Em Và Tôi, Đều Là Nhân Vật Phụ

Chương 6: Sinh Con Rồi, Em Sẽ Không Chạy Được

Lizzyyy

16/07/2021

“Cái gì vậy trời? Hắn bị điên sao?”

- À ừm…anh trai à, tôi mới 24 tuổi còn vừa mới vào showbiz chưa có giải thưởng gì mà anh đã đồn tôi lấy chồng, từ bỏ cuộc chơi à?

- Như vậy cũng có sao? Tôi nuôi em

- Anh bị điên sao? Đây là chung thân đại sự? Nam Gia không phản đối à? Tôi xuất thân từ giới giải trí, mẹ anh cũng chấp nhận?

- Mẹ tôi rất thích em

Bạch Ngọc Y ngơ ra, não còn phải load lời hắn nói

“Ủa gì? Sai kịch bản rồi, đáng lẽ Nam Phu Nhân phải hẹn mấy đứa như mình ra quăng 1 tấm chi phiếu vài tỷ, rồi bảo mình rời xa con trai bà ấy chứ nhỉ? Ủa thích mình là sao?”

- Nhưng mà tôi không muốn cưới, buông tôi ra, tôi báo cảnh sát anh bắt cóc tôi

Bạch Ngọc Y giãy giụa không thôi, lời nói ra từng câu từng chữ, đều là đâm chọc hắn. Nam Cung Thần nghe vậy liền siết chặt lấy cổ tay cô mà ghì xuống đệm

- Em bướng thật đấy, hay là chúng ta gạo nấu thành cơm? Sinh con rồi, em sẽ không chạy được

Nghe đến đây Bạch Ngọc Y đột nhiên tái xanh mặt mày, vô cùng hoảng sợ mà bật khóc nức nở, khiến hắn vô cùng hoảng loạn, vội vã thả tay cô ra

- Y…Y Y…tôi không cố ý….đừng khóc….

- Anh…hức hức…cũng như họ…chỉ thèm muốn thân thể tôi? Đáng sợ…làm ơn buông tha…cho tôi…

Nam Cung Thần thấy cô đang chống cự quyết liệt mà nghe hắn nói một câu liền trở nên sợ hãi như vậy, hắn đột nhiên thấy hoảng sợ, có phải có chuyện gì về cô mà hắn không biết?

- Y Y…bình tĩnh…tôi chỉ dọa em…một chút thôi… Đừng ruồng bỏ tôi…như lúc trước…xin em…tôi sẽ đi, em nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sai người mang đồ ăn lên cho em…

Nói rồi Nam Cung Thần rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình Ngọc Y, cuộn chăn mà khóc thút thít.

Tập đoàn giải trí Thiên Tinh

- Cô nói cái gì? Tiểu Bạch bị Nam Cung Thần đem đi, hắn ta còn nói Tiểu Bạch là hôn thê của hắn sao?

- Trình Tổng, thông tin hoàn toàn chính xác, bên phía Bạch tiểu thư cũng không có động thái gì

Từ sau khi Bạch Ngọc Y rời đi, nói là muốn đến JS, Trình Mặc liền cảm thấy không ổn, nhưng cũng không có ý kiến gì, dù Bạch Ngọc Y tùy hứng nhưng cũng là người trưởng thành rồi. Điều làm hắn ngạc nhiên là tiểu tổ tông này lại bị nam nhân đem đi, cũng quá kì quái.

- Chuẩn bị xe, tôi muốn tới Nguyệt Cung Khởi Trạch

Nguyệt Cung Khởi Trạch – Phòng Bạch Ngọc Y

Cốc…cốc…

- Ai..hức…đó…?



- Thiếu phu nhân, thiếu gia nói tôi mang bữa tối lên cho người?

“Chưa gì mà đã Thiếu phu nhân vậy? Đây là bắt cóc mà..huhu…”

Bạch Ngọc Y vẫn chưa nín khóc, đôi mắt đỏ hoe, còn vương lại nước mắt trên khóe mi, cất giọng nức nở

- Tôi không muốn ăn, tôi không phải Thiếu phu nhân của các người….

- Đưa cho tôi đi dì Lưu...Y Y…tôi vào nhé…

Nam Cung Thần nhận lấy khay đồ ăn từ phía dì Lưu rồi lên tiếng thông báo cho Bạch Ngọc Y, nhưng cô “hẳn” là muốn hắn vào đấy, cô chẳng muốn nhìn khuôn mặt hắn lúc này chút nào

- Không!

Cạch! – Cánh cửa phòng mở ra, thấy Bạch Ngọc Y cuộn tròn trong chăn, hắn từ từ đặt khay trên tay xuống bên cạnh giường rồi tiến đến chỗ cô, vẫn hệt như ngày xưa, ôn nhu dịu dàng đối với cô, nhưng điều này mới khiến cô khó hiểu

- Y Y…mở chăn ra đi, như vậy em sẽ ngạt chết đấy

- Chết cũng được, càng tốt…

- Em nói gì vậy? Không phải còn nói muốn tán các tiểu thịt tươi à? Chết đi uổng phí

Bạch Ngọc Y bực tức bung chăn ra cãi lại hắn:

- Chứ tôi sống thì ở đây có tiểu thịt tươi à?

- Ở đây có tôi

- Vô sỉ!

Cô cũng không muốn cãi với hắn nữa, mà quay đi, đột nhiên trong không gian yên ắng lại có tiếng “ọc…ọc..” chẳng qua là từ lúc bất tỉnh đến giờ cô không có cái gì bỏ bụng, đói sắp chết rồi. Sao lại mất mặt như này chứ?

- Được rồi, em ăn xong muốn mắng tôi như nào cũng được

Nam Cung Thần bưng bát hoành thánh đến, định bón cho cô, liền bị cô giành lấy:

- Tôi có tay có chân, không tàn tật, tự tôi ăn

Lát sau khi cô ăn xong, lại chưng ra bộ mặt chán ghét hắn như lúc ban đầu

- Ăn xong rồi, anh có thể đi

- Khoan đã, tôi muốn hỏi em một chuyện

- Hỏi xong anh sẽ đi?

- Ừm, tôi muốn biết vì sao em ghét tôi đến vậy?

- Anh có thấy ai yêu thương nổi người bắt cóc mình không?



- Trước đó, em đã luôn có địch ý với tôi, không phải mỗi bây giờ

- Nhìn thấy anh, tôi lại nhớ lại chuyện hôm đó. Chúng ta chẳng có kí ức gì tốt đẹp về nhau cả, tôi từng chỉ coi anh là bia đỡ đạn thôi, anh thấy con người thật của tôi, liệu tôi còn thiện cảm với anh không? Anh thấy hết mọi chuyện, tôi không lương thiện như anh vẫn nghĩ, sao còn đối xử dịu dàng với tôi. Sự dịu dàng của anh làm tôi sợ.

Nam Cung Thần trầm mặc một lúc, lát sau mới cười vui vẻ, nói với cô thêm một câu

- Ngoài mắng chửi ra, đây là lần đầu tiên em nói với tôi nhiều như thế…

Bạch Ngọc Y trợn mắt nhìn hắn, cái tên này tư duy không bình thường à? Ủa? Cô nói nhiều thế, hắn chỉ quan tâm cô nói nhiều hay ít hả

- T..trọng tâm không phải như thế, rốt cuộc anh có hiểu tôi nói gì không vậy? Anh không bình thường, anh cần uống thuốc…

- Cốc..cốc…Thiếu gia, Trình Tổng muốn gặp cậu

- Trình Mặc!

Bạch Ngọc Y liền hớn hở ra mặt, nhảy xuống giường, định chạy xuống. Nam Cung Thần thấy sự thay đổi này của cô, vô cùng tức giận, với hắn thì mắng chửi, chán ghét, không thì cũng toàn là xỉa xói; đối với tên họ Trình kia thì lại hơn hở chờ mong. Nam Cung Thần liền lôi cô lại giường, không biết hắn lôi đâu ra cái còng tay, còng cô lại thành giường

- Vui quá nhỉ? Em ngoan ngoãn ở đây cho tôi

- Anh bị điên à? Thả tôi ra, bạn tôi tới đón rồi. Nam Cung Thần, đúng là đồ thần kinh, sao lúc sinh ra mẹ anh không để tên anh là “Nam Tâm Thần” luôn đi

Bạch Ngọc Y giãy giụa không ngừng, thoát không được thì liên tục mắng hắn là đồ thần kinh, này nọ

“Tiếp xúc với hắn, mình cũng bị điên theo mất, IQ cũng tụt dốc không phanh, hắn đã nhốt mình ở đây thì cũng đâu phải người có tư duy bình thường nữa”

Phòng khách

Nam Cung Thần sau khi còng cô lại, liền ung dung bước xuống như chưa có chuyện gì xảy ra, đối mặt với tình địch thời đại học cũng có chút không vui

- Trình Tổng bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại đến chỗ tôi vậy? Mời ngồi

- Nam Tổng, tôi nghe nói anh đang giữ bạn tôi, có lẽ cô ấy sẽ gây phiền phức cho anh, tôi đến để đưa Tiểu Bạch quay về

- Trình Tổng, Y Y rất ngoan, hơn nữa cô ấy là vị hôn thê của tôi, đây là nhà cô ấy, anh định đưa cô ấy đi đâu?

- Nam gia sẽ chấp nhận một người con dâu không thuộc giới thượng lưu sao? Tiểu Bạch không thích bị cuốn vào các cuộc nội chiến gia tộc, anh muốn hại cô ấy?

- Tôi là chồng của Y Y, sẽ không hại cô ấy. Trình Tổng lấy tư cách gì quan tâm vợ tôi? Năm đó theo tôi biết thì Y Y vô cùng thích anh, thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp cũng vẫn gọi tên anh, nhưng hai người không thành đôi, có lẽ là do anh từ chối cô ấy nhỉ?

- Tôi chỉ coi Tiểu Bạch như em gái, nên không hi vọng anh bắt ép rồi tổn thương cô ấy. Còn về chuyện năm đó, tôi từ chối vì Tiểu Bạch không yêu tôi, chúng tôi không yêu nhau, chuyện đó, chỉ là cô ấy dựa dẫm tôi, nên nghĩ bản thân thích tôi thôi

- Anh nói vậy là sao?

- Anh điều tra về cô ấy, không biết Tiểu Bạch có bệnh về tâm lý? Không biết cô ấy không thích tiếp xúc với người khác giới

- Tôi biết, nhưng không điều tra được nguyên nhân, tôi còn nghĩ là vì anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Và Tôi, Đều Là Nhân Vật Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook