Chương 22
Phạm Quỳnh Vân
30/12/2022
Lông mi Nguyên cụp xuống khi nhìn Ngọc, che đi sự sắc bén và khí thế không nhân nhượng ai hàng ngày. Ngọc quay sang một bên muốn tránh đi cái nhìn dịu dàng của anh, mà vòng tay của người đàn ông quá chật, làm cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lông mi cô chớp chớp, vô tội nói:
– Anh buông ra đã nào.
– Không buông. Có gì cứ nói trên giường đi.
– Trước đây anh đâu có như thế.
– Trước đây em nhìn nhầm.
Ngọc nghiến răng nghiến lợi vì sự lưu manh của người đàn ông. Kể ra sức lực cô vốn không nhỏ, có thể đẩy ngã Kiệt được thì không đến nỗi chịu bó tay vì Nguyên. Nhưng nghĩ đến cái chân đau của anh, Ngọc cũng không nỡ đẩy ra.
Cô tủi thân sụt sịt:
– Anh vừa mới đòi ly hôn đấy, giờ anh thay đổi nhanh như thế, ai biết là vì thứ gì?
Giọng Ngọc trong vòng tay Nguyên nghe nhỏ nhẹ vỗ vào lòng anh. Anh để cằm lên trên mái tóc rối bời của cô:
– Em nói xem là vì sao?
– Anh khó đoán, em không đoán được.
Ngọc từ chối đưa ra lời dự đoán. Bất cứ cô gái nào cũng như vậy. Ban nãy người cùng giường với mình còn đòi chia tay, lúc này mặt dày dán lấy không buông. Ai là con sâu trong bụng anh để lường được chứ? Phụ nữ hay đàn ông đều là những người dễ bị tổn thương, đoán lên đoán xuống chỉ tự hại mình mà thôi.
– Anh nghĩ thay vì để em nói ly hôn thì anh làm trước, ít nhất lòng sẽ thoải mái hơn nhiều. Em… cũng không thích gì anh cả, mà còn có…
Ngọc quay ngoắt người lại, vô tình đập trán lên đầu Nguyên. Cô ôm trán, vì đau quá mà cứ lí nhí:
– Anh nói cái gì vậy? Ai nói là… ai nói là…
– Hửm?
– Thì chúng ta chẳng qua có mai mối của bố mẹ ban đầu thôi, nếu em không muốn thì đâu có ai ép buộc được. Anh là lựa chọn của em, em phải có trách nhiệm với anh, mà… em cảm thấy sống với anh cũng không tệ đến thế.
Nguyên nheo mắt lại theo dõi từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô gái. Đôi mắt lảng tránh đang bán đứng những lời mà Ngọc nói. Thấy Nguyên nhìn mình đăm đăm như thế, cô lại sửa lời:
– Thật ra cũng không phải không tệ, mà là em cũng cảm thaayys ấm áp. Em tìm kiếm hơi ấm trong ngôi nhà cũ của mình lâu rồi, chẳng ngờ được, rời xa ngôi nhà đó, đến với anh mới thấy đỡ lạnh lẽo hơn.
Cô mím môi, đánh bạo lại gần Nguyên hơn một bước, hai bước.
– Em là người cô độc, anh cũng có khiếm khuyết. Nếu có thể, hay là chúng ta cứ sống bình dị với nhau như thế này cũng được.
Nguyên phì cười, ban đầu còn khe khẽ kiềm chế, sau đó cười đến ngây ngô. Ngọc trợn mắt không hiểu anh đang nghĩ cái gì mà cười ròn rã đến thế.
– Em không suy xét một chút đến Thế Anh sao?
– Thế Anh? Thế Anh thì liên quan gì?
– Không có gì. – Nguyên không tiếp tục với câu hỏi ấy, chỉ ngồi thẳng lưng dậy, cúi xuống lấy tay chọc chọc vào má Ngọc. – Sau này anh không muốn em nhắc đến Thế Anh nữa.
– Không phải chứ? Anh đang nghĩ em với Thế Anh…
Ngọc thốt lên ngạc nhiên, mà chưa nói hết câu đã bị bàn tay của Nguyên chặn trên môi.
