Chương 2:
Thiên Lam
09/03/2022
Nàng thấy vậy liền đẩy xe lăng lại gần rồi chạm tay vào vai cô, định lây cô dậy thì bỗng cô mở mắt ra làm cho nàng giật mình té ra khỏi xe lăng. Nàng đau đơn mà la lên: "Á, đau chết tôi rồi."
Cô thấy vậy thì liền lao lại bế nàng lên nhưng rồi lại đứng im một chỗ vì không biết phải làm gì tiếp theo, thấy vậy nàng liền nhỏ nhờ cậy vì khi cô bế nàng lên, nàng sơ ý chạm vào ngực cô, nên biết rằng cô là nữ thì sẽ không làm gì mình, thế nàng liền nhỏ gọi nói: "Bạn có thể bế tôi vào trong nhà được không?"
Nghe thấy nàng nói vậy thì cô mới biết mình làm gì mà mở cửa rồi bế nàng vào nhà, nhưng khi để nàng xuống ghế sofa rồi thì cô đi thẳng một mạch ra khỏi nhà. Trước khi rời đi cô đã đem chiếc xe lăng vào nhà cho nàng.
Khi rời khỏi căn nhà đó cô chẳng biết mình phải đi đâu nên đã ngồi trước nhà nàng rồi ngủ thiếp đi cho tới ngày hôm sau. Khi nàng đẩy xe lăng ra ngoài để đi làm thì lại không nhìn thấy rằng trước cửa nhà mình có người đang ngủ.Nên tối ngày hôm đó nàng đã cho phép cô vào nhà tắm nhờ vì cô đã cứu giúp nàng ngày hôm qua.
Tắm xong ra thì nàng vào tủ áo lấy một bộ đồ cho cô rồi mời cô ở lại ăn cơm nhưng trong khoảng thời gian đó cô không hề nói một từ nào. Ăn xong cô dọn hết chén xuống rửa thấy vậy thì nàng nhanh chóng đẩy xe lăng đi ra chỗ ghế sofa để lấy quyển sách trên bàn đọc.
Một lúc sao thì cô rửa xong đống chén nhưng không giống ngày hôm qua là đi thẳng ra ngoài mà cô đi lại chỗ nàng rồi ngồi xuống sàn đối diện với nàng và hỏi: "Chẳng phải mấy ngày trước còn đi được sao?"
Nghe xong thì em đáp lại ngày: "À! Thì hôm trước chạy không nhìn đường nên đã té gãy chân và rồi ngồi xe lăng."
Cô gật đẩu rồi đứng dậy cuối chào thấy cô có xe đi rời đi thì nàng lại cất tiếng: "Khoang đã cô có thể ngủ lại đây vì bên ngoài đang rất lạnh."
Cô thấy vậy thì liền lao lại bế nàng lên nhưng rồi lại đứng im một chỗ vì không biết phải làm gì tiếp theo, thấy vậy nàng liền nhỏ nhờ cậy vì khi cô bế nàng lên, nàng sơ ý chạm vào ngực cô, nên biết rằng cô là nữ thì sẽ không làm gì mình, thế nàng liền nhỏ gọi nói: "Bạn có thể bế tôi vào trong nhà được không?"
Nghe thấy nàng nói vậy thì cô mới biết mình làm gì mà mở cửa rồi bế nàng vào nhà, nhưng khi để nàng xuống ghế sofa rồi thì cô đi thẳng một mạch ra khỏi nhà. Trước khi rời đi cô đã đem chiếc xe lăng vào nhà cho nàng.
Khi rời khỏi căn nhà đó cô chẳng biết mình phải đi đâu nên đã ngồi trước nhà nàng rồi ngủ thiếp đi cho tới ngày hôm sau. Khi nàng đẩy xe lăng ra ngoài để đi làm thì lại không nhìn thấy rằng trước cửa nhà mình có người đang ngủ.Nên tối ngày hôm đó nàng đã cho phép cô vào nhà tắm nhờ vì cô đã cứu giúp nàng ngày hôm qua.
Tắm xong ra thì nàng vào tủ áo lấy một bộ đồ cho cô rồi mời cô ở lại ăn cơm nhưng trong khoảng thời gian đó cô không hề nói một từ nào. Ăn xong cô dọn hết chén xuống rửa thấy vậy thì nàng nhanh chóng đẩy xe lăng đi ra chỗ ghế sofa để lấy quyển sách trên bàn đọc.
Một lúc sao thì cô rửa xong đống chén nhưng không giống ngày hôm qua là đi thẳng ra ngoài mà cô đi lại chỗ nàng rồi ngồi xuống sàn đối diện với nàng và hỏi: "Chẳng phải mấy ngày trước còn đi được sao?"
Nghe xong thì em đáp lại ngày: "À! Thì hôm trước chạy không nhìn đường nên đã té gãy chân và rồi ngồi xe lăng."
Cô gật đẩu rồi đứng dậy cuối chào thấy cô có xe đi rời đi thì nàng lại cất tiếng: "Khoang đã cô có thể ngủ lại đây vì bên ngoài đang rất lạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.