Em Đừng Hòng Chạy

Chương 15

Châu Di

02/04/2024

Budapest - Hungary

Tiếng roi da quất mạnh xuống, âm thanh rùng mình trong căn phòng tối chỉ có một tia sáng nhỏ le lói

"....uhhh.....uhh......"

"....lão..g.ia...tôi......không ngờ ông bạc tình...bạc nghĩa....uhhh...với...uhhh người của tổ chức như...vậy!"

Lâm Bạch bị chói hai tay treo lửng người giữa căn hầm tối khắp người máu me be bét thương tích đầu mình có thể thấy phần lưng và ngực đều bị rách thịt và rỉ máu một vệt dài, nơi đây được coi là địa ngục của tổ chức. Nơi trừng phạt những kẻ không nghe lời ông ta lão già cầm đầu tổ chức này hơn 30 năm

BỐP!!! BỐP

Công Quang ngồi đối diện Lâm Bạch bất chợt đứng dậy vỗ tay tán thưởng câu nói của anh

" Lâm Bạch....! Tôi không ngược đãi cậu cũng không bao giờ ngược đãi người của tổ chức. Chỉ có những kẻ không nghe lời mới xứng đáng bị như này "

"....hahahhahah tôi không ngờ ông lại thông minh như vậy đấy "

Lâm Bạch miệng máu me be bét nở nụ cười khiêu khích nhìn Công Quang đang đứng trước mặt hắn, hắn vẫn bình tĩnh đáp trả. Anh đưa mặt ra đối diện với mặt Công Quang chế giễu ông ta

" phải....lô hàng nghìn tỷ đó là tôi đánh cắp được...tôi đánh cắp ở Đông Nam Á đấy ông biết không "

Hắn như một tên điên cười mất nhân tính nhìn ông. Hai bàn tay ông nắm chặt đến nổi gân xanh để kìm nén sự tức giận



" nhưng tôi không giống ông.......ngay cả người mà ông là coi con gái chỉ vì sai sót mà ông cũng tàn nhẫn vứt bỏ...thật GHÊ TỞM!!". Lâm Bạch giục nước miếng xuống đôi giày của ông ta tức giận trách móc

" tiếp tục đi,"

. Ông đưa tay nhắc nhở tên đàn em tiếp tục đánh. Tiếng roi lại phát ra âm thanh đáng sợ lần này nó mạnh hơn lần trước rất nhiều.Công Quang nhìn hắn một lượt liền quay đầu rời đi

"unhh.........uhhhhh.....uhh....."

" tôi nhắc cậu một câu đừng hòng mơ tưởng rời khỏi tổ chức " giọng nói của ông ta ngày càng dần khuất khỏi căn hầm tôi chỉ còn lại tiếng roi da quất liên tục

Bangkok - Thái Lan

Lục Cảnh Thành kéo tay Ngữ Âm bước vào phòng khách dưới ánh mắt của đám Ngũ Cảnh và người hầu trong nhà

" buông..ra "

" anh có bệnh hả..."

Ngữ Âm từ sân bay đến giờ không ngừng nguyền rủa chửi bới Lục Cảnh Thành. Cô hận, hận hắn không thể giết chết hắn ngay tại đây, tủi thân xen lẫn tức giận khiến tâm trạng cô hoảng loạn

BỊCH!!!

Hắn ném mạnh cô xuống chiếc ghế sofa, cô còn chưa lấy thăng bằng hắn đã ấn người cô xuống. Đôi chân dài của hắn khụy giữa hai chân cô,hắn dùng lực rất mạnh bàn tay to lớn bóp chặt cổ tay cô đến hằn đỏ.. Ba cúc áo đầu tiên đều không cài để lộ ra thân hình rắn chắc màu đồng đầy khí chất của hắn.Cả phòng khách người giúp việc đều làm việc như thường nhưng không một ai dám nhìn cô và hắn. Riêng chỉ đám Ngũ Cảnh vẫn đứng cúi đầu ở phía sau mà không rời đi

" tôi cho cô đi chưa? "



Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đen long lanh của cô khiến cô có chút rùng mình. Cô quay đầu sang một bên né tránh ánh mắt sắc lạnh của hắn

" CÔ CÂM SAO "

Hắn tức giận khiến tất cả mọi người đều giật mình không dám động đậy kể cả cô. Gương mặt đen lại, ánh mắt đỏ rực không phải khóc mà là tức giận hắn như một con hổ đói muốn ăn con cừu non trong lòng vậy.Cảnh Kỳ thấy vậy định tiến lại muốn giải thích nhưng lại bị Cảnh Nhất và Cảnh Nhị ngăn lại lắc đầu tỏ ý không được.

" phải "

Cô thờ ơ trả lời vì chẳng còn câu trả lời nào thích hợp hơn câu này cả. Cộc lốc quen rồi cô không có khái niệm thích dài dòng với người không đáng. Vừa nghe thấy vậy hắn tức giận lại càng tức giận hơn ngọn lửa nóng chảy dọc trong người thúc đẩy hắn liên hồi. Hắn không nhịn được nữa, con cừu non trong lòng bây giờ đẹp quá nhưng lại có chút không ngoan. Hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ trắng nõn quay mặt cô chưa đợi cô nhìn hắn hắn đã cúi xuống hôn cô. Đám Ngũ Lục thấy vậy liền cúi đầu xuống khoong dám ngẩng mặt

"um "

Cô ngạc nhiên liên tục vùng vẫy nhưng hai tay hắn đều giữ chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô không cho cô cơ hội động đậy.Khoang miệng nhỏ của cô cho hắn cảm giác như đang khám phá vùng đất mới vậy ngọt ngào mà hứng thú kích thích tất cả các giác quan của hắn. Hàm răng cô cắn chặt không cho hắn cơ hội chạm tới, nhưng dù gì trong mắt hắn cô cũng chủ là là một con thỏ trắng chỉ chưa đầy một phút chiếc lưỡi của hắn đã luồn vào trong miệng cô, cô liên tục vùng vẫy hắn dùng lưỡi cuốn chặt lưỡi cô.

"um. Um.."

Ngọt thanh hương vị đầu tiên hắn nếm trải khiến hắn mê mẩn hương vị này. Cô vùng vẫy trong lòng khiến hắn có chút không vui càng giữ chặt cô hơn. Hắn đưa chiếc lưỡi ra khỏi miệng cô, môi hắn chầm chậm rời khỏi miệng cô

" hộcc! Hộccc! HỘCCC!"

" đồ...."

Cô liên tục thở gấp gáp suýt ngạt chết cô rồi, hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy thoát. Hắn đưa tay vén gọn tóc trên vướng trên mặt cô rồi áp sát mặt hôn cô một cách điên cuồng hơn hương vị ngọt ngào rất nhanh một lần nữa bị hắn hút sạch trong khoang miệng cô. Cô dùng lực đấy hắn ra nhưng lần này hắn không dùng lực giữ cô vậy nên cô đẩy hắn ra đằng trước

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Đừng Hòng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook