Chương 60: Lá Thư Của Eothur (1)
Luubi3112
16/10/2019
Người ta thường nói: “ Cuộc đời là những chuyến đi. “
Vậy đi để làm gì? Nếu như ở kiếp trước, Eothur sẽ chẳng bao giờ hiểu được câu hỏi này, nhưng giờ đây, hắn đã thấu hiểu nó một cách rõ rệt.
Đi,... để ta mới cảm nhận được những cái gì tốt đẹp của thiên nhiên, của thế giới và sự tạo hóa mà Thượng Đế đã ban tặng. Đi,... để ta mới có thể có những trải nghiệm của cuộc đời, cuộc sống khác lạ và mới mẻ một cách đến kỳ diệu.
Và đi, nó cũng giúp con người ta hiểu được một phần nào đó trong cái bản ngã, linh hồn của mình.
Để rồi ta nhận ra những ước mơ của mình, những gì mình mong muốn thật sự trong cái cuộc đời ngắn ngủi của một kiếp người phù du.
Thượng Đế Eru đã ban tặng cho con người một món quà quý giá, “ Sự Không Bất Tử “. Loài người có thể không có khả năng miễn nhiễm bệnh tật, không có thể chất tốt, không có quyền năng, khả năng trường tồn với thời gian, và tại một thời điểm nào đó. Họ sẽ già đi, cái chết sẽ đến với họ, linh hồn họ cũng sẽ tan biến trong cái cõi hư vô.
Nhưng,... con người có một thứ mà loài Elves vĩnh viễn không có được. Họ có ý chí tự do, phải, một món quà quý giá. Họ không có trách nhiệm gì lớn lao với thế giới, hay sự ràng buộc nặng nề gì với Thượng Đế.
Cuộc sống của loài người là do họ tự quyết định, đi đâu về đâu. Muốn thứ gì và làm điều gì, không một vận mệnh, bàn tay thần bí nào có thể điều khiển được những gì họ muốn.
Và trong cái kiếp sống nhỏ bé ấy, khi con người tìm được những gì họ muốn, ước mơ và sống với nó đến tận cuộc đời. Họ sẽ biết trân trọng những gì mình có.
Đáng buồn, bất kể là Trái Đất hay Trung Địa. Con người ta thường hay quên đi cái món quà quý giá này, có những người phải vì sự mưu sinh, trách nhiệm gia đình,... để rồi họ từ bỏ những cái ước mơ của chính tâm hồn bên trong họ.
Eothur đã gặp nhiều người như vậy, một người nông dân muốn trở thành một kẻ chăn cừu lại sợ không nhà, không vợ, để rồi ông ta mỗi ngày ra ruộng đồng làm việc với một ý chí buồn bã, yếu đuối như mất đi cái bản chất sự sống bên trong. Một tay thương nhân muốn trở thành một người chăn nuôi ngựa, nhưng lại sợ mất đi cái gia tài quý giá mà tổ tiên mình truyền từ nhiều đời khác nhau, một thợ làm đồ chơi muốn trở thành một thủy thủ,... rất nhiều rất nhiều.
Có lẽ họ không biết được rằng, khi ta muốn thứ gì, khao khát lấy nó. Thì cái vũ trụ tâm linh của thế giới sẽ giúp lấy ta sao,... Càng cố gắng, càng phấn đấu, càng tiến bước trên con đường mình đã chọn.
Thì linh hồn ta sẽ hòa nhập vào ý chí của thế giới. Để rồi những gì ta muốn đều sẽ trở thành sự thật.
Eothur đạp lên những hòn đá trên một con suối nhỏ đang chảy “ róc rách “, hắn nhìn xuống dưới làn nước trong vắt. Nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình đang phản chiếu trên đó.
