Em Có Đau Lòng Không?

Chương 45

Hoàng Hậu Giá Đáo

21/05/2020

Ngày chủ nhật rơi vào tuần cuối cùng của tháng 11, Mạc San Du đã hứa đi chơi với Lục Tư Hoằng, nhưng ngày nghỉ để ở nhà cùng bố mẹ Mạc và bà ngoại cũng chỉ có một ngày chủ nhật, thế là cô đành ở nhà đến buổi chiều rồi mới xin phép ra ngoài.

Tuyết rơi phủ đầy trên mũ len, bông tuyết nhẹ như tơ, rơi xuống không phát ra âm thanh, Mạc San Du nhanh chóng chạy đến gần đầu ngõ, bóng dáng Lục Tư Hoằng yên lặng đứng chờ lọt vào tầm mắt, một ngọn gió bất chợt thổi qua, cuốn theo những bông tuyết đáp vào mặt cô, luồn hơi lạnh như cắt da cắt thịt xâm nhập khiến cô run rẩy. Lục Tư Hoằng giẫm trên nền tuyết đi tới, anh cởi găng tay ra, dịu dàng phủi đi lớp tuyết trên mũ và mặt cô.

Mạc San Du hé miệng, từng cuộn khói trắng thoát ra từ hơi thở của cô, "Lạnh chết mất." Cô kéo tay anh, "Cậu có bị cóng không?"

Lục Tư Hoằng lắc đầu: "Tôi không sợ lạnh như cậu, không đến mức cóng đâu." Anh kéo khoá áo ấm, nắm lấy tay Mạc San Du luồn vào trong đặt lên hông anh, nhẹ kéo cô vào lòng, bờ môi chạm lên trán cô, bàn tay giữ hai vạt áo vòng qua eo cô để sưởi ấm, "Có đỡ lạnh hơn chưa? Ấm không?"

Nhiệt độ cơ thể của Lục Tư Hoằng khiến Mạc San Du cảm thấy ấm áp vô cùng, cô kéo khoé miệng tê cóng, cười thoả mãn: "Ấm, ấm lắm luôn."

"Sau này, vào mùa đông tôi sẽ làm lò sưởi cho cậu." Lục Tư Hoằng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói.

"Được, cậu nói đấy nhé." Mạc San Du áp mặt vào lồng ngựa anh, âm thanh phát ra ồm ồm.

Lục Tư Hoằng nhẹ cọ cằm lên tóc cô: "Ừ."

Mạc San Du vùi vào lòng Lục Tư Hoằng không muốn rời, nhưng đang ở đầu ngõ, chỉ sợ có người quen đi ngang bắt gặp thì sẽ bị tố cáo mất, cô không cam lòng dụi thêm mấy cái, mới chậm chạp lui ra, "Đi đâu bây giờ?"

Lục Tư Hoằng đeo găng tay vào: "Cậu muốn đi đâu?"

Mạc San Du thoáng nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt chợt loé sáng: "Đến Ngũ Đại lộ, tôi muốn đi xe ngựa cổ."

Ngũ Đại lộ, vừa nghe tên có thể hình dung được, là khu vực giao thoa giữa năm con đường, nằm ở phía nam thành phố, nơi đây mang lại một cảm giác xưa cũ bởi những kiến trúc độc đáo mang phong cách Châu Âu, và còn cả những công trình lịch sử được dựng lên.

Không hổ là địa điểm thu hút khách tham quan, dù đang là mùa đông, tuyết phủ khắp nơi, nhưng vẫn có rất nhiều người đến.

Mạc San Du cảm thấy Ngũ Đại lộ có nhiều toà nhà mang phong cách Châu Âu như vậy, dường như rất thích hợp với mùa đông. Năm ngoái cũng vào mùa đông, cô cùng Ngải Lâm, Trình Gia Khải, Trình Gia Duyệt từng đến đây, thật ra Mạc San Du rất thích ngắm những kiến trúc ở nơi này, nhưng ngược lại rất ít khi tới, bởi vì quãng đường đến đây quá xa, không thể nào thường xuyên tới được.

Vào một mùa đông mới, đi cùng Lục Tư Hoằng, cảm giác nhộn nhạo khó mà nói rõ, có chút mới mẻ, có chút nôn nóng. Mạc San Du kéo tay anh đi khắp một đoạn đường dài, hai bên đường là một dãy nhà được xây dựng vô cùng độc đáo vào những năm 1920 - 1930.

Hỏi Mạc San Du thích kiểu thiết kế như thế nào, cô sẽ đưa ngón tay hướng đến toà nhà trước mặt.

Nó là một toà kiến trúc Gothic màu trắng lộng lẫy, dãy khung cửa sổ bằng kính màu luôn lấp lánh màu sắc rực rỡ khi có ánh nắng rọi vào, giữa nền trời trong xanh, những mái vòm vuốt nhọn in trong đáy mắt giống như ngọn lửa đang rực cháy, điên cuồng táo bạo, lại đầy những cuồng nhiệt bên trong.

"Đẹp thật." Mạc San Du ngẩng đầu cảm thán.

"Thích lắm hả?" Lục Tư Hoằng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Cô gật đầu: "Cậu đã xem bộ phim "Giấc mộng sau rèm" chưa?"

Từ ánh mắt mơ hồ của Lục Tư Hoằng, Mạc San Du biết tỏng anh chưa xem qua, ánh mắt cô lại rơi lên toà nhà, "Trong bộ phim ấy, nữ chính được nam chính đưa đến một toà lâu đài ở Ý, rất đẹp." Rèm mi rủ xuống khép lại, bắt đầu vẽ lên một bức tranh từ giấc mộng, "Từ nhỏ, tôi cũng đã muốn được sống trong một toà lâu đài như thế. Nó ngự ở một vùng ngoại ô yên bình và ấm áp, con đường dẫn lối vào rợp những hàng cây thường xuân, buổi sáng được đánh thức bởi tiếng chim hót và những vạt nắng mai. Lúc rảnh rỗi sẽ trầm mình dưới hồ nước xanh, còn có thể nhàn nhã tựa lưng vào ghế, đọc một quyển sách văn học lãng mạn nào đó trong khu vườn tràn ngập hoa thơm; buổi chiều ngắm sắc đỏ tô điểm cho cả bầu trời; ban đêm cả toà lâu đài chìm trong những ánh đèn lấp lánh, tựa như câu truyện cổ tích xưa cũ. Mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng, hạnh phúc cùng người mình yêu."

Thật ra ở câu cuối cùng, Mạc San Du chỉ mới thêm vào, đơn giản là vì hồi trước còn nhỏ, làm gì nghĩ được đến chuyện tình cảm.

Giọng nói mềm mại của cô rót vào tai Lục Tư Hoằng, anh yên lặng lắng nghe, tầm mắt dừng ở nơi bờ môi đang đóng rồi mở của cô, lời cô nói là một giấc mộng do cô vẽ ra, nhưng anh cảm thấy nó rất chân thật, chân thật đến mức một ngày nào đó sẽ biến thành sự thật.

Muốn cho cô một tương lai tốt đẹp, đây không phải là những lời kích động nói suông, anh tin toà lâu đài ấy dù có gian nan trắc trở đến mấy, cũng sẽ vượt qua trăm sông nghìn núi đứng sừng sững trước mắt cô.

Mạc San Du lấy di động, kéo tay Lục Tư Hoằng: "Chúng ta chụp một tấm ở đây đi."

Lục Tư Hoằng hỏi cô, "Muốn chụp ở đây hửm?"

Mạc San Du gật đầu.

Lục Tư Hoằng thoáng nhìn độ cao của toà nhà, "Chụp ở đây sẽ không thấy hết được." Anh đưa mắt quan sát một vòng, chỉ: "Sang kia đi, có lẽ sẽ thấy được nhiều hơn."

Hai người đi xa một chút, Mạc San Du giơ di động lên, điều chỉnh góc ảnh một lúc, từ góc độ này có thể thấy được một nửa toà nhà đến đỉnh vòm, cô reo lên: "Được rồi."

Lục Tư Hoằng kề sát vào, tay quàng qua vai Mạc San Du.

Tiếng "tách" vang lên, Mạc San Du mở ảnh ra, cười rất vui vẻ: "Lục Tư Hoằng, nhìn nè."

Trong ảnh, cô gái đội mũ len màu trắng, đôi gò má đỏ ửng trên làn da sáng trắng như ủ đầy những quả táo chín đầu mùa, những tia nắng yếu ớt uốn lượn trên con phố, nhuộm lên nụ cười rạng rỡ của cô. Bên cạnh là người con trai lén nghiêng đầu, phía sau lưng là toà kiến trúc cũ xưa, bông tuyết vương đầy trên vai áo, khung cảnh ấy tạc lên gương mặt đẹp như tượng của anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, gom đầy nhu tình hoá thành ấm áp.

Đẹp tựa như tranh.

Lục Tư Hoằng lấy di động trong túi, kéo tay Mạc San Du, "Chụp thêm một tấm nữa."

Mạc San Du thoáng ngây ra, lại thấy di động trên tay anh, rồi nhoẻn miệng cười, ôm cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh, "Lục Tư Hoằng, đếm đến ba nhé!"

Lục Tư Hoằng đếm theo lời Mạc San Du, tiếng "một" vừa dứt, ngón tay anh nhấn vào nút chụp, lúc này cô chợt nhón chân, rướn cổ. "Tách" một tiếng, bờ môi mềm mại in bên má anh, khoảnh khắc ấy được lưu giữ mãi mãi.

"Đẹp không, đẹp không?" Mạc San Du ngó đầu vào xem.

Lục Tư Hoằng gật đầu, giọng ấm áp như muốn đẩy hết mùa đông: "Đẹp." Lúc nói chữ "đẹp", ngón cái anh vuốt lên nửa bên má của cô trong ảnh.

"Nhìn xứng đôi không?" Cô nhìn anh.

"Rất xứng đôi." Hai mắt chạm nhau, anh đáp lại.

Mạc San Du bật cười khúc khích, "Tôi cũng thấy vậy."

Lục Tư Hoằng cất di động vào túi, vừa ngẩng đầu thì trước mắt ngoại trừ Mạc San Du, có thêm một người nữa xuất hiện đang bắt chuyện với cô.

Là du khách người Tây.

"Excuse me!" (Xin lỗi đã làm phiền)

Mạc San Du cười thân thiện, "Hello, I can help you?" (Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?)

Vẻ bối rối trên mặt vị khách Tây ấy bỗng đổi thành mừng rỡ, "Could you please tell me the way to Line 3?" (Bạn có thể chỉ giúp tôi đường đến Line 3 được không?"

Mạc San Du ngẩn ra, thoáng lúng túng, đường ở đây cô đâu có rõ, đang định đáp không biết thì Lục Tư Hoằng đã từ tốn chỉ: "There." (Ở đó)

Cách khoảng mười mét, tấm bảng chỉ dẫn màu xanh đập ngay vào mắt, theo hướng mũi tên trên bảng, từ vị trí của bọn họ thì đi tới rẽ trái.

Vị khách Tây nhìn theo ngón tay Lục Tư Hoằng, "ô" lên một tiếng thật to, tự vỗ đầu mình một cái, giống như tự trách thật là sơ ý, rồi cười thật tươi, vội cảm ơn hai người liên tục, trước khi đi còn khen bọn họ đẹp đôi.

Nhìn vị khách Tây kia rời đi, Mạc San Du cười tủm tỉm: "Lục Tư Hoằng, chúng ta đi xe ngựa cổ thôi." Cô háo hức kéo tay anh.

Đến đây mấy lần, vậy mà lần đầu tiên cô mới thật sự đi xe ngựa cổ, cũng chẳng biết vì sao nữa, nhưng khi đầu tựa vào vai anh, bàn tay được anh ủ ấm trong túi áo, rốt cuộc cô cũng đã hiểu.

Hoá ra chính là chờ đợi cảm giác này.

"Cậu đi xe ngựa cổ lần nào chưa?" Mạc San Du nghiêng đầu, cằm tựa vào vai Lục Tư Hoằng, ngước mắt lên hỏi nhỏ.

"Chưa." Lục Tư Hoằng lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên."

Mạc San Du nhếch miệng, như đã dự liệu sẵn rồi: "Có thể đoán được."

"Đoán thế nào?" Anh hỏi.

"Nhìn cậu là biết mà." Cô cười nói: "Thật ra tôi cũng mới đi lần đầu."

Lục Tư Hoằng còn nghĩ rằng cô đã đi rồi, dù sao cũng không lạ, cô có ước mơ hoành tráng thế kia mà, "Sao thế?"

Ánh mắt Mạc San Du lướt trái lướt phải, im lặng không đáp, một tay còn lại ôm cổ Lục Tư Hoằng, một lúc mới cất lời: "Bời vì... chờ gặp được hoàng tử."

Bây giờ gặp được rồi, đi cùng anh.

Nghe rất êm tai, cũng rất đáng yêu, thế nên phải cho cô một nụ hôn ở trán mới được.

"Quentin" là một nơi mang phong cách rất "truất", đẩy cửa vào là một quán nhạc Aucostic, men theo lối cầu thang nhỏ hẹp, hai bên tường được vẽ rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh này không theo bất cứ quy tắc nào, nhưng lại tạo cho người xem một cảm giác gần giống như bùng nổ. Bước lên trên, xuyên qua một hành lang dài bằng kính màu lấp lánh, kết hợp với ngọn đèn bằng ánh sáng trầm, tạo nên một khung cảnh rất hư ảo, có một cánh cửa ở cuối hành lang, phía trên cánh cửa là dòng chữ "Délire".



Là tiếng Pháp, Mạc San Du biết từ này: Điên loạn.

Vừa rồi, ông chú đánh xe ngựa cổ đã giới thiệu hai người đến nơi này, bởi vì nó rất đặc biệt.

Ừ, đúng là đặc biệt, hóa ra bên trong quán nhạc còn có một câu lạc bộ về đêm, bây giờ vẫn còn sớm lắm, mới bảy giờ hơn, chỉ có vài người trên quầy bar và lô ghế trong góc thôi.

Mạc San Du còn muốn lát nữa sẽ đi vòng đu quay, cho nên không thể ở đây lâu, có điều cô vì tò mò mà đến đây rồi, cũng không thể mới vào liền đi ra ngay.

"Hay là đi xuống dưới nhé?" Lục Tư Hoằng đề nghị, anh cảm thấy nơi này loại người nào cũng có, không thích hợp ở lại.

"Lỡ vào rồi, đi ngay thì có hơi khó coi." Mạc San Du lấy tay che lại, miệng kề sát vào tai Lục Tư Hoằng.

"Cậu biết uống rượu không?" Lục Tư Hoằng cũng làm động tác như cô, lấy tay che lại, nói nhỏ bên tai cô.

Mạc San Du lắc đầu, cô hỏi ngược lại Lục Tư Hoằng, anh cũng lắc đầu.

"Cậu cảm thấy vào nơi này uống nước trái cây khó coi hơn hay chuồn đi ngay khó coi hơn?" Lục Tư Hoằng lại thì thầm.

