Duy Ngã Độc Tôn

Chương 117: Hoàng đế triệu kiến

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

Một loại cảm giác không tốt, bất chợt trào lên trong lòng Lãnh Bình.

- Làm sao vậy? Lãnh gia?

Nữ nhân dưới thân ngay lập tức cảm nhận được nam nhân biến hóa, giọng vừa mềm lại kéo, còn mang theo một mùi ngọt lịm.

- Đã xảy ra chuyện!

Trái tim mạnh mẽ của Lãnh Bình trong nháy mắt phục hồi lại, rời khỏi người nữ nhân, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Nữ nhân trên giường tuy rằng chưa bao giờ thấy Lãnh Bình có bộ dạng như vậy, nhưng biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Mặc dù có loại cảm giác trống rỗng bất mãn, nhưng vẫn cười ngọt ngào, ôn nhu nói:

- Lãnh gia! Chú ý an toàn, người ta chờ ngài trở về.

Giọng nói ngọt lịm làm trong lòng Lãnh Bình rung lên, tâm trạng nôn nóng liền giảm đi vài phần. Nhìn nữ nhân cứ vậy ngồi trên giường, vươn tay bóp lên bộ ngực cao vút của nữ nhân một cái, sau đó cười to nói:

- Tiểu yêu tinh! Ngoan ngoãn thành thật chờ trên giường đi, một lát nữa đại gia sẽ trở về sủng hạnh ngươi.

Nói rồi, hắn nắm lấy thanh bảo kiếm vốn không rời khỏi người, bước ra ngoài như một trận gió. Đi tới sân, mở cửa viện ra, lúc này trên mặt hắn đã không còn biểu tình phẫn nộ gì nữa, nhìn sang gã tâm phúc đang chờ ở đó cười mắng:

- Con mẹ nó, quấy rối chuyện tốt của lão tử. Nếu như không có chuyện gì, lão tử sẽ lột da ngươi!

- Lãnh gia, xảy ra chuyện lớn rồi!

Gã thủ hạ tâm phúc kia vẻ mặt bi thương nói:

- Lục gia cùng huynh đệ Chiến Đao Đường đều bị thiệt hại rồi. Chiến Đao Đường, mất rồi!

- Cái gì?

Lãnh Bình nắm lấy cổ áo gã thủ hạ tâm phúc theo mình hơn mười năm, đột nhiên giận dữ:

- Ngươi nói cái gì?

- Lãnh gia, Tôn Lục gia cùng huynh đệ Chiến Đao Đường đều bị người ta giết rồi. Hu hu... Hơn bốn mươi sáu huynh đệ, không một người nào trở về. Tràng cảnh đó, thật là thảm lắm.

- Thật sự?

Lúc này Lãnh Bình đã mất đi lạnh lùng bình thường, mặc dù biết gã thủ hạ tâm phúc này tuyệt không dám dùng loại chuyện này đi nói chơi, nhưng vẫn vô thức hỏi lại một câu. Sau đó nước mắt bỗng nhiên trào ra, trong miệng thì thào tự nói:

- Làm sao lại thế chứ, lão Lục hắn làm sao lại chết? Cái này, mẹ nó làm sao có khả năng chứ? Lão Lục hắn là võ giả Địa cấp mà! Không phải cái thứ Hoàng cấp rác rưởi.

Nói rồi, hai mắt nhìn thẳng vào gã thủ hạ tâm phúc của mình, cắn răng hỏi:

- Nói, có phải buổi tối ngày hôm nay có thế lực khác tham dự vào hay không?

- Không có, chỉ có mỗi thiếu niên kia, một người một kiếm. Có người nói dù ngay chính Lục gia, cũng không thể qua được một chiêu dưới tay thiếu niên kia!

Gã thủ hạ tâm phúc nói, làm cho Lãnh Bình như lọt vào hầm băng, không ngừng lẩm bẩm:

- Làm sao có thể, làm sao có thể được chứ? Thiếu niên kia không vượt quá hai mươi tuổi, làm sao có khả năng giết lão Lục được?



Gã tâm phúc của Lãnh Bình đứng ở đó, thật lâu không nói.

Vừa rồi lúc hắn nghe được, cũng căn bản không thể tin. Thiểm Điện đao Tôn Lục kia lại bị một thiếu niên giết chết, hơn nữa còn có bốn mươi lăm võ giả Huyền cấp theo cùng. Có thể nói Chiến Đao Đường tinh nhuệ nhất Đại Thanh Bang lại không còn một người nào trở về được, nếu như không phải người báo tin lấy mạng thề thốt, hắn cũng không tin nổi.

Hơn nữa hắn hiểu rõ quan hệ giữa Lãnh gia cùng Lục gia hơn bất kỳ ai: hai người kết giao từ nhỏ đến lớn! Cùng nhau thành lập nên Đại Thanh Bang!

Nếu không phải tính tình Lục gia lười biếng không muốn quản chuyện, chức phó bang chủ Đại Thanh Bang làm sao còn đến phiên người khác làm? Tôn Lục hiếu chiến, vì vậy thống lĩnh một Đường tinh nhuệ nhất Đại Thanh Bang, lấy tên là Chiến Đao. Người trong Đường đều là cao thủ dùng đao, hơn nữa còn gia nhập một ít quân nhân xuất ngũ bên trong, thực lực Chiến Đao Đường càng thêm vô cùng cường hãn!

Toàn bộ Chiến Đao Đường chỉ có bốn mươi sáu người, là nhân số ít nhất trong số mười hai Đường của Đại Thanh Bang. Nhưng mười một Đường chủ phụ trách các Đường khác lại không có một ai dám trêu chọc Tôn Lục. Một mặt là quan hệ giữa Tôn Lục cùng bang chủ, một mặt khác chính là thực lực của Tôn Lục thật sự quá cường hãn!

Một cường giả như vậy, lại cũng có một ngày chết đi, gần như tất cả những người nhận biết Tôn Lục, đều cảm thấy không thể tin nổi.

Đặc biệt đau khổ nhất, không ai hơn Lãnh Bình! Một lúc lâu sau Lãnh Bình mới thở dài một cái, giọng nói như thoáng cái già đi mười tuổi, khàn khàn nói:

- Đi, quay về bang hội! Trước tiên xử lý hậu sự, những cái khác nói sau!

Tên tâm phúc theo phía sau Lãnh Bình thở phào một cái, hắn sợ nhất là vị bang chủ này giận dữ công tâm, lập tức chạy đi báo thù. Nên biết rằng bọn họ là người của Thái tử, người bên dưới không biết, cũng không có nghĩa là người cao tầng cũng không biết!

Khi người ta đến một địa vị nhất định, rất nhiều chuyện thì chứng cứ cũng không quan trọng thế nào cả. Đơn giản là ai thế mạnh hơn ai mà thôi!

Nhưng một khi Lãnh Bình không khống chế được lửa giận của mình, dẫn người đi báo thù, vậy rất có thể bị một số người có ý xấu lợi dụng, sau đó kéo lên người Thái tử Điện hạ. Làm tâm phúc tuyệt đối của Lãnh Bình, hắn biết tất cả bí mật của Lãnh Bình, tự nhiên cũng có cùng một loại lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, khí trời có chút âm u. Tây Qua một mình đơn độc mang theo một ít đan dược Lãnh Dao luyện chế xong, len lén tiến vào từ cửa sau. Không thể nói bọn họ quá cẩn thận, bởi vì Tần Lập còn không muốn bại lộ trạch viện kia ra ngoài. Lãnh Dao tồn tại, không thể để cho bất cứ một thế lực nào biết được.

Mấy người phân công ra: A Hổ thu mua các loại dược liệu xung quanh; Lãnh Dao luyện chế; Tây Qua lanh lợi nhất, lại phụ trách mỗi ngày chuyển thuốc sang, mỗi lần đều mặc quần áo khác nhau, lặng lẽ tiến vào từ cửa sau.

Phía sau cửa hàng là một hẻm nhỏ cực kỳ an tĩnh. Ngày thường ban ngày cũng không có nhiều người, nhất là sáng sớm thì càng tự nhiên không có người nào xuất hiện.

Tây Qua vừa vào cửa, giao thuốc cho quản sự Đóa Đóa trong tiệm, lập tức đi lên lầu ba. Nhìn thấy Tần Lập, vẻ mặt Tây Qua nghiêm túc, trong mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Sư thúc, chuyện lớn đêm hôm qua đã oanh động toàn thành rồi! Tất cả các bang hội đều đã biết chuyện này, ngài quá lợi hại! Đáng tiếc ta không thấy được.

- Thấy chuyện này có chỗ tốt gì với ngươi?

Tần Lập nhàn nhạt nói:

- Tây Qua. Những ngày kế tiếp ngươi phải cẩn thận, hiện giờ khẳng định sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Tây Qua gật đầu nói:

- Sư thúc! Ngài yên tâm đi, trong lòng ta đều có tính toán.

Kế đó lại ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sao sáng nhìn Tần Lập:

- Sư thúc, lúc nào ta mới có thể đạt đến trình độ như bang chủ Đại Thanh Bang kia?

Tần Lập cười vỗ vỗ vai Tây Qua:

- Chờ ngươi đạt đến thực lực Thiên cấp, sư thúc để ngươi trở thành Long đầu bang hội Thanh Long quốc!

- Thiên cấp... thôi ta nên đi trước thì hơn.



Vẻ mặt Tây Qua phiền muộn lặng yên rời đi.

Một trận này đủ để thay đổi giết chóc giữa các thế lực ngầm ở thành Thanh Long, cũng không gây ra nhiều ảnh hưởng với sinh hoạt của người thường. Cửa hiệu Đan Dược Tần ký vẫn buôn bán sôi nổi như trước, những cô gái vốn còn có chút e ngại, cũng đều dần dần khôi phục lại.

Liên tiếp sáu ngày, thủy chung đều là gió êm sóng lặng, trận giết chóc thảm liệt kia dường như cũng dần dần lắng xuống. Vương Siêu phụ tá của Nhị hoàng tử cũng không xuất hiện nữa, người Đại Thanh Bang giống như chỉ trong một đêm cũng mai danh ẩn tích, tiểu Tướng quân Đỗ Tử Đằng chịu ủy khuất kia cũng không trở lại quấy rối nữa.

Về phần các cửa hiệu cùng ngành trên phố thương nghiệp, khứu giác luôn phải nhạy bén hơn người bình thường một chút, căn bản không có lá gan tới cửa chịu nhục.

Nhưng mà Tần Lập cũng tốt, Bộ Vân Yên cũng vậy, trong lòng đều rõ ràng: chuyện này tuyệt đối không có khả năng quên đi như thế.

Cho nên, Tần Lập vẫn đang chầm chậm đợi đối phương tìm tới cửa.

Thanh Long quốc có một tập tục, sau khi người chết được bảy ngày được gọi là đêm hồi hồn. Có người nói linh hồn người đã chết sẽ vào ngày hôm đó quay về nhìn lại một lần, sau đó hoàn toàn rời đi, hồn về địa phủ, sau đó chuyển thế luân hồi.

Mà nếu như muốn báo thù cho người kia, thời cơ tốt nhất chính là đêm hồi hồn, lấy đầu cừu nhân đặt trước linh cữu, để cho người đã khuất tận mắt nhìn thấy đại thù đã báo!

Lúc Bộ Vân Yên nói cho Tần Lập những lời này, trong lòng cũng ít nhiều có chút thấp thỏm. Đại Thanh Bang cuối cùng là một quái vật lớn! Mà Tần Lập, lại lẻ loi một mình!

