Chương 41: Em xấu hổ gì chứ
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
07/07/2020
Bóng đêm rất dày, con phố vắng tênh, không biết ánh trăng treo nơi đầu cành kia sáng hay những ngọn đèn đường sáng hơn.
Đi thật lâu thiếu niên không nói gì, Ninh Trăn quay đầu lại.
Lục Chấp nhìn chằm chằm nơi hai bàn tay họ đan chặt nhau, khóe môi cong vút, tràn ngập trong mắt chỉ có ý cười.
Nơi nào còn dấu vết của dáng vẻ suy sụp vừa nãy?
Cô bỗng choàng tỉnh nhận ra mình đang làm gì, cuống quýt muốn buông tay anh ra nhưng đã bị anh nhanh chóng giữ chặt.
“Này, em định nuốt lời à?” Anh giở giọng vô lại: “Anh là loại người em muốn dắt đi là dắt, muốn quăng là quăng hả?”
“…” Cô sắp bị anh chọc cho tức chết, cái người này sao không chịu nhìn thời thế chút nào, bản thân anh suýt nữa rơi vào tù tội, giải quyết không ổn thỏa sẽ phải ăn cơm trong tù, vậy mà giờ còn có tâm tư trêu chọc cô!
“Lục Chấp, sao anh lại đánh người vậy?”
Anh trầm ngâm giây lát sau đó bật cười, giọng nói hết mực thản nhiên: “Không ưa nó thôi.”
“Anh không gạt em chứ?”
“Không đâu mà.”
Ninh Trăn mím môi, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo tựa như có thể nhìn thấu hết những lời nói dối của anh, nhưng anh da mặt dày, núi Thái sơn đổ sụp trước mặt còn không biến sắc, cô chẳng nhìn ra được gì.
Cô đột nhiên hỏi: “Lúc trước em nghe Đồng Giai nói, anh và Hà Minh đã ẩu đả với nhau một lần vì Dư San San, lần này cũng bởi vì cô ấy sao?”
Nụ cười trên mặt Lục Chấp nhạt đi đôi phần, anh tiến sát lại gần cô: “Ninh Trăn, sao em vô lương tâm thế hả? Anh thích em đến mức nào em không thấy sao?”
Tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không cách nào bước lui lại được.
Ninh Trăn biết không phải vì Dư San San, cô chỉ muốn biết vì sao Lục Chấp lại đánh người, nhưng anh nhất quyết không hé môi, Trần Đông Thụ cũng không chịu nói. Dường như cô là người duy nhất chẳng hay biết gì, sau khi chuyện đã xảy ra cũng hoàn toàn không hiểu tại sao.
Đến cả kiếp trước cũng mơ hồ mà chết.
Cô rất sợ, vốn cho rằng biết được tương lai có thể đưa Lục Chấp thoát khỏi số mệnh kiếp trước.
Nhưng khi sự cố đánh người xảy ra, cô mới biết sức lực của bản thân mình cỡ nào nhỏ nhoi, từ trước đến giờ cô không phải là người có thể chủ động xoay chuyển vận mệnh của bọn họ mà cô và Lục Chấp chỉ là hai nửa bị định đoạt bởi số phận.
Có lẽ cô phải dùng hết sức lực cả cuộc đời, mới dám thích anh.
Bằng không cô sẽ chết, số phận anh cũng không biết thế nào.
Cô nói với anh những bất an trong lòng: “Nhưng Lục Chấp, cái gì em cũng không biết, em sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi.”
Không khó để nhận thấy thiếu niên bất giác sững người, nét mạnh mẽ ngang tàng bỗng chốc đổ sụp, giọng nói nén lại: “Em đừng sợ mà, đừng sợ anh. Anh vĩnh viễn không bao giờ nóng nảy với em, cũng sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy.”
Cô mấp máy môi, không biết phải nói gì.
Rõ ràng Lục Chấp đã hiểu lầm.
Anh cho rằng chuyện anh đánh người đã khiến cô khiếp sợ, Lục Chấp sợ cô cho rằng tính tình anh trời sinh hư hỏng.
Nhưng điều cô thật sự sợ hãi đó là, Lục Chấp là ngọn gió khó khống chế nhất trên thế gian này, quỹ đạo cuộc đời anh đã phát sinh thay đổi, cô không biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Đối với cô mà nói mọi thứ quá mờ mịt.
Cô im lặng không nói lời nào, anh buồn bực: “Em để bụng chuyện của anh với Dư San San sao?”
Tim cô đập mạnh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trong mắt anh vỡ ra thành muôn vàn tia sáng nhỏ. Kỳ thực chuyện này… thật lòng cô có hơi để bụng, chi tiết kiếp trước cô không nhớ được. Nhưng lúc mới trở lại cuộc đời này, cô trông thấy Dư San San và Lục Chấp nói chuyện ở đầu hành lang, Dư San San ôm anh.
Khi đó ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt giễu cợt khinh thường, một bộ dạng bạc tình.
Cô thành thật gật đầu.
Lục Chấp tươi rói: “Em đang ghen phải không, Ninh Trăn?”
Gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng, mở to hai mắt trừng anh, anh buồn cười: “Anh và cô ta thực sự không có gì, trước kia tương đối phóng túng là anh không đúng, khi đó cả đám chơi ‘thật lòng đại mạo hiểm’. Miệng chai hướng về phía anh, anh chọn đại mạo hiểm, người đưa ra yêu cầu là Dư San San, cô ta liền nói… khụ.” Anh càng giải thích càng thấy trước đây mình tùy tiện đến bạt mạng.
Trước khi gặp cô, anh cảm thấy thế giới này chỉ là một màu xám đơn điệu buồn tẻ, chẳng có gì thú vị, chẳng có gì quan trọng, sao cũng được.
Bây giờ lôi lại quá khứ, anh sợ bị cô ghét bỏ.
Nhưng vẫn phải bấm bụng nói tiếp: “Nhưng anh và cô ta hoàn toàn không có gì hết, chưa tới hai ngày sau anh đã không còn nhớ có một người như vậy.” Anh không biết xấu hổ quăng nồi trút hết tội lỗi: “Nếu không cô ta sẽ không vì trống vắng mà đi tìm Hà Minh đúng không?”
Vừa nhắc tới Hà Minh, sắc mặt cô lại cứng đờ.
“…” Lục Chấp quanh qua quẩn lại, cuối cùng luẩn quẩn tự buộc mình, anh cũng thật đủ chán mà.
Nhưng dù sao cũng đã giải thích rõ ràng vấn đề của Dư San San, anh vô tội.
Lục Chấp thở dài, nắm tay cô đi về phía trước.
Ánh đèn kéo cái bóng của hai người thật dài, gió đêm se lạnh. Anh bất ngờ lên tiếng: “Hôm nay ở đồn cảnh sát, có khoảnh khắc anh đã rất sợ hãi.”
Ninh Trăn kinh ngạc nhìn anh.
Dáng vẻ anh lúc nào cũng tùy hứng bất kham tựa mặt trời rực rỡ kiêu ngạo, chưa từng biết sợ hãi là gì.
“Anh sợ em ghét anh, cảm thấy anh thô bạo. Kỳ thật anh… mặc dù anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh có thể sửa.” Giọng anh trầm xuống, nhẹ nhàng tan trong gió: “Em có thể đừng thất vọng về anh, đừng dễ dàng vứt bỏ anh được không?”
Không có ai dạy anh làm thế nào để yêu một người.
Cô xuất hiện trong sinh mệnh của anh, khiến anh không kịp trở tay. Cuộc đời anh không trọn vẹn, anh sợ tình yêu của mình cũng khiếm khuyết ích kỷ.
Hốc mắt Ninh Trăn bất giác cay xè.
Trái tim phút chốc đập hỗn loạn, âm thanh của anh như vô vàn lưỡi dao gió khiến chút thành lũy mỏng manh cô vừa dựng lên trong lòng nháy mắt đổ sụp.
Anh nói, em có thể, đừng dễ dàng vứt bỏ anh được không?
Nhưng cô nhát gan yếu ớt, đã bỏ lại anh biết bao lần.
Anh không hay biết gì.
Dũng cảm tiến tới.
“Dạ.” Giọng cô khẽ run rẩy nhưng lại chứa đựng sự kiên định lạ thường.
Bàn tay đang nắm tay cô, bỗng siết thật chặt.
Thiếu niên bất thần đứng lại: “Em nói gì cơ?”
Cô da mặt mỏng, xấu hổ không dám lặp lại lần nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh như có hai giọt nước vừa rơi vào trong đó nhìn anh, vành tai ửng hồng.
Một lát sau, thiếu niên phá lên cười: “Ninh Trăn, có phải em đồng ý yêu anh? Em thích anh đúng không?”
Anh có thể đừng hỏi vấn đề này không chứ!
Cô quyết định mím chặt môi không lên tiếng, cúi đầu nhìn đôi giày vải của mình, tim tăng tốc đập thịch thịch.
Nhưng Lục Chấp luôn cố chứng minh cho người ta thấy anh không phải đồ tốt lành gì.
Anh khom thấp người xuống nghếch đầu nhìn cô: “Em xấu hổ gì chứ?”
Cô cô cô… xấu hổ và tức giận muốn cùng anh đồng quy vô tận cho rồi.
Lục Chấp anh có thể im lặng được không!
Thiếu niên cười tủm tỉm, bộ dạng xấu xa vô lại hết nấc: “Nè, không trêu em nữa. Anh biết là được rồi. Em có mệt không Ninh Trăn?”
Bọn họ cứ nắm tay nhau bước đi không để ý gì tới chung quanh, đến lúc này mới phát hiện đã đi rất lâu. Trước đó trong lòng cô rối bời, đầu óc không tỉnh táo, giờ đưa mắt nhìn một vòng, bốn bề tĩnh mịch đến một chiếc xe chạy qua cũng không thấy.
Đêm đã dày, chỉ có âm thanh rỉ rả của những con côn trùng nhỏ rúc trong mấy bụi cỏ ven đường.
Cô ngẩn người… chỗ này là, đi tới đâu vậy chứ?
Anh ngồi xổm nửa người xuống: “Lên đây, anh Lục Chấp cõng em.”
Xưng hô không biết xấu hổ như thế, sao anh có thể nói ra miệng dễ dàng quá chừng?
“Không cần đâu, em tự đi được.”
“Đừng bướng mà, anh cam tâm tình nguyện cõng em được không? Em nhìn xem trên đường đâu có xe cộ nào qua lại.”
“Em thật sự không mệt mà.”
Lục Chấp hắng giọng cười: “Không hợp tác, vậy thì anh bế em đó.”
Cả hai dây dưa hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp, cô không lay chuyển được lưu manh.
Cô ngập ngừng nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh.
Lục Chấp không hề báo trước, bất thình lình dùng sức đứng bật dậy cõng cô lên. Cô hoảng hồn khẽ ‘ui’ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng anh cười giòn tan.
“Hầy, Ninh Trăn, từ lâu anh đã muốn nói, em kêu lên cũng hết sức êm tai.”
Mấy lời này… có ý khác… cô cắn môi, không thèm đáp lại anh.
Ninh Trăn dựng thẳng người, ôm hờ cổ anh, cố gắng cách anh xa nhất, cô rất rối rắm.
Người đang bước đi im lìm không nói không rằng, đột nhiên buông lỏng hai tay, cái cảm giác sợ rơi xuống tức thì phủ chụp lấy, Ninh Trăn theo bản năng nằm sấp lên lưng anh, hai tay ôm ghì lấy anh.
