Chương 14
Phạm Quỳnh Vân
16/12/2022
Nghe thấy tiếng nói trầm trầm của người đàn ông, Ngọc vội tìm khăn để che cổ, che cả mặt lại. Lúc này cô mới nhớ ra đã dùng nó để đánh Kiệt rồi, nên chỉ đành cúi đầu càng thấp càng tốt.
Tiếng xe lăn của Nguyên kêu rì rầm khi nghiến xuống sàn nhà, Ngọc biết chỉ cần anh ở đây mình sẽ không phải chịu thiệt, nhưng sự áp bức nguy hiểm từ anh càng làm cô lo sợ hơn.
– Mày là ai? – Mẹ Kiệt hất hàm hỏi.
Nguyên không dừng lại trước mặt bà ta mà lướt ngang qua, đến trước mặt Ngọc:
– Sao mà lại bị thương rồi?
– Em chỉ bị nhẹ thôi. Sao anh biết mà đến đây vậy?
– Anh mà không đến thì chắc giờ em vẫn còn giấu mọi chuyện đấy nhỉ?
– Con tôi mới bị thương kia kìa. Vợ cậu đánh người ta như thế mà còn dám đổi trắng thay đen à? – Mẹ Kiệt vội cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
– Ồ, ra là vợ tôi đánh người.
Nguyên tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
– Đúng đó, chả nó đánh người thì còn ai nữa.
– Thế dì yên tâm, đánh người thì phải đền tiền thuốc men là chuyện thường tình thôi. Luật sư của tôi sẽ trao đổi liên lạc riêng với anh đây để bàn bạc về việc bồi thường, dì không cần lo lắng quá.
Mắt bà kia sáng lên, trong khi Kiệt đứng sau cực kỳ khó xử. Cậu ta vốn tưởng cậu cả nhà họ Võ là kẻ vừa tàn tật vừa vô dụng, nào ngờ, khi người đàn ông này bước vào, chỉ một cái liếc mắt thôi đã tạo ra áp lực vô cùng lớn.
Mẹ cậu ta vẫn không biết điều mà đòi hỏi:
– Được được! Cậu nói xem bao nhiêu tiền?
– Mẹ đủ rồi! – Kiệt xen ngang, bị mẹ cấm cảu nạt lại.
– Mày thì biết cái gì, tránh ra coi.
Nguyên nhìn thấy hết sự thay đổi trên mặt hai người, vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi:
– Dì cứ liên hệ với luật sư của tôi là được rồi, chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.
Nguyên nói như thế hai người mới thoát được cái vòi hút máu của mẹ Kiên. Anh nhìn Ngọc một cái giận dỗi, làm cô run bắn lên.
Trên suốt đường về nhà, anh chỉ ngả lưng lên ghế, nhắm nghiền mắt, có vẻ như đang chờ cô lên tiếng trước. Ngay cả khi về đến phòng rồi vẫn còn im lặng.
Ngọc loay hoay bẻ tay mình, áy náy nói:
– Em xin lỗi, có phải em lại làm chuyện gì liên lụy đến anh rồi đúng không?
– Em nói xem em làm chuyện gì liên lụy? – Nguyên nhướng mày hỏi ngược lại.
– Thì… em là cô chủ của nhà họ Võ mà giơ tay đánh người. Nếu đồn ra ngoài thì anh lại mang tiếng không quản được vợ. Nhưng mà… cái thằng đó nó láo quá mà. Nó dám nói anh…
Nguyên bỗng trở lên tức giận:
– Nó nói ra sao?
Ngọc ngậm miệng không đáp, anh đã phải chịu áp lực bên ngoài đủ rồi, làm sao cô có thể để chồng mình nghe những lời nghị luận quá đáng như thế.
– Ngồi xuống đây đi.
Nguyên hất cằm ra hiệu cho Ngọc ngồi xuống giường, rồi với tay lấy một ít thuốc ở chiếc tủ đầu giường. Ngọc ngoan ngoãn nghe lời anh, không dám nhúc nhích.
