Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 30: Tử Thiên công tác trở về.
Ninh Thị
13/05/2023
"Ding dong!"
Thấy có tiếng bấm chuông , người giúp việc vội vàng chạy xuống lầu mở cửa. Ông Khánh cuối cùng cũng về.
" Ông chủ!" Người giúp việc kính cẩn cúi chào một tiếng.
" Con bé sao rồi?" Ông vô cùng lo lắng hỏi tình hình từ người giúp việc.
" Dạ ....cô chủ không sao ạ." Người giúp việc thành thật trả lời.
Ông Khánh tức điên lên. Thật đúng như là một trò đùa mà! Các người đang coi ông là một con rối sao? Ông thì đang họp để chuẩn bị cho dự án tiếp theo thì nhận được tin nhắn thì phải trở về. Phải! Người giúp việc không gọi được cho ông liền nhắn tin phản hồi lại. Có điều không sao là tốt rồi.
Ông định tính lên lầu thăm con gái đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Có lẽ ông trở lại công ty, đằng nào mọi việc vẫn đang chờ ông giải quyết.
Thấy ông Khánh lặng người rời khỏi nhà, nhưng người giúp việc không hỏi cũng chẳng níu kéo ông ấy lại. Có lẽ ông ấy đã quá là mệt mỏi trong chuyện tình ái của Hạ Nhi rồi.
---------------------------
Sáng sớm hôm sau Hà Anh ngồi tại quán cà phê quen thuộc gần tập đoàn Hoàng Nghị.
Cô chờ anh cũng rất là lâu, anh đi có mấy ngày thôi mà cứ như đi hẳn chục năm không bằng.
Vui mừng, lo lắng, cảm xúc không biết phải tả như thế nào, đúng là người mới yêu có khác , lúc nào cũng có một năng lượng gì đó làm cho con người ta phấn chấn hẳn lên.
" Híc ! Trời mưa rồi! Nếu trời này là mùa hè thì tốt biết bao, sẽ cảm nhận được được sự mát mẻ trong con mưa chứ không phải là cái rét thấu xương như bây giờ." Hà Anh nhìn về phía bên ngoài cửa kính , quan sát mọi thứ xảy ra xung quanh cô.
" Mùa hè chỉ cần một ly cà phê sữa chua xay đá, mùa đông chỉ cần một tách cà phê sữa nóng,vậy là đủ rồi."
Đúng ! Bây giờ thành phố bắt đầu lập đông, buổi sáng Hà Anh bước chân ra khỏi nhà cô phải mang theo một chiếc áo khoác dày, Tử Thiên mà biết cô rét được liệu có mắng cô không?
Trong lúc chờ đợi Tử Thiên đến , Hà Anh cầm quyển sổ cô thường hay mang trong người ,vạch sẵn kế hoạch hôm nay phải làm gì.
" Hôm nay gặp anh Tử Thiên xong thì mình sẽ đi mua ít đồ bổ cho bà ngoại, xong xuôi rồi đi làm..... Ý!!!anh ấy mấy ngày đi ra ngoài tỉnh , thế thì phải đòi quà anh ấy mới được!"
" Quà gì ta? Nhưng quên mất không đòi quà thì phải làm sao? Tự dưng quê một cục ra."
" Không được! Mình phải là người con gái ngay thẳng , không thể một chút ngọt ngào thấm vào người mà lại đòi hỏi thêm được."
" Như vậy, sẽ bị người nhà đối phương hiểu lầm và khinh thường đó."
" Mình phải tu tâm dưỡng tính, rèn dũa bản thân, luôn luôn nỗ lực, rồi lột xác thành công. A hi hi !"
Hà Anh vừa ghi chú vừa lẩm bẩm trong miệng nên không để ý phía sau có hình bóng của ai đó.
" Bây giờ sao vẫn chưa thấy ai tới nhỉ? Lâu thế!" Hà Anh nhìn qua cửa kính xem phía ngoài ngóng chờ Tử Thiên.
" Hay vẫn chờ một chút! Chắc anh ấy đang bận."
" Cho mình gửi green latte ." Một giọng nói trầm ấm quen thuộc thoang thoảng ở phía sau.
" Ừm ! Mình cảm ơn, bạn cứ để trên bàn giúp mình."
Green latte một thức uống nhẹ nhàng mà cô được cho là một trong những tín đồ của thức uống đó ..... Ơ ! nhưng mà từ nãy đến giờ cô đã gọi cái gì đâu?
Hà Anh quay lại và ngước nhìn về phía sau, cô giật mình vội gấp lại quyển sổ trên tay ấp úng nói.
" Anh .... Anh đến từ khi nào thế?" Anh mau ngồi đi."
Thấy Tử Thiên không nói gì, Hà Anh càng thêm lo lắng.
Ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô nhưng cô lại sợ ánh mắt này từ anh.
Sao phải sợ! Có tật giật mình à? Chắc chắn anh ấy vừa mới tới thôi, không có gì cả! Cô không hề nói xấu anh gì hết.
Ha ha! Là cô lo sợ những lời nói nhảm khi nãy liệu anh có nghe thấy gì không?
.........
" Em đợi tôi lâu chưa?" Tử Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Hà Anh lắc nhẹ cái đầu cho qua chuyện.
Tử Thiên xoa nhẹ đầu cô rồi tiến đến ngồi phía đối diện , tự dưng Hà Anh cảm giác âm thanh ở nơi này bị chặn lại, chỉ còn mỗi giọng nói giữa anh và cô.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng rồi, cuối cùng cũng được nghe thấy giọng nói quen thuộc này. U là trời ! Vừa sợ vừa thích! Hi hi.
" Cảm ơn anh gọi đồ uống cho em!" Hà Anh nhẹ nhàng cảm ơn.
Thật ra anh cũng không biết cô gọi đồ uống chưa, vì bình thường thấy cô hay uống cà phê sữa chua hay trà sữa là cùng.
Nay anh đổi vị thay cô.Không biết cô có thích đồ uống này hay không?
" Anh uống gì không? Menu nè!" Nói rồi cô đưa cuốn menu cho anh.
" Tôi gọi rồi , chờ một chút , họ đang chuẩn bị."
" Oh" cô lo hơi dư thừa rồi.
" Đợt công tác vừa rồi mọi chuyện ổn cả chứ ạ?"
Chỉ thấy Tử Thiên gật đầu một cái, Hà Anh lo lắng không biết lại có chuyện gì nữa đây mà sao trông anh có vẻ nghiêm nghị đến như vậy.
Hay là anh ấy vẫn còn để ý chuyện khi trước nhỉ? Haizz chắc anh ấy không nhỏ mọn đến mức thế chứ! Hu hu!
A!!! Tất cả đều là do lỗi của cô. Bây giờ chỉ cần anh quên đi thì mọi khúc mắc trong lòng đều được gỡ bỏ.
Không thể để mọi chuyện đi quá xa được. Hà Anh mặt dày dò hỏi.
" Anh vẫn còn nhớ tới chuyện cũ đúng không?" Từng câu từng chữ cô thốt ra yếu ớt đến nỗi cứ như kiểu hết hơi vậy.
Tử Thiên ngây người ra nhìn cô nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cùng với bộ mặt bất cần.
Nhưng anh càng làm như vậy thì cô càng hoang mang, vậy tức là mọi chuyện đúng như dự đoán của Hà Anh.
Xấu hổ , không biết nên nói sao. Tại sao hôm đấy cô ngu ngốc đến như vậy.
" Hi hi! Anh Thiên, thật ra hôm đó chúng ta vẫn chưa công khai hẹn hò, em sợ mẹ em hiểu lầm, nên là em...."
" Hôm đó em không cố ý đâu, lúc đó chỉ là bất đắc dĩ. Thật không ngờ em lại hành động dại khờ đến như thế. Em xin lỗi , anh có thể thông cảm giúp em được không? Hu hu!"
Quả thật , Tử Thiên không phải là người không biết điều. Cho dù xuất thân của anh khác xa so với Hà Anh nhưng không vì thế mà anh trách móc các kiểu nọ kia. Tuy nhiên , đó chỉ đối với Hà Anh, riêng người khác anh cho bay màu từ lâu rồi.
Tử Thiên không để bụng chuyện đó , nhưng đây là do Hà Anh nhắc lại nên anh mới chợt nhớ lại.
Nhưng cô thật là đáng yêu, anh thích dáng vẻ cô như này.
Hà Anh giải thích này nọ kia nhưng vẫn chưa thấy anh nói gì. Vẫn là bộ mặt lạnh băng đó không hề có cảm xúc thật khiến cho người ta không rét mà run.
Nhưng mà sau ba ngày không gặp , ít ra anh vẫn phải nói gì chứ?
Không đúng ! Không đúng! Khi nãy anh xoa đầu cô chắc không phải vấn đề đó đâu.
Nhưng lỡ đó chỉ là chiêu sói dụ thỏ vào bẫy thì sao?
Ây ya! Hà Anh ơi Hà Anh! Mi đang nghĩ gì trong đầu thế? Mọi chuyện rối tung hết cả lên rồi kìa .
Bình tĩnh , bình tĩnh mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Đột nhiên Tử Thiên bật cười một tiếng, trông điệu cười của anh kìa thật sảng khoái làm sao.
Thì ra từ khi nãy đến giờ là anh đang chọc cô, nhìn khuôn mặt của Hà Anh với hàng trăm sắc thái khó coi thì anh đủ hiểu mọi chuyện đang diễn ra tới đâu.
" Anh....!?..... Sao anh lại cười em?" Hà Anh biết là mình đang bị Tử Thiên trêu chọc, vốn dỗi không thể nói lên lời nhưng cô vẫn tỏ ra mình ngây thơ chưa hiểu gì cả.
" Mình gửi cà phê ạ" nhân viên phục vụ đưa cốc cà phê cho Tử Thiên.
" Cám ơn!" Một câu nói cộc lốc thốt ra từ miệng Hà Anh cùng với ngữ điệu nặng nhọc xem ra có vẻ như cô đang giận.
" Tính ra không bằng những gì em viết trong quyển nhật kí"
" Này nha, trong này toàn là những thứ..... bí mật!"
Tử Thiên dùng ánh mắt đó nhìn cô. Anh tưởng anh doạ sợ được cô bằng đôi mắt đó sao. Hà Anh không sợ đâu.
" Bí mật gì không biết tôi có thể biết?"
Là anh đang có dò hỏi? Thôi rồi, nó chỉ là quyển sổ ghi kế hoạch của cô và chi tiêu tài chính thôi mà.
Là anh đang nghĩ cô đang nói xấu ? Hiểu lầm càng được chồng chất thêm hiểu lầm.
Thà khi nãy cô thành thật còn hơn, đúng là đồ ngốc.
" Hì !trong này chỉ là kế hoạch thu chi của em , mọi thứ em thu gì , tiêu gì em đều ghi vào trong này để siết chặt chi tiêu."
" Nó chỉ là phương thức thủ công , tuy nhiên nó rất là hữu nghiệm. Ngày nay công nghệ phát triển cũng đồng thời theo đó các ứng dụng quản lý chi tiêu cũng phát hành theo , các ứng dụng đó tuy là tiện lợi nhưng mà hiện nay trên thị trường nhiều ứng dụng quản lý chi tiêu của các nhà phát triển khác nhau mà sử dụng ứng dụng thì không thấy điểm nào khác biệt, khiến cho người dùng cảm thấy bị loạn và sẽ chán dần theo thời gian, em nghĩ các nhà phát triển hãy tạo ra điểm khác biệt để giữ chân người dùng."
" Nhưng đây chỉ là phần mềm tiện ích nên ít dung lượng thì tuy nhiên bên trong cũng sẽ đơn giản thôi. Nhưng càng để lâu mà không dùng đến thì sẽ trở thành rác trong di động."
" Còn riêng em, em thích ghi chú bằng tay tại vì nó khiến em đau đầu. Cũng chính vì sự đau đầu này mà hàng tháng não em được hoạt động."
" Thật ra.... Trong quyển sổ này chẳng có một cái bí mật gì cả."
Chưa đánh đã khai quả thật chỉ có mỗi Hà Anh.
Tuy nhiên những lời khi nãy của cô đã góp phần vào ý tưởng của anh sắp tới.
Tử Thiên chỉ cười trừ , anh biết là cô đâu có gan hùm để mà ăn. Thoáng chốc anh chốt một câu.
" Mấy ngày này ,em! Có ổn không?"
Hà Anh tưởng anh đang nói đùa, cứ nghĩ cô vì anh doạ cô mấy ngày vì vụ cho tổng tài trốn trong gầm bàn. Thật ra anh đang quan tâm thật lòng.
Hôm trước bố của Hạ Nhi có gọi điện cho Tử Thiên mục đích chính là hỏi lí do tại sao chia tay con gái ông ta.
Lần này mọi chuyện phải rạch ròi rõ ràng, nếu không người bị tổn thương chắc chắn sẽ là người con gái anh yêu đang ngồi ngay đối diện.
Hà Anh ngây thơ vẫn còn đùa cợt ngược lại được.
" Em thì làm gì chứ! Mấy ngày này em vẫn ổn mà còn vui vẻ hẳn ra." Hà Anh vui vẻ trả lời.
" Đưa tay em đây." Tử Thiên nhẹ nhàng khẩn cầu.
Tuy Hà Anh không hiểu gì nhưng vẫn thuận tay mà đưa cho anh nắm.
Anh nắm và xoa tay một lúc lâu rồi nói một câu ẩn ý.
" Mong em sau này vẫn giữ tâm hồn lạc quan như hiện tại."
Hà Anh nghe xong có chút rùng mình, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Thấy có tiếng bấm chuông , người giúp việc vội vàng chạy xuống lầu mở cửa. Ông Khánh cuối cùng cũng về.
" Ông chủ!" Người giúp việc kính cẩn cúi chào một tiếng.
" Con bé sao rồi?" Ông vô cùng lo lắng hỏi tình hình từ người giúp việc.
" Dạ ....cô chủ không sao ạ." Người giúp việc thành thật trả lời.
Ông Khánh tức điên lên. Thật đúng như là một trò đùa mà! Các người đang coi ông là một con rối sao? Ông thì đang họp để chuẩn bị cho dự án tiếp theo thì nhận được tin nhắn thì phải trở về. Phải! Người giúp việc không gọi được cho ông liền nhắn tin phản hồi lại. Có điều không sao là tốt rồi.
Ông định tính lên lầu thăm con gái đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Có lẽ ông trở lại công ty, đằng nào mọi việc vẫn đang chờ ông giải quyết.
Thấy ông Khánh lặng người rời khỏi nhà, nhưng người giúp việc không hỏi cũng chẳng níu kéo ông ấy lại. Có lẽ ông ấy đã quá là mệt mỏi trong chuyện tình ái của Hạ Nhi rồi.
---------------------------
Sáng sớm hôm sau Hà Anh ngồi tại quán cà phê quen thuộc gần tập đoàn Hoàng Nghị.
Cô chờ anh cũng rất là lâu, anh đi có mấy ngày thôi mà cứ như đi hẳn chục năm không bằng.
Vui mừng, lo lắng, cảm xúc không biết phải tả như thế nào, đúng là người mới yêu có khác , lúc nào cũng có một năng lượng gì đó làm cho con người ta phấn chấn hẳn lên.
" Híc ! Trời mưa rồi! Nếu trời này là mùa hè thì tốt biết bao, sẽ cảm nhận được được sự mát mẻ trong con mưa chứ không phải là cái rét thấu xương như bây giờ." Hà Anh nhìn về phía bên ngoài cửa kính , quan sát mọi thứ xảy ra xung quanh cô.
" Mùa hè chỉ cần một ly cà phê sữa chua xay đá, mùa đông chỉ cần một tách cà phê sữa nóng,vậy là đủ rồi."
Đúng ! Bây giờ thành phố bắt đầu lập đông, buổi sáng Hà Anh bước chân ra khỏi nhà cô phải mang theo một chiếc áo khoác dày, Tử Thiên mà biết cô rét được liệu có mắng cô không?
Trong lúc chờ đợi Tử Thiên đến , Hà Anh cầm quyển sổ cô thường hay mang trong người ,vạch sẵn kế hoạch hôm nay phải làm gì.
" Hôm nay gặp anh Tử Thiên xong thì mình sẽ đi mua ít đồ bổ cho bà ngoại, xong xuôi rồi đi làm..... Ý!!!anh ấy mấy ngày đi ra ngoài tỉnh , thế thì phải đòi quà anh ấy mới được!"
" Quà gì ta? Nhưng quên mất không đòi quà thì phải làm sao? Tự dưng quê một cục ra."
" Không được! Mình phải là người con gái ngay thẳng , không thể một chút ngọt ngào thấm vào người mà lại đòi hỏi thêm được."
" Như vậy, sẽ bị người nhà đối phương hiểu lầm và khinh thường đó."
" Mình phải tu tâm dưỡng tính, rèn dũa bản thân, luôn luôn nỗ lực, rồi lột xác thành công. A hi hi !"
Hà Anh vừa ghi chú vừa lẩm bẩm trong miệng nên không để ý phía sau có hình bóng của ai đó.
" Bây giờ sao vẫn chưa thấy ai tới nhỉ? Lâu thế!" Hà Anh nhìn qua cửa kính xem phía ngoài ngóng chờ Tử Thiên.
" Hay vẫn chờ một chút! Chắc anh ấy đang bận."
" Cho mình gửi green latte ." Một giọng nói trầm ấm quen thuộc thoang thoảng ở phía sau.
" Ừm ! Mình cảm ơn, bạn cứ để trên bàn giúp mình."
Green latte một thức uống nhẹ nhàng mà cô được cho là một trong những tín đồ của thức uống đó ..... Ơ ! nhưng mà từ nãy đến giờ cô đã gọi cái gì đâu?
Hà Anh quay lại và ngước nhìn về phía sau, cô giật mình vội gấp lại quyển sổ trên tay ấp úng nói.
" Anh .... Anh đến từ khi nào thế?" Anh mau ngồi đi."
Thấy Tử Thiên không nói gì, Hà Anh càng thêm lo lắng.
Ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô nhưng cô lại sợ ánh mắt này từ anh.
Sao phải sợ! Có tật giật mình à? Chắc chắn anh ấy vừa mới tới thôi, không có gì cả! Cô không hề nói xấu anh gì hết.
Ha ha! Là cô lo sợ những lời nói nhảm khi nãy liệu anh có nghe thấy gì không?
.........
" Em đợi tôi lâu chưa?" Tử Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Hà Anh lắc nhẹ cái đầu cho qua chuyện.
Tử Thiên xoa nhẹ đầu cô rồi tiến đến ngồi phía đối diện , tự dưng Hà Anh cảm giác âm thanh ở nơi này bị chặn lại, chỉ còn mỗi giọng nói giữa anh và cô.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng rồi, cuối cùng cũng được nghe thấy giọng nói quen thuộc này. U là trời ! Vừa sợ vừa thích! Hi hi.
" Cảm ơn anh gọi đồ uống cho em!" Hà Anh nhẹ nhàng cảm ơn.
Thật ra anh cũng không biết cô gọi đồ uống chưa, vì bình thường thấy cô hay uống cà phê sữa chua hay trà sữa là cùng.
Nay anh đổi vị thay cô.Không biết cô có thích đồ uống này hay không?
" Anh uống gì không? Menu nè!" Nói rồi cô đưa cuốn menu cho anh.
" Tôi gọi rồi , chờ một chút , họ đang chuẩn bị."
" Oh" cô lo hơi dư thừa rồi.
" Đợt công tác vừa rồi mọi chuyện ổn cả chứ ạ?"
Chỉ thấy Tử Thiên gật đầu một cái, Hà Anh lo lắng không biết lại có chuyện gì nữa đây mà sao trông anh có vẻ nghiêm nghị đến như vậy.
Hay là anh ấy vẫn còn để ý chuyện khi trước nhỉ? Haizz chắc anh ấy không nhỏ mọn đến mức thế chứ! Hu hu!
A!!! Tất cả đều là do lỗi của cô. Bây giờ chỉ cần anh quên đi thì mọi khúc mắc trong lòng đều được gỡ bỏ.
Không thể để mọi chuyện đi quá xa được. Hà Anh mặt dày dò hỏi.
" Anh vẫn còn nhớ tới chuyện cũ đúng không?" Từng câu từng chữ cô thốt ra yếu ớt đến nỗi cứ như kiểu hết hơi vậy.
Tử Thiên ngây người ra nhìn cô nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cùng với bộ mặt bất cần.
Nhưng anh càng làm như vậy thì cô càng hoang mang, vậy tức là mọi chuyện đúng như dự đoán của Hà Anh.
Xấu hổ , không biết nên nói sao. Tại sao hôm đấy cô ngu ngốc đến như vậy.
" Hi hi! Anh Thiên, thật ra hôm đó chúng ta vẫn chưa công khai hẹn hò, em sợ mẹ em hiểu lầm, nên là em...."
" Hôm đó em không cố ý đâu, lúc đó chỉ là bất đắc dĩ. Thật không ngờ em lại hành động dại khờ đến như thế. Em xin lỗi , anh có thể thông cảm giúp em được không? Hu hu!"
Quả thật , Tử Thiên không phải là người không biết điều. Cho dù xuất thân của anh khác xa so với Hà Anh nhưng không vì thế mà anh trách móc các kiểu nọ kia. Tuy nhiên , đó chỉ đối với Hà Anh, riêng người khác anh cho bay màu từ lâu rồi.
Tử Thiên không để bụng chuyện đó , nhưng đây là do Hà Anh nhắc lại nên anh mới chợt nhớ lại.
Nhưng cô thật là đáng yêu, anh thích dáng vẻ cô như này.
Hà Anh giải thích này nọ kia nhưng vẫn chưa thấy anh nói gì. Vẫn là bộ mặt lạnh băng đó không hề có cảm xúc thật khiến cho người ta không rét mà run.
Nhưng mà sau ba ngày không gặp , ít ra anh vẫn phải nói gì chứ?
Không đúng ! Không đúng! Khi nãy anh xoa đầu cô chắc không phải vấn đề đó đâu.
Nhưng lỡ đó chỉ là chiêu sói dụ thỏ vào bẫy thì sao?
Ây ya! Hà Anh ơi Hà Anh! Mi đang nghĩ gì trong đầu thế? Mọi chuyện rối tung hết cả lên rồi kìa .
Bình tĩnh , bình tĩnh mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Đột nhiên Tử Thiên bật cười một tiếng, trông điệu cười của anh kìa thật sảng khoái làm sao.
Thì ra từ khi nãy đến giờ là anh đang chọc cô, nhìn khuôn mặt của Hà Anh với hàng trăm sắc thái khó coi thì anh đủ hiểu mọi chuyện đang diễn ra tới đâu.
" Anh....!?..... Sao anh lại cười em?" Hà Anh biết là mình đang bị Tử Thiên trêu chọc, vốn dỗi không thể nói lên lời nhưng cô vẫn tỏ ra mình ngây thơ chưa hiểu gì cả.
" Mình gửi cà phê ạ" nhân viên phục vụ đưa cốc cà phê cho Tử Thiên.
" Cám ơn!" Một câu nói cộc lốc thốt ra từ miệng Hà Anh cùng với ngữ điệu nặng nhọc xem ra có vẻ như cô đang giận.
" Tính ra không bằng những gì em viết trong quyển nhật kí"
" Này nha, trong này toàn là những thứ..... bí mật!"
Tử Thiên dùng ánh mắt đó nhìn cô. Anh tưởng anh doạ sợ được cô bằng đôi mắt đó sao. Hà Anh không sợ đâu.
" Bí mật gì không biết tôi có thể biết?"
Là anh đang có dò hỏi? Thôi rồi, nó chỉ là quyển sổ ghi kế hoạch của cô và chi tiêu tài chính thôi mà.
Là anh đang nghĩ cô đang nói xấu ? Hiểu lầm càng được chồng chất thêm hiểu lầm.
Thà khi nãy cô thành thật còn hơn, đúng là đồ ngốc.
" Hì !trong này chỉ là kế hoạch thu chi của em , mọi thứ em thu gì , tiêu gì em đều ghi vào trong này để siết chặt chi tiêu."
" Nó chỉ là phương thức thủ công , tuy nhiên nó rất là hữu nghiệm. Ngày nay công nghệ phát triển cũng đồng thời theo đó các ứng dụng quản lý chi tiêu cũng phát hành theo , các ứng dụng đó tuy là tiện lợi nhưng mà hiện nay trên thị trường nhiều ứng dụng quản lý chi tiêu của các nhà phát triển khác nhau mà sử dụng ứng dụng thì không thấy điểm nào khác biệt, khiến cho người dùng cảm thấy bị loạn và sẽ chán dần theo thời gian, em nghĩ các nhà phát triển hãy tạo ra điểm khác biệt để giữ chân người dùng."
" Nhưng đây chỉ là phần mềm tiện ích nên ít dung lượng thì tuy nhiên bên trong cũng sẽ đơn giản thôi. Nhưng càng để lâu mà không dùng đến thì sẽ trở thành rác trong di động."
" Còn riêng em, em thích ghi chú bằng tay tại vì nó khiến em đau đầu. Cũng chính vì sự đau đầu này mà hàng tháng não em được hoạt động."
" Thật ra.... Trong quyển sổ này chẳng có một cái bí mật gì cả."
Chưa đánh đã khai quả thật chỉ có mỗi Hà Anh.
Tuy nhiên những lời khi nãy của cô đã góp phần vào ý tưởng của anh sắp tới.
Tử Thiên chỉ cười trừ , anh biết là cô đâu có gan hùm để mà ăn. Thoáng chốc anh chốt một câu.
" Mấy ngày này ,em! Có ổn không?"
Hà Anh tưởng anh đang nói đùa, cứ nghĩ cô vì anh doạ cô mấy ngày vì vụ cho tổng tài trốn trong gầm bàn. Thật ra anh đang quan tâm thật lòng.
Hôm trước bố của Hạ Nhi có gọi điện cho Tử Thiên mục đích chính là hỏi lí do tại sao chia tay con gái ông ta.
Lần này mọi chuyện phải rạch ròi rõ ràng, nếu không người bị tổn thương chắc chắn sẽ là người con gái anh yêu đang ngồi ngay đối diện.
Hà Anh ngây thơ vẫn còn đùa cợt ngược lại được.
" Em thì làm gì chứ! Mấy ngày này em vẫn ổn mà còn vui vẻ hẳn ra." Hà Anh vui vẻ trả lời.
" Đưa tay em đây." Tử Thiên nhẹ nhàng khẩn cầu.
Tuy Hà Anh không hiểu gì nhưng vẫn thuận tay mà đưa cho anh nắm.
Anh nắm và xoa tay một lúc lâu rồi nói một câu ẩn ý.
" Mong em sau này vẫn giữ tâm hồn lạc quan như hiện tại."
Hà Anh nghe xong có chút rùng mình, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.