Chương 10
Tiểu Hơp Cáp Điểu Tử
30/06/2020
Lương Chân không có tiền, thế nhưng Lương Chân có homie, homie cùng Lương Chân bay lượn trên bầu trời của những ước vọng.
*Homie: là một từ lóng hay xuất hiện trong các bài hát nhạc Rap, có nghĩa phổ biến nhất là "anh em", là cách gọi thân mật giữa những người bạn thân với nhau.
Tuy nhiên, Lương Chân thật sự không có nhiều bạn thân. Khi Lương Chân có tiền, kết bạn sẽ không nhìn vào độ giàu của người khác để đánh giá, mà cậu chỉ quan tâm đến nhân phẩm và sở thích chung.
Những người bị bắt giữ vì sử dụng ma túy ở bữa tiệc kia thực sự quá khác biệt so với Lương Chân. Cậu không muốn hòa mình vào những người như vậy. Vì thế sau khi dọn ra khỏi khu Mạn Cáp Đốn, Lương Chân đi đến quảng trường Lộc Thành, nơi ở củaTống Châu.
Cái tên quảng trường Lộc Thành nghe có vẻ bình thường, nhưng nó là một trong những khu bất động sản đắt giá nhất ở Ôn Châu, chỉ đứng sau Mạn Cáp Đốn. Tống Châu thường sống ở đây, anh em gặp nạn, Tống Châu đương nhiên muốn thu xếp cho Lương Chân ở nơi mình quen thuộc nhất.
Ban đầu Lương Chân nghĩ rằng đợi Tống Châu về nhà sẽ nói lời cảm ơn. Nhưng còn chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa quá mấy ngày, Lương Chân phát hiện Tống Châu có một thói hư tật xấu. Trước đây không sống chung dưới một mái nhà, cậu không biết cũng không để ý lắm. Lần này cùng ở với Tống Châu, cậu mới biết rằng vị thiếu gia Ôn Châu này ăn chơi hơi điên cuồng.
Nói một cách dễ hiểu, Tống Châu đưa gái về nhà.
Điều này không phải không thể chấp nhận được. Nhà Tống Châu rất rộng, có năm phòng lớn và hai phòng nhỏ, ngoại trừ phòng ngủ của Tống Châu thì Lương Chân ở phòng nào cũng được. Một tuần bảy ngày sẽ có ba, bốn ngày Tống Châu mang những cô gái khác nhau về nhà, không biết là Tống Châu tìm được ở đâu, nhưng sự tình đều như nhau.
Lương Chân đang ăn nhờ ở đậu, căn phòng này cách âm cũng không tồi, trước hết có thể ở tạm. Vì vậy Lương Chân nhanh chóng bố trí thiết bị làm nhạc —— một số là do cậu mang tới, một số khác là của Tống Châu đã không dùng nữa.
Tống Châu đã từng chơi nhạc một thời gian, hắn chơi nhạc dân gian. Nhưng nhiệt huyết không nổi vài ba ngày, chiếc đàn ghi ta Lowden và các thiết bị ghi âm đều bị bỏ xó.
Đây lại đúng là những thứ Lương Chân đang cần. Tài nguyên và thiết bị sẵn có không dùng thật uổng phí. Trong hai tuần liền, nếu không đến trường thì cậu sẽ thu âm bài hát. Cậu có cảm hứng sáng tác viết ra một số từ rất tâm đắc, flow biến đổi khó lường cùng những punchline verse đầy kiêu ngạo. Mọi việc tiến triển rất tốt, Lương Chân nghĩ bài hát của mình nhất định sẽ được hưởng ứng.
*flow: Cách một rapper đọc rap trôi chảy và biến hóa thế nào cho hay
*punchline: câu đấm - là những câu dùng để tấn công, đả kích châm biếm, tự cao, gây cười một cách có chủ đích. Punchline cũng như quyền cước, ai cũng có thể tung quyền cước nhưng quyền cước vừa đẹp vừa mạnh vừa hiệu quả thì không phải ai cũng làm được
Nhưng bệnh cũ của Lương Chân tái phát, cậu ghi lại bản thu âm quá nhiều lần. Cậu muốn làm trap, nên ngoại trừ lời rap, giai điệu và điệp khúc bắt tai là không thể thiếu. Lương Chân là người có đầu óc, cậu muốn làm ra tác phẩm tốt nhất có thể, vì vậy phần điệp khúc cần phải cự kì bùng nổ thu hút người nghe.
*trap: là thể loại nhạc ra đời từ những năm đầu 1990 ở miền Nam nước Mỹ. Đúng với tên gọi "Trap" (cái bẫy), đây là thể loại nhạc "bẫy" người nghe bằng nhiều hiệu ứng âm thanh cực kì bắt tai. Điểm đặc trưng của Trap so với các thể loại âm nhạc khác chính là phần trống điện tử 808 Roland được sử dụng rất nhiều nhằm lôi cuốn người nghe
Tuy nhiên, Lương Chân vẫn không thể viết ra giai điệu điệp khúc và chủ đề khiến bản thân hài lòng, cũng không có bài hát nào phù hợp khiến cậu muốn phối lại. Vì vậy kế hoạch thu âm bị mắc kẹt. Lương Chân không có cảm hứng, vò đầu bứt tai ra cửa phòng ngủ, cậu bước đến ban công phòng khách muốn ngắm nhìn sông Mân Giang để thả lỏng đầu óc.
Nhưng khi vừa mở cửa bước vào phòng khách hai bước, cậu thấy sông Mân Giang, cũng thấy cả Tống Châu.
Còn có một cô gái đang nằm trong ngực Tống Châu mà cậu chưa từng gặp qua.
Lương Chân giống như một ông lão ngồi trên tàu điện ngầm cau mày híp mắt xem điện thoại. Trước mắt là Tống Châu đang ôm cô gái nằm trên chiếc ghế cạnh ban công, cả hai đều khỏa thân, quần áo trên sàn rõ ràng được cởi từ phòng khách ra đến ban công rồi lại quay về phòng khách. Lương Chân tự nhiên thấy rất xấu hổ, cậu không nói lời nào chạy thẳng về phòng và khóa cửa, mặt đỏ bừng chưa từng thấy.
Không đúng, dù gì mình cũng đã từng... Lương Chân lắc lắc đầu, nỗ lực không nghĩ tới ai đó. Cậu cảm thấy mình phải tìm thời gian nói chuyện với Tống Châu, cậu còn nhỏ, loại tình cảnh này mà còn thấy nhiều hơn, trái tim nhỏ bé của cậu không thể chịu đựng được.
Tống Châu đúng chuẩn người anh em tốt, khi biết được suy nghĩ của Lương Chân, không nói hai lời liền đưa cho cậu một chùm chìa khóa phòng trọ: "Nơi này không trang trí gì nhiều, nhưng ở cũng không tệ."
Lương Chân tiếp nhận: "Cảm tạ người anh em."
"Không có chuyện gì, này tính là gì," Tống Châu nói, "Người anh em, tôi không có gì ngoài tiền và mấy căn nhà."
"Ồ cậu khiêm tốn quá," Lương Chân nói, "Cậu còn có cả đống cô gái mà."
Tống Châu nhăn mặt lắc đầu một cái: "Đấy đều là tận hưởng lạc thú trước mắt, ngươi tình ta nguyện, đi thận không đi tâm."
*đi thận không đi tâm: cả hai bên hoặc các bên chỉ quan tâm đến mối quan hệ tình dục, không có ý định phát triển tình cảm
Tính tình Tống Châu như vậy, Lương Chân đương nhiên không có gì tốt khuyên nhủ, nhưng vẫn lắm mồm một câu: "Vậy cậu phải chú ý an toàn."
Tống Châu mỉm cười: "Vấn đề ấy cậu yên tâm, giấy thử HIV và áo mưa tôi luôn mang bên người."
Lương Chân bắt đầu tưởng tượng, Tống Châu cùng mấy cô gái này trước tiên lẳng lặng chờ kết quả kiểm tra, không hiểu sao cảm thấy có chút hạnh phúc: "Đồ vật này mà cũng mang theo, thật sát phong cảnh."
"Đó gọi là trách nhiệm. Chơi thì chơi, vẫn cần trân trọng mạng sống, không kiểm tra trước khi cởi quần áo, tôi có gan cũng không dám."
Nghe Tống Châu nói như thế, Lương Chân vẫn không thể tránh khỏi nghĩ tới người kia. Đêm đó anh uống say không hành động đúng mực, nhưng bản thân cậu cũng cùng anh làm chuyện hoang đường. Cậu còn là xử nam, hoàn toàn nói bừa cái gì mà "rồng vàng nhỏ trên đường Mạch Tích Sơn".
Nhưng cảnh sát Thiệu thì khác, tuổi tác so với cậu nhiều hơn, lại so với cậu càng thành thục hơn, thật giống như đã làm qua cùng không ít người, hoặc là chính mình tự làm. Những điểm nhạy cảm anh hiểu rất rõ. Lương Chân không khỏi nghĩ, Thiệu Minh Âm tự sờ chính mình sẽ thế nào, hoặc là cho người khác sờ, cho người khác dùng miệng, thậm chí là cùng người khác...
"Tôi bảo này," Tống Châu cắt ngang Lương Chân đang nghĩ bậy nghĩ bạ, "Cậu bỏ nhà đi cũng được một thời gian, nói là làm loạn cũng không sai. Hay là tìm thời gian, làm hòa với người nhà?"
"Tôi không phải đang làm loạn, cũng không phải bỏ nhà trốn đi," Lương Chân giải thích, "Tôi là nghiêm túc!"
"Nghiêm túc cái gì á," Tống Châu tận tình khuyên nhủ, cha mẹ cậu chỉ có một đứa con, hắn ít nhiều có thể hiểu được lý do ba Lương Chân tức giận, "Gia nghiệp nhà cậu ở Lan Châu lớn như vậy, không giữ cho cậu, chẳng lẽ mang đi quyên góp."
"Dù sao tôi cũng không cần."
"Cậu không cần là bởi vì cậu còn chưa nghiệm qua khó khăn cuộc đời này. Trước đây tôi cũng làm loạn muốn độc lập tài chính với gia đình, kết quả kiên trì không quá hai tháng, mặt mày xám xịt trở lại làm thiếu gia."
"Thật đấy, nghe người anh em này khuyên một câu, có cha nào mà không lo cho con."
Tất nhiên Lương Chân biết Tống Châu có lòng tốt, nhưng nghe hắn nói, cậu vẫn không cảm nhận được điều đó. Người bạn thân nhất của cậu ở Ôn Châu, có thể trong mắt hắn, cậu giống như đang trong thời kì phản nghịch. Ngày đó Lương Chân buồn bực ngán ngẩm nằm trong phòng rất lâu, cậu chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cuối cùng cậu cũng bước ra ngoài lúc xế chiều, trong tay không phải chìa khóa nhà trọ khác, mà là chiếc đàn ghi ta bỏ không của Tống Châu.
*Homie: là một từ lóng hay xuất hiện trong các bài hát nhạc Rap, có nghĩa phổ biến nhất là "anh em", là cách gọi thân mật giữa những người bạn thân với nhau.
Tuy nhiên, Lương Chân thật sự không có nhiều bạn thân. Khi Lương Chân có tiền, kết bạn sẽ không nhìn vào độ giàu của người khác để đánh giá, mà cậu chỉ quan tâm đến nhân phẩm và sở thích chung.
Những người bị bắt giữ vì sử dụng ma túy ở bữa tiệc kia thực sự quá khác biệt so với Lương Chân. Cậu không muốn hòa mình vào những người như vậy. Vì thế sau khi dọn ra khỏi khu Mạn Cáp Đốn, Lương Chân đi đến quảng trường Lộc Thành, nơi ở củaTống Châu.
Cái tên quảng trường Lộc Thành nghe có vẻ bình thường, nhưng nó là một trong những khu bất động sản đắt giá nhất ở Ôn Châu, chỉ đứng sau Mạn Cáp Đốn. Tống Châu thường sống ở đây, anh em gặp nạn, Tống Châu đương nhiên muốn thu xếp cho Lương Chân ở nơi mình quen thuộc nhất.
Ban đầu Lương Chân nghĩ rằng đợi Tống Châu về nhà sẽ nói lời cảm ơn. Nhưng còn chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa quá mấy ngày, Lương Chân phát hiện Tống Châu có một thói hư tật xấu. Trước đây không sống chung dưới một mái nhà, cậu không biết cũng không để ý lắm. Lần này cùng ở với Tống Châu, cậu mới biết rằng vị thiếu gia Ôn Châu này ăn chơi hơi điên cuồng.
Nói một cách dễ hiểu, Tống Châu đưa gái về nhà.
Điều này không phải không thể chấp nhận được. Nhà Tống Châu rất rộng, có năm phòng lớn và hai phòng nhỏ, ngoại trừ phòng ngủ của Tống Châu thì Lương Chân ở phòng nào cũng được. Một tuần bảy ngày sẽ có ba, bốn ngày Tống Châu mang những cô gái khác nhau về nhà, không biết là Tống Châu tìm được ở đâu, nhưng sự tình đều như nhau.
Lương Chân đang ăn nhờ ở đậu, căn phòng này cách âm cũng không tồi, trước hết có thể ở tạm. Vì vậy Lương Chân nhanh chóng bố trí thiết bị làm nhạc —— một số là do cậu mang tới, một số khác là của Tống Châu đã không dùng nữa.
Tống Châu đã từng chơi nhạc một thời gian, hắn chơi nhạc dân gian. Nhưng nhiệt huyết không nổi vài ba ngày, chiếc đàn ghi ta Lowden và các thiết bị ghi âm đều bị bỏ xó.
Đây lại đúng là những thứ Lương Chân đang cần. Tài nguyên và thiết bị sẵn có không dùng thật uổng phí. Trong hai tuần liền, nếu không đến trường thì cậu sẽ thu âm bài hát. Cậu có cảm hứng sáng tác viết ra một số từ rất tâm đắc, flow biến đổi khó lường cùng những punchline verse đầy kiêu ngạo. Mọi việc tiến triển rất tốt, Lương Chân nghĩ bài hát của mình nhất định sẽ được hưởng ứng.
*flow: Cách một rapper đọc rap trôi chảy và biến hóa thế nào cho hay
*punchline: câu đấm - là những câu dùng để tấn công, đả kích châm biếm, tự cao, gây cười một cách có chủ đích. Punchline cũng như quyền cước, ai cũng có thể tung quyền cước nhưng quyền cước vừa đẹp vừa mạnh vừa hiệu quả thì không phải ai cũng làm được
Nhưng bệnh cũ của Lương Chân tái phát, cậu ghi lại bản thu âm quá nhiều lần. Cậu muốn làm trap, nên ngoại trừ lời rap, giai điệu và điệp khúc bắt tai là không thể thiếu. Lương Chân là người có đầu óc, cậu muốn làm ra tác phẩm tốt nhất có thể, vì vậy phần điệp khúc cần phải cự kì bùng nổ thu hút người nghe.
*trap: là thể loại nhạc ra đời từ những năm đầu 1990 ở miền Nam nước Mỹ. Đúng với tên gọi "Trap" (cái bẫy), đây là thể loại nhạc "bẫy" người nghe bằng nhiều hiệu ứng âm thanh cực kì bắt tai. Điểm đặc trưng của Trap so với các thể loại âm nhạc khác chính là phần trống điện tử 808 Roland được sử dụng rất nhiều nhằm lôi cuốn người nghe
Tuy nhiên, Lương Chân vẫn không thể viết ra giai điệu điệp khúc và chủ đề khiến bản thân hài lòng, cũng không có bài hát nào phù hợp khiến cậu muốn phối lại. Vì vậy kế hoạch thu âm bị mắc kẹt. Lương Chân không có cảm hứng, vò đầu bứt tai ra cửa phòng ngủ, cậu bước đến ban công phòng khách muốn ngắm nhìn sông Mân Giang để thả lỏng đầu óc.
Nhưng khi vừa mở cửa bước vào phòng khách hai bước, cậu thấy sông Mân Giang, cũng thấy cả Tống Châu.
Còn có một cô gái đang nằm trong ngực Tống Châu mà cậu chưa từng gặp qua.
Lương Chân giống như một ông lão ngồi trên tàu điện ngầm cau mày híp mắt xem điện thoại. Trước mắt là Tống Châu đang ôm cô gái nằm trên chiếc ghế cạnh ban công, cả hai đều khỏa thân, quần áo trên sàn rõ ràng được cởi từ phòng khách ra đến ban công rồi lại quay về phòng khách. Lương Chân tự nhiên thấy rất xấu hổ, cậu không nói lời nào chạy thẳng về phòng và khóa cửa, mặt đỏ bừng chưa từng thấy.
Không đúng, dù gì mình cũng đã từng... Lương Chân lắc lắc đầu, nỗ lực không nghĩ tới ai đó. Cậu cảm thấy mình phải tìm thời gian nói chuyện với Tống Châu, cậu còn nhỏ, loại tình cảnh này mà còn thấy nhiều hơn, trái tim nhỏ bé của cậu không thể chịu đựng được.
Tống Châu đúng chuẩn người anh em tốt, khi biết được suy nghĩ của Lương Chân, không nói hai lời liền đưa cho cậu một chùm chìa khóa phòng trọ: "Nơi này không trang trí gì nhiều, nhưng ở cũng không tệ."
Lương Chân tiếp nhận: "Cảm tạ người anh em."
"Không có chuyện gì, này tính là gì," Tống Châu nói, "Người anh em, tôi không có gì ngoài tiền và mấy căn nhà."
"Ồ cậu khiêm tốn quá," Lương Chân nói, "Cậu còn có cả đống cô gái mà."
Tống Châu nhăn mặt lắc đầu một cái: "Đấy đều là tận hưởng lạc thú trước mắt, ngươi tình ta nguyện, đi thận không đi tâm."
*đi thận không đi tâm: cả hai bên hoặc các bên chỉ quan tâm đến mối quan hệ tình dục, không có ý định phát triển tình cảm
Tính tình Tống Châu như vậy, Lương Chân đương nhiên không có gì tốt khuyên nhủ, nhưng vẫn lắm mồm một câu: "Vậy cậu phải chú ý an toàn."
Tống Châu mỉm cười: "Vấn đề ấy cậu yên tâm, giấy thử HIV và áo mưa tôi luôn mang bên người."
Lương Chân bắt đầu tưởng tượng, Tống Châu cùng mấy cô gái này trước tiên lẳng lặng chờ kết quả kiểm tra, không hiểu sao cảm thấy có chút hạnh phúc: "Đồ vật này mà cũng mang theo, thật sát phong cảnh."
"Đó gọi là trách nhiệm. Chơi thì chơi, vẫn cần trân trọng mạng sống, không kiểm tra trước khi cởi quần áo, tôi có gan cũng không dám."
Nghe Tống Châu nói như thế, Lương Chân vẫn không thể tránh khỏi nghĩ tới người kia. Đêm đó anh uống say không hành động đúng mực, nhưng bản thân cậu cũng cùng anh làm chuyện hoang đường. Cậu còn là xử nam, hoàn toàn nói bừa cái gì mà "rồng vàng nhỏ trên đường Mạch Tích Sơn".
Nhưng cảnh sát Thiệu thì khác, tuổi tác so với cậu nhiều hơn, lại so với cậu càng thành thục hơn, thật giống như đã làm qua cùng không ít người, hoặc là chính mình tự làm. Những điểm nhạy cảm anh hiểu rất rõ. Lương Chân không khỏi nghĩ, Thiệu Minh Âm tự sờ chính mình sẽ thế nào, hoặc là cho người khác sờ, cho người khác dùng miệng, thậm chí là cùng người khác...
"Tôi bảo này," Tống Châu cắt ngang Lương Chân đang nghĩ bậy nghĩ bạ, "Cậu bỏ nhà đi cũng được một thời gian, nói là làm loạn cũng không sai. Hay là tìm thời gian, làm hòa với người nhà?"
"Tôi không phải đang làm loạn, cũng không phải bỏ nhà trốn đi," Lương Chân giải thích, "Tôi là nghiêm túc!"
"Nghiêm túc cái gì á," Tống Châu tận tình khuyên nhủ, cha mẹ cậu chỉ có một đứa con, hắn ít nhiều có thể hiểu được lý do ba Lương Chân tức giận, "Gia nghiệp nhà cậu ở Lan Châu lớn như vậy, không giữ cho cậu, chẳng lẽ mang đi quyên góp."
"Dù sao tôi cũng không cần."
"Cậu không cần là bởi vì cậu còn chưa nghiệm qua khó khăn cuộc đời này. Trước đây tôi cũng làm loạn muốn độc lập tài chính với gia đình, kết quả kiên trì không quá hai tháng, mặt mày xám xịt trở lại làm thiếu gia."
"Thật đấy, nghe người anh em này khuyên một câu, có cha nào mà không lo cho con."
Tất nhiên Lương Chân biết Tống Châu có lòng tốt, nhưng nghe hắn nói, cậu vẫn không cảm nhận được điều đó. Người bạn thân nhất của cậu ở Ôn Châu, có thể trong mắt hắn, cậu giống như đang trong thời kì phản nghịch. Ngày đó Lương Chân buồn bực ngán ngẩm nằm trong phòng rất lâu, cậu chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cuối cùng cậu cũng bước ra ngoài lúc xế chiều, trong tay không phải chìa khóa nhà trọ khác, mà là chiếc đàn ghi ta bỏ không của Tống Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.