Quyển 3 - Chương 21: Nguy cơ của Lý Khác
Kiết Dữ 2
18/04/2014
Lời vừa rời miệng, lão nãi
nãi bịt vội miệng y lại, không cho nói nữa, sợ tới toàn thân run lên, bà không dám tưởng tượng ra cảnh tôn nhi nằm nôi khóc lóc trong gió lạnh.
- Đừng nói bậy, không được nói bậy, chỉ cần cháu khỏe mạnh, dù uống cháo loãng thì nãi nãi cũng chấp nhận.
- Tôn nhi chỉ làm nông phu một thời gian, để chỉ cho những nông phu khác một con đường có cuộc sốt tốt đẹp, người nghĩ xem, chuyện này tích đức nhường nào, Vân gia muốn truyền thừa ngàn năm, không có đức hạnh tốt không thể được, vàng bạc châu báu trước thời gian chỉ là đống rác, còn dễ rước lấy họa, chỉ có tích đức mới có thể đảm bảo con cháu bình an.
- Diệp Nhi, nãi nãi không có nhãn quang lâu dài như cháu, chỉ cần cháu thấy đó là chuyện tốt thì làm đi, nãi nãi chỉ thương cháu, sợ cháu bị khổ, từ nhỏ cháu chưa bao giờ chịu khổ, sao chịu được cuộc sống cực khổ của nông gia.
Lão nãi nãi lau nước mắt nói:
- Nông hộ cực khổ? Tôn nhi muốn làm nông phu, nhưng không muốn chịu khổ, nếu như cũng sống như nông hộ thì người lấy dao chém chết cháu đi cho xong.
Chỉ một câu đã làm lão nãi nãi bật cười, tôn tử của bà có tâm tư thông tuệ mà người thường không có, cũng có tấm lòng lương thiện mà người khác không có, gần như là đứa bé thập toàn thập mỹ, chỉ với thế căn bản không phải chịu khổ, có điều ngay cả đứa trẻ ngoan như vậy mà cũng phải chịu khổ thì ông trời mù mắt rồi, tôn tử của ta phải có mệnh phú quý cả đời.
Xử lý xong chuyện trong nhà, Vân Diệp thở phào nhẹ nhõm, đây là những người y quan tâm nhất, không muốn họ thương tâm, cho nên giải thích rất phiền toái, càng là người mình quan tâm càng phải để họ hiểu tâm tư của mình, tình cảm con người là qua giao lưu mới gây dựng lên được, giống như cái nút phải kéo từ hai đầu mới chặt.
Còn về người khác, Vân Diệp bận tâm tới uy nghĩ của bọn họ sao? Nực cười!
Lý Thái tính toán tỉ mỉ lượng đất trong nhà giam, vì điều này y chuyên môn tìm thợ mộc của Vân gia, đóng cho y một cái rương chu vi ba xích, cho đầy đất, áp thật chặt, sau đó đưa lên cân để đo. Hắn rất tỉ mỉ, có thể là do truyền thống gia đình, không tìm được cân lớn thích hợp, liền dùng cân nhỏ cân từng phần đất một, đem cả quá trình lẫn kết quả ghi vào hồ sơ. Hắn không để ý nhưng Vân Diệp lại biết đây là ghi chép thực nghiệm khoa học chính quy, có lẽ nó sẽ thành tài liệu nguyên thủy nhất cho các nhà khoa học dựa vào.
Nghiệm toán một lượt công việc của Lý Thái, không tệ, xem ra hắn đã nắm bắt được điểm trọng yếu của tri thức rồi.
Vân Diệp chìm vào trầm tư, có lẽ, có lẽ bồi dưỡng Lý Thái thành kẻ si mê số học cũng không phải là chủ ý tệ.
Chỉ là không biết rốt cuộc quyền lực có sức hấp dẫn với hắn lớn cỡ nào, ngẫm lại ở đời sau có vị giáo sư số học biến thái nào lại tỏ ra có tham vọng quyền lực mạnh mẽ không nhỉ? Hình như không có? Bọn họ chìm đắm trong vương quốc số học, đại khái không rảnh để ý tới trò chơi quyền lực gian trá.
Lý Thái hiện không có thời gian trông nom việc Vân Diệp có phải muốn làm nông phu không, hắn đang cuốn vào trò chơi đấu trí với Hoàng Thử. Lý Khác hơi lắm chuyện, chuyên môn chạy tới hỏi:
- Diệp ca nhi, ngươi muốn làm nông phu thật đấy à?
- Đã cùng Lý Cương tiên sinh vỗ tay ba cái rồi, ngươi cho rằng còn nuốt lời được à?
Vân Diệp bực bội trả lời, cái tên này so với Lý Thừa Càn, Lý Thái thiếu vài phần khoáng đạt, thêm vài phần nhỏ nhặt, tựa hồ từ tâm khảm hắn đã xem thường người khác, vì bản thân có huyết thống cao hơn bất kỳ người nào? Cũng không biết mẫu thân Dương phi của hắn giáo dục hắn thế nào, trút vào đầu hắn cái gì, cứ như thế này bị Trương Tôn Vô Kỵ làm cho chết cũng chẳng có gì lạ.
- Vân hầu vì sao lại trộn mình cùng với đám tiện dân chân bùn chứ, thật mất thể diện quân tử của chúng ta.
- Bệ hạ năm nào cũng chân trần xuống đất canh tác, hoàng hậu nương nương cũng đích thân nuôi dưỡng ba nương tằm, vì sao khiến ngươi cho rằng nông canh là một loại lao dịch hạ tiện?
Vân Diệp hơi tức giận.
- Phụ hoàng, mẫu hậu vì hàng năm tế trời mới làm những việc đó, lúc khác đâu có làm.
Lý Khác hơi ủy khuất nói:
Vân Diệp mềm lòng, nói cho cùng chỉ là đứa nhỏ thôi, hoàng đế, hoàng hậu chỉ diễn kịch, nhưng lời đại nghịch bất đạo đó sao có thể phát ra từ miệng y.
Biết rằng Lý Khác ở trước mặt mình không phòng bị nhiều, hắn tín nhiệm mình mới nói điều không suy nghĩ đó. Nếu như được người ta tín nhiệm, vậy phải có trách nhiệm của sư trưởng, sau này nói sau, ít nhất hiện giờ hắn còn là một thiếu niên thơ ngây.
Vân Diệp kéo Lý Khác ra ngoài, hai người đứng trên bãi cỏ trước cửa thư viện, vỗ vai hắn hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết, thế nào là quân tử, thế nào là tiểu nhân.
- Tống tiên sinh nói nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ, đó là quân tử, tiểu nhân thì chính là loại người không phải quân tử.
*** Có kiến thức thì không nghi ngờ, có lòng nhân thì không ưu tư, có dũng cảm thì không sợ hãi
Có chút thông minh vặn, Vân Diệp hơi buồn cười, vỗ nhẹ đầu hắn:
- Khôn ranh.
Lý Khác thích mấy động tác nhỏ này của Vân Diệp, liếc mắt nhìn y:
- Diệp ca nhi, ngươi cho rằng quân tử là gì? Chẳng lẽ là nông phu.
- Tiểu Khác, ngươi cho nhớ kỹ này, ta cũng không biết thế nào là quân tử, mấy nghìn năm qua có vô số loại giải thích, lời mà ngươi nói vừa rồi cũng là một loại. Ta luôn cho rằng một người cao quý phải có linh hồn cao quý, không phải là thân phận cao quý, hoàn thành được trách nhiệm của mình trên đời thì ta đều cho rằng họ là người cao quý, đưa tiễn cha mẹ nuôi dưỡng mình, nuôi dạy con cái khôn lớn, yêu thương thê tử, tín nhiệm người khác, có ích với cuộc đời, có thể xem như là một người hoàn chỉnh, cho dù ở địa vị thế nào cũng là người cao quý.
Vân Diệp đem lý giải của mình nói cho Lý Khác nghe, còn về phần hắn nghe lọt được bao nhiêu thì phải trông vào tạo hóa của hắn.
Huyết thống của hắn chính là kẻ địch nguy hiểm nhất, nếu như hắn không bỏ được cái khái niệm mơ hồ đó, cho dù ai lên làm hoàng đế thì hắn cũng khó thóa khỏi cái chết. Cho dù Trường Tôn Vô Kỵ không ra tay thì cũng có Lý Vô Kỵ, Vương Vô Kỵ nhảy ra làm thịt hắn, phải biết rằng khắp triều Đường toàn là con mẹ nó hạng nghịch tặc ...
Bỏ đi tâm tư rối bời, Vân Diệp vùi đầu vào thư phòng, trước khi bắt đầu cuộc đời nông phu của mình phải chỉnh lý xong tài liệu dạy toán học cho thư viện, trước đó nội dung liên quan tới toán học cơ sở của bậc tiểu học đã viết tới bộ thứ ba, chỉ cần viết xong bộ thứ tư này coi như hoàn chỉnh khái niệm toán học sơ cấp.
Trong này có nhận thức về ký hiệu số học, còn có ứng dụng đơn giản thực tế. Tuy đám Lý Thái vẫn hỏi những câu rất ngốc nghếch, song dưới áp lực cao độ của Vân Diệp vẫn phải vùi đầu vào nghiên cứu.
Đám Lý Thái không muốn trên bài thi của mình có quả trứng ngỗng to uỵch, giáo dục thi cử ở đời sau thể hiện sức hiếp mạnh mẽ ở triều Đường.
Trong thành Trường An hiện giờ khi bằng hữu gặp nhau đã lưu hành câu :" Thành tích thi cử của Nhị Lang nhà ông ra sao?" Loại phương thức nói chuyện mới mẻ này khiến gia trưởng của học sinh thi tốt mặt mày phấn chấn, nhưng miệng khiêm tốn nói :" Thường thôi, thường thôi, đứng thứ ba thư viện."
Còn về học sinh thi không tốt, mỗi tháng một lần về nhà giống như đi tới quỷ môn quan, sống trong nơm nớp lo âu, chẳng còn thú vui nào nữa.
- Đừng nói bậy, không được nói bậy, chỉ cần cháu khỏe mạnh, dù uống cháo loãng thì nãi nãi cũng chấp nhận.
- Tôn nhi chỉ làm nông phu một thời gian, để chỉ cho những nông phu khác một con đường có cuộc sốt tốt đẹp, người nghĩ xem, chuyện này tích đức nhường nào, Vân gia muốn truyền thừa ngàn năm, không có đức hạnh tốt không thể được, vàng bạc châu báu trước thời gian chỉ là đống rác, còn dễ rước lấy họa, chỉ có tích đức mới có thể đảm bảo con cháu bình an.
- Diệp Nhi, nãi nãi không có nhãn quang lâu dài như cháu, chỉ cần cháu thấy đó là chuyện tốt thì làm đi, nãi nãi chỉ thương cháu, sợ cháu bị khổ, từ nhỏ cháu chưa bao giờ chịu khổ, sao chịu được cuộc sống cực khổ của nông gia.
Lão nãi nãi lau nước mắt nói:
- Nông hộ cực khổ? Tôn nhi muốn làm nông phu, nhưng không muốn chịu khổ, nếu như cũng sống như nông hộ thì người lấy dao chém chết cháu đi cho xong.
Chỉ một câu đã làm lão nãi nãi bật cười, tôn tử của bà có tâm tư thông tuệ mà người thường không có, cũng có tấm lòng lương thiện mà người khác không có, gần như là đứa bé thập toàn thập mỹ, chỉ với thế căn bản không phải chịu khổ, có điều ngay cả đứa trẻ ngoan như vậy mà cũng phải chịu khổ thì ông trời mù mắt rồi, tôn tử của ta phải có mệnh phú quý cả đời.
Xử lý xong chuyện trong nhà, Vân Diệp thở phào nhẹ nhõm, đây là những người y quan tâm nhất, không muốn họ thương tâm, cho nên giải thích rất phiền toái, càng là người mình quan tâm càng phải để họ hiểu tâm tư của mình, tình cảm con người là qua giao lưu mới gây dựng lên được, giống như cái nút phải kéo từ hai đầu mới chặt.
Còn về người khác, Vân Diệp bận tâm tới uy nghĩ của bọn họ sao? Nực cười!
Lý Thái tính toán tỉ mỉ lượng đất trong nhà giam, vì điều này y chuyên môn tìm thợ mộc của Vân gia, đóng cho y một cái rương chu vi ba xích, cho đầy đất, áp thật chặt, sau đó đưa lên cân để đo. Hắn rất tỉ mỉ, có thể là do truyền thống gia đình, không tìm được cân lớn thích hợp, liền dùng cân nhỏ cân từng phần đất một, đem cả quá trình lẫn kết quả ghi vào hồ sơ. Hắn không để ý nhưng Vân Diệp lại biết đây là ghi chép thực nghiệm khoa học chính quy, có lẽ nó sẽ thành tài liệu nguyên thủy nhất cho các nhà khoa học dựa vào.
Nghiệm toán một lượt công việc của Lý Thái, không tệ, xem ra hắn đã nắm bắt được điểm trọng yếu của tri thức rồi.
Vân Diệp chìm vào trầm tư, có lẽ, có lẽ bồi dưỡng Lý Thái thành kẻ si mê số học cũng không phải là chủ ý tệ.
Chỉ là không biết rốt cuộc quyền lực có sức hấp dẫn với hắn lớn cỡ nào, ngẫm lại ở đời sau có vị giáo sư số học biến thái nào lại tỏ ra có tham vọng quyền lực mạnh mẽ không nhỉ? Hình như không có? Bọn họ chìm đắm trong vương quốc số học, đại khái không rảnh để ý tới trò chơi quyền lực gian trá.
Lý Thái hiện không có thời gian trông nom việc Vân Diệp có phải muốn làm nông phu không, hắn đang cuốn vào trò chơi đấu trí với Hoàng Thử. Lý Khác hơi lắm chuyện, chuyên môn chạy tới hỏi:
- Diệp ca nhi, ngươi muốn làm nông phu thật đấy à?
- Đã cùng Lý Cương tiên sinh vỗ tay ba cái rồi, ngươi cho rằng còn nuốt lời được à?
Vân Diệp bực bội trả lời, cái tên này so với Lý Thừa Càn, Lý Thái thiếu vài phần khoáng đạt, thêm vài phần nhỏ nhặt, tựa hồ từ tâm khảm hắn đã xem thường người khác, vì bản thân có huyết thống cao hơn bất kỳ người nào? Cũng không biết mẫu thân Dương phi của hắn giáo dục hắn thế nào, trút vào đầu hắn cái gì, cứ như thế này bị Trương Tôn Vô Kỵ làm cho chết cũng chẳng có gì lạ.
- Vân hầu vì sao lại trộn mình cùng với đám tiện dân chân bùn chứ, thật mất thể diện quân tử của chúng ta.
- Bệ hạ năm nào cũng chân trần xuống đất canh tác, hoàng hậu nương nương cũng đích thân nuôi dưỡng ba nương tằm, vì sao khiến ngươi cho rằng nông canh là một loại lao dịch hạ tiện?
Vân Diệp hơi tức giận.
- Phụ hoàng, mẫu hậu vì hàng năm tế trời mới làm những việc đó, lúc khác đâu có làm.
Lý Khác hơi ủy khuất nói:
Vân Diệp mềm lòng, nói cho cùng chỉ là đứa nhỏ thôi, hoàng đế, hoàng hậu chỉ diễn kịch, nhưng lời đại nghịch bất đạo đó sao có thể phát ra từ miệng y.
Biết rằng Lý Khác ở trước mặt mình không phòng bị nhiều, hắn tín nhiệm mình mới nói điều không suy nghĩ đó. Nếu như được người ta tín nhiệm, vậy phải có trách nhiệm của sư trưởng, sau này nói sau, ít nhất hiện giờ hắn còn là một thiếu niên thơ ngây.
Vân Diệp kéo Lý Khác ra ngoài, hai người đứng trên bãi cỏ trước cửa thư viện, vỗ vai hắn hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết, thế nào là quân tử, thế nào là tiểu nhân.
- Tống tiên sinh nói nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ, đó là quân tử, tiểu nhân thì chính là loại người không phải quân tử.
*** Có kiến thức thì không nghi ngờ, có lòng nhân thì không ưu tư, có dũng cảm thì không sợ hãi
Có chút thông minh vặn, Vân Diệp hơi buồn cười, vỗ nhẹ đầu hắn:
- Khôn ranh.
Lý Khác thích mấy động tác nhỏ này của Vân Diệp, liếc mắt nhìn y:
- Diệp ca nhi, ngươi cho rằng quân tử là gì? Chẳng lẽ là nông phu.
- Tiểu Khác, ngươi cho nhớ kỹ này, ta cũng không biết thế nào là quân tử, mấy nghìn năm qua có vô số loại giải thích, lời mà ngươi nói vừa rồi cũng là một loại. Ta luôn cho rằng một người cao quý phải có linh hồn cao quý, không phải là thân phận cao quý, hoàn thành được trách nhiệm của mình trên đời thì ta đều cho rằng họ là người cao quý, đưa tiễn cha mẹ nuôi dưỡng mình, nuôi dạy con cái khôn lớn, yêu thương thê tử, tín nhiệm người khác, có ích với cuộc đời, có thể xem như là một người hoàn chỉnh, cho dù ở địa vị thế nào cũng là người cao quý.
Vân Diệp đem lý giải của mình nói cho Lý Khác nghe, còn về phần hắn nghe lọt được bao nhiêu thì phải trông vào tạo hóa của hắn.
Huyết thống của hắn chính là kẻ địch nguy hiểm nhất, nếu như hắn không bỏ được cái khái niệm mơ hồ đó, cho dù ai lên làm hoàng đế thì hắn cũng khó thóa khỏi cái chết. Cho dù Trường Tôn Vô Kỵ không ra tay thì cũng có Lý Vô Kỵ, Vương Vô Kỵ nhảy ra làm thịt hắn, phải biết rằng khắp triều Đường toàn là con mẹ nó hạng nghịch tặc ...
Bỏ đi tâm tư rối bời, Vân Diệp vùi đầu vào thư phòng, trước khi bắt đầu cuộc đời nông phu của mình phải chỉnh lý xong tài liệu dạy toán học cho thư viện, trước đó nội dung liên quan tới toán học cơ sở của bậc tiểu học đã viết tới bộ thứ ba, chỉ cần viết xong bộ thứ tư này coi như hoàn chỉnh khái niệm toán học sơ cấp.
Trong này có nhận thức về ký hiệu số học, còn có ứng dụng đơn giản thực tế. Tuy đám Lý Thái vẫn hỏi những câu rất ngốc nghếch, song dưới áp lực cao độ của Vân Diệp vẫn phải vùi đầu vào nghiên cứu.
Đám Lý Thái không muốn trên bài thi của mình có quả trứng ngỗng to uỵch, giáo dục thi cử ở đời sau thể hiện sức hiếp mạnh mẽ ở triều Đường.
Trong thành Trường An hiện giờ khi bằng hữu gặp nhau đã lưu hành câu :" Thành tích thi cử của Nhị Lang nhà ông ra sao?" Loại phương thức nói chuyện mới mẻ này khiến gia trưởng của học sinh thi tốt mặt mày phấn chấn, nhưng miệng khiêm tốn nói :" Thường thôi, thường thôi, đứng thứ ba thư viện."
Còn về học sinh thi không tốt, mỗi tháng một lần về nhà giống như đi tới quỷ môn quan, sống trong nơm nớp lo âu, chẳng còn thú vui nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.