Nguyên bóp thuốc ra tay, chấm nhẹ lên trên khóe miệng của cô.
Suýt chút nữa thì Ngọc đã kêu lên thảm thiết.
Ban nãy cô áp đảo được Kiệt, nhưng bản chất cậu ta là một gã đàn ông, cô vẫn bị một hai cú đấm rơi xuống mặt. Lúc đầu còn tức giận không thấy đau, giờ được Nguyên bôi thuốc cho mới thấy tủi thân mà khóc.
– Thằng khốn đấy. Em phải bẻ cả hàm răng nó mới đủ.
– Khóc lóc tèm lem thế này còn muốn đánh nhau à? Sự khôn khéo của em đâu hết cả rồi? Em đánh được người ta hả lòng hả dạ, mà có biết người khác lo lắng cho em không?
– Nhưng mà…
– Được rồi. – Nguyên mệt mỏi thở dài. – Đỡ anh lên giường đi.
Ngọc biết mình đuối lý trước, nhất nhất nghe theo lời của chồng. Cô đỡ anh lên trên giường, hai người một chút nữa là ôm nhau ngã ngoài ra.
– Anh nặng quá. – Cô lầu bầu.
Nguyên không chấp nhặt với cô gái, chỉ lặng lặng ngồi trên giường. Đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh, đôi bàn tay mà cô từng khen không biết bao nhiêu lần sờ lên gấu quần, chậm chậm vén nó lên.
Ngọc vẫn nhìn anh chằm chằm, rồi chợt mở to mắt hoảng sợ khi thấy đôi chân của anh.
Trên bắp chân của Nguyên có một vết rách dài hơn ba mươi xăng-ti-mét đã được khâu lại, chỉ đã tiêu hết mà vẫn để lại vết sẹo như con rết xấu xí. Phần đầu gối bị tổn thương, không rõ là do trời lạnh hay vận động nhiều mà đã sưng to lên, đỏ ửng.
Rốt cuộc anh đã trải qua tại nạn kinh khủng như thế nào? Ngọc đưa mắt dọc theo chân Nguyên nhìn lên tự hỏi. Mà đây chỉ là cẳng chân, thứ anh muốn cho cô thấy. Còn những vết thương khác dưới lớp quần áo, vết thương làm anh bị liệt thì ghê sợ ra sao.?
– Sợ không? – Nguyên dịu dàng hỏi cô.
Ngọc lắc đầu:
– Không sợ. Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn… em…
Khả năng ngôn ngữ lưu loát ngày thường của cô dường như đã bị thui chột. Thậm chí cô còn không biết mình đang nói gì nữa.
Nguyên “ừm” nhẹ, gần như không để ý đến cái chân của mình lắm:
– Nửa năm rồi, ngày trước còn đau đến chết đi sống lại hàng đêm, giờ chỉ còn hôm nào lạnh quá mới bị thôi. Em thấy đấy, anh đâu có ghét bỏ cái chân tàn tật của mình đâu. Người khác nói gì em không cản được họ, em chỉ cần biết anh rất mạnh mẽ, không bao giờ bị mấy lời bẩn thỉu của họ làm ảnh hưởng là được rồi. Không cần phải vì anh mà xù lông lên như thế nữa, em cũng bị thương rồi thì ai chăm sóc cho anh bây giờ.
Ngọc cúi gầm mặt, không dám đưa tay lên quệt nước mắt. Cô chẳng ngờ ngờ nổi thế giới rộng lớn với bao nhiêu người như thế, có một ngày, mình lại gặp người như Nguyên. Số phận đối với anh bất công vô cùng, nhưng anh lại không hề trách móc người khác, chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau của mình, và bao dung với cô.
Cô quay người sang một bên, nói lẫy:
– Anh cứ như bố của em ấy.
– Anh lớn hơn em bảy tuổi, bố thì không đến nỗi. Mà hồi em mới sinh ra, anh đã bế em, đưa em đi chơi.
– Đủ rồi, anh đừng có nói nữa.
– Thật sự là thế mà, mẹ em không kể hả?
Sau khi trò chuyện với Nguyên, sự khó chịu trong lòng Ngọc đã vơi đi ít nhiều. Cô còn chủ động đi chợ, định nấu cho mọi người một bữa ngon.
Khi vào trong bếp, Ngọc chợt nghe thấy tiếng của mọi người đang bàn tán:
– Thím Duyên ơi, thím kể cho con đi ạ. Tại sao ông nội lại bắt anh Nguyên nhường vị trí tổng giám đốc của mình ra? Như thế có phải quá bất công rồi không?
– Suỵt, cô nói nhỏ thôi kẻo cô Ngọc nghe thấy. Cậu chủ đã dặn là phải giấu kín rồi. Thì giờ phải vậy chứ biết sao, bên ngoài ai cũng đồn là cậu Nguyên khó có người nối dõi được, hơn nữa sức khỏe còn ốm yếu liên miên. Giá cổ phiếu giảm nửa năm rồi không tăng nên nổi, ông chủ chỉ cần nhìn một cái là biết phải đầu tư cho ai. Giao gia sản cho cậu Nguyên mà cậu chủ nhỏ không sinh ra nổi, thì nhà đứt mạch mất.
– Cháu nghe nói đáng lẽ ông cũng không bắt anh Nguyên phải nhường ngay, nhưng do anh ấy vội đi tìm chị Ngọc trong giờ họp nên mới bị khiển trách, có phải không ạ?
– Thì đúng mà. Lấy một người vợ dịu dàng thì không lấy. Không phải cố ý chê cô Ngọc đâu, mà cô ấy trẻ con quá, thậm chí còn chẳng biết hành vi của mình ảnh hưởng thế nào đến chồng.
Đến khi hai người đi rồi, Ngọc vẫn đứng yên trong góc tối không ra. Cô nhớ lại những lời họ nói, trong lòng rét run.
Ông nội ép buộc Nguyên nhường vị trí của mình cho Tùng, còn trách mắng anh vì cô đánh nhau ở trường.
Những điều mà Tùng nói hôm qua, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu rồi sao?
Tiếng xe lăn của Nguyên kêu rì rầm khi nghiến xuống sàn nhà, Ngọc biết chỉ cần anh ở đây mình sẽ không phải chịu thiệt, nhưng sự áp bức nguy hiểm từ anh càng làm cô lo sợ hơn.
– Mày là ai? – Mẹ Kiệt hất hàm hỏi.
Nguyên không dừng lại trước mặt bà ta mà lướt ngang qua, đến trước mặt Ngọc:
– Sao mà lại bị thương rồi?
– Em chỉ bị nhẹ thôi. Sao anh biết mà đến đây vậy?
– Anh mà không đến thì chắc giờ em vẫn còn giấu mọi chuyện đấy nhỉ?
– Con tôi mới bị thương kia kìa. Vợ cậu đánh người ta như thế mà còn dám đổi trắng thay đen à? – Mẹ Kiệt vội cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
– Ồ, ra là vợ tôi đánh người.
Nguyên tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
– Đúng đó, chả nó đánh người thì còn ai nữa.
– Thế dì yên tâm, đánh người thì phải đền tiền thuốc men là chuyện thường tình thôi. Luật sư của tôi sẽ trao đổi liên lạc riêng với anh đây để bàn bạc về việc bồi thường, dì không cần lo lắng quá.
Mắt bà kia sáng lên, trong khi Kiệt đứng sau cực kỳ khó xử. Cậu ta vốn tưởng cậu cả nhà họ Võ là kẻ vừa tàn tật vừa vô dụng, nào ngờ, khi người đàn ông này bước vào, chỉ một cái liếc mắt thôi đã tạo ra áp lực vô cùng lớn.
Mẹ cậu ta vẫn không biết điều mà đòi hỏi:
– Được được! Cậu nói xem bao nhiêu tiền?
– Mẹ đủ rồi! – Kiệt xen ngang, bị mẹ cấm cảu nạt lại.
– Mày thì biết cái gì, tránh ra coi.
Nguyên nhìn thấy hết sự thay đổi trên mặt hai người, vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi:
– Dì cứ liên hệ với luật sư của tôi là được rồi, chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.
Nguyên nói như thế hai người mới thoát được cái vòi hút máu của mẹ Kiên. Anh nhìn Ngọc một cái giận dỗi, làm cô run bắn lên.
Trên suốt đường về nhà, anh chỉ ngả lưng lên ghế, nhắm nghiền mắt, có vẻ như đang chờ cô lên tiếng trước. Ngay cả khi về đến phòng rồi vẫn còn im lặng.
Ngọc loay hoay bẻ tay mình, áy náy nói:
– Em xin lỗi, có phải em lại làm chuyện gì liên lụy đến anh rồi đúng không?
– Em nói xem em làm chuyện gì liên lụy? – Nguyên nhướng mày hỏi ngược lại.
– Thì… em là cô chủ của nhà họ Võ mà giơ tay đánh người. Nếu đồn ra ngoài thì anh lại mang tiếng không quản được vợ. Nhưng mà… cái thằng đó nó láo quá mà. Nó dám nói anh…
Nguyên bỗng trở lên tức giận:
– Nó nói ra sao?
Ngọc ngậm miệng không đáp, anh đã phải chịu áp lực bên ngoài đủ rồi, làm sao cô có thể để chồng mình nghe những lời nghị luận quá đáng như thế.
– Ngồi xuống đây đi.
Nguyên hất cằm ra hiệu cho Ngọc ngồi xuống giường, rồi với tay lấy một ít thuốc ở chiếc tủ đầu giường. Ngọc ngoan ngoãn nghe lời anh, không dám nhúc nhích.
Nguyên bóp thuốc ra tay, chấm nhẹ lên trên khóe miệng của cô.
Suýt chút nữa thì Ngọc đã kêu lên thảm thiết.
Ban nãy cô áp đảo được Kiệt, nhưng bản chất cậu ta là một gã đàn ông, cô vẫn bị một hai cú đấm rơi xuống mặt. Lúc đầu còn tức giận không thấy đau, giờ được Nguyên bôi thuốc cho mới thấy tủi thân mà khóc.
– Thằng khốn đấy. Em phải bẻ cả hàm răng nó mới đủ.
– Khóc lóc tèm lem thế này còn muốn đánh nhau à? Sự khôn khéo của em đâu hết cả rồi? Em đánh được người ta hả lòng hả dạ, mà có biết người khác lo lắng cho em không?
– Nhưng mà…
– Được rồi. – Nguyên mệt mỏi thở dài. – Đỡ anh lên giường đi.
Ngọc biết mình đuối lý trước, nhất nhất nghe theo lời của chồng. Cô đỡ anh lên trên giường, hai người một chút nữa là ôm nhau ngã ngoài ra.
– Anh nặng quá. – Cô lầu bầu.
Nguyên không chấp nhặt với cô gái, chỉ lặng lặng ngồi trên giường. Đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh, đôi bàn tay mà cô từng khen không biết bao nhiêu lần sờ lên gấu quần, chậm chậm vén nó lên.
Ngọc vẫn nhìn anh chằm chằm, rồi chợt mở to mắt hoảng sợ khi thấy đôi chân của anh.
Trên bắp chân của Nguyên có một vết rách dài hơn ba mươi xăng-ti-mét đã được khâu lại, chỉ đã tiêu hết mà vẫn để lại vết sẹo như con rết xấu xí. Phần đầu gối bị tổn thương, không rõ là do trời lạnh hay vận động nhiều mà đã sưng to lên, đỏ ửng.
Rốt cuộc anh đã trải qua tại nạn kinh khủng như thế nào? Ngọc đưa mắt dọc theo chân Nguyên nhìn lên tự hỏi. Mà đây chỉ là cẳng chân, thứ anh muốn cho cô thấy. Còn những vết thương khác dưới lớp quần áo, vết thương làm anh bị liệt thì ghê sợ ra sao.?
