Dương Gian Phán Quan
Đánh giá: 8.3/10 từ 51 lượt
Dương gian phán quan - Đang tiến hành - Quái Lão Ca
Giới thiệu truyện dị giới thú vị này:
Cao Cường cũng mới xin vào làm việc tại quán Coffe Ánh Trăng này được hơn 2 tháng mà thôi. Tuy tiền lương mỗi tháng chẳng đáng là bao nhưng được cái ông chủ là một người rất dễ nói chuyện.
Cụ thể theo nội quy của trường mà Cao Cường đang theo học thì sinh viên năm nhất như hắn bắt buộc phải vào ở ký túc xá. Giờ giấc ra vào bị quản chế có phần hơi nghiêm ngặt.
Không những thế còn có vấn đề cộng trừ điểm hạnh kiểm này nọ, thành ra ngay cả những sinh viên thuộc diện con nhà khá giả, trong túi đầy tiền cũng không ngủ lại bên ngoài bao giờ.
Tất nhiên những trường hợp thuộc diện con ông cháu cha gì đó thì không tính. Cái đám này đến học hay không học còn chẳng cần bận tâm, huống chi đòi ép chúng vào ký túc xá nhỏ hẹp ở lại?
Nếu như Cao Cường cũng làm việc theo ca giống như những nhân viên thông thường trong quán, thì chắc chắn hắn sẽ không kịp về ký túc xá trước giờ giới nghiêm được.
May mắn thay được ông chủ châm chước tạo điều kiện cho vào làm việc tại đây theo ca giờ hơi lệch so với những nhân viên khác. Cao Cường nhờ đó có chút thu nhập trang trải sinh hoạt phí.
Ra khỏi quán còn chưa đi được mấy bước chân, một người thanh niên trên đầu đội mũ lụp xụp chặn đứng Cao Cường lại, đối phương ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng và nói:
“Huynh đệ, có lửa cho ta xin miếng?”
Ở cái Tân Long thành phố này thì tệ nạn cướp giật xảy ra như cơm bữa. Với cái dáng vẻ đội mũ lụp xụp che gần hết khuôn mặt thế kia nhìn trông khả nghi vô cùng.
Mặc dù sinh viên nghèo nên chẳng có gì quý giá để mà bị cướp, xong Cao Cường vẫn là đề cao cảnh giác một chút thì hơn, hắn hơi lùi về sau vài bước rồi mỉm cười trả lời:
“Xin lỗi, ta không hút thuốc nên không có lửa, ngươi vào quán hỏi xem sao”
Vừa nói dứt lời Cao Cường vậy mà thấy đối phương nhếch mép cười. Một cảm giác cực độ nguy hiểm từ đâu ùa tới, khiến nhịp tim trong lồng ngực bỗng chốc gia tăng nhanh chóng.
Đúng lúc này một cánh tay từ phía sau vòng qua kẹp chặt lấy cổ của Cao Cường. Chưa dừng lại ở đó, gã xin lửa từ sau hông rút ra một con dao nhỏ rồi nhắm thẳng phần bụng Cao Cường liên tục đâm tới.
“Phập.. Phập.. Phập..”
Giới thiệu truyện dị giới thú vị này:
Cao Cường cũng mới xin vào làm việc tại quán Coffe Ánh Trăng này được hơn 2 tháng mà thôi. Tuy tiền lương mỗi tháng chẳng đáng là bao nhưng được cái ông chủ là một người rất dễ nói chuyện.
Cụ thể theo nội quy của trường mà Cao Cường đang theo học thì sinh viên năm nhất như hắn bắt buộc phải vào ở ký túc xá. Giờ giấc ra vào bị quản chế có phần hơi nghiêm ngặt.
Không những thế còn có vấn đề cộng trừ điểm hạnh kiểm này nọ, thành ra ngay cả những sinh viên thuộc diện con nhà khá giả, trong túi đầy tiền cũng không ngủ lại bên ngoài bao giờ.
Tất nhiên những trường hợp thuộc diện con ông cháu cha gì đó thì không tính. Cái đám này đến học hay không học còn chẳng cần bận tâm, huống chi đòi ép chúng vào ký túc xá nhỏ hẹp ở lại?
Nếu như Cao Cường cũng làm việc theo ca giống như những nhân viên thông thường trong quán, thì chắc chắn hắn sẽ không kịp về ký túc xá trước giờ giới nghiêm được.
May mắn thay được ông chủ châm chước tạo điều kiện cho vào làm việc tại đây theo ca giờ hơi lệch so với những nhân viên khác. Cao Cường nhờ đó có chút thu nhập trang trải sinh hoạt phí.
Ra khỏi quán còn chưa đi được mấy bước chân, một người thanh niên trên đầu đội mũ lụp xụp chặn đứng Cao Cường lại, đối phương ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng và nói:
“Huynh đệ, có lửa cho ta xin miếng?”
Ở cái Tân Long thành phố này thì tệ nạn cướp giật xảy ra như cơm bữa. Với cái dáng vẻ đội mũ lụp xụp che gần hết khuôn mặt thế kia nhìn trông khả nghi vô cùng.
Mặc dù sinh viên nghèo nên chẳng có gì quý giá để mà bị cướp, xong Cao Cường vẫn là đề cao cảnh giác một chút thì hơn, hắn hơi lùi về sau vài bước rồi mỉm cười trả lời:
“Xin lỗi, ta không hút thuốc nên không có lửa, ngươi vào quán hỏi xem sao”
Vừa nói dứt lời Cao Cường vậy mà thấy đối phương nhếch mép cười. Một cảm giác cực độ nguy hiểm từ đâu ùa tới, khiến nhịp tim trong lồng ngực bỗng chốc gia tăng nhanh chóng.
Đúng lúc này một cánh tay từ phía sau vòng qua kẹp chặt lấy cổ của Cao Cường. Chưa dừng lại ở đó, gã xin lửa từ sau hông rút ra một con dao nhỏ rồi nhắm thẳng phần bụng Cao Cường liên tục đâm tới.
“Phập.. Phập.. Phập..”
5 chương mới nhất truyện Dương Gian Phán Quan
Danh sách chương truyện Dương Gian Phán Quan
- Chương 242 - Bắt đầu khởi tranh
- Chương 243 - Đồng loạt rời khỏi
- Chương 244 - Não bộ muốn trương phình
- Chương 245 - Giả Danh Cán Bộ
- Chương 246 - Tự dưng
- Chương 247 - Tỉnh rồi
- Chương 248 - Lão Hổ Thích Rúc Mềm Mềm
- Chương 249 - Đoán bậy không tốn tiền
- Chương 250 - Khó lòng kìm nén thở dài
- Chương 251 - Mập mạp ngươi rất giỏi
- Chương 252 - Tới bến
- Chương 253 - Ghen tị đỏ cả mắt
- Chương 254 - Chỉ có án tử
- Chương 255 - Xúc cho hắn một thìa
- Chương 256 - Tu sĩ chính là sống tuỳ tiện
- Chương 257 - Vương Đô
- Chương 258 - Cứ tưởng cái này tuyệt chủng rồi
- Chương 259 - Thăm Quan Vương Đô
- Chương 260 - Xem hắn bản lĩnh có bao lớn
- Chương 261 - Đánh mặt đàm lão
- Chương 262 - Phòng cháy hơn chữa cháy
- Chương 263 - Lâm Tiểu Tùng Thượng Đài
- Chương 264 - Đơn giản chỉ là một nhát chém
- Chương 265 - Lão tử giỏi nhất là khiến người chán ghét
- Chương 266 - Ánh mắt đầy khiêu khích
- Chương 267 - Tuổi trẻ cái gì cũng dám khoác lác
- Chương 268 - Có biến
- Chương 269 - Lão tử sẽ sống dài dài
- Chương 270 - Vô địch lão nông
- Chương 271 - Trái ôm phải ấp