Chương 9
Giấc Mơ
15/10/2022
Gia Kỳ im lặng một lúc, rồi nắm tay Đăng Khoa vẻ mặt hạnh phúc nói.
- Chắc em nói ra anh cũng rất vui, em được vào làm cho tập đoàn thời trang Gucci, làm thiết kế ấn phẩm và tạp chí riêng cho bên họ.
Đăng Khoa vẫn ngồi im lặng lắng nghe
- Ôi trời, nhận thư em không tin vào mắt mình luôn í. Kiểu như mình nổi tiếng đến nơi, vậy là em đã bước một chân vào làng thời trang Quốc tế rồi í. Vậy sau này muốn vào làm công ty mẹ của ELLE người ta cũng biết đến và hỗ trợ em, em nghĩ đến mà sướng mê luôn.
Đăng vẫn ngồi im lặng, sắc mặt không thay đổi, làm Gia Kỳ có vẻ hơi sợ. Chắc anh ấy đang buồn chuyện của ba nên không được vui, chắc là vậy.
- Ưm...còn anh muốn nói gì với em? - Gia kỳ đành chuyển sang chủ đề khác, không huyên thuyên về mình nữa.
Đăng Khoa vẫn nhìn Gia Kỳ không rời mắt. Em với Thành Thành là có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại biết nhà em? Tại sao anh ta lại giữ đồ của em? Lúc anh ở bên Pháp, em và anh ta đã làm những gì? Trả lời cho anh biết đi!...
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ hỗn độn trong lòng Đăng Khoa, anh không muốn nói ra những lời làm tổn thương Gia Kỳ.
- Anh...mẹ anh muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn. Em thấy sao?
Gia Kỳ đang nhâm nhi ly rượu vang, nhưng nghe Đăng Khoa nói, cô sững người dừng lại.
- Ơ sao đột ngột vậy anh? Rồi anh nói sao?
- Mẹ cũng hay hỏi chuyện, vì anh cũng đã lớn rồi...Anh nghĩ vậy cũng tốt, chỉ chờ sự đồng ý của em. - Đăng Khoa đưa ly rượu vang lên miệng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gia Kỳ, đầy dò xét.
- À...anh làm em hơi bất ngờ, không biết làm sao. Em...em...
- Em không thoải mái khi nghĩ đến chuyện kết hôn à? Hay em không muốn kết hôn với anh?
- Em không có ý đó...Chỉ là, trước mắt em chỉ muốn phát triển sự nghiệp, khi ổn định rồi hẵng kết hôn đó anh.
Ánh mắt Đăng Khoa vẫn không tha cho Gia Kỳ.
- Hay là như vậy. Nếu em khó xử...hay là mình đính hôn trước, rồi em cứ ra nước ngoài, anh cũng làm công việc của mình...Khi nào em muốn, chúng ta sẽ kết hôn.
- Thời gian lâu quá, e là anh sẽ đổi ý thì sao?
- Anh sẽ chờ em!
- Anh à, anh và em đều chủ nghĩa không hôn nhân sớm mà, cứ như thế này không phải tốt sao, vừa tự do không ràng buộc vừa thuận lợi phát triển sự nghiệp. Sao hôm nay anh cứ nói mãi chuyện này thế?
Gia Kỳ đã hết kiên nhẫn, cô dựa ra sau ghế và khoanh tay nhìn ra ngoài không thèm để ý đến Đăng Khoa.
- Hay là...không kết hôn...cũng không đính hôn...em đừng qua Ý, ở lại Việt Nam với anh được không? Anh đã từ chối ở lại Paris để về đây ở cạnh em. Vậy em có vì anh mà không đi nữa không?
- Anh à, từ nãy đến giờ anh lạ lắm. Anh luôn luôn chiều chuộng em, ủng hộ em mọi việc, nay em được thăng tiến anh phải là người mừng đầu tiên chứ, sao anh cứ như muốn kéo em lại, không cho em cơ hội phát triển vậy?
- Đúng vậy, anh luôn chiều chuộng em, ủng hộ em, chạy theo em, làm tất cả theo ý em. Nay em vì anh một lần không được hả? Sao em cứ thích mập mờ mối quan hệ của chúng ta vậy? Em sợ kết hôn rồi không tiến triển công việc được, hay là không tiến triển với ai khác được?
Chát! - Gia Kỳ thẳng tay tát Đăng Khoa một cái.
- Anh điên hả? Em làm gì có gì với ai? Anh muốn nói gì nói thẳng ra đi, anh mới là người mập mờ đó. Ý anh là trước giờ anh đã quá mệt mỏi để chạy theo em, chiều chuộng em. Vậy giờ anh không cần phải chạy theo nữa. Chia tay đi!
Nghe câu "chia tay" Đăng Khoa bỗng dừng lại, ngồi xuống ghế, Gia Kỳ cũng thở hắt ra, từ từ ngồi xuống. Hai người tức giận không kiểm soát được hành vi. Từ nãy giờ, cả nhà hàng ai cũng đổ dồn ánh mắt về bàn Đăng Khoa.
- Anh hỏi em lần nữa. Em có chuyện gì giấu anh, có chuyện gì muốn nói với anh không? - Giọng Đăng Khoa dịu lại nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
- Em không có! Hôm nay anh lạ lắm anh biết không?
- Không hả? - Đăng Khoa cúi mặt đi tỏ vẻ thất vọng.
Rồi anh từ từ rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn. Gia Kỳ sững sờ nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Đăng Khoa, ánh mắt rưng rưng.
- Chắc anh bị điên thật rồi. Anh đặc biệt mua chiếc nhẫn này từ Paris về gặp em, chỉ chờ em nói ba chữ "Em đồng ý", nhưng ngược lại em lại nói "Chia tay đi". - Đăng Khoa ngừng một lúc, nhìn vào chiếc nhẫn. - Giờ không cần đến nó nữa rồi.
Nói đoạn Đăng Khoa đứng phắt dậy, ném thật mạnh chiếc nhẫn xuống dòng sông. Gia Kỳ bất ngờ đứng dậy nhìn theo, rồi ngỡ ngàng nhìn sang Đăng Khoa, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Đăng Khoa không nói thêm gì, quay đầu bỏ đi trong sự bàng hoàng của Gia Kỳ.
- Hứa Đăng Khoa, anh đứng lại, anh muốn kiếm chuyện phải không? Anh mà bước thêm bước nữa, thì từ nay về sau đừng quay lại nữa.
Đăng Khoa đứng lại, ánh mắt vẫn kiên định. Anh hơi quay đầu lại, để nói với Gia Kỳ một câu cuối.
- Là em tự mình nói ra... Từ nay về sau, hãy chăm sóc tốt bản thân. Chào em! - Đăng Khoa nói rồi bước đi nhanh đến khi mất hút.
- Em lúc nào cũng tốt, không cần anh, Hứa Đăng Khoa, anh mà quay lại xin lỗi em, em cũng không chấp nhận. Anh đi luôn đi!!!!
Gia Kỳ tức giận nói với theo, nước mắt cứ lăn dài, cô loạng choạng ngồi xuống ghế, Gia Kỳ đưa tay ngăn những giọt nước mắt nhưng không ngăn hết, nước mắt cứ thế tuôn ra. Lần đầu tiên Đăng Khoa đối xử với cô như vậy, bỏ mặc cô một mình như vậy, đây không phải lần đầu Gia Kỳ nói tiếng chia tay, nhưng đây là lần đầu Đăng Khoa cương quyết bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
- Đăng Khoa, đồ tồi, anh có xin lỗi cũng đừng hòng em tha thứ cho anh.
***
Hôm sau. Tại căn hộ nhà Gia Kỳ.
Tối đó Gia Kỳ buồn lòng, liền về với gia đình cho với đi cảm giác cô đơn, với lại nếu Đăng Khoa có tìm cô cũng sẽ không tìm thấy, anh sẽ lo sốt vó lên, gọi cho gia đình cô, sẽ tìm cô, rồi xin lỗi cô, mong được cô tha thứ. Nhưng không, từ hôm qua đến giờ Đăng Khoa không hề có tin nhắn hay cuộc gọi nào, chứ nói đến là đi tìm cô. Đăng Khoa chưa bao giờ giận cô quá một ngày. Lần này cô đã đánh mất Đăng Khoa thật rồi ư?
Gia Kỳ vừa về đến nhà mình liền ngồi thụp xuống sofa, đưa mắt nhìn cảnh thành phố về đêm, cả thành phố bừng sáng lung linh dưới ánh đèn vàng, nhưng ánh mắt Gia Kỳ không chút cảm xúc. Hôm qua, cô ngồi một mình ở nhà hàng, chờ Đăng Khoa quay lại, khoác áo lên vai cô, xin lỗi cô rồi bảo chúng ta về đi... Nhưng không, chỉ một mình cô ngồi đó dưới ánh mắt dò xét của biết bao người. Người luôn cảm thấy hài lòng về sự nghiệp cũng như tình yêu như Gia Kỳ nay lại thấy mình thất bại thảm hại. Đúng là nếu mọi chuyện đều như ý muốn, thì chẳng phải con người ta sẽ trở nên đắc ý rồi sao.
Gia Kỳ đưa hai tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt, và đi về phía phòng ngủ thay đồ. Vừa mở điện lên cô đã thấy một túi đồ trên giường, Gia Kỳ thắc mắc đến mở ra xem thì thấy bộ váy ngủ của cô. Gia Kỳ bàng hoàng, vội lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
- Anh nghe này em! Sao giờ này còn gọi cho anh, nhớ anh à?
- Thành Thành, sao anh biết mật khẩu nhà của tôi, anh là kẻ biến thái à? - Giọng Gia Kỳ đầy vẻ tức giận.
- Em hiểu lầm gì rồi. Sao anh biết mật khẩu được?
- Không thì tại sao...- Gia Kỳ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp. - Tại sao bộ váy hôm đó lại ở đây?
- À, hôm qua anh sang đưa cho em, mà không có em ở nhà. Anh đưa cho anh gì...Đăng Khoa gì đó, tự xưng là bạn trai em. Sao em? Anh ấy không nói gì với em à?
Nghe đến đây Gia Kỳ sững người, đứng không vững, liền ngồi thụp xuống giường. Vậy là Đăng Khoa đã gặp Thành Thành.
- Alo, alo, sao vậy em? Em còn nghe máy không?
- Anh...đã nói gì với anh ấy? Tôi đã nói chuyện đó...đừng để ai biết mà. Tại sao anh lại...?
Chưa để Gia Kỳ nói hết câu, Thành Thành đã lên tiếng.
- Ấy, em hiểu lầm anh rồi. Anh chỉ đưa đồ rồi về thôi, tuyệt đối không nói gì với anh ấy. Sao thế em?
Gia Kỳ nhắm nghiền mắt lại, tắt luôn điện thoại, cố đè nén cảm xúc lúc này. Vậy là Đăng Khoa đã biết mọi chuyện, thảo nào lúc ấy nhìn anh có vẻ dò xét. Rồi Gia Kỳ bật khóc, ngàn lần vạn lần tự trách mình làm tổn thương Đăng Khoa. Nghĩ đến lúc Đăng Khoa đã kiềm chế không truy hỏi đến cùng mà còn chuẩn bị cả nhẫn để cầu hôn. Còn cô hết lần này đến lần khác từ chối anh, trách anh ích kỷ, rốt cuộc ai mới là người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân đây.
Tại sao một người chững chạc, luôn yêu chiều cô, hết lần này đến lần khác, kể cả đã biết cô giấu anh chuyện gì, cũng nén lòng không muốn nói những lời tổn thương cô, mà cô lại không chịu hiểu còn muốn đẩy anh ra xa, bây giờ anh đã mất niềm tin, đã xa cô thật rồi...Gia Kỳ càng nghĩ càng đau lòng, đau lòng đến run lên.
- Anh Đăng Khoa...Em xin lỗi...Là em có lỗi với anh...Em phải làm sao đây, Đăng Khoa ơi!
- Chắc em nói ra anh cũng rất vui, em được vào làm cho tập đoàn thời trang Gucci, làm thiết kế ấn phẩm và tạp chí riêng cho bên họ.
Đăng Khoa vẫn ngồi im lặng lắng nghe
- Ôi trời, nhận thư em không tin vào mắt mình luôn í. Kiểu như mình nổi tiếng đến nơi, vậy là em đã bước một chân vào làng thời trang Quốc tế rồi í. Vậy sau này muốn vào làm công ty mẹ của ELLE người ta cũng biết đến và hỗ trợ em, em nghĩ đến mà sướng mê luôn.
Đăng vẫn ngồi im lặng, sắc mặt không thay đổi, làm Gia Kỳ có vẻ hơi sợ. Chắc anh ấy đang buồn chuyện của ba nên không được vui, chắc là vậy.
- Ưm...còn anh muốn nói gì với em? - Gia kỳ đành chuyển sang chủ đề khác, không huyên thuyên về mình nữa.
Đăng Khoa vẫn nhìn Gia Kỳ không rời mắt. Em với Thành Thành là có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại biết nhà em? Tại sao anh ta lại giữ đồ của em? Lúc anh ở bên Pháp, em và anh ta đã làm những gì? Trả lời cho anh biết đi!...
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ hỗn độn trong lòng Đăng Khoa, anh không muốn nói ra những lời làm tổn thương Gia Kỳ.
- Anh...mẹ anh muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn. Em thấy sao?
Gia Kỳ đang nhâm nhi ly rượu vang, nhưng nghe Đăng Khoa nói, cô sững người dừng lại.
- Ơ sao đột ngột vậy anh? Rồi anh nói sao?
- Mẹ cũng hay hỏi chuyện, vì anh cũng đã lớn rồi...Anh nghĩ vậy cũng tốt, chỉ chờ sự đồng ý của em. - Đăng Khoa đưa ly rượu vang lên miệng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gia Kỳ, đầy dò xét.
- À...anh làm em hơi bất ngờ, không biết làm sao. Em...em...
- Em không thoải mái khi nghĩ đến chuyện kết hôn à? Hay em không muốn kết hôn với anh?
- Em không có ý đó...Chỉ là, trước mắt em chỉ muốn phát triển sự nghiệp, khi ổn định rồi hẵng kết hôn đó anh.
Ánh mắt Đăng Khoa vẫn không tha cho Gia Kỳ.
- Hay là như vậy. Nếu em khó xử...hay là mình đính hôn trước, rồi em cứ ra nước ngoài, anh cũng làm công việc của mình...Khi nào em muốn, chúng ta sẽ kết hôn.
- Thời gian lâu quá, e là anh sẽ đổi ý thì sao?
- Anh sẽ chờ em!
- Anh à, anh và em đều chủ nghĩa không hôn nhân sớm mà, cứ như thế này không phải tốt sao, vừa tự do không ràng buộc vừa thuận lợi phát triển sự nghiệp. Sao hôm nay anh cứ nói mãi chuyện này thế?
Gia Kỳ đã hết kiên nhẫn, cô dựa ra sau ghế và khoanh tay nhìn ra ngoài không thèm để ý đến Đăng Khoa.
- Hay là...không kết hôn...cũng không đính hôn...em đừng qua Ý, ở lại Việt Nam với anh được không? Anh đã từ chối ở lại Paris để về đây ở cạnh em. Vậy em có vì anh mà không đi nữa không?
- Anh à, từ nãy đến giờ anh lạ lắm. Anh luôn luôn chiều chuộng em, ủng hộ em mọi việc, nay em được thăng tiến anh phải là người mừng đầu tiên chứ, sao anh cứ như muốn kéo em lại, không cho em cơ hội phát triển vậy?
- Đúng vậy, anh luôn chiều chuộng em, ủng hộ em, chạy theo em, làm tất cả theo ý em. Nay em vì anh một lần không được hả? Sao em cứ thích mập mờ mối quan hệ của chúng ta vậy? Em sợ kết hôn rồi không tiến triển công việc được, hay là không tiến triển với ai khác được?