Khi được sống lại ở thế giới Trung Địa, hắn đã nhận ra mục đích của cuộc đời mình. Cái giấc mộng phiêu lưu từ hồi còn là một đứa trẻ sống trong cô nhi viện, với những bộ phim như: Những Cuộc Phiêu Lưu Của Sinbad, Aladdin Và Cây Đèn Thần,...
Hắn muốn như họ, như những nhân vật trong cái giấc mộng bé nhỏ của mình. Chỉ là càng lớn lên, hắn càng bị vướng phải những thứ khiến giấc mộng tan biến thành một thứ gì đó quá xa vời, những cuộc sống vì miếng ăn đã làm mất đi cả cái mục đích cuộc đời được phiêu lưu, đi đây đi đó,...
May mắn đã đến với Eothur sao, chết đi,... rồi giờ sống lại. Một cơ hội của Thượng Đế đã tặng cho hắn à? Còn thêm cái “ bàn tay vàng kỳ lạ “ đó nữa. Vậy thì hắn còn chần chừ gì nữa, hãy sống hết đời với ước mơ của mình đi, một nhà lữ hành.
Và giờ, nó đã trở thành sự thật. Eothur mỉm cười, để lộ ra những hàm răng trắng của mình. Hắn rất muốn nhắn nhủ cho những người bạn, người xa lạ ở kiếp trước, hãy sống hết mình với các cuộc đời nhỏ bé đi, hãy thực hiện ước mơ bên trong tâm hồn mình, để rồi biết trân trọng cuộc đời mình hơn.
Trái Đất có lẽ không có Elves, người lùn,... nhưng nó vẫn có cái hay của nó chứ. Vì thế đừng ở trong căn nhà chật hẹp, đừng để thời gian ăn mòn đi cái cuộc đời của bạn. Hãy đứng dậy và đi thật nhiều, học từ chúng, sống hết mình với những gì mình lựa chọn.
Ít ra các bạn còn đỡ hơn con người Trung Địa. Trai tráng phải suốt ngày rèn luyện, gánh lấy trách nhiệm bảo vệ thế giới,... và ngay cả hắn. Một ngày đó cũng sẽ đến, chết ở đâu đó trên chiến trường như tổ tiên của hắn, Eorl The Young.
Mà ít ra thì trước khi chết. Eothur đã sống được trọn vẹn với giấc mơ phiêu lưu của mình.
...
Một khoảng thời gian sau, Eothur từ vùng núi Blue Moutains lang thang vượt qua những cánh rừng, thung lũng, rồi vượt qua dòng sông River Lhun.
Trên hành trình hoang dã này, hắn đã suýt gặp phải khá nhiều rắc rối. Cũng may là có kinh nghiệm dày mình, mới có thể thoát được như bị một con rắn độc tý nữa thì bị cắn trúng, rồi lũ côn trùng,...
Thậm chí có khi vẫn bị đi lạc đường,... mặc dù đã có kinh nghiệm.
Nhưng bằng ý chí tràn trề nhiệt huyết của mình, thứ mà đã được sống lại nhớ ông bạn người lùn. Eothur đã đến đích của mục tiêu lần này, thành phố cảng Grey Havens, thủ đô nổi tiếng của người Elves trong một thời vương quốc Lindon còn tồn tại.
Đến tận bây giờ, nó vẫn là một trong những nơi có số lượng tập trung người Elves đông đúc của miền đất Trung Địa.
Giống như những thành phố người Elves khác. Grey Havens được thành lập ở thời đại thứ hai, sau cuộc chiến thịnh nộ, cũng là do những người Elves từ miền đất Beleriand còn sống sót di cư xuống. Những người chưa chịu tiến về, trở lại vùng đất bất tử.
Bước vào trong Grey Havens, Eothur đưa đôi mắt to của mình ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, những kiến trúc cổ đại đầy nét nghệ thuật đến kỳ lạ. Chúng cũng giống như hai vùng đất mà hắn từng đi, Harlond và Forlond nhưng nơi đây có diện tích lớn hơn, kiến trúc xây dựng đẹp hơn nhiều lần.