Mấy ngày nay mỗi ngày Tây Qua đều sẽ nhắn gửi sang tin tức mới nhất hắn nhận được, tất cả chứng cứ đều cho thấy: Lãnh Bình bang chủ Đại Thanh Bang, sẽ lựa chọn đêm ngày thứ bảy, báo thù cho huynh đệ hắn!

Bởi vì Đại Thanh Bang đã tuyên bố lệnh triệu tập các bang hội trên toàn thành Thanh Long, ra lệnh tất cả các bang chủ bang hội cỡ trung trở lên, đến tiễn đưa Thiểm Điện Đao Tôn Lục trong đêm hồi hồn.

Bởi vì Tây Qua khống chế được một bang hội cỡ trung loại nhỏ, cũng nhận được lệnh triệu tập của Thanh Long bang. Nói là tiễn đưa cho Tôn Lục, kỳ thật ai cũng đều biết nhất định là Đại Thanh Bang muốn giết cừu nhân của Tôn Lục, sau đó bày ra cho các bang hội thành Thanh Long xem: chúng ta vẫn cường đại như trước!

Đây cũng là phương thức tìm lại mặt mũi tốt nhất, bởi vì trải qua một trận đánh này, địa vị Long đầu của Đại Thanh Bang trong thành Thanh Long đã bộc phát nguy cơ. Thành Thanh Long cũng không phải chỉ có mỗi thế lực một nhà bọn họ, các bang hội vốn bị bọn họ đè đầu không thở nổi tùy thời đều có thể phản công, hung hăng cắn bọn họ một miếng.

Sự tình dường như đã phát triển theo phương hướng kia, không thể nghịch chuyển được nữa.

Mà ngay sáng sớm ngày thứ bảy, một sự kiện gây ra bước chuyển ngoặc thật lớn làm người ta trợn mắt líu lưỡi!

Người trong cung đến đây!

Hơn nữa, người đến tuyên chỉ còn là một người Tần Lập quen thuộc! Chính là Lý công công mù một mắt!

Thương thế trên mặt Lý công công đã sớm tốt hơn, ngự y trong hoàng cung cũng rất có thực lực. Hiện giờ Lý công công ngoại trừ có thể nhìn ra con mắt giả, đã hoàn toàn không nhìn ra được thảm tượng năm đó nữa.

Bộ Vân Yên không đi ra, tuy nói đã dịch dung, hơn nữa Lý công công cũng không biết tên của nàng, nhưng khó bảo toàn người ta sau này sẽ không điều tra.

Tần Lập thấy Lý công công cũng hơi sững sờ, trong lòng nói người này cũng còn có chút thủ đoạn, mù một mắt còn có thể tiếp tục ở lại trong cung. Tần Lập lại không biết, Lý công công ít ra cũng là một võ giả Địa cấp, lại hầu hạ bên Hoàng đế nhiều năm, Hoàng Thượng hiện nay là một người tương đối trọng tình cảm, cho nên cũng không thay đổi hắn.

- Ngươi chính là Tần Lập?

Một con mắt còn lại của Lý công công quét tới quét lui trên mặt Tần Lập, ngữ khí có pha vài phần bất thiện. Cái tên gọi này đối với hắn mà nói, quả thật là đau tận xương tủy, hắn hận không thể ăn thịt uống máu lột da Tần Lập.

- Phải, tại hạ là Tần Lập quý tộc Đại Tề quốc, không biết ngài là?

Tần Lập một hơi khẩu âm Đại Tề, khiến một chút khả nghi của Lý công công cũng biến mất.

- Quý tộc sẽ không cần phải quỳ xuống tiếp chỉ, chúng ta phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đón ngươi tiến cung gặp mặt thánh thượng!

Lý công công nói có chút buồn bực, hắn thật sự không thích cái tên gọi Tần Lập này, rất chán ghét, cực kỳ chán ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook