Chương 105: Nỗi Lòng Thành Vũ
Giấc Mơ
03/02/2023
Mấy hôm nay, lòng Thành Vũ cứ nặng trĩu tâm sự. Từ sau cuộc gặp mặt giữa Tường Vy và Hứa phu nhân, anh đã nhận ra nhiều điều.
Lúc nhỏ ba và mẹ ly hôn. Anh và bà phải ở nhờ nhà ngoại. Anh rất yêu thương mẹ, không lúc nào muốn rời xa. Nhưng cho đến khi bà tìm thấy hạnh phúc mới, cũng bỏ lại anh đi theo người đàn ông đó. Lúc đó anh nghĩ lẽ bà ghét anh, không muốn anh ngáng đường tìm hạnh phúc của bà.
Anh cũng đôi lần đi theo ngoại đến thăm mẹ. Nhưng bà chỉ dám nói chuyện qua loa vài câu trước cổng rồi quay vào, để mặc hai bà cháu lủi thủi đi về. Đến khi ngoại mất, vì trách nhiệm bà cũng ngỏ ý dẫn anh về nhà nuôi, nhưng anh không muốn phiền gia đình hạnh phúc, anh theo sự sắp đặt vào nhà dòng các sơ ở và ăn học. Cuộc sống đã dạy anh hiểu chuyện đến đau lòng.
Bây giờ trưởng thành, trải qua và chứng kiến nhiều chuyện tình cảm. Mới thấy rời xa người mình yêu không phải là điều dễ dàng. Anh có thể phần nào hiểu được sự dằn vặt, đau khổ của bà lúc đó. Và lại càng khâm phục Tường Vy, khi bắt anh hứa tuyệt đối không được nói với Đăng Khoa nửa lời, tất cả đều vì muốn tốt cho anh ấy và gia đình anh ấy.
Ngày mai phải bay rồi, vốn hôm nay muốn gặp Thuý Vy để nói hết tâm tư giấu kín. Nhưng cô vẫn cứ thế, nói mình bận và tránh mặt anh.
Anh thở dài khuấy ly cafe và đưa lên môi hớp một ngụm. Uống trà sữa quen rồi, hôm nay uống cafe đen lại thấy thật đắng.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại nơi cửa thang máy mở ra. Thấy bóng dáng ai giống như Thuý Vy đang đi cùng người đàn ông khác. Nhìn kỹ lại đúng là anh chàng hôm nọ, anh ta đang khoác vai Thuý Vy đi vào thang máy mặc cho cô cố giằng tay anh ta ra.
Ánh mắt Thành Vũ từ lúc nào đã chuyển sang phẫn nộ. Thuý Vy anh luôn nâng niu gìn giữ mà hắn đang có hành động gì thế kia, đang lôi kéo em ấy đi vào khách sạn với hắn ư. Vừa nghĩ anh vừa từng bước chắc nịch tiến về phía cả hai.
Hai người vẫn đang giằng co thì nghe tiếng Thành Vũ hét lên.
- Buông em ấy ra!!!
Chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đấm vào giữa mặt anh chàng kia một cú trời giáng, khiến anh ấy ngã lăn ra sàn. Mọi người hốt hoảng chạy đi gọi bảo vệ. Thuý Vy cũng hết hồn đẩy Thành Vũ ra và chạy đến đỡ anh chàng kia dậy. Thành Vũ còn đang ngơ ngác trước hành động của cô thì đã nghe cô gọi lớn.
- Anh Hai!!! Anh có sao không?
Cái gì. Thuý Vy vừa gọi anh Hai sao. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nam Anh và Xuyến Chi chạy tới hỏi dồn dập.
- Có chuyện gì vậy? Ủa thằng nào đánh anh vậy, anh nói em xử nó cho. - Nam Anh thấy anh chàng kia bị thương thì hung hăng xắn tay áo lên và lên tiếng.
Lúc này mọi người mới để ý thấy, cô đang nhìn Thành Vũ với ánh mắt ái ngại. Anh cũng đứng ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
Cả bốn người cùng ngồi lại với nhau và trò chuyện. Anh chàng lấy khăn tay lau vết máu và chỉ vào Thành Vũ hỏi chuyện.
- Vậy đây là Thành Vũ mà bé hay kể đó hả? Chào hỏi… cũng đau ghê!
Thành Vũ nuốt nước bọt và khúm núm nhấc lại gọng kính không biết phải nói gì. Qua trò chuyện thì anh chàng là anh họ của Thuý Vy. Cả Nam Anh và Xuyến Chi đang tìm nơi tổ chức lễ cưới nên sẵn có người quen, Thuý Vy đã hỏi giúp cả hai. Vì vậy mà hôm giờ hay đi với nhau. Khiến Thành Vũ hiểu lầm.
Cuối cùng Thành Vũ cũng lên tiếng trước.
- Anh Hai! Em xin lỗi. Thấy anh lôi kéo Thuý Vy, em tưởng…
Anh ấy cũng giải thích.
- Nay ký được hợp đồng với Nam Anh nên mời mọi người ở lại ăn sáng đó mà. Lúc nãy, còn tranh xem ai vào thang máy sau thì trả tiền. Nên… ui da!
Anh chàng vừa giải thích vừa đưa tay lên khoé miệng khẽ xuýt xoa. Nam Anh cũng vỗ vai Thành Vũ và lên tiếng.
- Định nói với cậu mà thấy cậu và Tổng giám đốc về Paris nên lại thôi.
- Gì chứ! Anh ấy đã chuẩn bị quà rồi, không tham dự được anh ấy cũng áy náy lắm. Tặng cả hai voucher nghỉ dưỡng ở bất kì đâu của hệ thống Halles. Trong nước hay nước ngoài đều được. Chúc cả hai hạnh phúc! - Anh vừa nói vừa chìa ra hai tấm thẻ quyền lực.
- Trời! Anh ấy làm cảm động ghê. Nhưng… cũng tiếc ghê, toàn là những nơi lãng mạn… mà chắc không “trăng mật” trọng vẹn rồi. - Nam Anh hào hứng rồi lại thở dài tiếc nuối.
Ai cũng hiểu ý, nhìn Xuyến Chi rồi phì cười. Làm cô xấu hổ đấm luôn cho một đấm. Đoạn cô quay qua và nói nhỏ với Thuý Vy.
- Tường Vy đang có chuyện buồn chị cũng không định mời, nhưng không nói gì lại thấy không phải.
- Để em nói chị ấy cho. Nghe tin chắc chị ấy cũng vui lắm. Chị đừng suy nghĩ nhiều, giao cho em.
Sau khi nói chuyện xong mọi người tạm biệt và ra về. Thành Vũ ngỏ ý chở Thuý Vy về, cô cũng đồng ý. Bây giờ cả hai mới có thời gian riêng với nhau. Anh lấy giọng rồi lên tiếng khe nhẽ.
- Em đang tránh mặt anh phải không?
- Không phải anh định chia tay em rồi về Paris sao? Vậy giờ chia tay sớm chút có sao đâu! - Thuý Vy nhìn ra bên ngoài và trách móc.
- Mới bị em lạnh nhạt mấy ngày mà anh muốn phát điên rồi. Chia tay em chắc anh… không sống nổi! - Giọng anh nũng nịu, lần đầu anh biết làm nũng với người yêu.
Thuý Vy đắc ý cười thầm, cứ tưởng anh không biết nói những lời như thế này. Hoá ra cũng yêu mình, phát ghen vì mình đó chứ. Bỗng nhìn thấy con đường lạ. Thuý Vy vội vỗ vai anh và lên tiếng.
- Anh chạy sai đường rồi! Đường này đi Vũng Tàu đó!
- Ừa! Anh chở em đi chơi một bữa! Không phải em muốn chúng ta lưu lại kỷ niệm gì trước khi phải xa nhau sao? - Anh cười đắc ý.
- Hả??? Nhưng em chưa sẵn sàng… tối được không anh! Em chưa chuẩn bị tinh thần.
Thành Vũ vừa nghe thì bỗng bật cười. Trời ạ, mình chỉ muốn đưa em ấy đi chơi thôi mà. Em đang nghĩ gì vậy chứ.
- Anh chỉ muốn đưa em đi gặp một người! Chứ em nghĩ gì mà chờ tối!
Nói xong, Thành Vũ mím môi cố nhịn cười rồi lái xe tiếp. Còn Thuý Vy ngẩn tò te ra xấu hổ đưa tay lên áp vào đôi gò má hồng. Anh ấy đúng là kiểu người truyền thống, còn mày sao hay nghĩ bậy vậy Thuý Vy.
Cô cố lắc đầu xua đi ý nghĩ đen tối, làm Thành Vũ ngồi bên chỉ biết cười trừ. Chiếc xe đã rời thành phố vào đường cao tốc tiến về thành phố Vũng Tàu.
***
Xe Thành Vũ đỗ lại bên kia đường, cách ngôi nhà khang trang một khoảng xa. Thuý Vy ngó nghiêng thắc mắc không biết là nhà của ai, thì Thành Vũ lên tiếng, mắt anh nhìn chằm chằm ngôi nhà không rời.
- Đây là… nhà của gia đình mẹ anh!
Ngày mai đã không còn ở đây rồi. Anh muốn gặp bà thêm một lần. Chỉ muốn nói là bây giờ anh đang rất tốt, để bà không còn áy náy vì năm ấy đã bỏ rơi mình. Nhưng giờ anh lại chùn chân, không dám bước đến. Có lẽ cũng đứng ở đây lén tạm biệt bà như lúc lên đường đi du học năm năm về trước. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, để bà không cảm thấy khó xử.
Đang suy nghĩ và quan sát thì Thuý Vy đã xuống xe và đi về phía ngôi nhà. Anh ấy cô xông xông bước đến cổng lớn thì liền vội vàng xuống xe đuổi theo. Chưa kịp ngăn lại cô đã đứng ngay trước cổng và với tay bấm chuông một cái.
- Em làm gì vậy?
- Thì mai anh đi rồi, phải chào hỏi mẹ chứ? - Cô tỉnh bơ trả lời.
Anh toan kéo cô đi thì cánh cổng lớn đã mở ra. Một người phụ nữ trung niên, với mái tóc xoăn được buộc phía sau gáy, bà mặc chiếc váy qua gối và áo khoác nhẹ bước ra và chào hỏi.
- Ai bấm chuông vậy?
Nghe giọng nói quen thuộc. Anh liền quay lại, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như lại dâng lên. Sống mũi đã bắt đầu cay cay và dường như khoé mắt cũng vậy. Đã rất lâu rồi, kể từ lúc bà ngoại mất, lúc đó anh mười sáu tuổi, anh đã không gặp mẹ, không gọi mẹ nữa. Hôm nay gặp lại nhất thời không biết nên gọi thế nào.
Dường như vừa bắt gặp anh, bà ngay lập tức nhận ra con trai mình. Bà đưa hai tay lên miệng và rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào gọi tên con trai sau mười mấy năm cách biệt.
- Thành Vũ… là con hả?
Anh mím môi ngăn không cho nước mắt trào ra mà nuốt xuống tận đáy lòng và nghẹn ngào muốn thốt lên tiếng gọi thiêng liêng. Nhưng một cậu bé tầm mười tuổi đã nhanh chân chạy đến và gọi lớn và sà vào lòng bà.
- Mẹ!!!
Cả hai nhìn nhau không biết phải nói thêm gì, dù trong ánh mắt chất chứa nhiều chuyện muốn nói. Vừa lúc đó có tiếng bước chân đi ra. Một người đàn ông với mái tóc đã hoa râm và gương mặt hiền từ xuất hiện.
Thành Vũ ái ngại nhìn gia đình hoàn hảo rồi cúi chào và có hành động kéo tay Thuý Vy đi, sợ làm bà khó giải thích. Hành động nắm tay thu hết vào ánh mắt của mẹ anh, có vẻ bà cũng đã đoán ra được mối quan hệ của cô và con trai bà. Nhưng người đàn ông từ tốn lên tiếng.
- Thành Vũ đó à! Vào nhà đi con!
Cả anh và mẹ anh đều ngỡ ngàng nhìn ông ấy. Còn ông thì cười hiền mở rộng cánh cổng lớn, không phải lấp ló như sợ ai phát hiện.
Bên trong ngôi nhà khang trang, Thành Vũ khép nép ngồi trên ghế sô pha. Còn Thuý Vy vào bếp với bà chuẩn bị nước. Bà ngắm Thuý Vy một lượt rồi lặng lẽ nhìn ra phòng khách, trên môi nở nụ cười hài lòng. Cách biệt bao năm, con trai đã lớn thật rồi.
Anh thấy phòng khách treo nhiều bằng khen và giải thưởng cũng tò mò đến xem. Bỗng anh giật mình khi thấy cái tên trên toàn bộ bằng khen. Chính là người tài trợ cho anh ăn học, và cấp học bổng toàn phần cho anh mấy năm ở Mỹ. Anh đang đứng bần thần hồi tưởng thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh.
- Đừng có đứng miết! Ra ghế nói chuyện với mẹ con!
- Giám đốc Trần Bảo Huy… chính… chính người đã tài trợ cho con ăn học thành tài. Chính là… - Giọng Thành Vũ nghẹn ngào xúc động.
Ông ôm chặt vai Thành Vũ và trả lời.
- Gọi ta là cha, hoặc dượng nếu con muốn…! Thành Vũ! Con đã thành đạt như ngày hôm nay, chắc mẹ con sẽ rất vui. Bà ấy rất yêu con, năm đó, vì mẹ ta mà bà không thể đưa con theo, bà đã rất đau lòng. Cứ khóc suốt khi nghĩ về con.
Có lẽ anh cũng phần nào hiểu được. Hẳn mẹ anh đã rất dằn vặt, còn anh cứ nghĩ mẹ không yêu mình, nên cứ tránh mặt bà mười mấy năm nay.
- Lúc bà ngoại mất, sao con không về với nhà ta. Mười mấy năm nay, mẹ con luôn chuẩn bị một phòng, để con không còn nơi nào đi, thì có thể về đây mà ở. Phải, là ta đã âm thầm tài trợ học bổng cho con. Đừng cho mẹ biết, bà ấy lại nghĩ là nợ ta quá nhiều, bà luôn nhạy cảm như vậy!
Thành Vũ cảm thấy xúc động khi nghe những lời chân thành của dượng anh. Hoá ra anh không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Vẫn còn nhiều người yêu thương anh mà anh không biết. Nay thấy mẹ mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc, anh cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Cậu bé lúc nãy chạy đến và đưa ra một quyển album, cậu bé tíu tít.
- Anh Hai! Sao anh đi học lâu quá không về! Mẹ ngày nào cũng xem hình anh. Mẹ dặn em phải ráng học giỏi như anh Hai. Em ngượng mộ anh Hai lắm.
Nghe cậu bé một tiếng anh Hai, hai tiếng anh Hai, Thành Vũ bất chợt lại muốn rơi nước mắt. Tưởng tượng như đang sống trong một gia đình thực thụ vậy, không còn cảm giác cô đơn lủi thủi một mình mấy chục năm nay.
- Thành Vũ! Thành Nam! Ra đây ăn trái cây nè con!
Xong đâu đó bà nhẹ nhàng tiến đến bên Thành Vũ và nghẹn ngào.
- Lúc con đi du học, mẹ cứ day dứt, không thể tiễn con đi xa. Nghe sơ nói con giờ đã thành đạt, nhưng mẹ cũng không dám gặp con. Ta không thể bên con lúc khó khăn, không mặt mũi nào tìm con lúc con đã có tất cả!
Anh nghẹn ngào trả lời, nước mắt từ lúc nào cũng đã tràn ra khoé mắt.
- Năm đó, con cũng đến gặp mẹ… nhưng chỉ dám đứng xa mà nhìn mẹ… con cũng rất nhớ mẹ!
Lúc này cảm xúc dường như vỡ oà. Mọi hiểu lầm, day dứt bao năm đã được xoá bỏ. Cả hai ôm chầm lấy nhau, hàn gắn tình mẫu tử thiêng liêng đã rạn nứt mấy chục năm nay. Lúc này Thành Vũ mới nghẹn ngào cất tiếng gọi sau mấy chục năm xa cách.
- Mẹ!
Bà cũng ôm chặt Thành Vũ khóc nấc lên. Đứa trẻ năm nào còn trong vòng tay, giờ đã trưởng thành. Bao năm qua mẹ luôn đau đáu về con, sợ con còn giận không muốn gặp mẹ. Nhưng thật may, trong lòng chúng ta còn có nhau. Chúng ta vẫn là máu mủ.
Thuý Vy cũng cảm động, rơi nước mắt. Thật may vì trước khi đi anh đã tháo mở được nút thắt trong lòng bấy lâu. Vẫn còn nhiều người yêu thương anh. Từ nay, cuộc sống của anh không còn cô đơn nữa.
Một ngày là mẹ con, cả đời con vẫn là con của mẹ!
Lúc nhỏ ba và mẹ ly hôn. Anh và bà phải ở nhờ nhà ngoại. Anh rất yêu thương mẹ, không lúc nào muốn rời xa. Nhưng cho đến khi bà tìm thấy hạnh phúc mới, cũng bỏ lại anh đi theo người đàn ông đó. Lúc đó anh nghĩ lẽ bà ghét anh, không muốn anh ngáng đường tìm hạnh phúc của bà.
Anh cũng đôi lần đi theo ngoại đến thăm mẹ. Nhưng bà chỉ dám nói chuyện qua loa vài câu trước cổng rồi quay vào, để mặc hai bà cháu lủi thủi đi về. Đến khi ngoại mất, vì trách nhiệm bà cũng ngỏ ý dẫn anh về nhà nuôi, nhưng anh không muốn phiền gia đình hạnh phúc, anh theo sự sắp đặt vào nhà dòng các sơ ở và ăn học. Cuộc sống đã dạy anh hiểu chuyện đến đau lòng.
Bây giờ trưởng thành, trải qua và chứng kiến nhiều chuyện tình cảm. Mới thấy rời xa người mình yêu không phải là điều dễ dàng. Anh có thể phần nào hiểu được sự dằn vặt, đau khổ của bà lúc đó. Và lại càng khâm phục Tường Vy, khi bắt anh hứa tuyệt đối không được nói với Đăng Khoa nửa lời, tất cả đều vì muốn tốt cho anh ấy và gia đình anh ấy.
Ngày mai phải bay rồi, vốn hôm nay muốn gặp Thuý Vy để nói hết tâm tư giấu kín. Nhưng cô vẫn cứ thế, nói mình bận và tránh mặt anh.
Anh thở dài khuấy ly cafe và đưa lên môi hớp một ngụm. Uống trà sữa quen rồi, hôm nay uống cafe đen lại thấy thật đắng.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại nơi cửa thang máy mở ra. Thấy bóng dáng ai giống như Thuý Vy đang đi cùng người đàn ông khác. Nhìn kỹ lại đúng là anh chàng hôm nọ, anh ta đang khoác vai Thuý Vy đi vào thang máy mặc cho cô cố giằng tay anh ta ra.
Ánh mắt Thành Vũ từ lúc nào đã chuyển sang phẫn nộ. Thuý Vy anh luôn nâng niu gìn giữ mà hắn đang có hành động gì thế kia, đang lôi kéo em ấy đi vào khách sạn với hắn ư. Vừa nghĩ anh vừa từng bước chắc nịch tiến về phía cả hai.
Hai người vẫn đang giằng co thì nghe tiếng Thành Vũ hét lên.
- Buông em ấy ra!!!
Chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đấm vào giữa mặt anh chàng kia một cú trời giáng, khiến anh ấy ngã lăn ra sàn. Mọi người hốt hoảng chạy đi gọi bảo vệ. Thuý Vy cũng hết hồn đẩy Thành Vũ ra và chạy đến đỡ anh chàng kia dậy. Thành Vũ còn đang ngơ ngác trước hành động của cô thì đã nghe cô gọi lớn.
- Anh Hai!!! Anh có sao không?
Cái gì. Thuý Vy vừa gọi anh Hai sao. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Nam Anh và Xuyến Chi chạy tới hỏi dồn dập.
- Có chuyện gì vậy? Ủa thằng nào đánh anh vậy, anh nói em xử nó cho. - Nam Anh thấy anh chàng kia bị thương thì hung hăng xắn tay áo lên và lên tiếng.
Lúc này mọi người mới để ý thấy, cô đang nhìn Thành Vũ với ánh mắt ái ngại. Anh cũng đứng ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
Cả bốn người cùng ngồi lại với nhau và trò chuyện. Anh chàng lấy khăn tay lau vết máu và chỉ vào Thành Vũ hỏi chuyện.
- Vậy đây là Thành Vũ mà bé hay kể đó hả? Chào hỏi… cũng đau ghê!
Thành Vũ nuốt nước bọt và khúm núm nhấc lại gọng kính không biết phải nói gì. Qua trò chuyện thì anh chàng là anh họ của Thuý Vy. Cả Nam Anh và Xuyến Chi đang tìm nơi tổ chức lễ cưới nên sẵn có người quen, Thuý Vy đã hỏi giúp cả hai. Vì vậy mà hôm giờ hay đi với nhau. Khiến Thành Vũ hiểu lầm.
Cuối cùng Thành Vũ cũng lên tiếng trước.
- Anh Hai! Em xin lỗi. Thấy anh lôi kéo Thuý Vy, em tưởng…
Anh ấy cũng giải thích.
- Nay ký được hợp đồng với Nam Anh nên mời mọi người ở lại ăn sáng đó mà. Lúc nãy, còn tranh xem ai vào thang máy sau thì trả tiền. Nên… ui da!
Anh chàng vừa giải thích vừa đưa tay lên khoé miệng khẽ xuýt xoa. Nam Anh cũng vỗ vai Thành Vũ và lên tiếng.
- Định nói với cậu mà thấy cậu và Tổng giám đốc về Paris nên lại thôi.
- Gì chứ! Anh ấy đã chuẩn bị quà rồi, không tham dự được anh ấy cũng áy náy lắm. Tặng cả hai voucher nghỉ dưỡng ở bất kì đâu của hệ thống Halles. Trong nước hay nước ngoài đều được. Chúc cả hai hạnh phúc! - Anh vừa nói vừa chìa ra hai tấm thẻ quyền lực.
- Trời! Anh ấy làm cảm động ghê. Nhưng… cũng tiếc ghê, toàn là những nơi lãng mạn… mà chắc không “trăng mật” trọng vẹn rồi. - Nam Anh hào hứng rồi lại thở dài tiếc nuối.
Ai cũng hiểu ý, nhìn Xuyến Chi rồi phì cười. Làm cô xấu hổ đấm luôn cho một đấm. Đoạn cô quay qua và nói nhỏ với Thuý Vy.
- Tường Vy đang có chuyện buồn chị cũng không định mời, nhưng không nói gì lại thấy không phải.
- Để em nói chị ấy cho. Nghe tin chắc chị ấy cũng vui lắm. Chị đừng suy nghĩ nhiều, giao cho em.
Sau khi nói chuyện xong mọi người tạm biệt và ra về. Thành Vũ ngỏ ý chở Thuý Vy về, cô cũng đồng ý. Bây giờ cả hai mới có thời gian riêng với nhau. Anh lấy giọng rồi lên tiếng khe nhẽ.
- Em đang tránh mặt anh phải không?
- Không phải anh định chia tay em rồi về Paris sao? Vậy giờ chia tay sớm chút có sao đâu! - Thuý Vy nhìn ra bên ngoài và trách móc.
- Mới bị em lạnh nhạt mấy ngày mà anh muốn phát điên rồi. Chia tay em chắc anh… không sống nổi! - Giọng anh nũng nịu, lần đầu anh biết làm nũng với người yêu.
Thuý Vy đắc ý cười thầm, cứ tưởng anh không biết nói những lời như thế này. Hoá ra cũng yêu mình, phát ghen vì mình đó chứ. Bỗng nhìn thấy con đường lạ. Thuý Vy vội vỗ vai anh và lên tiếng.
- Anh chạy sai đường rồi! Đường này đi Vũng Tàu đó!
- Ừa! Anh chở em đi chơi một bữa! Không phải em muốn chúng ta lưu lại kỷ niệm gì trước khi phải xa nhau sao? - Anh cười đắc ý.
- Hả??? Nhưng em chưa sẵn sàng… tối được không anh! Em chưa chuẩn bị tinh thần.
Thành Vũ vừa nghe thì bỗng bật cười. Trời ạ, mình chỉ muốn đưa em ấy đi chơi thôi mà. Em đang nghĩ gì vậy chứ.
- Anh chỉ muốn đưa em đi gặp một người! Chứ em nghĩ gì mà chờ tối!
Nói xong, Thành Vũ mím môi cố nhịn cười rồi lái xe tiếp. Còn Thuý Vy ngẩn tò te ra xấu hổ đưa tay lên áp vào đôi gò má hồng. Anh ấy đúng là kiểu người truyền thống, còn mày sao hay nghĩ bậy vậy Thuý Vy.
Cô cố lắc đầu xua đi ý nghĩ đen tối, làm Thành Vũ ngồi bên chỉ biết cười trừ. Chiếc xe đã rời thành phố vào đường cao tốc tiến về thành phố Vũng Tàu.
***
Xe Thành Vũ đỗ lại bên kia đường, cách ngôi nhà khang trang một khoảng xa. Thuý Vy ngó nghiêng thắc mắc không biết là nhà của ai, thì Thành Vũ lên tiếng, mắt anh nhìn chằm chằm ngôi nhà không rời.
- Đây là… nhà của gia đình mẹ anh!
Ngày mai đã không còn ở đây rồi. Anh muốn gặp bà thêm một lần. Chỉ muốn nói là bây giờ anh đang rất tốt, để bà không còn áy náy vì năm ấy đã bỏ rơi mình. Nhưng giờ anh lại chùn chân, không dám bước đến. Có lẽ cũng đứng ở đây lén tạm biệt bà như lúc lên đường đi du học năm năm về trước. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, để bà không cảm thấy khó xử.
Đang suy nghĩ và quan sát thì Thuý Vy đã xuống xe và đi về phía ngôi nhà. Anh ấy cô xông xông bước đến cổng lớn thì liền vội vàng xuống xe đuổi theo. Chưa kịp ngăn lại cô đã đứng ngay trước cổng và với tay bấm chuông một cái.
- Em làm gì vậy?
- Thì mai anh đi rồi, phải chào hỏi mẹ chứ? - Cô tỉnh bơ trả lời.
Anh toan kéo cô đi thì cánh cổng lớn đã mở ra. Một người phụ nữ trung niên, với mái tóc xoăn được buộc phía sau gáy, bà mặc chiếc váy qua gối và áo khoác nhẹ bước ra và chào hỏi.
- Ai bấm chuông vậy?
Nghe giọng nói quen thuộc. Anh liền quay lại, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như lại dâng lên. Sống mũi đã bắt đầu cay cay và dường như khoé mắt cũng vậy. Đã rất lâu rồi, kể từ lúc bà ngoại mất, lúc đó anh mười sáu tuổi, anh đã không gặp mẹ, không gọi mẹ nữa. Hôm nay gặp lại nhất thời không biết nên gọi thế nào.
Dường như vừa bắt gặp anh, bà ngay lập tức nhận ra con trai mình. Bà đưa hai tay lên miệng và rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào gọi tên con trai sau mười mấy năm cách biệt.
- Thành Vũ… là con hả?
Anh mím môi ngăn không cho nước mắt trào ra mà nuốt xuống tận đáy lòng và nghẹn ngào muốn thốt lên tiếng gọi thiêng liêng. Nhưng một cậu bé tầm mười tuổi đã nhanh chân chạy đến và gọi lớn và sà vào lòng bà.
- Mẹ!!!
Cả hai nhìn nhau không biết phải nói thêm gì, dù trong ánh mắt chất chứa nhiều chuyện muốn nói. Vừa lúc đó có tiếng bước chân đi ra. Một người đàn ông với mái tóc đã hoa râm và gương mặt hiền từ xuất hiện.
Thành Vũ ái ngại nhìn gia đình hoàn hảo rồi cúi chào và có hành động kéo tay Thuý Vy đi, sợ làm bà khó giải thích. Hành động nắm tay thu hết vào ánh mắt của mẹ anh, có vẻ bà cũng đã đoán ra được mối quan hệ của cô và con trai bà. Nhưng người đàn ông từ tốn lên tiếng.
- Thành Vũ đó à! Vào nhà đi con!
Cả anh và mẹ anh đều ngỡ ngàng nhìn ông ấy. Còn ông thì cười hiền mở rộng cánh cổng lớn, không phải lấp ló như sợ ai phát hiện.
Bên trong ngôi nhà khang trang, Thành Vũ khép nép ngồi trên ghế sô pha. Còn Thuý Vy vào bếp với bà chuẩn bị nước. Bà ngắm Thuý Vy một lượt rồi lặng lẽ nhìn ra phòng khách, trên môi nở nụ cười hài lòng. Cách biệt bao năm, con trai đã lớn thật rồi.
Anh thấy phòng khách treo nhiều bằng khen và giải thưởng cũng tò mò đến xem. Bỗng anh giật mình khi thấy cái tên trên toàn bộ bằng khen. Chính là người tài trợ cho anh ăn học, và cấp học bổng toàn phần cho anh mấy năm ở Mỹ. Anh đang đứng bần thần hồi tưởng thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh.
- Đừng có đứng miết! Ra ghế nói chuyện với mẹ con!
- Giám đốc Trần Bảo Huy… chính… chính người đã tài trợ cho con ăn học thành tài. Chính là… - Giọng Thành Vũ nghẹn ngào xúc động.
Ông ôm chặt vai Thành Vũ và trả lời.
- Gọi ta là cha, hoặc dượng nếu con muốn…! Thành Vũ! Con đã thành đạt như ngày hôm nay, chắc mẹ con sẽ rất vui. Bà ấy rất yêu con, năm đó, vì mẹ ta mà bà không thể đưa con theo, bà đã rất đau lòng. Cứ khóc suốt khi nghĩ về con.
Có lẽ anh cũng phần nào hiểu được. Hẳn mẹ anh đã rất dằn vặt, còn anh cứ nghĩ mẹ không yêu mình, nên cứ tránh mặt bà mười mấy năm nay.
- Lúc bà ngoại mất, sao con không về với nhà ta. Mười mấy năm nay, mẹ con luôn chuẩn bị một phòng, để con không còn nơi nào đi, thì có thể về đây mà ở. Phải, là ta đã âm thầm tài trợ học bổng cho con. Đừng cho mẹ biết, bà ấy lại nghĩ là nợ ta quá nhiều, bà luôn nhạy cảm như vậy!
Thành Vũ cảm thấy xúc động khi nghe những lời chân thành của dượng anh. Hoá ra anh không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Vẫn còn nhiều người yêu thương anh mà anh không biết. Nay thấy mẹ mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc, anh cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Cậu bé lúc nãy chạy đến và đưa ra một quyển album, cậu bé tíu tít.
- Anh Hai! Sao anh đi học lâu quá không về! Mẹ ngày nào cũng xem hình anh. Mẹ dặn em phải ráng học giỏi như anh Hai. Em ngượng mộ anh Hai lắm.
Nghe cậu bé một tiếng anh Hai, hai tiếng anh Hai, Thành Vũ bất chợt lại muốn rơi nước mắt. Tưởng tượng như đang sống trong một gia đình thực thụ vậy, không còn cảm giác cô đơn lủi thủi một mình mấy chục năm nay.
- Thành Vũ! Thành Nam! Ra đây ăn trái cây nè con!
Xong đâu đó bà nhẹ nhàng tiến đến bên Thành Vũ và nghẹn ngào.
- Lúc con đi du học, mẹ cứ day dứt, không thể tiễn con đi xa. Nghe sơ nói con giờ đã thành đạt, nhưng mẹ cũng không dám gặp con. Ta không thể bên con lúc khó khăn, không mặt mũi nào tìm con lúc con đã có tất cả!
Anh nghẹn ngào trả lời, nước mắt từ lúc nào cũng đã tràn ra khoé mắt.
- Năm đó, con cũng đến gặp mẹ… nhưng chỉ dám đứng xa mà nhìn mẹ… con cũng rất nhớ mẹ!
Lúc này cảm xúc dường như vỡ oà. Mọi hiểu lầm, day dứt bao năm đã được xoá bỏ. Cả hai ôm chầm lấy nhau, hàn gắn tình mẫu tử thiêng liêng đã rạn nứt mấy chục năm nay. Lúc này Thành Vũ mới nghẹn ngào cất tiếng gọi sau mấy chục năm xa cách.
- Mẹ!
Bà cũng ôm chặt Thành Vũ khóc nấc lên. Đứa trẻ năm nào còn trong vòng tay, giờ đã trưởng thành. Bao năm qua mẹ luôn đau đáu về con, sợ con còn giận không muốn gặp mẹ. Nhưng thật may, trong lòng chúng ta còn có nhau. Chúng ta vẫn là máu mủ.
Thuý Vy cũng cảm động, rơi nước mắt. Thật may vì trước khi đi anh đã tháo mở được nút thắt trong lòng bấy lâu. Vẫn còn nhiều người yêu thương anh. Từ nay, cuộc sống của anh không còn cô đơn nữa.
Một ngày là mẹ con, cả đời con vẫn là con của mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.