Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương
Chương 50: Lúc sung sướng nhất cô nghĩ đến cái gì?
Lani An Diệp
25/02/2023
Vậy nhưng thằng Phi đã đi ra ngoài mất rồi. Cô ngồi xuống đất, kéo chân
Khải Viễn ra tháo giầy, tháo tất kiểm tra. Những tưởng sẽ bị bài trừ
nhưng anh lại không phản đối cô lau, sát trùng bôi lại thuốc và thay
băng.
- Tối về khách sạn, anh nên tháo hết băng ra cho vết thương nhanh khô miệng.
Chẳng nghe thấy người ta trả lời, cô ngước mắt lên nhìn nhưng thấy anh vẫn tập trung ăn nên không hỏi nữa.
- Hai ngày nữa anh xong việc phải không?
- Biết rồi còn hỏi làm gì?
- Mai thằng Phi mổ nên có lẽ cuối tuần tôi mới lên được. Anh mang đồ tôi mua lên biếu hai bác hộ tôi nhé!
- Cô có tay sao phải nhờ chứ? Khi nào lên thì tự mang đến mà tôi có nói là sẽ về luôn sau khi xong việc đâu.
- Vậy anh ở lại làm gì?
- Tất nhiên là để hẹn hò rồi… còn làm gì nữa?
Mộc Trà nghĩ anh ta chơi chưa chán cô nàng chân dài nóng bỏng kia nên ở lại thưởng thức. Vậy nên cũng không hỏi nữa mà lặng lẽ xỏ tất đi giầy lại cho anh. Dọn dẹp bông băng cũ mang ném vào thùng rác, cô lấy chăn gối đặt xuống ghế:
- Anh nghỉ chút đi lát về còn làm việc, chắc đêm qua cũng không ngủ phải không?
- Sao cô biết tôi không ngủ?
- Mắt anh nhìn thiếu ngủ hơn nữa đêm qua có người đẹp bên cạnh làm sao mà anh ngủ được chứ? Chẳng nói ra thì cũng biết mà cần gì phải hỏi.
- Ừ, đúng rồi, ít ra cô cũng đã thông minh hơn đấy.
Anh hậm hực nằm xuống ghế nhắm mắt. Những tưởng chỉ ngủ một lát vậy mà lúc tỉnh dậy trời đã hoàng hôn.
- Anh dậy rồi ạ? Chị Trà dặn em để anh ngủ cho đỡ mệt.
- Chị em đâu rồi?
- Anh ngủ một lúc thì trợ lí anh gọi nên chị ấy nói đi làm việc thay anh rồi ạ.
- Ừ, em đói chưa, anh đi mua đồ ăn cho.
- Anh chịu khó đợi một lát, chị Trà nấu đồ ăn ở nhà lát sẽ mang vào. Cơm bệnh viện khó ăn lắm, anh không ăn được đâu. Nếu anh đói ăn tạm bánh đi ạ.
Khải Viễn lắc đầu gọi điện cho Đông Huy hỏi thăm công việc rồi nhờ vả:
- Liên hệ mua hộ tôi vài thứ rồi mang về phòng chuẩn bị hộ tôi.
- Anh muốn mua gì mà thần bí vậy?
- Hàng cấm, đọc tin nhắn rồi chuẩn bị đi.
Tắt điện thoại, anh ngó chưa thấy Mộc Trà đến thì lại gần Phi thủ thỉ:
- Em có ở lại bệnh viện một mình được không? Anh sẽ thuê y tá chăm sóc em.
- Được ạ, em có nhát như chị Trà đâu. Chưa phẫu thuật nên em tự chăm mình được. Anh cần em giúp gì à?
- Vậy thì em đuổi chị Trà về khách sạn với anh được không?
Thằng Phi cười ra ý hiểu chuyện liền gật đầu. Nó chúi đầu vào Khải Viễn thì thầm to nhỏ.
- Hai anh em làm gì vậy?
Mộc Trà ném về phía họ ánh mắt nghi ngờ. Khải Viễn đứng dậy xoa bụng:
- Tôi đói quá!
- Đói thì anh về đi ăn đi.
- Phi nói cô sẽ nấu cơm mang qua nên…
- Tôi chỉ nấu cho nó thôi.
Thằng Phi ngó nghiêng vào từng hộp lớn bé bóc mẽ chị gái:
- Chị nấu đầy ra kia chẳng cho anh rể ăn. Em chỉ ăn cháo trắng kia thôi. Chuẩn bị cho người ta ăn còn xấu hổ hả chị?
- Đồ ăn của chị đấy.
- Vậy chúng ta ăn chung.
Khải Viễn ngồi xuống mở túi lấy đũa. Rõ ràng cô chuẩn bị cái gì cũng ba người vậy mà còn nói không cho anh ăn. Đồ nấu cũng toàn món anh thích vậy nên anh hí hửng ăn và nghĩ đến kế hoạch của buổi tối.
- Anh rể, chị Trà nấu rất ngon phải không?
Phi phải ăn cháo nhìn Khải Viễn ăn ngon mà thòm thèm. Vậy mà ông anh rể còn cố tình:
- Ừm, rất ngon, em muốn thử không?
Mộc Trà gắp lấy miếng thức ăn Khải Viễn chìa cho Phi cáu:
- Nó không được ăn, anh hâm à? Mổ thay thận xong thì ăn.
- Tôi hâm mới biết một kẻ ngốc như cô đấy, vậy mới xứng đôi vừa lứa.
Mộc Trà hậm hực ăn không cãi nữa, cô phải luôn niệm chú trong đầu anh là sếp đấy, sếp trên mọi mặt trận nên cứ làm anh điên lên thì cô chỉ có mà tăng xông với lừ mắt, với cái mặt lạnh rồi thì cả thêm combo quát tháo nữa.
- Cuối tuần này ba mẹ tôi về gặp mặt hai gia đình.
Mộc Trà nghẹn cổ họng, ấm ứ không nói nổi, mắt mũi rơi cả nước. Cô phải vất vả lắm mới nuốt được thức ăn nằm nơi cổ họng xuống đến dạ dày. Uống cốc nước Khải Viễn đưa, cô trợn mắt:
- Gì mà nhanh vậy, hơn nữa đâu cần phải nghiêm trọng vậy chứ? Bác gái đang bệnh nên chỉ cần qua loa thôi.
- Tôi là ai mà cô nghĩ đám cưới qua loa.
Mộc Trà cứ ngỡ như đây là hôn nhân thật ấy. Sự long trọng này làm cô tý thì quên mất hai người kết hôn giả. Cô định cãi cự nhưng có thằng Phi nên đành cười trừ gật gù:
- Vâng, anh là sếp lớn phải tổ chức hoành tráng rồi…
Cô đơn giản chỉ muốn nó kín đáo, gọn nhẹ để khi ly hôn không bị ầm ĩ, không náo nhiệt và không ai biết đến. Lúc ấy, bố mẹ sẽ không bị người ta dị nghị con gái bị chồng bỏ.
Sau khi ăn xong, thằng Phi ngay lập tức đuổi Mộc Trà về. Vậy nhưng cô không nghe lời nó nên Khải Viễn bịa ra một câu chuyện như sau:
- Cô có biết vì sao mẹ Kiểm lại không thích nằm viện không?
- Vì sao?
- Vì mẹ bảo ông ngoại nói bệnh viện là nơi có nhiều âm khí, ban đêm các linh hồn…
- Thôi anh đừng kể nữa, kinh quá!
Nhìn Mộc Trà sợ sệt, Phi liền thủ thỉ:
- Chị, đây là phòng VIP mà em thì khỏe nên không cần ai ở lại. Chị về nghỉ ngơi đi không mai em mổ sẽ vất vả đấy.
- Em đúng là hiểu chuyện, anh đưa chị em về nghỉ ngơi nhé!
Mộc Trà chưa kịp cãi cự đã bị Khải Viễn nắm tay lôi ra khỏi phòng. Cô muốn giật tay lại nhưng bị nắm chặt quá, càng giật càng đau:
- Tôi sẽ về nhà mình…
- Cô nghĩ xem, nhà cô xe cộ đi không tiện nhỡ đêm thằng Phi cần gì thì làm sao? Về khách sạn ở có gì tôi sẽ đưa cô đi luôn. Một công vài việc tiện như vậy còn không nghĩ ra, cô đúng là não càng ngày càng phẳng.
- Nhưng tôi không thích ở khách sạn, sợ lắm.
- Hôm nay thì cô sẽ không có cảm giác sợ đâu mà chỉ là…
- Là gì?
- Lúc sung sướng nhất thì cô liên tưởng đến điều gì?
- Tôi nghĩ đến tiền, nằm trên một đống tiền.
- Tối về khách sạn, anh nên tháo hết băng ra cho vết thương nhanh khô miệng.
Chẳng nghe thấy người ta trả lời, cô ngước mắt lên nhìn nhưng thấy anh vẫn tập trung ăn nên không hỏi nữa.
- Hai ngày nữa anh xong việc phải không?
- Biết rồi còn hỏi làm gì?
- Mai thằng Phi mổ nên có lẽ cuối tuần tôi mới lên được. Anh mang đồ tôi mua lên biếu hai bác hộ tôi nhé!
- Cô có tay sao phải nhờ chứ? Khi nào lên thì tự mang đến mà tôi có nói là sẽ về luôn sau khi xong việc đâu.
- Vậy anh ở lại làm gì?
- Tất nhiên là để hẹn hò rồi… còn làm gì nữa?
Mộc Trà nghĩ anh ta chơi chưa chán cô nàng chân dài nóng bỏng kia nên ở lại thưởng thức. Vậy nên cũng không hỏi nữa mà lặng lẽ xỏ tất đi giầy lại cho anh. Dọn dẹp bông băng cũ mang ném vào thùng rác, cô lấy chăn gối đặt xuống ghế:
- Anh nghỉ chút đi lát về còn làm việc, chắc đêm qua cũng không ngủ phải không?
- Sao cô biết tôi không ngủ?
- Mắt anh nhìn thiếu ngủ hơn nữa đêm qua có người đẹp bên cạnh làm sao mà anh ngủ được chứ? Chẳng nói ra thì cũng biết mà cần gì phải hỏi.
- Ừ, đúng rồi, ít ra cô cũng đã thông minh hơn đấy.
Anh hậm hực nằm xuống ghế nhắm mắt. Những tưởng chỉ ngủ một lát vậy mà lúc tỉnh dậy trời đã hoàng hôn.
- Anh dậy rồi ạ? Chị Trà dặn em để anh ngủ cho đỡ mệt.
- Chị em đâu rồi?
- Anh ngủ một lúc thì trợ lí anh gọi nên chị ấy nói đi làm việc thay anh rồi ạ.
- Ừ, em đói chưa, anh đi mua đồ ăn cho.
- Anh chịu khó đợi một lát, chị Trà nấu đồ ăn ở nhà lát sẽ mang vào. Cơm bệnh viện khó ăn lắm, anh không ăn được đâu. Nếu anh đói ăn tạm bánh đi ạ.
Khải Viễn lắc đầu gọi điện cho Đông Huy hỏi thăm công việc rồi nhờ vả:
- Liên hệ mua hộ tôi vài thứ rồi mang về phòng chuẩn bị hộ tôi.
- Anh muốn mua gì mà thần bí vậy?
- Hàng cấm, đọc tin nhắn rồi chuẩn bị đi.
Tắt điện thoại, anh ngó chưa thấy Mộc Trà đến thì lại gần Phi thủ thỉ:
- Em có ở lại bệnh viện một mình được không? Anh sẽ thuê y tá chăm sóc em.
- Được ạ, em có nhát như chị Trà đâu. Chưa phẫu thuật nên em tự chăm mình được. Anh cần em giúp gì à?
- Vậy thì em đuổi chị Trà về khách sạn với anh được không?
Thằng Phi cười ra ý hiểu chuyện liền gật đầu. Nó chúi đầu vào Khải Viễn thì thầm to nhỏ.
- Hai anh em làm gì vậy?
Mộc Trà ném về phía họ ánh mắt nghi ngờ. Khải Viễn đứng dậy xoa bụng:
- Tôi đói quá!
- Đói thì anh về đi ăn đi.
- Phi nói cô sẽ nấu cơm mang qua nên…
- Tôi chỉ nấu cho nó thôi.
Thằng Phi ngó nghiêng vào từng hộp lớn bé bóc mẽ chị gái:
- Chị nấu đầy ra kia chẳng cho anh rể ăn. Em chỉ ăn cháo trắng kia thôi. Chuẩn bị cho người ta ăn còn xấu hổ hả chị?
- Đồ ăn của chị đấy.
- Vậy chúng ta ăn chung.
Khải Viễn ngồi xuống mở túi lấy đũa. Rõ ràng cô chuẩn bị cái gì cũng ba người vậy mà còn nói không cho anh ăn. Đồ nấu cũng toàn món anh thích vậy nên anh hí hửng ăn và nghĩ đến kế hoạch của buổi tối.
- Anh rể, chị Trà nấu rất ngon phải không?
Phi phải ăn cháo nhìn Khải Viễn ăn ngon mà thòm thèm. Vậy mà ông anh rể còn cố tình:
- Ừm, rất ngon, em muốn thử không?
Mộc Trà gắp lấy miếng thức ăn Khải Viễn chìa cho Phi cáu:
- Nó không được ăn, anh hâm à? Mổ thay thận xong thì ăn.
- Tôi hâm mới biết một kẻ ngốc như cô đấy, vậy mới xứng đôi vừa lứa.
Mộc Trà hậm hực ăn không cãi nữa, cô phải luôn niệm chú trong đầu anh là sếp đấy, sếp trên mọi mặt trận nên cứ làm anh điên lên thì cô chỉ có mà tăng xông với lừ mắt, với cái mặt lạnh rồi thì cả thêm combo quát tháo nữa.
- Cuối tuần này ba mẹ tôi về gặp mặt hai gia đình.
Mộc Trà nghẹn cổ họng, ấm ứ không nói nổi, mắt mũi rơi cả nước. Cô phải vất vả lắm mới nuốt được thức ăn nằm nơi cổ họng xuống đến dạ dày. Uống cốc nước Khải Viễn đưa, cô trợn mắt:
- Gì mà nhanh vậy, hơn nữa đâu cần phải nghiêm trọng vậy chứ? Bác gái đang bệnh nên chỉ cần qua loa thôi.
- Tôi là ai mà cô nghĩ đám cưới qua loa.
Mộc Trà cứ ngỡ như đây là hôn nhân thật ấy. Sự long trọng này làm cô tý thì quên mất hai người kết hôn giả. Cô định cãi cự nhưng có thằng Phi nên đành cười trừ gật gù:
- Vâng, anh là sếp lớn phải tổ chức hoành tráng rồi…
Cô đơn giản chỉ muốn nó kín đáo, gọn nhẹ để khi ly hôn không bị ầm ĩ, không náo nhiệt và không ai biết đến. Lúc ấy, bố mẹ sẽ không bị người ta dị nghị con gái bị chồng bỏ.
Sau khi ăn xong, thằng Phi ngay lập tức đuổi Mộc Trà về. Vậy nhưng cô không nghe lời nó nên Khải Viễn bịa ra một câu chuyện như sau:
- Cô có biết vì sao mẹ Kiểm lại không thích nằm viện không?
- Vì sao?
- Vì mẹ bảo ông ngoại nói bệnh viện là nơi có nhiều âm khí, ban đêm các linh hồn…
- Thôi anh đừng kể nữa, kinh quá!
Nhìn Mộc Trà sợ sệt, Phi liền thủ thỉ:
- Chị, đây là phòng VIP mà em thì khỏe nên không cần ai ở lại. Chị về nghỉ ngơi đi không mai em mổ sẽ vất vả đấy.
- Em đúng là hiểu chuyện, anh đưa chị em về nghỉ ngơi nhé!
Mộc Trà chưa kịp cãi cự đã bị Khải Viễn nắm tay lôi ra khỏi phòng. Cô muốn giật tay lại nhưng bị nắm chặt quá, càng giật càng đau:
- Tôi sẽ về nhà mình…
- Cô nghĩ xem, nhà cô xe cộ đi không tiện nhỡ đêm thằng Phi cần gì thì làm sao? Về khách sạn ở có gì tôi sẽ đưa cô đi luôn. Một công vài việc tiện như vậy còn không nghĩ ra, cô đúng là não càng ngày càng phẳng.
- Nhưng tôi không thích ở khách sạn, sợ lắm.
- Hôm nay thì cô sẽ không có cảm giác sợ đâu mà chỉ là…
- Là gì?
- Lúc sung sướng nhất thì cô liên tưởng đến điều gì?
- Tôi nghĩ đến tiền, nằm trên một đống tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.