Chương 11: Đồ Trẻ Em
Bao Bao Tử
05/07/2021
“Thế cho tôi 4,000 tệ đi! Sau đó chuyển đến số 520 biệt thự Quả Táo cho tôi.”
“Ồ, thiên kim tiểu thư! Chả trách không biết giá cả thị trường, lần đầu ra ngoài đi chợ đúng không?”
Ông chủ hàng gạo vẫn cười rất chuyên nghiệp, nhìn Tô Tô một lượt từ trên xuống dưới. Dáng vẻ Tô Tô vừa nhìn đã thấy thật yểu điệu, không phải loại học sinh khổ sở mắm muối dưa hành, ông đoán chỉ có chuẩn thôi! Những người ở trong khu biệt thự Quả Táo toàn người giàu, cô gái này muốn chuyển hàng đến biệt thự Quả Táo không phải thiên kim tiểu thư thì là gì?
Tô Tô ngơ ngác gật đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đếm tiền đưa cho ông chủ hàng gạo rồi sang cửa hàng tiếp theo.
Ở cửa hàng tiếp theo, Tô Tô không tính mua gạo nữa. cô chỉ có vài vạn tệ, cũng không biết Diệp Dục có sắp xếp được chuyện tiền nong không nữa. Không chừng Diệp Dục sớm quất ngựa truy phong rồi cũng nên. Thôi tạm thời cứ mua 4,000 tệ tiền gạo trước đi, sau mạt thế cô còn có thể đi tìm đồ. Đến lúc đó thì lấy gạo cũng không cần tiền!
Cửa hàng tiếp theo là tiệm đồ khô, Tô Tô mua một đống nấm tuyết, táo đỏ sấy khô, ý dĩ, tàu hũ ky, mộc nhĩ, cẩu kỷ, hạt óc chó, cá khô thịt khô…, những thứ này đều có thể dùng để hầm canh. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cô sẽ hầm một bát canh để ăn. Phụ nữ có thai phải đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng thì Tiểu Ái mới có thể khỏe mạnh được!
Mua xong đồ khô, tiền trong túi Tô Tô chỉ còn dư lại 2 vạn. Cô lại lên xe đến siêu thị, lúc này cũng đã 9 giờ tối. Siêu thị ở Tương Thành đều là hình thức kinh doanh mở cửa 24/24. Lúc Tô Tô đến siêu thị vẫn tấp nập người qua lại, cô đi dạo một vòng siêu thị mua chút thịt. Cô không mua nhiều lắm chỉ đủ ăn trong vài ngày là được, thịt đông lạnh thì vài bữa nữa mua sau cũng không vội. Sau đó Tô Tô lại lượn lờ ở khu bán đồ điện gia dụng, vừa hay ưng ý một cái nồi hầm cháo trẻ em.
Nồi hầm cháo màu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng nếu ninh cháo hay ninh xương cho Tiểu Ái thì vừa đẹp, giá cả cũng không đắt chưa đến 100 tệ. Tô Tô thấy ưng ý liền mua luôn.
Mua xong cái nồi hầm cháo trẻ em, Tô Tô như người điên, chỉ chăm chăm vào hàng bán đồ trẻ con, mua một lèo 1,000 tệ bỉm dán cỡ N đến bỉm quần cỡ S, quần áo sơ sinh mua chục bộ, bình uống nước và bình uống sữa mua liền năm cái để dự phòng, còn cả núm vú cao su các hình thù, máy hâm sữa, chậu tắm của Tiểu Ái, đồ chơi, yếm ăn dặm vân vân mây mây…. Tất tật cũng bay cả 10,000 tệ.
Cô khiến cho nhân viên quầy bán hàng mẹ và bé vui đến ngoác mồm, liên tục nói “gói lại” “gói lại”, “chắc chắn phải gói lại”!
Sau khi đi siêu thị mấy tiếng đồng hồ Tô Tô chỉ còn dư lại 1 vạn tệ, cô nhíu mày suy nghĩ, hay là giữ lại mai qua cửa hàng vật liệu xây dựng xem, thế nên cô gọi xe về biệt thự. Đi theo sau xe cô là nhân viên đưa hàng của siêu thị, đồ cô mua vừa này có thể chất đầy một chiếc xe chở hàng loại nhỏ, không đánh xe chở hàng không được.
Mở cửa biệt thự, đợi nhân viên chuyển hết hàng cô mua được vào phòng khách rồi Tô Tô vặn eo nhìn đống đồ dưới đất, sau đó chạy ra sân sau vặt hai quả bưởi ăn no bụng mới mãn nguyện trèo lên sô pha ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy trong tình trạng người toàn mồ hôi. Cô ngồi dậy, cởi áo khoác dài trên người ra rồi đưa tay lau trán. Toàn là nước, nước theo tay Tô Tô từng giọt chảy xuống sàn.
Cô hơi giật mình, bật dậy chạy vào bếp tìm một cốc nước sạch. Nắm tay thành nắm đấm hơi bóp, có vài giọt nước nhỏ vào trong cốc dù ít nhưng từng giọt đều đặn không dừng.
Hứng được nửa cốc Tô Tô bèn cầm cốc nước giơ ra phía ánh nắng cẩn thận ngắm nghía. Tốt quá rồi, chất lượng nước tinh khiết, uống thử một ngụm cũng thấy ngọt ngọt. Dị năng hệ thủy của cô cũng đã bắt đầu thức tỉnh rồi, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ sẽ thức tỉnh sớm hơn kiếp trước.
Kiếp trước Tô Tô vì mối quan hệ khó nói với Diệp Dục kia nên đã khóc ròng rã hơn một tháng trời, thời gian đó cô thường bị sốt nhưng lại chỉ nghĩ là do cơ thể mình quá yếu. Thậm chí cô còn không nhớ mình có thời gian thức dậy trong tình trạng người đầy nước.
Dù sao thì khi biết mình đã thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng là sau khi mạt thế xảy ra được mấy tháng. Hồi ấy lượng nước cô phóng ra cũng không nhiều như bây giờ mà chỉ một dòng nước nhỏ xíu ngắt quãng mà thôi.
Cô nghĩ mình nên có kế hoạch luyện tập dị năng mỗi ngày, có công mài sắt có ngày nên kim câu này nói cấm có sai. Dị năng cũng không hoàn toàn là thiên bẩm trời phú, luyện tập càng nhiều thì càng thuận tay, sau đó uy lực mới được cải thiện.
Sau khi đưa ra quyết định, Tô Tô mò bộ quần áo sạch trong ba lô để thay. Sau khi tắm nước nóng sảng khoái thì chủ cửa hàng gạo và đồ khô cũng chuyển hàng đến. Đợi sắp xếp ổn thỏa xong Tô Tô mới nấu cơm, xào chút thịt hôm nay mua được ở siêu thị, đánh chén sạch bách trong một nốt nhạc. Giờ cô là một người ăn cho hai người nên phải ăn nhiều một chút, không may Tiểu Ái bị đói thì phải làm sao?
Ăn quá no, muốn cho tiêu cơm nên Tô Tô đi bộ hai tiếng đồng hồ ra khỏi khu biệt thự Quả Táo. Hôm nay cô định đi đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng xem đồ, lúc về thì ghé qua hàng bán đồ nông sản mua thêm chút rau ăn thời gian tới và cả xương về ninh canh nữa.
Lúc vừa ra khỏi cửa khu biệt thự Tô Tô ngẩng đầu nhìn, cô giật mình ngạc nhiên. Một chiếc xe Jeep quân dụng màu đen dưới ánh nắng, đứng bên cạnh chiếc xe Jeep là Diệp Dục mặc một bộ đồ rằn ri. Diệp Dục đút hai tay vào túi quần, ngậm một điếu thuốc Furong, dáng vẻ cao ngạo của một người lính điển hình.
Sao anh ta lại ở đây?
Nhìn thấy Tô Tô đi ra, Diệp Dục đứng nghiêm người kiểu quân đội, nhìn Tô Tô cười xấu hổ: “Tôi còn đang tìm cách đi vào, may quá cô lại đi ra.”
“Sao anh lại biết tôi ở đây? Anh đến làm gì?” Tô Tô mừng thầm trong lòng: “Đến đưa tiền à?”
“Không phải.” Nghe Tô Tô nói thế, nụ nười trên mặt Diệp Dục nhạt dần, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc chín chắn, anh nói: “Em gái này, bạn học của cô tên là Bạch gì đó, tí thì mất nửa cái mạng đó! Giờ còn đang nằm trong bệnh viện.”
“Nên?”
“Nên tôi đến để dìm chuyện này xuống.” Diệp Dục xấu hổ cười, sau đó lo lắng nhìn Tô Tô, “Nhà cô Bạch gì đó muốn báo cảnh sát, cục trưởng chỗ các cô vừa hay là người nhà của bạn của tôi. Cậu ta kể với tôi chuyện này. Còn về địa chỉ của cô thì vì điều tra nên mới biết cô mới thuê phòng ở đây từ hôm qua, công ty môi giới có thông tin đăng ký của cô.”
“Có phải tôi nên cảm ơn anh không?”
“Không cần, đừng ngại!” Diệp Dục ưỡn ngực, xua hai tay tựa như thật sự muốn nói Tô Tô đừng khách sáo vì chuyện này, “Cô cũng ghê thật đó, không ngờ lại ra tay nặng đến thế!”
“Ồ, thiên kim tiểu thư! Chả trách không biết giá cả thị trường, lần đầu ra ngoài đi chợ đúng không?”
Ông chủ hàng gạo vẫn cười rất chuyên nghiệp, nhìn Tô Tô một lượt từ trên xuống dưới. Dáng vẻ Tô Tô vừa nhìn đã thấy thật yểu điệu, không phải loại học sinh khổ sở mắm muối dưa hành, ông đoán chỉ có chuẩn thôi! Những người ở trong khu biệt thự Quả Táo toàn người giàu, cô gái này muốn chuyển hàng đến biệt thự Quả Táo không phải thiên kim tiểu thư thì là gì?
Tô Tô ngơ ngác gật đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đếm tiền đưa cho ông chủ hàng gạo rồi sang cửa hàng tiếp theo.
Ở cửa hàng tiếp theo, Tô Tô không tính mua gạo nữa. cô chỉ có vài vạn tệ, cũng không biết Diệp Dục có sắp xếp được chuyện tiền nong không nữa. Không chừng Diệp Dục sớm quất ngựa truy phong rồi cũng nên. Thôi tạm thời cứ mua 4,000 tệ tiền gạo trước đi, sau mạt thế cô còn có thể đi tìm đồ. Đến lúc đó thì lấy gạo cũng không cần tiền!
Cửa hàng tiếp theo là tiệm đồ khô, Tô Tô mua một đống nấm tuyết, táo đỏ sấy khô, ý dĩ, tàu hũ ky, mộc nhĩ, cẩu kỷ, hạt óc chó, cá khô thịt khô…, những thứ này đều có thể dùng để hầm canh. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cô sẽ hầm một bát canh để ăn. Phụ nữ có thai phải đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng thì Tiểu Ái mới có thể khỏe mạnh được!
Mua xong đồ khô, tiền trong túi Tô Tô chỉ còn dư lại 2 vạn. Cô lại lên xe đến siêu thị, lúc này cũng đã 9 giờ tối. Siêu thị ở Tương Thành đều là hình thức kinh doanh mở cửa 24/24. Lúc Tô Tô đến siêu thị vẫn tấp nập người qua lại, cô đi dạo một vòng siêu thị mua chút thịt. Cô không mua nhiều lắm chỉ đủ ăn trong vài ngày là được, thịt đông lạnh thì vài bữa nữa mua sau cũng không vội. Sau đó Tô Tô lại lượn lờ ở khu bán đồ điện gia dụng, vừa hay ưng ý một cái nồi hầm cháo trẻ em.
Nồi hầm cháo màu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng nếu ninh cháo hay ninh xương cho Tiểu Ái thì vừa đẹp, giá cả cũng không đắt chưa đến 100 tệ. Tô Tô thấy ưng ý liền mua luôn.
Mua xong cái nồi hầm cháo trẻ em, Tô Tô như người điên, chỉ chăm chăm vào hàng bán đồ trẻ con, mua một lèo 1,000 tệ bỉm dán cỡ N đến bỉm quần cỡ S, quần áo sơ sinh mua chục bộ, bình uống nước và bình uống sữa mua liền năm cái để dự phòng, còn cả núm vú cao su các hình thù, máy hâm sữa, chậu tắm của Tiểu Ái, đồ chơi, yếm ăn dặm vân vân mây mây…. Tất tật cũng bay cả 10,000 tệ.
Cô khiến cho nhân viên quầy bán hàng mẹ và bé vui đến ngoác mồm, liên tục nói “gói lại” “gói lại”, “chắc chắn phải gói lại”!
Sau khi đi siêu thị mấy tiếng đồng hồ Tô Tô chỉ còn dư lại 1 vạn tệ, cô nhíu mày suy nghĩ, hay là giữ lại mai qua cửa hàng vật liệu xây dựng xem, thế nên cô gọi xe về biệt thự. Đi theo sau xe cô là nhân viên đưa hàng của siêu thị, đồ cô mua vừa này có thể chất đầy một chiếc xe chở hàng loại nhỏ, không đánh xe chở hàng không được.
Mở cửa biệt thự, đợi nhân viên chuyển hết hàng cô mua được vào phòng khách rồi Tô Tô vặn eo nhìn đống đồ dưới đất, sau đó chạy ra sân sau vặt hai quả bưởi ăn no bụng mới mãn nguyện trèo lên sô pha ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy trong tình trạng người toàn mồ hôi. Cô ngồi dậy, cởi áo khoác dài trên người ra rồi đưa tay lau trán. Toàn là nước, nước theo tay Tô Tô từng giọt chảy xuống sàn.
Cô hơi giật mình, bật dậy chạy vào bếp tìm một cốc nước sạch. Nắm tay thành nắm đấm hơi bóp, có vài giọt nước nhỏ vào trong cốc dù ít nhưng từng giọt đều đặn không dừng.
Hứng được nửa cốc Tô Tô bèn cầm cốc nước giơ ra phía ánh nắng cẩn thận ngắm nghía. Tốt quá rồi, chất lượng nước tinh khiết, uống thử một ngụm cũng thấy ngọt ngọt. Dị năng hệ thủy của cô cũng đã bắt đầu thức tỉnh rồi, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ sẽ thức tỉnh sớm hơn kiếp trước.
Kiếp trước Tô Tô vì mối quan hệ khó nói với Diệp Dục kia nên đã khóc ròng rã hơn một tháng trời, thời gian đó cô thường bị sốt nhưng lại chỉ nghĩ là do cơ thể mình quá yếu. Thậm chí cô còn không nhớ mình có thời gian thức dậy trong tình trạng người đầy nước.
Dù sao thì khi biết mình đã thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng là sau khi mạt thế xảy ra được mấy tháng. Hồi ấy lượng nước cô phóng ra cũng không nhiều như bây giờ mà chỉ một dòng nước nhỏ xíu ngắt quãng mà thôi.
Cô nghĩ mình nên có kế hoạch luyện tập dị năng mỗi ngày, có công mài sắt có ngày nên kim câu này nói cấm có sai. Dị năng cũng không hoàn toàn là thiên bẩm trời phú, luyện tập càng nhiều thì càng thuận tay, sau đó uy lực mới được cải thiện.
Sau khi đưa ra quyết định, Tô Tô mò bộ quần áo sạch trong ba lô để thay. Sau khi tắm nước nóng sảng khoái thì chủ cửa hàng gạo và đồ khô cũng chuyển hàng đến. Đợi sắp xếp ổn thỏa xong Tô Tô mới nấu cơm, xào chút thịt hôm nay mua được ở siêu thị, đánh chén sạch bách trong một nốt nhạc. Giờ cô là một người ăn cho hai người nên phải ăn nhiều một chút, không may Tiểu Ái bị đói thì phải làm sao?
Ăn quá no, muốn cho tiêu cơm nên Tô Tô đi bộ hai tiếng đồng hồ ra khỏi khu biệt thự Quả Táo. Hôm nay cô định đi đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng xem đồ, lúc về thì ghé qua hàng bán đồ nông sản mua thêm chút rau ăn thời gian tới và cả xương về ninh canh nữa.
Lúc vừa ra khỏi cửa khu biệt thự Tô Tô ngẩng đầu nhìn, cô giật mình ngạc nhiên. Một chiếc xe Jeep quân dụng màu đen dưới ánh nắng, đứng bên cạnh chiếc xe Jeep là Diệp Dục mặc một bộ đồ rằn ri. Diệp Dục đút hai tay vào túi quần, ngậm một điếu thuốc Furong, dáng vẻ cao ngạo của một người lính điển hình.
Sao anh ta lại ở đây?
Nhìn thấy Tô Tô đi ra, Diệp Dục đứng nghiêm người kiểu quân đội, nhìn Tô Tô cười xấu hổ: “Tôi còn đang tìm cách đi vào, may quá cô lại đi ra.”
“Sao anh lại biết tôi ở đây? Anh đến làm gì?” Tô Tô mừng thầm trong lòng: “Đến đưa tiền à?”
“Không phải.” Nghe Tô Tô nói thế, nụ nười trên mặt Diệp Dục nhạt dần, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc chín chắn, anh nói: “Em gái này, bạn học của cô tên là Bạch gì đó, tí thì mất nửa cái mạng đó! Giờ còn đang nằm trong bệnh viện.”
“Nên?”
“Nên tôi đến để dìm chuyện này xuống.” Diệp Dục xấu hổ cười, sau đó lo lắng nhìn Tô Tô, “Nhà cô Bạch gì đó muốn báo cảnh sát, cục trưởng chỗ các cô vừa hay là người nhà của bạn của tôi. Cậu ta kể với tôi chuyện này. Còn về địa chỉ của cô thì vì điều tra nên mới biết cô mới thuê phòng ở đây từ hôm qua, công ty môi giới có thông tin đăng ký của cô.”
“Có phải tôi nên cảm ơn anh không?”
“Không cần, đừng ngại!” Diệp Dục ưỡn ngực, xua hai tay tựa như thật sự muốn nói Tô Tô đừng khách sáo vì chuyện này, “Cô cũng ghê thật đó, không ngờ lại ra tay nặng đến thế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.