Em Có Thể Thích Anh Được Không
Chương 6: Chẳng lẽ… Trông tôi giống vì một bữa ăn lắm sao?
Khâu Man Ngữ
22/09/2022
Editor: YuuMặt trời dần dần lên cao tỏa ra những ánh sáng vàng mở ảo, chiếu sáng bầu trời mờ mịt, lan tỏa khắp mặt đất, vô cùng ấm áp.
Trong phòng nghỉ nhỏ, Chu Mục đang nằm trên chiếc giường đơn được trải khăn trải giường màu xám, trên người là chiếc chăn bông mỏng cùng màu. Anh thở đều đều, những sợi tóc mai trên trán lòa xòa xuống chạm vào mí mắt. Ánh nắng chiếu vào trong phòng qua tấm rèm chớp lật, dừng trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lông mi khẽ run lên, anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào cảm thấy có chút khó chịu. Anh nâng tay lên chắn những ánh nắng lại rồi chớp chớp một chút, sau đó chống tay xuống giường để ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn về một bên, bất động một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Anh xốc chăn lên để xuống giường rồi bước vào gian phòng tắm bên cạnh tắm rửa đơn giản, thay bộ quần áo nhăn nhúm ra rồi khoác chiếc áo blouse trắng vào xong mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
“Hử? Tối hôm qua không phải em về rồi sao?”
Người đang nói chuyện chính là Chu Thanh vừa hay mở cửa đi vào, cô ấy thấy Chu Mục đi từ trong phòng nghỉ ra, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Chu Mục, em đã nhiều ngày không về nhà rồi! Mỗi ngày đều ở luôn trong bệnh viện, em thật sự sắp biến nơi này thành nhà của mình rồi đó.”
Chu Mục lấy từ trong ngăn tủ ra một gói cà phê đen, pha một cốc rồi mới quay đầu lại nhìn Chu Thanh.
“Trở về không phải cũng chỉ có một mình thôi sao, lười rời đi.”
Chu Thanh cười châm chọc: “Còn ở đấy mà tự đắc sao! Vẫn là tự làm tự chịu thôi!”
Chu Mục nhấp một ngụm cà phê, không hiểu mà nhìn cô ấy.
Chu Thanh nhướng mày: “Ai bảo em tự treo cổ mình trên một cái cây, lại còn là một cái cây không có hy vọng nữa chứ. Nói cho em biết, một năm nay không biết có bao nhiêu cô gái ngoan ngoãn, tốt bụng đều bị em từ chối rồi đó, làm hại chị bị mẹ em thường xuyên tới hỏi về chuyện tình cảm của em. Sau đó lại nói về chuyện của chị, phiền muốn chết.”
Nói đến đây, Chu Thanh muốn phát điên, cô ấy cầm hộp khăn giấy trên bàn ném về phía Chu Mục.
“Phiền muốn chết.”
Chu Mục đỡ được hộp giấy, cười nói: “Vậy chị cũng đừng quản em nữa, tự giải quyết hạnh phúc cả đời của mình đi.”
Chu Thanh chán nản, nặng nề đặt tập bệnh án trong tay xuống bàn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Trước khi đóng cửa còn để lại cho Chu Mục một câu.
“Ngoại trừ gương mặt nhìn cũng tạm được này ra, thật không biết em gái Nhan đáng yêu của chúng ta coi trọng em ở đâu nữa.”
“…” Chu Mục.
Làm sao anh biết được chứ!
Nghe Chu Thanh nhắc tới, anh mới nhớ ra buổi tối mấy hôm trước Thời Nhan có thêm Wechat của anh, không cần đoán anh cũng biết là ai đưa cho cô. Đặt cốc cà phê xuống, anh rút điện thoại ra liếc nhìn, ánh mắt vô thức dừng trên tên của Thời Nhan. Tên là anh ghi chú.
Do dự một lúc, anh mở cửa sổ trò chuyện ra, tin nhắn mới nhất được gửi tới là lúc 8 giờ 30 phút tối hôm qua, cô nói hôm nay muốn mang cơm hộp tới cho anh. Lúc đó anh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu ở tầng dưới để cấp cứu cho bệnh nhân bị tai nạn giao thông, lúc nhìn thấy tin nhắn thì đã hơn 10 giờ.
Anh đã nhìn thấy tin nhắn, nhưng không trả lời lại.
Lúc này xem lại, tự nhiên anh lại có ý muốn trả lời cô.
Giây tiếp theo, anh trả lời lại, chỉ bằng một từ.
Chu Mục: [Ừ!]
Tin nhắn vừa gửi đi xong anh liền muốn thu hồi lại, nhưng ngón tay cái lại do dự một chút ở trên hai chữ kia, sau đó ngón tay ấn xuống vị trí rỗng bên cạnh rồi tắt màn hình đi.
Anh vừa định nhét điện thoại lại vào trong túi thì nó đột nhiên rung lên.
Chu Mục bật màn hình lại một lần nữa, nó vẫn đang dừng lại ở cửa sổ trò chuyện cùng với Thời Nhan.
Thời Nhan: [Vâng (mặt cười).]
Ánh mắt anh dừng trên màn hình trong vài giây, sau đó trực tiếp thoát khỏi cửa sổ trò chuyện và tắt màn hình đi. Anh dựa vào vách tường, dường như là đang suy tư gì đó, sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng dần dần phai nhạt đi, chỉ để lại một đôi mắt đã nhuốm chút dịu dàng.
Ở bên kia, Thời Nhan cười tủm tỉm nhìn vào cuộc trò chuyện có chút lạnh lùng trên màn hình một lúc lâu rồi mới cất điện thoại trở lại vào trong túi.
Nghĩ đến việc Chu Mục đã ăn những món cô nấu, niềm vui trong lòng cô lại trào dâng.
“Được rồi, xuất phát đi mua đồ ăn thôi. Hôm nay mình sẽ làm ‘chín đại quỹ’ (*).”
(*) Chín đại quỹ: là một thuật ngữ chung để chỉ những bữa tiệc thịnh soạn ở tỉnh Quảng Đông, đặc biệt là vùng đồng bằng sông Châu Giang.
……
Khi cô đến bệnh viện với hộp đựng cơm trưa thì đã 12 giờ trưa, vừa hay là thời gian nghỉ ngơi của bệnh viện. Hôm nay Thời Nhan tự mình lái xe tới, cô đã thi bằng lái xe được mấy năm rồi, chỉ là không thường xuyên lái xe lắm. Cô lùi xe rất cẩn thận, một lúc lâu mới lùi được xe vào trong chỗ để xe, khiến nhân viên bảo vệ bên cạnh cô không nhịn được cười.
Cô đỗ xe xong, gương mặt đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu đi về phía tòa nhà khám bệnh.
“Cô làm sao vậy?”
Chu Mục vừa từ văn phòng chủ nhiệm khoa trở về. Lúc anh đi vào trong phòng khám bệnh của mình liền nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thời Nhan, anh không nhịn được mà hỏi cô.
Thời Nhan nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy Chu Mục, cô xấu hổ gãi đầu.
“Chuyện đó… Vừa rồi em đỗ xe ở bên dưới, bị nhân viên bảo vệ cười.” Cô giải thích.
Chu Mục có chút ngạc nhiên, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng như có như không mà nhếch lên một chút.
“Không đỗ được xe sao?”
“…” Thời Nhan né tránh ánh mắt của anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Biết là được rồi, còn nói ra làm gì chứ!”
Khi Chu Mục đi ngang qua, Thời Nhan liền ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng hòa lẫn cùng với mùi bạc hà. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh ngồi xuống đối diện, mới nói: “Ngại quá.”
“Rất ít khi lái xe sao?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Em chỉ lái xe vài lần. Thường thì em sẽ đi xe buýt đến lớp rồi về nhà, thỉnh thoảng thì mẹ em tới đón.”
“Lúc đi trên đường em bị mọi người mắng không ít lần, làm em lo lắng muốn chết.” Thời Nhan nói thêm.
Chu Mục nhìn cô gái trước mặt đang tự phàn nàn về chính mình, không cần nói anh cũng có thể tưởng tượng được cảnh cô lái xe trên đường với tốc độ rùa bò, sau đó bị vô số chiếc xe phía sau thúc giục.
“Hơn nữa, điều quan trọng chính là xe của anh trai em trông rất đẹp, nhưng nó thật sự rất khó lái.” Thời Nhan tiếp tục phàn nàn.
“Xe thể thao Ferrari.”
“…” Chu Mục thấy xấu hổ: “Chạy xe thể thao với tốc độ rùa bò trên đường, hẳn cô là người đầu tiên đó.”
“…” Thời Nhan.
Đột nhiên, Thời Nhan dựa vào cái bàn phía trước, yên lặng nhìn Chu Mục. Cô hỏi: “Bác sĩ Chu, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Ừ!”
“Bác sĩ Chu, không phải trước đây anh đối xử với em rất xa cách sao? Sao đột nhiên anh lại nói nhiều như vậy chứ! Giống như anh có vẻ rất quan tâm đến em, anh cứ như vậy, em sẽ hiểu lầm là anh thích em đó.”
Chu Mục đang uống nước, lúc nghe cô nói vậy, anh thiếu chút nữa thì bị sặc. Anh đột nhiên ho khan vài tiếng, hít mấy hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Thời Nhan, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Không.”
Đột nhiên, anh dường như đã biết được vì sao Chu Thanh lại thích cô như vậy, rất chân thành, rất thẳng thắn, rất giống Chu Thanh.
Thời Nhan sửng sốt, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô có chút thất vọng, khẽ “Ồ” lên một tiếng.
Bỏ đi, không nói đến nữa.
Khóe miệng cô nhếch lên, mở túi đựng hộp cơm ra rồi đặt hộp cơm xuống trước mặt Chu Mục. Có sườn dê cùng với cà ri gà, còn có cả rau xanh, chúng được tách thành từng ngăn nhỏ một, màu sắc rất đẹp mắt, cũng rất thơm.
Cô đẩy về phía gần anh hơn một chút.
“Nếm thử xem.”
Cả buổi sáng chỉ uống một cốc cà phê đen, Chu Mục thật sự rất đói bụng. Anh cầm đũa lên gắp một miếng cà ri gà bỏ vào trong miệng, mùi thơm trong miệng tràn ra khắp bốn phía, vô cùng chân thực.
“Thế nào? Có ngon không?” Thời Nhan không kìm nén được sự hưng phấn mà hỏi.
Chu Mục liếc nhìn cô một cái, không thể phủ nhận được, anh gật đầu: “Ừ!”
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
Chu Mục lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không ngẩng đầu lên.
Thời Nhan ghé sát vào một chút, nhìn mái tóc của anh, nói: “Có phải lần trước ăn cơm của em xong thấy rất ngon, cho nên anh mới bắt đầu quan tâm đến em, muốn em mang cơm tới cho anh đúng không!”
Đôi đũa trên tay Chu Mục dừng lại một chút, anh nuốt nốt miếng thức ăn xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thời Nhan, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ… Trông tôi giống vì một bữa ăn lắm sao?”
“Hả?” Thời Nhan ngẩn người một lúc, sau khi hiểu ra ý anh thì vội vàng lắc đầu: “Không, ý em không phải vậy.”
Chu Mục cũng không hỏi cô có ý gì, đột nhiên để lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, sau đó cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
“Đừng nhìn tôi như vậy, nhìn chằm chằm một người đàn ông đang ăn cơm không phải là việc làm nên có của một cô gái.”
Thời Nhan bị nói vậy, gương mặt bỗng thấy khô nóng. Cô dùng tay ôm lấy gương mặt, quay đầu sang một bên, lén liếc nhìn Chu Mục.
“…” Chu Mục.
Cho rằng anh không nhìn thấy sao?
Mới ăn được một nửa thì Chu Mục có một cuộc điện thoại, là một bệnh nhân có vấn đề.
Chu Mục vội vàng đặt đũa xuống, xấu hổ nói với Thời Nhan xong liền rời đi.
“Tôi ăn xong rồi, hộp cơm cứ để đấy, lát nữa tôi về sẽ rửa nó.” Anh nói.
Đi tới cửa, anh dừng bước chân lại một chút, sau đó quay đầu lại nói: “Loại xe thể thao đó không thích hợp để cô lái đâu, cô nên mua một chiếc xe phân khối nhỏ hơn và phù hợp với con gái hơn. Còn nữa, không cần tới đưa cơm nữa đâu, quá phiền phức cho cô, hơn nữa, đôi khi tôi không có ở đây.”
“Đúng rồi, tôi nghe Chu Thanh nói cô đang tìm việc, có cần giúp đỡ gì không?”
Anh có quen không ít người.
Thời Nhan mỉm cười, lắc đầu: “Xe thì em có thể đi được, nấu ăn là sở thích của em, không phiền phức gì cả. Còn về phần công việc, em đã nghĩ kỹ rồi, phát huy sở trường của em, dạy mọi người nấu ăn, rồi làm công việc tình nguyện nữa.”
“Tình nguyện?” Chu Mục im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Khá tốt.”
“Hì hì.” Thời Nhan vẫy tay: “Không phải anh có việc sao? Mau đi đi!”
“Ừ!”
Chu Mục nhanh chóng rời đi, chờ đến khi xử lý xong mọi chuyện trở lại phòng khám bệnh mới nhận ra những gì anh nói với Thời Nhan lúc nãy, dường như là quan tâm quá mức rồi. Mối quan hệ của anh và cô nhiều lắm cũng chỉ là có quen biết, và cô có mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với chị họ của anh.
Anh… Thật sự quá hào phóng rồi.
Thôi kệ! Coi như là quan tâm đến cô em gái không hiểu chuyện đi! Dù sao lời nói đã nói ra rồi cũng không thể thu hồi lại được.
Cười nhạo một tiếng, anh bước về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Hộp cơm còn hơn một nửa đã được thu dọn đi, mặt bàn cũng được lau sạch sẽ, ngay cả các góc cạnh cũng sạch sẽ không một hạt bụi nào. Tài liệu, văn phòng phẩm, dụng cụ y tế cũng được sắp xếp gọn gàng.
Chu Mục dở khóc dở cười.
Cô không phải là làm bảo mẫu bán thời gian đấy chứ?
Có lẽ cô đã biết được chuyện anh đưa hộp cơm cho người khác, nếu không ngày đó khi nghe được anh ăn hộp cơm, vẻ mặt cô lại để lộ ra sự không tin, còn cả khi nghe được đáp án chắc chắn của anh, lại để lộ ra sự vui vẻ như vậy.
Đột nhiên, có chút áy náy.
Nhưng mà, tài nghệ nấu nướng của cô nhóc này thật sự rất lợi hại, nhưng người ta cũng không phải là gì của anh, dựa vào đâu mà nấu ăn cho anh chứ?
Từ chối ý tốt của cô, cũng là điều tốt.
“Tình nguyện…” Anh lẩm bẩm, cây bút trong tay gõ gõ trên mặt bàn, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên: “Khá tốt.”
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Mục ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Vào đi!”
“Chu Mục…”
Người đến là Chu Thanh, chưa nhìn thấy bóng dáng đã nghe thấy tiếng nói rồi.
Gọi Chu Mục một tiếng xong Chu Thanh mới thò đầu vào thăm dò.
“Lén lút làm cái gì vậy?”
Chu Thanh chu môi, sau đó nghênh ngang đi vào ngồi xuống đối diện Chu Mục, trên mặt tràn ngập sự tò mò.
“Nghe nói em và em gái Nhan ở một mình trong đây nửa giờ?” Chu Thanh vỗ đùi: “Ồ! Chị không thể tận mắt chứng kiến được, thật đáng tiếc!”
“Em nói này, có phải chị rất nhàn rỗi đúng không?”
“Ai nói như vậy chứ, chị không phải đang bỏ chút thời gian bận rộn của mình ra để tới hỏi han đời sống tình cảm của em trai mình sao? Chị cả giống mẹ, chị đây là đang đứng trên góc độ của ba mẹ mà quan tâm tới em.”
“Chị là muốn quan tâm xem em có bị Thời Nhan làm cho cảm động không hay thôi!”
Chu Thanh bật cười.
“Đều quan tâm, đều quan tâm.”
“Vậy chị cả giống như bà mẹ lớn tuổi ơi, chị vẫn nên quan tâm chính mình một chút đi! Em và cô ấy, không có khả năng.”
“…” Chu Thanh.
Nói ai là phụ nữ lớn tuổi chứ!
~
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhan: “Cái gì không có khả năng cơ?”
Chu Mục: “Không… Không có gì”
Anh chưa nói cái gì cả.
Trong phòng nghỉ nhỏ, Chu Mục đang nằm trên chiếc giường đơn được trải khăn trải giường màu xám, trên người là chiếc chăn bông mỏng cùng màu. Anh thở đều đều, những sợi tóc mai trên trán lòa xòa xuống chạm vào mí mắt. Ánh nắng chiếu vào trong phòng qua tấm rèm chớp lật, dừng trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lông mi khẽ run lên, anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào cảm thấy có chút khó chịu. Anh nâng tay lên chắn những ánh nắng lại rồi chớp chớp một chút, sau đó chống tay xuống giường để ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn về một bên, bất động một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Anh xốc chăn lên để xuống giường rồi bước vào gian phòng tắm bên cạnh tắm rửa đơn giản, thay bộ quần áo nhăn nhúm ra rồi khoác chiếc áo blouse trắng vào xong mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
“Hử? Tối hôm qua không phải em về rồi sao?”
Người đang nói chuyện chính là Chu Thanh vừa hay mở cửa đi vào, cô ấy thấy Chu Mục đi từ trong phòng nghỉ ra, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Chu Mục, em đã nhiều ngày không về nhà rồi! Mỗi ngày đều ở luôn trong bệnh viện, em thật sự sắp biến nơi này thành nhà của mình rồi đó.”
Chu Mục lấy từ trong ngăn tủ ra một gói cà phê đen, pha một cốc rồi mới quay đầu lại nhìn Chu Thanh.
“Trở về không phải cũng chỉ có một mình thôi sao, lười rời đi.”
Chu Thanh cười châm chọc: “Còn ở đấy mà tự đắc sao! Vẫn là tự làm tự chịu thôi!”
Chu Mục nhấp một ngụm cà phê, không hiểu mà nhìn cô ấy.
Chu Thanh nhướng mày: “Ai bảo em tự treo cổ mình trên một cái cây, lại còn là một cái cây không có hy vọng nữa chứ. Nói cho em biết, một năm nay không biết có bao nhiêu cô gái ngoan ngoãn, tốt bụng đều bị em từ chối rồi đó, làm hại chị bị mẹ em thường xuyên tới hỏi về chuyện tình cảm của em. Sau đó lại nói về chuyện của chị, phiền muốn chết.”
Nói đến đây, Chu Thanh muốn phát điên, cô ấy cầm hộp khăn giấy trên bàn ném về phía Chu Mục.
“Phiền muốn chết.”
Chu Mục đỡ được hộp giấy, cười nói: “Vậy chị cũng đừng quản em nữa, tự giải quyết hạnh phúc cả đời của mình đi.”
Chu Thanh chán nản, nặng nề đặt tập bệnh án trong tay xuống bàn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Trước khi đóng cửa còn để lại cho Chu Mục một câu.
“Ngoại trừ gương mặt nhìn cũng tạm được này ra, thật không biết em gái Nhan đáng yêu của chúng ta coi trọng em ở đâu nữa.”
“…” Chu Mục.
Làm sao anh biết được chứ!
Nghe Chu Thanh nhắc tới, anh mới nhớ ra buổi tối mấy hôm trước Thời Nhan có thêm Wechat của anh, không cần đoán anh cũng biết là ai đưa cho cô. Đặt cốc cà phê xuống, anh rút điện thoại ra liếc nhìn, ánh mắt vô thức dừng trên tên của Thời Nhan. Tên là anh ghi chú.
Do dự một lúc, anh mở cửa sổ trò chuyện ra, tin nhắn mới nhất được gửi tới là lúc 8 giờ 30 phút tối hôm qua, cô nói hôm nay muốn mang cơm hộp tới cho anh. Lúc đó anh vẫn đang ở trong phòng cấp cứu ở tầng dưới để cấp cứu cho bệnh nhân bị tai nạn giao thông, lúc nhìn thấy tin nhắn thì đã hơn 10 giờ.
Anh đã nhìn thấy tin nhắn, nhưng không trả lời lại.
Lúc này xem lại, tự nhiên anh lại có ý muốn trả lời cô.
Giây tiếp theo, anh trả lời lại, chỉ bằng một từ.
Chu Mục: [Ừ!]
Tin nhắn vừa gửi đi xong anh liền muốn thu hồi lại, nhưng ngón tay cái lại do dự một chút ở trên hai chữ kia, sau đó ngón tay ấn xuống vị trí rỗng bên cạnh rồi tắt màn hình đi.
Anh vừa định nhét điện thoại lại vào trong túi thì nó đột nhiên rung lên.
Chu Mục bật màn hình lại một lần nữa, nó vẫn đang dừng lại ở cửa sổ trò chuyện cùng với Thời Nhan.
Thời Nhan: [Vâng (mặt cười).]
Ánh mắt anh dừng trên màn hình trong vài giây, sau đó trực tiếp thoát khỏi cửa sổ trò chuyện và tắt màn hình đi. Anh dựa vào vách tường, dường như là đang suy tư gì đó, sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng dần dần phai nhạt đi, chỉ để lại một đôi mắt đã nhuốm chút dịu dàng.
Ở bên kia, Thời Nhan cười tủm tỉm nhìn vào cuộc trò chuyện có chút lạnh lùng trên màn hình một lúc lâu rồi mới cất điện thoại trở lại vào trong túi.
Nghĩ đến việc Chu Mục đã ăn những món cô nấu, niềm vui trong lòng cô lại trào dâng.
“Được rồi, xuất phát đi mua đồ ăn thôi. Hôm nay mình sẽ làm ‘chín đại quỹ’ (*).”
(*) Chín đại quỹ: là một thuật ngữ chung để chỉ những bữa tiệc thịnh soạn ở tỉnh Quảng Đông, đặc biệt là vùng đồng bằng sông Châu Giang.
……
Khi cô đến bệnh viện với hộp đựng cơm trưa thì đã 12 giờ trưa, vừa hay là thời gian nghỉ ngơi của bệnh viện. Hôm nay Thời Nhan tự mình lái xe tới, cô đã thi bằng lái xe được mấy năm rồi, chỉ là không thường xuyên lái xe lắm. Cô lùi xe rất cẩn thận, một lúc lâu mới lùi được xe vào trong chỗ để xe, khiến nhân viên bảo vệ bên cạnh cô không nhịn được cười.
Cô đỗ xe xong, gương mặt đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu đi về phía tòa nhà khám bệnh.
“Cô làm sao vậy?”
Chu Mục vừa từ văn phòng chủ nhiệm khoa trở về. Lúc anh đi vào trong phòng khám bệnh của mình liền nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Thời Nhan, anh không nhịn được mà hỏi cô.
Thời Nhan nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn thấy Chu Mục, cô xấu hổ gãi đầu.
“Chuyện đó… Vừa rồi em đỗ xe ở bên dưới, bị nhân viên bảo vệ cười.” Cô giải thích.
Chu Mục có chút ngạc nhiên, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng như có như không mà nhếch lên một chút.
“Không đỗ được xe sao?”
“…” Thời Nhan né tránh ánh mắt của anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Biết là được rồi, còn nói ra làm gì chứ!”
Khi Chu Mục đi ngang qua, Thời Nhan liền ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng hòa lẫn cùng với mùi bạc hà. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh ngồi xuống đối diện, mới nói: “Ngại quá.”
“Rất ít khi lái xe sao?” Chu Mục hỏi.
Thời Nhan gật đầu mà không cần suy nghĩ: “Em chỉ lái xe vài lần. Thường thì em sẽ đi xe buýt đến lớp rồi về nhà, thỉnh thoảng thì mẹ em tới đón.”
“Lúc đi trên đường em bị mọi người mắng không ít lần, làm em lo lắng muốn chết.” Thời Nhan nói thêm.
Chu Mục nhìn cô gái trước mặt đang tự phàn nàn về chính mình, không cần nói anh cũng có thể tưởng tượng được cảnh cô lái xe trên đường với tốc độ rùa bò, sau đó bị vô số chiếc xe phía sau thúc giục.
“Hơn nữa, điều quan trọng chính là xe của anh trai em trông rất đẹp, nhưng nó thật sự rất khó lái.” Thời Nhan tiếp tục phàn nàn.
“Xe thể thao Ferrari.”
“…” Chu Mục thấy xấu hổ: “Chạy xe thể thao với tốc độ rùa bò trên đường, hẳn cô là người đầu tiên đó.”
“…” Thời Nhan.
Đột nhiên, Thời Nhan dựa vào cái bàn phía trước, yên lặng nhìn Chu Mục. Cô hỏi: “Bác sĩ Chu, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Ừ!”
“Bác sĩ Chu, không phải trước đây anh đối xử với em rất xa cách sao? Sao đột nhiên anh lại nói nhiều như vậy chứ! Giống như anh có vẻ rất quan tâm đến em, anh cứ như vậy, em sẽ hiểu lầm là anh thích em đó.”
Chu Mục đang uống nước, lúc nghe cô nói vậy, anh thiếu chút nữa thì bị sặc. Anh đột nhiên ho khan vài tiếng, hít mấy hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Thời Nhan, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Không.”
Đột nhiên, anh dường như đã biết được vì sao Chu Thanh lại thích cô như vậy, rất chân thành, rất thẳng thắn, rất giống Chu Thanh.
Thời Nhan sửng sốt, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô có chút thất vọng, khẽ “Ồ” lên một tiếng.
Bỏ đi, không nói đến nữa.
Khóe miệng cô nhếch lên, mở túi đựng hộp cơm ra rồi đặt hộp cơm xuống trước mặt Chu Mục. Có sườn dê cùng với cà ri gà, còn có cả rau xanh, chúng được tách thành từng ngăn nhỏ một, màu sắc rất đẹp mắt, cũng rất thơm.
Cô đẩy về phía gần anh hơn một chút.
“Nếm thử xem.”
Cả buổi sáng chỉ uống một cốc cà phê đen, Chu Mục thật sự rất đói bụng. Anh cầm đũa lên gắp một miếng cà ri gà bỏ vào trong miệng, mùi thơm trong miệng tràn ra khắp bốn phía, vô cùng chân thực.
“Thế nào? Có ngon không?” Thời Nhan không kìm nén được sự hưng phấn mà hỏi.
Chu Mục liếc nhìn cô một cái, không thể phủ nhận được, anh gật đầu: “Ừ!”
“Bác sĩ Chu.”
“Hả?”
Chu Mục lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không ngẩng đầu lên.
Thời Nhan ghé sát vào một chút, nhìn mái tóc của anh, nói: “Có phải lần trước ăn cơm của em xong thấy rất ngon, cho nên anh mới bắt đầu quan tâm đến em, muốn em mang cơm tới cho anh đúng không!”
Đôi đũa trên tay Chu Mục dừng lại một chút, anh nuốt nốt miếng thức ăn xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thời Nhan, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ… Trông tôi giống vì một bữa ăn lắm sao?”
“Hả?” Thời Nhan ngẩn người một lúc, sau khi hiểu ra ý anh thì vội vàng lắc đầu: “Không, ý em không phải vậy.”
Chu Mục cũng không hỏi cô có ý gì, đột nhiên để lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, sau đó cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
“Đừng nhìn tôi như vậy, nhìn chằm chằm một người đàn ông đang ăn cơm không phải là việc làm nên có của một cô gái.”
Thời Nhan bị nói vậy, gương mặt bỗng thấy khô nóng. Cô dùng tay ôm lấy gương mặt, quay đầu sang một bên, lén liếc nhìn Chu Mục.
“…” Chu Mục.
Cho rằng anh không nhìn thấy sao?
Mới ăn được một nửa thì Chu Mục có một cuộc điện thoại, là một bệnh nhân có vấn đề.
Chu Mục vội vàng đặt đũa xuống, xấu hổ nói với Thời Nhan xong liền rời đi.
“Tôi ăn xong rồi, hộp cơm cứ để đấy, lát nữa tôi về sẽ rửa nó.” Anh nói.
Đi tới cửa, anh dừng bước chân lại một chút, sau đó quay đầu lại nói: “Loại xe thể thao đó không thích hợp để cô lái đâu, cô nên mua một chiếc xe phân khối nhỏ hơn và phù hợp với con gái hơn. Còn nữa, không cần tới đưa cơm nữa đâu, quá phiền phức cho cô, hơn nữa, đôi khi tôi không có ở đây.”
“Đúng rồi, tôi nghe Chu Thanh nói cô đang tìm việc, có cần giúp đỡ gì không?”
Anh có quen không ít người.
Thời Nhan mỉm cười, lắc đầu: “Xe thì em có thể đi được, nấu ăn là sở thích của em, không phiền phức gì cả. Còn về phần công việc, em đã nghĩ kỹ rồi, phát huy sở trường của em, dạy mọi người nấu ăn, rồi làm công việc tình nguyện nữa.”
“Tình nguyện?” Chu Mục im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Khá tốt.”
“Hì hì.” Thời Nhan vẫy tay: “Không phải anh có việc sao? Mau đi đi!”
“Ừ!”
Chu Mục nhanh chóng rời đi, chờ đến khi xử lý xong mọi chuyện trở lại phòng khám bệnh mới nhận ra những gì anh nói với Thời Nhan lúc nãy, dường như là quan tâm quá mức rồi. Mối quan hệ của anh và cô nhiều lắm cũng chỉ là có quen biết, và cô có mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với chị họ của anh.
Anh… Thật sự quá hào phóng rồi.
Thôi kệ! Coi như là quan tâm đến cô em gái không hiểu chuyện đi! Dù sao lời nói đã nói ra rồi cũng không thể thu hồi lại được.
Cười nhạo một tiếng, anh bước về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Hộp cơm còn hơn một nửa đã được thu dọn đi, mặt bàn cũng được lau sạch sẽ, ngay cả các góc cạnh cũng sạch sẽ không một hạt bụi nào. Tài liệu, văn phòng phẩm, dụng cụ y tế cũng được sắp xếp gọn gàng.
Chu Mục dở khóc dở cười.
Cô không phải là làm bảo mẫu bán thời gian đấy chứ?
Có lẽ cô đã biết được chuyện anh đưa hộp cơm cho người khác, nếu không ngày đó khi nghe được anh ăn hộp cơm, vẻ mặt cô lại để lộ ra sự không tin, còn cả khi nghe được đáp án chắc chắn của anh, lại để lộ ra sự vui vẻ như vậy.
Đột nhiên, có chút áy náy.
Nhưng mà, tài nghệ nấu nướng của cô nhóc này thật sự rất lợi hại, nhưng người ta cũng không phải là gì của anh, dựa vào đâu mà nấu ăn cho anh chứ?
Từ chối ý tốt của cô, cũng là điều tốt.
“Tình nguyện…” Anh lẩm bẩm, cây bút trong tay gõ gõ trên mặt bàn, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên: “Khá tốt.”
“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Mục ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Vào đi!”
“Chu Mục…”
Người đến là Chu Thanh, chưa nhìn thấy bóng dáng đã nghe thấy tiếng nói rồi.
Gọi Chu Mục một tiếng xong Chu Thanh mới thò đầu vào thăm dò.
“Lén lút làm cái gì vậy?”
Chu Thanh chu môi, sau đó nghênh ngang đi vào ngồi xuống đối diện Chu Mục, trên mặt tràn ngập sự tò mò.
“Nghe nói em và em gái Nhan ở một mình trong đây nửa giờ?” Chu Thanh vỗ đùi: “Ồ! Chị không thể tận mắt chứng kiến được, thật đáng tiếc!”
“Em nói này, có phải chị rất nhàn rỗi đúng không?”
“Ai nói như vậy chứ, chị không phải đang bỏ chút thời gian bận rộn của mình ra để tới hỏi han đời sống tình cảm của em trai mình sao? Chị cả giống mẹ, chị đây là đang đứng trên góc độ của ba mẹ mà quan tâm tới em.”
“Chị là muốn quan tâm xem em có bị Thời Nhan làm cho cảm động không hay thôi!”
Chu Thanh bật cười.
“Đều quan tâm, đều quan tâm.”
“Vậy chị cả giống như bà mẹ lớn tuổi ơi, chị vẫn nên quan tâm chính mình một chút đi! Em và cô ấy, không có khả năng.”
“…” Chu Thanh.
Nói ai là phụ nữ lớn tuổi chứ!
~
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhan: “Cái gì không có khả năng cơ?”
Chu Mục: “Không… Không có gì”
Anh chưa nói cái gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.