Chương 67: Ngoại truyện (1): Họp mặt bạn bè.
Hoàng Thiên Trúc
24/09/2024
Bên trong nhà hàng sang trọng cao cấp, căn phòng được đặt vip. Tiếng nói cười của hai ba người vang lên bên tai:
"Ấy, vợ chồng nhà Lục Nghiên và Dịch Gia Húc vẫn chưa đến sao?"
Người hỏi câu này là Vân Khiết.
"Vợ cứ mặc kệ họ đi, chút nữa tới ngay ấy mà."
Bên bàn bên này Mộ Kim Thuần và Bạch Cao Thiệu cũng chẳng nói năng gì, ngồi mà lướt web.
Bên phải ngồi là vợ chồng Tần Hiển Văn - Vân Khiết.
Bên trái ngồi là vợ chồng Thời Thanh Diệu - Vương Bách.
Hiện tại ở đây ai cũng có đôi có cặp, mà ngồi xoay quanh cái bàn vuông vức trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cửa bị mở ra, bước vào trong là Lục Nghiên.
"Nghiên, cậu đến rồi, ủa mà chồng cậu đâu?"
Ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Lục Nghiên, ai cũng đều thắc mắc.
"Anh ấy đi mua cho mình một ít đồ, xíu nữa sẽ đến sau."
"Hahaha! Thắng Húc đúng là cưng vợ."
Mộ Kim Thuần cười phá lên thích thú, em trai cô bây giờ là người đàn ông trưởng thành biết thương vợ thương con rồi.
"Qua đây ngồi đi Nghiên, chỗ đó là của cậu với Dịch Gia Húc đó"
Thời Thanh Diệu chỉ chỉ tay, miệng nói chứ cô không di chuyển được nhiều, vì cái bụng đã to, làm sao mà linh hoạt hoạt bát được như lúc trước kia.
Lục Nghiên gật gù, cô đưa tay đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ nhỏ của bản thân, tướng đi chậm chạp di chuyển đến.
Lục Nghiên đang mang thai lần hai rồi, em bé đã được 5 tháng hơn. Còn Thời Thanh Diệu thai đang ở tháng thứ 8, bụng đã to vượt mặt.
Hiện tại trong phòng này có đến hai mẹ bầu, lại còn là bạn thân nữa chứ.
"Này Kim Thuần, chị không định lập kế hoạch có em bé thật á?" Vân Khiết hỏi.
"Đau lắm, chị không chịu nổi đâu, với lại chị vẫn chưa chuẩn bị được tinh thần.
Bạch Cao Thiệu ngồi kế bên cạnh im re, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của vợ, mân mê chẳng nghĩ ngợi gì. Nhìn một phát là biết anh cưng vợ đến cỡ nào rồi.
Từ nãy đến giờ cũng chỉ có hội mấy chị em phụ nữ trò chuyện, còn mấy anh chồng cứ ngồi im re, nhìn vào còn tưởng bị tự kỷ không ấy chứ.
Mối quan hệ rộng như lúc này cũng kéo dài được hơn mấy tháng rồi, mới đầu tuy có chút xa lạ và khó gần nhưng mọi người càng tiếp xúc thì lại càng khăng khích hơn.
"Không trễ lắm đâu nhỉ?"
Dịch Gia Húc vừa mở cửa bước vào, anh liền đưa giọng hỏi.
"Gia Húc, anh đến rồi, lại đây."
Lục Nghiên vừa nói cô vừa chỉ vào cái ghế ngay cạnh mình, khuôn mặt cô hơn hở không thôi.
"Coi kìa, anh Húc của chúng ta hôm nay lạ lùng quá nhỉ?"
Theo lời Tần Hiển Văn nói, mọi người lúc này chú ý vào Dịch Gia Húc, chẳng có gì khác lạ ngoài cái bộ tóc màu đen tuyền hôm nào nay đã thay bằng mái tóc ánh đỏ nhìn phong cách lạ vô cùng.
Lục Nghiên giấu mặt đi, cái đầu màu của anh là cô kéo đi làm đấy, chẳng hiểu sao lần này cô mang bầu, lại vô cùng thích nhìn màu đỏ, nên là cô mang anh đi nhuộm đầu về cho cô ngắm nghía hằng ngày.
"Rồi sao? Tôi thích thế đấy, cậu ý kiến ý còi cái gì."
Dịch Gia Húc liếc bạn một cái, thái độ thách thức người kia, ngược lại anh dành cho vợ yêu sự dịu dàng ấm áp.
"Nghiên, em mệt mỏi gì không?"
"Không có."
Dịch Gia Húc thăm dò, cứ thế, buổi họp mặt bạn bè hôm nay đa phần là ăn "cơm" thừa còn nhiều hơn ăn chính. Mạnh ai nấy thể hiện sự yêu thương, cũng may mắn trong nhóm không có ai đi lẻ, không là xác định...
Ăn uống xong xuôi, tám chuyện đến mấy tiếng sau đó mọi người mới chịu giải tán.
"A Vũ, anh đừng có lắc lư nữa, chóng hết cả mặt em rồi đây."
"Tiểu Uyên, em nói gì?"
Dịch Thanh Vũ nghe không rõ liền hỏi lại.
Tần Sở Uyên liếc A Vũ vài giây, khẽ nói:
"Em nói, A Vũ anh bị ngốc!!!"
Tần Sở Uyên la lớn lên, nhấn mạnh chữ cuối lên cao, thật sự làm nhóc tức điên.
"Ơ! Anh đã làm gì đâu?"
Dịch Thanh Vũ và Tần Sở Uyên sớm đã là thanh mai trúc mã của nhau, Vũ lớn hơn Uyên 1 tuổi.
Mối quan hệ thân thiết từ ba mẹ nên hai đứa rất hay qua chơi cùng nhau, tình cảm cũng vô cùng tốt.
"Thanh Vũ, con làm gì tiểu Uyên vậy, sao con bé buồn thiu đi về?" Lục Nghiên hỏi.
Dịch Thanh Vũ hoang mang, cậu đã làm gì đâu? ngồi ở sofa chơi thôi mà, cậu đã làm gì khiến tiểu Uyên buồn?
Vợ chồng Tần Hiển Văn hiện tại đang là hàng xóm với nhà cô, ở xác bên nhau, nên rất thuận lợi cho việc di chuyển qua lại cho mấy đứa nhóc.
"Con không biết nữa, để con qua đó tìm em ấy xem."
"Ừm, chạy theo con bé nhanh nhanh đi."
Lục Nghiên cũng mệt mỏi vô cùng, nung nấu mối quan hệ cho hai đứa nhỏ cũng uể oải lắm chứ, con gái nhà người ta rất dễ tổn thương, mà con trai nhà cô cứ vô tâm như thế đấy.
Năm nay hai đứa cũng đặt chân vào cánh cửa trường trung học cơ sở rồi, đã lớn khôn cả rồi.
"Thanh Uyển con đâu rồi?"
Dịch Gia Húc lớn giọng gọi con gái út.
Lục Nghiên và Dịch Gia Húc bây giờ vô cùng đau đầu với cô con gái út này. Sở thích vô cùng độc lạ, cứ hay thích trốn vào một nơi nào đó, bắt vợ chồng hai người phải tìm đến cạn sức, cạn lực.
"Ấy, vợ chồng nhà Lục Nghiên và Dịch Gia Húc vẫn chưa đến sao?"
Người hỏi câu này là Vân Khiết.
"Vợ cứ mặc kệ họ đi, chút nữa tới ngay ấy mà."
Bên bàn bên này Mộ Kim Thuần và Bạch Cao Thiệu cũng chẳng nói năng gì, ngồi mà lướt web.
Bên phải ngồi là vợ chồng Tần Hiển Văn - Vân Khiết.
Bên trái ngồi là vợ chồng Thời Thanh Diệu - Vương Bách.
Hiện tại ở đây ai cũng có đôi có cặp, mà ngồi xoay quanh cái bàn vuông vức trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cửa bị mở ra, bước vào trong là Lục Nghiên.
"Nghiên, cậu đến rồi, ủa mà chồng cậu đâu?"
Ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Lục Nghiên, ai cũng đều thắc mắc.
"Anh ấy đi mua cho mình một ít đồ, xíu nữa sẽ đến sau."
"Hahaha! Thắng Húc đúng là cưng vợ."
Mộ Kim Thuần cười phá lên thích thú, em trai cô bây giờ là người đàn ông trưởng thành biết thương vợ thương con rồi.
"Qua đây ngồi đi Nghiên, chỗ đó là của cậu với Dịch Gia Húc đó"
Thời Thanh Diệu chỉ chỉ tay, miệng nói chứ cô không di chuyển được nhiều, vì cái bụng đã to, làm sao mà linh hoạt hoạt bát được như lúc trước kia.
Lục Nghiên gật gù, cô đưa tay đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ nhỏ của bản thân, tướng đi chậm chạp di chuyển đến.
Lục Nghiên đang mang thai lần hai rồi, em bé đã được 5 tháng hơn. Còn Thời Thanh Diệu thai đang ở tháng thứ 8, bụng đã to vượt mặt.
Hiện tại trong phòng này có đến hai mẹ bầu, lại còn là bạn thân nữa chứ.
"Này Kim Thuần, chị không định lập kế hoạch có em bé thật á?" Vân Khiết hỏi.
"Đau lắm, chị không chịu nổi đâu, với lại chị vẫn chưa chuẩn bị được tinh thần.
Bạch Cao Thiệu ngồi kế bên cạnh im re, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của vợ, mân mê chẳng nghĩ ngợi gì. Nhìn một phát là biết anh cưng vợ đến cỡ nào rồi.
Từ nãy đến giờ cũng chỉ có hội mấy chị em phụ nữ trò chuyện, còn mấy anh chồng cứ ngồi im re, nhìn vào còn tưởng bị tự kỷ không ấy chứ.
Mối quan hệ rộng như lúc này cũng kéo dài được hơn mấy tháng rồi, mới đầu tuy có chút xa lạ và khó gần nhưng mọi người càng tiếp xúc thì lại càng khăng khích hơn.
"Không trễ lắm đâu nhỉ?"
Dịch Gia Húc vừa mở cửa bước vào, anh liền đưa giọng hỏi.
"Gia Húc, anh đến rồi, lại đây."
Lục Nghiên vừa nói cô vừa chỉ vào cái ghế ngay cạnh mình, khuôn mặt cô hơn hở không thôi.
"Coi kìa, anh Húc của chúng ta hôm nay lạ lùng quá nhỉ?"
Theo lời Tần Hiển Văn nói, mọi người lúc này chú ý vào Dịch Gia Húc, chẳng có gì khác lạ ngoài cái bộ tóc màu đen tuyền hôm nào nay đã thay bằng mái tóc ánh đỏ nhìn phong cách lạ vô cùng.
Lục Nghiên giấu mặt đi, cái đầu màu của anh là cô kéo đi làm đấy, chẳng hiểu sao lần này cô mang bầu, lại vô cùng thích nhìn màu đỏ, nên là cô mang anh đi nhuộm đầu về cho cô ngắm nghía hằng ngày.
"Rồi sao? Tôi thích thế đấy, cậu ý kiến ý còi cái gì."
Dịch Gia Húc liếc bạn một cái, thái độ thách thức người kia, ngược lại anh dành cho vợ yêu sự dịu dàng ấm áp.
"Nghiên, em mệt mỏi gì không?"
"Không có."
Dịch Gia Húc thăm dò, cứ thế, buổi họp mặt bạn bè hôm nay đa phần là ăn "cơm" thừa còn nhiều hơn ăn chính. Mạnh ai nấy thể hiện sự yêu thương, cũng may mắn trong nhóm không có ai đi lẻ, không là xác định...
Ăn uống xong xuôi, tám chuyện đến mấy tiếng sau đó mọi người mới chịu giải tán.
"A Vũ, anh đừng có lắc lư nữa, chóng hết cả mặt em rồi đây."
"Tiểu Uyên, em nói gì?"
Dịch Thanh Vũ nghe không rõ liền hỏi lại.
Tần Sở Uyên liếc A Vũ vài giây, khẽ nói:
"Em nói, A Vũ anh bị ngốc!!!"
Tần Sở Uyên la lớn lên, nhấn mạnh chữ cuối lên cao, thật sự làm nhóc tức điên.
"Ơ! Anh đã làm gì đâu?"
Dịch Thanh Vũ và Tần Sở Uyên sớm đã là thanh mai trúc mã của nhau, Vũ lớn hơn Uyên 1 tuổi.
Mối quan hệ thân thiết từ ba mẹ nên hai đứa rất hay qua chơi cùng nhau, tình cảm cũng vô cùng tốt.
"Thanh Vũ, con làm gì tiểu Uyên vậy, sao con bé buồn thiu đi về?" Lục Nghiên hỏi.
Dịch Thanh Vũ hoang mang, cậu đã làm gì đâu? ngồi ở sofa chơi thôi mà, cậu đã làm gì khiến tiểu Uyên buồn?
Vợ chồng Tần Hiển Văn hiện tại đang là hàng xóm với nhà cô, ở xác bên nhau, nên rất thuận lợi cho việc di chuyển qua lại cho mấy đứa nhóc.
"Con không biết nữa, để con qua đó tìm em ấy xem."
"Ừm, chạy theo con bé nhanh nhanh đi."
Lục Nghiên cũng mệt mỏi vô cùng, nung nấu mối quan hệ cho hai đứa nhỏ cũng uể oải lắm chứ, con gái nhà người ta rất dễ tổn thương, mà con trai nhà cô cứ vô tâm như thế đấy.
Năm nay hai đứa cũng đặt chân vào cánh cửa trường trung học cơ sở rồi, đã lớn khôn cả rồi.
"Thanh Uyển con đâu rồi?"
Dịch Gia Húc lớn giọng gọi con gái út.
Lục Nghiên và Dịch Gia Húc bây giờ vô cùng đau đầu với cô con gái út này. Sở thích vô cùng độc lạ, cứ hay thích trốn vào một nơi nào đó, bắt vợ chồng hai người phải tìm đến cạn sức, cạn lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.