– Sợ không? – Nguyên dịu dàng hỏi cô.
Ngọc lắc đầu:
– Không sợ. Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn… em…
Khả năng ngôn ngữ lưu loát ngày thường của cô dường như đã bị thui chột. Thậm chí cô còn không biết mình đang nói gì nữa.
Nguyên “ừm” nhẹ, gần như không để ý đến cái chân của mình lắm:
– Nửa năm rồi, ngày trước còn đau đến chết đi sống lại hàng đêm, giờ chỉ còn hôm nào lạnh quá mới bị thôi. Em thấy đấy, anh đâu có ghét bỏ cái chân tàn tật của mình đâu. Người khác nói gì em không cản được họ, em chỉ cần biết anh rất mạnh mẽ, không bao giờ bị mấy lời bẩn thỉu của họ làm ảnh hưởng là được rồi. Không cần phải vì anh mà xù lông lên như thế nữa, em cũng bị thương rồi thì ai chăm sóc cho anh bây giờ.
Ngọc cúi gầm mặt, không dám đưa tay lên quệt nước mắt. Cô chẳng ngờ ngờ nổi thế giới rộng lớn với bao nhiêu người như thế, có một ngày, mình lại gặp người như Nguyên. Số phận đối với anh bất công vô cùng, nhưng anh lại không hề trách móc người khác, chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau của mình, và bao dung với cô.
Cô quay người sang một bên, nói lẫy:
– Anh cứ như bố của em ấy.
– Anh lớn hơn em bảy tuổi, bố thì không đến nỗi. Mà hồi em mới sinh ra, anh đã bế em, đưa em đi chơi.
– Đủ rồi, anh đừng có nói nữa.
– Thật sự là thế mà, mẹ em không kể hả?
Sau khi trò chuyện với Nguyên, sự khó chịu trong lòng Ngọc đã vơi đi ít nhiều. Cô còn chủ động đi chợ, định nấu cho mọi người một bữa ngon.
Khi vào trong bếp, Ngọc chợt nghe thấy tiếng của mọi người đang bàn tán:
– Thím Duyên ơi, thím kể cho con đi ạ. Tại sao ông nội lại bắt anh Nguyên nhường vị trí tổng giám đốc của mình ra? Như thế có phải quá bất công rồi không?
– Suỵt, cô nói nhỏ thôi kẻo cô Ngọc nghe thấy. Cậu chủ đã dặn là phải giấu kín rồi. Thì giờ phải vậy chứ biết sao, bên ngoài ai cũng đồn là cậu Nguyên khó có người nối dõi được, hơn nữa sức khỏe còn ốm yếu liên miên. Giá cổ phiếu giảm nửa năm rồi không tăng nên nổi, ông chủ chỉ cần nhìn một cái là biết phải đầu tư cho ai. Giao gia sản cho cậu Nguyên mà cậu chủ nhỏ không sinh ra nổi, thì nhà đứt mạch mất.
– Cháu nghe nói đáng lẽ ông cũng không bắt anh Nguyên phải nhường ngay, nhưng do anh ấy vội đi tìm chị Ngọc trong giờ họp nên mới bị khiển trách, có phải không ạ?
– Thì đúng mà. Lấy một người vợ dịu dàng thì không lấy. Không phải cố ý chê cô Ngọc đâu, mà cô ấy trẻ con quá, thậm chí còn chẳng biết hành vi của mình ảnh hưởng thế nào đến chồng.
Đến khi hai người đi rồi, Ngọc vẫn đứng yên trong góc tối không ra. Cô nhớ lại những lời họ nói, trong lòng rét run.
Ông nội ép buộc Nguyên nhường vị trí của mình cho Tùng, còn trách mắng anh vì cô đánh nhau ở trường.
Những điều mà Tùng nói hôm qua, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.