Chương 21
Minh Phương
30/09/2024
Trong ánh mắt của anh có sự tức giận rất lớn và cô có thể nhìn thấy rõ điều đó.
"Tiểu thư người không sao đó chứ?"
"Dạ con vẫn ổn ạ !"
Sau khi nghe dì Trương gặng hỏi thì cô cũng dần định thần lại, bước từng bước nặng nề về phía anh .
"Thiếu gia anh....anh...gọi tôi..tôi là có chuyện gì ạ!"
Giờ phút này cô không còn hống hách được nữa, cũng đã tỉnh ngủ hẳn.Giờ cô chỉ sợ rằng mình sẽ làm phật ý anh rồi cũng có kết cục như người vệ sĩ kia .
"Người đâu mau lỗi tên này xuống, nhốt hắn lại !"
"Thiếu gia ....thiếu gia tôi biết mình sai rồi, mong anh tha cho tôi."
"Còn em nữa, có phải là người đồng ý để Trần Hải Đường vào đây không?"
"Ờ đúng... đúng "
"Anh đã nhắc nhở em trước rồi, vậy mà em vẫn cứng đầu không nghe?"
"Chuyện này, cô ấy là con gái ngoài kia trời cũng muộn rồi để cô ấy ...
"Đó không phải chuyện của em"
Anh không để cho cô có thời gian giải thích, mà quát lớn .
"Thiếu gia, tôi biết mình sai rồi, mong anh bỏ qua, lần sau tôi sẽ không dám tự ý như thế nữa đâu ." Cô sợ hãi nhanh chóng ngồi sụp xuống mà cầu xin anh.
"Vậy sao?"
"Đúng "
"Nhưng rất tiếc lại muộn mất rồi!"Âu Dương Cảnh Thần vừa nói xong thì cũng cúi người xuống, bế xốc cô lên, nhưng vẫn không quên nói với Hàn Tinh
"Cậu đó lôi cô ta ra khỏi biệt thự, đừng để tôi thấy mặt cô ta nữa, không thì không biết hậu quả ra sao đâu"
"Dạ tôi biết rồi ạ!"
Anh bế cô đến phòng mình rồi khoá cửa lại, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
"Thiếu....thiếu gia anh ...muốn làm gì ?"
"Vào phòng tôi thì em nghĩ sẽ làm gì ?"
Nói xong anh quay người bước vào phòng tắm, trong căn phòng rộng lớn với tông màu đen là chủ đạo, không 1 tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm.
"Có phải anh ta muốn làm chuyện đồi bại với mình không ta . Không được, phải tìm cách ra khỏi căn phòng này ngay thôi!"
Nói rồi cô bước thật nhanh đến cánh cửa phòng, nhưng xui 1 cái là cửa lại chỉ có vân tay của anh mới chịu mở ra .
"Chết tiệc, nếu không phải thương hoa tiếc ngọc thì mình đã không như này, giờ thì toi rồi, phải làm sao đây bây giờ!"
Đang than vãn vì sự ngu ngốc ấy thì cô giật mình bởi 1 giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.
"Em tính chạy trốn sao?"
"Chạy...chạy trốn cái gì chứ, tôi sao lại phải chạy chứ!"
"Ồ, thế hả?"
Vừa nói anh vừa bước từ từ về phía cô, 2 người 1 người tiến và 1 người lùi cho đến khi người cô chạm vào cánh cửa không thể lùi được nữa .Anh áp sát cô, sau đó ghé sát vào tai cô khẽ nói nhỏ.
"Đến giúp anh bôi thuốc"
"Hảo hả bôi thuốc"
Thấy cô không hiểu anh liền kéo tay cô lại chỗ ngăn tủ lấy ra 1 hộp thuốc rồi ngồi xuống giường, thật ra lúc anh bước ra từ nhà tắm trên người chỉ có vẻn vẹn 1 chiếc khăn tắm quấn ngang eo, để lộ ra thân hình 8 múi vạm Nhưng trước đây cô đã từng được nhìn thấy nên có gì mà phải ngại chứ .
"Vết thương này của anh xem ra khó lành lại quá nhỉ !"
"Đúng rồi, bởi vì phải có em mỗi ngày bôi thuốc thì nó mới lành lại được !"
"Đúng là nhảm nhí"
"An Tâm, có phải lúc nãy em sợ hãi lắm không?"
"Đâu có tôi đâu có sợ"
"Hứ không sợ sao .Vậy mà không biết ai đó lúc nãy chân đi còn không vững, à còn cầu xin anh "
"Ờ thì lúc đó tôi chỉ là đang buồn ngủ xíu thôi, chứ cũng đâu sợ chứ."
"Mà chẳng phải anh với Hải Đường là bạn sao, cô ta vào đây thì có sao đâu chứ, cần gì anh phải phạt nặng người vệ sĩ kia như vậy.!"
Cô vừa nói xong, anh liền quay sang .
"Ờ nếu anh không thích thì tôi không nói đến nữa ha"
""Không sao, nhân tiện anh cũng nói cho em biết luôn
Anh nắm lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng nói vừa phải đủ để cô nghe rõ .
"Trần Hải Đường trước đây từng là người bạn của em gái anh, cô ta nhỏ hơn anh tận 4 tuổi."
"Ồ anh còn có em gái sao, vậy mà tôi chẳng thấy ai nhắc đến !"
"Đương nhiên là bọn họ không dám nhắc đến rồi, em gái anh trước đây trong 1 lần đi chung với cô ta, vì sự ích kỉ của Trần Hải Đường đã khiến con bé phải qua đời, nó rất tội nghiệp, lúc đó nó chỉ mới có 18 tuổi, đang là cái độ tuổi đẹp nhất đấy !"
"Thiếu gia đáng lẽ tôi không nên hỏi anh chuyện này "
"Dù gì sau này em cũng sẽ biết thôi!"
"Nhưng mà chuyện của nhà anh sao lại để 1 người làm như tôi biết chứ!"
Anh cười ôn nhu, nhẹ nhàng đáp lại .
"Sau này em sẽ biết thôi"
"Ờ mà khoan nhưng sao dì Trương đã làm ở đây lâu như vậy mà lại không biết chứ !"
"Chuyện này do liên quan và ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc nên phải được giấu kín với tất cả mọi người."
"Vậy anh không sợ tôi nói cho ai đó sao?"
"Không !"
Nghe được câu khẳng định chắc chắn đó từ anh, mà cô cũng khá bất ngờ vì không biết tại sao anh lại tin tưởng cô như thế
"Thế còn..."
"Còn cái tên vệ sĩ kia thì do hắn chính là gián điệp ở nơi khác trà trộn vào, mặc dù đã biết từ lâu nhưng vẫn chưa có cách nào hợp lí để xử lý. May mà có chuyện ngày hôm nay nên anh đã loại bỏ hắn luôn !"
"Woa vậy mà tôi cứ tưởng ...
"Tưởng gì ?"
"Tiểu thư người không sao đó chứ?"
"Dạ con vẫn ổn ạ !"
Sau khi nghe dì Trương gặng hỏi thì cô cũng dần định thần lại, bước từng bước nặng nề về phía anh .
"Thiếu gia anh....anh...gọi tôi..tôi là có chuyện gì ạ!"
Giờ phút này cô không còn hống hách được nữa, cũng đã tỉnh ngủ hẳn.Giờ cô chỉ sợ rằng mình sẽ làm phật ý anh rồi cũng có kết cục như người vệ sĩ kia .
"Người đâu mau lỗi tên này xuống, nhốt hắn lại !"
"Thiếu gia ....thiếu gia tôi biết mình sai rồi, mong anh tha cho tôi."
"Còn em nữa, có phải là người đồng ý để Trần Hải Đường vào đây không?"
"Ờ đúng... đúng "
"Anh đã nhắc nhở em trước rồi, vậy mà em vẫn cứng đầu không nghe?"
"Chuyện này, cô ấy là con gái ngoài kia trời cũng muộn rồi để cô ấy ...
"Đó không phải chuyện của em"
Anh không để cho cô có thời gian giải thích, mà quát lớn .
"Thiếu gia, tôi biết mình sai rồi, mong anh bỏ qua, lần sau tôi sẽ không dám tự ý như thế nữa đâu ." Cô sợ hãi nhanh chóng ngồi sụp xuống mà cầu xin anh.
"Vậy sao?"
"Đúng "
"Nhưng rất tiếc lại muộn mất rồi!"Âu Dương Cảnh Thần vừa nói xong thì cũng cúi người xuống, bế xốc cô lên, nhưng vẫn không quên nói với Hàn Tinh
"Cậu đó lôi cô ta ra khỏi biệt thự, đừng để tôi thấy mặt cô ta nữa, không thì không biết hậu quả ra sao đâu"
"Dạ tôi biết rồi ạ!"
Anh bế cô đến phòng mình rồi khoá cửa lại, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
"Thiếu....thiếu gia anh ...muốn làm gì ?"
"Vào phòng tôi thì em nghĩ sẽ làm gì ?"
Nói xong anh quay người bước vào phòng tắm, trong căn phòng rộng lớn với tông màu đen là chủ đạo, không 1 tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm.
"Có phải anh ta muốn làm chuyện đồi bại với mình không ta . Không được, phải tìm cách ra khỏi căn phòng này ngay thôi!"
Nói rồi cô bước thật nhanh đến cánh cửa phòng, nhưng xui 1 cái là cửa lại chỉ có vân tay của anh mới chịu mở ra .
"Chết tiệc, nếu không phải thương hoa tiếc ngọc thì mình đã không như này, giờ thì toi rồi, phải làm sao đây bây giờ!"
Đang than vãn vì sự ngu ngốc ấy thì cô giật mình bởi 1 giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.
"Em tính chạy trốn sao?"
"Chạy...chạy trốn cái gì chứ, tôi sao lại phải chạy chứ!"
"Ồ, thế hả?"
Vừa nói anh vừa bước từ từ về phía cô, 2 người 1 người tiến và 1 người lùi cho đến khi người cô chạm vào cánh cửa không thể lùi được nữa .Anh áp sát cô, sau đó ghé sát vào tai cô khẽ nói nhỏ.
"Đến giúp anh bôi thuốc"
"Hảo hả bôi thuốc"
Thấy cô không hiểu anh liền kéo tay cô lại chỗ ngăn tủ lấy ra 1 hộp thuốc rồi ngồi xuống giường, thật ra lúc anh bước ra từ nhà tắm trên người chỉ có vẻn vẹn 1 chiếc khăn tắm quấn ngang eo, để lộ ra thân hình 8 múi vạm Nhưng trước đây cô đã từng được nhìn thấy nên có gì mà phải ngại chứ .
"Vết thương này của anh xem ra khó lành lại quá nhỉ !"
"Đúng rồi, bởi vì phải có em mỗi ngày bôi thuốc thì nó mới lành lại được !"
"Đúng là nhảm nhí"
"An Tâm, có phải lúc nãy em sợ hãi lắm không?"
"Đâu có tôi đâu có sợ"
"Hứ không sợ sao .Vậy mà không biết ai đó lúc nãy chân đi còn không vững, à còn cầu xin anh "
"Ờ thì lúc đó tôi chỉ là đang buồn ngủ xíu thôi, chứ cũng đâu sợ chứ."
"Mà chẳng phải anh với Hải Đường là bạn sao, cô ta vào đây thì có sao đâu chứ, cần gì anh phải phạt nặng người vệ sĩ kia như vậy.!"
Cô vừa nói xong, anh liền quay sang .
"Ờ nếu anh không thích thì tôi không nói đến nữa ha"
""Không sao, nhân tiện anh cũng nói cho em biết luôn
Anh nắm lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng nói vừa phải đủ để cô nghe rõ .
"Trần Hải Đường trước đây từng là người bạn của em gái anh, cô ta nhỏ hơn anh tận 4 tuổi."
"Ồ anh còn có em gái sao, vậy mà tôi chẳng thấy ai nhắc đến !"
"Đương nhiên là bọn họ không dám nhắc đến rồi, em gái anh trước đây trong 1 lần đi chung với cô ta, vì sự ích kỉ của Trần Hải Đường đã khiến con bé phải qua đời, nó rất tội nghiệp, lúc đó nó chỉ mới có 18 tuổi, đang là cái độ tuổi đẹp nhất đấy !"
"Thiếu gia đáng lẽ tôi không nên hỏi anh chuyện này "
"Dù gì sau này em cũng sẽ biết thôi!"
"Nhưng mà chuyện của nhà anh sao lại để 1 người làm như tôi biết chứ!"
Anh cười ôn nhu, nhẹ nhàng đáp lại .
"Sau này em sẽ biết thôi"
"Ờ mà khoan nhưng sao dì Trương đã làm ở đây lâu như vậy mà lại không biết chứ !"
"Chuyện này do liên quan và ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc nên phải được giấu kín với tất cả mọi người."
"Vậy anh không sợ tôi nói cho ai đó sao?"
"Không !"
Nghe được câu khẳng định chắc chắn đó từ anh, mà cô cũng khá bất ngờ vì không biết tại sao anh lại tin tưởng cô như thế
"Thế còn..."
"Còn cái tên vệ sĩ kia thì do hắn chính là gián điệp ở nơi khác trà trộn vào, mặc dù đã biết từ lâu nhưng vẫn chưa có cách nào hợp lí để xử lý. May mà có chuyện ngày hôm nay nên anh đã loại bỏ hắn luôn !"
"Woa vậy mà tôi cứ tưởng ...
"Tưởng gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.