Chương 38
Minh Phương
16/10/2024
Sau khi đưa cô vào phòng đặt cô xuống giường xong anh liền bảo dì Trương thay đồ cho cô và cho gọi bác sĩ đến.
Lòng anh như lửa đốt chỉ sợ cô sẽ có chuyện . Miệng liên tục hỏi bác sĩ .
“Có ấy sao rồi ?”
Đến vị bác sĩ kia cũng phải nhịn cười vì từ trước đến nay chưa thấy anh vì ai mà cuống cuồng lên như thế .
“Dạ thưa Âu thiếu, cô ấy do quá hoảng sợ nên dẫn đến tình trạng sốt cao . Tôi đã kê cho 1 đơn thuốc và vừa mới tiêm một liều thuốc an thần nên cô ấy sẽ nghỉ ngơi thêm 1 lúc nữa .”
“Được rồi không còn việc gì thì ông lui xuống đi !”
“Dạ vậy tôi xin phép đi trước .”
Anh ngồi xuống giường bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, nhìn
I guơng mặt cô xanh xao mà anh thương cô vô cùng. Chuyện lần này cũng là vì sự hậu đậu của anh nên mới thành ra như vậy.
Anh thì thần bên tai cô.
“An Tâm à em nghỉ ngơi cho tốt nhé !”
Nói xong anh đặt tay cô ngay ngắn lại rồi đắp chăn lại cho cô sau đó đi ra khỏi phòng .
Bước vào phòng làm việc của mình anh gọi cho Hàn Tinh gọi người đàn ông kia vào . Lúc trước cậu ta chưa biết An Tâm là ai nên chẳng thấy sợ hãi, giờ biết rõ vị thế của cô thì mặt liền đen như đít nồi, tay chân bủn rủn bước vào phòng.
“Lão đại có chuyện kêu gọi em ạ !”
“Tôi chỉ là sực nhớ ra 1 chuyện, anh có bảo là cần phải xử lý 1 cô gái .
“Lão đại em biết mình sai rồi mong anh bỏ qua . Tôi thật sự không biết đó là chị dâu nếu không em làm sao có thể có cái gan lớn đến thế cơ chứ!”
“Ồ thì ra là vậy !”
“Nhưng mà cậu biết đấy từ trước đến nay tôi đều rất ghét ai đó làm tổn thương hay đụng đến đồ của tôi. Vậy mà.....”
“Tôi...tôi... bt lỗi của mình rồi!”
Nói rồi anh ta rút ra một con dao từ trong áo đâm thẳng vào tay của mình mà không một câu la hét nào .
“Haizz cũng coi như cậu biết điều.”
Xong đó anh liếc mắt nhìn sang Hàn Tinh ngụ ý đưa hắn ta xuống và dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ . Trút giận đã xong anh dành mọi thời gian ở bên cô, mong từng giây từng phút muốn cô tỉnh lại .
Mãi cho đến gần tối cô mới dần dần tỉnh dậy . Tính ngời dậy nhưng cơn đâu ở đầu cũng như ở sau cổ đã khiến cô khó khăn trong việc ngồie lên . Thấy thế anh liền tiến lại gần và đỡ cô ngồi dậy, đưa cho cô một ly nước uống cho đỡ khát .
“An Tâm em uống chút nước đi .”
Cô không đáp lại anh chỉ đưa tay ra lấy ly nước để uống . Thật ra lúc này cũng do cô quá mệt nên cũng không có sức mà hỏi anh này nọ.
Uống xong anh đặt cô nằm xuống đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài . Anh vừa ra ngoài thì cô đã bật khóc, nghĩ đến chuyện lúc đó trong căn phòng ấy cô thật sự rất sợ.
Lau đi hai hàng nước mắt cô tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ lên không thể yếu đuối như thế được . Trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ .
***Mình có thể rời khỏi biệt thự này mà ****
Đúng cô thật sự muốn rời khỏi nơi quái quỷ này . Nếu không sợ một ngày cô
sẽ không còn cái mạng mà ra khỏi nơi này .Nhưng bây giờ cô không có sức để rời đi chỉ đành ở lại đây nghỉ ngơi 1 chút nữa .
Cùng với sự chăm sóc nhiệt tình của Cảnh Thần mà cô đã sớm khỏi.
Buổi trưa hôm đó cô lấy hết can đảm để nói với anh ta .
“Thiếu gia tôi có việc muốn nói .”
“Có việc gì em cứ nói đi !”
“Nhưng mà trước khi nói tôi muốn hỏi anh, liệu anh có chấp nhận cho tôi không ?”
“Nhưng phải là chuyện gì mới được cơ chứ .”
“Anh phải hứa sẽ chấp nhận đi rồi tôi mới nói ”
“Được vậy anh hứa với em.”
“Được, anh nhớ giữ lấy lời đấy . Tôi không còn muốn làm việc ở đây nữa, tôi muốn trở về nhà của mình . Anh có thể để tôi đi được không.”
Ánh mắt của anh đang vui vẻ chờ vào câu nói của cô . Ai có dè cô nói vậy khiến anh cứng đờ không biết đáp lại thế nào .
“Chuyện này không được!”
“Tại sao lại không được chứ? Chẳng phải tôi chỉ đến đây đi làm thôi sao ! Chuyện tôi không làm nữa nghỉ việc cũng là điều dĩ nhiên thôi mà.”
“Chúng ta đã kí kết hợ đồng trong đó ghi em phải làn ở đây 10 năm cơ mà.
“Cái gì cơ 10 năm sao ? Anh đùa tôi ư rõ ràng lúc đầu chỉ có 3 năm thôi mà!”
“Em quên rằng sau đó em đã kí vào 1 bản hợp đồng khác rồi đấy à !”
“Anh....anh là do anh gài tôi !”
“Đó là do em không đọc kĩ vã lại trc đó kí hợp đồng 3 năm kể ra cũng chưa hết thời gian quy định
“Vậy tôi đền hợp đồng cho anh là được chứ gì .”
“Hức em có biết hợp đồng đó là bao nhiêu không.
Nói rồi anh bế cô đang nằm ở trên giường lên mặc cho cô khó chịu bảo bỏ xuống, anh bế cô qua phòng làm việc của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một bản hợp đồng . Sau đó đưa cho cô xem .
Khi cô lật đến trang cuối cùng thì phải gọi là hết hồn với con số khổng lồ này .
"Hȧ .....
Tận 3000 tỷ sau .”
Tuy với anh nó chẳng đáng giá là bao nhưng với cô là cả 1 số tiền rất lớn có khi làm cả đời còn chưa kím được . Vậy mà cô còn dám mạnh miệng nói đền bù hợp đồng .Thật dự là làm trò cười cho anh mà .
“Bây giờ em vẫn muốn bồi thường đấy chứ !”
“Đương nhiên rồi nhưng anh phải từ từ chứ !”
Nói rồi cô bỏ anh ở lại mà chạy nhanh về phòng của mình . Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải rời khỏi đâyyyy
Lòng anh như lửa đốt chỉ sợ cô sẽ có chuyện . Miệng liên tục hỏi bác sĩ .
“Có ấy sao rồi ?”
Đến vị bác sĩ kia cũng phải nhịn cười vì từ trước đến nay chưa thấy anh vì ai mà cuống cuồng lên như thế .
“Dạ thưa Âu thiếu, cô ấy do quá hoảng sợ nên dẫn đến tình trạng sốt cao . Tôi đã kê cho 1 đơn thuốc và vừa mới tiêm một liều thuốc an thần nên cô ấy sẽ nghỉ ngơi thêm 1 lúc nữa .”
“Được rồi không còn việc gì thì ông lui xuống đi !”
“Dạ vậy tôi xin phép đi trước .”
Anh ngồi xuống giường bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, nhìn
I guơng mặt cô xanh xao mà anh thương cô vô cùng. Chuyện lần này cũng là vì sự hậu đậu của anh nên mới thành ra như vậy.
Anh thì thần bên tai cô.
“An Tâm à em nghỉ ngơi cho tốt nhé !”
Nói xong anh đặt tay cô ngay ngắn lại rồi đắp chăn lại cho cô sau đó đi ra khỏi phòng .
Bước vào phòng làm việc của mình anh gọi cho Hàn Tinh gọi người đàn ông kia vào . Lúc trước cậu ta chưa biết An Tâm là ai nên chẳng thấy sợ hãi, giờ biết rõ vị thế của cô thì mặt liền đen như đít nồi, tay chân bủn rủn bước vào phòng.
“Lão đại có chuyện kêu gọi em ạ !”
“Tôi chỉ là sực nhớ ra 1 chuyện, anh có bảo là cần phải xử lý 1 cô gái .
“Lão đại em biết mình sai rồi mong anh bỏ qua . Tôi thật sự không biết đó là chị dâu nếu không em làm sao có thể có cái gan lớn đến thế cơ chứ!”
“Ồ thì ra là vậy !”
“Nhưng mà cậu biết đấy từ trước đến nay tôi đều rất ghét ai đó làm tổn thương hay đụng đến đồ của tôi. Vậy mà.....”
“Tôi...tôi... bt lỗi của mình rồi!”
Nói rồi anh ta rút ra một con dao từ trong áo đâm thẳng vào tay của mình mà không một câu la hét nào .
“Haizz cũng coi như cậu biết điều.”
Xong đó anh liếc mắt nhìn sang Hàn Tinh ngụ ý đưa hắn ta xuống và dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ . Trút giận đã xong anh dành mọi thời gian ở bên cô, mong từng giây từng phút muốn cô tỉnh lại .
Mãi cho đến gần tối cô mới dần dần tỉnh dậy . Tính ngời dậy nhưng cơn đâu ở đầu cũng như ở sau cổ đã khiến cô khó khăn trong việc ngồie lên . Thấy thế anh liền tiến lại gần và đỡ cô ngồi dậy, đưa cho cô một ly nước uống cho đỡ khát .
“An Tâm em uống chút nước đi .”
Cô không đáp lại anh chỉ đưa tay ra lấy ly nước để uống . Thật ra lúc này cũng do cô quá mệt nên cũng không có sức mà hỏi anh này nọ.
Uống xong anh đặt cô nằm xuống đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài . Anh vừa ra ngoài thì cô đã bật khóc, nghĩ đến chuyện lúc đó trong căn phòng ấy cô thật sự rất sợ.
Lau đi hai hàng nước mắt cô tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ lên không thể yếu đuối như thế được . Trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ .
***Mình có thể rời khỏi biệt thự này mà ****
Đúng cô thật sự muốn rời khỏi nơi quái quỷ này . Nếu không sợ một ngày cô
sẽ không còn cái mạng mà ra khỏi nơi này .Nhưng bây giờ cô không có sức để rời đi chỉ đành ở lại đây nghỉ ngơi 1 chút nữa .
Cùng với sự chăm sóc nhiệt tình của Cảnh Thần mà cô đã sớm khỏi.
Buổi trưa hôm đó cô lấy hết can đảm để nói với anh ta .
“Thiếu gia tôi có việc muốn nói .”
“Có việc gì em cứ nói đi !”
“Nhưng mà trước khi nói tôi muốn hỏi anh, liệu anh có chấp nhận cho tôi không ?”
“Nhưng phải là chuyện gì mới được cơ chứ .”
“Anh phải hứa sẽ chấp nhận đi rồi tôi mới nói ”
“Được vậy anh hứa với em.”
“Được, anh nhớ giữ lấy lời đấy . Tôi không còn muốn làm việc ở đây nữa, tôi muốn trở về nhà của mình . Anh có thể để tôi đi được không.”
Ánh mắt của anh đang vui vẻ chờ vào câu nói của cô . Ai có dè cô nói vậy khiến anh cứng đờ không biết đáp lại thế nào .
“Chuyện này không được!”
“Tại sao lại không được chứ? Chẳng phải tôi chỉ đến đây đi làm thôi sao ! Chuyện tôi không làm nữa nghỉ việc cũng là điều dĩ nhiên thôi mà.”
“Chúng ta đã kí kết hợ đồng trong đó ghi em phải làn ở đây 10 năm cơ mà.
“Cái gì cơ 10 năm sao ? Anh đùa tôi ư rõ ràng lúc đầu chỉ có 3 năm thôi mà!”
“Em quên rằng sau đó em đã kí vào 1 bản hợp đồng khác rồi đấy à !”
“Anh....anh là do anh gài tôi !”
“Đó là do em không đọc kĩ vã lại trc đó kí hợp đồng 3 năm kể ra cũng chưa hết thời gian quy định
“Vậy tôi đền hợp đồng cho anh là được chứ gì .”
“Hức em có biết hợp đồng đó là bao nhiêu không.
Nói rồi anh bế cô đang nằm ở trên giường lên mặc cho cô khó chịu bảo bỏ xuống, anh bế cô qua phòng làm việc của mình, từ trong ngăn tủ lấy ra một bản hợp đồng . Sau đó đưa cho cô xem .
Khi cô lật đến trang cuối cùng thì phải gọi là hết hồn với con số khổng lồ này .
"Hȧ .....
Tận 3000 tỷ sau .”
Tuy với anh nó chẳng đáng giá là bao nhưng với cô là cả 1 số tiền rất lớn có khi làm cả đời còn chưa kím được . Vậy mà cô còn dám mạnh miệng nói đền bù hợp đồng .Thật dự là làm trò cười cho anh mà .
“Bây giờ em vẫn muốn bồi thường đấy chứ !”
“Đương nhiên rồi nhưng anh phải từ từ chứ !”
Nói rồi cô bỏ anh ở lại mà chạy nhanh về phòng của mình . Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải rời khỏi đâyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.