Em Và Tôi, Đều Là Nhân Vật Phụ
Chương 2: Giá Họa
Lizzyyy
15/07/2021
Phía giảng đường
Sau khi Bạch Ngọc Y rời đi, Trần Tuyết Nhu liền chạy tới bên Trình Mặc tỏ ra là vô tình mà thấy chỗ bên cạnh anh trống nên mới ngồi xuống
- Ơ Trình Mặc…
- Tiểu Tuyết…
- Tớ đang hỏi vì sao hôm nay giảng đường đông tới vậy, hóa ra người nổi tiếng đi học, thật không dễ kiếm chỗ ngồi nha
- Cái gì mà người nổi tiếng chứ, vẫn là sinh viên thì vẫn phải đi học mà, hoa khôi Trần cũng phải đi học đấy thôi
Tất cả mọi người trong giảng đường đều chú ý vào hai người họ, quả là trai tài gái sắc. Một bộ phận người hâm mộ không ship “Trình – Bạch” bởi vì họ còn đang ship thuyền “Mặc – Tuyết” kìa. Mỗi ngày hot search đa phần toàn xoay quanh 3 người họ, fan 2 thuyền cãi nhau inh ỏi, vô cùng rôm rả, nhưng nhân vật chính lại chẳng hề lên tiếng bất cứ chuyện gì
- Cái gì mà hoa khôi chứ, bên cạnh cậu không phải có một mỹ nhân đó sao?
- Nó á? Thôi dẹp, đẹp thì đẹp nhưng tớ đối với nó chỉ có tình anh em, tình đồng chí mà thôi, nó cũng thế, đâu khác gì?
- Thôi đi, 2 người trên Zlive ngọt ngào như thế, làm gì có chuyện không phải yêu nhau, người ta còn nói “Trình – Bạch” is real kìa
Nói vậy nhưng thật ra Trần Tuyết Nhu có chút đau lòng, cô thích Trình Mặc từ hồi cấp 3, cô cũng nhìn ra tình cảm của Bạch Ngọc Y dành cho Trình Mặc, cô cảm thấy, chỉ cần Bạch Ngọc Y xuất hiện, mọi người đều chỉ chú ý vào mình cô ấy, Trình Mặc cũng bị cô ấy thu hút, câu nói tiếp theo của anh khiến Trần Tuyết Nhu có chút sững sờ
- Cậu ghen à?
- Hả? Gì?...Tớ mới không có…
- Ừm vậy thôi…
Trình Mặc thì lại khác, anh hiểu rõ Trần Tuyết Nhu thích mình nhưng cảm giác bản thân chưa thích cô ấy đến mức đó, đối với Bạch Ngọc Y thì lại càng không có cảm xúc gì quá mức bạn thân. Trái tim này, rốt cuộc sắt đá tới nhường nào? (tg: đồ tra nam)
Đột nhiên chuông điện thoại Trần Tuyết Nhu reo lên. Là Bạch Ngọc Y gọi cô lên sân thượng.
Sân thượng
Bạch Ngọc Y ngồi trên một bể chứa, nhìn Trần Tuyết Nhu , chưa gì đã mở miệng xỉa xói:
- Sao không dám đến cạnh Trình Mặc lúc tôi vẫn còn ở đó, chủ động tiếp cận khi tôi rời đi, hành động này cũng khá giống tiểu tam đấy…
- Tiểu Bạch cậu….
- Dừng! Đừng gọi tôi là Tiểu Bạch, ở đây chỉ có hai chúng ta đừng tỏ vẻ ngây thơ với tôi
- Tớ không tỏ vẻ ngây thơ, hơn nữa cậu và Trình Mặc đâu phải đang yêu nhau, sao tớ lại thành kẻ thứ ba được, hơn nữa tớ không biết tớ đã làm gì mà khiến cậu phải tỏ thái độ như thế?
Bạch Ngọc Y nhíu mày, cảm thấy cực kỳ ghét nữ nhân trước mắt, cảm thấy cô ta thật giả tạo
- Cô đã làm gì à? Trước khi cô xuất hiện, tôi là người con gái có địa vị cao nhất trong lòng Trình Mặc, nhưng giờ thì sao? Tự nhiên cô xuất hiện và khi bọn tôi đi quay hay làm bất cứ cái gì với nhau, nó lại nói: “tao quên mất, Tiểu Tuyết chắc không thích tao đi quay với mày” tôi gọi cô là kẻ thứ 3 là sai ư?
- Trình Mặc thật sự nói như vậy sao?
Trần Tuyết Nhu nghe vậy liền cảm thấy bất ngờ, lại có chút vui vẻ, bất giác mỉm cười. Trái ngược với thái độ như muốn xé xác đối phương của Bạch Ngọc Y, khiến Bạch Ngọc Y càng thêm tức giận
- Chứ còn gì nữa? Nhưng mà cũng không có gì, tôi giải quyết mấy em gái trà xanh như cô nhiều rồi. Hoa khôi phải không?
CHÁTTT…
- Ah… Cậu…
- Tôi làm sao? Cái tát đấy chỉ là cảnh cáo, tôi không cho phép bất cứ ai cướp đồ của mình
- Cậu bị điên rồi, Trình Mặc không phải đồ vật, cậu ấy là con người, vì cậu như thế nên cậu ấy mới không thích cậu đấy
- Này, hình như cô hiểu nhầm gì đấy thì phải? Trình Mặc cũng chỉ coi cô như đồ chơi thôi, thỉnh thoảng thả thính ngon ngọt một chút, nó sẽ không yêu cô đâu, đừng có ảo tưởng
- Tôi ảo tưởng thì sao? Nhưng dù Trình Mặc không thích tôi thì cũng sẽ không thích cậu, tôi sẽ nói với Trình Mặc bộ mặt thật của cậu
- Cô dám uy hiếp tôi? Gương mặt cũng xinh đẹp đấy, cô dựa vào cái này quyến rũ Trình Mặc sao? Hủy nó đi là được
Bạch Ngọc Y nhẹ nhàng phủ một lớp vải voan qua tay, rút ra từ trong túi áo một con dao rạch giấy, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay định đâm xuống. Nam Cung Thần đứng trong góc nghe được toàn bộ, thấy không ổn cũng muốn chạy ra nhưng hiện tại, hắn quá sốc, trước con người thật của Bạch Ngọc Y, nên cũng không kịp
- Áh…Cứu…
Trần Tuyết Nhu đưa tay lên đỡ một dao của Bạch Ngọc Y, liền hét lớn rồi bỏ chạy, Bạch Ngọc Y cũng chỉ là cảnh cáo, không thật sự muốn rạch mặt cô ta, liền đợi cô ta rời đi rồi ném con dao cho Nam Cung Thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Mới đó mà đã bị dọa sợ rồi? Đây là con người thật của tôi. Anh và tôi, không hợp đâu, một chàng trai tốt thì sẽ rất nhàm chán. Trình Mặc, thú vị hơn anh nhiều…
Nói xong cô liền bỏ đi. Lát sau chắc hẳn hoa khôi Trần Tuyết Nhu chạy xuống với bàn tay đẫm máu quá gây chú ý nên không lâu sau có người chạy lên sân thượng, lại thấy Nam Cung Thần đang cầm con dao trong tay. Hắn liền bị đưa lên Phòng Hiệu Trưởng.
Sau khi Bạch Ngọc Y rời đi, Trần Tuyết Nhu liền chạy tới bên Trình Mặc tỏ ra là vô tình mà thấy chỗ bên cạnh anh trống nên mới ngồi xuống
- Ơ Trình Mặc…
- Tiểu Tuyết…
- Tớ đang hỏi vì sao hôm nay giảng đường đông tới vậy, hóa ra người nổi tiếng đi học, thật không dễ kiếm chỗ ngồi nha
- Cái gì mà người nổi tiếng chứ, vẫn là sinh viên thì vẫn phải đi học mà, hoa khôi Trần cũng phải đi học đấy thôi
Tất cả mọi người trong giảng đường đều chú ý vào hai người họ, quả là trai tài gái sắc. Một bộ phận người hâm mộ không ship “Trình – Bạch” bởi vì họ còn đang ship thuyền “Mặc – Tuyết” kìa. Mỗi ngày hot search đa phần toàn xoay quanh 3 người họ, fan 2 thuyền cãi nhau inh ỏi, vô cùng rôm rả, nhưng nhân vật chính lại chẳng hề lên tiếng bất cứ chuyện gì
- Cái gì mà hoa khôi chứ, bên cạnh cậu không phải có một mỹ nhân đó sao?
- Nó á? Thôi dẹp, đẹp thì đẹp nhưng tớ đối với nó chỉ có tình anh em, tình đồng chí mà thôi, nó cũng thế, đâu khác gì?
- Thôi đi, 2 người trên Zlive ngọt ngào như thế, làm gì có chuyện không phải yêu nhau, người ta còn nói “Trình – Bạch” is real kìa
Nói vậy nhưng thật ra Trần Tuyết Nhu có chút đau lòng, cô thích Trình Mặc từ hồi cấp 3, cô cũng nhìn ra tình cảm của Bạch Ngọc Y dành cho Trình Mặc, cô cảm thấy, chỉ cần Bạch Ngọc Y xuất hiện, mọi người đều chỉ chú ý vào mình cô ấy, Trình Mặc cũng bị cô ấy thu hút, câu nói tiếp theo của anh khiến Trần Tuyết Nhu có chút sững sờ
- Cậu ghen à?
- Hả? Gì?...Tớ mới không có…
- Ừm vậy thôi…
Trình Mặc thì lại khác, anh hiểu rõ Trần Tuyết Nhu thích mình nhưng cảm giác bản thân chưa thích cô ấy đến mức đó, đối với Bạch Ngọc Y thì lại càng không có cảm xúc gì quá mức bạn thân. Trái tim này, rốt cuộc sắt đá tới nhường nào? (tg: đồ tra nam)
Đột nhiên chuông điện thoại Trần Tuyết Nhu reo lên. Là Bạch Ngọc Y gọi cô lên sân thượng.
Sân thượng
Bạch Ngọc Y ngồi trên một bể chứa, nhìn Trần Tuyết Nhu , chưa gì đã mở miệng xỉa xói:
- Sao không dám đến cạnh Trình Mặc lúc tôi vẫn còn ở đó, chủ động tiếp cận khi tôi rời đi, hành động này cũng khá giống tiểu tam đấy…
- Tiểu Bạch cậu….
- Dừng! Đừng gọi tôi là Tiểu Bạch, ở đây chỉ có hai chúng ta đừng tỏ vẻ ngây thơ với tôi
- Tớ không tỏ vẻ ngây thơ, hơn nữa cậu và Trình Mặc đâu phải đang yêu nhau, sao tớ lại thành kẻ thứ ba được, hơn nữa tớ không biết tớ đã làm gì mà khiến cậu phải tỏ thái độ như thế?
Bạch Ngọc Y nhíu mày, cảm thấy cực kỳ ghét nữ nhân trước mắt, cảm thấy cô ta thật giả tạo
- Cô đã làm gì à? Trước khi cô xuất hiện, tôi là người con gái có địa vị cao nhất trong lòng Trình Mặc, nhưng giờ thì sao? Tự nhiên cô xuất hiện và khi bọn tôi đi quay hay làm bất cứ cái gì với nhau, nó lại nói: “tao quên mất, Tiểu Tuyết chắc không thích tao đi quay với mày” tôi gọi cô là kẻ thứ 3 là sai ư?
- Trình Mặc thật sự nói như vậy sao?
Trần Tuyết Nhu nghe vậy liền cảm thấy bất ngờ, lại có chút vui vẻ, bất giác mỉm cười. Trái ngược với thái độ như muốn xé xác đối phương của Bạch Ngọc Y, khiến Bạch Ngọc Y càng thêm tức giận
- Chứ còn gì nữa? Nhưng mà cũng không có gì, tôi giải quyết mấy em gái trà xanh như cô nhiều rồi. Hoa khôi phải không?
CHÁTTT…
- Ah… Cậu…
- Tôi làm sao? Cái tát đấy chỉ là cảnh cáo, tôi không cho phép bất cứ ai cướp đồ của mình
- Cậu bị điên rồi, Trình Mặc không phải đồ vật, cậu ấy là con người, vì cậu như thế nên cậu ấy mới không thích cậu đấy
- Này, hình như cô hiểu nhầm gì đấy thì phải? Trình Mặc cũng chỉ coi cô như đồ chơi thôi, thỉnh thoảng thả thính ngon ngọt một chút, nó sẽ không yêu cô đâu, đừng có ảo tưởng
- Tôi ảo tưởng thì sao? Nhưng dù Trình Mặc không thích tôi thì cũng sẽ không thích cậu, tôi sẽ nói với Trình Mặc bộ mặt thật của cậu
- Cô dám uy hiếp tôi? Gương mặt cũng xinh đẹp đấy, cô dựa vào cái này quyến rũ Trình Mặc sao? Hủy nó đi là được
Bạch Ngọc Y nhẹ nhàng phủ một lớp vải voan qua tay, rút ra từ trong túi áo một con dao rạch giấy, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay định đâm xuống. Nam Cung Thần đứng trong góc nghe được toàn bộ, thấy không ổn cũng muốn chạy ra nhưng hiện tại, hắn quá sốc, trước con người thật của Bạch Ngọc Y, nên cũng không kịp
- Áh…Cứu…
Trần Tuyết Nhu đưa tay lên đỡ một dao của Bạch Ngọc Y, liền hét lớn rồi bỏ chạy, Bạch Ngọc Y cũng chỉ là cảnh cáo, không thật sự muốn rạch mặt cô ta, liền đợi cô ta rời đi rồi ném con dao cho Nam Cung Thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Mới đó mà đã bị dọa sợ rồi? Đây là con người thật của tôi. Anh và tôi, không hợp đâu, một chàng trai tốt thì sẽ rất nhàm chán. Trình Mặc, thú vị hơn anh nhiều…
Nói xong cô liền bỏ đi. Lát sau chắc hẳn hoa khôi Trần Tuyết Nhu chạy xuống với bàn tay đẫm máu quá gây chú ý nên không lâu sau có người chạy lên sân thượng, lại thấy Nam Cung Thần đang cầm con dao trong tay. Hắn liền bị đưa lên Phòng Hiệu Trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.