Mạc San Du liếc nhìn, nhân viên phục vụ đang tiến đến gần, ý đồ quá rõ ràng, chuẩn bị dẫn hai người đến chỗ ngồi, cô trề môi lắc đầu: "Bây giờ mà chuồn đi sẽ khó coi hơn."

Dứt lời, nhân viên phục vụ đã tới trước mặt, rất chu đáo đưa hai người đến ghế ngồi.

Lúc Mạc San Du gọi rượu, Lục Tư Hoằng kéo tay cô lại, "Không phải nói không biết uống rượu sao?"

Mạc San Du sáp đầu sát rạt lại, tay che miệng, mắt nhìn phục vụ đang mỉm cười bảo sẽ mang lên ngay, "Uống một chút chắc không sao."

"Không được." Lục Tư Hoằng không đồng ý.

Lúc này phục vụ đã đi rồi, Mạc San Du mới ngay ngắn thẳng người: "Đi cùng cậu mà, có sao đâu." Cô lắc lắc tay anh: "Thử một chút, chúng ta cùng thử." Advertisement / Quảng cáoKhông phải không biết uống, chỉ là Lục Tư Hoằng không muốn động tới mấy thứ này quá sớm. Anh biết, ở cùng độ tuổi của anh, có những người chắc chắn đã thử qua, hơn nữa nói không chừng còn uống thay nước được luôn. Nhưng người khác thế nào anh chẳng quan tâm, anh có quy tắc của bản thân, nếu có thể, tuyệt đối không muốn đụng vào thuốc lá và bia rượu, mấy thứ đó chẳng có gì tốt cả.

Nhưng bây giờ, ở bên cạnh là Mạc San Du, không phải người này người nọ, anh không đủ sức kháng cự cô, vậy nên chỉ đành chiều theo, "Uống ít thôi nhé."

"Biết rồi mà, uống chút xíu à." Nói xong còn dặm thêm: "Tôi có phải bợm rượu đâu."

Mạc San Du nói uống chút xíu thì quả thật chỉ có chút xíu, vừa ngửi thấy mùi rượu đã cảm thấy đau đầu, nhấp vào một ngụm thì vị nồng xộc thẳng lên não, cô thoáng rùng mình, lè lưỡi, "Cay quá." Cô đưa ly rượu đến bên môi Lục Tư Hoằng, "Cậu uống thử đi."

Lục Tư Hoằng kề môi đến, cùng với vị trí cô đặt môi vào, đầu lưỡi cảm nhận vị cay nồng, có hương vị của trái cây, cũng không quá khó uống.

"Có phải khó uống lắm không?"

Lục Tư Hoằng định nói không, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Ừ, đúng là khó uống."

Mạc San Du đặt ly xuống bàn: "Không uống nữa."

"Ừ, không uống nữa." Lục Tư Hoằng rim một miếng táo, đưa cho cô, "Ăn trái cây đi."

Điều hoà chỉnh hơi cao, ngồi một lúc không cảm thấy lạnh nữa, Mạc San Du cởi áo khoác ra, mũ len cũng cởi xuống, "Tôi đi toilet một chút." Dứt lời, Lục Tư Hoằng đứng lên cùng cô.

"Sao vậy?"

"Tôi đi cùng cậu."

Mạc San Du đè anh ngồi xuống ghế: "Không cần đâu, tôi đi một mình được mà."

Thấy Lục Tư Hoằng còn ngang bướng muốn đi cùng, cô nhìn lướt xung quanh, người tới đang đông dần, ở đây cũng chẳng có ai ăn mặc kín bưng như cô, đàng hoàng như anh, lại thêm mặt mũi hai người vừa nhìn phát là biết ngay chưa đủ tuổi thành niên, nãy giờ có không ít ánh mắt bắn tới rồi, nếu cả đi toilet mà còn đi chung nữa thì quá mất mặt.

"Cậu ngồi ở đây, tôi ra ngay mà, không sao đâu."

Lục Tư Hoằng thoáng do dự, sau đó không yên lòng căn dặn: "Nhanh nhé."

Mạc San Du gật đầu, mới đi vài bước, bên cạnh đã có thêm người, cô thấy bất đắc dĩ, "Sao thế? Không phải nói cậu chờ tôi rồi à?"

"Tôi cũng muốn đi toilet." Lục Tư Hoằng tỉnh bơ nói, ở chỗ như thế này, anh không thể nào yên tâm để cô đi một mình được.

Mạc San Du đỡ trán, cô kéo tay anh đi nhanh: "Được rồi, đi nào."

Mạc San Du sợ Lục Tư Hoằng đợi lâu, không dám lề mề, kỳ thực cô cũng muốn nhanh lắm, nhưng khổ nổi vừa mới đóng cửa thì phía bên ngoài đã có tiếng động, đương nhiên, vào phòng vệ sinh thì mục đích đều giống như nhau cả thôi, tiếc là trong đây hoàn toàn khác với không khí ồn ào bên ngoài, cho nên, bất kỳ âm thanh nào cũng có thể nghe thấy rất rõ, cả đôi nam nữ đang giằng co bên ngoài cũng nghe thấy mồn một.

Ừm, cô nên rút lại suy nghĩ vừa rồi mới được, vào phòng vệ sinh không nhất định phải có mục đích như nhau.

Mạc San Du đang rất phân vân không biết có nên nhấn nút hay không, bây giờ mà nhấn thì giống như cố ý phá đám hai người ngoài kia, mà không nhấn thì Lục Tư Hoằng của cô sẽ phải đợi lâu. Nghĩ nghĩ một chút, vẫn là Lục Tư Hoằng quan trọng hơn, cho nên, ngón tay chậm rì rì nhấn nút giội nước.

Quả nhiên, tiếng nước ầm ầm vừa vang lên, đôi nam nữ bên ngoài cũng dừng lại, giọng nam sắc bén như muốn truyền qua cánh cửa đập thẳng vào tai cô.

"Ai?"

Mạc San Du mở cửa đi ra, rất tự nhiên mà đến bồn rửa tay, cô ngẩng mặt, liếc mắt nhìn hai người nọ, đang muốn dùng biểu cảm diễn đạt ý nghĩ: không cần để ý, hai người cứ tiếp tục.

Nhưng tiếc một cái đều là người lạ, làm sao mà có thể hiểu được suy nghĩ chỉ trong ánh mắt của nhau, trong mắt hai người nọ, cái nhìn của cô chẳng khác nào một kẻ đang tò mò chuyện người khác.

Thế nên...

"Cút!" Người đang ông gầm lên.

Mạc San Du nghĩ mình đã rất biết điều rồi, nhưng người đàn ông kia thì e rằng hai từ "biết điều" viết như thế nào cũng không biết.

Bị đuổi thẳng thừng, cô cũng chẳng sợ khí thế của anh ta, lau tay, xoay người nhìn thẳng.

Lúc này mới nhìn rõ diện mạo của hai người họ, nếu không phải vừa rồi bị người ta đuổi, và cả ánh mắt ngưng tụ tia sáng lạnh lẽo kia của người đàn ông hầm hầm như đe doạ, thì Mạc San Du nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi cho nhan sắc của họ.

Tuyết rơi đầy ngoài trời, cô mặc như gói bánh trưng mà còn cảm thấy lạnh, cô gái kia lại chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen ngắn đến rốn, cổ áo chữ V, rộng ra hai bên vai, quần jean xanh nhạt, đôi boot đen dài đến đầu gối, hở hang thì không có, nhưng nhìn rất là phong phanh.

Thường có câu người đẹp vì lụa, nhưng rõ ràng cô gái ở trước mắt đã chứng minh ngược lại, quần áo không thu hút lắm, nhưng kết hợp với dáng người và gương mặt ấy thì chẳng khác nào đang trình diễn một show thời trang lớn, trông rất là "Fashion".

Còn người đàn ông kia, mặt mũi có đẹp đến mức nào cũng chẳng là gì trong mắt Mạc San Du. Cái khiến cô bực mình là ngữ điệu vừa rồi của anh ta, cứ làm như cô thèm rình trộm lắm ấy.

"Trước khi vào có đọc chữ không? Không biết đọc chữ thì vẫn có hình minh hoạ đấy. Phòng vệ sinh nữ rõ rành rành bên ngoài, cái ảnh đèn hồng là cô gái tóc ngắn, váy ngắn treo chình ình ngoài cửa kìa." Mạc San Du từ tốn nói, giọng hoàn toàn không nể nang gì: "Bây giờ người nên cút là ai rõ rồi chứ, tưởng phòng vệ sinh này là nhà anh chắc?"

Ngay cả hơi thở của người đàn ông lúc này cũng sắp đóng băng Mạc San Du luôn rồi, đừng nói đến ánh mắt như dao găm kia.

Cô gái bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ biểu cảm lạnh nhạt, lúc này rút tay khỏi người đàn ông, xoay người đi.

"Em muốn đi đâu?" Người đàn ông lập tức giữ lại.

"Buông ra." Cô gái thấp giọng, từ ngữ điệu không nghe rõ cảm xúc gì.

"Theo anh về." Người đàn ông tiến lên một bước, càng giữ chặt cô gái hơn, nhưng cô gái dường như không nghe thấy, không nói không rằng, chỉ cố dùng sức gỡ tay anh ta ra.

Rốt cuộc, người đàn ông không kìm được, đành phải xuống nước, "Ngã Ca..." Tiếng gọi có chút bất lực, ẩn chứa cầu xin.

Cô gái chẳng những nghe không lọt tai, còn dùng hết sức lực, hất mạnh tay anh ta, ánh mắt của cô ấy lúc này còn sắc lạnh hơn cả người đàn ông, sau đó, bàn tay anh ta chậm chạp buông xuống, cô gái xoay người đi, anh ta cũng đuổi theo.

Mười phút đi vào nhà vệ sinh, cũng có thể may mắn xem cận cảnh bộ phim ngắn tình cảm ngược tâm, Mạc San Du chép miệng cảm thán, ra đến cửa lập tức nhìn thấy Lục Tư Hoằng, anh chờ cô bên ngoài, nhìn có chút sốt ruột.

"Sao đi lâu vậy?"

"Cũng không lâu mà." Mạc San Du hỏi: "Vừa rồi, cậu có nhìn thấy hai người kia không?"

Lục Tư Hoằng định hỏi hai người nào, nhưng chợt nhớ lại một nam một nữ vừa mới đi ra, lúc nãy một mực chờ Mạc San Du cũng không chú ý, bây giờ nghĩ lại đây là phòng vệ sinh nữ, sao lại có đàn ông trong đó, ánh mắt anh nhất thời tối sầm.Mạc San Du nhìn nét mặt biến đổi của anh, lập tức minh oan cho bản thân: "Hai người kia cãi nhau, không liên quan đến tôi... chỉ là người ta đang gây rổ, mở cửa cắt ngang thì không ổn lắm..."

"Cho nên cậu trốn bên trong chịu trận?" Lục Tư Hoằng cau mày.

Xem cô và anh ngày càng hiểu nhau chưa kìa, nói phát là tiếp được câu sau của cô luôn.

"Vốn định vậy, nhưng sợ cậu đợi lâu, cho nên đành phải đi ra." Mạc San Du bắt đầu luyên thuyên: "Kết quả cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đi ra nên họ cũng ngừng cãi nhau luôn, sau đó em chạy anh đuổi."



"Cậu cũng biết tôi đang đợi cậu?" Lục Tư Hoằng nhìn cô.

"Ừ, cho nên dù phải phá đám cũng chạy ra với cậu đây nè."

Lục Tư Hoằng để mặc cô kéo tay anh rời khỏi, vẻ mặt anh bình tĩnh: "Chắc trước đó cũng nghe được sơ sơ rồi nhỉ?"

"..." Nghe được một chút.

Vừa rẽ ra ngoài, đã nghe thấy tiếng la hét của mọi người, Mạc San Du ngẩng đầu, ở giữa sảnh là một đám người đánh nhau hỗn loạn, không, nhìn kỹ lại chỉ có hai người thôi, tác giả tạo ra hiện trường ấy chẳng ai khác chính là người đàn ông vừa rồi, từng nắm đấm hung tàn nện lên mặt kẻ đang nằm dưới đất, còn cô gái đứng khoanh tay cách đó mấy bước, biểu cảm thờ ơ như người ngoài cuộc.

Lục Tư Hoằng kéo Mạc San Du vào lòng, nhanh chóng che chở cô đi vòng qua, đến chỗ ngồi của hai người, đặt tiền lên bàn, lấy túi xách và đồ của cô rồi kéo cô rời khỏi, đã có người báo cảnh sát, anh không thể để hai người vô cớ bị dính dáng vào.

Mạc San Du cũng ngoan ngoãn để Lục Tư Hằng dẫn đi.

"Vừa rồi nghe lời cậu nghe nhạc ở bên dưới là được rồi." Mạc San Du lầm bầm than thở.

Lục Tư Hoằng xoa má cô: "Sao vậy? Chẳng phải cậu tò mò trên đó ư?"

"Chính vì tò mò nên tôi mới làm phí thời gian đó." Mạc San Du bĩu môi.

Lục Tư Hoằng cúi đầu xem đồng hồ, mới hơn tám giờ, "Không đâu." Chỉ cần là cô, anh không cảm thấy phí thời gian: "Chẳng phải cậu muốn đi vòng đu quay sao? Chúng ta bắt xe đến đó nhé."

Sau cùng nhìn thời gian, Mạc San Du cùng Lục Tư Hoằng gọi taxi đi đến sông Hải Hà.

Lúc đến thì đã chín giờ, Mạc San Du và Lục Tư Hoằng ngồi xe bus đến cầu Kim Cương, rồi mua vé lên vòng đu quay. Sẩm tối nhiệt độ rất thấp, lượng khách đi cùng chuyến chỉ lác đác vài người.

Vào khoang ngồi chẳng ấm hơn bao nhiêu, Lục Tư Hoằng cởi găng tay cho cả hai, anh liên tục xoa tay cho cô, qua một lúc bàn tay mềm mại ấy mới đỡ tê cóng hơn. Trong đầu suy nghĩ, sau này hẹn hò sẽ né mùa đông ra, à không phải, sau này mùa đông thì sẽ không hẹn hò ngoài trời nữa.

"Mắt Thiên Tân" là tên gọi của vòng quay khổng lồ mệnh danh lớn nhất thế giới, nó được xây dựng trên cầu Vĩnh Lạc bắc qua sông Hải Hà, độ cao là 120 mét, qua tấm cửa kính có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố về đêm và cả con sông Hải Hà dài ơi là dài.

"Lục Tư Hoằng, nhìn xuống dưới đi, đẹp lắm." Mạc San Du kéo Lục Tư Hoằng đến gần cửa kính bên phía cô.

Lục Tư Hoằng nghiêng người tới, nhìn theo ngón tay Mạc San Du.

"Cậu từng đi vòng đu quay bao giờ chưa?" Biển đèn lấp lánh, sáng rực cả một bầu trời đêm, tựa như hàng ngàn ngôi sao trong đáy mắt, Mạc San Du nhìn không rời.

