Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 50: Gặp nhau ở bệnh viện.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Lên đến xe Hạ Nguyệt liền nhắm mắt muốn nghỉ, nhưng xe chạy không quá lâu liền ngừng lại. Cô hơi nghi hoặc mở mắt. Trước mắt là vẻ mặt lo lắng của Dao Quang nhìn cô.
Dao Quang: "Dương Dương, chúng ta đền nơi rôi."
Hạ Nguyệt nhẹ đầu, cô nhẹ xoa đầu mình có chứt mơ màn không rõ.
Là mình ảo giác sao, cảm giác như chỉ đi có một chút, sao đến nhà mau vậy a?
Tuy lòng nghĩ là thế nhưng cô vẫn là bước xuống xe. Nhưng khi cô cảnh trước mắt lại làm cô thấy hoang mang ngang.
Trước mắt cô là bệnh viên lớn nhất của thành phố.
Hạ Nguyệt muốn quay lại trong xe. Nhưng phía sau là Dao Quang đẩy cô về trước.
"Dương Dương à, em không phải nói là bị đau không khỏe sao? Chúng ta và khám đi."
Hạ Nguyệt... Khé môi giật giật nghĩ. Ban nãy cô cũng chỉ là nói cho những người khác nghe mà thôi.
Tuy cô đúng thật là khó chịu, nhưng bệnh này căn bản là không thể khám bên ngoài.
Nhưng cho dù cô có chống cự, với sức của cô căng bản không làm lại hai người Dao Quang Hoa Anh.
Hạ Nguyệt bị bắt vào khám, cô cũng là hết cách theo họ đi vào.
Nhưng có lẽ họ không biết, điều cô không muốn đến đây, và gặp mặt nhất lúc này chính là vì... Hà Trúc.
"Nguyê... Tiểu Dương?"
Một giọng nữ nhẹ nhàn lại quen thuộc vang lên trên thành lang. Hạ Nguyệt ngừng lại quay đầu nhìn lại, sắc mặt liền có thể nói là càn phức tạp.
Hạ Nguyệt... Cô chỉ vừa bước vào thôi có được không. Thật sự hoài nghi là Hà Trúc đã đứng đây từ sớm để đợi cô đến.
Dao Quang và Hoa Anh quay đầu. Cả hai nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang đi đến. Nữ nhân có mái tóc đen tuyền được cô cột lên gọn ràng, cô mặt một cái áo blouse trắng, từng bước chân dài đi đến.
Hạ Nguyệt... Xong, người cần tránh nhất vẫn là không trách được.
Hà Trúc đi đến trước mặt cô. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiểu Dương, em làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém vậy?"
Không chờ Hạ Nguyệt nói gì, Hà Trúc đã trực tiếp áp tay lên trán cô đo nhiệt độ.
"Không nóng, sao lại chảy mồ hôi nhiều vậy?"
Chợt nhớ đến gì đó, cô không chút do dự rút ra ống nghe áp lên ngực cô.
Hạ Nguyệt kinh hoảng lập tức lùi về sau hai bước.
Hà Trúc sắc mặt trầm trọng nhìn Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô hơi lúng túng gọi: "Tỷ..."
Giọng nói nhỏ nhắn như muỗi kêu.
Dao Quang cùng Hoa Anh nhìn mà mê mang không rõ
Dao Quang nhìn nữ nhân trước mắt. Lại quay đầu nhìn về hướng nghệ sĩ mình.
Dù nhìn kiểu gì thì họ cũng không giống nhau. Nữ nhân trước mắt cho dù rất đẹp, nhưng đứng với Hạ Nguyệt lại là một trời một vực.
Hơn nữa màu tóc của cả hai cũng không giống nhau. Nếu nói người trước mắt là Tỷ Tỷ của Hạ Nguyệt, thì cô lại muốn tin vị Fan lúc nãy gặp hơn họ là Tỷ Muội thất lạc hơn.
Hạ Nguyệt cúi đầu bộ dáng tránh né không dám nhìn thẳng Hà Trúc.
Hà Trúc nhìn hai người xa lạ đi bên cạnh Hạ Nguyệt. Cô nhẽ thở dài quay người nói với Hạ Nguyệt đi phía sau.
"Tiểu Dương, đi theo Tỷ."
Hạ Nguyệt dù trong lòng không muốn nhưng vẫn là đi theo. Trên đường đi cô có nhỏ giọng giải thích với hai người đi phía sau mình. Ít nhất để Dao Quang có thể nắm bắt tình hình một chút, tránh chọc giận Hà Trúc thêm.
Cô cùng Hà Trúc đi đến một phòng làm việc, bên trong cũng có vài bác sĩ đang làm việc. Hà Trúc bước vào đối với mấy người bên trong nói: "Thật xin lỗi, tôi có thể mượng phòng này một chút không."
Nghe tiếng, mấy người trong phòng nhìn lên, nhìn thấy là Hà Trúc họ cũng vui vẻ đồng ý. Vài vị bác sĩ bên trong lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi.
Dao Quang phía sau không khỏi kinh ngạc. Tuy cô không nhận ra Hà Trúc là ai, nhưng một số bác sĩ trong đây cũng là biết. Vì hầu hết những bác sĩ được làm ở đây điều phải có tài năng mới được nhận vào làm. Nhưng Hà Trúc chỉ một lời liền có thể đuổi người đi rất dễ dàng.
Hà Trúc nói xong với đám người, quay đầu lại hướng Dao Quang và Hoa anh nói: "Không biết hai vị cũng có thể tránh đi một chút không, tôi muốn nói chuyện em gái mình một chút."
Bị điểm danh, Dao Quang là người đại diện đứng ra. Cô không trả lời ngây mà nhìn qua Hạ Nguyệt.
Nhìn thấy cô gật đầu rồi mới cùng Hoa Anh rời đi.
Mấy bác sĩ bên trong dù đang ra ngoài cũng chú ý đến Hạ Nguyệt đứng sau Dao Quang. Dù họ không muốn nhưng vẫn là bị Hạ Nguyệt thấp dẫn vì sự xinh đẹp của cô.
Nhận thấy tầm mắt của đám bác sĩ, Hà Trúc trực tiếp chắn ngang tầm mắt họ. Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
Mấy người trong phòng nhìn trộm bị bắt gặp không khỏi sợ hãi, chân chó nhanh chóng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi. Hà Trúc lúc này đi đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, khi này mới lên tiếng nói: "Em có phải đã làm gì kích thích đến bản thân hay không?"
Hạ Nguyệt thấy Hà Trúc ngồi xuống, cô cũng lấy một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Sắc mặt cô vẫn còn tái, tim cũng luôn đau nhói. Nhưng dường như đã quen với nó nên cũng không còn quá khó chịu.
"Chỉ là lúc em diễn quá nhập tâm không chú ý, bị khích động đến."
Nghe Hạ Nguyệt tự thú nhận. Sắc mặt của Hà Trúc có thể nói là cực kì kém.
"Nguyệt, hôm trước em nói những gì em còn nhớ sao?"
Hạ Nguyệt nhìn Hà Trúc. Cô biết rõ chị chỉ là lo lắng cho mình. Thở dài, ánh mắt hiện lên sự nghiêm túc nói: "Tỷ, em sẽ không chết."
Hà Trúc, ánh mắt cô tràn đầy phức tạp nhìn Hạ Nguyệt: "Nguyệt, em không cần phải làm diễn viên.
Nếu chỉ vì kế hoạch thì em không cần phải..."
"Cần..."
Hà Trúc hơi giật mình khi bản thân chưa nói hết đã bị cô cắt ngang.
"Sao."
Cô có chút không rõ nghe hỏi lại ngây sau đó.
Nhìn lên đôi mắt Hạ Nguyệt. Chỉ thấy được trong đôi mắt chứa đầy sự nghiêm túc bên trong.
"Trúc Tỷ, đó là ước mơ của Tỷ Tỷ em, nên dù thế nào em cũng sẽ hoàn thành giúp Tỷ ấy."
Hà Trúc... Cô không biết nói gì, Hạ Nguyệt rõ ràng biết rõ Hạ Dương là vì em ấy mới muốn làm ảnh hậu. Nhưng vì sao Hạ Nguyệt lại cố chấp như vậy đây.
Cô thật không hiếu...
Nửa giờ sau.
Hạ Nguyệt rời khỏi phòng. Nhìn thấy Dao Quang và Hoa Anh đứng bên ngoài, cô nhẹ giọng đối hai người nói: "Được rồi về thôi."
Dao Quang nhìn sắc mặt Hạ Nguyệt đã không còn như vậy tái nhợt. Cô lúc này mới nhẹ thở ra một hơi.
"Được."
Cả 3 rời đi, Hạ Nguyệt đi phía sau nhìn vào phòng. Cô mím chặt môi không nói.
Cô muốn làm diễn viên chỉ đơn thuần là vì Tỷ Tỷ. Lúc còn nhỏ chỉ vì những lời của người ngoài khiến
Hạ Dương không nhận cô là em gái. Cho dù cô nói không sao cả, nhưng thực sự cô cũng không phải không biết buồn, và tủi thân.
Có lẽ vì thế đã để lại ám ảnh lên cô. Giống bây giờ, cô muốn hoàn thành ước mơ của Tỷ Tỷ. Cũng đề chứng minh rằng Hạ Dương là thật sự muốn tìm cô, Tỷ ấy là thật sự cần cô, chứ không phải chỉ vì cảm thấy tội lỗi vì năm đó đã bỏ cô lại.
Sau khi đưa Hạ Nguyệt về chung cư, Dao Quang liền bị gọi đi công ty. Hoa Anh thì bị Hạ Nguyệt thả về nhà mình.
Hoa Anh và Dao Quang đương nhiên là không đồng ý. Mãi cho đến cô nói muốn nghỉ ngơi Hoa Anh mới buông tha mà rời đi.
Sau khi về nhà cô liền đi tắm. Một ngày chạy đi lại căng bản đã rất dơ, cho dù cô buồn ngủ nhưng vẫn là muồn tắm rửa trước rôi mới ngú sao.
Sau khi tắm ra cô lại leo lên ghế sofa ý đồ muốn ngủ.
Trái tim vẫn luôn đập, nhịn tim nó vẫy luôn rất nhẹ khiến cô có chút hít thở khó khăn.
Nhớ đến mấy ngày nay bản thân rất dễ bị mất bình tĩnh. Đây vốn chẳng phải là bộ dáng của cô trước kia.
Hạ Nguyệt... Cô cười cười, cũng hiếu bản thân là chuyện gì.
Giống như cô đã từng nói qua, trái tim chính là bộ não thứ hai chẳng sai. Vì cô bây giờ khác nào bị nó khống chế cảm xúc của chính mình. Đây nào phải cảm xúc của cô, đây vốn là cảm xúc của Tỷ Tỷ.
Hai chú mèo nhìn thấy Hạ Nguyệt rơi vào giấc ngủ, chúng cũng rất hiểu chuyện nhảy đến bên người
Hạ Nguyệt cùng nhau ngủ.
Dao Quang: "Dương Dương, chúng ta đền nơi rôi."
Hạ Nguyệt nhẹ đầu, cô nhẹ xoa đầu mình có chứt mơ màn không rõ.
Là mình ảo giác sao, cảm giác như chỉ đi có một chút, sao đến nhà mau vậy a?
Tuy lòng nghĩ là thế nhưng cô vẫn là bước xuống xe. Nhưng khi cô cảnh trước mắt lại làm cô thấy hoang mang ngang.
Trước mắt cô là bệnh viên lớn nhất của thành phố.
Hạ Nguyệt muốn quay lại trong xe. Nhưng phía sau là Dao Quang đẩy cô về trước.
"Dương Dương à, em không phải nói là bị đau không khỏe sao? Chúng ta và khám đi."
Hạ Nguyệt... Khé môi giật giật nghĩ. Ban nãy cô cũng chỉ là nói cho những người khác nghe mà thôi.
Tuy cô đúng thật là khó chịu, nhưng bệnh này căn bản là không thể khám bên ngoài.
Nhưng cho dù cô có chống cự, với sức của cô căng bản không làm lại hai người Dao Quang Hoa Anh.
Hạ Nguyệt bị bắt vào khám, cô cũng là hết cách theo họ đi vào.
Nhưng có lẽ họ không biết, điều cô không muốn đến đây, và gặp mặt nhất lúc này chính là vì... Hà Trúc.
"Nguyê... Tiểu Dương?"
Một giọng nữ nhẹ nhàn lại quen thuộc vang lên trên thành lang. Hạ Nguyệt ngừng lại quay đầu nhìn lại, sắc mặt liền có thể nói là càn phức tạp.
Hạ Nguyệt... Cô chỉ vừa bước vào thôi có được không. Thật sự hoài nghi là Hà Trúc đã đứng đây từ sớm để đợi cô đến.
Dao Quang và Hoa Anh quay đầu. Cả hai nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang đi đến. Nữ nhân có mái tóc đen tuyền được cô cột lên gọn ràng, cô mặt một cái áo blouse trắng, từng bước chân dài đi đến.
Hạ Nguyệt... Xong, người cần tránh nhất vẫn là không trách được.
Hà Trúc đi đến trước mặt cô. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiểu Dương, em làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém vậy?"
Không chờ Hạ Nguyệt nói gì, Hà Trúc đã trực tiếp áp tay lên trán cô đo nhiệt độ.
"Không nóng, sao lại chảy mồ hôi nhiều vậy?"
Chợt nhớ đến gì đó, cô không chút do dự rút ra ống nghe áp lên ngực cô.
Hạ Nguyệt kinh hoảng lập tức lùi về sau hai bước.
Hà Trúc sắc mặt trầm trọng nhìn Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô hơi lúng túng gọi: "Tỷ..."
Giọng nói nhỏ nhắn như muỗi kêu.
Dao Quang cùng Hoa Anh nhìn mà mê mang không rõ
Dao Quang nhìn nữ nhân trước mắt. Lại quay đầu nhìn về hướng nghệ sĩ mình.
Dù nhìn kiểu gì thì họ cũng không giống nhau. Nữ nhân trước mắt cho dù rất đẹp, nhưng đứng với Hạ Nguyệt lại là một trời một vực.
Hơn nữa màu tóc của cả hai cũng không giống nhau. Nếu nói người trước mắt là Tỷ Tỷ của Hạ Nguyệt, thì cô lại muốn tin vị Fan lúc nãy gặp hơn họ là Tỷ Muội thất lạc hơn.
Hạ Nguyệt cúi đầu bộ dáng tránh né không dám nhìn thẳng Hà Trúc.
Hà Trúc nhìn hai người xa lạ đi bên cạnh Hạ Nguyệt. Cô nhẽ thở dài quay người nói với Hạ Nguyệt đi phía sau.
"Tiểu Dương, đi theo Tỷ."
Hạ Nguyệt dù trong lòng không muốn nhưng vẫn là đi theo. Trên đường đi cô có nhỏ giọng giải thích với hai người đi phía sau mình. Ít nhất để Dao Quang có thể nắm bắt tình hình một chút, tránh chọc giận Hà Trúc thêm.
Cô cùng Hà Trúc đi đến một phòng làm việc, bên trong cũng có vài bác sĩ đang làm việc. Hà Trúc bước vào đối với mấy người bên trong nói: "Thật xin lỗi, tôi có thể mượng phòng này một chút không."
Nghe tiếng, mấy người trong phòng nhìn lên, nhìn thấy là Hà Trúc họ cũng vui vẻ đồng ý. Vài vị bác sĩ bên trong lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi.
Dao Quang phía sau không khỏi kinh ngạc. Tuy cô không nhận ra Hà Trúc là ai, nhưng một số bác sĩ trong đây cũng là biết. Vì hầu hết những bác sĩ được làm ở đây điều phải có tài năng mới được nhận vào làm. Nhưng Hà Trúc chỉ một lời liền có thể đuổi người đi rất dễ dàng.
Hà Trúc nói xong với đám người, quay đầu lại hướng Dao Quang và Hoa anh nói: "Không biết hai vị cũng có thể tránh đi một chút không, tôi muốn nói chuyện em gái mình một chút."
Bị điểm danh, Dao Quang là người đại diện đứng ra. Cô không trả lời ngây mà nhìn qua Hạ Nguyệt.
Nhìn thấy cô gật đầu rồi mới cùng Hoa Anh rời đi.
Mấy bác sĩ bên trong dù đang ra ngoài cũng chú ý đến Hạ Nguyệt đứng sau Dao Quang. Dù họ không muốn nhưng vẫn là bị Hạ Nguyệt thấp dẫn vì sự xinh đẹp của cô.
Nhận thấy tầm mắt của đám bác sĩ, Hà Trúc trực tiếp chắn ngang tầm mắt họ. Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
Mấy người trong phòng nhìn trộm bị bắt gặp không khỏi sợ hãi, chân chó nhanh chóng rời đi.
Sau khi mọi người rời đi. Hà Trúc lúc này đi đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, khi này mới lên tiếng nói: "Em có phải đã làm gì kích thích đến bản thân hay không?"
Hạ Nguyệt thấy Hà Trúc ngồi xuống, cô cũng lấy một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Sắc mặt cô vẫn còn tái, tim cũng luôn đau nhói. Nhưng dường như đã quen với nó nên cũng không còn quá khó chịu.
"Chỉ là lúc em diễn quá nhập tâm không chú ý, bị khích động đến."
Nghe Hạ Nguyệt tự thú nhận. Sắc mặt của Hà Trúc có thể nói là cực kì kém.
"Nguyệt, hôm trước em nói những gì em còn nhớ sao?"
Hạ Nguyệt nhìn Hà Trúc. Cô biết rõ chị chỉ là lo lắng cho mình. Thở dài, ánh mắt hiện lên sự nghiêm túc nói: "Tỷ, em sẽ không chết."
Hà Trúc, ánh mắt cô tràn đầy phức tạp nhìn Hạ Nguyệt: "Nguyệt, em không cần phải làm diễn viên.
Nếu chỉ vì kế hoạch thì em không cần phải..."
"Cần..."
Hà Trúc hơi giật mình khi bản thân chưa nói hết đã bị cô cắt ngang.
"Sao."
Cô có chút không rõ nghe hỏi lại ngây sau đó.
Nhìn lên đôi mắt Hạ Nguyệt. Chỉ thấy được trong đôi mắt chứa đầy sự nghiêm túc bên trong.
"Trúc Tỷ, đó là ước mơ của Tỷ Tỷ em, nên dù thế nào em cũng sẽ hoàn thành giúp Tỷ ấy."
Hà Trúc... Cô không biết nói gì, Hạ Nguyệt rõ ràng biết rõ Hạ Dương là vì em ấy mới muốn làm ảnh hậu. Nhưng vì sao Hạ Nguyệt lại cố chấp như vậy đây.
Cô thật không hiếu...
Nửa giờ sau.
Hạ Nguyệt rời khỏi phòng. Nhìn thấy Dao Quang và Hoa Anh đứng bên ngoài, cô nhẹ giọng đối hai người nói: "Được rồi về thôi."
Dao Quang nhìn sắc mặt Hạ Nguyệt đã không còn như vậy tái nhợt. Cô lúc này mới nhẹ thở ra một hơi.
"Được."
Cả 3 rời đi, Hạ Nguyệt đi phía sau nhìn vào phòng. Cô mím chặt môi không nói.
Cô muốn làm diễn viên chỉ đơn thuần là vì Tỷ Tỷ. Lúc còn nhỏ chỉ vì những lời của người ngoài khiến
Hạ Dương không nhận cô là em gái. Cho dù cô nói không sao cả, nhưng thực sự cô cũng không phải không biết buồn, và tủi thân.
Có lẽ vì thế đã để lại ám ảnh lên cô. Giống bây giờ, cô muốn hoàn thành ước mơ của Tỷ Tỷ. Cũng đề chứng minh rằng Hạ Dương là thật sự muốn tìm cô, Tỷ ấy là thật sự cần cô, chứ không phải chỉ vì cảm thấy tội lỗi vì năm đó đã bỏ cô lại.
Sau khi đưa Hạ Nguyệt về chung cư, Dao Quang liền bị gọi đi công ty. Hoa Anh thì bị Hạ Nguyệt thả về nhà mình.
Hoa Anh và Dao Quang đương nhiên là không đồng ý. Mãi cho đến cô nói muốn nghỉ ngơi Hoa Anh mới buông tha mà rời đi.
Sau khi về nhà cô liền đi tắm. Một ngày chạy đi lại căng bản đã rất dơ, cho dù cô buồn ngủ nhưng vẫn là muồn tắm rửa trước rôi mới ngú sao.
Sau khi tắm ra cô lại leo lên ghế sofa ý đồ muốn ngủ.
Trái tim vẫn luôn đập, nhịn tim nó vẫy luôn rất nhẹ khiến cô có chút hít thở khó khăn.
Nhớ đến mấy ngày nay bản thân rất dễ bị mất bình tĩnh. Đây vốn chẳng phải là bộ dáng của cô trước kia.
Hạ Nguyệt... Cô cười cười, cũng hiếu bản thân là chuyện gì.
Giống như cô đã từng nói qua, trái tim chính là bộ não thứ hai chẳng sai. Vì cô bây giờ khác nào bị nó khống chế cảm xúc của chính mình. Đây nào phải cảm xúc của cô, đây vốn là cảm xúc của Tỷ Tỷ.
Hai chú mèo nhìn thấy Hạ Nguyệt rơi vào giấc ngủ, chúng cũng rất hiểu chuyện nhảy đến bên người
Hạ Nguyệt cùng nhau ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.