Chương 124: Đối với em, anh cũng là ngoại lệ
Giản Hạ Thủy
29/06/2024
Trong lễ trao giải, Vương Diệc Thần nhận được đề cử diễn viên có tầm ảnh hưởng nhất cũng như có số bình chọn cao hơn các ứng cử viên còn lại nên khi được nói cảm nghĩ là anh luôn dành những lời cảm thán đến đoàn làm phim và đạo diễn đã tin tưởng trao vai.
“Cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim cùng vất vả nhiều tháng qua để cho ra thành phẩm tốt nhất, tôi sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai. Một lần nữa, cảm ơn mọi người ủng hộ./”
Các nghệ sĩ khác như Lộ Nghiên – Tiêu Cẩn Lâm – Kim Yến Yến cũng tham dự và không ngừng vỗ tay tán thưởng, phía sau hậu trường nơi Vương Diệc Thần rời khỏi có vài vị tiền bối đi ngang liền lễ phép chào hỏi.
“Thần à, ngày mai chúng ta có qua đón Giản nữ thần luôn không?”
“Để em hỏi cô ấy./”
Cùng lúc đó tại nhà chính của Giản thị, Giản Tuyết Ngưng đang thu dọn hành lý thì điện thoại từ Vương Diệc Thần reo lên nên cô nhẹ nhàng bấm nghe.
“Tiểu Ngưng, ngày mai có cần tụi anh qua đón không?”
“Không cần phiền vậy đâu, anh cứ gửi em địa chỉ. Sáng mai em tới sớm là được.!”
Vương Diệc Thần nhận được câu trả lời nên yên tâm gác máy, còn Giản Tuyết Ngưng thì tiếp tục thao tác dọn đồ.
“Ngày mai cô ấy sẽ tự qua, không cần đón đâu anh Hùng.”
“Được.”
Sáng sớm tinh mơ, Giản Tuyết Ngưng một mình xách va li xuống nhà chính đúng lúc gặp ông cố Giản đang ngồi uống trà ngay phòng khách.
“Tiểu Ngưng, dậy sớm như vậy đi đâu à?”
“Vâng. Cháu có hẹn với Thần, hỗ trợ phiên dịch cho anh ấy trong lịch trình sắp tới.”
Giản Tuyết Ngưng ăn uống nhanh gọn và nhờ chú tài xế đưa đi, cô không quên chào tạm biệt ông cố Giản rồi mới lên xe. Khách sạn nơi Vương Diệc Thần đang ở mà Giản Tuyết Ngưng sắp đến vốn dành cho nghệ sĩ nghỉ ngơi nên có độ bảo mật cao, lúc này đoàn đội của anh cũng đang thu dọn chuẩn bị ra sân bay.
“Tiểu Ngưng tới chưa?”
“Đang trên đường rồi anh.”
Vài phút sau, tài xế riêng dừng lại ngay cổng khách sạn và lấy va li xuống giúp Giản Tuyết Ngưng.
“Vậy tiểu thư, tôi về trước nha.”
“Vâng. Cháu cảm ơn, chú về cẩn thận nhé./”
Vương Diệc Thần bên trong chờ đợi thì nhận được điện thoại từ Giản Tuyết Ngưng, bản thân không thể ra ngoài nên nhanh chóng nhờ quản lý Hùng ra đón.
“Nữ thần, vất vả cho cô vài ngày./”
“Không sao mà, anh Hùng. Có thể giúp được mọi người là em vui rồi.!”
Quản lý Hùng dẫn Giản Tuyết Ngưng vào gặp Vương Diệc Thần và đoàn đội đang chờ bên trong.
“Nào mọi người, giới thiệu một chút. Giản Tuyết Ngưng, nữ thần của chúng ta sẽ hỗ trợ phiên dịch trong lịch trình ở nước ngoài vài ngày tới. Cùng chào đón cô ấy nha./”
“Chào mọi người, vài ngày tới mong mọi người chiếu cố tôi nhé.”
Đoàn đội đồng loạt vỗ tay chào mừng, sau đó Vương Diệc Thần điềm đạm tiến đến chỗ Giản Tuyết Ngưng hỏi han và bắt đầu cùng đoàn lên xe ra sân bay.
“Mệt không?”
“Không sao.”
Hiển nhiên thông tin sớm bị rò rỉ nên có rất nhiều người hâm mộ chờ sẵn, và càng thêm phấn khích khi Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng xuất hiện cùng nhau. Phải mất thời gian khá lâu cả hai mới lên được máy bay, nhưng anh không quên quan tâm cô đầu tiên.
“Tiểu Ngưng, không sao chứ?”
“Em không sao, yên tâm.”
Chỗ ngồi của cả hai trên máy bay được quản lý Hùng sắp xếp cạnh nhau …
“Đây là lần đầu tiên em đến tuần lễ thời trang này đó, khả năng cao sẽ gặp lại Kazue và Mi Yeon rồi./”
“Với thân phận của em, anh nghĩ là sớm được mời rồi chứ?”
Câu hỏi từ Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng suy tư trầm ngâm và hồi đáp.
“Em của lúc đó vốn không muốn ở chỗ đông người, nên chị Khiết từ chối lời mời nhiều lắm. Về sau, vì để giúp Yến Yến có địa vị trong công ty nên em gửi đề xuất nhờ họ giúp đỡ.”
“Ồ.”
Thời gian bay mất khá nhiều giờ, vì vậy Giản Tuyết Ngưng đề nghị Vương Diệc Thần tranh thủ nghỉ ngơi khiến anh không ngần ngại tựa đầu lên vai cô. Riêng cô lại khác, công việc ở các tập đoàn vẫn phải giải quyết nên cô lặng lẽ xem tài liệu qua máy tính bảng. Song song đó, phía Ninh Tuấn Khang và Giản Trữ Luân hẹn cùng đàm phán lại hợp đồng.
“Tiểu Ngưng không có mặt à?”
Ninh Tuấn Khang nhìn cảnh nhớ người mà lên tiếng hỏi thăm Giản Trữ Luân.
“Bình thường, Tiểu Ngưng không ở công ty đâu. Vả lại, hôm nay con bé đi hỗ trợ công việc cùng với chồng sắp cưới rồi./”
Ninh Tuấn Khang chợt im lặng khi cái tên chồng sắp cưới được nhắc đến và Giản Trữ Luân cũng vô tình nhận ra sự thất vọng từ anh…
“Ninh tổng ưu tú như thế này có phải từng được rất nhiều cô gái theo đuổi không?”
“Hở? À, không nhiều đâu./”
Giản Tuyết Ngưng vẫn đang tập trung xem tài liệu thì Vương Diệc Thần mơ màng tỉnh giấc …
“Xin lỗi, em làm anh không ngủ được hả?”
“Không. Anh khát nước thôi, em … xử lý việc ở tập đoàn à?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời, nhưng lại làm cho Vương Diệc Thần có phần lo lắng.
“Anh quên mất em vẫn đang hỗ trợ công việc của gia tộc, đi cùng anh liệu có lỡ chuyện gì không?”
“Không có, em chỉ xem lại thôi chứ không ảnh hưởng gì đến chuyến đi này đâu.”
Trông thấy Vương Diệc Thần vẫn còn day dứt nên Giản Tuyết Ngưng liền bỏ máy tính bảng xuống một bên và chầm chậm nắm lấy bàn tay của anh …
“Em thật sự không sao đâu, cho dù công việc có nhiều thế nào thì khi những lúc anh cần em sẽ đều có mặt ở đó.”
“Nhưng mà, anh lại không thể có mặt những lúc em cần. Anh …”
Lời chưa kịp dứt thì trên đôi môi của Vương Diệc Thần chợt có một luồng hơi ấm áp, chính là anh bị Giản Tuyết Ngưng cắt ngang lời đang nói bằng một nụ hôn …
“Không cho phép anh nói những lời như thế nữa, nếu không em giận đó.”
Vương Diệc Thần khẽ ừ mà đồng ý rồi lại tiếp tục nụ hôn dang dở kia với Giản Tuyết Ngưng, may là chỗ ngồi của cả hai biệt lập nếu không e là họ sẽ phải chịu khổ trong sự ngọt ngào nọ rồi. Thanh âm từ tiếp viên thông báo máy bay sắp hạ cánh và cả đoàn đội gấp rút thu dọn hành lý, trong khi đó bên ngoài sảnh chờ cũng đang có rất nhiều người hâm mộ chờ sẵn nhằm gặp gỡ cặp đôi hạnh phúc nhất hiện nay.
“Cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim cùng vất vả nhiều tháng qua để cho ra thành phẩm tốt nhất, tôi sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai. Một lần nữa, cảm ơn mọi người ủng hộ./”
Các nghệ sĩ khác như Lộ Nghiên – Tiêu Cẩn Lâm – Kim Yến Yến cũng tham dự và không ngừng vỗ tay tán thưởng, phía sau hậu trường nơi Vương Diệc Thần rời khỏi có vài vị tiền bối đi ngang liền lễ phép chào hỏi.
“Thần à, ngày mai chúng ta có qua đón Giản nữ thần luôn không?”
“Để em hỏi cô ấy./”
Cùng lúc đó tại nhà chính của Giản thị, Giản Tuyết Ngưng đang thu dọn hành lý thì điện thoại từ Vương Diệc Thần reo lên nên cô nhẹ nhàng bấm nghe.
“Tiểu Ngưng, ngày mai có cần tụi anh qua đón không?”
“Không cần phiền vậy đâu, anh cứ gửi em địa chỉ. Sáng mai em tới sớm là được.!”
Vương Diệc Thần nhận được câu trả lời nên yên tâm gác máy, còn Giản Tuyết Ngưng thì tiếp tục thao tác dọn đồ.
“Ngày mai cô ấy sẽ tự qua, không cần đón đâu anh Hùng.”
“Được.”
Sáng sớm tinh mơ, Giản Tuyết Ngưng một mình xách va li xuống nhà chính đúng lúc gặp ông cố Giản đang ngồi uống trà ngay phòng khách.
“Tiểu Ngưng, dậy sớm như vậy đi đâu à?”
“Vâng. Cháu có hẹn với Thần, hỗ trợ phiên dịch cho anh ấy trong lịch trình sắp tới.”
Giản Tuyết Ngưng ăn uống nhanh gọn và nhờ chú tài xế đưa đi, cô không quên chào tạm biệt ông cố Giản rồi mới lên xe. Khách sạn nơi Vương Diệc Thần đang ở mà Giản Tuyết Ngưng sắp đến vốn dành cho nghệ sĩ nghỉ ngơi nên có độ bảo mật cao, lúc này đoàn đội của anh cũng đang thu dọn chuẩn bị ra sân bay.
“Tiểu Ngưng tới chưa?”
“Đang trên đường rồi anh.”
Vài phút sau, tài xế riêng dừng lại ngay cổng khách sạn và lấy va li xuống giúp Giản Tuyết Ngưng.
“Vậy tiểu thư, tôi về trước nha.”
“Vâng. Cháu cảm ơn, chú về cẩn thận nhé./”
Vương Diệc Thần bên trong chờ đợi thì nhận được điện thoại từ Giản Tuyết Ngưng, bản thân không thể ra ngoài nên nhanh chóng nhờ quản lý Hùng ra đón.
“Nữ thần, vất vả cho cô vài ngày./”
“Không sao mà, anh Hùng. Có thể giúp được mọi người là em vui rồi.!”
Quản lý Hùng dẫn Giản Tuyết Ngưng vào gặp Vương Diệc Thần và đoàn đội đang chờ bên trong.
“Nào mọi người, giới thiệu một chút. Giản Tuyết Ngưng, nữ thần của chúng ta sẽ hỗ trợ phiên dịch trong lịch trình ở nước ngoài vài ngày tới. Cùng chào đón cô ấy nha./”
“Chào mọi người, vài ngày tới mong mọi người chiếu cố tôi nhé.”
Đoàn đội đồng loạt vỗ tay chào mừng, sau đó Vương Diệc Thần điềm đạm tiến đến chỗ Giản Tuyết Ngưng hỏi han và bắt đầu cùng đoàn lên xe ra sân bay.
“Mệt không?”
“Không sao.”
Hiển nhiên thông tin sớm bị rò rỉ nên có rất nhiều người hâm mộ chờ sẵn, và càng thêm phấn khích khi Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng xuất hiện cùng nhau. Phải mất thời gian khá lâu cả hai mới lên được máy bay, nhưng anh không quên quan tâm cô đầu tiên.
“Tiểu Ngưng, không sao chứ?”
“Em không sao, yên tâm.”
Chỗ ngồi của cả hai trên máy bay được quản lý Hùng sắp xếp cạnh nhau …
“Đây là lần đầu tiên em đến tuần lễ thời trang này đó, khả năng cao sẽ gặp lại Kazue và Mi Yeon rồi./”
“Với thân phận của em, anh nghĩ là sớm được mời rồi chứ?”
Câu hỏi từ Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng suy tư trầm ngâm và hồi đáp.
“Em của lúc đó vốn không muốn ở chỗ đông người, nên chị Khiết từ chối lời mời nhiều lắm. Về sau, vì để giúp Yến Yến có địa vị trong công ty nên em gửi đề xuất nhờ họ giúp đỡ.”
“Ồ.”
Thời gian bay mất khá nhiều giờ, vì vậy Giản Tuyết Ngưng đề nghị Vương Diệc Thần tranh thủ nghỉ ngơi khiến anh không ngần ngại tựa đầu lên vai cô. Riêng cô lại khác, công việc ở các tập đoàn vẫn phải giải quyết nên cô lặng lẽ xem tài liệu qua máy tính bảng. Song song đó, phía Ninh Tuấn Khang và Giản Trữ Luân hẹn cùng đàm phán lại hợp đồng.
“Tiểu Ngưng không có mặt à?”
Ninh Tuấn Khang nhìn cảnh nhớ người mà lên tiếng hỏi thăm Giản Trữ Luân.
“Bình thường, Tiểu Ngưng không ở công ty đâu. Vả lại, hôm nay con bé đi hỗ trợ công việc cùng với chồng sắp cưới rồi./”
Ninh Tuấn Khang chợt im lặng khi cái tên chồng sắp cưới được nhắc đến và Giản Trữ Luân cũng vô tình nhận ra sự thất vọng từ anh…
“Ninh tổng ưu tú như thế này có phải từng được rất nhiều cô gái theo đuổi không?”
“Hở? À, không nhiều đâu./”
Giản Tuyết Ngưng vẫn đang tập trung xem tài liệu thì Vương Diệc Thần mơ màng tỉnh giấc …
“Xin lỗi, em làm anh không ngủ được hả?”
“Không. Anh khát nước thôi, em … xử lý việc ở tập đoàn à?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời, nhưng lại làm cho Vương Diệc Thần có phần lo lắng.
“Anh quên mất em vẫn đang hỗ trợ công việc của gia tộc, đi cùng anh liệu có lỡ chuyện gì không?”
“Không có, em chỉ xem lại thôi chứ không ảnh hưởng gì đến chuyến đi này đâu.”
Trông thấy Vương Diệc Thần vẫn còn day dứt nên Giản Tuyết Ngưng liền bỏ máy tính bảng xuống một bên và chầm chậm nắm lấy bàn tay của anh …
“Em thật sự không sao đâu, cho dù công việc có nhiều thế nào thì khi những lúc anh cần em sẽ đều có mặt ở đó.”
“Nhưng mà, anh lại không thể có mặt những lúc em cần. Anh …”
Lời chưa kịp dứt thì trên đôi môi của Vương Diệc Thần chợt có một luồng hơi ấm áp, chính là anh bị Giản Tuyết Ngưng cắt ngang lời đang nói bằng một nụ hôn …
“Không cho phép anh nói những lời như thế nữa, nếu không em giận đó.”
Vương Diệc Thần khẽ ừ mà đồng ý rồi lại tiếp tục nụ hôn dang dở kia với Giản Tuyết Ngưng, may là chỗ ngồi của cả hai biệt lập nếu không e là họ sẽ phải chịu khổ trong sự ngọt ngào nọ rồi. Thanh âm từ tiếp viên thông báo máy bay sắp hạ cánh và cả đoàn đội gấp rút thu dọn hành lý, trong khi đó bên ngoài sảnh chờ cũng đang có rất nhiều người hâm mộ chờ sẵn nhằm gặp gỡ cặp đôi hạnh phúc nhất hiện nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.