Chương 8:
Yuanyuan
29/03/2021
Ba người nhanh chóng đi tìm chỗ trú chân. Bước vào quán trọ cỡ trung tên là Thập Tiền Thám. Nghe tên đúng là lạ.
Ba người vừa bước vào quán, đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt lia qua người nhưng một thoáng đã dời đi. Ba người xem như không có gì mà tìm chỗ ngồi gọi món.
Quán trọ cũng khá đông khách, mấy bàn xung quanh vừa ăn vừa nói chuyện. Ba người im lặng dùng món. Đã lâu rồi không được ăn bữa no nê, mặc kệ y phục bẩn thủi, nhưng ăn ngon thì nhất định phải ăn trước. Thành ra, ba người như là dân nghèo mới lên thành, bộ dạng ăn như hổ đói.
- Nhìn ba tên kia kìa, đúng là lũ dân đen. Xì, bẩn mắt ta chết đi được.
- Thôi, quan tâm mấy tên vô danh tiểu tốt đó.
- Hừm. Ta thèm quan tâm vào. Mà ngươi thấy cáo thị trước thành không? Hoa Lương Tam lại được một tên trúc cơ nhỏ nhoi cứu được. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Haha. Cũng tại tên Vân Tùng kia chủ quan, ngu ngốc ra vẻ!
- Vân Lang phái chỉ được cái khoe mẽ. Ỷ vào có Vân Lăng là thuộc hạ thân cận bên Vương thượng, nên chuyện gì cũng vênh váo. Lần này hay rồi, để vuột mất trọng phạm.
- Này...Hoa tướng quân từng là Trấn Bắc đại tướng quân của Khởi Nguyệt đế quốc đấy!
- Xì, giờ chỉ là tội đồ tiền triều mà thôi.
- Ngươi đúng là đầu gỗ. Từng là Trấn Bắc đại tướng quân, chắc hẳn ngài ấy phải hơn người ta. Cho dù có sa cơ, cũng là một người trên vạn người. Thiên Nguyệt quốc bây giờ, ngươi thấy có thái bình hay không. Chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than. Tu sĩ cũng khó sống. Mấy người cầm quyền ỷ mình có tài nguyên quyền lực muốn thâu tóm tất cả. Hừ, cũng phải xem thiên ý.
- ... Sao thì cũng không đến lượt chúng ta quản. Bây giờ đang chịu sự cai quản của Thiên Nguyệt quốc, đừng nói nữa. Rước hoạ vào thân.
- Ừm. Ăn đi. Còn lên đường đến Hàn Sương Sơn. Năm nay bên đó chiêu mộ người rõ đông. Lại có nhiều ưu đãi. Hơn hẳn Vô Thự Nhai, điều kiện khắt khe, mỗi năm càng ít người đến đó. Năm nay ta đã hai mươi, nếu không được chọn chỉ có thể trở về nhà đi lính thôi.
- Ta cũng vậy. Hiếm lắm mới trắc ra linh căn, không có người chỉ dẫn tu luyện, thì chỉ là dân thường. Lần này phải quyết được nhận.
- Nhất định. Ta còn giấc mộng bảo vệ gia đình và hương thân phụ lão. Không thể phụ lòng mọi người!
- ...
Lắng nghe cuộc đối thoại bàn bên, ba người từ hơi nhăn mày, đến sau là cảm thản. Đại lục này cũng có nhiều người ôm chí hướng tầm đạo hướng sáng. Mong hai người thanh niên này có thể đạt được.
- T.. Ca ca, hay chúng ta cũng đến Hàn Sương Sơn đi.
Tuyết Lạc Khanh đột nhiên lên tiếng.
- Đệ muốn gia nhập tông môn?
Nàng quay sang nhìn đệ đệ hỏi lại, ánh mắt nghiêm túc.
- Chúng ta trở về trực tiếp như thế cũng không phải cách. Muốn báo thù, trước hết phải nâng cao thực lực bản thân. Bây giờ cả ba người chúng ta trở về, chỉ là cái vỏ không hồn. Không có gì trong tay, không có uy lực, không có tiếng nói. Những người trước kia, có chắc sẽ đi theo hai đứa trẻ không có gì không?
Tuyết Lạc Khanh cũng nâng mắt nhìn nàng. Giọng nói non nớt, lại thốt ra những lời khiến nàng cùng Hoa Lương Tam kinh ngạc không thôi.
Tuyết Nguyên Tư bỗng nở nụ cười.
- Đệ đệ trưởng thành rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đến Hàn Sương Sơn. Nhưng mà, ta phải trở về kinh thành trước, nói là trở về không thể xoay chuyển mọi chuyện. Tuy nhiên, không phải là không có tác dụng. Ít nhất, ta phải chứng minh cho họ, chúng ta còn sống, còn sẽ trở về đoạt lại tất cả. Đệ nghe không?
- Đệ... Nhưng như vậy, ca có ổn không? Đệ sợ sẽ có...
Tuyết Lạc Khanh bất an hỏi lại. Sự kiện vừa mới xảy ra, vẫn còn ám ảnh trong cậu. Bây giờ để tỷ tỷ rời xa mình, cậu lo sợ sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng cậu không biết đó là hoạ hay phúc. Trong lòng cậu vẫn tin tưởng. Tỷ tỷ rời đi, hai người sẽ còn gặp lại.
- Vậy ca phải chờ đệ gia nhập Hàn Sương Sơn mới được rời đi. Hứa với đệ! Có được không?
Như quyết định được điều trong lòng, Tuyết Lạc Khanh mang ánh mắt chờ mong nhìn Tuyết Nguyên Tư.
- Đệ đệ ngốc. Tất nhiên ta phải nhìn thấy đệ đạt được danh ngạch cao mới yên tâm rời đi chứ! Đệ giỏi như vậy, chắc chắn sẽ thành công!
Tuyết Nguyên Tư vỗ nhẹ bàn tay đang bất an của Tuyết Lạc Khanh đáp.
- Hoàng... Tiểu thiếu gia nhất định sẽ được nhận. Hoa thúc thúc tin tưởng!
- Hảo. Đa tạ lời chúc của hai người. Haha.
Tuyết Lạc Khanh cười rộ lên đầy ánh hào quang.
Bên kia, có mấy người thanh niên khoảng 15-16 tuổi, nhìn ba người lam lũ rách rưới bên này có thể vừa ăn, vừa nói cười, lại tự tin nói rằng sẽ được nhận vào Hàn Sương Sơn. Bạt Tuế, một tên cầm quạt không khỏi thấy nực cười cùng chướng mắt. Khinh bỉ lên tiếng.
- Ôi chao, ở đâu ra mấy tên ăn mày nghèo rách rưới mà đòi đến tông môn tu tiên tham gia tuyển chọn. Không thấy xấu hổ hay sao?
- Bạt huynh, đừng nói thế, làm nhụt chí bọn họ. Dù sao, sâu bọ ăn mày thì có cố cũng bị dẫm đạp. Haha.
Vương Lâm ngồi bên cũng cười khinh lên tiếng, ánh mắt mang đầy sự xem thường liếc về bàn ba người.
- Haha. Loạn thế luôn có mấy tên mơ mộng làm anh hùng. Còn không xem mình còn sống được bao lâu. Hừ.
Vương Lực, ca ca song sinh của Vương Lâm cũng lên tiếng chế giễu.
Mấy người xung quanh đều nghe thấy thì im lặng không xen vào. Nhìn y phục của mấy người kia chắc là có gia tộc chống đỡ. Đắc tội càng không nên. Cũng có người không quan tâm lắm.
- Bọn chúng thật quá phận!
Hoa Lương Tam tức giận nắm quyền mắng, bộ dạng muốn ra tay.
- Bọn họ nói mặc họ, miệng ở trên mặt, nói chỉ tổn hại chính mình nghe thôi. Cứ xem như ruồi kêu. Bay thì được, mà cắn thì.. Bốp!
Tuyết Nguyên Tư tư bình thản cầm đũa gắp thức ăn. Bộ dạng dửng dưng, nhưng hành động đập ruồi của nàng khiến mọi người giật mình. Khí chất đó, ai có thể nghĩ là một tên ăn mày lưu lạc đầu đường. Xem ra ba người này cũng có lai lịch không tầm thường. Giờ mọi người mới nhìn kĩ, bộ dạng trông thì lôi thôi bụi bẩn, nhưng mà khí tức trên người mấy người đó, đều có linh khí vây quanh. Duy chỉ có cậu thiếu niên vừa lên tiếng là không có. Nhưng hành động vừa làm kia, chắc chắn là võ giả rồi.
Mọi người bỗng im lặng dõi theo.
- Hắn dám ví chúng ta là ruồi. Tên ăn mày chết tiệt!
