[Edit][Đam] Song Tính Làm Người Chán Ghét
Chương 1:
Viễn Thượng Bạch Vân Gian
27/06/2021
Trường học cho nghỉ mười ngày, học sinh năm ba so với năm một năm hai có ít hơn hai ngày, cộng lại cũng có ba ngày nghỉ. Hầu hết học sinh sớm đã thu xếp đồ đạc rồi, Lâm Kiến Bảo lại một mình đi đến phòng nghỉ trên tầng cao nhất của trường học, trong lòng thấp thỏm lo lắng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Cậu ngồi trên bàn học cũ nát ở phòng nghỉ, cẩn thận nghe xem có tiếng bước chân hay không, cậu đợi gần mười lăm phút, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Đúng vậy, cậu thích Nhậm Thần Dương, thích một năm, biến thái thu gom đồ vật của hắn, theo dõi hắn, ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng có thể nhận ra. Cậu khắc chế sự khẩn trương trong lòng, cũng đem sự vui mừng trên mặt giấu đi, lộ ra một nụ cười bình thường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa hờ khép, thẳng đến khi nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đem nó đẩy ra.
Nhậm Thần Dương nhìn thấy cậu, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Bàn tay Lâm Kiến Bảo để ở túi quần nắm chặt, trên mặt lại tùy ý cười, "Đúng vậy, trước đóng cửa lại một chút."
Nhậm Thần Dương không nhúc nhích, hân lớn lên cao, lại có khí thế, nhìn ai đều có một loại cảm giác cao cao tại thượng, bởi vì ngũ quan đẹp lại thêm thành tích tốt, không chỉ không khiến người chán ghét, còn làm một bộ phận người mê mẩn.
Lâm Kiến Bảo là một trong số đó.
Cậu nghĩ đến việc Nhậm Thần Dương lộ ra ánh mắt như vậy là bởi vì mình, toàn thân hưng phấn phát run, phía sau lưng toát đầy mồ hôi, địa phương giữa hai chân mạc danh cũng có chút run rẩy, côn thịt cũng đã sớm cứng.
Cậu dùng tư thế không được tự nhiên chạy đến đem cửa khóa kỹ, thậm chí cả bức màn cũng kéo xuống, trong phòng nháy mắt trở nên tối đen. Nhậm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, ấn đường hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt có chút phòng bị.
Lâm Kiến Bảo khẩn trương đứng ở trước mặt hắn, cậu vốn thấp, chỉ hơn một mét sáu, chiều cao xấp xỉ với nữ sinh, nhưng bởi vì cậu quen với lũ học sinh nghịch ngợm nhất ban, cho nên cũng không ai dám lấy chiều cao ra giễu cợt cậu. Cậu không dám nhìn vào mắt Nhậm Thần Dương, cũng chỉ nhìn chằm chằm cằm của hắn, vừa nghĩ cằm hắn thật đẹp, một bên tìm tờ giấy trong túi. Lung tung lấy ra, cậu đem tờ giấy còn tản ra mùi hương để trước mặt Nhậm Thần Dương, cười xấu xa, "Nhậm Thần Dương, muốn lấy thư tình về không?"
Nhậm Thần Dương thị lực không tồi, thấy rõ trên trang giấy viết gì, cũng thấy tên người viết "Thích cậu- La Tình", một chút biến hóa đều không có, chỉ đem ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên mặt Lâm Kiến Bảo.
Lâm Kiến Bảo bị hắn nhìn chằm chằm nên áp lực thật lớn, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, vẫn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "La Tình là bạn gái của cậu phải không? Cô ấy viết thư tình cho cậu, muốn bị toàn trường học thấy sao? Muốn bị hiệu trưởng cũng là ba ba của cô ấy biết không? Hiệu trưởng nếu biết các người quen nhau, khẳng định sẽ chia rẽ các người đúng không?"
Nhậm Thần Dương từ trước đến nay không thích nhiều lời vô nghĩa, "Cậu muốn làm cái gì?"
Lâm Kiến Bảo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lấy hết can đảm đón nhận ánh mắt Nhậm Thần Dương, "Cùng tôi lên giường, tôi sẽ đem những bản khác cho cậu, nói cách khác tôi đã in một ngàn bản, tôi sẽ dán đầy trong trường học."
Trong lúc chờ đợi đáp án, Lâm Kiến Bảo khẩn trương đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, cậu tuy rằng chắc chắn Nhậm Thần Dương sẽ đáp ứng, bởi vì hắn dù đối với người khác không đổi sắc, nhưng đối La Tình lại rất chiếu cố, hơn nữa trên giấy viết ái ngữ ngọt ngào, những lời này nếu bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ đem đến cho cô đả kích trầm trọng trước kì thi đại học.
Đợi tựa gần như một thế kỷ, Lâm Kiến Bảo mới nghe được Nhậm Thần Dương nói.
"Được."
---
Lâm Kiến Bảo tuy rằng là người uy hiếp, nhưng rất lo lắng, cậu mở cửa phòng, đi trước vào phòng tắm đem chính mình từ đầu đến chân tắm sạch sẽ, còn không quên tra trên mạng cách thức để làm sạch hậu huyệt, chờ đến khi ra khỏi phòng tắm, cả người phấn phấn nộn nộn, trên má đều đỏ ửng.
Cậu thấp thỏm bọc áo tắm dài ngồi ở mép giường chờ đợi, chốc lát lại nhìn thời gian trên điện thoại, trong lòng nghĩ Nhậm Thần Dương vì sao còn chưa có tới.
Cậu hoài nghi Nhậm Thần Dương bội ước, chờ đến khi thấy rõ con số trên điện thoại mới tỉnh ngộ thời gian hẹn cũng chưa đến, vì thế như cũ sống một giây như một năm. Chờ tới giờ hẹn, chuông cửa vang lên, Lâm Kiến Bảo như là bay chạy đi mở cửa.
Nhậm Thần Dương so với cậu cao hơn một cái đầu, lạnh lùng nhìn cậu một cái, liền đem ánh mắt dời đi. Lâm Kiến Bảo nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết nên nói cái gì, nghiêng người để hắn đi vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng rất tối, Lâm Kiến Bảo đã kéo xuống toàn bộ rèm, còn đem ánh đèn chỉnh thành màu cam vàng ái muội.
Nhậm Thần Dương mới vừa đem ba lô để ở trên sô pha, Lâm Kiến Bảo đã gom đủ dũng khí, từ phía sau ôm lấy eo hắn, sau đó thuận thế đem hắn đẩy ngã ở trên giường.
Nhậm Thần Dương không có giãy giụa, chỉ là ánh mắt lạnh băng, một chút độ ấm cũng không có.
Lâm Kiến Bảo không dám nhìn mắt hắn, chịu đựng cảm giác thẹn thùng cởi ra quần của đối phương. Cái quần rất nhanh bị cậu kéo xuống dưới, lộ ra quần lót góc bẹt màu xám nhạt bên trong.
Lâm Kiến Bảo do dự một chút, đem quần lót cũng kéo xuống, nhìn thấy căn dương vật đang ngủ đông, ngực bỗng nhiên run lên, toàn thân như có điện lưu chạy qua, làm cậu nhịn không được đem cả khuôn mặt cúi xuống.
Cậu yêu thầm Nhậm Thần Dương một năm, tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế tìm cơ hội đánh giá dương vật Nhậm Thần Dương, cậu làm rất bí mật, mỗi lần đều đứng ở bên cạnh Nhậm Thần Dương trong WC, sau đó làm bộ lơ đãng đem ánh mắt liếc qua, ngẫu nhiên nhìn một chút, đều có thể làm cậu ở trong mộng ý dâm vài ngày.
Càng không nói đến như bây giờ trực tiếp đụng chạm.
Cậu không ngại để lộ chân tướng, địa phương bí ẩn ào ạt chảy nước, bởi vì không có mặc quần lót, trực tiếp làm ướt toàn bộ giữa đùi, dâm thủy còn theo đùi chảy xuống.
Lâm Kiến Bảo trầm mê ngửi mùi vị nơi đó, sạch sẽ lại mang một chút mùi vị tanh nồng, căn dương vật cho dù không có cương cứng, kích cỡ cũng rất lớn, xung quanh dương vật có rất nhiều lông đen. Khoang miệng cậu nhịn không được phân bố ra nước bọt, thử vươn đầu lưỡi, liếm lên căn dương vật màu đỏ.
Liếm một chút, trên dương vật có một đường nước miếng, làm Lâm Kiến Bảo khó có thể ức chế liếm thêm lần hai, lần ba, thẳng đến khi đem nguyên cây dương vật đều liếm ướt lộc cộc.
Nhưng cậu rất tiếc vì tính khí của Nhậm Thần Dương vẫn không có cương cứng, vẫn bảo trì trạng thái lúc đầu.
Lâm Kiến Bảo có chút nan kham, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quẫn cảnh như vậy, cũng thật sự thấy rõ Nhậm Thần Dương đối với cậu không có tình cảm gì, nhưng cậu không muốn từ bỏ, cậu đem nguyên cây dương vật mềm mại hàm ở trong miệng, vụng về vuốt ve, vuốt ve hơn mười cái, rốt cuộc cảm nhận được căn dương vật chậm rãi cương cứng, trong lòng không cầm được vui vẻ, vội vàng đem nó nuốt càng sâu, lại bị quy đầu cương lên đâm yết hầu, làm cho cậu thấy một trận ghê tởm, chỉ có thể đem dương vật nhổ ra.
Cậu rất nhanh lại đem tính khí nửa cương nuốt vào, dùng khoang miệng ướt nóng đem nó gắt gao hấp trụ, đầu lưỡi lung tung liếm trụ gân xanh, lại thong thả vuốt ve.
Nhậm Thần Dương mặc cậu khẩu giao cho mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng, chỉ là tuổi tác của hắn còn nhỏ, dù cố gắng kiềm chế, nhưng bị kích thích trực tiếp như vậy, hô hấp vẫn không khỏi có chút dồn dập. Lâm Kiến Bảo lúc nào cũng chú ý đến trạng thái của hắn, rất nhỏ biến hóa cũng không có tránh được đôi mắt của cậu, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng, nhịn không được đem căn dương vật hút càng sâu càng chặt.
Khoang miệng nếm được vị của dịch tuyến tiền, Lâm Kiến Bảo vui mừng đem chất lỏng nuốt vào bụng, lại muốn hút lấy càng nhiều chất lỏng, cho nên không màng yết hầu đau đớn, nỗ lực thả lỏng yết hầu, đem quy đầu cực lớn mút vào trong cổ họng, ra sức vì Nhậm Thần Dương khẩu giao, mãi đến khi cảm thấy đối phương có dấu hiệu muốn bắn, mới phun dương vật ra.
Trong mắt cậu che một tầng sương, trên mặt phiếm hồng, cho dù ngũ quan không tính là đẹp, giờ phút này cũng có vẻ có chút diễm lệ khác hẳn với bình thường. Cậu nhìn Nhậm Thần Dương, chờ mong hỏi: "Thần Dương, thoải mái không?"
Nhậm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, cách một lúc lâu, môi mỏng mới phun ra hai chữ, "Tao hóa."
Lâm Kiến Bảo nghe thấy hai chữ, cả người lại một trận tê dại, địa phương bí ẩn không ngờ lại phun ra một cỗ chất lỏng, cậu liếm một chút quy đầu như trứng gà của Nhậm Thần Dương, nhẹ nhàng cười, "Em chính là tao hóa, muốn bị đại dương vật của anh chịch, cho nên mới tự mình đi đến ngăn kéo của anh, tìm phong thư tình tới để uy hiếp anh."
Nhậm Thần Dương trong ánh mắt toát ra chán ghét không chút nào che dấu, "Không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, vì muốn có được anh, em đã sớm không biết xấu hổ là gì, dù chỉ là coa được thân thể cũng tốt." Lâm Kiến Bảo trong lòng hoan hô, học cùng Nhậm Thần Dương ba năm, cậu lầm đầu tiên cùng hắn nói nhiều như vậy, cậu hy vọng có thể làm Nhậm Thần Dương nói thêm một chút, mặc kệ là nói cái gì, mắng cậu dâm đãng cũng được, mắng cậu ti tiện cũng được, cũng không quan hệ.
Đáng tiếc Nhậm Thần Dương chỉ chán ghét nhìn cậu, giữ chặt môi không nói chuyện nữa. Lâm Kiến Bảo kéo thân thể bủn rủn, ngón tay vì hưng phấn mà run rẩy, lúc cởi áo tắm run run rẩy rẩy một hồi lâu mới cởi được, cậu có chút sợ mình kéo dài thời gian mà làm khí quan của Nhậm Thần Dương lại mềm xuống, cho nên chờ đến lúc áo tắm được cởi bỏ, cậu gấp không chờ nổi lại hàm căn dương vật cực nóng, bảo đảm nó sẽ không lập tức mềm xuống, mới tách ra hai chân, cưỡi ở trên eo nam nhân.
Ánh sáng mờ mờ, Nhậm Thần Dương lại cũng có thể rõ ràng nhìn đến giữa hai chân trơn bóng không lông của cậu đầy vệt nước, dưới côn thịt cương cứng là hai mảnh thịt môi quái dị hồng nhạt, cùng với hoa huyệt đỏ tươi bị Lâm Kiến Bảo dùng hai ngón tay lột ra.
Mấy thứ kia, đều không nên có ở trên người một người nam nhân.
Lâm Kiến Bảo không có để ý tia khiếp sợ trên mặt Nhậm Thần Dương, trong lòng rõ ràng lo lắng muốn chết, trên mặt lại lộ ra nụ cười thiếu đánh, "Thần Dương, anh đối với thân thể của em sinh tò mò không?"
Nhậm Thần Dương như cậu mong muốn nói với cậu, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc, "Thì ra là quái vật bất nam bất nữ, khó trách phải dùng thủ đoạn này dụ nam nhân thao mình."
Cậu ngồi trên bàn học cũ nát ở phòng nghỉ, cẩn thận nghe xem có tiếng bước chân hay không, cậu đợi gần mười lăm phút, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Đúng vậy, cậu thích Nhậm Thần Dương, thích một năm, biến thái thu gom đồ vật của hắn, theo dõi hắn, ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng có thể nhận ra. Cậu khắc chế sự khẩn trương trong lòng, cũng đem sự vui mừng trên mặt giấu đi, lộ ra một nụ cười bình thường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa hờ khép, thẳng đến khi nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đem nó đẩy ra.
Nhậm Thần Dương nhìn thấy cậu, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Bàn tay Lâm Kiến Bảo để ở túi quần nắm chặt, trên mặt lại tùy ý cười, "Đúng vậy, trước đóng cửa lại một chút."
Nhậm Thần Dương không nhúc nhích, hân lớn lên cao, lại có khí thế, nhìn ai đều có một loại cảm giác cao cao tại thượng, bởi vì ngũ quan đẹp lại thêm thành tích tốt, không chỉ không khiến người chán ghét, còn làm một bộ phận người mê mẩn.
Lâm Kiến Bảo là một trong số đó.
Cậu nghĩ đến việc Nhậm Thần Dương lộ ra ánh mắt như vậy là bởi vì mình, toàn thân hưng phấn phát run, phía sau lưng toát đầy mồ hôi, địa phương giữa hai chân mạc danh cũng có chút run rẩy, côn thịt cũng đã sớm cứng.
Cậu dùng tư thế không được tự nhiên chạy đến đem cửa khóa kỹ, thậm chí cả bức màn cũng kéo xuống, trong phòng nháy mắt trở nên tối đen. Nhậm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, ấn đường hơi hơi nhăn lại, trong ánh mắt có chút phòng bị.
Lâm Kiến Bảo khẩn trương đứng ở trước mặt hắn, cậu vốn thấp, chỉ hơn một mét sáu, chiều cao xấp xỉ với nữ sinh, nhưng bởi vì cậu quen với lũ học sinh nghịch ngợm nhất ban, cho nên cũng không ai dám lấy chiều cao ra giễu cợt cậu. Cậu không dám nhìn vào mắt Nhậm Thần Dương, cũng chỉ nhìn chằm chằm cằm của hắn, vừa nghĩ cằm hắn thật đẹp, một bên tìm tờ giấy trong túi. Lung tung lấy ra, cậu đem tờ giấy còn tản ra mùi hương để trước mặt Nhậm Thần Dương, cười xấu xa, "Nhậm Thần Dương, muốn lấy thư tình về không?"
Nhậm Thần Dương thị lực không tồi, thấy rõ trên trang giấy viết gì, cũng thấy tên người viết "Thích cậu- La Tình", một chút biến hóa đều không có, chỉ đem ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên mặt Lâm Kiến Bảo.
Lâm Kiến Bảo bị hắn nhìn chằm chằm nên áp lực thật lớn, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, vẫn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "La Tình là bạn gái của cậu phải không? Cô ấy viết thư tình cho cậu, muốn bị toàn trường học thấy sao? Muốn bị hiệu trưởng cũng là ba ba của cô ấy biết không? Hiệu trưởng nếu biết các người quen nhau, khẳng định sẽ chia rẽ các người đúng không?"
Nhậm Thần Dương từ trước đến nay không thích nhiều lời vô nghĩa, "Cậu muốn làm cái gì?"
Lâm Kiến Bảo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lấy hết can đảm đón nhận ánh mắt Nhậm Thần Dương, "Cùng tôi lên giường, tôi sẽ đem những bản khác cho cậu, nói cách khác tôi đã in một ngàn bản, tôi sẽ dán đầy trong trường học."
Trong lúc chờ đợi đáp án, Lâm Kiến Bảo khẩn trương đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, cậu tuy rằng chắc chắn Nhậm Thần Dương sẽ đáp ứng, bởi vì hắn dù đối với người khác không đổi sắc, nhưng đối La Tình lại rất chiếu cố, hơn nữa trên giấy viết ái ngữ ngọt ngào, những lời này nếu bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ đem đến cho cô đả kích trầm trọng trước kì thi đại học.
Đợi tựa gần như một thế kỷ, Lâm Kiến Bảo mới nghe được Nhậm Thần Dương nói.
"Được."
---
Lâm Kiến Bảo tuy rằng là người uy hiếp, nhưng rất lo lắng, cậu mở cửa phòng, đi trước vào phòng tắm đem chính mình từ đầu đến chân tắm sạch sẽ, còn không quên tra trên mạng cách thức để làm sạch hậu huyệt, chờ đến khi ra khỏi phòng tắm, cả người phấn phấn nộn nộn, trên má đều đỏ ửng.
Cậu thấp thỏm bọc áo tắm dài ngồi ở mép giường chờ đợi, chốc lát lại nhìn thời gian trên điện thoại, trong lòng nghĩ Nhậm Thần Dương vì sao còn chưa có tới.
Cậu hoài nghi Nhậm Thần Dương bội ước, chờ đến khi thấy rõ con số trên điện thoại mới tỉnh ngộ thời gian hẹn cũng chưa đến, vì thế như cũ sống một giây như một năm. Chờ tới giờ hẹn, chuông cửa vang lên, Lâm Kiến Bảo như là bay chạy đi mở cửa.
Nhậm Thần Dương so với cậu cao hơn một cái đầu, lạnh lùng nhìn cậu một cái, liền đem ánh mắt dời đi. Lâm Kiến Bảo nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết nên nói cái gì, nghiêng người để hắn đi vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng rất tối, Lâm Kiến Bảo đã kéo xuống toàn bộ rèm, còn đem ánh đèn chỉnh thành màu cam vàng ái muội.
Nhậm Thần Dương mới vừa đem ba lô để ở trên sô pha, Lâm Kiến Bảo đã gom đủ dũng khí, từ phía sau ôm lấy eo hắn, sau đó thuận thế đem hắn đẩy ngã ở trên giường.
Nhậm Thần Dương không có giãy giụa, chỉ là ánh mắt lạnh băng, một chút độ ấm cũng không có.
Lâm Kiến Bảo không dám nhìn mắt hắn, chịu đựng cảm giác thẹn thùng cởi ra quần của đối phương. Cái quần rất nhanh bị cậu kéo xuống dưới, lộ ra quần lót góc bẹt màu xám nhạt bên trong.
Lâm Kiến Bảo do dự một chút, đem quần lót cũng kéo xuống, nhìn thấy căn dương vật đang ngủ đông, ngực bỗng nhiên run lên, toàn thân như có điện lưu chạy qua, làm cậu nhịn không được đem cả khuôn mặt cúi xuống.
Cậu yêu thầm Nhậm Thần Dương một năm, tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế tìm cơ hội đánh giá dương vật Nhậm Thần Dương, cậu làm rất bí mật, mỗi lần đều đứng ở bên cạnh Nhậm Thần Dương trong WC, sau đó làm bộ lơ đãng đem ánh mắt liếc qua, ngẫu nhiên nhìn một chút, đều có thể làm cậu ở trong mộng ý dâm vài ngày.
Càng không nói đến như bây giờ trực tiếp đụng chạm.
Cậu không ngại để lộ chân tướng, địa phương bí ẩn ào ạt chảy nước, bởi vì không có mặc quần lót, trực tiếp làm ướt toàn bộ giữa đùi, dâm thủy còn theo đùi chảy xuống.
Lâm Kiến Bảo trầm mê ngửi mùi vị nơi đó, sạch sẽ lại mang một chút mùi vị tanh nồng, căn dương vật cho dù không có cương cứng, kích cỡ cũng rất lớn, xung quanh dương vật có rất nhiều lông đen. Khoang miệng cậu nhịn không được phân bố ra nước bọt, thử vươn đầu lưỡi, liếm lên căn dương vật màu đỏ.
Liếm một chút, trên dương vật có một đường nước miếng, làm Lâm Kiến Bảo khó có thể ức chế liếm thêm lần hai, lần ba, thẳng đến khi đem nguyên cây dương vật đều liếm ướt lộc cộc.
Nhưng cậu rất tiếc vì tính khí của Nhậm Thần Dương vẫn không có cương cứng, vẫn bảo trì trạng thái lúc đầu.
Lâm Kiến Bảo có chút nan kham, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quẫn cảnh như vậy, cũng thật sự thấy rõ Nhậm Thần Dương đối với cậu không có tình cảm gì, nhưng cậu không muốn từ bỏ, cậu đem nguyên cây dương vật mềm mại hàm ở trong miệng, vụng về vuốt ve, vuốt ve hơn mười cái, rốt cuộc cảm nhận được căn dương vật chậm rãi cương cứng, trong lòng không cầm được vui vẻ, vội vàng đem nó nuốt càng sâu, lại bị quy đầu cương lên đâm yết hầu, làm cho cậu thấy một trận ghê tởm, chỉ có thể đem dương vật nhổ ra.
Cậu rất nhanh lại đem tính khí nửa cương nuốt vào, dùng khoang miệng ướt nóng đem nó gắt gao hấp trụ, đầu lưỡi lung tung liếm trụ gân xanh, lại thong thả vuốt ve.
Nhậm Thần Dương mặc cậu khẩu giao cho mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng, chỉ là tuổi tác của hắn còn nhỏ, dù cố gắng kiềm chế, nhưng bị kích thích trực tiếp như vậy, hô hấp vẫn không khỏi có chút dồn dập. Lâm Kiến Bảo lúc nào cũng chú ý đến trạng thái của hắn, rất nhỏ biến hóa cũng không có tránh được đôi mắt của cậu, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng, nhịn không được đem căn dương vật hút càng sâu càng chặt.
Khoang miệng nếm được vị của dịch tuyến tiền, Lâm Kiến Bảo vui mừng đem chất lỏng nuốt vào bụng, lại muốn hút lấy càng nhiều chất lỏng, cho nên không màng yết hầu đau đớn, nỗ lực thả lỏng yết hầu, đem quy đầu cực lớn mút vào trong cổ họng, ra sức vì Nhậm Thần Dương khẩu giao, mãi đến khi cảm thấy đối phương có dấu hiệu muốn bắn, mới phun dương vật ra.
Trong mắt cậu che một tầng sương, trên mặt phiếm hồng, cho dù ngũ quan không tính là đẹp, giờ phút này cũng có vẻ có chút diễm lệ khác hẳn với bình thường. Cậu nhìn Nhậm Thần Dương, chờ mong hỏi: "Thần Dương, thoải mái không?"
Nhậm Thần Dương lạnh lùng nhìn cậu, cách một lúc lâu, môi mỏng mới phun ra hai chữ, "Tao hóa."
Lâm Kiến Bảo nghe thấy hai chữ, cả người lại một trận tê dại, địa phương bí ẩn không ngờ lại phun ra một cỗ chất lỏng, cậu liếm một chút quy đầu như trứng gà của Nhậm Thần Dương, nhẹ nhàng cười, "Em chính là tao hóa, muốn bị đại dương vật của anh chịch, cho nên mới tự mình đi đến ngăn kéo của anh, tìm phong thư tình tới để uy hiếp anh."
Nhậm Thần Dương trong ánh mắt toát ra chán ghét không chút nào che dấu, "Không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, vì muốn có được anh, em đã sớm không biết xấu hổ là gì, dù chỉ là coa được thân thể cũng tốt." Lâm Kiến Bảo trong lòng hoan hô, học cùng Nhậm Thần Dương ba năm, cậu lầm đầu tiên cùng hắn nói nhiều như vậy, cậu hy vọng có thể làm Nhậm Thần Dương nói thêm một chút, mặc kệ là nói cái gì, mắng cậu dâm đãng cũng được, mắng cậu ti tiện cũng được, cũng không quan hệ.
Đáng tiếc Nhậm Thần Dương chỉ chán ghét nhìn cậu, giữ chặt môi không nói chuyện nữa. Lâm Kiến Bảo kéo thân thể bủn rủn, ngón tay vì hưng phấn mà run rẩy, lúc cởi áo tắm run run rẩy rẩy một hồi lâu mới cởi được, cậu có chút sợ mình kéo dài thời gian mà làm khí quan của Nhậm Thần Dương lại mềm xuống, cho nên chờ đến lúc áo tắm được cởi bỏ, cậu gấp không chờ nổi lại hàm căn dương vật cực nóng, bảo đảm nó sẽ không lập tức mềm xuống, mới tách ra hai chân, cưỡi ở trên eo nam nhân.
Ánh sáng mờ mờ, Nhậm Thần Dương lại cũng có thể rõ ràng nhìn đến giữa hai chân trơn bóng không lông của cậu đầy vệt nước, dưới côn thịt cương cứng là hai mảnh thịt môi quái dị hồng nhạt, cùng với hoa huyệt đỏ tươi bị Lâm Kiến Bảo dùng hai ngón tay lột ra.
Mấy thứ kia, đều không nên có ở trên người một người nam nhân.
Lâm Kiến Bảo không có để ý tia khiếp sợ trên mặt Nhậm Thần Dương, trong lòng rõ ràng lo lắng muốn chết, trên mặt lại lộ ra nụ cười thiếu đánh, "Thần Dương, anh đối với thân thể của em sinh tò mò không?"
Nhậm Thần Dương như cậu mong muốn nói với cậu, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc, "Thì ra là quái vật bất nam bất nữ, khó trách phải dùng thủ đoạn này dụ nam nhân thao mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.