Quyển 3 - Chương 1: Khác vật học
Kiết Dữ 2
29/03/2014
Vân Diệp quan sát Vân gia thôn trang, cũng có nhận thức tương đối về sinh hoạt của nông dân thời đại này.
Nghèo! Thôn trang bên đường có lẽ vì đón tiếp gia chủ đến mà hôm nay đã quét sạch sẽ. Dân cư hai bên hầu hết đều là nhà lá lợp, cái đặc sắc của Quan Trung chính là hình nóc nhà, so với nóc nhà của các địa phương khác đều có hình chữ đích, thì chỉ có Quan Trung là một phiết của chữ nhân, trên tường phía nam có một ô lớn cỡ 1 thước coi như cửa sổ. Ngoại trừ Vân gia là hào trạch, còn lại cũng không thấy có mấy nhà lợp ngói.
Nông hộ đều đang đứng phơi nắng dưới chân tường, thấy một đám người tiến tới thì lập tức giải tán, kẻ hiếu kỳ thì ở trong nhà nhìn qua kẽ cửa ra ngoài.
- Tiểu trùng, phôi đản, đất phong nhà ngươi cũng giống thế này?
Vân Diệp cảm thấy khó hiểu, luật Đại Đường quy định nam đinh thụ điền 40 mẫu, nữ tử thụ điền 20 mẫu, cộng thêm 20 mẫu ruộng dâu, ngay cả trâu hơn 4 tuổi cũng có đến hơn 30 mẫu, so với hậu thế tốt hơn nhiều lắm, sao lại có thể nghèo thế này?
- Lười biếng mà thôi, mẫu hậu nói cho chúng ta, Đại Đường ta điền lệnh rất chu đáo. Chỉ cần nam canh tác, nữ dệt vải thì sẽ có cuộc sống tươi đẹp, càng không thể nào đói bụng thế này được. Vân hầu ngươi xem bọn chúng thà rằng phơi nắng dưới chân tường cũng không chịu làm lụng, nghèo cho đáng đời, tất cả thôn trang của ngươi đều là kẻ lười biếng.
- A Thái! Chúng ta chớ vội kết luận, nói đúng thì không sao, nhưng nói sai thì sẽ bị chê cười. Chúng ta chưa từng tiếp xúc với nông hộ, không rõ vì sao lại như vậy, phải điều tra kỹ mới cho ra kết luận, không tìm hiểu thì không được lên tiếng. Gia sư nói Đại Đường con dân ta là dân tộc cần cù nhất trên thế giới này, nhất định không thể nào xuất hiện thôn trang lười biếng thế này.
Vân Diệp rất không thích loại thuyết pháp này.
Lý Thái vẫn chưa cho là đúng, còn Lý Khác thì gật gù đồng ý.
- Thôn trang của ta cũng là như vậy, nghe phụ thân nói khi đã đến bần cùng, gia nghiệp mà nông hộ mấy đời tích cóp từng li từng tí bị chiến loạn hủy hoại, thì muốn làm lại từ đầu cũng không dễ dàng như vậy. Không chỉ có hai thôn trang này, mà thôn trang của toàn Trường An cũng đều như vậy. Dù sao địa chủ thu tô cũng đều như nhau.
Trưởng Tôn Xung từ nhà mình cũng luận ra được một chút chứ chưa trọn vẹn. Vân Diệp định lúc rảnh rỗi sẽ tự mình điều tra nguồn thu của nông hộ, từ đó mới xem xem có thể cải thiện được điểm nào, phương pháp phù hợp với bọn họ mới là tốt nhất.
Khi đến Vân gia mới thấy rõ uy phong, sư tử đá cao to uy mãnh, đại môn đỏ thắm với những đinh đồng cực lớn, trên môn lang vẽ 5 con dơi đang hoan hỉ. Trên phi diêm (mái cong) toàn là đầu thú, thanh chuyên (gạch xanh) xếp chồng lên nhau, tường viện cao to chắc chắn.