Vương Lâm nóng nảy, vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của nàng, thì lòng tự trọng bị đánh một cái tát. Không khỏi tức giận mà ra tay. Cũng theo chiêu thức ra tay kia mà mọi người đều nhận ra, cậu ta vậy mà là luyện khí tầng 4 rồi. Đúng là có cái để khoe khoang. Nhìn độ tuổi cũng chỉ mười bốn, mười lăm. Xong nhìn lại, một chiêu kia lại bị hoá giải như không khi chưa đến bán kính năm mét quanh bàn ba người đó đang ngồi. Mọi người không khỏi trầm trồ. Lại xem người ra tay, hoá ra là tiểu hài tử trông khoảng mười tuổi kia.
Càng kinh ngạc hơn, khi mà khí tức còn sót lại là gần trúc cơ. Đó là cảm nhận của vài tu sĩ trúc cơ đang có mặt. Đúng là thiên tài! Vậy mà mọi người lại vừa xem thường cậu. Vả mặt thật nhanh. Mấy tên thanh niên bên kia mặt cũng khẽ biến. Xong lại bình thường lại nhanh chóng.
- Hừ. Coi như người may mắn.
Vương Lâm thấy Tuyết Lạc Khanh thực lực còn cao hơn mình mấy bậc, bị đả kích xong vẫn cố giữ hình tượng mà nói lý.
- Tốt nhất ngươi nên im lặng đi. Thực lực thua người thì đừng nên tự tìm ngược.
Hoa Lương Tam đứng một bên nãy giờ mới lên tiếng. Uy áp trúc cơ hậu kỳ đè bẹp mấy người làm họ không khỏi biến sắc.
- Tiền bối thứ lỗi. Là mấy người chúng ta không đúng. Đắc tội rồi. Mong người thu tay!
Vũ Dao Quang, ngồi im lặng nãy giờ trong đám người có thực lực cao nhất, là trúc cơ kỳ. Mặc dù uy áp có ảnh hưởng, nhưng Hoa Lương Tam cũng không phải ra tay hết lực. Hắn cố gắng đứng lên thi lễ với Hoa Lương Tam.
- Hừ. Coi như còn có kẻ thức thời.
Thấy đối phương biết cúi đầu nhận lỗi, Hoa Lương Tam hừ một tiếng thu tay lại. Mấy người kia như giải thoát mà vội thở hổn hển nằm ra bàn, ngồi bệt xuống đất.
- Thúc thúc, đừng quản họ. Chúng ta ăn nhanh đi. Còn phải nghỉ ngơi rồi lên đường.
Tuyết Lạc khanh nghiêng đầu kéo Hoa Lương Tam ngồi xuống.
- Hảo.
Ba người vừa bước vào quán, đã cảm nhận được mấy đạo ánh mắt lia qua người nhưng một thoáng đã dời đi. Ba người xem như không có gì mà tìm chỗ ngồi gọi món.
Quán trọ cũng khá đông khách, mấy bàn xung quanh vừa ăn vừa nói chuyện. Ba người im lặng dùng món. Đã lâu rồi không được ăn bữa no nê, mặc kệ y phục bẩn thủi, nhưng ăn ngon thì nhất định phải ăn trước. Thành ra, ba người như là dân nghèo mới lên thành, bộ dạng ăn như hổ đói.
- Nhìn ba tên kia kìa, đúng là lũ dân đen. Xì, bẩn mắt ta chết đi được.
- Thôi, quan tâm mấy tên vô danh tiểu tốt đó.
- Hừm. Ta thèm quan tâm vào. Mà ngươi thấy cáo thị trước thành không? Hoa Lương Tam lại được một tên trúc cơ nhỏ nhoi cứu được. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Haha. Cũng tại tên Vân Tùng kia chủ quan, ngu ngốc ra vẻ!
- Vân Lang phái chỉ được cái khoe mẽ. Ỷ vào có Vân Lăng là thuộc hạ thân cận bên Vương thượng, nên chuyện gì cũng vênh váo. Lần này hay rồi, để vuột mất trọng phạm.
- Này...Hoa tướng quân từng là Trấn Bắc đại tướng quân của Khởi Nguyệt đế quốc đấy!
- Xì, giờ chỉ là tội đồ tiền triều mà thôi.
- Ngươi đúng là đầu gỗ. Từng là Trấn Bắc đại tướng quân, chắc hẳn ngài ấy phải hơn người ta. Cho dù có sa cơ, cũng là một người trên vạn người. Thiên Nguyệt quốc bây giờ, ngươi thấy có thái bình hay không. Chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than. Tu sĩ cũng khó sống. Mấy người cầm quyền ỷ mình có tài nguyên quyền lực muốn thâu tóm tất cả. Hừ, cũng phải xem thiên ý.
- ... Sao thì cũng không đến lượt chúng ta quản. Bây giờ đang chịu sự cai quản của Thiên Nguyệt quốc, đừng nói nữa. Rước hoạ vào thân.
- Ừm. Ăn đi. Còn lên đường đến Hàn Sương Sơn. Năm nay bên đó chiêu mộ người rõ đông. Lại có nhiều ưu đãi. Hơn hẳn Vô Thự Nhai, điều kiện khắt khe, mỗi năm càng ít người đến đó. Năm nay ta đã hai mươi, nếu không được chọn chỉ có thể trở về nhà đi lính thôi.
- Ta cũng vậy. Hiếm lắm mới trắc ra linh căn, không có người chỉ dẫn tu luyện, thì chỉ là dân thường. Lần này phải quyết được nhận.
- Nhất định. Ta còn giấc mộng bảo vệ gia đình và hương thân phụ lão. Không thể phụ lòng mọi người!
- ...
Lắng nghe cuộc đối thoại bàn bên, ba người từ hơi nhăn mày, đến sau là cảm thản. Đại lục này cũng có nhiều người ôm chí hướng tầm đạo hướng sáng. Mong hai người thanh niên này có thể đạt được.
- T.. Ca ca, hay chúng ta cũng đến Hàn Sương Sơn đi.
Tuyết Lạc Khanh đột nhiên lên tiếng.
- Đệ muốn gia nhập tông môn?
Nàng quay sang nhìn đệ đệ hỏi lại, ánh mắt nghiêm túc.
- Chúng ta trở về trực tiếp như thế cũng không phải cách. Muốn báo thù, trước hết phải nâng cao thực lực bản thân. Bây giờ cả ba người chúng ta trở về, chỉ là cái vỏ không hồn. Không có gì trong tay, không có uy lực, không có tiếng nói. Những người trước kia, có chắc sẽ đi theo hai đứa trẻ không có gì không?
Tuyết Lạc Khanh cũng nâng mắt nhìn nàng. Giọng nói non nớt, lại thốt ra những lời khiến nàng cùng Hoa Lương Tam kinh ngạc không thôi.
Tuyết Nguyên Tư bỗng nở nụ cười.
- Đệ đệ trưởng thành rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đến Hàn Sương Sơn. Nhưng mà, ta phải trở về kinh thành trước, nói là trở về không thể xoay chuyển mọi chuyện. Tuy nhiên, không phải là không có tác dụng. Ít nhất, ta phải chứng minh cho họ, chúng ta còn sống, còn sẽ trở về đoạt lại tất cả. Đệ nghe không?
- Đệ... Nhưng như vậy, ca có ổn không? Đệ sợ sẽ có...
Tuyết Lạc Khanh bất an hỏi lại. Sự kiện vừa mới xảy ra, vẫn còn ám ảnh trong cậu. Bây giờ để tỷ tỷ rời xa mình, cậu lo sợ sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng cậu không biết đó là hoạ hay phúc. Trong lòng cậu vẫn tin tưởng. Tỷ tỷ rời đi, hai người sẽ còn gặp lại.
- Vậy ca phải chờ đệ gia nhập Hàn Sương Sơn mới được rời đi. Hứa với đệ! Có được không?
Như quyết định được điều trong lòng, Tuyết Lạc Khanh mang ánh mắt chờ mong nhìn Tuyết Nguyên Tư.
- Đệ đệ ngốc. Tất nhiên ta phải nhìn thấy đệ đạt được danh ngạch cao mới yên tâm rời đi chứ! Đệ giỏi như vậy, chắc chắn sẽ thành công!
Tuyết Nguyên Tư vỗ nhẹ bàn tay đang bất an của Tuyết Lạc Khanh đáp.
- Hoàng... Tiểu thiếu gia nhất định sẽ được nhận. Hoa thúc thúc tin tưởng!
- Hảo. Đa tạ lời chúc của hai người. Haha.
Tuyết Lạc Khanh cười rộ lên đầy ánh hào quang.
Bên kia, có mấy người thanh niên khoảng 15-16 tuổi, nhìn ba người lam lũ rách rưới bên này có thể vừa ăn, vừa nói cười, lại tự tin nói rằng sẽ được nhận vào Hàn Sương Sơn. Bạt Tuế, một tên cầm quạt không khỏi thấy nực cười cùng chướng mắt. Khinh bỉ lên tiếng.
- Ôi chao, ở đâu ra mấy tên ăn mày nghèo rách rưới mà đòi đến tông môn tu tiên tham gia tuyển chọn. Không thấy xấu hổ hay sao?
- Bạt huynh, đừng nói thế, làm nhụt chí bọn họ. Dù sao, sâu bọ ăn mày thì có cố cũng bị dẫm đạp. Haha.
Vương Lâm ngồi bên cũng cười khinh lên tiếng, ánh mắt mang đầy sự xem thường liếc về bàn ba người.
- Haha. Loạn thế luôn có mấy tên mơ mộng làm anh hùng. Còn không xem mình còn sống được bao lâu. Hừ.
Vương Lực, ca ca song sinh của Vương Lâm cũng lên tiếng chế giễu.
Mấy người xung quanh đều nghe thấy thì im lặng không xen vào. Nhìn y phục của mấy người kia chắc là có gia tộc chống đỡ. Đắc tội càng không nên. Cũng có người không quan tâm lắm.
- Bọn chúng thật quá phận!
Hoa Lương Tam tức giận nắm quyền mắng, bộ dạng muốn ra tay.
- Bọn họ nói mặc họ, miệng ở trên mặt, nói chỉ tổn hại chính mình nghe thôi. Cứ xem như ruồi kêu. Bay thì được, mà cắn thì.. Bốp!
Tuyết Nguyên Tư tư bình thản cầm đũa gắp thức ăn. Bộ dạng dửng dưng, nhưng hành động đập ruồi của nàng khiến mọi người giật mình. Khí chất đó, ai có thể nghĩ là một tên ăn mày lưu lạc đầu đường. Xem ra ba người này cũng có lai lịch không tầm thường. Giờ mọi người mới nhìn kĩ, bộ dạng trông thì lôi thôi bụi bẩn, nhưng mà khí tức trên người mấy người đó, đều có linh khí vây quanh. Duy chỉ có cậu thiếu niên vừa lên tiếng là không có. Nhưng hành động vừa làm kia, chắc chắn là võ giả rồi.
Mọi người bỗng im lặng dõi theo.
- Hắn dám ví chúng ta là ruồi. Tên ăn mày chết tiệt!
Vương Lâm nóng nảy, vừa nghe thấy ý tứ trong lời nói của nàng, thì lòng tự trọng bị đánh một cái tát. Không khỏi tức giận mà ra tay. Cũng theo chiêu thức ra tay kia mà mọi người đều nhận ra, cậu ta vậy mà là luyện khí tầng 4 rồi. Đúng là có cái để khoe khoang. Nhìn độ tuổi cũng chỉ mười bốn, mười lăm. Xong nhìn lại, một chiêu kia lại bị hoá giải như không khi chưa đến bán kính năm mét quanh bàn ba người đó đang ngồi. Mọi người không khỏi trầm trồ. Lại xem người ra tay, hoá ra là tiểu hài tử trông khoảng mười tuổi kia.
Càng kinh ngạc hơn, khi mà khí tức còn sót lại là gần trúc cơ. Đó là cảm nhận của vài tu sĩ trúc cơ đang có mặt. Đúng là thiên tài! Vậy mà mọi người lại vừa xem thường cậu. Vả mặt thật nhanh. Mấy tên thanh niên bên kia mặt cũng khẽ biến. Xong lại bình thường lại nhanh chóng.
- Hừ. Coi như người may mắn.
Vương Lâm thấy Tuyết Lạc Khanh thực lực còn cao hơn mình mấy bậc, bị đả kích xong vẫn cố giữ hình tượng mà nói lý.
- Tốt nhất ngươi nên im lặng đi. Thực lực thua người thì đừng nên tự tìm ngược.
Hoa Lương Tam đứng một bên nãy giờ mới lên tiếng. Uy áp trúc cơ hậu kỳ đè bẹp mấy người làm họ không khỏi biến sắc.
- Tiền bối thứ lỗi. Là mấy người chúng ta không đúng. Đắc tội rồi. Mong người thu tay!
Vũ Dao Quang, ngồi im lặng nãy giờ trong đám người có thực lực cao nhất, là trúc cơ kỳ. Mặc dù uy áp có ảnh hưởng, nhưng Hoa Lương Tam cũng không phải ra tay hết lực. Hắn cố gắng đứng lên thi lễ với Hoa Lương Tam.
- Hừ. Coi như còn có kẻ thức thời.
Thấy đối phương biết cúi đầu nhận lỗi, Hoa Lương Tam hừ một tiếng thu tay lại. Mấy người kia như giải thoát mà vội thở hổn hển nằm ra bàn, ngồi bệt xuống đất.
- Thúc thúc, đừng quản họ. Chúng ta ăn nhanh đi. Còn phải nghỉ ngơi rồi lên đường.
Tuyết Lạc khanh nghiêng đầu kéo Hoa Lương Tam ngồi xuống.
- Hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.