nhìn xa hơn sư phụ nữa không, Viên Thủ Thành xưng hai kiếp làm người, ta thấy vẫn chỉ là hạng thần côn, người như thế xách giày cho sư phụ cũng không xứng.
- Sư phụ là người hoàn mỹ nhất, có tình với thê tử, có nghĩa với bằng hữu, có sự thương xót với kẻ yếu, chỉ cần bảy năm sau sư phụ thoái ẩn là sẽ thành nhân vật tựa Chu công.
Tiểu Vũ không tán đồng:
- Thế thì sao, bản thân ủy khuất cả đời, luận trí tuệ, luận thủ đoạn, luận khí phách, sư phụ đều không thiếu, dù làm Vương Mãng cũng hơn Chu Công trăm lần.
Địch Nhân Kiệt yêu thương nhìn Tiểu Vũ đang bất bình:
- Nếu sư phụ thực sự sát hại con cháu Lý gia thì nàng có còn thân thiết với sư phụ không? Muốn giết Lý Quyết phải giết thái hoàng thái hậu và Ngụy vương thái, rồi Ngô vương Khác, Thục vương Ảm, Tề vương Hữu. Rồi giết sạch hảo hữu trong đời, thuận tiện chặt đầu hồng nho thư viện mới có thể soán vị thành công. Nếu thế sư phụ không còn là Phiêu kỵ đại tướng quân được người người tôn kính tận đáy lòng không?
- Tiểu Vũ, nàng thực sự muốn sư phụ thành kẻ tiểu nhân độc ác, lục thân bất nhận sao? Vì một cái hoàng vị, không đáng.
- Ba năm qua, sư phụ tựa nghỉ ngơi dưỡng thân, thực ra người luôn chú ý mõi biến hóa, nàng thực sự nghĩ thiên hạ thái bình rồi sao? Loại kiêu hùng như Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu có kẻ nào không xoa tay múa chân muốn sáng lập một phen sự nghiệp.
- Nhưng sư phụ chưa chết, bọn họ không dám nhúc nhích, ba năm trước sư phụ không hỏi trắng đen đã chôn sống Lý Tượng là tuyên bố kẻ nào gây chiến loạn là chết! Cho nên những kẻ có dã tâm đều cúi đầu xuống, chỉ sợ lộ ra chút bất mãn khiến sư phụ biết gặp phải thảm họa.
- Sư phụ trí tuệ hơn nàng nghĩ nhiều lắm, người ta cải cách đều phải vung đao tiến hành, như Thương Ưởng, Triều Thác. Chỉ có sư phụ là âm thẩm trộn lẫn nó vào thời gian. Chức quyền lục bộ đang không ngừng chia nhỏ, hướng đi trên triều không phải chỉ một câu nói của hoàng đế có thể cải biến nữa, quyền lợi đang tiến theo phương hướng hành pháp, lập pháp, tư pháp.
- Hoàng đế là tượng trưng của quốc gia, giá trị tồn tại duy nhất là đại biểu cho trời thống trị mảnh đất này, muốn nắm đại quyền sinh tử trong tay như thái tông và cao tông là không thể.
- Trong mắt sư phụ, làm hoàng đế chẳng những vô vị, còn vô cùng ấm ức, thay đổi quốc gia, lập quy củ vạn thế mới là chuyện nhân vật vĩ đại phải làm.
- Ta thấy người vì dân sinh lập mệnh, vì vạn thế dựng thái bình như sư phụ mới là vĩ nhân chân chính. Sư phụ luôn nói mình là viên gạch lót đường, không cầu gì, chỉ cầu những người đứng trên lưng mình có thể nhìn xa hơn, đi xa hơn.
- Được làm đệ tử của lão nhân gia là may mắn ba đời của Địch Nhân Kiệt ta.
Tiểu Vũ buông một tiếng thở dài:
- Thiếp vì Bạch Ngọc Kinh hư vô xa xăm lãng phí sáu năm, sáu năm này là lúc sư phụ thi triển hoài bão, sư phụ đúng là làm rất bí mật, ngay người như thiếp cũng không thấy. Tiểu Kiệt, chúng ta sống dưới cánh sư phụ, tuy an toàn nhưng không có hào quang riêng của mình, xem ra thiếp phải về thư viện làm tốt chức viện phán của mình rồi.
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười lớn:
- Dưới ánh mặt trời, đom đóm không sáng cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.