"Lúc nhỏ có đi." Lục Tư Hoằng nhìn nửa bên mặt của cô, "Còn cậu?"

"Rồi."

"Cùng bố mẹ?"

"Không." Mạc San Du lắc đầu: "Cùng với Ngải Lâm, Trình Gia Khải và em gái cậu ấy nữa, chính là cô bé cậu gặp lúc trước khi đến đón tôi ở KTV á."

Im lặng một lúc, không nghe Lục Tư Hoằng nói gì, Mạc San Du xoay đầu lại, vừa mở miệng, vòng eo bỗng dưng bị anh ôm lấy, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, bị anh nhấc lên ngồi trên đùi anh, động tác bất thình lình khiến cô hô nhỏ một tiếng: "Sao... vậy?"

"Cậu và bọn họ chơi thân từ lúc nào?" Hai mắt nhìn nhau, anh khẽ hỏi.

Mạc San Du chớp mi mắt, đáp: "Lúc nhỏ."

"Gần nhà?" Lục Tư Hoằng thừa biết nhà của cô và hai người kia không cùng đường, nhưng cũng có khả năng là do chuyển đi.

"Không phải." Mạc San Du không biết đặt tay ở đâu, hai tay đành quy củ để trên đùi, sau đó bị anh nắm lấy, "Hồi mẫu giáo học chung với nhau, nhưng tính khí của Trình Gia Khải khó ưa lắm, tôi với Ngải Lâm đều không thích cậu ta. Có một hôm, con rắn đồ chơi của tôi bị người ta chẻ đôi, cậu cũng biết mà, tôi rất thích rắn, lớn lên còn nuôi tiểu Cửu nữa, cho nên lúc ấy nhìn con rắn mà tôi yêu thích bị người ta phanh thây như thế liền nổi điên, mà tôi vốn đã chẳng ưa Trình Gia Khải, bình thường cậu ta lại thể hiện thái độ thù địch với con rắn của tôi, còn dám đứng ở hiện trường chọc tức tôi, kết quả là tôi nhào vào cắn xé cậu ấy. Từ sau chuyện đó mới biết trách lầm, vì cậu ấy là một thằng nhóc cực kỳ cực kỳ sợ rắn, không thể nào có cái gan chẻ đôi nó ra được. Cô giáo thường dạy "dĩ hoà vi quý", hơn nữa mang tâm lý ăn năn nên tôi cũng thân thiện với cậu ta hơn, Ngải Lâm cũng thế. Về sau lại còn học cùng trường với nhau, từ sơ trung đến cao trung."

Mẫu giáo đã quen biết nhau, tính đến bây giờ đã bao nhiêu năm rồi chứ.

Không chú ý đến sắc mặt của Lục Tư Hoằng, Mạc San Du còn không biết điều tiếp tục nói nhảm: "Còn một chuyện nữa, cậu biết không? Tôi cắn cậu ấy sâu đến mức bây giờ vẫn còn sẹo ở cổ tay, mỗi lần nhìn thấy vừa muối mặt nhưng cũng vừa buồn cười, vì..." Dấu răng bị lõm một chỗ; câu cuối cùng còn chưa nói xong, Mạc San Du không rõ đây là tình huống gì, đột nhiên tiếp nhận nụ hôn bão tố của Lục Tư Hoằng.

Ừ, là bão tố, hình dung kiểu này không sai biệt lắm.

Môi lưỡi bị anh mút mát đến tê dại, cô bị động hé miệng để anh tàn phá, hai tay không tự giác vòng sau cổ anh, ngoan ngoãn ngửa đầu đón nhận.

Lục Tư Hoằng ngậm chặt cánh môi mềm mại, ban đầu có chút hơi lạnh, anh hôn một lúc thì cánh môi ấy trở nên ấm áp, hương vị ngọt ngào xâm chiếm đầu óc khiến anh không thể dừng được. Một bàn tay rời eo cô dời lên trên, dừng ở chiếc cổ thon nhỏ của cô, ngón cái chậm rãi mơn trớn làn da trơn mát, cúi đầu càng áp sát hơn.

Nhiệt độ trong khoang ngày càng nóng, đôi môi hai người trằn trọc quyến luyến, hơi thở hoà quyện, dần dần đã không thể phân biệt là của ai.

Lồng ngực Mạc San Du phập phồng dữ dội, lúc môi Lục Tư Hoằng tách ra, cả người cô mềm nhũn tựa vào lòng anh.

Cách hai lớp áo dày, Lục Tư Hoằng ôm chặt Mạc San Du, hô hấp nóng rực, hơi thở hỗn loạn, trái tim trong lồng ngực dường như sắp bật ra ngoài, đầu anh vùi lên cổ cô, hương thơm thoang thoảng cứ như khìu nhẹ nơi đầu mũi, anh nhịn không được liền áp môi vào.

Lòng bàn tay Mạc San Du đổ đầy mồ hôi, thân thể trong chớp mắt cứng đờ, đầu lưỡi anh mang hơi ấm, càn quấy trên cổ cô, tất cả mạch máu đang tuần hoàn dường như dồn hết lên hai má, nóng bừng, cô yếu ớt, âm thanh nhỏ như mèo kêu: "Tư Hoằng..."

"Ừ..." Lục Tư Hoằng hàm hồ đáp.

"Nhột..." Mạc San Du sắp mếu máo.

Lục Tư Hoằng vẫn không dừng động tác, qua một lúc, anh mới chậm rì rì nhích người ra, hai tay vây chặt cô trong lòng, nương theo ánh sáng mỏng manh của ánh trăng rọi vào, gương mặt hai người đối diện nhau, trong bóng tối tĩnh lặng, ngọn lửa rực cháy trong mắt anh vẫn chưa rút đi, trong giọng nói mang theo cảm xúc kiềm nén: "Nam nữ khác biệt, dù cậu và cậu ta chơi thân từ nhỏ, sau này cũng không được tuỳ tiện bá cổ choàng vai nữa, hiểu không?"

Mạc San Du bị nụ hôn của Lục Tư Hoằng rút hết hồn phách, đầu óc choáng váng mơ hồ, mất một lúc mới có thể dùng não suy nghĩ để hiểu lời anh nói.

"Không phải tôi với cậu cũng đang "bá cổ choàng vai" sao?" Mạc San Du cười khẽ, bỗng muốn trêu anh.

Lực tay của Lục Tư Hoằng tăng thêm, siết chặt eo cô, "Không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Tôi là bạn trai cậu, còn cậu ta chỉ là bạn." Anh rũ mi, sóng mắt mênh mông tựa như muốn nhấn chìm cô, "Chỉ được thân mật với một mình tôi thôi, hiểu không?"

Thấy cô không trả lời, anh nâng mặt cô lên, bá đạo không cho phép cô thoát khỏi ánh mắt anh: "Du Du, dù là bạn rất thân, nhưng cũng chỉ là bạn, cậu không thể tuỳ tiện cùng cậu ta lôi kéo, tôi sẽ khó chịu, bạn trai của cậu là tôi, muốn thân mật cũng chỉ được phép thân mật với một mình tôi, người khác không được, tuyệt đối không được, cậu hiểu không?"

Trầm mặc một lúc.

"Du Du..." Lục Tư Hoằng khẽ gọi, cô im lặng làm anh bất an.

"Tôi biết rồi."

"Biết thế nào?"

Hai tay cô nâng mặt anh, chóp mũi cọ cọ mũi anh, nụ cười rất không tốt, "Còn thế nào nữa chứ, nghe lời cậu hết, chỉ gần gũi với một mình cậu thôi." Vừa rồi im lặng là vì anh bất ngờ thừa nhận bản thân khó chịu, cô nhất thời không biết phản ứng thế nào thôi.

Hôm nay thì rõ rồi nhé, Lục Tư Hoằng là một thùng giấm chua.

Nụ cười của cô rất đáng ghét, nhưng Lục Tư Hoằng như thể bị cuốn vào, trái tim đắm chìm không thôi, anh cúi đầu xuống, chặn đôi môi đang cười ấy lại, cắn một cái.

Mạc San Du cau mày, ngửa đầu ra sau, một tay vội che miệng, cô thảm thiết kêu lên: "Sao lại cắn tôi?" Ngón tay cô ấn vào khoé môi, thấy rõ vết máu.

Lục Tư Hoằng sáp tới, dịu giọng: "Ngoan..." còn chưa đến gần đã bị cổ đẩy mặt ra, "Ngoan cái đầu cậu, cắn chảy máu luôn rồi nè."

Anh giữ tay cô, hôn khẽ: "Để tôi xem nào."

Nói rồi lại kề mặt đến gần, ngón cái xoa nhẹ, bờ môi chậm rãi ấn xuống, đầu lưỡi vươn ra, Mạc San Du chỉ thấy một trận tê dại kéo đến lần nữa, lúc môi anh rời đi, vết máu trên môi đã hoàn toàn bị anh liếm sạch, không cần soi gương, cô cũng dám chắc chắn vết rách vẫn hiện rõ mồn một, lúc nãy anh cắn mạnh lắm cơ.

Chỉ tại những lời Mạc San Du nói vừa rồi, dám để lại dấu ấn trên tay thằng con trai khác, Lục Tư Hoằng bị chọc cho tức sôi máu nên mới không kịp suy xét như vậy, bây giờ nhìn vết rách nhỏ trên miệng cô, trong lòng chỉ còn lại xót xa.

"Cậu cắn lại đi." Lục Tư Hoằng đưa môi đến.

"Thôi khỏi." Mạc San Du lườm anh.

"Cắn lại đi mà." Lại áp tới lần nữa, Mạc San Du bị vẻ mặt anh làm buồn cười chết đi được, cô vừa cười vừa "moa" một cái lên môi anh: "Tôi không ác như cậu đâu."

Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, phảng phất như muốn đi qua năm tháng, lưu giữ những yêu thương nồng nàng.

Gửi cho em biết bao ấm áp, dành cho em cả trái tim tôi, chỉ hy vọng một đời lưu luyến, mãi mãi không cách xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Đau Lòng Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook