Em Có Đau Lòng Không?

Chương 27

Hoàng Hậu Giá Đáo

17/05/2019

Sau khi vào tiết học được khoảng ba mươi phút, trong lúc mọi người đang lắng nghe giáo viên chỉ ra chỗ sai của từng bài thi và cho người được cao điểm lên giải, lớp trưởng vừa mới từ phòng ban giám hiệu trở về, ôm một xấp giấy tờ gì đó, bước ngang đến chỗ Mạc San Du, "Chủ nhiệm bảo cậu xuống phòng giám hiệu." Nói xong liền đi về chỗ.

Mạc San Du đang luyện xoay bút, vừa mới xoay được mấy vòng nghe thế thì dừng lại, định hỏi lớp trưởng thì cậu ta đã nghoảnh mặt đi rồi, cô xoay đầu liếc mắt với Ngải Lâm rồi đứng lên xin phép giáo viên trên bảng.

Cửa phòng ban giám hiệu khép hờ, Mạc San Du gõ cửa hai cái rồi chậm rãi đi vào, ánh mắt quét một vòng liền nhìn thấy bóng lưng của Lục Tư Hoằng, anh không quay đầu lại, đang cùng giáo viên nói gì đó.

Mạc San Du cau mày, sao lại có Lục Tư Hoằng ở đây nữa?

Chủ nhiệm nói: "Lại đây."

Mạc San Du đi tới, cúi đầu thưa.

"Em có biết cô gọi em lên đây là vì nguyên nhân gì không?" Chủ nhiệm hỏi.

Mạc San Du nghe hỏi, trong đầu khẽ vận hành, lờ mờ đoán được: "Điểm số của em ạ?"

Chủ nhiệm gật đầu: "Đúng một nửa."

Đúng một nửa thôi á? Thế còn một nửa là chuyện gì?

Mạc San Du cẩn thận suy nghĩ, qua một lúc vẫn không nghĩ ra, cô vô thức cào tóc, do dự muốn hỏi.

"Không biết ư?" Chủ nhiệm lạnh giọng: "Chuyện mình làm còn không biết ư?"

Mạc San Du ngơ ngác lắc đầu.

"Chuyện điểm số của em tôi còn chưa kịp hỏi thì sáng nay đã nhận được điện thoại tố cáo, em có biết người ta nói thế nào không?" Chủ nhiệm vỗ vỗ bàn: "Nói em kéo bè kéo cánh chạy sang trường trung học G đánh nhau."

"Em nói tôi nghe xem đây là chuyện thế nào, đã đánh nhau lại còn đánh nhau với học sinh trung học, Mạc San Du, em làm cái trò như thế có thấy mắt mặt hay không?"

Mạc San Du ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng thì giáo viên đã giận dữ nói: "Em không cần chối, đám học sinh đó nhìn thấy bảng tên, chỉ đích danh "Mạc San Du lớp 10/5" trường Nhất Trung, ngoài em ra còn có hai nam sinh cùng trường. Bình thường em ngoan ngoãn, thành tích vô cùng xuất sắc khiến tôi rất yên lòng, ai mà ngờ cuối năm em lại chơi một vố lớn đến vậy, đây là muốn cho tôi bất ngờ ư?" Chủ nhiệm chỉ cô: "Nói, hai nam sinh đi cùng em là ai? Đánh bọn nhỏ đến mức nhập viện, có đứa còn gãy luôn cả sống mũi, phụ huynh bên đó đang làm ầm lên đấy em biết không?"

Mạc San Du cúi đầu, ngoan ngoãn không lên tiếng, bảng tên bị nhìn thấy có lẽ do mấy con bé kia, còn mấy thằng nhãi ranh khi ấy bị đánh đến mức sợ rằng chẳng còn nhớ tên họ của mình, không thể nào có cơ hội nhìn thấy bảng tên của cô để tố cáo. Mặc dù Mạc San Du sẽ không nói ra tên Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn.

Nhưng thật sự cô tự thấy bản thân bị oan ức, cô nào có đánh người, cùng lắm chỉ đứng canh cho bọn họ đánh mà thôi.

Chủ nhiệm thấy cô nhất quyết không chịu hé miệng liền nổi nóng: "Giờ phút này mà em còn muốn bao che ư? Em có biết đánh nhau sẽ bị kỷ luật không?" Chủ nhiệm cảnh cáo: "Nếu em không chịu nói, tôi đành phải mời phụ huynh của em vào trường giải quyết việc này."

Mạc San Du cắn môi.

Chủ nhiệm thất vọng nhìn cô học trò ngoan mà mình luôn tự hào, cười lạnh: "Hay cho Mạc San Du trọng nghĩa khí, thà chịu phạt một mình cũng không khai ra tên bạn bè."

"Là em ạ." Ngoài cửa, bỗng vang lên giọng nói giõng dạc.

Mạc San Du quay đầu trừng mắt nhìn cái tên ngu như heo đang bước vào kia, chỉ muốn vỗ trán thở dài.

Trình Gia Khải bước tới bên cạnh Mạc San Du, có lẽ do chạy đến, hơi thở có chút hỗn loạn, anh nghiêm túc khẳng định thêm một lần nữa: "Đánh người là do em, không liên quan đến Mạc San Du."

Bên kia, chủ nhiệm Chu đưa một xấp giấy cho Lục Tư Hoằng, thấp giọng nói: "Em về lớp đi, mang mấy tờ đơn đăng ký học phụ đạo hè này giao cho lớp trưởng giùm thầy."

Lục Tư Hoằng nhận lấy, anh lễ phép cúi đầu rồi rời đi.

Lúc đi ngang qua hai người kia, khoé mắt anh thấy rất rõ động tác phía sau của họ.

Mạc San Du lặng lẽ kéo áo Trình Gia Khải, mà cậu ta vẫn tấm lưng thẳng tấp, không hề lay chuyển.

Mắt Lục Tư Hoằng tối sầm, xấp giấy trong tay như nặng ngàn cân khiến mỗi bước chân anh nặng nề, sau khi đi ra ngoài, anh lặng lẽ đứng dựa vào tường, đầu ngón tay siết chặt đến mức ửng đỏ.

Trình Gia Khải không xuất hiện thì thôi, vừa ló mặt liền khiến lửa giận của chủ nhiệm tăng lên vùn vụt.

"Lại là em." Chủ nhiệm vỗ bàn bôm bốp: "Trình Gia Khải, em không chọc tôi tức chết em không cam tâm phải không? Sau kỳ thi cuối kỳ tôi còn tưởng em đã nghiêm túc muốn sửa đổi, cố gắng học tập, ai ngờ em chứng nào tật nấy, cuối năm còn gây ra chuyện lớn như vậy, lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa."

Mạc San Du là học trò cưng của bao nhiêu thầy cô, đây cũng là lần đầu tiên cô gây ra chuyện, mặc dù lớn nhưng chủ nhiệm vẫn không nỡ nặng lời, chỉ muốn doạ dẫm cô một chút để cô nói rõ ràng mọi chuyện mới có thể tìm cách giải quyết.

Nhưng Trình Gia Khải thì khác, anh vốn là học sinh cá biệt, gây ra không biết bao nhiêu chuyện khiến chủ nhiệm hết sức đau đầu, bình thường xung đột cũng không nghiêm trọng như vậy. Lần này thì hay rồi, chạy sang trường trung học đánh mấy đứa nhỏ mới học lớp 8 đến mức vào bệnh viện.

Làm sao mà chủ nhiệm có thể kiềm chế, lập tức nhấc máy gọi cho gia đình Trình Gia Khải.

Sau khi gác máy, chủ nhiệm lạnh mặt một lúc mới hỏi: "Còn một người nữa?"

Trình Gia Khải im lặng.

Mạc San Du lặng thinh, mắt cô cụp xuống, nhìn một góc trang sách đặt trên bàn do đóng không kỹ nên bị gấp một chút, còn có con kiến đang bò quanh, bò mãi bò mãi mà chẳng tới đâu, giống như lạc vào mê cung vậy, cô nhìn mà muốn vươn tay ra để giúp nó xuống đất, nhưng nghĩ rồi lại thôi, hai tay cô nắm ra sau lưng, mũi chân dí dí trên đất.



Qua một lúc, chủ nhiệm mới lên tiếng: "Không nói phải không?" Vừa dứt lời, Cao Kiến Văn vẻ mặt thản nhiên đi vào.

Chủ nhiệm nhìn cậu ấy chăm chăm.

Không ngoài dự đoán, Trình Gia Khải và Cao Kiến Văn là một cặp bài trùng nổi trội, đã có Trình Gia Khải thì không thể nào thiếu Cao Kiến Văn. Nhưng điều khiến chủ nhiệm không ngờ nhất là chuyện này còn có Mạc San Du tham gia.

Mạc San Du bước lên một bước: "Thưa cô, em có thể giải thích..."

"Giải thích?" Chủ nhiệm hỏi: "Vừa rồi tôi hỏi sao em không nói, bảo em khai ra hai người tham gia cùng em, em nhất định không hé miệng, bây giờ mới muốn giải thích, không phải chỉ vì tìm lý do bao biện cho bạn em thôi ư?"

Trình Gia Khải nói: "Vốn dĩ bọn em không sai, không cần phải bao biện. Vả lại em xin cam đoan chuyện này Mạc San Du không hề dính dáng tới, mong cô đừng làm khó cậu ấy."

"Tôi làm khó các em hay các em đang làm khó tôi? Đến giờ phút này mà còn cứng miệng không chịu nhận sai, em muốn đợi trường bên kia mang giấy xác nhận thương tích của bệnh viện, cho em xem thì em mới thừa nhận phải không?"

Cao Kiến Văn nhịn không được vội nói: "Đúng là bọn em đã đánh người, nhưng do bọn nhãi ranh đó gây sự trước, đánh em gái của Trình Gia Khải đó ạ."

Chủ nhiệm nheo mắt: "Em gái của Trình Gia Khải?"

Nếu phải nói rõ nguyên nhân, sẽ phải đề cập đến chuyện Trình Gia Duyệt bị điếc, đây là điều mà Trình Gia Khải không muốn, cho nên khi lời Cao Kiến Văn vừa dứt, anh lập tức đưa mắt nhìn cậu ấy.

Chủ nhiệm đứng lên: "Em còn cứng đầu không chịu nói?"

Ba người im lặng cho đến khi bố Trình đến.

Chủ nhiệm mời bố Trình ngồi, thuật lại mấy lời tố cáo của phía trường bên kia. Hiện tại không phải đơn giản chỉ là chuyện đánh nhau của bọn nhỏ nữa, mà còn gây nên thương tích, kích động đến phụ huynh.

Bố Trình sau khi nghe xong đã rất tức giận, không nói hai lời liền nhào đến muốn tát Trình Gia Khải.

Mạc San Du hốt hoảng ngăn lại: "Bác, bác bình tĩnh một chút."

Bố Trình đang trong cơn tức, quát: "Con tránh ra."

"Không, bác ơi, thật sự chuyện này không phải lỗi của Trình Gia Khải đâu ạ." Mạc San Du giữ lấy hai tay bố Trình: "Con sẽ nói rõ, bác đừng kích động."

Trình Gia Khải nhíu mày kéo Mạc San Du: "Tránh ra, đánh trúng cậu bây giờ."

Bố Trình nghe nói thế càng nóng, "Thằng ranh con, mày còn ngại gây ít chuyện để tao dọn dẹp hả?"

Mạc San Du trừng Trình Gia Khải, liếc nhìn Cao Kiến Văn ý bảo kéo Trình Gia Khải tránh xa ra.

Bố Trình bị Mạc San Du cản trở, ánh mắt không tin được nhìn cô, nhưng giọng điệu mềm lại không ít: "Tiểu Du, sao lần này con cũng hồ đồ theo thằng nhãi này vậy, con nói cho bác biết, có phải do nó lôi kéo con không?"

Mạc San Du đứng trước mặt Trình Gia Khải, gấp gáp nói: "Thật sự không phải ạ, là Gia Duyệt bị người ta đánh, bọn con mới đòi lại công bằng cho em ấy."

"Con nói cái gì?" Bố Trình tưởng mình đã nghe lầm: "Gia Duyệt bị người ta đánh, ai đánh?"

"Là đám nhóc bị Trình Gia Khải đánh, lúc bọn con tới nơi thì Gia Duyệt đã bị bảy đứa vây quanh, còn bị tát một cái, bạn của con bé vì nhảy vào bênh vực cũng bị nắm tóc. Trình Gia Khải nhất thời kìm lòng không được mới ra tay." Mạc San Du cố gắng giải thích rõ ràng.

Con gái cưng bị người ta đánh, lại còn tới bảy đứa, bố Trình vừa nghe đã giận sôi gan, cuốn quýt hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào, sao không đứa nào nói cho bác biết hả?"

Dứt lời, di động bố Trình reo lên, là mẹ Trình, bố Trình đi ra ngoài nghe máy.

Sáng nay trường trung học G sau khi gọi điện thoại báo với bên Nhất Trung, thì đồng thời cũng gọi luôn cho phụ huynh của Trình Gia Duyệt.

Trình Gia Duyệt sợ bố Trình xúc động, ngẫm nghĩ lại vẫn nên nói với hiệu trưởng gọi cho mẹ Trình.

Nhà Lâm Mục Khánh tương đối có tiếng tăm, bình thường cũng hỗ trợ không ít cho trường, thế nên Lâm Mục Khánh mới như hổ thêm cánh, thoải mái làm tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, người bị cậu ta chèn ép cũng không ai dám nói gì. Hiện tại bị anh Trình Gia Duyệt đánh đến nông nổi gãy sống mũi, nhà trường hưởng phúc lợi từ nhà Lâm Mục Khánh đương nhiên không dám qua loa được.

Đích thân hiệu trưởng ra mặt xử lý.

Đợi đến khi mẹ Trình tới nơi, nghe hiệu trưởng nói lại tình hình, quả nhiên so với bố Trình thì bình tĩnh hơn nhiều, sắc mặt cũng chỉ hơi nhíu lại, quay đầu hỏi rõ Trình Gia Duyệt.

"Gia Duyệt, con nói cho mẹ biết chuyện này là sao, nói rành cho mẹ."

Vợ chồng họ Lý muốn nhảy dựng lên luôn, nhào tới đập giấy xác nhận thương tích của bệnh viện vào người mẹ Trình: "Còn hỏi là sao? Đương nhiên là con trai của cô đánh con trai tôi tới mức nằm viện rồi. Tôi nói cho cô biết, chuyện này nhà tôi không để yên đâu, còn con nhỏ này nữa, chuẩn bị nghĩ học luôn đi."

Mẹ Trình cau mày: "Cô có văn hoá không? Có biết khi người khác đang nói chuyện là không được nhảy vào họng không?"

"Cô nói ai không có văn hoá hả?" Bà Lý nói với chồng: "Cô ta dám nói em không có văn hoá hả?"

Mẹ Trình nhìn hiệu trưởng, không kiên nhẫn cất lời: "Gọi tôi đến đây có phải muốn giải quyết không, nếu không phải, thì cũng đừng làm mất thời gian của tôi."



Hiệu trưởng không ngờ đến thái độ của mẹ Trình lại thơ ơ đến vậy, nhưng cũng cảm thấy vợ chồng họ Lý quả thật rất ồn ào, đây là phòng giám hiệu chứ đâu phải cái chợ, muốn hét thì hét muốn la thì la. Có điều dù cảm thấy phiền nhưng vẫn nói năng thận trọng: "Ông Lý, bà Lý, xin hãy bình tĩnh một chút."

Bà Lý quát: "Bình tĩnh? Con trai của tôi bị người ta đánh, ông nói xem phải bình tĩnh thế nào?"

Mẹ Trình xoa xoa thái dương, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, cốc thuỷ tinh rung động theo, nước bên trong sóng sánh như một làn điệu, bà cao giọng: "Im miệng được chưa? Ngậm miệng mở miệng đều là con trai bị đánh, nhưng tại sao không hỏi nguyên nhân nó bị đánh?" Nói xong cũng không cho họ cơ hội phản ứng, bà nghiêng mắt nhìn Trình Gia Duyệt.

Trình Gia Duyệt nhanh chóng thuật lại mọi chuyện, cố ý nhấn mạnh Lâm Mục Khánh liên tục chế giễu cô bé là một người điếc, còn chế giễu cả nhà cô bé đều bị khiếm khuyết.

Mẹ Trình nghe xong đầu mày đã nhăn lại càng nhăn, đến đoạn con gái bị đánh, bà nhảy dựng lên: "Con nói cái gì?"

Trình Gia Duyệt nói tiếp: "Anh nhìn thấy, tức giận nên mới ra tay đánh bọn họ thôi ạ."

Bà Lý nghe vậy thì càng nổi giận thêm, gân cổ lên: "Chỉ tát có một cái mà anh mày lại ra tay đánh người như thế, sau này lớn hơn nữa có phải muốn phóng hoả giết người luôn không? Cả nhà cô có biết dạy con không hả?"

"Đủ rồi." Mẹ Trình quát, bàn tay siết chặt túi xách chỉ vào mặt người đàn bà ăn mặc sang trọng nhưng mồm miệng chua ngoa kia: "Ai mới là người không biết dạy con? Con gái tôi bị khiếm khuyết thì đã sao, nó cũng không làm ảnh hưởng đến ai, cũng chẳng có lỗi với người nào, con trai cô có tư cách gì mà miệt thị nó? Ranh con mới tí tuổi đầu mà đã coi trời bằng vung, thân làm cha mẹ không biết dạy con thì thôi, còn dám ở đây già mồm."

Hiệu trưởng nghe mẹ Trình hét xong thì giật mình ngây ngẩn, cứ tưởng người phụ nữ này tâm tính trầm ổn, gặp chuyện không nao núng, ai mà ngờ thì ra do không phải con mình bị đánh mới có thái độ ung dung như thế. Nghe Trình Gia Duyệt kể xong cũng khiến ông bất bình thay, con bé bị khiếm khuyết từ nhỏ đã thiệt thòi lắm rồi, còn miệt thị dè bĩu như vậy thì ai mà chịu cho nổi, nhưng nhà họ Lý có chút gia thế, ông lại càng không tiện nói nhiều.

"Nói một hai câu thì đã sao? Có bị mất miếng thịt nào không? Cứ cho là con trai tôi nói như thế, vậy nó nói có sai không, chẳng phải con gái cô không bị điếc, đã điếc rồi thì an phận một chút, trường khuyết tật mới thích hợp với nó, chạy vào nơi của người lành lặn, bị khi dễ cũng đáng đời, đây là do không tự biết thân biết phận."

Đúng là nhà dột từ nóc, vô giáo dục có di truyền.

Chủ nhiệm của Trình Gia Duyệt từ đầu bị đẩy qua một bên không cho phép lên tiếng cũng không nhịn nổi nữa, bất chấp nói: "Bà Lý, Gia Duyệt tuy rằng bị khiếm khuyết, nhưng em ấy chẳng làm tổn hại đến ai cả. Chị nhìn xem, em ấy có tay, có chân, tứ chi lành lặn, chỉ ngoài việc nói chuyện phải giáp mặt ra thì có chỗ nào khác với người bình thường đâu. Còn về thành tích học tập, Gia Duyệt luôn đứng trong top 10, xuất sắc hơn nhiều em khác nữa, tôi nghĩ bất kỳ ai cũng không có quyền được kỳ thị em ấy, đặc biệt là những người từ trên xuống dưới không bị khuyết tật nhưng lại thua xa em ấy, càng không có tư cách để kỳ thị."

Hiệu trưởng cuống quýt: "Chủ nhiệm Từ, cô nói bậy cái gì vậy!"

"Con gái tôi thế nào không đến phiên miệng chó nhà các người nói đâu, đừng nói chỉ bị đánh gãy sống mũi thôi, cho dù bị đánh gãy chân cũng là đáng đời. Chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua, không cần cô hăm doạ đuổi học con gái tôi, mà tôi sẽ khiến cho nhà các người không có đất sống ở Thiên Tân này, nếu không làm được thì tôi và chồng tôi sẽ theo họ Lý các người, cứ chống mắt lên mà xem." Mẹ Trình nói rành rọt từng chữ, sau đó kéo Trình Gia Duyệt đi về.

"Cô ta nói cái gì? Cô ta hù doạ ai đấy, khiến cho nhà họ Lý không có đất sống, hoang đường, đúng là hoang đường." Bà Lý trợn mắt, hung hãn nói với theo bóng lưng của mẹ Trình: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì cả nhà cô cứ chuẩn bị mà khóc đi."

Lái xe thấy hai người đi ra, lập tức xuống xe mở cửa cho mẹ Trình và Trình Gia Duyệt.

Mẹ Trình vừa lên xe liền gọi điện thoại cho chồng kể lể.

Bố Trình nghe xong điện thoại, ruột gan đều sôi trào cả lên, lạnh lùng xoay người đi vào trong, nói: "Mấy đứa về lớp trước đi, chuyện này để bác giải quyết."

Mạc San Du đáp: "Vâng ạ." Cô kéo Trình Gia Khải cúi đầu chào chủ nhiệm rồi lôi anh ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng giám hiệu lại.

Trình Gia Khải đứng bên ngoài, cau mày hỏi: "Ai bảo cậu cản bố tôi lại làm gì?"

"Tôi không cản thì cậu đã bị tẩn cho một trận rồi đó." Mạc San Du liếc anh.

"Cứ để cho ông ấy đánh."

"Thích ăn đòn thế ư?" Mạc San Du nhàn nhạt cười.

"Không, để cho ông ấy đánh xong, sau đó phát hiện đánh lầm rồi, như vậy mới hối hận được." Trỉnh Gia Khải thản nhiên nói.

Mạc San Du bật cười: "Cậu là trẻ con hả?"

Cao Kiến Văn tí tởn nói: "Nhưng mà vừa rồi cũng may có chị dâu nhanh tay lẹ mắt, nếu không đại ca phải chịu đòn nhừ tử rồi."

"Đó là vì tôi hiểu rõ tính tình bác Trình, được chưa?" Mạc San Du chợt bắn ánh mắt sắc bén tới: "Mới gọi tôi là gì?"

"Chị dâu đó."

"Cậu không hiểu tiếng người ư? Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là chị dâu nữa. Nếu thích có chị dâu như vậy thì kêu Trình Gia Khải tìm cho cậu, còn gọi nữa tôi khâu miệng cậu luôn." Mạc San Du sực nhớ mấy hôm trước có người đưa thư cho Trình Gia Khải, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, mình đầy khí chất, nói thật khi đó cô còn cảm thấy tên bết bát Trình Gia Khải không xứng với người ta, ai ngờ anh lại còn thẳng thừng từ chối nữa chứ.

"Này, Trình Gia Khải, cô gái hôm trước rất được, sao cậu nỡ từ chối người ta vậy, bây giờ có hối hận không, tôi ra mặt giúp cho cậu." Mạc San Du hếch cằm nói.

Trình Gia Khải liếc cô: "Thần kinh." Nói rồi đi thẳng một mạch.

Cao Kiến Văn không hề nể mặt mà cười, "Mạc San Du, tôi cứ tưởng trước kia là do trong mắt cậu chỉ có cái tên mặt lạnh đó, nên mới không để ý chuyện khác, nhưng xem ra bây giờ không phải. Là do cậu đần, đần hết thuốc chữa."

Mạc San Du nghiến răng, bây giờ hễ nghe nhắc đến Lục Tư Hoằng là lại khó chịu, bỗng tung một cước đạp vào chân Cao Kiến Văn khiến cậu ta không kịp né tránh, đau đớn hét lên một tiếng, giám thị bên trong mở cửa ra, thấp giọng quát: "Ồn ào cái gì vậy, nãy giờ sao còn chưa về lớp?"

Mạc San Du gật đầu: "Vâng, bọn em về lớp ngay ạ." Dứt lời liền chuồn đi.

Khi giám thị khép cửa lại, Lục Tư Hoằng từ sau trụ cột to đi ra.

Một phút trước, anh cảm thấy thời tiết hôm nay thật xấu, bầu trời u ám rất chướng mắt, một phút sau, dường như mây đen tản ra, ánh mặt trời chiếu rọi khắp sân trường, rực rỡ trên mỗi dãy lớp học.

Hai hàng chân mày Lục Tư Hoằng vẫn luôn cau lại từ từ giãn ra, bỗng cảm thấy cả người như được làn gió xuân tưới lên, khuất mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, khoé miệng anh kéo ra một nụ cười cong cong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Đau Lòng Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook