Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 44: Anh không tin em đã rời xa anh mãi mãi
Traitimbenho
24/09/2014
Hắn cũng dần tỉnh lại, hỏi mọi người nó ra sao thì mọi người bảo nó đang được chăm sóc ở phòng khác, sợ ảnh hưởng đến vết thương của hắn, tránh hắn bị kích động nên phải nói thế, hắn đòi sang thăm nó nhưng mọi người ngăn cản, bắt hắn phải bình phục mới cho thăm, hắn đành an phận, cố gắng dưỡng bệnh mong nhanh chóng gặp lại nó
-Dậy ăn cháo nè nhóc!
-Hứ…ai là nhóc chứ? Bảo Trân ngồi dậy giận dỗi
-Thì em…em là nhóc của mình anh… - Nhân hôn lên trán nhỏ thì thầm, miễm cười đỏ mặt
-Thật không?
-Không tin anh sao?
-Em tin hihi
-Nào ăn cháo đi…
-Thôi em ngán lắm…
-Ăn một ít để mau khoẻ lại chứ, không ăn anh đánh đòn ah
-Hứ…toàn ăn hiếp người ta…Nói vậy chứ nhỏ hạnh phúc lắm lắm luôn
Đúc cháo cho Bảo Trân, Phi Nhân miễm cười hạnh phúc đã hơn một tuần rồi cậu mới thấy nhỏ trở về như xưa....
-Mà anh, chị Bảo Anh sao rồi, bữa giờ em không thấy?
Câu hỏi của Bảo Trân làm tay Phi Nhân khựng lại, khoé mắt cay cay….
-Anh, anh sao thế?
-Bảo Anh, cậu ấy….đã đi rồi. Ánh mắt hiện lên nỗi buồn
-Đi? Đi đâu cơ chứ?
-Đi đến một nơi thật xa…không để ai nhìn thấy cả….
-Sao? Vậy chị ấy đã…
Rầm…cánh cửa bị hắn đánh bật ra, hắn định sang thăm Bảo Trân vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa họ
-Cậu…cậu vừa nói gì??
-Em…không…em…
-Tôi hỏi một lần nữa…cậu vừa nói gì? BẢO ANH CÔ ẤY ĐÂU?
-Cô ấy….
Vừa lúc đó mọi người cũng chạy sang phòng Bảo Trân khi nghe tiếng la
-Cậu bình tĩnh nào… - Nhật Bảo khuyên
-Bình tỉnh…cậu lúc nào cũng bình tỉnh…mọi người tất cả mọi người đều gạt tôi…Bảo Anh cô ấy đâu? Hắn tóm áo của Nhật Bảo
-Anh Băng đây là bệnh viện anh đừng như thế, Hân kéo họ ra
-Bảo Anh đã mất sau vụ hoả hoạn đó. Bảo Nam chậm rãi
Ầm…ầm…như tiếng sét đánh ngang tai
-KHÔNGGGGG!!!!
Quá xúc động hắn chỉ kịp hét lên rồi ngất đi, Nhật Bảo nhanh chóng đưa hắn về phòng gọi bác sĩ đến, mọi người còn bàn hoàn không ngờ hắn lại xúc động mạnh đến thế
-Thật sự Bảo Anh đã ra đi thật sao? Cao Kỳ khóc nhìn Bảo Nam, cậu ôm nhỏ vào lòng không biết nên phải nói gì
-Hưc..hưc…tội nghiệp Bảo Anh – Vân Kỳ khóc, Thiên Ân ôm lấy nhỏ, khóe mắt cũng cay cay
-Anh Băng có sao không bác sĩ. Hân hỏi
-Chỉ là xúc động mạnh quá…đừng làm cậu ấy xúc động mạnh như thế nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy
Bác sĩ ra ngoài để lại mọi người trong phòng với gương mặt nằm trên chiếc giường trắng thể hiện sự đau đớn đến tột cùng… “Anh không tin em đã rời xa anh mãi mãi, đừng đùa với anh như thế, không vui đâu…” – Hắn mê mang
Bảo Trân dần khoẻ lại, hôm nay có thể về nhà…bây giờ bên cạnh nhỏ luôn có một bờ vai để nương tựa nhỏ hạnh phúc, nhớ về nó nhỏ lại thấy mình có lỗi…
-Không phải do em đâu ngốc ạ, đừng suy nghĩ lung tung nữa…Phi Nhân nhìn ánh mắt Bảo Trân khẽ nói, ôm nhỏ vào lòng
-Nếu ngày đó em không bỏ đi có lẽ…
-Đừng nghĩ ngợi nhiều quá…do Phương Thuỷ đã có ý định này rồi, không phải do em hiểu không?
-Nhưng…
-Mà đúng do em “ghen”…hihi
-Hả? Ai…ai ghen chứ
-Không ghen sao bỏ chạy?
-Em… - Bảo Trân cuối đầu, đỏ mặt
Phi Nhân khẽ nâng khuôn mặt nhỏ lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng…
-Anh biết là em ghen…anh yêu em, ngốc ạ!
-Em cũng yêu anh
-Dậy ăn cháo nè nhóc!
-Hứ…ai là nhóc chứ? Bảo Trân ngồi dậy giận dỗi
-Thì em…em là nhóc của mình anh… - Nhân hôn lên trán nhỏ thì thầm, miễm cười đỏ mặt
-Thật không?
-Không tin anh sao?
-Em tin hihi
-Nào ăn cháo đi…
-Thôi em ngán lắm…
-Ăn một ít để mau khoẻ lại chứ, không ăn anh đánh đòn ah
-Hứ…toàn ăn hiếp người ta…Nói vậy chứ nhỏ hạnh phúc lắm lắm luôn
Đúc cháo cho Bảo Trân, Phi Nhân miễm cười hạnh phúc đã hơn một tuần rồi cậu mới thấy nhỏ trở về như xưa....
-Mà anh, chị Bảo Anh sao rồi, bữa giờ em không thấy?
Câu hỏi của Bảo Trân làm tay Phi Nhân khựng lại, khoé mắt cay cay….
-Anh, anh sao thế?
-Bảo Anh, cậu ấy….đã đi rồi. Ánh mắt hiện lên nỗi buồn
-Đi? Đi đâu cơ chứ?
-Đi đến một nơi thật xa…không để ai nhìn thấy cả….
-Sao? Vậy chị ấy đã…
Rầm…cánh cửa bị hắn đánh bật ra, hắn định sang thăm Bảo Trân vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa họ
-Cậu…cậu vừa nói gì??
-Em…không…em…
-Tôi hỏi một lần nữa…cậu vừa nói gì? BẢO ANH CÔ ẤY ĐÂU?
-Cô ấy….
Vừa lúc đó mọi người cũng chạy sang phòng Bảo Trân khi nghe tiếng la
-Cậu bình tĩnh nào… - Nhật Bảo khuyên
-Bình tỉnh…cậu lúc nào cũng bình tỉnh…mọi người tất cả mọi người đều gạt tôi…Bảo Anh cô ấy đâu? Hắn tóm áo của Nhật Bảo
-Anh Băng đây là bệnh viện anh đừng như thế, Hân kéo họ ra
-Bảo Anh đã mất sau vụ hoả hoạn đó. Bảo Nam chậm rãi
Ầm…ầm…như tiếng sét đánh ngang tai
-KHÔNGGGGG!!!!
Quá xúc động hắn chỉ kịp hét lên rồi ngất đi, Nhật Bảo nhanh chóng đưa hắn về phòng gọi bác sĩ đến, mọi người còn bàn hoàn không ngờ hắn lại xúc động mạnh đến thế
-Thật sự Bảo Anh đã ra đi thật sao? Cao Kỳ khóc nhìn Bảo Nam, cậu ôm nhỏ vào lòng không biết nên phải nói gì
-Hưc..hưc…tội nghiệp Bảo Anh – Vân Kỳ khóc, Thiên Ân ôm lấy nhỏ, khóe mắt cũng cay cay
-Anh Băng có sao không bác sĩ. Hân hỏi
-Chỉ là xúc động mạnh quá…đừng làm cậu ấy xúc động mạnh như thế nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy
Bác sĩ ra ngoài để lại mọi người trong phòng với gương mặt nằm trên chiếc giường trắng thể hiện sự đau đớn đến tột cùng… “Anh không tin em đã rời xa anh mãi mãi, đừng đùa với anh như thế, không vui đâu…” – Hắn mê mang
Bảo Trân dần khoẻ lại, hôm nay có thể về nhà…bây giờ bên cạnh nhỏ luôn có một bờ vai để nương tựa nhỏ hạnh phúc, nhớ về nó nhỏ lại thấy mình có lỗi…
-Không phải do em đâu ngốc ạ, đừng suy nghĩ lung tung nữa…Phi Nhân nhìn ánh mắt Bảo Trân khẽ nói, ôm nhỏ vào lòng
-Nếu ngày đó em không bỏ đi có lẽ…
-Đừng nghĩ ngợi nhiều quá…do Phương Thuỷ đã có ý định này rồi, không phải do em hiểu không?
-Nhưng…
-Mà đúng do em “ghen”…hihi
-Hả? Ai…ai ghen chứ
-Không ghen sao bỏ chạy?
-Em… - Bảo Trân cuối đầu, đỏ mặt
Phi Nhân khẽ nâng khuôn mặt nhỏ lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng…
-Anh biết là em ghen…anh yêu em, ngốc ạ!
-Em cũng yêu anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.