Tiền Thông dẫn theo tôi tớ mở cửa chính, đứng hầu hai bên. Vân Diệp, Lý Thái, Lý Khác, Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân bước vào từ chính môn, còn lại thị vệ vào phủ từ trắc môn (cửa hông).
Hai vương gia chào nãi nãi, hành lễ vãn bối. Nãi nãi sau hai lần gặp hoàng đế, hoàng hậu thì đã biết hai vương gia nên thoải mái nhận lễ, tay cầm lấy tay của Lý Thái, Lý Khác mà luôn miệng khen bệ hạ sinh được hai hài tử có tinh thần, mày rậm mắt lớn, vừa nhìn đã biết có phúc.
Lý Thái, Lý Khác chưa từng được người nào khen như thế, khuôn mặt tức thì đỏ bừng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đi cũng không được mà đứng cũng không xong, khiến cho các cô cô thẩm thẩm được một trận cười vui vẻ.
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân thường xuyên qua lại Vân gia, so với nhà mình có khi còn tự do hơn. Sáng sớm còn chưa ăn cơm, lúc này vớ lấy điểm tâm trên bàn mà nhai ngấu nghiến. Ai đời khách nhân đến nhà lại sà vào bàn ăn như thế, khiến cho Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ nuốt nước bọt, hai người từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì cả, chỉ vì ngại lễ tiết mà không dám hạ thủ.
Nãi nãi xoa nhẹ lên đầu hai người:
- Không cần quy củ gì cả, cơm canh đã sớm chuẩn bị chu đáo rồi, còn ăn điểm tâm ngày hôm qua sao.
Hai gia hỏa cười hì hì nâng nãi nãi vào phòng ăn.
Vân gia có một nhà ăn rất lớn, bên trong đặt một bàn tròn cực to, nha hoàn đang bày biện đồ ăn lên bàn, mỗi người một phần, đồ ăn trên bàn rất ngon mắt, nhìn là chỉ muốn ăn.
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân mỗi người kéo một cái ghế, một người đỡ nãi nãi lên ghế chủ vị, sau đó chia ra ngồi hai bên trái phải, liên tục giục Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ ngồi xuống.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy cái bàn nào lớn như vậy, cũng chưa từng thấy cách ăn cơm thế này. Bình thường đều là quỳ ăn trên bàn riêng của mình, nào thấy hơn chục người ngồi quây quanh bàn lớn cùng ăn bao giờ, được cái đồ ăn trông có vẻ rất ngon. Sau khi được Trưởng Tôn Xung chỉ chỗ ngồi, liền có nha hoàn mang khăn ăn quàng lên cổ. Y phục của Đường triều rộng thùng thình, chỉ cần không để ý là sẽ dây hết đồ ăn ra người. Vân Diệp không ít lần bị nãi nãi quở mắng, nói người không ăn cơm vương vãi như vậy là người không có phúc khí, trong lúc tức giận liền mang khăn ăn ra, từ đó cứ ăn cơm lại dùng khăn này, bắt đầu là mấy tiểu nha đầu, sau đó lan ra toàn phủ, hiện trong phủ người nào không dùng khăn ăn sẽ bị khinh thường.
Lý Hoài Nhân, Trưởng Tôn Xung, Lý Thái, Lý Khác hoàn toàn chìm đắm trong mỹ thực, lúc thì hùng hục ăn cháo, lúc thì ngấu nghiến bánh bao, chỉ nghe Lý Hoài Nhân nói:
- Diệp tử, ngươi cướp của Ôn Thang giám? Lần sau gọi chúng ta đi cùng, lấy nhiều nhiều một chút để dành. Mùa đông ăn rau khô khó nuốt lắm.
- Hoài Nhân ca ca, cướp của Ôn Thang giám mất đầu như chơi đấy.
Lý Khác là một hảo hài tử rất hiểu quy củ.
- Gì mà đến nỗi thế, chuyện này có phải Diệp tử chưa từng làm đâu? Ta không tin chỉ vì mấy cọng rau mà hoàng đế thúc thúc sẽ chém đầu ta.
- Ai bảo ngươi rau nhà ta cướp từ Ôn Thang giám?
- Thế nhân màn thầu từ đâu mà ra? Đừng nói đấy là bệ hạ thưởng nhé, cha ta bị dạ dày, bệ hạ đưa tới hai cân rau chân vịt mà cũng héo rũ ra. Ngươi hỏi A Thái, A Khác xem, mùa đông trong cung có rau tươi ăn sao?
Nãi nãi buông đũa, nói với mấy tiểu tử đang tranh cãi:
- Được rồi, được rồi. Diệp nhi nhà ta là bé ngoan, sao lại đi ăn cướp. Tất cả đây đều được trồng trong nhà, thôi ăn cơm đi, cơm nước xong Diệp nhi dẫn bọn ngươi đi xem.
- Loại nào?
Lý Hoài Nhân mắt trừng cả ra, nhìn ngoài phòng cây cối tiêu điều, không biết còn có loại nào tươi tốt.
Lý Hoài Nhân tay nắm bánh bao còn đang nhét trong miệng, phùng mang trợn mắt cố nhai nuốt. Trưởng Tôn Xung húp vội bát cháo lớn xong không thèm lau miệng, tay còn với thêm cái bánh bao. Lý Thái, Lý Khác cũng vứt bỏ phong thái nho nhã của hoàng gia cố nhai nhanh nuốt gọn, vì nhanh quá còn ho sặc lên vài cái.
Nãi nãi bên cạnh vừa vuốt lưng bọn hắn, vừa nói:
- Lão thiên à, ăn chậm một chút kẻo nghẹn, rau vẫn ở đó có chạy được đâu mà sợ...
Đợi được Vân Diệp ăn uống no nê, thì Lý Hoài Nhân cũng sốt hết cả ruột.
Đi qua hậu hoa viên tới hoa phòng, so với nhà ở Trường An cũng không khác nhau mấy, đều rất lớn.
Ánh dương tháng 2 ấm áp, toàn bộ cửa sổ của hoa phòng đều mở ra, trong hoa phòng các loại rau cỏ đều tươi mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Lý Khác, Lý Thái thấy vậy há hốc cả mồm miệng.
- Đây là khác vật học các ngươi sắp học đấy.
Vân Diệp đắc ý nói.
Nghèo! Thôn trang bên đường có lẽ vì đón tiếp gia chủ đến mà hôm nay đã quét sạch sẽ. Dân cư hai bên hầu hết đều là nhà lá lợp, cái đặc sắc của Quan Trung chính là hình nóc nhà, so với nóc nhà của các địa phương khác đều có hình chữ đích, thì chỉ có Quan Trung là một phiết của chữ nhân, trên tường phía nam có một ô lớn cỡ 1 thước coi như cửa sổ. Ngoại trừ Vân gia là hào trạch, còn lại cũng không thấy có mấy nhà lợp ngói.
Nông hộ đều đang đứng phơi nắng dưới chân tường, thấy một đám người tiến tới thì lập tức giải tán, kẻ hiếu kỳ thì ở trong nhà nhìn qua kẽ cửa ra ngoài.
- Tiểu trùng, phôi đản, đất phong nhà ngươi cũng giống thế này?
Vân Diệp cảm thấy khó hiểu, luật Đại Đường quy định nam đinh thụ điền 40 mẫu, nữ tử thụ điền 20 mẫu, cộng thêm 20 mẫu ruộng dâu, ngay cả trâu hơn 4 tuổi cũng có đến hơn 30 mẫu, so với hậu thế tốt hơn nhiều lắm, sao lại có thể nghèo thế này?
- Lười biếng mà thôi, mẫu hậu nói cho chúng ta, Đại Đường ta điền lệnh rất chu đáo. Chỉ cần nam canh tác, nữ dệt vải thì sẽ có cuộc sống tươi đẹp, càng không thể nào đói bụng thế này được. Vân hầu ngươi xem bọn chúng thà rằng phơi nắng dưới chân tường cũng không chịu làm lụng, nghèo cho đáng đời, tất cả thôn trang của ngươi đều là kẻ lười biếng.
- A Thái! Chúng ta chớ vội kết luận, nói đúng thì không sao, nhưng nói sai thì sẽ bị chê cười. Chúng ta chưa từng tiếp xúc với nông hộ, không rõ vì sao lại như vậy, phải điều tra kỹ mới cho ra kết luận, không tìm hiểu thì không được lên tiếng. Gia sư nói Đại Đường con dân ta là dân tộc cần cù nhất trên thế giới này, nhất định không thể nào xuất hiện thôn trang lười biếng thế này.
Vân Diệp rất không thích loại thuyết pháp này.
Lý Thái vẫn chưa cho là đúng, còn Lý Khác thì gật gù đồng ý.
- Thôn trang của ta cũng là như vậy, nghe phụ thân nói khi đã đến bần cùng, gia nghiệp mà nông hộ mấy đời tích cóp từng li từng tí bị chiến loạn hủy hoại, thì muốn làm lại từ đầu cũng không dễ dàng như vậy. Không chỉ có hai thôn trang này, mà thôn trang của toàn Trường An cũng đều như vậy. Dù sao địa chủ thu tô cũng đều như nhau.
Trưởng Tôn Xung từ nhà mình cũng luận ra được một chút chứ chưa trọn vẹn. Vân Diệp định lúc rảnh rỗi sẽ tự mình điều tra nguồn thu của nông hộ, từ đó mới xem xem có thể cải thiện được điểm nào, phương pháp phù hợp với bọn họ mới là tốt nhất.
Khi đến Vân gia mới thấy rõ uy phong, sư tử đá cao to uy mãnh, đại môn đỏ thắm với những đinh đồng cực lớn, trên môn lang vẽ 5 con dơi đang hoan hỉ. Trên phi diêm (mái cong) toàn là đầu thú, thanh chuyên (gạch xanh) xếp chồng lên nhau, tường viện cao to chắc chắn.
Tiền Thông dẫn theo tôi tớ mở cửa chính, đứng hầu hai bên. Vân Diệp, Lý Thái, Lý Khác, Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân bước vào từ chính môn, còn lại thị vệ vào phủ từ trắc môn (cửa hông).
Hai vương gia chào nãi nãi, hành lễ vãn bối. Nãi nãi sau hai lần gặp hoàng đế, hoàng hậu thì đã biết hai vương gia nên thoải mái nhận lễ, tay cầm lấy tay của Lý Thái, Lý Khác mà luôn miệng khen bệ hạ sinh được hai hài tử có tinh thần, mày rậm mắt lớn, vừa nhìn đã biết có phúc.
Lý Thái, Lý Khác chưa từng được người nào khen như thế, khuôn mặt tức thì đỏ bừng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đi cũng không được mà đứng cũng không xong, khiến cho các cô cô thẩm thẩm được một trận cười vui vẻ.
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân thường xuyên qua lại Vân gia, so với nhà mình có khi còn tự do hơn. Sáng sớm còn chưa ăn cơm, lúc này vớ lấy điểm tâm trên bàn mà nhai ngấu nghiến. Ai đời khách nhân đến nhà lại sà vào bàn ăn như thế, khiến cho Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ nuốt nước bọt, hai người từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì cả, chỉ vì ngại lễ tiết mà không dám hạ thủ.
Nãi nãi xoa nhẹ lên đầu hai người:
- Không cần quy củ gì cả, cơm canh đã sớm chuẩn bị chu đáo rồi, còn ăn điểm tâm ngày hôm qua sao.
Hai gia hỏa cười hì hì nâng nãi nãi vào phòng ăn.
Vân gia có một nhà ăn rất lớn, bên trong đặt một bàn tròn cực to, nha hoàn đang bày biện đồ ăn lên bàn, mỗi người một phần, đồ ăn trên bàn rất ngon mắt, nhìn là chỉ muốn ăn.
Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân mỗi người kéo một cái ghế, một người đỡ nãi nãi lên ghế chủ vị, sau đó chia ra ngồi hai bên trái phải, liên tục giục Lý Tiểu Tam, Lý Tiểu Tứ ngồi xuống.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy cái bàn nào lớn như vậy, cũng chưa từng thấy cách ăn cơm thế này. Bình thường đều là quỳ ăn trên bàn riêng của mình, nào thấy hơn chục người ngồi quây quanh bàn lớn cùng ăn bao giờ, được cái đồ ăn trông có vẻ rất ngon. Sau khi được Trưởng Tôn Xung chỉ chỗ ngồi, liền có nha hoàn mang khăn ăn quàng lên cổ. Y phục của Đường triều rộng thùng thình, chỉ cần không để ý là sẽ dây hết đồ ăn ra người. Vân Diệp không ít lần bị nãi nãi quở mắng, nói người không ăn cơm vương vãi như vậy là người không có phúc khí, trong lúc tức giận liền mang khăn ăn ra, từ đó cứ ăn cơm lại dùng khăn này, bắt đầu là mấy tiểu nha đầu, sau đó lan ra toàn phủ, hiện trong phủ người nào không dùng khăn ăn sẽ bị khinh thường.
Lý Hoài Nhân, Trưởng Tôn Xung, Lý Thái, Lý Khác hoàn toàn chìm đắm trong mỹ thực, lúc thì hùng hục ăn cháo, lúc thì ngấu nghiến bánh bao, chỉ nghe Lý Hoài Nhân nói:
- Diệp tử, ngươi cướp của Ôn Thang giám? Lần sau gọi chúng ta đi cùng, lấy nhiều nhiều một chút để dành. Mùa đông ăn rau khô khó nuốt lắm.
- Hoài Nhân ca ca, cướp của Ôn Thang giám mất đầu như chơi đấy.
Lý Khác là một hảo hài tử rất hiểu quy củ.
- Gì mà đến nỗi thế, chuyện này có phải Diệp tử chưa từng làm đâu? Ta không tin chỉ vì mấy cọng rau mà hoàng đế thúc thúc sẽ chém đầu ta.
- Ai bảo ngươi rau nhà ta cướp từ Ôn Thang giám?
- Thế nhân màn thầu từ đâu mà ra? Đừng nói đấy là bệ hạ thưởng nhé, cha ta bị dạ dày, bệ hạ đưa tới hai cân rau chân vịt mà cũng héo rũ ra. Ngươi hỏi A Thái, A Khác xem, mùa đông trong cung có rau tươi ăn sao?
Nãi nãi buông đũa, nói với mấy tiểu tử đang tranh cãi:
- Được rồi, được rồi. Diệp nhi nhà ta là bé ngoan, sao lại đi ăn cướp. Tất cả đây đều được trồng trong nhà, thôi ăn cơm đi, cơm nước xong Diệp nhi dẫn bọn ngươi đi xem.
- Loại nào?
Lý Hoài Nhân mắt trừng cả ra, nhìn ngoài phòng cây cối tiêu điều, không biết còn có loại nào tươi tốt.
Lý Hoài Nhân tay nắm bánh bao còn đang nhét trong miệng, phùng mang trợn mắt cố nhai nuốt. Trưởng Tôn Xung húp vội bát cháo lớn xong không thèm lau miệng, tay còn với thêm cái bánh bao. Lý Thái, Lý Khác cũng vứt bỏ phong thái nho nhã của hoàng gia cố nhai nhanh nuốt gọn, vì nhanh quá còn ho sặc lên vài cái.
Nãi nãi bên cạnh vừa vuốt lưng bọn hắn, vừa nói:
- Lão thiên à, ăn chậm một chút kẻo nghẹn, rau vẫn ở đó có chạy được đâu mà sợ...
Đợi được Vân Diệp ăn uống no nê, thì Lý Hoài Nhân cũng sốt hết cả ruột.
Đi qua hậu hoa viên tới hoa phòng, so với nhà ở Trường An cũng không khác nhau mấy, đều rất lớn.
Ánh dương tháng 2 ấm áp, toàn bộ cửa sổ của hoa phòng đều mở ra, trong hoa phòng các loại rau cỏ đều tươi mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Trưởng Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Lý Khác, Lý Thái thấy vậy há hốc cả mồm miệng.
- Đây là khác vật học các ngươi sắp học đấy.
Vân Diệp đắc ý nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.