Chương 3:
Thiên Lam
09/03/2022
Nghe thấy nàng đã ngỏ lời thì cô cũng vui vẽ ở lại nhưng cũng vào tối đó cô phát hiện ra một chuyến là cứ mỗi khi có tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất cũng thấy nàng rời khỏi phòng để đi xung quanh xem xét.
Sáng ngày hôm sau nàng đẩy xe lăng ra ngoài nhưng do không yên tâm nên cô đã đi theo phía sau của nàng thì bỗng một nhóm người mặt áo đen chạy lại phía họ làm cho hoảnh sợ nghĩ rằng bọn họ đến bắt mình nên đã quay người trốn đi. Vừa quay người thì cô nghe thấy một tiếng la: "Các người muốn gì? Mau thả tôi ra, cứu với."
Nghe thấy tiếng là đó thì cô biết họ không phải đến để tìm mình nên cũng an tâm hơn nhưng khi quay đầu lại xem thì cô không thấy nàng đâu cả nên đã hoảng hốt chạy đi xung quanh tìm kiếm thì thấy nàng đang bọn áo đen đó bắt đi hiên ngang. Nên cô đã chạy lại hỏi người đi đường: "Tại sao mọi người lại không cứu cô ấy chứ?"
Thì người đi đường đó đáp lại ngay: "Có những thứ ta không nên đụng vào thì sẽ tốt hơn đấy."
Nghe vậy cô rất muốn chạy theo để cứu nàng nhưng cô không thể vì nếu cố lại gần bọn họ thế nào cũng sẽ nhận ra cô ngay thôi. Nên cô quyết định đi theo sau bọn họ về đến lâu đài đen ở sâu trong rừng. Lúc đứng trước toà lâu đài cô đã đổ dự không muốn vào vì cô biết nếu đã đi vào thì có thể sẽ không ra được nữa nhưng sau một lúc do dự cô vẫn quyết định đi vào trong.
Nàng được đưa đến một căn phòng rộng, xa hoa nhưng cô lại không xông vào cướp nàng rồi chạy đi mà ngồi bên ngoài cửa sổ theo dõi mọi chuyện. Một người đang cô bước vào phòng, khi thấy người đàn ông đó cô liền nhanh chóng trốn đi. Anh trai đó bước tới gần nàng rồi lấy tay bóp lấy mặt nàng nói: "Không phải cô luôn muốn chạy trốn sao, để ta xem một người què như cô chạy bằng cách nào đây, haha."
Dù anh ta bóp lấy mặt nàng nhưng không hề làm cho nàng đau đớn
Sáng ngày hôm sau nàng đẩy xe lăng ra ngoài nhưng do không yên tâm nên cô đã đi theo phía sau của nàng thì bỗng một nhóm người mặt áo đen chạy lại phía họ làm cho hoảnh sợ nghĩ rằng bọn họ đến bắt mình nên đã quay người trốn đi. Vừa quay người thì cô nghe thấy một tiếng la: "Các người muốn gì? Mau thả tôi ra, cứu với."
Nghe thấy tiếng là đó thì cô biết họ không phải đến để tìm mình nên cũng an tâm hơn nhưng khi quay đầu lại xem thì cô không thấy nàng đâu cả nên đã hoảng hốt chạy đi xung quanh tìm kiếm thì thấy nàng đang bọn áo đen đó bắt đi hiên ngang. Nên cô đã chạy lại hỏi người đi đường: "Tại sao mọi người lại không cứu cô ấy chứ?"
Thì người đi đường đó đáp lại ngay: "Có những thứ ta không nên đụng vào thì sẽ tốt hơn đấy."
Nghe vậy cô rất muốn chạy theo để cứu nàng nhưng cô không thể vì nếu cố lại gần bọn họ thế nào cũng sẽ nhận ra cô ngay thôi. Nên cô quyết định đi theo sau bọn họ về đến lâu đài đen ở sâu trong rừng. Lúc đứng trước toà lâu đài cô đã đổ dự không muốn vào vì cô biết nếu đã đi vào thì có thể sẽ không ra được nữa nhưng sau một lúc do dự cô vẫn quyết định đi vào trong.
Nàng được đưa đến một căn phòng rộng, xa hoa nhưng cô lại không xông vào cướp nàng rồi chạy đi mà ngồi bên ngoài cửa sổ theo dõi mọi chuyện. Một người đang cô bước vào phòng, khi thấy người đàn ông đó cô liền nhanh chóng trốn đi. Anh trai đó bước tới gần nàng rồi lấy tay bóp lấy mặt nàng nói: "Không phải cô luôn muốn chạy trốn sao, để ta xem một người què như cô chạy bằng cách nào đây, haha."
Dù anh ta bóp lấy mặt nàng nhưng không hề làm cho nàng đau đớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.