– Anh đã bảo không được nói mà.
Ngọc nhăn nhó gật gật, Nguyên mới buông tay ra. Cô cũng ngồi dậy bó gối, nghiêng đầu mà hỏi:
– Ban nãy… anh nói như vậy có phải là thích em rồi không?
Trống ngực cô đang đập thình thịch thình thịch khi tự mình nói ra nỗi thắc mắc cứ nghẹn mãi trong lòng từ nãy đến giờ. Cô là con gái, hỏi một người đàn ông câu này có thể bị cho là không biết kín kẽ, cọc đi tìm trâu chẳng hạn. Nhưng Ngọc không quan tâm, đây không chỉ là chồng của cô, mà con là người mà trái tim cô đã duyệt từ lâu lắm rồi.
Cô muốn có một đáp án cho rõ ràng, để biết bàn cược này rốt cuộc là thắng đậm hay mất tất.
Nguyên không trả lời luôn mà vẫy tay ra hiệu cho Ngọc lại gần.
– Lại gần đây.
– Hả.
Ngọc còn đang ngây ngô hỏi lại thì Nguyên đã cúi sát vào một bên tai của cô. Tiếng nói của anh trầm ấm vang lên bên tai, làm cô ngơ ngẩn.
– Anh không vòng vo như em. Thích là thích. Anh thích em rồi. Sau hôm nay nếu như em đồng ý, chúng ta làm vợ chồng đúng nghĩa, không còn hợp đồng hay thỏa thuận gì cả.
Không có cái gương soi nào ở đây mà Ngọc vẫn biết rằng tai của mình đang ửng hồng, thậm chí màu đỏ đó càng lúc càng lan nhanh. Cô rụt đầu lại, lắp bắp:
– Ừ… ừ được rồi. Đi… đi ngủ.
– Được, đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, khi Ngọc tỉnh dậy đã không còn ai ở trong phòng cả. Nguyên để lại một tờ giấy bảo cô ăn cơm rồi nhờ tài xế đưa đi học, anh phải đến công ty để xử lý một số việc.
Ngọc ngồi ngây ngốc trên giường, đầu cứ lắc sang trái rồi sang phải không sao trấn tĩnh được.
Hôm qua, cô tỏ tình với Nguyên rồi sao?
Còn anh… anh cũng đã tỏ tình với cô rồi.
Đêm qua chính vì điều ấy mà Ngọc trăn trở cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt được đôi chút. Đối với cô, tất cả như một giấc mơ vậy, một giấc mơ quá đỗi bất ngờ.
Cô không ngờ rằng Nguyên sẽ thích mình. Ở trong mắt anh, có lẽ cô chỉ là một cô bé từ trên trời rơi xuống, mặt dày bám vào anh để tìm chỗ nương tựa. Mặc dù cô cũng có giá trị lợi dụng, nhưng đâu phải là…
Sao tình cảm giữa hai người lại nảy sinh nhanh chóng như thế này được chứ?
Ngọc chạy ù xuống giường vào nhà vệ sinh tát nước lên mặt cho tỉnh táo rồi mới xuống phòng khách. Cô phải thật bình tĩnh, không để cho người làm trong nhà nghi ngờ mới được.
Khi Ngọc xuống dưới nhà, bà Diệp đang chỉnh lại quần áo để chuẩn bị đi đâu đó, còn Vân Anh thì ngoan ngoãn ngồi bên bàn để đọc sách. Kể từ ngày hôm kia nghe lén cuộc điện thoại giữa Vân Anh và người nhà, Ngọc vẫn không biết nên đối diện với cô gái này như thế nào.
Rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột già, đâu phải người xa lạ gì cho cam. Nhưng vì người lớn, mà hai người bọn họ giờ muốn nói chuyện với nhau cũng khó.
– Nay có tiết à? Em có đi cùng không?
Ngọc đột ngột lên tiếng làm Vân Anh giật mình. Cô ấy ngay lập tức trầm mặt xuống, cúi đầu:
– Em không đi đâu ạ. Chị cứ đi trước đi.
Có bà Diệp ở đây, Ngọc cũng không tiện mở lời, bèn mím môi im lặng, xin phép mẹ chồng rồi lên xe đi học. Cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt rát bỏng đang nhìn mình từ phía sau lưng, phải đến khi xe ra khỏi cổng thì cảm giác đó mới rút đi.
Ngọc tựa đầu vào xe thở dài. Cô không biết ác ý mà Vân Anh dành cho mình đến từ đâu nữa. Hồi còn nhỏ, khi mẹ vẫn còn sống, cô vẫn đến nhà cậu để thăm em trai em gái, Vân Anh lúc đó giống như một nàng búp bê đáng yêu. Mỗi lần đến, Ngọc đều không nhịn được véo má em một cái, con bé thì kêu lên oai oái giương đôi mắt đẫm nước mắt lên mách mẹ cô.
Ngọc còn nhớ những tháng ngày đó vô cùng đẹp đẽ, có nụ cười dịu dàng của mẹ, có tiếng lầu bầu mắng yêu của bố. Vậy mà chẳng mấy năm sau khi mẹ mất, tất cả những kỉ niệm đẹp và tình cảm gia đình đã bị mài mòn hết từ bao giờ.
Kết thúc tiết học buổi sáng, Ngọc gặp một người ở ngoài cửa, một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây vào lúc này mới đúng. Cô che tay để ngáp dài một tiếng, vỗ vai Thế Anh:
– Sao cậu… em… Thôi, sao cậu lại ở đây?
Mắt Thế Anh hôm nay trông trũng sâu và đầy quầng thâm. Cậu ấy trùng mắt xuống, trầm giọng hỏi Ngọc:
– Hôm qua cậu với anh Nguyên. Có phải hôm qua anh ấy nói gì với cậu không?
Cả người Ngọc cứng đờ lại khi nhớ đến chuyện hôm qua, vội lắc đầu:
– Không. Anh ấy không nói gì cả. Chúng ta nói chuyện khác đi, được không? Cậu ăn trưa chưa?
Ngọc càng lảng tránh, Thế Anh càng thấy nghi ngờ hơn, trong đầu cậu không ngừng vẽ ra vô vàn viễn cảnh. Cậu tưởng tượng ra anh trai mình sẽ đối xử tệ hại như thế nào với vợ khi nghe những gì cậu nói.
Thế Anh càng nghĩ càng hối hận đau lòng, cậu nắm lấy cả hai tay của Ngọc, để trước ngực mình rồi nhìn cô với ánh mắt chân thành:
– Ngọc, cậu nói thật đi. Anh ấy ép buộc cậu đúng không? Mặc dù tôi không mạnh mẽ bằng anh ấy nhưng vẫn đủ sức bảo vệ cậu, cứ nói hết mọi chuyện ra đi, tôi có thể xin bác cho cậu ly hôn.
Ngọc hé miệng không kịp phản ứng trước những lời mà Thế Anh nói. Rồi chợt, cô thấy ánh đèn flash lóe qua mắt mình, giống như ai vừa lia máy ảnh qua đây. Ngọc nhìn quanh quẩn, chỉ có mấy học sinh về nhà hoặc đi học ca chiều sớm, không có ai khả nghi cả.
Lông mi cô chớp chớp, vô tội nói:
– Anh buông ra đã nào.
– Không buông. Có gì cứ nói trên giường đi.
– Trước đây anh đâu có như thế.
– Trước đây em nhìn nhầm.
Ngọc nghiến răng nghiến lợi vì sự lưu manh của người đàn ông. Kể ra sức lực cô vốn không nhỏ, có thể đẩy ngã Kiệt được thì không đến nỗi chịu bó tay vì Nguyên. Nhưng nghĩ đến cái chân đau của anh, Ngọc cũng không nỡ đẩy ra.
Cô tủi thân sụt sịt:
– Anh vừa mới đòi ly hôn đấy, giờ anh thay đổi nhanh như thế, ai biết là vì thứ gì?
Giọng Ngọc trong vòng tay Nguyên nghe nhỏ nhẹ vỗ vào lòng anh. Anh để cằm lên trên mái tóc rối bời của cô:
– Em nói xem là vì sao?
– Anh khó đoán, em không đoán được.
Ngọc từ chối đưa ra lời dự đoán. