Em Gái Cưng Của Ngũ Đại Tài Phiệt
Chương 17: Không đồng ý
Thiên Vương Phương Linh
08/02/2023
CỐC... CỐC... CỐC
Tiếng động truyền vào tai khiến Ngọc Băng khó chịu nhăn mày một cái lăn qua lăn lại trên giường.
- Bé con, là anh! Mở cửa được không?_Một giọng nói ấm áp vọng vào.
Ngọc Băng nghe thấy giọng nói quen thuộc, mơ mơ màng màng bước xuống giường rồi tiến lại mở cửa.
Đông Phương Long Thần nhìn Ngọc Băng, đôi mắt to tròn nhắm hờ lại, đầu gật gà gật gù, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ vô cùng đáng yêu.
Đông Phương Long Thần nhìn xuống phía dưới, thấy Ngọc Băng không mang dép đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. Đông Phương Long Thần nhanh tay bế cô lên đi lại phía chiếc giường rồi đặt cô xuống.
Ngọc Băng được anh bế lên cũng mặc kệ, cô còn muốn ngủ tiếp, anh muốn làm gì thì làm cô không thèm quan tâm.
Đông Phương Long Thần khẽ cười một cái, ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô sau đó yên lặng nhìn tiểu thiên sứ ngủ trong lòng anh.
Hôm nay, lúc Phượng Hoàng Chấn Phong gọi cho anh nói rằng cô đã chịu ra khỏi phòng thì tâm trạng của anh cũng tốt lên khá nhiều. Xử lý nốt vài công việc còn dang dỡ xong liền trở về Băng Phong xem tình hình của cô.
Khoảng hai tiếng sau, Ngọc Băng mới thực sự tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra thì đập vào mắt cô là khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phương Long Thần đang ngồi ngay bên cạnh cô.
- Thần! Anh về từ lúc nào vậy?_Ngọc Băng bất ngờ hỏi.
- Hai tiếng trước!_Đông Phương Long Thần nhàn nhạt trả lời.
- 2 tiếng sao?_ Ngọc Băng ngạc nhiên nhìn anh.
- Đến giờ ăn rồi! Xuống thôi._ Đông Phương Long Thần xoa đầu cô rồi nói.
Ngọc Băng lập tức rời giường, có Đông Phương Long Thần ở đây việc cô xin đi du học sẽ dễ dàng hơn rồi.
Ngọc Băng vui vẻ chạy xuống dưới nhà rồi tung tăng đi vào phòng ăn, theo sau là Đông Phương Long Thần. Nhưng mà không khí ở đây có chút gì đó sai sai.
Phượng Hoàng Chấn Phong thì vẫn ngồi ở vị trí thường ngày, chỗ của cô tất nhiên vẫn còn trống nhưng mà những chiếc ghế phía sau có sự xuất hiện thêm 6 người vệ sĩ của cô, mặt ai nấy cũng đều chán nản như đưa đám vậy! Tại sao vậy nhỉ?
Bọn họ không vui tất nhiên là vì ngồi ăn cùng thiếu chủ và nhị thiếu chủ của họ rồi. Trong cuộc đời của họ chưa từng nghỉ đến lại gần 2 người đàn ông quyền lực này quá mức mà giờ lại phải ngồi chung bàn ăn cơm với 2 người họ, bọn họ vui sao nổi! Chỉ cần nhìn thấy hai bộ mặt lạnh lẽo kia, khỏi cần ăn cơm, khí lạnh toát ra từ Phượng Hoàng Chấn Phong và Đông Phương Long Thần cũng đủ cho họ thấy no rồi. Chỉ có Ngọc Băng cô là thấy bình thường thôi. Bởi vì cô chính là viên minh châu của bọn họ mà.
Đông Phương Long Thần bước đến kéo ghế ra cho cô ngồi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Anh hai, Thần hôm nay tâm trạng 2 anh có tốt không?_ Ngọc Băng gắp một miếng thịt lên miệng cười cười rồi nói.
Phượng Hoàng Chấn Phong chậm chạp gật đầu, Ngọc Băng hôm nay lại còn biết quan tâm đến tâm trạng của 2 ông anh này cơ đấy.
- Anh hai, Thần em có chuyện muốn nói!_Ngọc Băng ngồi ngay ngắn lại rồi nói.
- Có chuyện gì em nói đi!_ Đông Phương Long Thần khó hiểu nhìn cô, Ngọc Băng hôm nay hơi là lạ.
- Chuyện là em muốn sang Mỹ du học._ Ngọc Băng nói rồi thận trọng nhìn biểu cảm của Phượng Hoàng Chấn Phong và Đông Phương Long Thần.
Lúc này mặt của Phượng Hoàng Chấn Phong cùng Đông Phương Long Thần đều tối sầm lại, cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo, chết chóc.
- Em vừa nói cái gì?_ Phượng Hoàng Chấn Phong lạnh giọng hỏi.
- Em muốn đi du học! Không được sao?_ Ngọc Băng nhỏ giọng nói.
- Không được! _ Phượng Hoàng Chấn Phong cùng Đông Phương Long Thần đồng thanh phản đối.
- Ở thành phố S này suýt chút nữa em còn gặp nguy hiểm chứ huống gì giờ em một mình ở nước ngoài.Anh sẽ không bao giờ đồng ý._ Phượng Hoàng Chấn Phong kiên quyết nói.
- Nhưng em muốn ra nước ngoài học tập để nâng cao kiến thức cùng kinh nghiệm sau này có thể giúp anh quản lý Đế Phong mà. Hơn nữa bên đó còn có ba mẹ chăm sóc cho em mà!_ Ngọc Băng nói rồi sau đó quay sang nhìn Đông Phương Long Thần chớp chớp mắt mong anh sẽ ủng hộ quyết định của cô nhưng anh lại phớt lờ bỏ qua ánh mắt của cô, anh cũng không muốn để cô một mình ra nước ngoài.
- Không cần em đi làm, một mình anh cũng có thể nuôi em cả đời rồi. Huống gì còn có Thần, Quân, Phúc và Vũ một lòng chăm lo cho em._ Phượng Hoàng Chấn Phong không hề muốn cô vất vả, nếu Ngọc Băng đi du học thì ai sẽ chăm sóc, bảo vệ cho cô đây.
- Anh hai, em muốn đi du học thật mà với lại bọn họ không phải là vệ sĩ anh chọn cho em sao? Để bọn họ đi cùng, bảo vệ cho em là được mà._ Ngọc Băng vừa nói vừa chỉ tay về phía 6 người vệ sĩ.
- Như vậy càng không được! Một mình em ở chung với 6 tên đàn ông, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?_ Phượng Hoàng Chấn Phong liếc mắt về phía 6 người vệ sĩ nói.
Sáu người vệ sĩ: " Chúng tôi mà dám để bảo bối của người có chuyện gì sao? Không chừng để em gái người mất một cộng tóc cũng đủ để bị phanh thây ra chứ ở đó mà để xảy ra chuyện.
- ------------ Hết chapter 17 ---------------------
Tiếng động truyền vào tai khiến Ngọc Băng khó chịu nhăn mày một cái lăn qua lăn lại trên giường.
- Bé con, là anh! Mở cửa được không?_Một giọng nói ấm áp vọng vào.
Ngọc Băng nghe thấy giọng nói quen thuộc, mơ mơ màng màng bước xuống giường rồi tiến lại mở cửa.
Đông Phương Long Thần nhìn Ngọc Băng, đôi mắt to tròn nhắm hờ lại, đầu gật gà gật gù, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ vô cùng đáng yêu.
Đông Phương Long Thần nhìn xuống phía dưới, thấy Ngọc Băng không mang dép đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. Đông Phương Long Thần nhanh tay bế cô lên đi lại phía chiếc giường rồi đặt cô xuống.
Ngọc Băng được anh bế lên cũng mặc kệ, cô còn muốn ngủ tiếp, anh muốn làm gì thì làm cô không thèm quan tâm.
Đông Phương Long Thần khẽ cười một cái, ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ xinh của cô sau đó yên lặng nhìn tiểu thiên sứ ngủ trong lòng anh.
Hôm nay, lúc Phượng Hoàng Chấn Phong gọi cho anh nói rằng cô đã chịu ra khỏi phòng thì tâm trạng của anh cũng tốt lên khá nhiều. Xử lý nốt vài công việc còn dang dỡ xong liền trở về Băng Phong xem tình hình của cô.
Khoảng hai tiếng sau, Ngọc Băng mới thực sự tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra thì đập vào mắt cô là khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phương Long Thần đang ngồi ngay bên cạnh cô.
- Thần! Anh về từ lúc nào vậy?_Ngọc Băng bất ngờ hỏi.
- Hai tiếng trước!_Đông Phương Long Thần nhàn nhạt trả lời.
- 2 tiếng sao?_ Ngọc Băng ngạc nhiên nhìn anh.
- Đến giờ ăn rồi! Xuống thôi._ Đông Phương Long Thần xoa đầu cô rồi nói.
Ngọc Băng lập tức rời giường, có Đông Phương Long Thần ở đây việc cô xin đi du học sẽ dễ dàng hơn rồi.
Ngọc Băng vui vẻ chạy xuống dưới nhà rồi tung tăng đi vào phòng ăn, theo sau là Đông Phương Long Thần. Nhưng mà không khí ở đây có chút gì đó sai sai.
Phượng Hoàng Chấn Phong thì vẫn ngồi ở vị trí thường ngày, chỗ của cô tất nhiên vẫn còn trống nhưng mà những chiếc ghế phía sau có sự xuất hiện thêm 6 người vệ sĩ của cô, mặt ai nấy cũng đều chán nản như đưa đám vậy! Tại sao vậy nhỉ?
Bọn họ không vui tất nhiên là vì ngồi ăn cùng thiếu chủ và nhị thiếu chủ của họ rồi. Trong cuộc đời của họ chưa từng nghỉ đến lại gần 2 người đàn ông quyền lực này quá mức mà giờ lại phải ngồi chung bàn ăn cơm với 2 người họ, bọn họ vui sao nổi! Chỉ cần nhìn thấy hai bộ mặt lạnh lẽo kia, khỏi cần ăn cơm, khí lạnh toát ra từ Phượng Hoàng Chấn Phong và Đông Phương Long Thần cũng đủ cho họ thấy no rồi. Chỉ có Ngọc Băng cô là thấy bình thường thôi. Bởi vì cô chính là viên minh châu của bọn họ mà.
Đông Phương Long Thần bước đến kéo ghế ra cho cô ngồi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Anh hai, Thần hôm nay tâm trạng 2 anh có tốt không?_ Ngọc Băng gắp một miếng thịt lên miệng cười cười rồi nói.
Phượng Hoàng Chấn Phong chậm chạp gật đầu, Ngọc Băng hôm nay lại còn biết quan tâm đến tâm trạng của 2 ông anh này cơ đấy.
- Anh hai, Thần em có chuyện muốn nói!_Ngọc Băng ngồi ngay ngắn lại rồi nói.
- Có chuyện gì em nói đi!_ Đông Phương Long Thần khó hiểu nhìn cô, Ngọc Băng hôm nay hơi là lạ.
- Chuyện là em muốn sang Mỹ du học._ Ngọc Băng nói rồi thận trọng nhìn biểu cảm của Phượng Hoàng Chấn Phong và Đông Phương Long Thần.
Lúc này mặt của Phượng Hoàng Chấn Phong cùng Đông Phương Long Thần đều tối sầm lại, cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo, chết chóc.
- Em vừa nói cái gì?_ Phượng Hoàng Chấn Phong lạnh giọng hỏi.
- Em muốn đi du học! Không được sao?_ Ngọc Băng nhỏ giọng nói.
- Không được! _ Phượng Hoàng Chấn Phong cùng Đông Phương Long Thần đồng thanh phản đối.
- Ở thành phố S này suýt chút nữa em còn gặp nguy hiểm chứ huống gì giờ em một mình ở nước ngoài.Anh sẽ không bao giờ đồng ý._ Phượng Hoàng Chấn Phong kiên quyết nói.
- Nhưng em muốn ra nước ngoài học tập để nâng cao kiến thức cùng kinh nghiệm sau này có thể giúp anh quản lý Đế Phong mà. Hơn nữa bên đó còn có ba mẹ chăm sóc cho em mà!_ Ngọc Băng nói rồi sau đó quay sang nhìn Đông Phương Long Thần chớp chớp mắt mong anh sẽ ủng hộ quyết định của cô nhưng anh lại phớt lờ bỏ qua ánh mắt của cô, anh cũng không muốn để cô một mình ra nước ngoài.
- Không cần em đi làm, một mình anh cũng có thể nuôi em cả đời rồi. Huống gì còn có Thần, Quân, Phúc và Vũ một lòng chăm lo cho em._ Phượng Hoàng Chấn Phong không hề muốn cô vất vả, nếu Ngọc Băng đi du học thì ai sẽ chăm sóc, bảo vệ cho cô đây.
- Anh hai, em muốn đi du học thật mà với lại bọn họ không phải là vệ sĩ anh chọn cho em sao? Để bọn họ đi cùng, bảo vệ cho em là được mà._ Ngọc Băng vừa nói vừa chỉ tay về phía 6 người vệ sĩ.
- Như vậy càng không được! Một mình em ở chung với 6 tên đàn ông, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?_ Phượng Hoàng Chấn Phong liếc mắt về phía 6 người vệ sĩ nói.
Sáu người vệ sĩ: " Chúng tôi mà dám để bảo bối của người có chuyện gì sao? Không chừng để em gái người mất một cộng tóc cũng đủ để bị phanh thây ra chứ ở đó mà để xảy ra chuyện.
- ------------ Hết chapter 17 ---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.