Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 104: Khách sạn đế minh.
Đơn Giản Là Gấu
29/09/2024
Sau khi chiếc xe bình ổn lại.
Hạ Nguyệt khi này mới loạn choạng ôm đầu mình, cô câu mày đầy vẻ khó chịu nhìn lên Hứa Hướng Dương.
Hứa Hướng Dương cũng không khỏi vội vàng hoảng hốt hỏi Hạ Nguyệt ngồi phía sau: "Thật xin lỗi tiểu
thư, do tôi không chú ý nên.."
Hạ Nguyệt không đợi Hứa Hướng Dương nói hết, cô lạnh cất ngang lời anh: "Được rồi."
Dù khó chịu là thế. Nhưng cô biết rõ lúc này không phải lúc nên chất vấn anh.
Chiếc điện thoại bị rơi xuống chỗ để chân, vì bị rơi ở mặt ngửa nên ánh sáng điện thoại nên không khó tìm. Hạ Nguyệt nhanh chóng cầm lên điện thoại, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến đã bị tắt. Hạ Nguyệt nhanh chóng gọi lại cho Vương Ngữ Yên, nhưng thật lâu không ai bắt máy, khiến cô càn thêm lo lắng tìm trạng của chị.
Khuông mặt cô trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt nhìn lên Hứa Hướng Dương bằng vẻ mặt trách cứ.
"Tiểu thư tôi xin lỗi, cô không sao chứ."
Hứa Hướng Dương vẻ mặt ấy nấy nói. Ánh mắt anh liếc nhìn qua kính chiếu hậu, lo rằng Hạ Nguyệt sẽ tức giận.
Nhưng thứ anh nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh tối mờ ảo không rõ.
Hạ Nguyệt lúc này cũng chẳng mấy quan tâm Hứa Hương Dương suy nghĩ. Cô nhanh chóng cầm ra loptop của mình, sau đó nhanh chóng kết nối vào điện thoại. Bắt đầu tải dữ liệu từ điện thoại qua.
Sau khi tải xong dữ liệu, rồi nhanh hóng đăng nhập vào số của điện thoại của Vương Ngữ Yên. Đăng nhập và điện thoại chị, cài định vị GPS. Mất không đầy 2 phút để cô làm xong tất cả. Mấy nhiều thời gian như vậy là vì điện thoại Vương Ngữ Yên có một cái tường lửa đặt biệt khó phá.
Hạ Nguyệt trái tim đập mạnh vì căng thẳng, dẫn đến hồn loạn nhịp thở. Nếu là bình thường, cô sẽ để ý đến tường lửa đặt biệt này. Nhưng tình trạng hiện tại không cho phép cô nghĩ quá nhiều.
Vương Ngữ Yên, chị là một ảnh hậu 3 mùa. Nói về ngoại hình hầu như không ai bì kịp, còn nói về tính cách thì chính là nữ nhân băng sơn và rất kiêu kì. Và đó chính là những lời mà những ai từng gặp qua chị điều sẽ nói thế.
Chị là một nữ diễn viên xuất sắc, một nữ nhân cường thế lại mạnh mẽ, cũng vì thế nên cũng dẫn đến sự ghen tị. Thế cho nên, hiện tại chị ẩn mình sau giới và gần đây lại muốn lộ diện với mấy bộ phim mới, nên chắc rằng đã khiến một vài kẻ có ý xấu với chị.
Hạ Nguyệt ôm đầu mình, cô có chút tự trách vì bản thân đã không sớm nhận ra giọng nói khác thường của chị.
Vừa tự trách cô vừa nhanh chóng tìm ra địa chỉ GPS. Rất nhanh cô đã nhìn thấy chấm đỏ hiện lên trên khung hình. Hạ Nguyệt, cô hơi ngơ ra khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ở nơi này.
Đôi mắt mà xanh trắng mở to. Trên trán là mồ hôi to như hạt đậu, chẳng biết vì lo cho chị, hay là do trái tim đau nhói vì bị kích động.
Ở trong một khách sạn cao cấp. Một thanh niên với mái tóc màu đỏ nhanh chóng kéo ra cái khăn trắng nằm trên người nữ nhân ra
Thanh niên dùng đôi mắt đầy do dự nhìn nữ nhân nọ.
Mà nữ nhân trên giường lại không ai khác là Vương Ngữ Yên. Cô hơi mơ màng mở mắt, nhìn lên người thanh niên tóc đỏ.
Nam nhân tóc đỏ nở nụ cười, đưa tay tỏ thiện ý chào: "Lão đại, cô tỉnh rồi."
Nam nhân tóc đỏ đó không ai khác là Phó cửu. Là trợ lý của cô.
Vương Ngữ Yên với khuông mặt đỏ bừng, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
"Um... Nóng..
Vương Ngữ Yên ngồi dậy, bộ dáng đau đớn ồm đầu mình. Khuông mặt cô càn lúc càn đỏ hơn, ra sức thở dốc.
Phó Cửu đỡ lấy Vương Ngữ Yên ngồi dậy. Vừa có chút lo lắng đáp.
"Ban nãy tôi đã cho cô uống rồi, nhưng dược ngấm vào khá lâu nên cô phải rán chịu thêm chút nữa. Có uổng nhiều thuốc hơn cũng vô dụng.”
Vùa nói hết câu, một nam nhân khác bước ra từ phòng tắm. Bộ u phục trên người anh lại toát ra vẻ của một người thành đạt, khí thế anh như một bá tổng, hai bên tay áo cung xắn tay áo lên, và trên tay anh đang cầm là một chậu đá còn dư.
"Lão đại, tôi đem bồn tắm đã chuẩn bị xong, cô mau vào trong ngâm mình tí đi.
Anh vừa nói vừa đặt chậu đá còn dư lên bàn.
Vương Ngữ Yên sau một lúc cô mới lên tiếng.
"Tên kia đã giải quyết chưa."
Nói đến đây, như nhớ đến chuyện ban nãy mà cả người cô toát lên tia lạnh lẽo. Một tay ôm đầu, đôi mắt màu hổ phách dường như cũng tràn đầy sát khí đến dọa người.
Nam nhân mặc u phục, mái tóc xanh đen bước đến. Nhanh chóng ấy từ trong túi ra một cặp kính đeo vào cho mình. Bàn tay thon dài của nam tính đấy lên cặp kinh rộng vàng của mình, không chút cảm xúc đáp: "Lão đại an tâm, hắn ta tôi đã giải quyết rồi sạch sẽ rồi."
Đứng bên cạnh giường Phó Cửu lại đầy vẻ tức giận, lệ khí ngập trời nói: "Nhưng tôi cũng không ngờ tên đó lại dám hạ thuốc cô, nếu tôi gặp lại hắn, tôi tuyệt đối sẽ bầm hắn ra thành trăm mảnh!"
Lâm Húc đưa mắt kinh thường nhìn tên ngốc đầu đỏ này, hắn thở ra một hơi đầy bắt đắc dĩ với cái tính cách của cậu ta.
Phó Cứu nghe được tiếng thở dài của Lâm Húc, cậu có chút nóng nảy quay đầu không vui nói: "Này Lâm Húc, anh là đang xem thường tôi sao!"
Vương Ngữ Yên nhìn cảnh hai đàn em mình lại muốn cãi nhau thì chán chẳng muốn nói. Hơn nữa cơn nóng từ xuân dược khiến cô rất là khó chịu. Cô chợt nhớ đến giọng nói nhàn nhạt của Hạ Nguyệt bên tai.
Vương Ngữ Yên hơi nhíu mày, cô quay đầu đối với hai người Phó Cửu và Lâm Húc đang muốn cãi nhau hỏi.
"Này, ban nãy hai cậu có thấy tôi gọi cho ai đó không?"
Nghe tiếng của Vương Ngữ Yên, khi này hai thanh niên mới nhìn qua cô
Phó Cửu ngẫm nghĩ hồi lâu, cuôi cùng cũng nhớ ra: "Có, hình như lúc lão đại đang sắp mất ý thức có gọi ai đó. Nhưng vì khi đó chúng tôi chỉ cho rằng ngài say nên muốn dẫn cô về phòng, nhưng còn chưa kịp đến dẫn thì cô phản ứng với thuốc, nên tôi thì nhanh chóng đi lấy thuốc giải, còn Lâm Húc thì đỡ cô về phòng. Mà cuộc gọi thì, khi tôi chú ý lại thì nó đã tắt rồi."
Phó Cứu nói một hơi dài giải đáp.
Làm đứng bên cạnh Lâm Húc thật sự lo cậu sẽ mất hơi mà ngủm a.
Vương Ngữ Yên nhớ đến giọng nói lạnh nhạt từ Hạ Nguyệt. Cô hơi mỉm cười tự giều chính mình.
Làm sao Hạ Nguyệt có thế lo lắng cho mình được. Có lẽ giờ này em đang ở chung cư của mình ngủ.
Nhưng ngây sau đó cô lại thấy bất ngờ vì cánh cửa phòng khách sạn bị mở ra một cách mạnh bạo.
Ngay sau đó là mái tóc trắng mang theo một chút nhàn nhạt xanh tung bay trong đôi mắt cô.
Đôi mắt người nọ có màu xanh trắng như lấp lắng. Trong đôi mắt đó là sự lo lắng cùng hoảng sợ.
Trở lại 15 phút trước đó.
Hạ Nguyệt sau khi định vị được chỗ của Vương Ngữ Yên. Cô hơi kinh ngạc vì nơi Vương Ngữ Yên đang Ở.
Khách sạn Đế minh, còn là khách sạn với bảo mật tiên tiến nhất ở đây thành phố H. Khách sạn này không tiếp những vị khác bình thường, mà khách sạn này hoạt động chủ yếu cho những khách hàng đặt biệt.
Cụ thể nơi đây chỉ dành cho những người quen biết hay là đối tác của Đế minh. Và những ai không có hợp tác hay quen biết muốn vào đây, họ sẽ phải trả một cái giá cực kì cao.
Và nơi đây lại nơi cũng là lý tưởng để các ông trùm lớn muốn hẹn hò tình nhân. Vì nơi này bảo mật lại cực kì tốt. Đừng nói đến phóng viên, ngây cả những thông tin cơ bản như ai ở đâu vào phòng nào điều sẽ không có ai biết được.
Ngoại trừ 10 người có máu mặt trong công ty Đế minh, và một người nữa là khách hàng, ngây cả nhân viên phục vụ cũng khó mà biết được các vị khách sẽ ở đâu.
Hạ Nguyệt nhìn đến chấm đỏ trên bản đổ, cả người cô không khỏi thấy lạnh lẽo. Vì nếu Vương Ngũ Yên thật sự vào đây, cô không cách nào cứu được... Chờ đã...
Cô như nhớ đến gì đó mà vội vàng nắm chặt trong tay sợi dây chuyền, cũng là vật bất ly thân của cô.
Ánh mắt cô có chút do dự, nhưng rất nhanh cô đã trở nên kiên định.
Hạ Nguyệt khi này mới loạn choạng ôm đầu mình, cô câu mày đầy vẻ khó chịu nhìn lên Hứa Hướng Dương.
Hứa Hướng Dương cũng không khỏi vội vàng hoảng hốt hỏi Hạ Nguyệt ngồi phía sau: "Thật xin lỗi tiểu
thư, do tôi không chú ý nên.."
Hạ Nguyệt không đợi Hứa Hướng Dương nói hết, cô lạnh cất ngang lời anh: "Được rồi."
Dù khó chịu là thế. Nhưng cô biết rõ lúc này không phải lúc nên chất vấn anh.
Chiếc điện thoại bị rơi xuống chỗ để chân, vì bị rơi ở mặt ngửa nên ánh sáng điện thoại nên không khó tìm. Hạ Nguyệt nhanh chóng cầm lên điện thoại, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến đã bị tắt. Hạ Nguyệt nhanh chóng gọi lại cho Vương Ngữ Yên, nhưng thật lâu không ai bắt máy, khiến cô càn thêm lo lắng tìm trạng của chị.
Khuông mặt cô trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt nhìn lên Hứa Hướng Dương bằng vẻ mặt trách cứ.
"Tiểu thư tôi xin lỗi, cô không sao chứ."
Hứa Hướng Dương vẻ mặt ấy nấy nói. Ánh mắt anh liếc nhìn qua kính chiếu hậu, lo rằng Hạ Nguyệt sẽ tức giận.
Nhưng thứ anh nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh tối mờ ảo không rõ.
Hạ Nguyệt lúc này cũng chẳng mấy quan tâm Hứa Hương Dương suy nghĩ. Cô nhanh chóng cầm ra loptop của mình, sau đó nhanh chóng kết nối vào điện thoại. Bắt đầu tải dữ liệu từ điện thoại qua.
Sau khi tải xong dữ liệu, rồi nhanh hóng đăng nhập vào số của điện thoại của Vương Ngữ Yên. Đăng nhập và điện thoại chị, cài định vị GPS. Mất không đầy 2 phút để cô làm xong tất cả. Mấy nhiều thời gian như vậy là vì điện thoại Vương Ngữ Yên có một cái tường lửa đặt biệt khó phá.
Hạ Nguyệt trái tim đập mạnh vì căng thẳng, dẫn đến hồn loạn nhịp thở. Nếu là bình thường, cô sẽ để ý đến tường lửa đặt biệt này. Nhưng tình trạng hiện tại không cho phép cô nghĩ quá nhiều.
Vương Ngữ Yên, chị là một ảnh hậu 3 mùa. Nói về ngoại hình hầu như không ai bì kịp, còn nói về tính cách thì chính là nữ nhân băng sơn và rất kiêu kì. Và đó chính là những lời mà những ai từng gặp qua chị điều sẽ nói thế.
Chị là một nữ diễn viên xuất sắc, một nữ nhân cường thế lại mạnh mẽ, cũng vì thế nên cũng dẫn đến sự ghen tị. Thế cho nên, hiện tại chị ẩn mình sau giới và gần đây lại muốn lộ diện với mấy bộ phim mới, nên chắc rằng đã khiến một vài kẻ có ý xấu với chị.
Hạ Nguyệt ôm đầu mình, cô có chút tự trách vì bản thân đã không sớm nhận ra giọng nói khác thường của chị.
Vừa tự trách cô vừa nhanh chóng tìm ra địa chỉ GPS. Rất nhanh cô đã nhìn thấy chấm đỏ hiện lên trên khung hình. Hạ Nguyệt, cô hơi ngơ ra khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ở nơi này.
Đôi mắt mà xanh trắng mở to. Trên trán là mồ hôi to như hạt đậu, chẳng biết vì lo cho chị, hay là do trái tim đau nhói vì bị kích động.
Ở trong một khách sạn cao cấp. Một thanh niên với mái tóc màu đỏ nhanh chóng kéo ra cái khăn trắng nằm trên người nữ nhân ra
Thanh niên dùng đôi mắt đầy do dự nhìn nữ nhân nọ.
Mà nữ nhân trên giường lại không ai khác là Vương Ngữ Yên. Cô hơi mơ màng mở mắt, nhìn lên người thanh niên tóc đỏ.
Nam nhân tóc đỏ nở nụ cười, đưa tay tỏ thiện ý chào: "Lão đại, cô tỉnh rồi."
Nam nhân tóc đỏ đó không ai khác là Phó cửu. Là trợ lý của cô.
Vương Ngữ Yên với khuông mặt đỏ bừng, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
"Um... Nóng..
Vương Ngữ Yên ngồi dậy, bộ dáng đau đớn ồm đầu mình. Khuông mặt cô càn lúc càn đỏ hơn, ra sức thở dốc.
Phó Cửu đỡ lấy Vương Ngữ Yên ngồi dậy. Vừa có chút lo lắng đáp.
"Ban nãy tôi đã cho cô uống rồi, nhưng dược ngấm vào khá lâu nên cô phải rán chịu thêm chút nữa. Có uổng nhiều thuốc hơn cũng vô dụng.”
Vùa nói hết câu, một nam nhân khác bước ra từ phòng tắm. Bộ u phục trên người anh lại toát ra vẻ của một người thành đạt, khí thế anh như một bá tổng, hai bên tay áo cung xắn tay áo lên, và trên tay anh đang cầm là một chậu đá còn dư.
"Lão đại, tôi đem bồn tắm đã chuẩn bị xong, cô mau vào trong ngâm mình tí đi.
Anh vừa nói vừa đặt chậu đá còn dư lên bàn.
Vương Ngữ Yên sau một lúc cô mới lên tiếng.
"Tên kia đã giải quyết chưa."
Nói đến đây, như nhớ đến chuyện ban nãy mà cả người cô toát lên tia lạnh lẽo. Một tay ôm đầu, đôi mắt màu hổ phách dường như cũng tràn đầy sát khí đến dọa người.
Nam nhân mặc u phục, mái tóc xanh đen bước đến. Nhanh chóng ấy từ trong túi ra một cặp kính đeo vào cho mình. Bàn tay thon dài của nam tính đấy lên cặp kinh rộng vàng của mình, không chút cảm xúc đáp: "Lão đại an tâm, hắn ta tôi đã giải quyết rồi sạch sẽ rồi."
Đứng bên cạnh giường Phó Cửu lại đầy vẻ tức giận, lệ khí ngập trời nói: "Nhưng tôi cũng không ngờ tên đó lại dám hạ thuốc cô, nếu tôi gặp lại hắn, tôi tuyệt đối sẽ bầm hắn ra thành trăm mảnh!"
Lâm Húc đưa mắt kinh thường nhìn tên ngốc đầu đỏ này, hắn thở ra một hơi đầy bắt đắc dĩ với cái tính cách của cậu ta.
Phó Cứu nghe được tiếng thở dài của Lâm Húc, cậu có chút nóng nảy quay đầu không vui nói: "Này Lâm Húc, anh là đang xem thường tôi sao!"
Vương Ngữ Yên nhìn cảnh hai đàn em mình lại muốn cãi nhau thì chán chẳng muốn nói. Hơn nữa cơn nóng từ xuân dược khiến cô rất là khó chịu. Cô chợt nhớ đến giọng nói nhàn nhạt của Hạ Nguyệt bên tai.
Vương Ngữ Yên hơi nhíu mày, cô quay đầu đối với hai người Phó Cửu và Lâm Húc đang muốn cãi nhau hỏi.
"Này, ban nãy hai cậu có thấy tôi gọi cho ai đó không?"
Nghe tiếng của Vương Ngữ Yên, khi này hai thanh niên mới nhìn qua cô
Phó Cửu ngẫm nghĩ hồi lâu, cuôi cùng cũng nhớ ra: "Có, hình như lúc lão đại đang sắp mất ý thức có gọi ai đó. Nhưng vì khi đó chúng tôi chỉ cho rằng ngài say nên muốn dẫn cô về phòng, nhưng còn chưa kịp đến dẫn thì cô phản ứng với thuốc, nên tôi thì nhanh chóng đi lấy thuốc giải, còn Lâm Húc thì đỡ cô về phòng. Mà cuộc gọi thì, khi tôi chú ý lại thì nó đã tắt rồi."
Phó Cứu nói một hơi dài giải đáp.
Làm đứng bên cạnh Lâm Húc thật sự lo cậu sẽ mất hơi mà ngủm a.
Vương Ngữ Yên nhớ đến giọng nói lạnh nhạt từ Hạ Nguyệt. Cô hơi mỉm cười tự giều chính mình.
Làm sao Hạ Nguyệt có thế lo lắng cho mình được. Có lẽ giờ này em đang ở chung cư của mình ngủ.
Nhưng ngây sau đó cô lại thấy bất ngờ vì cánh cửa phòng khách sạn bị mở ra một cách mạnh bạo.
Ngay sau đó là mái tóc trắng mang theo một chút nhàn nhạt xanh tung bay trong đôi mắt cô.
Đôi mắt người nọ có màu xanh trắng như lấp lắng. Trong đôi mắt đó là sự lo lắng cùng hoảng sợ.
Trở lại 15 phút trước đó.
Hạ Nguyệt sau khi định vị được chỗ của Vương Ngữ Yên. Cô hơi kinh ngạc vì nơi Vương Ngữ Yên đang Ở.
Khách sạn Đế minh, còn là khách sạn với bảo mật tiên tiến nhất ở đây thành phố H. Khách sạn này không tiếp những vị khác bình thường, mà khách sạn này hoạt động chủ yếu cho những khách hàng đặt biệt.
Cụ thể nơi đây chỉ dành cho những người quen biết hay là đối tác của Đế minh. Và những ai không có hợp tác hay quen biết muốn vào đây, họ sẽ phải trả một cái giá cực kì cao.
Và nơi đây lại nơi cũng là lý tưởng để các ông trùm lớn muốn hẹn hò tình nhân. Vì nơi này bảo mật lại cực kì tốt. Đừng nói đến phóng viên, ngây cả những thông tin cơ bản như ai ở đâu vào phòng nào điều sẽ không có ai biết được.
Ngoại trừ 10 người có máu mặt trong công ty Đế minh, và một người nữa là khách hàng, ngây cả nhân viên phục vụ cũng khó mà biết được các vị khách sẽ ở đâu.
Hạ Nguyệt nhìn đến chấm đỏ trên bản đổ, cả người cô không khỏi thấy lạnh lẽo. Vì nếu Vương Ngũ Yên thật sự vào đây, cô không cách nào cứu được... Chờ đã...
Cô như nhớ đến gì đó mà vội vàng nắm chặt trong tay sợi dây chuyền, cũng là vật bất ly thân của cô.
Ánh mắt cô có chút do dự, nhưng rất nhanh cô đã trở nên kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.