Chương 52: Hokage?
Mai Anh Lê
22/12/2021
Câu chuyện cậu sinh viên vô duyên vô cớ tấn công bạn nữ Vương Nhã xảy ra vào hôm trước, bắt nguồn từ việc có một đối tượng nào đó lôi gia đình cậu làm con tin bắt ép cậu phải thực hiện theo yêu cầu. Sau vài ngày tìm hiểu, Cảnh Sinh phát hiện ra, đối tượng đó là một người đàn ông tên Tôn Giả. Trong một tuần, nhóm Giang Mạn nhận nhiệm vụ, phối hợp với cậu sinh viên kia hành động, tạo một cái bẫy để nhử Tôn Giả ra mặt, và đã thành công!
Hắn nói:
"Hừ! Các ngươi chớ có vội mừng, không phải tên nhóc kia, thì sẽ là tên nhóc khác, sinh viên trường này đâu thiếu gì đâu? Ta nhất định sẽ phá đám các ngươi cho tới cùng!"
Giang Mạn mặt lạnh nghiêm giọng:
"Tại sao? Sau ngươi có kẻ khác chăng?"
"Rất tiếc ta không thể nói!" Kết thúc câu nói đó, hắn ta liền cười hả hê và ngạo nghễ, trong khi cả người đang bị trói chặt bởi một sợi giây thừng, xung quanh hắn là đội Giang Mạn và vài sĩ quan cảnh sát, có cả cậu nam sinh nọ.
"Để tôi" Một giọng nam trầm cất lên, Sử Kiêu từ từ tiến dần về phía tên Tôn Giả đang cười không dứt. Cậu quỳ một chân ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lạnh nhạt cất tiếng nhìn thẳng vào mắt Tôn Giả:
"Ngươi nói xem, vì sao chúng ta phải mất công tạo hẳn một cái bẫy lớn này để dụ ngươi ra?"
"Ý ngươi là sao?" Tôn Giả trợn mắt đáp lại.
"Không biết thật sao? Là định dụ cả kẻ đứng đằng sau giật dây nhà ngươi đấy"
"Cái gì!?" Hắn tròn mắt nghi hoặc, rồi lại lập tức nhướn mày cười nhạo:
"Ha ha! Ngươi nói cái gì vậy thằng nhãi? Từ đầu mọi chuyện tới giờ chỉ có mình ta gây nên, ngươi có tìm đằng giời cũng chẳng có đâu!! Ha ha ha!!"
"Hừm" Khác với tưởng tượng của Tôn Giả về phản ứng của Sử Kiêu như hắn nghĩ, cậu chỉ bình tĩnh nhắm mắt và nhếch mép mỉm cười.
Trước ánh mắt nghi ngờ của hắn, Sử Kiêu chống tay đứng dậy, cười nhẹ quay sang Giang Mạn, bình thản nói:
"Tôi đã biết người đứng đằng sau là ai"
"Cái gì!??" Tên Tôn Giả cho tới tận lúc bị giải đi vẫn trừng mắt ngơ ngác không thôi.
Vừa xong, vào khoảnh khắc Tôn Giả hoài nghi nhìn thẳng vào mắt Sử Kiêu, trong tròng mắt cậu vụt hiện lên sắc đỏ máu cùng dấu chấm chính giữa và ba dấu phẩy quanh đó. Biểu tượng của nhãn thuật Tả Luân Nhãn.
Tả Luân Nhãn hay Sharingan có rất nhiều khả năng hữu dụng, trong đó có thể kể đến khả năng đọc suy nghĩ của đối tượng, bằng cách nhìn thẳng vào mắt hắn, với điều kiện ánh mắt hai người chạm vào nhau, chỉ cần với 1s là cùng, cũng có thể đọc được một ý nghĩ cụ thể nào đó.
Hóa ra, tên Tôn Giả đó, lại là tay chân của Tử Thạch, hơn nữa còn là một trong số những tên giả danh côn đồ chặn đánh những sinh viên của trường, có khả năng chúng còn liên quan tới vụ việc hàng loạt sinh viên mất tích gần đây nữa.
Quả nhiên là nhóm của Tử Thạch gây ra! Giang Mạn thầm nghĩ.
Vậy là, nhóm Giang Mạn đã có manh mối mới rất quan trọng, góp phần giúp lực lượng cảnh sát trong vụ sinh viên mất tích đại học A, mũi điều tra giờ đã chuyển hướng sang tổ chức Nhẫn giả của Tử Thạch. Cảnh sát đang đẩy mạnh tìm kiếm tung tích của sinh viên bị bắt cóc, đồng thời lập kế hoạch vây bắt thủ phạm. Nhưng dường như bọn chúng rất nhạy, thấy động tĩnh nhỏ phía bên cảnh sát liền dừng hành động, im hơi lặng tiếng ngay lập tức.
Trong buổi họp bàn ở nhà Giang Mạn ngày hôm nay, không khí có vẻ trầm lặng, vì nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của các cô cậu sinh viên bị bắt đi đang trong giai đoạn gấp rút nhưng vẫn chưa tiến triển gì hơn. Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, Dư Tú bỗng lên tiếng:
"Hay là hôm nay họp xong làm một bữa Ramen đi, mọi người thấy thế nào?" Sau đó nhe răng, cong mắt cười toe toét.
Thấy điệu bộ hồn nhiên trước không khí có phần căng thẳng này của cậu, Anh Đào không nhịn được lên tiếng:
"Nam Dư Tú, cậu thì chỉ lúc nào cũng Ramen, Ramen và Ramen thôi! Đang trong lúc mọi người phải vắt óc suy nghĩ cách giải quyết nhiệm vụ, thì cậu lại có thể vui vẻ như thế sao?"
Dư Tú quàng hai tay ra sau gáy, mắt nheo nheo như mắt cáo, mặt nhăn lại dẩu môi lên:
"Nhưng mà phải ăn mới có sức điều tra tiếp chứ?"
"Cũng phải đợi mọi người suy nghĩ xong chứ?"
Thầy Cảnh Sinh thấy thế quyết định lên tiếng:
"Thầy thấy, Dư Tú nói cũng phải đấy! Trong mấy ngày gần đây, chúng ta đã quá kiệt sức vì mấy vụ án này rồi, thầy đề nghị bây giờ chúng ta hãy liên hoan Ramen một bữa thật lớn tại quán ăn gần trường đi!"
"Yeah!! Thầy Cảnh Sinh đúng là tuyệt nhất!!" Dư Tú nắm hai tay hú hét ầm lên, trong khi đó Anh Đào lại quay qua hỏi lại:
"Thầy thấy có được không, chúng ta đang trong tình cảnh thế này..." cô vẫn không khỏi lo lắng cho an nguy của mấy sinh viên kia, e ngại thắc mắc.
"Thầy thấy hoàn toàn hợp lí, bữa ăn này cũng là cách để mọi người giải tỏa áp lực, thầy nghĩ, sẽ rất hiệu quả đó! Trông em kìa Anh Đào, hãy tự mình rũ bỏ mệt nhọc đó đi!"
Anh Đào nghe vậy thì nghĩ nghĩ một hồi, sau cùng quay lại, trông bóng dáng chạy vụt vào phòng vội thay quần áo, rồi lại đi ra, nhiệt tình vừa đi vừa lẩm bẩm "Ramen...Datebayo!" của Dư Tú mà bất giác cười yên bình.
Sử Kiêu trầm lặng từ nãy tới giờ. Cậu vẫn chưa động tay vào đôi đũa kê trên bát Ramen cà chua của mình.
Nam Tú thấy thế liền quay sang hỏi:
"Sử Kiêu, em thấy không được khỏe à?"
"À không, anh ăn đi, chỉ là... tôi thấy..." Sử Kiêu rủ mắt xuống, sau đó quay lại:
"Theo anh, Hokage có nghĩa là gì?"
Mọi người nhất loạt đều im lặng. Minh Nam Tú mở to mắt, hơi ngạc nhiên, sắc xanh lục trong đôi mắt tối sẫm, đôi mắt hẹp lại, cùng lúc đó nắm tay khép hờ đưa lên miệng:
"Cái này..." Anh cố gắng lựa từ ngữ trong hoàn cảnh lúc bấy giờ để cậu có thể dễ hiểu nhất.
"Người đứng đầu, dẫn dắt, lãnh đạo Làng Lá... Là Hỏa Ảnh"
Giọng trầm trầm nghiêm nghị đặc trưng của Giang Mạn bỗng vang lên từ phía ngoài cùng, cắt ngang phản ứng có phần do dự cùng suy nghĩ của Nam Tú đối với câu hỏi đột ngột và thản nhiên của Sử Kiêu. Lúc này, ánh mắt Sử Kiêu trở nên sắc bén lạ thường, khẽ liếc sang biểu hiện nghi ngờ trên mặt anh.
"Ồ, vậy... Hokage có mấy đời?"
Giang Mạn nhìn lại cậu "Ngày nay, đã không còn danh xưng cùng chức danh Hokage trên thế giới này nữa. Sử sách hiện nay không còn thấy nhắc gì về các đời Hokage sau này cho tới lúc danh hiệu này bị bãi bỏ."
Cảnh Sinh lúc ấy ở đầu bên kia chợt lên tiếng rất "đúng lúc", anh nói:
"Hokage à? Em hỏi rất hay, sao, có hứng thú học môn Lịch sử Nhẫn giả rồi hả?"
Anh nói thế vì trường đại học A những năm gần đây bắt đầu tiến hành đưa kiến thức môn học "Lịch sử hình thành Nhẫn giả" vào hệ thống kiến thức các môn chung dành cho sinh viên năm hai của trường, bên cạnh các môn học chung ngoài lề khác như "Văn hóa Nhật Bản", "Tiếng Nhật cơ bản",...
Bởi trường đại học A này tiền thân là một trường của Nhật Bản xưa, nằm trên đất Nhật, nay vùng đất này tách khỏi Nhật, kinh qua hiện tượng chia tách lục địa mà giờ trở thành một phần của đất nước S, nơi Vũ Anh đang sinh sống.
"À không. Chỉ là em đã từng mơ tới Hokage mà thôi" Sử Kiêu rất thành thật quay sang Cảnh Sinh trả lời.
"Cậu cũng thế sao?" Dư Tú thốt lên ngạc nhiên "Tôi thì thường xuyên mơ tới nhất, đó là một bãi đất nằm ở rìa rừng, dường như nó giống như một nơi luyện tập quen thuộc, hơn nữa..." Dư Tú xoa cằm, rồi đột nhiên quay sang, nhướn mày cãi ầm lên, lấy tay chỉ chỉ chỏ chỏ Sử Kiêu:
"Hokage là ước mơ của tôi, cậu đừng hòng cướp nó tên baka này!!"
Sử Kiêu thấy vậy như bị kích động, cũng cáu kỉnh cãi lại:
"Cậu mà đòi làm Hokage hả? Cái ghế đó, nên nhường tôi!!"
"Cái gì?? Tên đáng ghét như cậu không có tư cách!!"
"Còn tên ngốc cậu thì quên đi!!"
Thấy hai bên cãi nhau nảy lửa, không ai chịu nhường ai, Anh Đào cùng Cảnh Sinh đều cố gắng ngăn lại, khuyên nhủ đủ điều. Bên này, Nam Tú rớt mồ hôi, lại là nụ cười gượng hòa hoãn quen thuộc trên gương mặt, Giang Mạn thì khoanh tay, nhắm mắt trầm ngâm tựa vào bức tường phía sau không nói gì. Còn Vũ Anh bên cạnh đang chìm dần vào hồi tưởng sau làn khói bốc lên từ nồi mì Ramen của ông chủ quán phía xa xa.
Trong hồi ức là một người đàn ông với bóng lưng cao lớn vững chãi. Chiếc nón bốn cạnh hình thoi màu đỏ và một góc trắng chính diện, có vải trùm đầu đang nắm lơ đãng trên tay. Trên nón ghi chữ "Hỏa" màu đỏ rực như lửa trên nền trắng. Bóng lưng đó dưới ánh sáng của bầu trời bao la dội ngược lại có phần tối đi...
Người đó đang đứng trên một khoảng sân nhô ra có tay vịn, dường như là vị trí cao nhất, phía dưới là âm thanh hoan hô kịch liệt cùng những cái vẫy tay xúc động của người dân bên dưới.
Băng rôn chăng khắp nơi ở Làng Lá mang nội dung: "Mừng ngày Nidaime Hokage (Hokage Đệ Nhị) nhậm chức !!!"
Chiếc lá xanh dưới nắng vụt bay bổng, mái tóc trắng như tuyết phất phơ trong gió...
=============================
Thông tin bên lề: Tất cả các Hokage đều đội mũ, trừ 1 người:
Tất cả các Kage đều có một bộ trang phục tượng trưng cho địa vị của họ. Trong khi vài người rất tuân thủ điều này thì có một người gần như không bao giờ thực hiện, đó là Tobirama Senju. Ông chỉ mặc nó một lần trong tấm ảnh chính thức của mình. Dẫu vậy, điều này cũng dễ hiểu, bởi một chiếc mũ lớn truyền thống sẽ không phù hợp trên chiến trường.
Hắn nói:
"Hừ! Các ngươi chớ có vội mừng, không phải tên nhóc kia, thì sẽ là tên nhóc khác, sinh viên trường này đâu thiếu gì đâu? Ta nhất định sẽ phá đám các ngươi cho tới cùng!"
Giang Mạn mặt lạnh nghiêm giọng:
"Tại sao? Sau ngươi có kẻ khác chăng?"
"Rất tiếc ta không thể nói!" Kết thúc câu nói đó, hắn ta liền cười hả hê và ngạo nghễ, trong khi cả người đang bị trói chặt bởi một sợi giây thừng, xung quanh hắn là đội Giang Mạn và vài sĩ quan cảnh sát, có cả cậu nam sinh nọ.
"Để tôi" Một giọng nam trầm cất lên, Sử Kiêu từ từ tiến dần về phía tên Tôn Giả đang cười không dứt. Cậu quỳ một chân ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lạnh nhạt cất tiếng nhìn thẳng vào mắt Tôn Giả:
"Ngươi nói xem, vì sao chúng ta phải mất công tạo hẳn một cái bẫy lớn này để dụ ngươi ra?"
"Ý ngươi là sao?" Tôn Giả trợn mắt đáp lại.
"Không biết thật sao? Là định dụ cả kẻ đứng đằng sau giật dây nhà ngươi đấy"
"Cái gì!?" Hắn tròn mắt nghi hoặc, rồi lại lập tức nhướn mày cười nhạo:
"Ha ha! Ngươi nói cái gì vậy thằng nhãi? Từ đầu mọi chuyện tới giờ chỉ có mình ta gây nên, ngươi có tìm đằng giời cũng chẳng có đâu!! Ha ha ha!!"
"Hừm" Khác với tưởng tượng của Tôn Giả về phản ứng của Sử Kiêu như hắn nghĩ, cậu chỉ bình tĩnh nhắm mắt và nhếch mép mỉm cười.
Trước ánh mắt nghi ngờ của hắn, Sử Kiêu chống tay đứng dậy, cười nhẹ quay sang Giang Mạn, bình thản nói:
"Tôi đã biết người đứng đằng sau là ai"
"Cái gì!??" Tên Tôn Giả cho tới tận lúc bị giải đi vẫn trừng mắt ngơ ngác không thôi.
Vừa xong, vào khoảnh khắc Tôn Giả hoài nghi nhìn thẳng vào mắt Sử Kiêu, trong tròng mắt cậu vụt hiện lên sắc đỏ máu cùng dấu chấm chính giữa và ba dấu phẩy quanh đó. Biểu tượng của nhãn thuật Tả Luân Nhãn.
Tả Luân Nhãn hay Sharingan có rất nhiều khả năng hữu dụng, trong đó có thể kể đến khả năng đọc suy nghĩ của đối tượng, bằng cách nhìn thẳng vào mắt hắn, với điều kiện ánh mắt hai người chạm vào nhau, chỉ cần với 1s là cùng, cũng có thể đọc được một ý nghĩ cụ thể nào đó.
Hóa ra, tên Tôn Giả đó, lại là tay chân của Tử Thạch, hơn nữa còn là một trong số những tên giả danh côn đồ chặn đánh những sinh viên của trường, có khả năng chúng còn liên quan tới vụ việc hàng loạt sinh viên mất tích gần đây nữa.
Quả nhiên là nhóm của Tử Thạch gây ra! Giang Mạn thầm nghĩ.
Vậy là, nhóm Giang Mạn đã có manh mối mới rất quan trọng, góp phần giúp lực lượng cảnh sát trong vụ sinh viên mất tích đại học A, mũi điều tra giờ đã chuyển hướng sang tổ chức Nhẫn giả của Tử Thạch. Cảnh sát đang đẩy mạnh tìm kiếm tung tích của sinh viên bị bắt cóc, đồng thời lập kế hoạch vây bắt thủ phạm. Nhưng dường như bọn chúng rất nhạy, thấy động tĩnh nhỏ phía bên cảnh sát liền dừng hành động, im hơi lặng tiếng ngay lập tức.
Trong buổi họp bàn ở nhà Giang Mạn ngày hôm nay, không khí có vẻ trầm lặng, vì nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của các cô cậu sinh viên bị bắt đi đang trong giai đoạn gấp rút nhưng vẫn chưa tiến triển gì hơn. Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, Dư Tú bỗng lên tiếng:
"Hay là hôm nay họp xong làm một bữa Ramen đi, mọi người thấy thế nào?" Sau đó nhe răng, cong mắt cười toe toét.
Thấy điệu bộ hồn nhiên trước không khí có phần căng thẳng này của cậu, Anh Đào không nhịn được lên tiếng:
"Nam Dư Tú, cậu thì chỉ lúc nào cũng Ramen, Ramen và Ramen thôi! Đang trong lúc mọi người phải vắt óc suy nghĩ cách giải quyết nhiệm vụ, thì cậu lại có thể vui vẻ như thế sao?"
Dư Tú quàng hai tay ra sau gáy, mắt nheo nheo như mắt cáo, mặt nhăn lại dẩu môi lên:
"Nhưng mà phải ăn mới có sức điều tra tiếp chứ?"
"Cũng phải đợi mọi người suy nghĩ xong chứ?"
Thầy Cảnh Sinh thấy thế quyết định lên tiếng:
"Thầy thấy, Dư Tú nói cũng phải đấy! Trong mấy ngày gần đây, chúng ta đã quá kiệt sức vì mấy vụ án này rồi, thầy đề nghị bây giờ chúng ta hãy liên hoan Ramen một bữa thật lớn tại quán ăn gần trường đi!"
"Yeah!! Thầy Cảnh Sinh đúng là tuyệt nhất!!" Dư Tú nắm hai tay hú hét ầm lên, trong khi đó Anh Đào lại quay qua hỏi lại:
"Thầy thấy có được không, chúng ta đang trong tình cảnh thế này..." cô vẫn không khỏi lo lắng cho an nguy của mấy sinh viên kia, e ngại thắc mắc.
"Thầy thấy hoàn toàn hợp lí, bữa ăn này cũng là cách để mọi người giải tỏa áp lực, thầy nghĩ, sẽ rất hiệu quả đó! Trông em kìa Anh Đào, hãy tự mình rũ bỏ mệt nhọc đó đi!"
Anh Đào nghe vậy thì nghĩ nghĩ một hồi, sau cùng quay lại, trông bóng dáng chạy vụt vào phòng vội thay quần áo, rồi lại đi ra, nhiệt tình vừa đi vừa lẩm bẩm "Ramen...Datebayo!" của Dư Tú mà bất giác cười yên bình.
Sử Kiêu trầm lặng từ nãy tới giờ. Cậu vẫn chưa động tay vào đôi đũa kê trên bát Ramen cà chua của mình.
Nam Tú thấy thế liền quay sang hỏi:
"Sử Kiêu, em thấy không được khỏe à?"
"À không, anh ăn đi, chỉ là... tôi thấy..." Sử Kiêu rủ mắt xuống, sau đó quay lại:
"Theo anh, Hokage có nghĩa là gì?"
Mọi người nhất loạt đều im lặng. Minh Nam Tú mở to mắt, hơi ngạc nhiên, sắc xanh lục trong đôi mắt tối sẫm, đôi mắt hẹp lại, cùng lúc đó nắm tay khép hờ đưa lên miệng:
"Cái này..." Anh cố gắng lựa từ ngữ trong hoàn cảnh lúc bấy giờ để cậu có thể dễ hiểu nhất.
"Người đứng đầu, dẫn dắt, lãnh đạo Làng Lá... Là Hỏa Ảnh"
Giọng trầm trầm nghiêm nghị đặc trưng của Giang Mạn bỗng vang lên từ phía ngoài cùng, cắt ngang phản ứng có phần do dự cùng suy nghĩ của Nam Tú đối với câu hỏi đột ngột và thản nhiên của Sử Kiêu. Lúc này, ánh mắt Sử Kiêu trở nên sắc bén lạ thường, khẽ liếc sang biểu hiện nghi ngờ trên mặt anh.
"Ồ, vậy... Hokage có mấy đời?"
Giang Mạn nhìn lại cậu "Ngày nay, đã không còn danh xưng cùng chức danh Hokage trên thế giới này nữa. Sử sách hiện nay không còn thấy nhắc gì về các đời Hokage sau này cho tới lúc danh hiệu này bị bãi bỏ."
Cảnh Sinh lúc ấy ở đầu bên kia chợt lên tiếng rất "đúng lúc", anh nói:
"Hokage à? Em hỏi rất hay, sao, có hứng thú học môn Lịch sử Nhẫn giả rồi hả?"
Anh nói thế vì trường đại học A những năm gần đây bắt đầu tiến hành đưa kiến thức môn học "Lịch sử hình thành Nhẫn giả" vào hệ thống kiến thức các môn chung dành cho sinh viên năm hai của trường, bên cạnh các môn học chung ngoài lề khác như "Văn hóa Nhật Bản", "Tiếng Nhật cơ bản",...
Bởi trường đại học A này tiền thân là một trường của Nhật Bản xưa, nằm trên đất Nhật, nay vùng đất này tách khỏi Nhật, kinh qua hiện tượng chia tách lục địa mà giờ trở thành một phần của đất nước S, nơi Vũ Anh đang sinh sống.
"À không. Chỉ là em đã từng mơ tới Hokage mà thôi" Sử Kiêu rất thành thật quay sang Cảnh Sinh trả lời.
"Cậu cũng thế sao?" Dư Tú thốt lên ngạc nhiên "Tôi thì thường xuyên mơ tới nhất, đó là một bãi đất nằm ở rìa rừng, dường như nó giống như một nơi luyện tập quen thuộc, hơn nữa..." Dư Tú xoa cằm, rồi đột nhiên quay sang, nhướn mày cãi ầm lên, lấy tay chỉ chỉ chỏ chỏ Sử Kiêu:
"Hokage là ước mơ của tôi, cậu đừng hòng cướp nó tên baka này!!"
Sử Kiêu thấy vậy như bị kích động, cũng cáu kỉnh cãi lại:
"Cậu mà đòi làm Hokage hả? Cái ghế đó, nên nhường tôi!!"
"Cái gì?? Tên đáng ghét như cậu không có tư cách!!"
"Còn tên ngốc cậu thì quên đi!!"
Thấy hai bên cãi nhau nảy lửa, không ai chịu nhường ai, Anh Đào cùng Cảnh Sinh đều cố gắng ngăn lại, khuyên nhủ đủ điều. Bên này, Nam Tú rớt mồ hôi, lại là nụ cười gượng hòa hoãn quen thuộc trên gương mặt, Giang Mạn thì khoanh tay, nhắm mắt trầm ngâm tựa vào bức tường phía sau không nói gì. Còn Vũ Anh bên cạnh đang chìm dần vào hồi tưởng sau làn khói bốc lên từ nồi mì Ramen của ông chủ quán phía xa xa.
Trong hồi ức là một người đàn ông với bóng lưng cao lớn vững chãi. Chiếc nón bốn cạnh hình thoi màu đỏ và một góc trắng chính diện, có vải trùm đầu đang nắm lơ đãng trên tay. Trên nón ghi chữ "Hỏa" màu đỏ rực như lửa trên nền trắng. Bóng lưng đó dưới ánh sáng của bầu trời bao la dội ngược lại có phần tối đi...
Người đó đang đứng trên một khoảng sân nhô ra có tay vịn, dường như là vị trí cao nhất, phía dưới là âm thanh hoan hô kịch liệt cùng những cái vẫy tay xúc động của người dân bên dưới.
Băng rôn chăng khắp nơi ở Làng Lá mang nội dung: "Mừng ngày Nidaime Hokage (Hokage Đệ Nhị) nhậm chức !!!"
Chiếc lá xanh dưới nắng vụt bay bổng, mái tóc trắng như tuyết phất phơ trong gió...
=============================
Thông tin bên lề: Tất cả các Hokage đều đội mũ, trừ 1 người:
Tất cả các Kage đều có một bộ trang phục tượng trưng cho địa vị của họ. Trong khi vài người rất tuân thủ điều này thì có một người gần như không bao giờ thực hiện, đó là Tobirama Senju. Ông chỉ mặc nó một lần trong tấm ảnh chính thức của mình. Dẫu vậy, điều này cũng dễ hiểu, bởi một chiếc mũ lớn truyền thống sẽ không phù hợp trên chiến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.