Chương 26: Mở Lòng (2)
Giấc Mơ
15/10/2022
Tại phòng họp của công ty Halles VietNam.
- Buổi họp ngày hôm nay, Tổng giám đốc sẽ giải đáp những khúc mắc về vấn đề hợp đồng với bên Diệp Thị. Xin mời anh!
Đăng Khoa nhìn lần lượt các nhân viên, anh đã hứa sẽ có mọi người câu trả lời thoả đáng về những sự việc rắc rối mấy ngày nay. Hôm nay, ai cũng đợi chờ câu trả lời thoả đáng từ Tổng giám đốc.
- Thời gian vừa qua... mọi người vất vả rồi. E hèm! Về hợp đồng với bên Diệp Thị lần này... tôi sẽ có cách. Vì người quyết định cuối cùng là Diệp Phu Nhân, tôi hứa sẽ thuyết phục được bà ấy.
Mọi người chỉ biết im lặng, gật gù, ai nấy cũng đều hi vọng để rồi bây giờ thất vọng. Nên bây giờ chỉ biết phó mặc cho Tổng giám đốc, mong đến cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Nhưng đó chỉ là một phần câu chuyện. Còn một việc nữa làm mọi người bất mãn, là việc nội bộ công ty. Xuyến Chi khoanh tay lại và dựa ra sau ghế đưa ra ý kiến.
- Việc kí kết không thành công, cũng là do nội bộ lục đục. Một người chỉ biết hành động theo cảm tính, không chung tay vì mọi người, thì dẫn đến mọi chuyện không suôn sẻ cũng dễ hiểu thôi ạ!
Lời nói tuy có ẩn ý nhưng Tường Vy có thể hiểu được, mọi người đang bất mãn với cô vì cho rằng cô đã phá hoại buổi ký kết hợp đồng lần trước. Trước những lời chỉ trích, cô chỉ biết im lặng cúi đầu, không biết phải giải thích ra sao.
Đăng Khoa đã quan sát được. Hôm nay anh sẽ trả lại công bằng cho em, em yên tâm. Anh liền hỏi thẳng vấn đề.
- Xuyến Chi nói vậy là sao?
- Mong Tổng giám đốc hãy xử lý đúng người, đúng việc. - Xuyến Chi nhấc lại gọng kính và trả lời.
- Đúng người, đúng việc!... Vậy có người làm sai, làm chia rẽ nội bộ, ảnh hưởng lợi ích chung, thì phải làm sao?
- Chắc chắn sẽ không ai muốn làm việc chung với người như thế! Tổng giám đốc, đã hết kì hạn thử việc. Mong anh hãy công tư phân minh.
Nghe Xuyến Chi nói, ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt về phía Tường Vy. Làm cô càng căng thẳng thu mình, người như đóng băng, không dám cử động. Không ai để ý Hải Lan cũng đang cười thầm đắc ý. Sau hôm nay, có lẽ chị sẽ không còn cơ hội ở lại đây đâu. Chị xem, ai cũng ghét chị. Để xem chị còn dám trụ lại đây không.
- Đã hết hạn thử việc! Tôi quyết định... tuyển cả ba người vào làm việc chính thức.
Đăng Khoa vừa dứt lời, Hải Lan bất ngờ đứng dậy, khiến ai cũng quay lại nhìn. Cô lên tiếng đầy bất mãn.
- Tổng giám đốc, anh rõ thiên vị chị Tường Vy rồi!
Đăng Khoa ngả mình dựa ra sau ghế. Nhìn Hải Lan im lặng, chưa kịp nói thêm gì thì chị Xuyến Chi lập tức lên tiếng bênh vực cô ấy.
- Tường Vy ghen tỵ với đàn em, làm mất hợp đồng, tự ý nghỉ việc. Sao lại được nhận, sau này mọi người làm việc chung thế nào?
- Không làm chung được thì... Tường Vy sẽ làm với anh, làm thư ký cho anh!
- Tổng giám đốc!
- Đúng! Tôi thiên vị... nếu không đã đuổi việc Hải Lan rồi!
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hải Lan, ai nấy cũng bàn tán xôn xao, không hiểu Tổng giám đốc nói vậy là có ý gì. Nghĩ đến những lời nói kỳ lạ của Đăng Khoa hôm qua, cô giật mình nhìn xuống, tránh ánh mắt của Đăng Khoa và mọi người.
- Hải Lan! Em có gì muốn nói không?
Mọi người lại nhìn Tổng giám đốc đầy vẻ thắc mắc, và tiếp tục xôn xao. Tường Vy cũng quay lại nhìn Đăng Khoa, không lẽ anh ấy đã biết được chuyện gì. Còn Hải Lan vẫn đứng im lặng, bối rối không nói nên lời.
Đăng Khoa không chờ thêm được nữa, đưa tay ra hiệu cho Thành Vũ. Anh gật đầu rồi mở máy chiếu lên. Trên màn hình hiện lên hộp thư của Đăng Khoa.
- Đây là bản đề án Tường Vy gửi cho Tổng giám đốc đêm trước khi tập đoàn Diệp Thị đến. Mời mọi người cùng xem.
Tất cả đều nhìn nhau thì thầm, không biết anh ấy đang làm gì. Rồi cũng cùng nhau theo dõi slide, đúng như dự đoán, ai ai cũng ngạc nhiên, tròn mắt, há hốc không nói nên lời vì đề án này và của Hải Lan giống nhau y hệt.
Hải Lan giật mình nuốt nước miếng, cúi đầu không dám xem tiếp. Tường Vy cũng rất bất ngờ, chính mình cũng không nhớ đã gửi cho Đăng Khoa bản đề án hôm đó.
- Anh đã cho em cơ hội thú nhận rồi...
Đăng Khoa nhìn mọi người một lượt, rồi lại lên tiếng, dõng dạc và đầy uy nghiêm.
- Trước khi phán xét chuyện gì, mong mọi người hãy tìm hiểu cho kỹ, đừng nghi oan cho bất cứ ai. Tôi đã nói điều tra, thì sẽ cho mọi người câu trả lời... Hải Lan, tại sao em lại làm vậy?
Mọi người im lặng, không biết phải nói thêm gì, vì chính mình đã nghĩ oan cho Tổng giám đốc quá nhiều. Bây giờ ai nấy cũng nhìn sang chỗ Tường Vy với ánh mắt ái ngại. Minh Minh đưa tay nắm lấy tay Hải Lan, nhưng cô tức giận hất ra rồi bỏ đi ra ngoài.
- Xin lỗi vì đã hiểu nhầm em! - Đăng Khoa quay sang Tường Vy, ánh nhìn lập tức chuyển sang ấm áp.
Mọi người cũng lần lượt sang chỗ Tường Vy, giải toả mọi bất hoà. Mỗi người một câu xin lỗi, vì chưa biết thực hư đã cùng nhau chỉ trích cô quá nhiều. Tường Vy vốn bản tính dịu dàng, mọi chuyện đã được sáng tỏ, cô cũng cười hiền và nói không có gì. Mong sau này vẫn làm việc vui vẻ với mọi người.
Đăng Khoa sắp xếp lại hồ sơ giấy tờ chuẩn bị rời phòng họp, thì Thành Vũ bất ngờ kêu lên.
- Trời! Tổng giám đốc, anh xem đoạn video này xem!
Thành Vũ vừa nói vừa đưa điện thoại cho Đăng Khoa. "Ông chỉ là con chó của Diệp Phu Nhân, đừng ra vẻ ngạo mạn" (âm thanh trong clip phát ra). Clip được chỉnh sửa lại, chỉ có cảnh Đăng Khoa đánh người và mắng chửi Dương Bách Vạn. Ai đó đã ghi lại và gửi cho bên báo chí.
Đăng Khoa sững người, chau mày lại. Lần này lớn chuyện rồi, chắc các tờ báo nhân cơ hội lại lần lượt đưa tin bất lợi cho tập đoàn Halles. Chuyện rắc rối này chưa xong, lại vướng vào rắc rối khác.
Còn chưa hết bàng hoàng thì lại có tiếng chuông điện thoại, Thành Vũ vội vàng chạy ra ngoài nghe máy. Điện thoại Đăng Khoa cũng reo lên. Anh ra hiệu cho mọi người về phòng làm việc. Rồi nghe điện thoại.
- Là em đây anh Đăng Vũ...!
- "Em mất trí hả Đăng Khoa? Sao em lại xô xát với Dương Tổng, Diệp Thị là một trong những nhà đầu tư lớn nhất Trung Quốc, em lại mạo phạm đến người ta?"
- Em sẽ giải thích sau! Giờ em giải quyết công việc đã.
Không để Đăng Vũ Vũ nói thêm gì, Đăng Khoa lập tức tắt máy. Thành Vũ chạy vào hớt hải báo tin.
- Anh! Người của Diệp Phu Nhân báo tin đã đến Việt Nam, mời chúng ta qua gặp bà ấy.
- Chắc bà ấy đã đọc tin tức... Cậu chuẩn bị đi, giờ chúng ta qua đó luôn. Tường Vy! Em cũng chuẩn bị đi với anh!
***
Thành Vũ lái xe đang chạy trên đường để đến chỗ hẹn với Diệp Phu Nhân. Đăng Khoa ngồi với Tường Vy phía sau. Anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, đang đau đầu không biết sẽ phải đối mặt với Diệp Phu Nhân ra sao. Không biết bà ấy sẽ tin sự thật anh nói hay là tin những lời bịa đặt của báo chí và Dương Bách Vạn.
Tường Vy ngồi bên cạnh mím môi và lên tiếng hỏi nhỏ.
- Anh đã biết chuyện khi nào?
- Sao em không giải thích gì với anh? - Đăng Khoa quay lại và thắc mắc.
- Tại sự việc vốn là chuyện cá nhân, không ảnh hưởng gì đến công việc chung nên em thấy cứ thế cho qua luôn cho nhẹ đầu. Mà cô bé… cũng có tình cảm với anh đó… - Tường Vy ngập ngừng lựa lời trả lời.
Đăng Khoa giờ mới vỡ lẽ. Tường Vy đúng là kiểu con gái dịu dàng, hiểu chuyện, không muốn làm ầm ĩ lên khi công ty đang đến giai đoạn nước rút ký kết hợp đồng với nhà đầu tư Trung Quốc. Em cứ thế nhẫn nhịn vì lợi ích chung còn anh không hề hay biết. Anh không tự mình tìm hiểu đã để em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Mà em biết không, anh sớm đã không quan tâm ai khác, anh chỉ quan tâm em. Đăng Khoa cười nhẹ và trả lời gọn lỏn.
- Nhưng anh đã có tình cảm với người khác rồi!
Câu nói của Đăng Khoa làm trái tim Tường Vy bỗng dưng đập mạnh. Làm cô nhớ lại chuyện hôm qua, lúc chỉ có hai người với nhau trong nhà với nhau, anh đột nhiên chủ động giữ tay cô và xém chút cả hai đã hôn nhau. Không phải người anh ấy nói là mình đó chứ. Chắc không phải đâu nhỉ, sao mà có tình cảm nhanh thế được. Tường Vy len lén nhìn sang đã bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh. Cô hốt hoảng giả vờ lấy giọng và hỏi sang chuyện khác.
- Gần tới chưa anh Thành Vũ?
- Ờ cũng gần tới rồi!
- Để em xem lại hợp đồng đã!
Tường Vy bối rối giả vờ giở hợp đồng ra chăm chú xem. Dáng vẻ xấu hổ của em đúng là trông thật đáng yêu. Đúng vậy, người anh thích là em. Còn em thì sao. Đêm qua em cũng đang chờ đợi điều gì phải không. Đăng Khoa phì cười và lên tiếng trêu cô.
- Cầm ngược rồi kìa!
Nghe Đăng Khoa nhắc, cô lóng ngóng xoay đi, rồi lại xoay lại bản hợp đồng.
- Ủa đâu có! Đúng mà!
Bấy giờ anh mới bật cười khúc khích. Tường Vy biết Đăng Khoa cố ý trêu mình, cô đấm luôn vào vai anh mấy cái. Hành động như những người đang yêu nhau.
Anh lại muốn ngỏ lời với em. Nhưng không thể nói năng tuỳ tiện được. Đợi giải quyết việc này xong, anh sẽ nói hết lòng mình với em. Vả lại nơi này cũng chưa đủ đẹp.
***
Tại Khách sạn Royal.
Bên phía Đăng Khoa vừa đến nơi, đã có người của Diệp Thị đứng chờ sẵn, thái độ niềm nở, chuyên nghiệp.
- Xin chào! Chắc các vị bên dự án Halles VietNam, tôi là thư ký của bà Diệp, bà ấy đang đợi trên phòng. Xin mời đi theo tôi!
- Rất vui được gặp cô! Đây là Hứa Tổng của chúng tôi! Làm phiền cô phải đón tiếp rồi!
Mọi người nhanh chóng đi theo thư ký đi lên tầng. Vào thang máy, Tường Vy hồi hộp không biết gặp Diệp Phu Nhân sẽ như thế nào, liệu bà ấy có tin lời mình và Đăng Khoa hay không. Vì mọi chuyện bây giờ có vẻ bất lợi cho anh ấy. Sức mạnh truyền thông rất khủng khiếp. Sợ rằng bà ấy đã tin lời báo chí và đang rất giận. Không ngờ mình lại gây ra chuyện lớn như thế này.
Đăng Khoa liếc thấy thái độ của Tường Vy, biết là cô đang lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trấn an. Đang suy nghĩ miên man thì một cảm giác ấm áp thân quen, bao trùm lấy bàn tay mình. Tường Vy nhìn xuống đã thấy Đăng Khoa nắm chặt tay mình, cô ngước lên nhìn anh, nhưng anh vẫn tỉnh bơ nhìn thang máy đi lên. Cô cũng im lặng, hít thở lấy lại tinh thần và chờ đợi.
Tháng máy vừa mở ra, Tường Vy vội buông tay Đăng Khoa và bước theo thư ký. Anh cũng ngại ngùng đưa tay lên vuốt lại mái tóc và bước ra ngoài cùng Thành Vũ.
Em không nên giật tay ra như vậy, làm anh có cảm giác hơi hụt hẫng đấy.
***
Bước vào phòng Tổng thống - phòng VIP nhất của khách sạn. Diệp Phu Nhân đã ngồi đó, phong thái nho nhã mà sang trọng, quý phái. Bà mặc bộ sườn xám hoạ tiết hoa hồng cổ điển, cổ đeo hàng ngọc trai quý hiếm với mái tóc ngắn, xoăn được uốn ép cẩn thận úp vào mang tai. Bà dùng son đỏ và bộ móng cũng được tỉa tót cẩn thận, vẫn là màu sơn đỏ quyền lực.
Diệp Phu Nhân khẽ nhâm nhi tách trà, tay bà đeo chiếc vòng ngọc Phỉ Thuý già tuổi, và ngón tay cũng đeo nhẫn cùng bộ. Phỉ Thuý nổi bật trên nền da trắng muốt, hợp tông với bộ sườn xám trên người. Không ngờ chủ tịch Diệp Thị lại là một quý cô thời thượng. Diệp Phu Nhân mắt không nhìn lên, khi nghe thư ký thông báo.
- Chủ tịch Diệp, bên công ty Halles đã đến rồi ạ!
Một bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng. Có thể nghe rõ tiếng sột soạt của người qua lại. Diệp Thị liếc mắt qua màn hình máy tính đang chiếu đoạn clip đó.
Âm thanh vọng lên giữa căn phòng im ắng "Ông chỉ là con chó của Diệp Phu Nhân, đừng ra vẻ ngạo mạn"
Diệp Thị khẽ nhoẻn miệng cười.
- Chửi hay lắm!
- Buổi họp ngày hôm nay, Tổng giám đốc sẽ giải đáp những khúc mắc về vấn đề hợp đồng với bên Diệp Thị. Xin mời anh!
Đăng Khoa nhìn lần lượt các nhân viên, anh đã hứa sẽ có mọi người câu trả lời thoả đáng về những sự việc rắc rối mấy ngày nay. Hôm nay, ai cũng đợi chờ câu trả lời thoả đáng từ Tổng giám đốc.
- Thời gian vừa qua... mọi người vất vả rồi. E hèm! Về hợp đồng với bên Diệp Thị lần này... tôi sẽ có cách. Vì người quyết định cuối cùng là Diệp Phu Nhân, tôi hứa sẽ thuyết phục được bà ấy.
Mọi người chỉ biết im lặng, gật gù, ai nấy cũng đều hi vọng để rồi bây giờ thất vọng. Nên bây giờ chỉ biết phó mặc cho Tổng giám đốc, mong đến cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Nhưng đó chỉ là một phần câu chuyện. Còn một việc nữa làm mọi người bất mãn, là việc nội bộ công ty. Xuyến Chi khoanh tay lại và dựa ra sau ghế đưa ra ý kiến.
- Việc kí kết không thành công, cũng là do nội bộ lục đục. Một người chỉ biết hành động theo cảm tính, không chung tay vì mọi người, thì dẫn đến mọi chuyện không suôn sẻ cũng dễ hiểu thôi ạ!
Lời nói tuy có ẩn ý nhưng Tường Vy có thể hiểu được, mọi người đang bất mãn với cô vì cho rằng cô đã phá hoại buổi ký kết hợp đồng lần trước. Trước những lời chỉ trích, cô chỉ biết im lặng cúi đầu, không biết phải giải thích ra sao.
Đăng Khoa đã quan sát được. Hôm nay anh sẽ trả lại công bằng cho em, em yên tâm. Anh liền hỏi thẳng vấn đề.
- Xuyến Chi nói vậy là sao?
- Mong Tổng giám đốc hãy xử lý đúng người, đúng việc. - Xuyến Chi nhấc lại gọng kính và trả lời.
- Đúng người, đúng việc!... Vậy có người làm sai, làm chia rẽ nội bộ, ảnh hưởng lợi ích chung, thì phải làm sao?
- Chắc chắn sẽ không ai muốn làm việc chung với người như thế! Tổng giám đốc, đã hết kì hạn thử việc. Mong anh hãy công tư phân minh.
Nghe Xuyến Chi nói, ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt về phía Tường Vy. Làm cô càng căng thẳng thu mình, người như đóng băng, không dám cử động. Không ai để ý Hải Lan cũng đang cười thầm đắc ý. Sau hôm nay, có lẽ chị sẽ không còn cơ hội ở lại đây đâu. Chị xem, ai cũng ghét chị. Để xem chị còn dám trụ lại đây không.
- Đã hết hạn thử việc! Tôi quyết định... tuyển cả ba người vào làm việc chính thức.
Đăng Khoa vừa dứt lời, Hải Lan bất ngờ đứng dậy, khiến ai cũng quay lại nhìn. Cô lên tiếng đầy bất mãn.
- Tổng giám đốc, anh rõ thiên vị chị Tường Vy rồi!
Đăng Khoa ngả mình dựa ra sau ghế. Nhìn Hải Lan im lặng, chưa kịp nói thêm gì thì chị Xuyến Chi lập tức lên tiếng bênh vực cô ấy.
- Tường Vy ghen tỵ với đàn em, làm mất hợp đồng, tự ý nghỉ việc. Sao lại được nhận, sau này mọi người làm việc chung thế nào?
- Không làm chung được thì... Tường Vy sẽ làm với anh, làm thư ký cho anh!
- Tổng giám đốc!
- Đúng! Tôi thiên vị... nếu không đã đuổi việc Hải Lan rồi!
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hải Lan, ai nấy cũng bàn tán xôn xao, không hiểu Tổng giám đốc nói vậy là có ý gì. Nghĩ đến những lời nói kỳ lạ của Đăng Khoa hôm qua, cô giật mình nhìn xuống, tránh ánh mắt của Đăng Khoa và mọi người.
- Hải Lan! Em có gì muốn nói không?
Mọi người lại nhìn Tổng giám đốc đầy vẻ thắc mắc, và tiếp tục xôn xao. Tường Vy cũng quay lại nhìn Đăng Khoa, không lẽ anh ấy đã biết được chuyện gì. Còn Hải Lan vẫn đứng im lặng, bối rối không nói nên lời.
Đăng Khoa không chờ thêm được nữa, đưa tay ra hiệu cho Thành Vũ. Anh gật đầu rồi mở máy chiếu lên. Trên màn hình hiện lên hộp thư của Đăng Khoa.
- Đây là bản đề án Tường Vy gửi cho Tổng giám đốc đêm trước khi tập đoàn Diệp Thị đến. Mời mọi người cùng xem.
Tất cả đều nhìn nhau thì thầm, không biết anh ấy đang làm gì. Rồi cũng cùng nhau theo dõi slide, đúng như dự đoán, ai ai cũng ngạc nhiên, tròn mắt, há hốc không nói nên lời vì đề án này và của Hải Lan giống nhau y hệt.
Hải Lan giật mình nuốt nước miếng, cúi đầu không dám xem tiếp. Tường Vy cũng rất bất ngờ, chính mình cũng không nhớ đã gửi cho Đăng Khoa bản đề án hôm đó.
- Anh đã cho em cơ hội thú nhận rồi...
Đăng Khoa nhìn mọi người một lượt, rồi lại lên tiếng, dõng dạc và đầy uy nghiêm.
- Trước khi phán xét chuyện gì, mong mọi người hãy tìm hiểu cho kỹ, đừng nghi oan cho bất cứ ai. Tôi đã nói điều tra, thì sẽ cho mọi người câu trả lời... Hải Lan, tại sao em lại làm vậy?
Mọi người im lặng, không biết phải nói thêm gì, vì chính mình đã nghĩ oan cho Tổng giám đốc quá nhiều. Bây giờ ai nấy cũng nhìn sang chỗ Tường Vy với ánh mắt ái ngại. Minh Minh đưa tay nắm lấy tay Hải Lan, nhưng cô tức giận hất ra rồi bỏ đi ra ngoài.
- Xin lỗi vì đã hiểu nhầm em! - Đăng Khoa quay sang Tường Vy, ánh nhìn lập tức chuyển sang ấm áp.
Mọi người cũng lần lượt sang chỗ Tường Vy, giải toả mọi bất hoà. Mỗi người một câu xin lỗi, vì chưa biết thực hư đã cùng nhau chỉ trích cô quá nhiều. Tường Vy vốn bản tính dịu dàng, mọi chuyện đã được sáng tỏ, cô cũng cười hiền và nói không có gì. Mong sau này vẫn làm việc vui vẻ với mọi người.
Đăng Khoa sắp xếp lại hồ sơ giấy tờ chuẩn bị rời phòng họp, thì Thành Vũ bất ngờ kêu lên.
- Trời! Tổng giám đốc, anh xem đoạn video này xem!
Thành Vũ vừa nói vừa đưa điện thoại cho Đăng Khoa. "Ông chỉ là con chó của Diệp Phu Nhân, đừng ra vẻ ngạo mạn" (âm thanh trong clip phát ra). Clip được chỉnh sửa lại, chỉ có cảnh Đăng Khoa đánh người và mắng chửi Dương Bách Vạn. Ai đó đã ghi lại và gửi cho bên báo chí.
Đăng Khoa sững người, chau mày lại. Lần này lớn chuyện rồi, chắc các tờ báo nhân cơ hội lại lần lượt đưa tin bất lợi cho tập đoàn Halles. Chuyện rắc rối này chưa xong, lại vướng vào rắc rối khác.
Còn chưa hết bàng hoàng thì lại có tiếng chuông điện thoại, Thành Vũ vội vàng chạy ra ngoài nghe máy. Điện thoại Đăng Khoa cũng reo lên. Anh ra hiệu cho mọi người về phòng làm việc. Rồi nghe điện thoại.
- Là em đây anh Đăng Vũ...!
- "Em mất trí hả Đăng Khoa? Sao em lại xô xát với Dương Tổng, Diệp Thị là một trong những nhà đầu tư lớn nhất Trung Quốc, em lại mạo phạm đến người ta?"
- Em sẽ giải thích sau! Giờ em giải quyết công việc đã.
Không để Đăng Vũ Vũ nói thêm gì, Đăng Khoa lập tức tắt máy. Thành Vũ chạy vào hớt hải báo tin.
- Anh! Người của Diệp Phu Nhân báo tin đã đến Việt Nam, mời chúng ta qua gặp bà ấy.
- Chắc bà ấy đã đọc tin tức... Cậu chuẩn bị đi, giờ chúng ta qua đó luôn. Tường Vy! Em cũng chuẩn bị đi với anh!
***
Thành Vũ lái xe đang chạy trên đường để đến chỗ hẹn với Diệp Phu Nhân. Đăng Khoa ngồi với Tường Vy phía sau. Anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, đang đau đầu không biết sẽ phải đối mặt với Diệp Phu Nhân ra sao. Không biết bà ấy sẽ tin sự thật anh nói hay là tin những lời bịa đặt của báo chí và Dương Bách Vạn.
Tường Vy ngồi bên cạnh mím môi và lên tiếng hỏi nhỏ.
- Anh đã biết chuyện khi nào?
- Sao em không giải thích gì với anh? - Đăng Khoa quay lại và thắc mắc.
- Tại sự việc vốn là chuyện cá nhân, không ảnh hưởng gì đến công việc chung nên em thấy cứ thế cho qua luôn cho nhẹ đầu. Mà cô bé… cũng có tình cảm với anh đó… - Tường Vy ngập ngừng lựa lời trả lời.
Đăng Khoa giờ mới vỡ lẽ. Tường Vy đúng là kiểu con gái dịu dàng, hiểu chuyện, không muốn làm ầm ĩ lên khi công ty đang đến giai đoạn nước rút ký kết hợp đồng với nhà đầu tư Trung Quốc. Em cứ thế nhẫn nhịn vì lợi ích chung còn anh không hề hay biết. Anh không tự mình tìm hiểu đã để em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Mà em biết không, anh sớm đã không quan tâm ai khác, anh chỉ quan tâm em. Đăng Khoa cười nhẹ và trả lời gọn lỏn.
- Nhưng anh đã có tình cảm với người khác rồi!
Câu nói của Đăng Khoa làm trái tim Tường Vy bỗng dưng đập mạnh. Làm cô nhớ lại chuyện hôm qua, lúc chỉ có hai người với nhau trong nhà với nhau, anh đột nhiên chủ động giữ tay cô và xém chút cả hai đã hôn nhau. Không phải người anh ấy nói là mình đó chứ. Chắc không phải đâu nhỉ, sao mà có tình cảm nhanh thế được. Tường Vy len lén nhìn sang đã bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh. Cô hốt hoảng giả vờ lấy giọng và hỏi sang chuyện khác.
- Gần tới chưa anh Thành Vũ?
- Ờ cũng gần tới rồi!
- Để em xem lại hợp đồng đã!
Tường Vy bối rối giả vờ giở hợp đồng ra chăm chú xem. Dáng vẻ xấu hổ của em đúng là trông thật đáng yêu. Đúng vậy, người anh thích là em. Còn em thì sao. Đêm qua em cũng đang chờ đợi điều gì phải không. Đăng Khoa phì cười và lên tiếng trêu cô.
- Cầm ngược rồi kìa!
Nghe Đăng Khoa nhắc, cô lóng ngóng xoay đi, rồi lại xoay lại bản hợp đồng.
