Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Ngôn TìnhCổ Đại

Nguồn: le4fevrier.wordpress

500

Hoàn Thành

07:35:31 12/09/2024

Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt
Bạn đang đọc truyện Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca của tác giả Tú Miêu.

Bạch ngọc thân Phật ngự trên mây, ưa gió ưa trăng ưa nhã nhuần, chớ mà dây dưa.

Tinh tú điểm mắt khuôn trăng đầy, ham tiền ham quyền ham sắc xuân, hồng trần đón đưa.

Một ngày kia gió trăng lung lay, ngã nhào.

Đường đi không nổi nữa ca ca, cai sắc.

Xuỵt, đừng khuyên.

*

Giải thích tên truyện: “Hành bất đắc dã ca ca” là một thành ngữ cổ của Trung Quốc, chỉ đường đi gian nan, lấy ý từ bài thơ “Cầm ngôn” của Khưu Tuấn thời Minh. Trong nguyên gốc, “ca ca” là từ tượng thanh mô phỏng tiếng chim đa đa kêu, được người xưa trữ tình hóa thành một hình ảnh thơ thay cho tiếng lòng than thở vì đường khó đi, đồng thời biểu đạt nỗi buồn ly biệt với người thân. Nhưng đặt vào bối cảnh truyện thì “ca ca” trong tên truyện có nghĩa là “anh trai”.

Chú thích tên các hồi: Tên 4 hồi đầu là những câu thơ tác giả nhặt từ bài Trường Can hành kỳ 1 của Lý Bạch, tên hồi cuối do tác giả tự đặt, tất cả đều do người dịch tự dịch.

Nếu yêu thích truyện cổ đại, bạn có thể đọc thêm Dưới Mái Ngói Đơn Sơ hay Gả Cưới.

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook