Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh
Chương 11: “Đủ mười tám rồi nhỉ?”
Cố Minh Triệt
18/12/2021
Kha Nguyệt nhận được cuộc gọi của họ hàng, liền quay về phòng bao của mình. Cơm nước xong xuôi, cô cùng người họ hàng chia tay nhau tại cửa quán, sau đó cô quay lại phòng của lớp 2.
Vừa mới rẽ qua khúc cua, cô liền gặp ngay bạch mã
hoàng tử của mình. Chỉ là giờ phút này tinh thần của hắn có vẻ không tốt lắm....
Cố Minh Triệt vịn vai Trạch Dương bên cạnh mình, cúi đầu nói gì đó với cậu ta, Trạch Dương nghe xong thì mặt nghệt ra.
Từ góc đứng của Kha Nguyệt nhìn qua, nửa bên mặt của Trạch Dương đã che mất sườn mặt của hắn. Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này.
Cô khoanh tay, tựa người vào hành lang, im lặng nhìn hắn
Trạch Dương như đang nói chuyện gì đó với hắn. Nói xong liền gật đầu xoay đi
Cố Minh Triệt chống tay lên tường, xoa xoa thái dương. Có lẽ là cảm thấy có ai đang nhìn mình nên hắn quay đầu lại.
Kha Nguyệt luôn cảm thấy Cố Minh Triệt có một khí chất kiêu ngạo đặc biệt, cho dù khi hắn lạnh lùng hay hung dữ, cô cũng cảm thấy vô cùng tuấn tú, có lẽ cô hết thuốc chữa thật rồi
Mà nay, mắt hắn đã mơ màng vì say, đôi đồng tử đỏ rực, càng khiến cô thích mê. Cô thấy hắn cố gắng chống tay lên tường thì liền hỏi: “Minh Triệt, anh còn đứng được không?”
Cố Minh Triệt đứng thẳng người lên, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô đi đến trước mặt hắn, nhón mũi chân tiến lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi, “Anh có nhận ra em không?”
Hắn cúi đầu, khi khoảng cách giữa cô và hắn chỉ còn
mười mười centimet, thì hắn bỗng mở miệng hắn nói gì cô cũng không nghe rõ, bất chợt mùi rượu nồng đậm phả ra không khí xung quanh cô.
Kha Nguyệt liền giả vờ không biết liền cười rộ lên như đắm mình trong gió xuân, “Đúng rồi, Triệt Triệt, em là Nguyệt Nguyệt”
Thấy Cố Minh Triệt lại im lặng. Cô liền to gan trêu hắn, “Say chưa?” Hắn vẫn không nói lời nào.
Kha Nguyệt đỡ vòng eo của hắn, trong lòng vui sướng vì được gần người mình yêu. “Anh muốn đi đâu? Em đỡ anh đi nhé”
Cố Minh Triệt đột nhiên quàng tay qua vai cô, dồn hết trọng lượng cơ thể mình vào người cô “Mệt...”
Cô cười duyên dáng, “Vậy em đưa anh đi ngủ nhé”
Lúc Kha Nguyệt nói những lời này, thật ra ý cô cũng chính là ý trên mặt chữ, đơn giản chỉ là đi ngủ một giấc. Dù sao được ngắm nam sinh mình yêu ngủ, cũng là một chuyện rất may rồi.
Chỉ là tình tiết phát triển sau đó nằm ngoài dự kiến của cô.
Có lẽ, say rượu rồi làm loạn là bản năng của đàn ông
Kha Nguyệt đỡ Cố Minh Triệt đi lên phòng nghỉ của quán rượu.
May mắn là trên đường đi cũng không gặp bất cứ học sinh của cao trung A nào.
Lúc tới bàn thuê phòng, nhân viên lễ tân nhìn chứng minh thư của Kha Nguyệt nói, “Đủ mười tám rồi nhỉ?”
Vừa mới rẽ qua khúc cua, cô liền gặp ngay bạch mã
hoàng tử của mình. Chỉ là giờ phút này tinh thần của hắn có vẻ không tốt lắm....
Cố Minh Triệt vịn vai Trạch Dương bên cạnh mình, cúi đầu nói gì đó với cậu ta, Trạch Dương nghe xong thì mặt nghệt ra.
Từ góc đứng của Kha Nguyệt nhìn qua, nửa bên mặt của Trạch Dương đã che mất sườn mặt của hắn. Cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này.
Cô khoanh tay, tựa người vào hành lang, im lặng nhìn hắn
Trạch Dương như đang nói chuyện gì đó với hắn. Nói xong liền gật đầu xoay đi
Cố Minh Triệt chống tay lên tường, xoa xoa thái dương. Có lẽ là cảm thấy có ai đang nhìn mình nên hắn quay đầu lại.
Kha Nguyệt luôn cảm thấy Cố Minh Triệt có một khí chất kiêu ngạo đặc biệt, cho dù khi hắn lạnh lùng hay hung dữ, cô cũng cảm thấy vô cùng tuấn tú, có lẽ cô hết thuốc chữa thật rồi
Mà nay, mắt hắn đã mơ màng vì say, đôi đồng tử đỏ rực, càng khiến cô thích mê. Cô thấy hắn cố gắng chống tay lên tường thì liền hỏi: “Minh Triệt, anh còn đứng được không?”
Cố Minh Triệt đứng thẳng người lên, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô đi đến trước mặt hắn, nhón mũi chân tiến lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi, “Anh có nhận ra em không?”
Hắn cúi đầu, khi khoảng cách giữa cô và hắn chỉ còn
mười mười centimet, thì hắn bỗng mở miệng hắn nói gì cô cũng không nghe rõ, bất chợt mùi rượu nồng đậm phả ra không khí xung quanh cô.
Kha Nguyệt liền giả vờ không biết liền cười rộ lên như đắm mình trong gió xuân, “Đúng rồi, Triệt Triệt, em là Nguyệt Nguyệt”
Thấy Cố Minh Triệt lại im lặng. Cô liền to gan trêu hắn, “Say chưa?” Hắn vẫn không nói lời nào.
Kha Nguyệt đỡ vòng eo của hắn, trong lòng vui sướng vì được gần người mình yêu. “Anh muốn đi đâu? Em đỡ anh đi nhé”
Cố Minh Triệt đột nhiên quàng tay qua vai cô, dồn hết trọng lượng cơ thể mình vào người cô “Mệt...”
Cô cười duyên dáng, “Vậy em đưa anh đi ngủ nhé”
Lúc Kha Nguyệt nói những lời này, thật ra ý cô cũng chính là ý trên mặt chữ, đơn giản chỉ là đi ngủ một giấc. Dù sao được ngắm nam sinh mình yêu ngủ, cũng là một chuyện rất may rồi.
Chỉ là tình tiết phát triển sau đó nằm ngoài dự kiến của cô.
Có lẽ, say rượu rồi làm loạn là bản năng của đàn ông
Kha Nguyệt đỡ Cố Minh Triệt đi lên phòng nghỉ của quán rượu.
May mắn là trên đường đi cũng không gặp bất cứ học sinh của cao trung A nào.
Lúc tới bàn thuê phòng, nhân viên lễ tân nhìn chứng minh thư của Kha Nguyệt nói, “Đủ mười tám rồi nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.