Eothur ngẫm nghĩ trong đầu mình, khi ở thực tại thì hắn nhìn lấy những bức tượng chỉ cao tầm hai mét, thường hay đứng bên trên bề thành của cầu thang đá. Chúng như những tác phẩm điêu khắc hình người của nền văn minh Địa Trung Hải khi xưa, Hy Lạp hay La Mã Cổ Đại gì đó.
Nếu như người lùn có một nền văn hóa xây dựng những kiến trúc nghệ thuật tràn đầy nét của sự hùng vĩ, thô bạo, to lớn và... phô trương “ sức mạnh “. Thì người Elves có vẻ lại thích uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Kiến trúc của họ không quá to lớn, cũng chẳng tạo cho hắn một cảm giác gọi là choáng ngợp. Mà chính xác, chúng trông mang một cái vẻ đẹp,... hắn phải dùng từ gì để diễn tả đây.
“ Đơn sơ, nhẹ nhàng, tinh xảo, hay...?
Không, hình như là... mơ mộng. “
Phải, từ “ mơ mộng “. Một cảm giác như đang tồn tại trong một thế giới của sự đơn giản, mà vẫn có thể hòa nhịp với những gì đẹp nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra.
Những lũ chim hải âu, bồ câu,... lượn quanh trên bầu trời. Những đám mây trắng thi nhau tạo ra những hình ảnh khác lạ. Những tiếng sóng vỗ dịu dàng va đập vào thành bờ. Những tiếng di chuyển của những con người bình lặng đến một cách nghệ thuật. Những tiếng gió thổi mà vẫn mang theo hương vị mặn chát, bao la, rộng lớn của biển cả,...
Tất cả, tất cả những gì của đất trời như đang hòa hợp với cái thành phố này. Chúng khiến mọi giác quan của Eothur không phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa.
Eothur bước đi với một hình bóng khác lạ đến hoàn toàn với những người Elevs xung quanh. Những người lính gác mặc giáp vàng, sáng lóa nhìn lấy hắn,...
Nhưng không một ai cản lấy Eothur cả, không một ai ảnh hưởng đến những gì hắn đang cảm nhận.
Bằng một cách nào đó, họ biết. Họ biết cái thành phố mà họ đã quá quen thuộc từng chút từng li này đang tác động đến một con người phàm trần trẻ tuổi. Cái âm thanh lâu đời của nó như đang rủ rỉ những sắc đẹp hoàn hảo của mình chào đón lấy một nhà lữ hành mới đến.
Nó dẫn lối lấy chàng trai trẻ tuổi, như một cô gái nắm lấy bàn tay của một chàng trai ngây thơ, trong sáng với một trái tim đầy nhiệt huyết, tò mò,...
Từ ngọn tháp trên cao, cho đến con đường được trải bằng đá xám trông rất bình thường. Ngoài ra nó còn kể cho hắn nghe, những con người thợ xây đã làm thế nào để tạo nên nó, những giọt mồ hôi, công sức, thời gian,... vô vàn những thứ đã phải đánh đổi để được ngày hôm nay.
Thời gian cứ dần trôi qua. Và khi cái âm thanh của thành phố từ từ chìm trở lại cõi hư vô, chuyến hành trình mơ mộng của Eothur cũng bắt đầu có sự báo hiệu của kết thúc.
Eothur giật mình nhìn lại mọi thứ, mình đã đi được một đoạn đường dài như vậy rồi sao.
“ Từ lúc nào, khi nào? “ Hắn tự hỏi điều đó.
Rồi nhận ra mình đang đứng trên một bến cảng, hướng cơ thể ra phía Tây, nơi mà mặt trời đang lặn xuống từ trên cao.
Bờ biển đối diện của thành phố Grey Havens có một cái cổng rất đẹp, làm bất kỳ con thuyền nào ra vô cũng phải đi qua nó, một cánh cổng tạo ra từ thiên nhiên, không cửa chắn.
