Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương
Chương 58: Dù sao em cũng không lấy chồng mà
Lani An Diệp
02/03/2023
Mộc Trà mặt mũi méo xệch nhìn Khải Viễn. Họ chỉ đơn giản nghĩ làm đám
cưới coi như lấy nhau thôi ai ngờ mẹ anh lại tâm huyết với đám cưới này
như vậy?
- Không nhanh đâu, đăng kí đi xong nửa tháng nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà cháu lần 1 rồi về Hà Nội tổ chức lần 2. Bác đi xem rồi, hai đứa phải tổ chức hai lần vì cháu tính tuổi mụ nữa là tuổi Kim lâu nên phải tổ chức như vậy. Yên tâm, bác lo chu đáo rồi, cháu với bố mẹ không phải làm gì cả.
Mộc Trà nhìn Khải Viễn, anh vội gàn mẹ:
- Nửa tháng nữa thì quá vội, bọn con còn chưa chuẩn bị gì nữa.
- Có gì mà phải chuẩn bị, mẹ đã hẹn đặt váy cho Mộc Trà rồi, mấy hôm nữa đến lựa chọn rồi hai đứa chụp ảnh cưới. Tiệc cưới có nhà hàng lo, nói chung là mẹ không thấy vội. Cưới vợ phải cưới liền tay không chần chừ.
Bố mẹ Trà cũng thấy nhanh nhưng họ là nhà trai đã tính toán hết rồi nên ông bà không có ý kiến nữa.
Mộc Trà vò đầu bứt tóc, hai tay chống hông đi lại trong phòng nhìn Khải Viễn.
- Anh nghĩ cách đi, chúng ta không thể đăng kí kết hôn được.
- Dù sao em cũng nói không lấy chồng nữa cơ mà.Đăng kí hay không có ảnh hưởng gì đâu?
- Đấy là bây giờ, biết đâu sau này tôi lại hứng lên đi lấy chồng… dù gì tôi cũng không thích mang trên mình cái hồ sơ đã một đời chồng.
Khải Viễn nhìn sự gay gắt của Mộc Trà có chút hụt hẫng. Việc kết hôn có gì quá đáng lắm đâu mà cô lại ghét hôn nhân đến như vậy?
- Tại sao em không nghĩ biết đâu khi chung sống thì chúng ta sẽ không dừng lại nữa.
Mộc Trà cười hắt lắc đầu:
- Tôi đâu có mắc chứng hoang tưởng siêu cấp độ đâu. Anh vì mẹ kết hôn còn tôi vì tiền, cả hai đều có mục đích rõ ràng như vậy rồi. Thậm chí anh tìm được cô bạn gái mất tích kia thì hôn nhân này còn kết thúc sớm nữa. Thôi thôi, tôi không muốn làm thế thân, dù sao cũng đã làm hợp đồng rồi, anh tính cách đi. Tôi không đăng kí kết hôn đâu.
Khải Viễn bỗng sững lại, mấy ngày nay ở bên Mộc Trà, gần như anh quên đi sự hiện diện của An Chi thậm chí anh còn chấp nhận việc cô ấy đã mất. Từ màn hình điện thoại, laptop đến mọi thứ xung quanh anh đã không còn lưu những gì liên quan đến cô ấy nữa. Ngay khi đề nghị kí hợp đồng, anh chưa từng nghĩ lấy Mộc Trà làm thế thân. Anh từng bước bị cuốn vào cuộc sống đầy màu sắc, đầy gia vị của Mộc Trà. Dù hai người luôn bất đồng quan điểm nhưng cô khiến anh vô cùng thoải mái. Cô không mè nheo đòi hỏi, không ấn định người khác phải theo mình và đặc biệt, cô luôn sống hết vì mình người mình thương yêu. Dù cô không yêu anh nhưng vẫn nghĩ cho anh, dù mẹ anh chỉ là người mới quen nhưng cô cũng rất lo cho bà. Mọi thứ với Mộc Trà đều rạch ròi, rõ ràng. Cô có trách nhiệm với mọi việc mình làm. Ngay cả lên giường với anh cũng vậy, cô ngây thơ cho đó là nhiệm vụ nhưng có biết đâu anh thực lòng có cảm xúc khi làm chuyện ấy cùng cô. Có thể nó không phải tình yêu nhưng lại là một loại tình cảm chưa thể giải thích được. Nhưng anh cũng không muốn ép cô nên khẳng định chắc nịch:
- Tôi sẽ nhờ người làm đăng kí kết hôn giả đưa cho mẹ nên em yên tâm đi.
- Vậy cũng được sao?
- Nếu em cảm thấy không được thì nghe lời mẹ tôi.
- Anh không sợ phiền phức sao? Không đăng kí đến lúc đường ai nấy đi chẳng có gì rắc rối còn không lại phải đơn ly hôn, thực sự rất lằng nhằng. Tôi thì chẳng sao cả, chẳng yêu ai, chẳng chờ ai như anh nên chẳng làm ai buồn còn anh thì khác, anh có người để chờ, cô ấy sẽ không vui nếu biết anh đã kết hôn đâu. Vậy nên chúng ta cứ theo hợp đồng mà làm, anh và cô ấy rất đẹp đôi. Tôi không có thói quen lấy những gì không thuộc về mình vì có lấy cũng không với được. Còn chụp ảnh cưới nữa, thiết nghĩ cũng không cần đâu. Nếu bắt buộc thì chụp 1 cái trang trí sảnh cưới thôi là đủ. Đám cưới cũng không cần phô trương, ít người biết càng tốt, sau này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai.
Mộc Trà nói một hồi nhưng chẳng biết Khải Viễn có nghe không? Anh cứ đứng im nhìn ra vườn sau- nơi cô cùng mẹ đã trồng một vườn hoa hồng và những cây đinh năng.
- Tôi hút thuốc được chứ?
Anh lấy bao thuốc lá ra đề nghị. Cô chưa từng nhìn thấy anh hút nó dù đã làm việc với nhau nhiều tháng. Thậm chí người anh cũng chẳng bao giờ có mùi thuốc, lúc nào cũng thơm mùi gỗ mộc. Vậy nên nhìn thấy anh có bao thuốc trên người khiến cô bất ngờ.
- Anh cũng hút thuốc sao?
Cô không còn quan tâm đến bàn hôn sự nữa mà nhìn chằm chằm vào bao thuốc trên tay anh.
- Tôi đã từng bị lao phổi nên bỏ thuốc, thỉnh thoảng mới hút thôi.
- Vậy anh đừng hút nữa không nhỡ bệnh tái phát.
- Thỉnh thoảng không sao, mẹ tôi bị ung thư nên tôi không hút khi có bà.
Mộc Trà gật đầu, cô lấy tờ giấy bìa cứng gấp thành một cái hộp nhỏ xinh đưa cho anh:
- Nhà tôi không có gạt tàn đâu, anh dùng tạm nó đi.
Khải Viễn nhận lấy, ngồi xuống ghế đốt thuốc. Chỉ một lát, căn phòng đã bao trùm mùi khói thuốc. Mộc Trà mở hẳn cửa sau cho gió thổi chúng ra ngoài. Cô đứng dựa cửa hóng gió, ở đây gió hơi mùi biển, mằn mặn tưới lên da thịt nhưng vô cùng dễ chịu. Khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi hương của gió, của hoa hồng mới nở hòa quyện với mùi thuốc lá. Anh không nói nên cô mở lời:
- Ngày nhỏ, tôi và Phi hay trốn mẹ đi chơi bằng cửa này lắm. Khi còn bé mong lớn thật nhanh nhưng lớn rồi thì mới thấy lúc nhỏ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Có lúc cũng mơ mộng khi trưởng thành sẽ là một người xinh đẹp, kết hôn với người mình yêu, có một gia đình hạnh phúc, an yên, không xô bồ, không đau lòng, không bon chen là đủ. Nhưng ra đời rồi mới biết cuộc sống phải nếm đủ đắng cay mặn ngọt mới là đời. Sống tốt thôi chưa đủ phải có chứng kiến, có đầu óc và phải có chí hướng, đôi khi cần một chút tâm cơ nữa nhưng dường như nói thì dễ mà làm thì khó. Tôi chẳng tính kế được với ai, nhiều lúc còn bốc đồng, nghĩ mọi chuyện thật đơn giản nữa.
Khải Viễn dụi điếu thuốc hút dở vào chiếc gạt tàn tự chế của cô, nhẹ bước đến bên cạnh, tự nhiên vòng tay trên eo cô ôm lấy. Mộc Trà giật mình nghiêng mặt nhìn liền bị anh cúi xuống hôn lên môi, mùi thuốc còn vương lại trên môi, cô khẽ nhăn mặt nhắc nhở:
- Anh hơi tự nhiên rồi, có ai đâu chứ?
- Tôi bỏ tiền mua vợ mà không được ôm sao?
- Hợp đồng đâu có chứ?
- Bên B phải đáp ứng khi bên A có nhu cầu, ngay cả lần đầu em cũng đáp ứng tôi thì ôm hôn có là gì đâu.
Nói rồi anh lại cúi xuống nhẹ lướt trên môi Mộc Trà, những nụ hôn ngắn không đủ, anh xoay người lại, giữ lấy mặt cô thả xuống nụ hôn dài. Anh tự nhiên trong cách hôn, ban đầu chỉ là khẽ mút nhẹ hai cánh môi, vờn xung quanh chậm rãi, đầu lưỡi đẩy hé hàm răng của cô mà tiến vào sâu bên trong chủ động dẫn dắt. Mộc Trà lúc đầu muốn tránh nhưng rồi lại chiều chuộng anh mà nương theo đón nhận. Cô cũng chẳng còn vụng về nữa sau khi đã bị anh hôn suốt ngày.
- Không nhanh đâu, đăng kí đi xong nửa tháng nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà cháu lần 1 rồi về Hà Nội tổ chức lần 2. Bác đi xem rồi, hai đứa phải tổ chức hai lần vì cháu tính tuổi mụ nữa là tuổi Kim lâu nên phải tổ chức như vậy. Yên tâm, bác lo chu đáo rồi, cháu với bố mẹ không phải làm gì cả.
Mộc Trà nhìn Khải Viễn, anh vội gàn mẹ:
- Nửa tháng nữa thì quá vội, bọn con còn chưa chuẩn bị gì nữa.
- Có gì mà phải chuẩn bị, mẹ đã hẹn đặt váy cho Mộc Trà rồi, mấy hôm nữa đến lựa chọn rồi hai đứa chụp ảnh cưới. Tiệc cưới có nhà hàng lo, nói chung là mẹ không thấy vội. Cưới vợ phải cưới liền tay không chần chừ.
Bố mẹ Trà cũng thấy nhanh nhưng họ là nhà trai đã tính toán hết rồi nên ông bà không có ý kiến nữa.
Mộc Trà vò đầu bứt tóc, hai tay chống hông đi lại trong phòng nhìn Khải Viễn.
- Anh nghĩ cách đi, chúng ta không thể đăng kí kết hôn được.
- Dù sao em cũng nói không lấy chồng nữa cơ mà.Đăng kí hay không có ảnh hưởng gì đâu?
- Đấy là bây giờ, biết đâu sau này tôi lại hứng lên đi lấy chồng… dù gì tôi cũng không thích mang trên mình cái hồ sơ đã một đời chồng.
Khải Viễn nhìn sự gay gắt của Mộc Trà có chút hụt hẫng. Việc kết hôn có gì quá đáng lắm đâu mà cô lại ghét hôn nhân đến như vậy?
