Chương 101: Nỗi Lòng Người Lớn
Giấc Mơ
03/02/2023
Sài Gòn chiều tan tầm, không khí mang theo hơi lạnh và ẩm ướt. Đúng
như dự đoán, một cơn mưa rào mát rượi đổ xuống. Mọi người tan ca chật
vật với cơn mưa Sài Gòn bất chợt.
Thành Vũ ghé qua phòng nhân sự và chờ Thuý Vy về chung. Nhưng vừa đến nơi đã cô ấy dán mắt vào điện thoại và cười một mình. Cô vừa đi ra vừa nhắn tin không để ý, liền va vào Thành Vũ đang đứng đợi ngay cửa.
Bị bất ngờ, cô dội ngược lại một bước và ngơ ngác ngước lên nhìn anh. Anh cũng cười hiền và đưa ngón tay cốc nhẹ vào trán. Anh từng nghĩ khi về Paris sẽ buông tay nhau, để em ở lại tìm được người khác bên cạnh chăm sóc mình nhiều hơn. Nhưng mấy ngày nay, em cứ nói bận làm báo cáo tốt nghiệp và không để ý anh. Anh lại thấy nhớ em rồi.
- Đi thôi! Anh đưa em về!
- Em có hẹn rồi! Anh về trước đi! - Cô trả lời gọn lỏn.
Nói xong, cô tươi cười chào tạm biệt, rồi lướt ngang qua anh đi xuống đường trước. Thành Vũ đứng lại sững sờ một hồi. Một cảm giác bất an dâng lên.
Thuý Vy từ lúc nào đã không còn đi theo anh nũng nịu, làm phiền anh, kể thật nhiều chuyện cho anh nghe nữa. Chắc em ấy làm báo cáo vất vả lắm, hay do em ấy còn giận mình. Nhất định phải hỏi cho rõ. Nghĩ rồi anh vội chạy theo cô ấy xuống đường.
Thang máy vừa mở ra, anh đã thấy Thuý Vy đứng đợi mưa ngay cửa. Thấy dáng vẻ cô đơn thu mình vì lạnh, cô ấy vốn chịu lạnh rất kém. Anh thở dài và lắc đầu bước đến.
Nhưng vừa được vài bước thì anh chợt dừng lại. Anh chàng điển trai hôm nọ đang mang ô bước vào với cô. Sau đó anh còn lịch thiệp cởi áo khoác choàng lên đôi vai nhỏ của cô. Thành Vũ chưa kịp phản ứng gì thì cả hai đã cùng chui vào ô và chạy nhanh ra chiếc ô tô đang đứng chờ sẵn.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi, chỉ còn Thành Vũ đứng lại ngẩn ngơ.
Thuý Vy, anh từng mong em ở lại tìm được người khác chăm sóc em tốt hơn. Nhưng giờ có người mua trà sữa cho em, có người sợ em lạnh, có người thay anh quan tâm em, anh lại thấy đau lòng thế này.
Thuý Vy, anh cảm thấy hối hận rồi!
***
Tại tiệm mì Gia Ký.
Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Bác Lâm tự tay nấu những món mà con gái yêu thích. Trên bàn nào là lồng há cảo hấp nóng hổi, vịt quay, đậu hủ sốt Tứ Xuyên, còn có canh gà hầm giúp Tường Vy mau hồi phục sức khoẻ, và món cơm chiên Dương Châu mà An Nhiên thích nhất.
Bữa cơm chan chứa tình cảm mà bác Lâm dành cho hai cô công chúa của ông. Tường Vy đã lớn nhưng với ông cô vẫn là cô công chúa. Mẹ mất sớm nên nên ông dồn tất cả tình thương vào cô con gái nhỏ. Cô làm gì sai cũng không nỡ trách mắng nặng lời. Cô hạnh phúc, ông cũng an lòng. Cô đau khổ, lòng người cha cũng thấy nặng trĩu.
Hôm nay mới thấy hết dáng vẻ mệt mỏi của con gái. Ông liền gác hết công việc ở nhà hàng, ở lại chăm sóc hai mẹ con ít hôm.
Đã lâu rồi không ăn món Trung Hoa, Tường Vy ăn cơm rất ngon miệng. Dì Hạ và dượng cũng liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con và động viên ăn nhiều lên. Thuý Vy thấy thế thì liền cảm thán.
- Mẹ nói thiệt đi! Con là con ghẻ phải không?
- Con ghẻ là gì? - An Nhiên ngước lên thắc mắc, miệng mồm còn dính đầy cơm.
Cả nhà lại cùng nhau cười lên vui vẻ. Bác Lâm cũng gắp thêm thức ăn cho Thuý Vy. Nhà vốn ít người, những đứa trẻ cũng yêu thương chăm sóc lẫn nhau như vậy thật tốt. Bác Lâm nghĩ.
Có vẻ mọi chuyện đang dần trở lại như trước đây. Cả nhà cùng quây quần bên nhau như thế này cũng thật hạnh phúc, không còn cần thêm gì nữa.
Cơn mưa rào vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ăn cơm xong, bác Lâm ngồi xem An Nhiên viết bài. Cô bé càng lớn càng giống hệt Tường Vy lúc nhỏ. Thời gian đúng là cứ tuần hoàn. Ta già đi, con gái ta lớn lên, giờ chứng kiến cháu yêu ngày một lớn, thông minh và lém lỉnh, không khác gì mẹ con lúc nhỏ. Tường Vy lúc ấy luôn là cầu nối gắn kết các thành viên trong gia đình. Mới thắm thoắt đây mà cô đã trưởng thành, thời gian vốn trôi rất chậm nhưng cũng rất nhanh.
Có tiếng xe dừng lại trước tiệm mì, An Nhiên vội quay lại và nhìn chằm chằm một hồi. Bác Lâm thấy lạ liền cúi xuống hỏi.
- Con nhìn gì?
- Con tưởng xe của chú, mà không phải! - Cô bé ngó nghiêng và trả lời.
Chắc con bé đang nói đến Tổng giám đốc của Tường Vy. Con bé có vẻ rất quý cậu ấy, nghe tiếng xe thôi trong lòng cũng thấy mong chờ. Có lẽ cậu ấy cũng đối với hai mẹ con rất tốt. Mình thì vẫn chưa biết gì về cậu ấy. Cũng lỡ dịp gặp mặt mấy lần. Không biết cậu ấy là người như thế nào. Cả hai tại sao lại chia tay. Cứ nghĩ còn nhiều dịp gặp nhau, xem ra giờ lại không còn cơ hội.
- Con tưởng chú nào?
- Dạ chú…
- Tường Vy! - Bỗng một giọng nói lớn cắt ngang.
An Nhiên chưa kịp nói ra cái tên mà mình đang mong đợi, thì Thành Thành bước vào và gọi lớn. Anh ấy biết Tường Vy không khoẻ nên cố ý mang hộp tổ yến qua cho cô bồi bổ cơ thể.
Cô cũng đành nhận lấy và không quên cảm ơn anh. Từ sau khi ở bệnh viện về, cô cũng vẫn lạnh nhạt với anh như vậy. Một phần cô nghĩ chắc cả anh và Gia Kỳ đã đạt được mục đích nên tất cả đã không còn liên quan gì nhau nữa rồi. Không ngờ anh vẫn đi tìm cô. Làm cô không thể cứ lạnh lùng với anh mãi được.
- Cảm ơn anh!
- Anh muốn nói chuyện với em! - Anh nhỏ giọng.
- Giờ em phải qua bệnh viện lấy thuốc.
- Vậy để anh đưa em đi.
Tường Vy cũng đồng ý và vào trong sửa soạn một chút. Bác Lâm mời anh ấy ngồi chơi, còn mình đi chưng yến cho con gái. Thấy Tường Vy được cả nhà quan tâm chăm sóc, anh cũng cảm thấy ấm lòng.
Cô ấy vốn lớn lên trong ngôi nhà đầy tình yêu thương. Nhưng cuộc sống vô tình, khiến cô phải chịu đựng nhiều vết thương lòng. Có lẽ em vừa mới gạt bỏ được quá khứ đau thương để mở lòng thêm một lần nữa, thì anh lại là người một lần nữa làm tổn thương em.
Xin lỗi vì đã phá hoại cuộc sống vốn bình yên của em. Từ nay, hãy để cho anh bù đắp cho em được không.
Thấy An Nhiên hí hoáy tập viết chữ một mình. Thành Thành cũng kéo ghế tới ngồi gần và trò chuyện với cô bé.
- Con đang viết gì đó?
- Con đang tập viết tên gia đình! - Cô bé vừa chăm chú vừa trả lời.
Nhìn thấy những nét chữ nguệch ngoạc anh lại bất giác phì cười và cầm tay cô bé tập viết lại. Thấy cô bé viết tên ba, anh đoán được là định viết tên ai đó. Sợ Tường Vy thấy lại đau lòng. Anh nhanh trí xoá đi và bày cô bé viết tên mình.
- Chú tên Vương Thành Thành! Con viết thử xem!
Thấy thành quả nãy giờ đánh vần và nặn từng chữ bị xoá đi, An Nhiên ấm ức oà lên khóc. Làm Thành Thành chân tay lóng ngóng không biết nên làm sao. Sợ mọi người hiểu lầm mình ăn hiếp cô bé.
- Mẹ ơi! Chú này chọc con! - An Nhiên càng gào lên méc mẹ.
Tường Vy lập tức chạy ra và an ủi, cho đến khi dụ cô bé vài cái kẹo đủ sắc màu thì cô bé mới thôi. Thành Thành đứng một bên cũng đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Anh vốn rất sợ con nít khóc, và không có duyên dỗ dành con nít. Được cái anh hay dọa chúng khóc nhiều hơn. May mà Tường Vy đến kịp.
- Xin lỗi! Anh không cố ý!
- Có gì đâu! Con nít mà! - Cô cũng cười xoà.
Sau khi dỗ dành cô bé xong, cả hai cũng xin phép ra ngoài. Thành Thành trịnh trọng cúi đầu với bác Lâm và xin phép.
- Con sẽ đưa Tường Vy về sớm!
Bác Lâm cũng chỉ biết cười hiền và xua tay. Con gái ta cũng giống mẹ nó lúc trẻ quá. Cũng nhiều người theo đuổi đấy. Ông cười và lắc đầu ẵm An Nhiên đi vào nhà.
***
Tại bệnh viện thành phố.
Tường Vy ngồi im lặng, mắt nhìn hướng khác cho Mỹ Linh nghe nhịp tim. Cô ấy giờ mới ngắm kỹ Tường Vy một chút.
Cô chơi chung nhóm bạn với Thành Thành đã lâu. Cũng đã gặp qua nhiều bạn gái của anh ấy. Ai nấy cũng da trắng, dáng xinh và đều là những kiều nữ sành điệu.
Không biết từ lúc nào, cô cũng đã yêu thầm anh ấy. Có lẽ từ lúc anh đồng ý dừng xe cho cô cứu một bé mèo lạc bên vệ đường, anh còn ân cần bọc bé mèo còn ướt vào áo vest của anh, không hề chê cô phiền phức. Lúc ấy, cô chợt cảm thấy hoá ra anh lại là người có trái tim ấm áp.
Nhưng vì tự ti mình xuất thân bình thường, không bằng những người bạn gái của anh ấy. Nên cứ một mình giấu kín tâm tư. Chỉ không ngờ giữa cả hai lại phát sinh câu chuyện không ai biết.
Bị từ chối nhưng cô cũng không trách anh. Đều là do cô tự nguyện. Chỉ là, trông Tường Vy cũng bình thường thôi, nhưng sao lại chiếm được trái tim thiếu gia nổi tiếng này đến thế. Cô chưa bao giờ thấy anh lóng ngóng trước con gái thế này. Cả trong cơn mê cũng gọi tên cô ấy đầy tình cảm. Cô bỗng có chút ghen tỵ với cô gái này.
- Có gì nghiêm trọng hả bác sĩ?
- À không! Đều ổn cả ạ! - Nghe Tường Vy thắc mắc, Mỹ Linh mới giật mình bỏ ống nghe xuống.
Thành Thành thấy lâu nên cũng lo lắng bước vào. Tường Vy còn chưa kịp cài lại cúc áo. Nửa làn ngực trắng mịn còn lấp ló sau lớp áo sơ mi. Cô hốt hoảng quay đi cài lại cúc áo. Còn anh cũng vội quay ra và lắp bắp.
- Anh… xin lỗi!
Tường Vy chỉnh trang lại quần áo rồi lườm anh ấy cái tội xông vào không gõ cửa, và bỏ đi ra quầy thuốc. Anh cũng chỉ biết cười trừ và mở cửa giúp cô.
Mỹ Linh cũng cười thầm và lắc đầu. Thành Thành thiếu gia đúng là đã trúng bùa mê. Hành động thật ngớ ngẩn.
Anh quay lại nhìn Mỹ Linh và dặn dò trước khi rời đi.
- Chuyện của chúng ta… đừng để Tường Vy biết! Anh sẽ biết ơn em lắm!
Cô dừng tay lại và cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Khi chỉ còn lại một mình, cô nhìn lên trần nhà và chớp chớp đôi mi mong cho những giọt lệ cứ thế tan đi. Hoá ra anh vội xông vào là vì sợ em nói năng điều gì không hay. Anh sợ cô ấy đau lòng. Còn em thì sao?
Lấy thuốc xong, cả hai cùng ngồi ở ghế đá, chờ tạnh mưa rồi ra nhà để xe. Không gian chỉ còn tiếng mưa rào lạnh giá, không ai nói gì với nhau. Cuối cùng, Thành Thành thở dài và lên tiếng trước.
- Chắc em ghét anh lắm. Nhưng có điều em chưa biết. Anh đâu rảnh tới mức tiếp tay cho Gia Kỳ phá hoại tình cảm của em và Đăng Khoa. Anh cũng đã yêu em, chắc từ cái đêm cùng em đi dạo ở Đà Lạt. Nhưng chắc cũng sớm hơn… từ lúc nào anh không biết nữa!
Tường Vy cũng im lặng không nói.
Em nói đúng. Vì sự tuỳ tiện của mình mà làm biết bao người phải buồn. Anh đang sửa sai dần dần. Anh đã về công ty ba anh và học hỏi từ việc nhỏ nhất. Để có trách nhiệm hơn và để em tin vào năng lực của anh hơn. Anh sẽ chứng minh cho em thấy mình không hề thua kém Đăng Khoa.
Nghĩ rồi anh lại tiếp tục.
- Anh đang bắt đầu sửa sai. Hi vọng là không quá muộn. Bắt đầu là trách nhiệm với gia đình anh. Còn giờ… để cho anh sửa sai với em nha! Hãy để anh có cơ hội được chăm sóc cho em. Được không?
Nghe đến đây, cô chỉ biết cúi xuống và lắc đầu khe khẽ.
- Anh sẽ gặp được người anh muốn chăm sóc cả đời. Không phải em!
- Nếu em không đồng ý… thì anh cũng sẽ đợi. Anh cũng đợi được đến lúc này rồi. Anh sẽ đợi thêm một chút nữa thôi! Đến khi em quên anh ta đi! - Anh cố gắng phân bua.
- Anh đừng như vậy! Em vốn không phải người hoàn hảo, em…
Thành Thành bất ngờ chồm qua và đặt lên đôi môi hồng đang mấp máy một nụ hôn, không muốn nghe cô từ chối thêm nữa. Anh chỉ muốn đợi em thôi, em cũng từ chối sao. Môi anh tự dưng áp sát môi mình khiến Tường Vy giật nảy mình và đẩy anh ta ra. Cô vội đưa tay lên che đôi môi anh đào lại và không dám mình anh.
Anh cắn nhẹ môi dưới đầy tiếc nuối. Ngồi lâu như vậy, em mệt mỏi như vậy cũng không tuỳ tiện tựa vào vai anh. Cũng không đáp lại nụ hôn của anh. Cả cơ hội được đợi em, anh cũng không được phép hay sao.
Cả hai lại rơi vào im lặng. Mong cho trời mau hết mưa.
Mỹ Linh từ lúc nào đã nghe được phần nào câu chuyện. Cô lặng lẽ lùi về sau và tựa vào bức tường. Một giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống.
Thành Vũ ghé qua phòng nhân sự và chờ Thuý Vy về chung. Nhưng vừa đến nơi đã cô ấy dán mắt vào điện thoại và cười một mình. Cô vừa đi ra vừa nhắn tin không để ý, liền va vào Thành Vũ đang đứng đợi ngay cửa.
Bị bất ngờ, cô dội ngược lại một bước và ngơ ngác ngước lên nhìn anh. Anh cũng cười hiền và đưa ngón tay cốc nhẹ vào trán. Anh từng nghĩ khi về Paris sẽ buông tay nhau, để em ở lại tìm được người khác bên cạnh chăm sóc mình nhiều hơn. Nhưng mấy ngày nay, em cứ nói bận làm báo cáo tốt nghiệp và không để ý anh. Anh lại thấy nhớ em rồi.
- Đi thôi! Anh đưa em về!
- Em có hẹn rồi! Anh về trước đi! - Cô trả lời gọn lỏn.
Nói xong, cô tươi cười chào tạm biệt, rồi lướt ngang qua anh đi xuống đường trước. Thành Vũ đứng lại sững sờ một hồi. Một cảm giác bất an dâng lên.
Thuý Vy từ lúc nào đã không còn đi theo anh nũng nịu, làm phiền anh, kể thật nhiều chuyện cho anh nghe nữa. Chắc em ấy làm báo cáo vất vả lắm, hay do em ấy còn giận mình. Nhất định phải hỏi cho rõ. Nghĩ rồi anh vội chạy theo cô ấy xuống đường.
Thang máy vừa mở ra, anh đã thấy Thuý Vy đứng đợi mưa ngay cửa. Thấy dáng vẻ cô đơn thu mình vì lạnh, cô ấy vốn chịu lạnh rất kém. Anh thở dài và lắc đầu bước đến.
Nhưng vừa được vài bước thì anh chợt dừng lại. Anh chàng điển trai hôm nọ đang mang ô bước vào với cô. Sau đó anh còn lịch thiệp cởi áo khoác choàng lên đôi vai nhỏ của cô. Thành Vũ chưa kịp phản ứng gì thì cả hai đã cùng chui vào ô và chạy nhanh ra chiếc ô tô đang đứng chờ sẵn.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi, chỉ còn Thành Vũ đứng lại ngẩn ngơ.
Thuý Vy, anh từng mong em ở lại tìm được người khác chăm sóc em tốt hơn. Nhưng giờ có người mua trà sữa cho em, có người sợ em lạnh, có người thay anh quan tâm em, anh lại thấy đau lòng thế này.
Thuý Vy, anh cảm thấy hối hận rồi!
***
Tại tiệm mì Gia Ký.
Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Bác Lâm tự tay nấu những món mà con gái yêu thích. Trên bàn nào là lồng há cảo hấp nóng hổi, vịt quay, đậu hủ sốt Tứ Xuyên, còn có canh gà hầm giúp Tường Vy mau hồi phục sức khoẻ, và món cơm chiên Dương Châu mà An Nhiên thích nhất.
Bữa cơm chan chứa tình cảm mà bác Lâm dành cho hai cô công chúa của ông. Tường Vy đã lớn nhưng với ông cô vẫn là cô công chúa. Mẹ mất sớm nên nên ông dồn tất cả tình thương vào cô con gái nhỏ. Cô làm gì sai cũng không nỡ trách mắng nặng lời. Cô hạnh phúc, ông cũng an lòng. Cô đau khổ, lòng người cha cũng thấy nặng trĩu.
Hôm nay mới thấy hết dáng vẻ mệt mỏi của con gái. Ông liền gác hết công việc ở nhà hàng, ở lại chăm sóc hai mẹ con ít hôm.
Đã lâu rồi không ăn món Trung Hoa, Tường Vy ăn cơm rất ngon miệng. Dì Hạ và dượng cũng liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con và động viên ăn nhiều lên. Thuý Vy thấy thế thì liền cảm thán.
- Mẹ nói thiệt đi! Con là con ghẻ phải không?
- Con ghẻ là gì? - An Nhiên ngước lên thắc mắc, miệng mồm còn dính đầy cơm.
Cả nhà lại cùng nhau cười lên vui vẻ. Bác Lâm cũng gắp thêm thức ăn cho Thuý Vy. Nhà vốn ít người, những đứa trẻ cũng yêu thương chăm sóc lẫn nhau như vậy thật tốt. Bác Lâm nghĩ.
Có vẻ mọi chuyện đang dần trở lại như trước đây. Cả nhà cùng quây quần bên nhau như thế này cũng thật hạnh phúc, không còn cần thêm gì nữa.
Cơn mưa rào vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ăn cơm xong, bác Lâm ngồi xem An Nhiên viết bài. Cô bé càng lớn càng giống hệt Tường Vy lúc nhỏ. Thời gian đúng là cứ tuần hoàn. Ta già đi, con gái ta lớn lên, giờ chứng kiến cháu yêu ngày một lớn, thông minh và lém lỉnh, không khác gì mẹ con lúc nhỏ. Tường Vy lúc ấy luôn là cầu nối gắn kết các thành viên trong gia đình. Mới thắm thoắt đây mà cô đã trưởng thành, thời gian vốn trôi rất chậm nhưng cũng rất nhanh.
Có tiếng xe dừng lại trước tiệm mì, An Nhiên vội quay lại và nhìn chằm chằm một hồi. Bác Lâm thấy lạ liền cúi xuống hỏi.
- Con nhìn gì?
- Con tưởng xe của chú, mà không phải! - Cô bé ngó nghiêng và trả lời.
Chắc con bé đang nói đến Tổng giám đốc của Tường Vy. Con bé có vẻ rất quý cậu ấy, nghe tiếng xe thôi trong lòng cũng thấy mong chờ. Có lẽ cậu ấy cũng đối với hai mẹ con rất tốt. Mình thì vẫn chưa biết gì về cậu ấy. Cũng lỡ dịp gặp mặt mấy lần. Không biết cậu ấy là người như thế nào. Cả hai tại sao lại chia tay. Cứ nghĩ còn nhiều dịp gặp nhau, xem ra giờ lại không còn cơ hội.
- Con tưởng chú nào?
- Dạ chú…
- Tường Vy! - Bỗng một giọng nói lớn cắt ngang.
An Nhiên chưa kịp nói ra cái tên mà mình đang mong đợi, thì Thành Thành bước vào và gọi lớn. Anh ấy biết Tường Vy không khoẻ nên cố ý mang hộp tổ yến qua cho cô bồi bổ cơ thể.
Cô cũng đành nhận lấy và không quên cảm ơn anh. Từ sau khi ở bệnh viện về, cô cũng vẫn lạnh nhạt với anh như vậy. Một phần cô nghĩ chắc cả anh và Gia Kỳ đã đạt được mục đích nên tất cả đã không còn liên quan gì nhau nữa rồi. Không ngờ anh vẫn đi tìm cô. Làm cô không thể cứ lạnh lùng với anh mãi được.
- Cảm ơn anh!
- Anh muốn nói chuyện với em! - Anh nhỏ giọng.
- Giờ em phải qua bệnh viện lấy thuốc.
- Vậy để anh đưa em đi.
Tường Vy cũng đồng ý và vào trong sửa soạn một chút. Bác Lâm mời anh ấy ngồi chơi, còn mình đi chưng yến cho con gái. Thấy Tường Vy được cả nhà quan tâm chăm sóc, anh cũng cảm thấy ấm lòng.
Cô ấy vốn lớn lên trong ngôi nhà đầy tình yêu thương. Nhưng cuộc sống vô tình, khiến cô phải chịu đựng nhiều vết thương lòng. Có lẽ em vừa mới gạt bỏ được quá khứ đau thương để mở lòng thêm một lần nữa, thì anh lại là người một lần nữa làm tổn thương em.
Xin lỗi vì đã phá hoại cuộc sống vốn bình yên của em. Từ nay, hãy để cho anh bù đắp cho em được không.
Thấy An Nhiên hí hoáy tập viết chữ một mình. Thành Thành cũng kéo ghế tới ngồi gần và trò chuyện với cô bé.
- Con đang viết gì đó?
- Con đang tập viết tên gia đình! - Cô bé vừa chăm chú vừa trả lời.
Nhìn thấy những nét chữ nguệch ngoạc anh lại bất giác phì cười và cầm tay cô bé tập viết lại. Thấy cô bé viết tên ba, anh đoán được là định viết tên ai đó. Sợ Tường Vy thấy lại đau lòng. Anh nhanh trí xoá đi và bày cô bé viết tên mình.
- Chú tên Vương Thành Thành! Con viết thử xem!
Thấy thành quả nãy giờ đánh vần và nặn từng chữ bị xoá đi, An Nhiên ấm ức oà lên khóc. Làm Thành Thành chân tay lóng ngóng không biết nên làm sao. Sợ mọi người hiểu lầm mình ăn hiếp cô bé.
- Mẹ ơi! Chú này chọc con! - An Nhiên càng gào lên méc mẹ.
Tường Vy lập tức chạy ra và an ủi, cho đến khi dụ cô bé vài cái kẹo đủ sắc màu thì cô bé mới thôi. Thành Thành đứng một bên cũng đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Anh vốn rất sợ con nít khóc, và không có duyên dỗ dành con nít. Được cái anh hay dọa chúng khóc nhiều hơn. May mà Tường Vy đến kịp.
- Xin lỗi! Anh không cố ý!
- Có gì đâu! Con nít mà! - Cô cũng cười xoà.
Sau khi dỗ dành cô bé xong, cả hai cũng xin phép ra ngoài. Thành Thành trịnh trọng cúi đầu với bác Lâm và xin phép.
- Con sẽ đưa Tường Vy về sớm!
Bác Lâm cũng chỉ biết cười hiền và xua tay. Con gái ta cũng giống mẹ nó lúc trẻ quá. Cũng nhiều người theo đuổi đấy. Ông cười và lắc đầu ẵm An Nhiên đi vào nhà.
***
Tại bệnh viện thành phố.
Tường Vy ngồi im lặng, mắt nhìn hướng khác cho Mỹ Linh nghe nhịp tim. Cô ấy giờ mới ngắm kỹ Tường Vy một chút.
Cô chơi chung nhóm bạn với Thành Thành đã lâu. Cũng đã gặp qua nhiều bạn gái của anh ấy. Ai nấy cũng da trắng, dáng xinh và đều là những kiều nữ sành điệu.
Không biết từ lúc nào, cô cũng đã yêu thầm anh ấy. Có lẽ từ lúc anh đồng ý dừng xe cho cô cứu một bé mèo lạc bên vệ đường, anh còn ân cần bọc bé mèo còn ướt vào áo vest của anh, không hề chê cô phiền phức. Lúc ấy, cô chợt cảm thấy hoá ra anh lại là người có trái tim ấm áp.
Nhưng vì tự ti mình xuất thân bình thường, không bằng những người bạn gái của anh ấy. Nên cứ một mình giấu kín tâm tư. Chỉ không ngờ giữa cả hai lại phát sinh câu chuyện không ai biết.
Bị từ chối nhưng cô cũng không trách anh. Đều là do cô tự nguyện. Chỉ là, trông Tường Vy cũng bình thường thôi, nhưng sao lại chiếm được trái tim thiếu gia nổi tiếng này đến thế. Cô chưa bao giờ thấy anh lóng ngóng trước con gái thế này. Cả trong cơn mê cũng gọi tên cô ấy đầy tình cảm. Cô bỗng có chút ghen tỵ với cô gái này.
- Có gì nghiêm trọng hả bác sĩ?
- À không! Đều ổn cả ạ! - Nghe Tường Vy thắc mắc, Mỹ Linh mới giật mình bỏ ống nghe xuống.
Thành Thành thấy lâu nên cũng lo lắng bước vào. Tường Vy còn chưa kịp cài lại cúc áo. Nửa làn ngực trắng mịn còn lấp ló sau lớp áo sơ mi. Cô hốt hoảng quay đi cài lại cúc áo. Còn anh cũng vội quay ra và lắp bắp.
- Anh… xin lỗi!
Tường Vy chỉnh trang lại quần áo rồi lườm anh ấy cái tội xông vào không gõ cửa, và bỏ đi ra quầy thuốc. Anh cũng chỉ biết cười trừ và mở cửa giúp cô.
Mỹ Linh cũng cười thầm và lắc đầu. Thành Thành thiếu gia đúng là đã trúng bùa mê. Hành động thật ngớ ngẩn.
Anh quay lại nhìn Mỹ Linh và dặn dò trước khi rời đi.
- Chuyện của chúng ta… đừng để Tường Vy biết! Anh sẽ biết ơn em lắm!
Cô dừng tay lại và cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Khi chỉ còn lại một mình, cô nhìn lên trần nhà và chớp chớp đôi mi mong cho những giọt lệ cứ thế tan đi. Hoá ra anh vội xông vào là vì sợ em nói năng điều gì không hay. Anh sợ cô ấy đau lòng. Còn em thì sao?
Lấy thuốc xong, cả hai cùng ngồi ở ghế đá, chờ tạnh mưa rồi ra nhà để xe. Không gian chỉ còn tiếng mưa rào lạnh giá, không ai nói gì với nhau. Cuối cùng, Thành Thành thở dài và lên tiếng trước.
- Chắc em ghét anh lắm. Nhưng có điều em chưa biết. Anh đâu rảnh tới mức tiếp tay cho Gia Kỳ phá hoại tình cảm của em và Đăng Khoa. Anh cũng đã yêu em, chắc từ cái đêm cùng em đi dạo ở Đà Lạt. Nhưng chắc cũng sớm hơn… từ lúc nào anh không biết nữa!
Tường Vy cũng im lặng không nói.
Em nói đúng. Vì sự tuỳ tiện của mình mà làm biết bao người phải buồn. Anh đang sửa sai dần dần. Anh đã về công ty ba anh và học hỏi từ việc nhỏ nhất. Để có trách nhiệm hơn và để em tin vào năng lực của anh hơn. Anh sẽ chứng minh cho em thấy mình không hề thua kém Đăng Khoa.
Nghĩ rồi anh lại tiếp tục.
- Anh đang bắt đầu sửa sai. Hi vọng là không quá muộn. Bắt đầu là trách nhiệm với gia đình anh. Còn giờ… để cho anh sửa sai với em nha! Hãy để anh có cơ hội được chăm sóc cho em. Được không?
Nghe đến đây, cô chỉ biết cúi xuống và lắc đầu khe khẽ.
- Anh sẽ gặp được người anh muốn chăm sóc cả đời. Không phải em!
- Nếu em không đồng ý… thì anh cũng sẽ đợi. Anh cũng đợi được đến lúc này rồi. Anh sẽ đợi thêm một chút nữa thôi! Đến khi em quên anh ta đi! - Anh cố gắng phân bua.
- Anh đừng như vậy! Em vốn không phải người hoàn hảo, em…
Thành Thành bất ngờ chồm qua và đặt lên đôi môi hồng đang mấp máy một nụ hôn, không muốn nghe cô từ chối thêm nữa. Anh chỉ muốn đợi em thôi, em cũng từ chối sao. Môi anh tự dưng áp sát môi mình khiến Tường Vy giật nảy mình và đẩy anh ta ra. Cô vội đưa tay lên che đôi môi anh đào lại và không dám mình anh.
Anh cắn nhẹ môi dưới đầy tiếc nuối. Ngồi lâu như vậy, em mệt mỏi như vậy cũng không tuỳ tiện tựa vào vai anh. Cũng không đáp lại nụ hôn của anh. Cả cơ hội được đợi em, anh cũng không được phép hay sao.
Cả hai lại rơi vào im lặng. Mong cho trời mau hết mưa.
Mỹ Linh từ lúc nào đã nghe được phần nào câu chuyện. Cô lặng lẽ lùi về sau và tựa vào bức tường. Một giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.