Lần này cô cắn chặt môi, nhất quyết không thốt ra tiếng.
Cô tức đến tay cũng muốn run.
Đây là người vừa mới nói sẽ thay đổi, sẽ sửa chữa sao? Đây là cùng một người sao?
Lục Chấp cười đến không thể kìm lại: “Sao em lại làm cho người ta thích thế này?”
Đừng nói nữa, sao anh lại làm cho người ta ghét thế này!
“Ôm chặt một chút nào, nếu không anh sẽ ném em xuống đó.”
Du côn cắc ké chính là du côn cắc ké, đồ khốn chính là đồ khốn, uy hiếp dọa dẫm người thành thạo như trở bàn tay.
Cơ thể thiếu niên tỏa ra mùi hương mát lạnh sạch sẽ, cô thoáng ngẩn người, lúc mới quen, anh nghiện thuốc lá rất nặng, trên người thường có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Sau này, anh đã âm thầm cai bỏ.
Cô vừa chớm nghe thấy nỗi xúc động trào dâng trong lòng, thì tiếng thở dài của Lục Chấp cũng đồng thời chui tọt vào tai: “Chỗ đó của em… cũng rất mềm.”
Cô ngây người hai giây, cứng đờ ngồi thẳng dậy, lần này không thể nào nhịn được nữa, hung hăng đánh lên bờ vai anh một cái.
Anh vẫn cười.
Ánh trăng trong vắt gió thoảng đưa dịu dàng, cuộc đời anh chưa có phút giây nào thỏa mãn đến vậy, cái cảm giác hạnh phúc sôi sục cuộn trào trong tim, tựa hồ chỉ khoảnh khắc tiếp theo sẽ tuôn tràn.
Sắp say mèm chết trong sự ngọt ngào của cô.
~
Hai người lăn qua lộn lại một hồi lâu mới về đến nhà.
Ninh Trăn nhất quyết phải về, trong lòng cô luôn bứt rứt không yên, hôm nay đi ra ngoài không nói lời nào, muộn như vậy còn chưa về, chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng.
Cô chưa bao giờ làm những chuyện khiến mọi người phiền lòng thế này nên tâm trạng vô cùng bất an.
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ.
Phần lớn các căn hộ trong tiểu khu đều đã tắt đèn, cô nhìn về phía nhà mình, ánh đèn vẫn sáng.
Chết rồi.
Cảm giác sợ hãi đánh ụp tới, bao nhiêu nhuệ khí tiêu tan. Mấy ngày qua, những ấm ức tủi thân cơ hồ đã tan biến, nhưng cô vẫn không biết phải đối mặt với Ninh Hải Viễn thế nào.
Tựa như có một hố sâu ngăn cách giữa hai cha con cô, theo thời gian trôi qua nó ngày càng sâu hơn.
Lục Chấp không muốn cô về, anh rất ích kỷ, thậm chí còn nghĩ rằng nếu hiện giờ Ninh Trăn hoàn toàn là của anh thì tốt nhường nào.
Nhưng lý trí nói cho anh biết không được.
Cô không thể khổ sở đau lòng.
Hai người buộc phải tách nhau ra dưới lầu.
Anh ngước lên nhìn lướt qua nhà của Ninh Trăn trên tầng ba, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch nhưng khi cúi xuống nhìn cô nơi đó chỉ có sự dịu dàng: “Anh ở dưới đợi em, nếu em khó chịu, thì xuống tìm anh.”
Cô nghe vậy giật nảy mình.
Đây là hành động gì chứ? Cô đâu có cần.
“Anh về đi Lục Chấp, không cần đâu, em không sao.”
Anh không tranh cãi với cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay giữ vai cô: “Ninh Trăn, muộn thế này mới về, em định giải thích thế nào đây?”
“…”
Anh cười khẽ: “Nếu không thì bây giờ, chúng ta hôn nhau một cái, anh dạy em nói dối chịu không?”
Đi thật lâu thiếu niên không nói gì, Ninh Trăn quay đầu lại.
Lục Chấp nhìn chằm chằm nơi hai bàn tay họ đan chặt nhau, khóe môi cong vút, tràn ngập trong mắt chỉ có ý cười.
Nơi nào còn dấu vết của dáng vẻ suy sụp vừa nãy?
Cô bỗng choàng tỉnh nhận ra mình đang làm gì, cuống quýt muốn buông tay anh ra nhưng đã bị anh nhanh chóng giữ chặt.
“Này, em định nuốt lời à?” Anh giở giọng vô lại: “Anh là loại người em muốn dắt đi là dắt, muốn quăng là quăng hả?”
“…” Cô sắp bị anh chọc cho tức chết, cái người này sao không chịu nhìn thời thế chút nào, bản thân anh suýt nữa rơi vào tù tội, giải quyết không ổn thỏa sẽ phải ăn cơm trong tù, vậy mà giờ còn có tâm tư trêu chọc cô!
“Lục Chấp, sao anh lại đánh người vậy?”
Anh trầm ngâm giây lát sau đó bật cười, giọng nói hết mực thản nhiên: “Không ưa nó thôi.”
“Anh không gạt em chứ?”
“Không đâu mà.”
Ninh Trăn mím môi, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo tựa như có thể nhìn thấu hết những lời nói dối của anh, nhưng anh da mặt dày, núi Thái sơn đổ sụp trước mặt còn không biến sắc, cô chẳng nhìn ra được gì.
Cô đột nhiên hỏi: “Lúc trước em nghe Đồng Giai nói, anh và Hà Minh đã ẩu đả với nhau một lần vì Dư San San, lần này cũng bởi vì cô ấy sao?”
Nụ cười trên mặt Lục Chấp nhạt đi đôi phần, anh tiến sát lại gần cô: “Ninh Trăn, sao em vô lương tâm thế hả? Anh thích em đến mức nào em không thấy sao?”
Tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không cách nào bước lui lại được.
Ninh Trăn biết không phải vì Dư San San, cô chỉ muốn biết vì sao Lục Chấp lại đánh người, nhưng anh nhất quyết không hé môi, Trần Đông Thụ cũng không chịu nói. Dường như cô là người duy nhất chẳng hay biết gì, sau khi chuyện đã xảy ra cũng hoàn toàn không hiểu tại sao.
Đến cả kiếp trước cũng mơ hồ mà chết.
Cô rất sợ, vốn cho rằng biết được tương lai có thể đưa Lục Chấp thoát khỏi số mệnh kiếp trước.
Nhưng khi sự cố đánh người xảy ra, cô mới biết sức lực của bản thân mình cỡ nào nhỏ nhoi, từ trước đến giờ cô không phải là người có thể chủ động xoay chuyển vận mệnh của bọn họ mà cô và Lục Chấp chỉ là hai nửa bị định đoạt bởi số phận.
Có lẽ cô phải dùng hết sức lực cả cuộc đời, mới dám thích anh.
Bằng không cô sẽ chết, số phận anh cũng không biết thế nào.
Cô nói với anh những bất an trong lòng: “Nhưng Lục Chấp, cái gì em cũng không biết, em sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi.”
Không khó để nhận thấy thiếu niên bất giác sững người, nét mạnh mẽ ngang tàng bỗng chốc đổ sụp, giọng nói nén lại: “Em đừng sợ mà, đừng sợ anh. Anh vĩnh viễn không bao giờ nóng nảy với em, cũng sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy.”
Cô mấp máy môi, không biết phải nói gì.
Rõ ràng Lục Chấp đã hiểu lầm.
Anh cho rằng chuyện anh đánh người đã khiến cô khiếp sợ, Lục Chấp sợ cô cho rằng tính tình anh trời sinh hư hỏng.
Nhưng điều cô thật sự sợ hãi đó là, Lục Chấp là ngọn gió khó khống chế nhất trên thế gian này, quỹ đạo cuộc đời anh đã phát sinh thay đổi, cô không biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Đối với cô mà nói mọi thứ quá mờ mịt.
Cô im lặng không nói lời nào, anh buồn bực: “Em để bụng chuyện của anh với Dư San San sao?”
Tim cô đập mạnh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trong mắt anh vỡ ra thành muôn vàn tia sáng nhỏ. Kỳ thực chuyện này… thật lòng cô có hơi để bụng, chi tiết kiếp trước cô không nhớ được. Nhưng lúc mới trở lại cuộc đời này, cô trông thấy Dư San San và Lục Chấp nói chuyện ở đầu hành lang, Dư San San ôm anh.
Khi đó ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt giễu cợt khinh thường, một bộ dạng bạc tình.
Cô thành thật gật đầu.
Lục Chấp tươi rói: “Em đang ghen phải không, Ninh Trăn?”
Gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng, mở to hai mắt trừng anh, anh buồn cười: “Anh và cô ta thực sự không có gì, trước kia tương đối phóng túng là anh không đúng, khi đó cả đám chơi ‘thật lòng đại mạo hiểm’. Miệng chai hướng về phía anh, anh chọn đại mạo hiểm, người đưa ra yêu cầu là Dư San San, cô ta liền nói… khụ.” Anh càng giải thích càng thấy trước đây mình tùy tiện đến bạt mạng.
Trước khi gặp cô, anh cảm thấy thế giới này chỉ là một màu xám đơn điệu buồn tẻ, chẳng có gì thú vị, chẳng có gì quan trọng, sao cũng được.
Bây giờ lôi lại quá khứ, anh sợ bị cô ghét bỏ.
Nhưng vẫn phải bấm bụng nói tiếp: “Nhưng anh và cô ta hoàn toàn không có gì hết, chưa tới hai ngày sau anh đã không còn nhớ có một người như vậy.” Anh không biết xấu hổ quăng nồi trút hết tội lỗi: “Nếu không cô ta sẽ không vì trống vắng mà đi tìm Hà Minh đúng không?”
Vừa nhắc tới Hà Minh, sắc mặt cô lại cứng đờ.
“…” Lục Chấp quanh qua quẩn lại, cuối cùng luẩn quẩn tự buộc mình, anh cũng thật đủ chán mà.
Nhưng dù sao cũng đã giải thích rõ ràng vấn đề của Dư San San, anh vô tội.
Lục Chấp thở dài, nắm tay cô đi về phía trước.
Ánh đèn kéo cái bóng của hai người thật dài, gió đêm se lạnh. Anh bất ngờ lên tiếng: “Hôm nay ở đồn cảnh sát, có khoảnh khắc anh đã rất sợ hãi.”
Ninh Trăn kinh ngạc nhìn anh.
Dáng vẻ anh lúc nào cũng tùy hứng bất kham tựa mặt trời rực rỡ kiêu ngạo, chưa từng biết sợ hãi là gì.
“Anh sợ em ghét anh, cảm thấy anh thô bạo. Kỳ thật anh… mặc dù anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh có thể sửa.” Giọng anh trầm xuống, nhẹ nhàng tan trong gió: “Em có thể đừng thất vọng về anh, đừng dễ dàng vứt bỏ anh được không?”
Không có ai dạy anh làm thế nào để yêu một người.
Cô xuất hiện trong sinh mệnh của anh, khiến anh không kịp trở tay. Cuộc đời anh không trọn vẹn, anh sợ tình yêu của mình cũng khiếm khuyết ích kỷ.
Hốc mắt Ninh Trăn bất giác cay xè.
Trái tim phút chốc đập hỗn loạn, âm thanh của anh như vô vàn lưỡi dao gió khiến chút thành lũy mỏng manh cô vừa dựng lên trong lòng nháy mắt đổ sụp.
Anh nói, em có thể, đừng dễ dàng vứt bỏ anh được không?
Nhưng cô nhát gan yếu ớt, đã bỏ lại anh biết bao lần.
Anh không hay biết gì.
Dũng cảm tiến tới.
“Dạ.” Giọng cô khẽ run rẩy nhưng lại chứa đựng sự kiên định lạ thường.
Bàn tay đang nắm tay cô, bỗng siết thật chặt.
Thiếu niên bất thần đứng lại: “Em nói gì cơ?”
Cô da mặt mỏng, xấu hổ không dám lặp lại lần nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt long lanh như có hai giọt nước vừa rơi vào trong đó nhìn anh, vành tai ửng hồng.
Một lát sau, thiếu niên phá lên cười: “Ninh Trăn, có phải em đồng ý yêu anh? Em thích anh đúng không?”
Anh có thể đừng hỏi vấn đề này không chứ!
Cô quyết định mím chặt môi không lên tiếng, cúi đầu nhìn đôi giày vải của mình, tim tăng tốc đập thịch thịch.
Nhưng Lục Chấp luôn cố chứng minh cho người ta thấy anh không phải đồ tốt lành gì.
Anh khom thấp người xuống nghếch đầu nhìn cô: “Em xấu hổ gì chứ?”
Cô cô cô… xấu hổ và tức giận muốn cùng anh đồng quy vô tận cho rồi.
Lục Chấp anh có thể im lặng được không!
Thiếu niên cười tủm tỉm, bộ dạng xấu xa vô lại hết nấc: “Nè, không trêu em nữa. Anh biết là được rồi. Em có mệt không Ninh Trăn?”
Bọn họ cứ nắm tay nhau bước đi không để ý gì tới chung quanh, đến lúc này mới phát hiện đã đi rất lâu. Trước đó trong lòng cô rối bời, đầu óc không tỉnh táo, giờ đưa mắt nhìn một vòng, bốn bề tĩnh mịch đến một chiếc xe chạy qua cũng không thấy.
Đêm đã dày, chỉ có âm thanh rỉ rả của những con côn trùng nhỏ rúc trong mấy bụi cỏ ven đường.
Cô ngẩn người… chỗ này là, đi tới đâu vậy chứ?
Anh ngồi xổm nửa người xuống: “Lên đây, anh Lục Chấp cõng em.”
Xưng hô không biết xấu hổ như thế, sao anh có thể nói ra miệng dễ dàng quá chừng?
“Không cần đâu, em tự đi được.”
“Đừng bướng mà, anh cam tâm tình nguyện cõng em được không? Em nhìn xem trên đường đâu có xe cộ nào qua lại.”
“Em thật sự không mệt mà.”
Lục Chấp hắng giọng cười: “Không hợp tác, vậy thì anh bế em đó.”
Cả hai dây dưa hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp, cô không lay chuyển được lưu manh.
Cô ngập ngừng nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh.
Lục Chấp không hề báo trước, bất thình lình dùng sức đứng bật dậy cõng cô lên. Cô hoảng hồn khẽ ‘ui’ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng anh cười giòn tan.
“Hầy, Ninh Trăn, từ lâu anh đã muốn nói, em kêu lên cũng hết sức êm tai.”
Mấy lời này… có ý khác… cô cắn môi, không thèm đáp lại anh.
Ninh Trăn dựng thẳng người, ôm hờ cổ anh, cố gắng cách anh xa nhất, cô rất rối rắm.
Người đang bước đi im lìm không nói không rằng, đột nhiên buông lỏng hai tay, cái cảm giác sợ rơi xuống tức thì phủ chụp lấy, Ninh Trăn theo bản năng nằm sấp lên lưng anh, hai tay ôm ghì lấy anh.
Lần này cô cắn chặt môi, nhất quyết không thốt ra tiếng.
Cô tức đến tay cũng muốn run.
Đây là người vừa mới nói sẽ thay đổi, sẽ sửa chữa sao? Đây là cùng một người sao?
Lục Chấp cười đến không thể kìm lại: “Sao em lại làm cho người ta thích thế này?”
Đừng nói nữa, sao anh lại làm cho người ta ghét thế này!
“Ôm chặt một chút nào, nếu không anh sẽ ném em xuống đó.”
Du côn cắc ké chính là du côn cắc ké, đồ khốn chính là đồ khốn, uy hiếp dọa dẫm người thành thạo như trở bàn tay.
Cơ thể thiếu niên tỏa ra mùi hương mát lạnh sạch sẽ, cô thoáng ngẩn người, lúc mới quen, anh nghiện thuốc lá rất nặng, trên người thường có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Sau này, anh đã âm thầm cai bỏ.
Cô vừa chớm nghe thấy nỗi xúc động trào dâng trong lòng, thì tiếng thở dài của Lục Chấp cũng đồng thời chui tọt vào tai: “Chỗ đó của em… cũng rất mềm.”
Cô ngây người hai giây, cứng đờ ngồi thẳng dậy, lần này không thể nào nhịn được nữa, hung hăng đánh lên bờ vai anh một cái.
Anh vẫn cười.
Ánh trăng trong vắt gió thoảng đưa dịu dàng, cuộc đời anh chưa có phút giây nào thỏa mãn đến vậy, cái cảm giác hạnh phúc sôi sục cuộn trào trong tim, tựa hồ chỉ khoảnh khắc tiếp theo sẽ tuôn tràn.
Sắp say mèm chết trong sự ngọt ngào của cô.
~
Hai người lăn qua lộn lại một hồi lâu mới về đến nhà.
Ninh Trăn nhất quyết phải về, trong lòng cô luôn bứt rứt không yên, hôm nay đi ra ngoài không nói lời nào, muộn như vậy còn chưa về, chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng.
Cô chưa bao giờ làm những chuyện khiến mọi người phiền lòng thế này nên tâm trạng vô cùng bất an.
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ.
Phần lớn các căn hộ trong tiểu khu đều đã tắt đèn, cô nhìn về phía nhà mình, ánh đèn vẫn sáng.
Chết rồi.
Cảm giác sợ hãi đánh ụp tới, bao nhiêu nhuệ khí tiêu tan. Mấy ngày qua, những ấm ức tủi thân cơ hồ đã tan biến, nhưng cô vẫn không biết phải đối mặt với Ninh Hải Viễn thế nào.
Tựa như có một hố sâu ngăn cách giữa hai cha con cô, theo thời gian trôi qua nó ngày càng sâu hơn.
Lục Chấp không muốn cô về, anh rất ích kỷ, thậm chí còn nghĩ rằng nếu hiện giờ Ninh Trăn hoàn toàn là của anh thì tốt nhường nào.
Nhưng lý trí nói cho anh biết không được.
Cô không thể khổ sở đau lòng.
Hai người buộc phải tách nhau ra dưới lầu.
Anh ngước lên nhìn lướt qua nhà của Ninh Trăn trên tầng ba, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch nhưng khi cúi xuống nhìn cô nơi đó chỉ có sự dịu dàng: “Anh ở dưới đợi em, nếu em khó chịu, thì xuống tìm anh.”
Cô nghe vậy giật nảy mình.
Đây là hành động gì chứ? Cô đâu có cần.
“Anh về đi Lục Chấp, không cần đâu, em không sao.”
Anh không tranh cãi với cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay giữ vai cô: “Ninh Trăn, muộn thế này mới về, em định giải thích thế nào đây?”
“…”
Anh cười khẽ: “Nếu không thì bây giờ, chúng ta hôn nhau một cái, anh dạy em nói dối chịu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.