- Tại sao em không nghĩ biết đâu khi chung sống thì chúng ta sẽ không dừng lại nữa.
Mộc Trà cười hắt lắc đầu:
- Tôi đâu có mắc chứng hoang tưởng siêu cấp độ đâu. Anh vì mẹ kết hôn còn tôi vì tiền, cả hai đều có mục đích rõ ràng như vậy rồi. Thậm chí anh tìm được cô bạn gái mất tích kia thì hôn nhân này còn kết thúc sớm nữa. Thôi thôi, tôi không muốn làm thế thân, dù sao cũng đã làm hợp đồng rồi, anh tính cách đi. Tôi không đăng kí kết hôn đâu.
Khải Viễn bỗng sững lại, mấy ngày nay ở bên Mộc Trà, gần như anh quên đi sự hiện diện của An Chi thậm chí anh còn chấp nhận việc cô ấy đã mất. Từ màn hình điện thoại, laptop đến mọi thứ xung quanh anh đã không còn lưu những gì liên quan đến cô ấy nữa. Ngay khi đề nghị kí hợp đồng, anh chưa từng nghĩ lấy Mộc Trà làm thế thân. Anh từng bước bị cuốn vào cuộc sống đầy màu sắc, đầy gia vị của Mộc Trà. Dù hai người luôn bất đồng quan điểm nhưng cô khiến anh vô cùng thoải mái. Cô không mè nheo đòi hỏi, không ấn định người khác phải theo mình và đặc biệt, cô luôn sống hết vì mình người mình thương yêu. Dù cô không yêu anh nhưng vẫn nghĩ cho anh, dù mẹ anh chỉ là người mới quen nhưng cô cũng rất lo cho bà. Mọi thứ với Mộc Trà đều rạch ròi, rõ ràng. Cô có trách nhiệm với mọi việc mình làm. Ngay cả lên giường với anh cũng vậy, cô ngây thơ cho đó là nhiệm vụ nhưng có biết đâu anh thực lòng có cảm xúc khi làm chuyện ấy cùng cô. Có thể nó không phải tình yêu nhưng lại là một loại tình cảm chưa thể giải thích được. Nhưng anh cũng không muốn ép cô nên khẳng định chắc nịch:
- Tôi sẽ nhờ người làm đăng kí kết hôn giả đưa cho mẹ nên em yên tâm đi.
- Vậy cũng được sao?
- Nếu em cảm thấy không được thì nghe lời mẹ tôi.
- Anh không sợ phiền phức sao? Không đăng kí đến lúc đường ai nấy đi chẳng có gì rắc rối còn không lại phải đơn ly hôn, thực sự rất lằng nhằng. Tôi thì chẳng sao cả, chẳng yêu ai, chẳng chờ ai như anh nên chẳng làm ai buồn còn anh thì khác, anh có người để chờ, cô ấy sẽ không vui nếu biết anh đã kết hôn đâu. Vậy nên chúng ta cứ theo hợp đồng mà làm, anh và cô ấy rất đẹp đôi. Tôi không có thói quen lấy những gì không thuộc về mình vì có lấy cũng không với được. Còn chụp ảnh cưới nữa, thiết nghĩ cũng không cần đâu. Nếu bắt buộc thì chụp 1 cái trang trí sảnh cưới thôi là đủ. Đám cưới cũng không cần phô trương, ít người biết càng tốt, sau này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai.
Mộc Trà nói một hồi nhưng chẳng biết Khải Viễn có nghe không? Anh cứ đứng im nhìn ra vườn sau- nơi cô cùng mẹ đã trồng một vườn hoa hồng và những cây đinh năng.
- Tôi hút thuốc được chứ?
Anh lấy bao thuốc lá ra đề nghị. Cô chưa từng nhìn thấy anh hút nó dù đã làm việc với nhau nhiều tháng. Thậm chí người anh cũng chẳng bao giờ có mùi thuốc, lúc nào cũng thơm mùi gỗ mộc. Vậy nên nhìn thấy anh có bao thuốc trên người khiến cô bất ngờ.
- Anh cũng hút thuốc sao?
Cô không còn quan tâm đến bàn hôn sự nữa mà nhìn chằm chằm vào bao thuốc trên tay anh.
- Tôi đã từng bị lao phổi nên bỏ thuốc, thỉnh thoảng mới hút thôi.
- Vậy anh đừng hút nữa không nhỡ bệnh tái phát.
- Thỉnh thoảng không sao, mẹ tôi bị ung thư nên tôi không hút khi có bà.
Mộc Trà gật đầu, cô lấy tờ giấy bìa cứng gấp thành một cái hộp nhỏ xinh đưa cho anh:
- Nhà tôi không có gạt tàn đâu, anh dùng tạm nó đi.
Khải Viễn nhận lấy, ngồi xuống ghế đốt thuốc. Chỉ một lát, căn phòng đã bao trùm mùi khói thuốc. Mộc Trà mở hẳn cửa sau cho gió thổi chúng ra ngoài. Cô đứng dựa cửa hóng gió, ở đây gió hơi mùi biển, mằn mặn tưới lên da thịt nhưng vô cùng dễ chịu. Khẽ nhắm mắt tận hưởng mùi hương của gió, của hoa hồng mới nở hòa quyện với mùi thuốc lá. Anh không nói nên cô mở lời:
- Ngày nhỏ, tôi và Phi hay trốn mẹ đi chơi bằng cửa này lắm. Khi còn bé mong lớn thật nhanh nhưng lớn rồi thì mới thấy lúc nhỏ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Có lúc cũng mơ mộng khi trưởng thành sẽ là một người xinh đẹp, kết hôn với người mình yêu, có một gia đình hạnh phúc, an yên, không xô bồ, không đau lòng, không bon chen là đủ. Nhưng ra đời rồi mới biết cuộc sống phải nếm đủ đắng cay mặn ngọt mới là đời. Sống tốt thôi chưa đủ phải có chứng kiến, có đầu óc và phải có chí hướng, đôi khi cần một chút tâm cơ nữa nhưng dường như nói thì dễ mà làm thì khó. Tôi chẳng tính kế được với ai, nhiều lúc còn bốc đồng, nghĩ mọi chuyện thật đơn giản nữa.
Khải Viễn dụi điếu thuốc hút dở vào chiếc gạt tàn tự chế của cô, nhẹ bước đến bên cạnh, tự nhiên vòng tay trên eo cô ôm lấy. Mộc Trà giật mình nghiêng mặt nhìn liền bị anh cúi xuống hôn lên môi, mùi thuốc còn vương lại trên môi, cô khẽ nhăn mặt nhắc nhở:
- Anh hơi tự nhiên rồi, có ai đâu chứ?
- Tôi bỏ tiền mua vợ mà không được ôm sao?
- Hợp đồng đâu có chứ?
- Bên B phải đáp ứng khi bên A có nhu cầu, ngay cả lần đầu em cũng đáp ứng tôi thì ôm hôn có là gì đâu.
Nói rồi anh lại cúi xuống nhẹ lướt trên môi Mộc Trà, những nụ hôn ngắn không đủ, anh xoay người lại, giữ lấy mặt cô thả xuống nụ hôn dài. Anh tự nhiên trong cách hôn, ban đầu chỉ là khẽ mút nhẹ hai cánh môi, vờn xung quanh chậm rãi, đầu lưỡi đẩy hé hàm răng của cô mà tiến vào sâu bên trong chủ động dẫn dắt. Mộc Trà lúc đầu muốn tránh nhưng rồi lại chiều chuộng anh mà nương theo đón nhận. Cô cũng chẳng còn vụng về nữa sau khi đã bị anh hôn suốt ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.