Chương 27: chương 27
Minh Phương
13/10/2024
Thấy sự kì lạ của anh , cô cũng rất khó hiểu . Chẳng lẽ anh ta và phu nhân uống nhầm thuốc rồi sao .
Nhưng cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh nữa mà quay người tức tối bỏ về phòng, tức vì anh đã cướp đi mất nụ hôn đầu của mình.Thấy cô muốn rời đi anh tính ngăn cản, thế nhưng ngay lúc ấy lại có 1 cuộc điện thoại gọi đền nên anh phải nghe máy .
"Alo "
"Lão đại không xong rồi, kho hàng của chúng ta nhập từ nước ngoài đang trên đường vận chuyện về thì gặp 1 chút vấn đề ."
"Nói tiếp đi "
"Dạ đàn em bên đó nói rằng đang yên lành bồng có 1 đám người đến quấy rồi còn làm bị thương người của chúng ta . Bây giờ số hàng đã bị cướp 1 nữa rồi ạ !"
"Đã biết là bên nào làm chưa "
"Dạ hiện tại vẫn chưa rõ nhưng người của chúng ta nói lại rằng hình như họ là người của bên Hắc Doãn Kỳ ạ "
"Hứ Hắc Doãn Kỳ, anh ta gan cũng to lắm đấy."
"Nếu đã như vậy thì chúng ta phải làm sao đây ạ "
"Chuyện này phải làm sao thì cậu biết rồi đó .Nên nhớ phải diệt cỏ tận gốc . Còn số hàng kia cứ coi như là quà tặng cho bọn chúng mang xuống địa ngục mà dùng ."
"Dạ tôi biết rồi thưa lão đại "
Vừa nói xong thì anh đã tắt máy, uống cạn ly rượu ở trên tay 1 cách dứt khoát rồi ung dung,khoan thai tiến về phía phòng tắm.
Sáng này hôm sau, hôm nay khi anh đã sửa soạn xong xuống tính ăn sáng xong sẽ cùng cô đến công ty . Tuy nhiên vừa đi xuống dưới đã không thấy hình bóng của cô đâu .
"Dì Trương cô ấy đâu rồi !"
"Dạ thưa thiếu gia Cố tiểu thư đã đến công ty trước rồi ạ !"
Nghe dì Trương nói thế thì anh cũng không còn tâm trạng ngồi ăn nữa mà đứng dậy đến công ty luôn, nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng chỉ mới 7h sáng , còn tận 1 tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ làm việc . Cô đi sớm như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ là vì vẫn còn giận chuyện hôm qua sao .
Bên phía Cố An Tâm, thật ra là cô đi sớm vậy chính là để né tránh khỏi cái tên quái gở kia .
Đến công ty cô đi thẳng vào căn tin mua 1 ít đồ ăn sáng , sẵn tiện cũng pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo .
Vừa mới ăn sáng và pha cà phê xong, tính lên phòng làm việc thì lại bắt gặp anh .Quả thật là không thoát được mà.
"An Tâm sao hôm nay em đến công ty sớm vậy"
Cô không đáp lại anh mà quay mặt bỏ đi .
Vào đến phòng làm việc cô cũng chẳng thèm để í chút nào đến anh . Chỉ biết cám cúi làm việc của mình
"An Tâm em đi pha cho anh 1 ly cà phê đi, nhớ là đừng bỏ đường đấy"
"Được "
ĐếN chỗ pha cà phê, cô chợt giác ngộ.
"Hứ anh không bỏ đường vậy tôi cho thêm nhiều đường xem anh thế nào"
Cô đúng thật rất to gan dám làm trái lời của anh . Chắc trên đời này cũng chỉ có cô mới dám làm vậy .
"Sếp, tôi pha xong cà phê cho anh rồi đây ạ "
Cô đưa cho anh tách cà phê bằng 1 nụ cười có phần nham hiểm, không phải là gương mặt lạnh lùng của sáng nay .
Mặc dù anh cũng có chút ngờ hoặc nhưng vẫn phải lấy tách cà phê cô đưa
"Anh cảm ơn "
Vừa mới đưa tách cà phê cho Cảnh Thần xong cô liền vội vàng rời đi.
"Thưa sếp em có việc phải đi 1 chút "
Bởi lẽ cô cũng sợ, sợ khi anh nổi giận lên thì không biết chuyện gì đang xảy ra .
Còn anh thì ngồi nhâm nhi cốc cà phê cô pha, vừa đưa lên miệng nhấp 1 ngụm, anh liền nhăn mặt lại.
"Ngọt?"
Bình thường nếu anh uống cà phê mà bị ngọt đến vậy sẽ nổi giận quát tháo . Nhưng lần này lại khác, đây là cà phê cô pha, nên anh không nỡ mà bỏ đi . Cũng không phải anh không thể uống được. Suy nghĩ một lúc lâu thì anh cũng vẫn quyết định uống cho hết ly cà phê này.
Nhưng cô cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh nữa mà quay người tức tối bỏ về phòng, tức vì anh đã cướp đi mất nụ hôn đầu của mình.Thấy cô muốn rời đi anh tính ngăn cản, thế nhưng ngay lúc ấy lại có 1 cuộc điện thoại gọi đền nên anh phải nghe máy .
"Alo "
"Lão đại không xong rồi, kho hàng của chúng ta nhập từ nước ngoài đang trên đường vận chuyện về thì gặp 1 chút vấn đề ."
"Nói tiếp đi "
"Dạ đàn em bên đó nói rằng đang yên lành bồng có 1 đám người đến quấy rồi còn làm bị thương người của chúng ta . Bây giờ số hàng đã bị cướp 1 nữa rồi ạ !"
"Đã biết là bên nào làm chưa "
"Dạ hiện tại vẫn chưa rõ nhưng người của chúng ta nói lại rằng hình như họ là người của bên Hắc Doãn Kỳ ạ "
"Hứ Hắc Doãn Kỳ, anh ta gan cũng to lắm đấy."
"Nếu đã như vậy thì chúng ta phải làm sao đây ạ "
"Chuyện này phải làm sao thì cậu biết rồi đó .Nên nhớ phải diệt cỏ tận gốc . Còn số hàng kia cứ coi như là quà tặng cho bọn chúng mang xuống địa ngục mà dùng ."
"Dạ tôi biết rồi thưa lão đại "
Vừa nói xong thì anh đã tắt máy, uống cạn ly rượu ở trên tay 1 cách dứt khoát rồi ung dung,khoan thai tiến về phía phòng tắm.
Sáng này hôm sau, hôm nay khi anh đã sửa soạn xong xuống tính ăn sáng xong sẽ cùng cô đến công ty . Tuy nhiên vừa đi xuống dưới đã không thấy hình bóng của cô đâu .
"Dì Trương cô ấy đâu rồi !"
"Dạ thưa thiếu gia Cố tiểu thư đã đến công ty trước rồi ạ !"
Nghe dì Trương nói thế thì anh cũng không còn tâm trạng ngồi ăn nữa mà đứng dậy đến công ty luôn, nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng chỉ mới 7h sáng , còn tận 1 tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ làm việc . Cô đi sớm như vậy làm gì chứ, chẳng lẽ là vì vẫn còn giận chuyện hôm qua sao .
Bên phía Cố An Tâm, thật ra là cô đi sớm vậy chính là để né tránh khỏi cái tên quái gở kia .
Đến công ty cô đi thẳng vào căn tin mua 1 ít đồ ăn sáng , sẵn tiện cũng pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo .
Vừa mới ăn sáng và pha cà phê xong, tính lên phòng làm việc thì lại bắt gặp anh .Quả thật là không thoát được mà.
"An Tâm sao hôm nay em đến công ty sớm vậy"
Cô không đáp lại anh mà quay mặt bỏ đi .
Vào đến phòng làm việc cô cũng chẳng thèm để í chút nào đến anh . Chỉ biết cám cúi làm việc của mình
"An Tâm em đi pha cho anh 1 ly cà phê đi, nhớ là đừng bỏ đường đấy"
"Được "
ĐếN chỗ pha cà phê, cô chợt giác ngộ.
"Hứ anh không bỏ đường vậy tôi cho thêm nhiều đường xem anh thế nào"
Cô đúng thật rất to gan dám làm trái lời của anh . Chắc trên đời này cũng chỉ có cô mới dám làm vậy .
"Sếp, tôi pha xong cà phê cho anh rồi đây ạ "
Cô đưa cho anh tách cà phê bằng 1 nụ cười có phần nham hiểm, không phải là gương mặt lạnh lùng của sáng nay .
Mặc dù anh cũng có chút ngờ hoặc nhưng vẫn phải lấy tách cà phê cô đưa
"Anh cảm ơn "
Vừa mới đưa tách cà phê cho Cảnh Thần xong cô liền vội vàng rời đi.
"Thưa sếp em có việc phải đi 1 chút "
Bởi lẽ cô cũng sợ, sợ khi anh nổi giận lên thì không biết chuyện gì đang xảy ra .
Còn anh thì ngồi nhâm nhi cốc cà phê cô pha, vừa đưa lên miệng nhấp 1 ngụm, anh liền nhăn mặt lại.
"Ngọt?"
Bình thường nếu anh uống cà phê mà bị ngọt đến vậy sẽ nổi giận quát tháo . Nhưng lần này lại khác, đây là cà phê cô pha, nên anh không nỡ mà bỏ đi . Cũng không phải anh không thể uống được. Suy nghĩ một lúc lâu thì anh cũng vẫn quyết định uống cho hết ly cà phê này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.