Chát! - Gia Kỳ thẳng tay tát Đăng Khoa một cái.
- Anh điên hả? Em làm gì có gì với ai? Anh muốn nói gì nói thẳng ra đi, anh mới là người mập mờ đó. Ý anh là trước giờ anh đã quá mệt mỏi để chạy theo em, chiều chuộng em. Vậy giờ anh không cần phải chạy theo nữa. Chia tay đi!
Nghe câu "chia tay" Đăng Khoa bỗng dừng lại, ngồi xuống ghế, Gia Kỳ cũng thở hắt ra, từ từ ngồi xuống. Hai người tức giận không kiểm soát được hành vi. Từ nãy giờ, cả nhà hàng ai cũng đổ dồn ánh mắt về bàn Đăng Khoa.
- Anh hỏi em lần nữa. Em có chuyện gì giấu anh, có chuyện gì muốn nói với anh không? - Giọng Đăng Khoa dịu lại nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
- Em không có! Hôm nay anh lạ lắm anh biết không?
- Không hả? - Đăng Khoa cúi mặt đi tỏ vẻ thất vọng.
Rồi anh từ từ rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn. Gia Kỳ sững sờ nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Đăng Khoa, ánh mắt rưng rưng.
- Chắc anh bị điên thật rồi. Anh đặc biệt mua chiếc nhẫn này từ Paris về gặp em, chỉ chờ em nói ba chữ "Em đồng ý", nhưng ngược lại em lại nói "Chia tay đi". - Đăng Khoa ngừng một lúc, nhìn vào chiếc nhẫn. - Giờ không cần đến nó nữa rồi.
Nói đoạn Đăng Khoa đứng phắt dậy, ném thật mạnh chiếc nhẫn xuống dòng sông. Gia Kỳ bất ngờ đứng dậy nhìn theo, rồi ngỡ ngàng nhìn sang Đăng Khoa, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Đăng Khoa không nói thêm gì, quay đầu bỏ đi trong sự bàng hoàng của Gia Kỳ.
- Hứa Đăng Khoa, anh đứng lại, anh muốn kiếm chuyện phải không? Anh mà bước thêm bước nữa, thì từ nay về sau đừng quay lại nữa.
Đăng Khoa đứng lại, ánh mắt vẫn kiên định. Anh hơi quay đầu lại, để nói với Gia Kỳ một câu cuối.
- Là em tự mình nói ra... Từ nay về sau, hãy chăm sóc tốt bản thân. Chào em! - Đăng Khoa nói rồi bước đi nhanh đến khi mất hút.
- Em lúc nào cũng tốt, không cần anh, Hứa Đăng Khoa, anh mà quay lại xin lỗi em, em cũng không chấp nhận. Anh đi luôn đi!!!!
Gia Kỳ tức giận nói với theo, nước mắt cứ lăn dài, cô loạng choạng ngồi xuống ghế, Gia Kỳ đưa tay ngăn những giọt nước mắt nhưng không ngăn hết, nước mắt cứ thế tuôn ra. Lần đầu tiên Đăng Khoa đối xử với cô như vậy, bỏ mặc cô một mình như vậy, đây không phải lần đầu Gia Kỳ nói tiếng chia tay, nhưng đây là lần đầu Đăng Khoa cương quyết bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
- Đăng Khoa, đồ tồi, anh có xin lỗi cũng đừng hòng em tha thứ cho anh.
***
Hôm sau. Tại căn hộ nhà Gia Kỳ.
Tối đó Gia Kỳ buồn lòng, liền về với gia đình cho với đi cảm giác cô đơn, với lại nếu Đăng Khoa có tìm cô cũng sẽ không tìm thấy, anh sẽ lo sốt vó lên, gọi cho gia đình cô, sẽ tìm cô, rồi xin lỗi cô, mong được cô tha thứ. Nhưng không, từ hôm qua đến giờ Đăng Khoa không hề có tin nhắn hay cuộc gọi nào, chứ nói đến là đi tìm cô. Đăng Khoa chưa bao giờ giận cô quá một ngày. Lần này cô đã đánh mất Đăng Khoa thật rồi ư?
Gia Kỳ vừa về đến nhà mình liền ngồi thụp xuống sofa, đưa mắt nhìn cảnh thành phố về đêm, cả thành phố bừng sáng lung linh dưới ánh đèn vàng, nhưng ánh mắt Gia Kỳ không chút cảm xúc. Hôm qua, cô ngồi một mình ở nhà hàng, chờ Đăng Khoa quay lại, khoác áo lên vai cô, xin lỗi cô rồi bảo chúng ta về đi... Nhưng không, chỉ một mình cô ngồi đó dưới ánh mắt dò xét của biết bao người. Người luôn cảm thấy hài lòng về sự nghiệp cũng như tình yêu như Gia Kỳ nay lại thấy mình thất bại thảm hại. Đúng là nếu mọi chuyện đều như ý muốn, thì chẳng phải con người ta sẽ trở nên đắc ý rồi sao.
Gia Kỳ đưa hai tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt, và đi về phía phòng ngủ thay đồ. Vừa mở điện lên cô đã thấy một túi đồ trên giường, Gia Kỳ thắc mắc đến mở ra xem thì thấy bộ váy ngủ của cô. Gia Kỳ bàng hoàng, vội lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
- Anh nghe này em! Sao giờ này còn gọi cho anh, nhớ anh à?
- Thành Thành, sao anh biết mật khẩu nhà của tôi, anh là kẻ biến thái à? - Giọng Gia Kỳ đầy vẻ tức giận.
- Em hiểu lầm gì rồi. Sao anh biết mật khẩu được?
- Không thì tại sao...- Gia Kỳ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp. - Tại sao bộ váy hôm đó lại ở đây?
- À, hôm qua anh sang đưa cho em, mà không có em ở nhà. Anh đưa cho anh gì...Đăng Khoa gì đó, tự xưng là bạn trai em. Sao em? Anh ấy không nói gì với em à?
Nghe đến đây Gia Kỳ sững người, đứng không vững, liền ngồi thụp xuống giường. Vậy là Đăng Khoa đã gặp Thành Thành.
- Alo, alo, sao vậy em? Em còn nghe máy không?
- Anh...đã nói gì với anh ấy? Tôi đã nói chuyện đó...đừng để ai biết mà. Tại sao anh lại...?
Chưa để Gia Kỳ nói hết câu, Thành Thành đã lên tiếng.
- Ấy, em hiểu lầm anh rồi. Anh chỉ đưa đồ rồi về thôi, tuyệt đối không nói gì với anh ấy. Sao thế em?
Gia Kỳ nhắm nghiền mắt lại, tắt luôn điện thoại, cố đè nén cảm xúc lúc này. Vậy là Đăng Khoa đã biết mọi chuyện, thảo nào lúc ấy nhìn anh có vẻ dò xét. Rồi Gia Kỳ bật khóc, ngàn lần vạn lần tự trách mình làm tổn thương Đăng Khoa. Nghĩ đến lúc Đăng Khoa đã kiềm chế không truy hỏi đến cùng mà còn chuẩn bị cả nhẫn để cầu hôn. Còn cô hết lần này đến lần khác từ chối anh, trách anh ích kỷ, rốt cuộc ai mới là người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân đây.
Tại sao một người chững chạc, luôn yêu chiều cô, hết lần này đến lần khác, kể cả đã biết cô giấu anh chuyện gì, cũng nén lòng không muốn nói những lời tổn thương cô, mà cô lại không chịu hiểu còn muốn đẩy anh ra xa, bây giờ anh đã mất niềm tin, đã xa cô thật rồi...Gia Kỳ càng nghĩ càng đau lòng, đau lòng đến run lên.
- Anh Đăng Khoa...Em xin lỗi...Là em có lỗi với anh...Em phải làm sao đây, Đăng Khoa ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.