Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 22

Ám Dạ Lưu Tinh

23/09/2015

Người khác muốn gặp lại không gặp được, nay chính mình lại may mắn được mời đến. Mộ Phi Sắt có chút buồn bực, dặn dò hai người hầu vài câu, đi theo tiểu hòa thượng trên mặt đang mang thần sắc quái dị hướng thiện phòng của Giác Viễn đại sư mà đi.

Nơi ở của Giác Viễn đại sư cách sương phòng đãi khách một khoảng không nhỏ, nhưng Mộ Phi Sắt cơ hồ có thể nhận ra nơi nàng đang đến là dùng để làm gì. Bởi vì ven đường liên tục có người đi qua nàng, hoặc cầm thiệp mời, hoặc cầm bái thiếp, cố gắng đi nhanh vì sợ có người đến trước mình đoạt mất tiên cơ.

Mộ Phi Sắt không biết vị Giác Viễn đại sư muốn gặp mặt mình có mục đích gì, có chút hoang mang, đi một đoạn liền tới một sân nhỏ chật ních người. Thấy trước mắt mình tràn ngập người làm nàng không biết nói gì, tuy vẻ ngoài thanh tịnh của Phật môn đã tận lực áp chế nhưng vẫn không có cách nào làm giảm những thanh âm hỗn tạp bên ngoài.

Cửa phòng của Giác Viễn đại sư được đóng chặt, phía trước lại treo đầy những bức tranh phong cảnh, thấy vậy Mộ Phi Sắt âm thầm bật cười, tình cảnh này làm cho nàng giống như đang đi du lịch rồi!

Đám người lần lượt nhường đường, để cho Mộ Phi Sắt cùng tiểu hòa thượng thuận lợi xuyên qua. Tiểu hòa thượng nói nhỏ vài câu với người đang đứng canh cửa, cửa gỗ từ từ mở ra, tiểu hòa thượng chắp hai tay trước ngực thỉnh Mộ Phi Sắt đi vào.

“Tiểu hòa thượng, vì sao cô nương này lại được đi vào, mà chúng ta lại không được?” Có người không phục, lại lớn tiếng ồn ào.

Trong khi mọi người đang phản đối, Mộ Phi Sắt lại nhẹ nhàng đi vào, đợi sau khi cửa khép lại, cũng đem tiếng ồn sau lưng nhốt ở bên ngoài.

Không có tiểu hòa thượng dẫn đường, nhưng vì Giác Viễn đại sư đang ngồi trong phòng chờ nàng, nên Mộ Phi Sắt cũng rất nhanh tìm được thiện phòng, bàn tay trắng nõn khẽ gõ cửa, bên trong liền truyền đến một thanh âm hùng hậu: “Mời vào!”

Nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, bên trong thiện phòng nghe nhàn nhạt mùi đàn hương, Mộ Phi Sắt chỉ thấy một hòa thượng choàng áo cà sa đang vui vẻ nhìn chằm chằm mình, hai tay chắp trước ngực, Mộ Phi Sắt đang muốn hành lễ, lại bất ngờ thấy một nam tử đang vui vẻ nhìn mình.

Kinh ngạc không thôi, Mộ Phi Sắt khẽ híp mắt, hướng Giác Viễn đại sư nhẹ nhàng thi lễ, đành đem một bụng đầy nghi vấn áp chế xuống đáy lòng, cố gắng trầm tĩnh trước cái nhìn chăm chú của hai người.

“Mộ tiểu thư, là ta tùy tiện mời tiểu thư tới, mong tiểu thư thứ lỗi.” Ngữ khí của Giác Viễn đại sư rất hòa khí, không có xưng hô với Mộ Phi Sắt là thí chủ, dùng một câu nói toạc ra thân phận của nàng.

Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, nghiêng mắt nhìn nam nhân đang nhàn nhã xem kịch vui, trong miệng cũng không quên đáp lễ lại. “Đại sư quá khách khí! Có thể cùng ngài gặp mặt là vinh hạnh của ta. Không biết ngài mời ta đến là có việc gì?”



“Khi nào thì Phi Nhi mới có thể lộ ra chút bộ dáng của nữ nhi bình thường đây? Tựa hồ ở trong này con nhìn thấy vi sư cũng không có chút nào kinh ngạc a!”Nam nhân mở miệng chế nhạo, trong mắt tựa hồ mang theo chút nuối tiếc.

Mộ Phi Sắt vụng trộm oán thầm Vân Nhược Lan như thế nào lại ác ngôn như vậy, thấp giọng đáp: “Sư phụ xuất hiện khẳng định là có đạo lý của sư phụ, ta cũng không cần biết quá rõ như thế.”

Giác Viễn đại sư có chút hăng hái xem hai thầy trò trước mặt người tới ta đi, không khỏi ha ha cười: “Vân lão đệ, tiểu đồ đệ của người quả nhiên không giống người thường! Mộ tiểu thư, lão nạp là được sư phụ ngươi mời đến xem giúp cho ngươi, hy vọng có thể khôi phục được Hồn Nguyên lực cho ngươi. Nếu Mộ tiểu thư không ngại thì có thể ngồi xuống cùng ta đàm luận.”

Nguyên lai là Vân Nhược Lan tìm người giúp đỡ cho nàng, trong lòng Mộ Phi Sắt lại nhớ đến vẻ mặt như tiếc nuối của Vân Nhược Lan vừa rồi, sau khi nói cảm ơn lại ngồi xuống ghế bên cạnh sư phụ, cẩn thận lắng nghe hai vị cao nhân trao đổi.

Cả hai người đều không phải là loại người nông cạn, bọn họ không nói, nàng cũng không có ý tứ đi hỏi thăm, khi Giác viễn đại sư đặt quạt Hương Bồ lên bàn, duỗi tay ra muốn bắt mạch cho nàng, Mộ Phi Sắt cũng yên lặng phối hợp đưa cánh tay mảnh mai ra.

Giác Viễn đại sư như người thầy thuốc có y đạo cao thâm tiếp tục bắt mạnh, cau mày. Không đợi Mộ Phi Sắt mở miệng, đột nhiên trên người Giác Viễn đại sư tràn ra những tia lục sắc quang mang, theo cổ tay của Mộ Phi Sắt tiếp tục nhanh chóng lan tràn, chỉ trong công phu chớp mắt, lục sắc quang mang như bao quanh gói gọn người nàng.

Mộ Phi Sắt chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm mang một mùi thơm ngát của cây cỏ đang quanh quẩn khắp thân thể của mình, giống như trong nháy mắt bị lạc vào một rừng cây thanh nhã, u tĩnh. Chuyện xảy trên bản thân mình cũng là một chuyện kỳ lạ, mấy ngày nay lại đọc được rất nhiều thứ kỳ quái trong sách vở, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp với năng lực kỳ lạ này nàng cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Trong lúc đó lại không tự giác nhìn về phía Vân Nhược Lan đang mang biểu tình nghiêm trọng.

Vân Nhược Lan để ý thấy tiểu đồ nhi đang khẩn trương, gương mặt tuấn tú giãn ra, cho nàng một nụ cười ôn hòa, ôn nhu nói: “Phi Nhi không cần sợ, Giác Viễn đại sư là một Mộc hệ ngũ tinh Hồn sư, am hiểu nhất là chữa trị bệnh, người chỉ đang dùng Hồn nguyên lực thay con kiểm tra việc Hồn nguyên châu của con bị hao tổn mà thôi. Con hãy buông lỏng thân thể, cố chịu thêm một tí là được rồi.”

Mộc hệ Hồn sư? Khi Mộ Phi Sắt ở Thiên Hồn học viện cũng coi như được học những thứ cơ bản, trong trí nhớ cũng tồn tại những tri thức về Ngũ hệ Hồn Nguyên lực trụ cột Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Nguyên lai Giác Viễn đại sư danh chấn thiên hạ lại là Mộc hệ Hồn sư. Trong nội tâm đã sáng tỏ mọi việc, lại thêm lời nói ôn nhu trấn an của Vân Nhược Lan, Mộ Phi Sắt cũng nới lỏng dây thần kinh đang căng thẳng, thản nhiên tiếp nhận chữa trị của Giác Viễn đại sư.

Hồn Nguyên Lực của Giác Viễn đại sư tràn vào trong ngực của Mộ Phi Sắt, quanh quẩn hồi lâu xung quanh Hồn Nguyên Châu vẫn đang xám xịt của nàng, cuối cùng cũng rút khỏi, những tia sáng lục sắc quanh thân Mộ Phi Sắt cũng không còn. Nhưng trên vẻ mặt u sầu của Giác Viễn đại sư vẫn đọng lại, trầm giọng nói: “Vân lão đệ, Mộ tiểu thư nếu muốn khôi phục Hồn Nguyên Châu rất khó khăn!”

Mặc dù cũng dự đoán trước được kết quả này, như Mộ Phi Sắt vẫn có chút thất vọng, chẳng lẽ thật sự phải dựa vào chính mình sao? Nghĩ tới đây, nàng ngược lại lại nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ nhất chính là nợ nhân tình của người khác, tự tay giải quyết vấn đề của chính mình xem ra lại là chuyện tốt.

Vân Nhược Lan cũng sớm đoán được kết quả như vậy, chậm rãi gật đầu, lên tiếng hỏi: “Là trúng Bế Hồn Thảo sao?”



“Bế Hồn Thảo này lại rất khó tìm. Lại không ngờ có người độc ác như vậy, lại đối với Mộ tiểu thư hạ Bế Hồn Thảo.” Giác Viễn thổn thức nói, thu tay về, nhìn về phía Mộ Phi Sắt với ánh mắt xen lẫn vài phần thương cảm cùng khó hiểu.

Đôi mắt như Hắc Diệu Thạch của Vân Nhược Lan thoáng hiện lên sát ý, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày nói với Mộ Phi Sắt: “Phi Nhi, vi sư nhất định tìm ra phương pháp để khôi phục Hồn Nguyên Lực cho con, đừng quá lo lắng!”

Đối mặt với sự ân cần này của Vân Nhược Lan , trong lòng Mộ Phi Sắt có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại buộc miệng nói ra nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng: “Vì sao ngươi lại muốn ta nhất định phải trở thành Hồn Sư?”

Thời gian không đúng lắm, địa điểm cũng không quá phù hợp, nhưng nàng lại hỏi ra. Sự quan tâm của Vân Nhược Lan làm cho nàng có cảm giác không biết tin vào ai, từ lúc cứu nàng một mạng, lại nhận nàng làm đồ đệ, người này đối với nàng thật tốt nhưng lại mang theo sắc thái thần bí. Nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào một người khác.

“Con đáng ra phải có một cuộc sống thật tốt. Một Mộ phủ nho nhỏ không đáng là nơi để con lưu lại. Lại nói, thân phận Mộ Tam tiểu thư không cần cũng được.”

Vân Nhược Lan yếu ớt cười, phong khinh vân đạm đáp lại, con ngươi thâm thúy nhìn Mộ Phi Sắt, làm nàng không tự chủ được run lên một cái.

Nhất thời không biết nói gì, Mộ Phi Sắt cúi đầu xuống, nghĩ thầm hiện giờ sóng ngầm bên trong Mộ phủ cũng bắt đầu khởi động, cuộc sống phải đấu đá nhau như vậy nàng cũng không muốn. Thừa dịp lần này đi ra ngoài mà giải quyết dứt khoát cũng là chuyện tốt.

Vân Nhược Lan cùng với Giác Viễn đại sư thấp giọng nói chuyện với nhau về việc giải trừ Bế Hồn Thảo, Mộ Phi Sắt cũng dựng thẳng tai lên nghe, nàng cũng không muốn có nhiều người biết nàng đang tìm cách khôi phục lại Hồn Nguyên Lực, nếu có thể tìm được cách trị liệu trong im lặng, còn phải phí một ít tâm tư a!

Trong khi bên trong phòng đang im lặng, thì phía bên ngoài thiện phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng nói cung kính: “Trụ trì, Bộc Dương thiếu tướng đưa tới bái thiếp thỉnh cầu gặp mặt.”

Giác Viễn đại sư đưa mắt nhìn sư đồ hai người, đang muốn nói gì lại thôi, Vân Nhược Lan cũng hiểu, liền nói: “Đại sư xin cứ tự nhiên. Phi Nhi còn ở trong chùa mấy ngày. Chuyện này cũng không gấp.”

“Như vậy cũng được, hai người các ngươi trước hết hãy sang thiện phòng bên cạnh nghỉ ngơi, đợi cho lão nạp đi gặp Bộc Dương thí chủ, chúng ta lại tiếp tục bàn.”Giác Viễn biết thiếu niên có phong thái nổi bật trong vạn người này không muốn làm mình khó xử, hiểu ý cười, dẫn hai người đưa qua thiện phòng bên cạnh.

Vẫn là bài trí đơn giản, nhàn nhạt mùi đàn hương, làm cho hai sư đồ có không gian riêng. Mộ Phi Sắt nhìn thiện phòng được bày biện gọn gàng, nhẹ giọng hỏi: “Bế Hồn Thảo là vật gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook