Chương 29
Minh Phương
13/10/2024
Bên này anh cũng đã xong ở băng nhóm xong liền nhìn đồng hồ trên tay cũng đã hơn 10h tối . Anh nghĩ có lẽ cô cũng đã trở về nên liền lấy chiếc áo vest mặc vào rồi nhanh chóng rời đi. Ngoài trời bây giờ đã đổ mưa, những hạt mưa trĩu nặng không ngừng .
"Ây đại ca , anh có thấy dạo gần đây lão đại của chúng ta rất khác thường không"
"Khác thường chỗ nào ?"
"Haizzz thì bình thường trời bên ngoài mà mưa thì lão đại sẽ ở lại đây còn giờ thì ..."
"Cậu bớt miệng đi để lão đại nghe được là cậu không xong đâu "
"A hay là có khi lão đại đang yêu rồi không"
"Tôi nói câu im mà !"
"Ay ay da tha ra di dai ca dau qua ! Em khong dam nua dau ma "
Chiếc xe sang trọng của ảnh dần lăn bánh , hai bên là đoàn người cúi chào cho đến khi chiếc xe đi khuất .
Ngược lại ở chỡ An Tâm do trời mưa to mà Lăng Thẩm lại không mang áo mưa nên hai người tạm thời đang trú mưa ở quán lấu đó .
"Lăng Thẩm hay là anh ở đây nhé em sang bên kia đường mua áo mưa rồi chúng ta cùng về "
"Thôi đi em trời mưa to vậy qua kia nguy hiểm lắm !"
"Không sao đâu, em có mang theo ô. Vả lại chúng ta cũng không thể đứng đây mãi thế được "
"Vậy để anh đi mua cho."
"Nhưng ..."
"Không sao mà"
Nói rồi Lăng Thấm lấy chiếc ô từ tay của cô sau đó đi đến tiệm bên kia đg
Từ lúc anh rời đi cô đều dõi theo . Bỗng từ đằng xa có một chiếc ô tô lao nhanh đến . Trong tình thế đó cô liền không nghĩ nhiều mà vừa chạy vừa gọi lớn .
"Lăng Thẩm, cẩn thận "
Cô chạy đến xô anh sang 1 bên còn mình thì không kịp né tránh mà đã .
"Rầm ..."
Chiếc xe ô tô sau khi đâm thì liền rời đi. Nhìn thây hình ảnh của người con gái mình yêu vì cứu mình mà đang dần ngã quy xuống mặt đường. Anh đã gọi lớn :
"Cố An Tâm....."
Lăng Thẩm lao nhanh đến ôm lấy cô vào lòng mình mà gọi lớn. Nhưng dường như cô đã không còn nghe anh nữa . Sự việc xảy ra quá vội vã khiến anh không thể phản ứng kịp . Mọi người xung quanh thấy vậy cũng nhốn nháo cả lên . Dưới cơn mưa tầm tã anh chỉ biết cầu cho cô không gặp bất cứ chuyện gì cả .
Chủ quán lẩu cũng là chú lý hồi nãy liền gấp gáp gọi xe cứu thương, chiếc xe vừa đến anh đã vội bế cô lên và rời đi ô nó bị h
Về phía Âu Dương Cảnh Thần do vẫn chưa biết chuyện giừ cứ tưởng cô đã quay trở nên vừa mới vào bên trong biệt thự đã đưa ánh mắt tìm kiếm hình bóng cô .
"Dì Trương, An Tâm đi ngủ rồi sao ?"
"Dạ tôi tưởng cô ấy đi với cậu ạ !"
"Vậy là cô ấy vẫn chưa về sao ?"
"Dạ vâng ạ !"
Lúc này anh cũng cảm thấy có cái gì đó không lành nên đành rút điện thoại ra gọi cho cô. Dù chuông điện thoại vãn reo nhưng lại không có ai bốc máy .
Gọi cho cô mãi không được anh liền bấm gọi số khác .
"Dạ lão đại có gì căn dặn ạ !"
"Cậu điều tra chơ tơi xem Cố An Tâm bây giờ cô ấy đang ở đâu . Nhanh lên !"
Giọng điệu của anh thay đối 360 độ luôn, lúc này anh vừa tức giận lại vừa lo lăng cô sẽ xảy ra chuyện không hay.
Ở tại bệnh viện trung tâm của thành phố, Lăng Thẩm vẫn đang đi qua đi lại không ngừng nghỉ, đèn tín hiệu vẫn chưa còn được tắt .
"An Tâm em phải bình an đấy"
Sau vài phút, điện thoại của anh đã reo lên .
"Lão đại chị dâu hiện giờ đang ở tại 1 bệnh viện trung tâm của thành phố !"
"Bệnh viện sao ?"
"Được rồi "
Nói xong anh hoảng hớt mà đứng dậy rời đi .
"Ây đại ca , anh có thấy dạo gần đây lão đại của chúng ta rất khác thường không"
"Khác thường chỗ nào ?"
"Haizzz thì bình thường trời bên ngoài mà mưa thì lão đại sẽ ở lại đây còn giờ thì ..."
"Cậu bớt miệng đi để lão đại nghe được là cậu không xong đâu "
"A hay là có khi lão đại đang yêu rồi không"
"Tôi nói câu im mà !"
"Ay ay da tha ra di dai ca dau qua ! Em khong dam nua dau ma "
Chiếc xe sang trọng của ảnh dần lăn bánh , hai bên là đoàn người cúi chào cho đến khi chiếc xe đi khuất .
Ngược lại ở chỡ An Tâm do trời mưa to mà Lăng Thẩm lại không mang áo mưa nên hai người tạm thời đang trú mưa ở quán lấu đó .
"Lăng Thẩm hay là anh ở đây nhé em sang bên kia đường mua áo mưa rồi chúng ta cùng về "
"Thôi đi em trời mưa to vậy qua kia nguy hiểm lắm !"
"Không sao đâu, em có mang theo ô. Vả lại chúng ta cũng không thể đứng đây mãi thế được "
"Vậy để anh đi mua cho."
"Nhưng ..."
"Không sao mà"
Nói rồi Lăng Thấm lấy chiếc ô từ tay của cô sau đó đi đến tiệm bên kia đg
Từ lúc anh rời đi cô đều dõi theo . Bỗng từ đằng xa có một chiếc ô tô lao nhanh đến . Trong tình thế đó cô liền không nghĩ nhiều mà vừa chạy vừa gọi lớn .
"Lăng Thẩm, cẩn thận "
Cô chạy đến xô anh sang 1 bên còn mình thì không kịp né tránh mà đã .
"Rầm ..."
Chiếc xe ô tô sau khi đâm thì liền rời đi. Nhìn thây hình ảnh của người con gái mình yêu vì cứu mình mà đang dần ngã quy xuống mặt đường. Anh đã gọi lớn :
"Cố An Tâm....."
Lăng Thẩm lao nhanh đến ôm lấy cô vào lòng mình mà gọi lớn. Nhưng dường như cô đã không còn nghe anh nữa . Sự việc xảy ra quá vội vã khiến anh không thể phản ứng kịp . Mọi người xung quanh thấy vậy cũng nhốn nháo cả lên . Dưới cơn mưa tầm tã anh chỉ biết cầu cho cô không gặp bất cứ chuyện gì cả .
Chủ quán lẩu cũng là chú lý hồi nãy liền gấp gáp gọi xe cứu thương, chiếc xe vừa đến anh đã vội bế cô lên và rời đi ô nó bị h
Về phía Âu Dương Cảnh Thần do vẫn chưa biết chuyện giừ cứ tưởng cô đã quay trở nên vừa mới vào bên trong biệt thự đã đưa ánh mắt tìm kiếm hình bóng cô .
"Dì Trương, An Tâm đi ngủ rồi sao ?"
"Dạ tôi tưởng cô ấy đi với cậu ạ !"
"Vậy là cô ấy vẫn chưa về sao ?"
"Dạ vâng ạ !"
Lúc này anh cũng cảm thấy có cái gì đó không lành nên đành rút điện thoại ra gọi cho cô. Dù chuông điện thoại vãn reo nhưng lại không có ai bốc máy .
Gọi cho cô mãi không được anh liền bấm gọi số khác .
"Dạ lão đại có gì căn dặn ạ !"
"Cậu điều tra chơ tơi xem Cố An Tâm bây giờ cô ấy đang ở đâu . Nhanh lên !"
Giọng điệu của anh thay đối 360 độ luôn, lúc này anh vừa tức giận lại vừa lo lăng cô sẽ xảy ra chuyện không hay.
Ở tại bệnh viện trung tâm của thành phố, Lăng Thẩm vẫn đang đi qua đi lại không ngừng nghỉ, đèn tín hiệu vẫn chưa còn được tắt .
"An Tâm em phải bình an đấy"
Sau vài phút, điện thoại của anh đã reo lên .
"Lão đại chị dâu hiện giờ đang ở tại 1 bệnh viện trung tâm của thành phố !"
"Bệnh viện sao ?"
"Được rồi "
Nói xong anh hoảng hớt mà đứng dậy rời đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.