Hai ngọn đồi của dãy núi Blue Mountains được đặt thành hai bên đã tạo ra một cánh cổng, như hai ông vệ sĩ, sơn thần đang canh gác bảo vệ lấy cả thành phố. Trên chúng, người Elves cũng đã xây dựng lên những kiến trúc của mình, họ như đã trang trí lấy cổng nhà mình ở.
Vào lúc bây giờ, ở giữa chúng là ánh mặt trời đỏ hồng đang hạ xuống, một cảnh hoàng hôn. Nó gần sát với mặt biển như một quả cầu lửa từ trên trời sắp hạ cánh, một sự báo hiệu chuyển giao của bầu trời.
Ngày sắp tàn, đêm sắp lên. Mặt Trăng và Mặt Trời đang chuyển giao nhiệm vụ cho nhau, như trước kia chúng đã được vận mệnh định sẵn.
Arien trên ngọn lửa đang thấp xuống chiếu ra những tia sáng còn lại, một lời nhắn nhủ trò chuyện với người bạn của bà, Tilion của mặt trăng. Dòng đời là vậy, vào mỗi ngày hai người họ chỉ có thể gặp nhau hai lần, bình minh và hoàng hôn.
Họ nhanh chóng gửi những tiếng nói, tiếng kể của mình cho người bên cạnh. Vì mỗi ngày họ đều đang chứng kiến được những điều kỳ diệu mà mình nhìn thấy ở Trung Địa hiện ra, bất kể ngày hay đêm.
“ Thật là đẹp! “ Eothur trầm trồ khen một câu. Sau đó hắn ngồi xuống bậc cầu thang, không thèm để ý tới đám bụi làm bẩn quần áo mình, dù sao ở hoang dã còn khắc nghiệt hơn thế này.
Ngồi đó ngắm ra hoàng hôn, không một suy nghĩ, một lời nói được cất lên trong tâm trí của hắn. Một sự yên lặng mà lại tuyệt vời không thể diễn tả nổi.
...
Cirdan thả đồ nghề trên tay mình ra, ông trèo xuống chiếc cầu thang gỗ được bắt cao lên, để làm sao có thể đục khắc được những con thuyền đang thành hình.
Và khi đã bước xuống, ông nhẹ nhàng cất đồ nghề của mình lên chiếc bàn gỗ như cái cách ông thường làm, trong một khoảng thời gian dài đến nỗi mà chính ông chẳng nhớ chính xác là bao nhiêu năm.
Cirdan ngước đầu nhìn con thuyền sắp được hoàn chỉnh, chỉ thiếu một chút hoa văn nữa thôi. Ông tự hỏi trong lòng mình, đây là chiếc thứ mấy nhỉ,... mấy ngàn... hay mấy chục ngàn...
Cả cuộc đời Cirdan được sinh ra cho đến bây giờ đều đã gắn bó với nhiều con thuyền khác nhau, đến nỗi mà chính ông cũng chẳng nhớ được con số đó, có lẽ đây là tác hại của sự trường sinh.
Lấy tay mình, ông vuốt lấy bộ râu màu trắng dài xuống. Nó chính là một trong những sự tự hào của ông, vì rất ít người Elves nào có được.
“ Xem ra sẽ có một chuyến đi Valinor sắp được khởi hành đây. “ Cirdan thì thầm, rồi ông nghĩ về những biệt danh của mình.
Nowe hay The Shipwright, những cái tên mà cả thế giới đặt. Nhưng ông vẫn muốn họ gọi mình bằng Cirdan thôi, cái tên thật đã gắn bó với ông từ khi được sinh ra.
P/s: Phần đầu chương này chỉ là những lời tâm sự của Eothur và mình.
Truyện Viết Khá dở,... bạn nào đọc chán thì bỏ, thế thôi nên xin đừng để những lời “ nặng nhọc “ vào đây.
Vậy đi để làm gì? Nếu như ở kiếp trước, Eothur sẽ chẳng bao giờ hiểu được câu hỏi này, nhưng giờ đây, hắn đã thấu hiểu nó một cách rõ rệt.
Đi,... để ta mới cảm nhận được những cái gì tốt đẹp của thiên nhiên, của thế giới và sự tạo hóa mà Thượng Đế đã ban tặng. Đi,... để ta mới có thể có những trải nghiệm của cuộc đời, cuộc sống khác lạ và mới mẻ một cách đến kỳ diệu.
Và đi, nó cũng giúp con người ta hiểu được một phần nào đó trong cái bản ngã, linh hồn của mình.
Để rồi ta nhận ra những ước mơ của mình, những gì mình mong muốn thật sự trong cái cuộc đời ngắn ngủi của một kiếp người phù du.
Thượng Đế Eru đã ban tặng cho con người một món quà quý giá, “ Sự Không Bất Tử “. Loài người có thể không có khả năng miễn nhiễm bệnh tật, không có thể chất tốt, không có quyền năng, khả năng trường tồn với thời gian, và tại một thời điểm nào đó. Họ sẽ già đi, cái chết sẽ đến với họ, linh hồn họ cũng sẽ tan biến trong cái cõi hư vô.
Nhưng,... con người có một thứ mà loài Elves vĩnh viễn không có được. Họ có ý chí tự do, phải, một món quà quý giá. Họ không có trách nhiệm gì lớn lao với thế giới, hay sự ràng buộc nặng nề gì với Thượng Đế.
Cuộc sống của loài người là do họ tự quyết định, đi đâu về đâu. Muốn thứ gì và làm điều gì, không một vận mệnh, bàn tay thần bí nào có thể điều khiển được những gì họ muốn.
Và trong cái kiếp sống nhỏ bé ấy, khi con người tìm được những gì họ muốn, ước mơ và sống với nó đến tận cuộc đời. Họ sẽ biết trân trọng những gì mình có.
Đáng buồn, bất kể là Trái Đất hay Trung Địa. Con người ta thường hay quên đi cái món quà quý giá này, có những người phải vì sự mưu sinh, trách nhiệm gia đình,... để rồi họ từ bỏ những cái ước mơ của chính tâm hồn bên trong họ.
Eothur đã gặp nhiều người như vậy, một người nông dân muốn trở thành một kẻ chăn cừu lại sợ không nhà, không vợ, để rồi ông ta mỗi ngày ra ruộng đồng làm việc với một ý chí buồn bã, yếu đuối như mất đi cái bản chất sự sống bên trong. Một tay thương nhân muốn trở thành một người chăn nuôi ngựa, nhưng lại sợ mất đi cái gia tài quý giá mà tổ tiên mình truyền từ nhiều đời khác nhau, một thợ làm đồ chơi muốn trở thành một thủy thủ,... rất nhiều rất nhiều.
Có lẽ họ không biết được rằng, khi ta muốn thứ gì, khao khát lấy nó. Thì cái vũ trụ tâm linh của thế giới sẽ giúp lấy ta sao,... Càng cố gắng, càng phấn đấu, càng tiến bước trên con đường mình đã chọn.
Thì linh hồn ta sẽ hòa nhập vào ý chí của thế giới. Để rồi những gì ta muốn đều sẽ trở thành sự thật.
Eothur đạp lên những hòn đá trên một con suối nhỏ đang chảy “ róc rách “, hắn nhìn xuống dưới làn nước trong vắt. Nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình đang phản chiếu trên đó.
Khi được sống lại ở thế giới Trung Địa, hắn đã nhận ra mục đích của cuộc đời mình. Cái giấc mộng phiêu lưu từ hồi còn là một đứa trẻ sống trong cô nhi viện, với những bộ phim như: Những Cuộc Phiêu Lưu Của Sinbad, Aladdin Và Cây Đèn Thần,...
Hắn muốn như họ, như những nhân vật trong cái giấc mộng bé nhỏ của mình. Chỉ là càng lớn lên, hắn càng bị vướng phải những thứ khiến giấc mộng tan biến thành một thứ gì đó quá xa vời, những cuộc sống vì miếng ăn đã làm mất đi cả cái mục đích cuộc đời được phiêu lưu, đi đây đi đó,...
May mắn đã đến với Eothur sao, chết đi,... rồi giờ sống lại. Một cơ hội của Thượng Đế đã tặng cho hắn à? Còn thêm cái “ bàn tay vàng kỳ lạ “ đó nữa. Vậy thì hắn còn chần chừ gì nữa, hãy sống hết đời với ước mơ của mình đi, một nhà lữ hành.
Và giờ, nó đã trở thành sự thật. Eothur mỉm cười, để lộ ra những hàm răng trắng của mình. Hắn rất muốn nhắn nhủ cho những người bạn, người xa lạ ở kiếp trước, hãy sống hết mình với các cuộc đời nhỏ bé đi, hãy thực hiện ước mơ bên trong tâm hồn mình, để rồi biết trân trọng cuộc đời mình hơn.
Trái Đất có lẽ không có Elves, người lùn,... nhưng nó vẫn có cái hay của nó chứ. Vì thế đừng ở trong căn nhà chật hẹp, đừng để thời gian ăn mòn đi cái cuộc đời của bạn. Hãy đứng dậy và đi thật nhiều, học từ chúng, sống hết mình với những gì mình lựa chọn.
Ít ra các bạn còn đỡ hơn con người Trung Địa. Trai tráng phải suốt ngày rèn luyện, gánh lấy trách nhiệm bảo vệ thế giới,... và ngay cả hắn. Một ngày đó cũng sẽ đến, chết ở đâu đó trên chiến trường như tổ tiên của hắn, Eorl The Young.
Mà ít ra thì trước khi chết. Eothur đã sống được trọn vẹn với giấc mơ phiêu lưu của mình.
...
Một khoảng thời gian sau, Eothur từ vùng núi Blue Moutains lang thang vượt qua những cánh rừng, thung lũng, rồi vượt qua dòng sông River Lhun.
Trên hành trình hoang dã này, hắn đã suýt gặp phải khá nhiều rắc rối. Cũng may là có kinh nghiệm dày mình, mới có thể thoát được như bị một con rắn độc tý nữa thì bị cắn trúng, rồi lũ côn trùng,...
Thậm chí có khi vẫn bị đi lạc đường,... mặc dù đã có kinh nghiệm.
Nhưng bằng ý chí tràn trề nhiệt huyết của mình, thứ mà đã được sống lại nhớ ông bạn người lùn. Eothur đã đến đích của mục tiêu lần này, thành phố cảng Grey Havens, thủ đô nổi tiếng của người Elves trong một thời vương quốc Lindon còn tồn tại.
Đến tận bây giờ, nó vẫn là một trong những nơi có số lượng tập trung người Elves đông đúc của miền đất Trung Địa.
Giống như những thành phố người Elves khác. Grey Havens được thành lập ở thời đại thứ hai, sau cuộc chiến thịnh nộ, cũng là do những người Elves từ miền đất Beleriand còn sống sót di cư xuống. Những người chưa chịu tiến về, trở lại vùng đất bất tử.
Bước vào trong Grey Havens, Eothur đưa đôi mắt to của mình ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, những kiến trúc cổ đại đầy nét nghệ thuật đến kỳ lạ. Chúng cũng giống như hai vùng đất mà hắn từng đi, Harlond và Forlond nhưng nơi đây có diện tích lớn hơn, kiến trúc xây dựng đẹp hơn nhiều lần.
Eothur ngẫm nghĩ trong đầu mình, khi ở thực tại thì hắn nhìn lấy những bức tượng chỉ cao tầm hai mét, thường hay đứng bên trên bề thành của cầu thang đá. Chúng như những tác phẩm điêu khắc hình người của nền văn minh Địa Trung Hải khi xưa, Hy Lạp hay La Mã Cổ Đại gì đó.
Nếu như người lùn có một nền văn hóa xây dựng những kiến trúc nghệ thuật tràn đầy nét của sự hùng vĩ, thô bạo, to lớn và... phô trương “ sức mạnh “. Thì người Elves có vẻ lại thích uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.
Kiến trúc của họ không quá to lớn, cũng chẳng tạo cho hắn một cảm giác gọi là choáng ngợp. Mà chính xác, chúng trông mang một cái vẻ đẹp,... hắn phải dùng từ gì để diễn tả đây.
“ Đơn sơ, nhẹ nhàng, tinh xảo, hay...?
Không, hình như là... mơ mộng. “
Phải, từ “ mơ mộng “. Một cảm giác như đang tồn tại trong một thế giới của sự đơn giản, mà vẫn có thể hòa nhịp với những gì đẹp nhất mà hắn có thể tưởng tượng ra.
Những lũ chim hải âu, bồ câu,... lượn quanh trên bầu trời. Những đám mây trắng thi nhau tạo ra những hình ảnh khác lạ. Những tiếng sóng vỗ dịu dàng va đập vào thành bờ. Những tiếng di chuyển của những con người bình lặng đến một cách nghệ thuật. Những tiếng gió thổi mà vẫn mang theo hương vị mặn chát, bao la, rộng lớn của biển cả,...
Tất cả, tất cả những gì của đất trời như đang hòa hợp với cái thành phố này. Chúng khiến mọi giác quan của Eothur không phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa.
Eothur bước đi với một hình bóng khác lạ đến hoàn toàn với những người Elevs xung quanh. Những người lính gác mặc giáp vàng, sáng lóa nhìn lấy hắn,...
Nhưng không một ai cản lấy Eothur cả, không một ai ảnh hưởng đến những gì hắn đang cảm nhận.
Bằng một cách nào đó, họ biết. Họ biết cái thành phố mà họ đã quá quen thuộc từng chút từng li này đang tác động đến một con người phàm trần trẻ tuổi. Cái âm thanh lâu đời của nó như đang rủ rỉ những sắc đẹp hoàn hảo của mình chào đón lấy một nhà lữ hành mới đến.
Nó dẫn lối lấy chàng trai trẻ tuổi, như một cô gái nắm lấy bàn tay của một chàng trai ngây thơ, trong sáng với một trái tim đầy nhiệt huyết, tò mò,...
Từ ngọn tháp trên cao, cho đến con đường được trải bằng đá xám trông rất bình thường. Ngoài ra nó còn kể cho hắn nghe, những con người thợ xây đã làm thế nào để tạo nên nó, những giọt mồ hôi, công sức, thời gian,... vô vàn những thứ đã phải đánh đổi để được ngày hôm nay.
Thời gian cứ dần trôi qua. Và khi cái âm thanh của thành phố từ từ chìm trở lại cõi hư vô, chuyến hành trình mơ mộng của Eothur cũng bắt đầu có sự báo hiệu của kết thúc.
Eothur giật mình nhìn lại mọi thứ, mình đã đi được một đoạn đường dài như vậy rồi sao.
“ Từ lúc nào, khi nào? “ Hắn tự hỏi điều đó.
Rồi nhận ra mình đang đứng trên một bến cảng, hướng cơ thể ra phía Tây, nơi mà mặt trời đang lặn xuống từ trên cao.
Bờ biển đối diện của thành phố Grey Havens có một cái cổng rất đẹp, làm bất kỳ con thuyền nào ra vô cũng phải đi qua nó, một cánh cổng tạo ra từ thiên nhiên, không cửa chắn.
Hai ngọn đồi của dãy núi Blue Mountains được đặt thành hai bên đã tạo ra một cánh cổng, như hai ông vệ sĩ, sơn thần đang canh gác bảo vệ lấy cả thành phố. Trên chúng, người Elves cũng đã xây dựng lên những kiến trúc của mình, họ như đã trang trí lấy cổng nhà mình ở.
Vào lúc bây giờ, ở giữa chúng là ánh mặt trời đỏ hồng đang hạ xuống, một cảnh hoàng hôn. Nó gần sát với mặt biển như một quả cầu lửa từ trên trời sắp hạ cánh, một sự báo hiệu chuyển giao của bầu trời.
Ngày sắp tàn, đêm sắp lên. Mặt Trăng và Mặt Trời đang chuyển giao nhiệm vụ cho nhau, như trước kia chúng đã được vận mệnh định sẵn.
Arien trên ngọn lửa đang thấp xuống chiếu ra những tia sáng còn lại, một lời nhắn nhủ trò chuyện với người bạn của bà, Tilion của mặt trăng. Dòng đời là vậy, vào mỗi ngày hai người họ chỉ có thể gặp nhau hai lần, bình minh và hoàng hôn.
Họ nhanh chóng gửi những tiếng nói, tiếng kể của mình cho người bên cạnh. Vì mỗi ngày họ đều đang chứng kiến được những điều kỳ diệu mà mình nhìn thấy ở Trung Địa hiện ra, bất kể ngày hay đêm.
“ Thật là đẹp! “ Eothur trầm trồ khen một câu. Sau đó hắn ngồi xuống bậc cầu thang, không thèm để ý tới đám bụi làm bẩn quần áo mình, dù sao ở hoang dã còn khắc nghiệt hơn thế này.
Ngồi đó ngắm ra hoàng hôn, không một suy nghĩ, một lời nói được cất lên trong tâm trí của hắn. Một sự yên lặng mà lại tuyệt vời không thể diễn tả nổi.
...
Cirdan thả đồ nghề trên tay mình ra, ông trèo xuống chiếc cầu thang gỗ được bắt cao lên, để làm sao có thể đục khắc được những con thuyền đang thành hình.
Và khi đã bước xuống, ông nhẹ nhàng cất đồ nghề của mình lên chiếc bàn gỗ như cái cách ông thường làm, trong một khoảng thời gian dài đến nỗi mà chính ông chẳng nhớ chính xác là bao nhiêu năm.
Cirdan ngước đầu nhìn con thuyền sắp được hoàn chỉnh, chỉ thiếu một chút hoa văn nữa thôi. Ông tự hỏi trong lòng mình, đây là chiếc thứ mấy nhỉ,... mấy ngàn... hay mấy chục ngàn...
Cả cuộc đời Cirdan được sinh ra cho đến bây giờ đều đã gắn bó với nhiều con thuyền khác nhau, đến nỗi mà chính ông cũng chẳng nhớ được con số đó, có lẽ đây là tác hại của sự trường sinh.
Lấy tay mình, ông vuốt lấy bộ râu màu trắng dài xuống. Nó chính là một trong những sự tự hào của ông, vì rất ít người Elves nào có được.
“ Xem ra sẽ có một chuyến đi Valinor sắp được khởi hành đây. “ Cirdan thì thầm, rồi ông nghĩ về những biệt danh của mình.
Nowe hay The Shipwright, những cái tên mà cả thế giới đặt. Nhưng ông vẫn muốn họ gọi mình bằng Cirdan thôi, cái tên thật đã gắn bó với ông từ khi được sinh ra.
P/s: Phần đầu chương này chỉ là những lời tâm sự của Eothur và mình.
Truyện Viết Khá dở,... bạn nào đọc chán thì bỏ, thế thôi nên xin đừng để những lời “ nặng nhọc “ vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.