- Ủa đâu có! Đúng mà!
Bấy giờ anh mới bật cười khúc khích. Tường Vy biết Đăng Khoa cố ý trêu mình, cô đấm luôn vào vai anh mấy cái. Hành động như những người đang yêu nhau.
Anh lại muốn ngỏ lời với em. Nhưng không thể nói năng tuỳ tiện được. Đợi giải quyết việc này xong, anh sẽ nói hết lòng mình với em. Vả lại nơi này cũng chưa đủ đẹp.
***
Tại Khách sạn Royal.
Bên phía Đăng Khoa vừa đến nơi, đã có người của Diệp Thị đứng chờ sẵn, thái độ niềm nở, chuyên nghiệp.
- Xin chào! Chắc các vị bên dự án Halles VietNam, tôi là thư ký của bà Diệp, bà ấy đang đợi trên phòng. Xin mời đi theo tôi!
- Rất vui được gặp cô! Đây là Hứa Tổng của chúng tôi! Làm phiền cô phải đón tiếp rồi!
Mọi người nhanh chóng đi theo thư ký đi lên tầng. Vào thang máy, Tường Vy hồi hộp không biết gặp Diệp Phu Nhân sẽ như thế nào, liệu bà ấy có tin lời mình và Đăng Khoa hay không. Vì mọi chuyện bây giờ có vẻ bất lợi cho anh ấy. Sức mạnh truyền thông rất khủng khiếp. Sợ rằng bà ấy đã tin lời báo chí và đang rất giận. Không ngờ mình lại gây ra chuyện lớn như thế này.
Đăng Khoa liếc thấy thái độ của Tường Vy, biết là cô đang lo lắng. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trấn an. Đang suy nghĩ miên man thì một cảm giác ấm áp thân quen, bao trùm lấy bàn tay mình. Tường Vy nhìn xuống đã thấy Đăng Khoa nắm chặt tay mình, cô ngước lên nhìn anh, nhưng anh vẫn tỉnh bơ nhìn thang máy đi lên. Cô cũng im lặng, hít thở lấy lại tinh thần và chờ đợi.
Tháng máy vừa mở ra, Tường Vy vội buông tay Đăng Khoa và bước theo thư ký. Anh cũng ngại ngùng đưa tay lên vuốt lại mái tóc và bước ra ngoài cùng Thành Vũ.
Em không nên giật tay ra như vậy, làm anh có cảm giác hơi hụt hẫng đấy.
***
Bước vào phòng Tổng thống - phòng VIP nhất của khách sạn. Diệp Phu Nhân đã ngồi đó, phong thái nho nhã mà sang trọng, quý phái. Bà mặc bộ sườn xám hoạ tiết hoa hồng cổ điển, cổ đeo hàng ngọc trai quý hiếm với mái tóc ngắn, xoăn được uốn ép cẩn thận úp vào mang tai. Bà dùng son đỏ và bộ móng cũng được tỉa tót cẩn thận, vẫn là màu sơn đỏ quyền lực.
Diệp Phu Nhân khẽ nhâm nhi tách trà, tay bà đeo chiếc vòng ngọc Phỉ Thuý già tuổi, và ngón tay cũng đeo nhẫn cùng bộ. Phỉ Thuý nổi bật trên nền da trắng muốt, hợp tông với bộ sườn xám trên người. Không ngờ chủ tịch Diệp Thị lại là một quý cô thời thượng. Diệp Phu Nhân mắt không nhìn lên, khi nghe thư ký thông báo.
- Chủ tịch Diệp, bên công ty Halles đã đến rồi ạ!
Một bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng. Có thể nghe rõ tiếng sột soạt của người qua lại. Diệp Thị liếc mắt qua màn hình máy tính đang chiếu đoạn clip đó.
Âm thanh vọng lên giữa căn phòng im ắng "Ông chỉ là con chó của Diệp Phu Nhân, đừng ra vẻ ngạo mạn"
Diệp Thị khẽ nhoẻn miệng cười.
- Chửi hay lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.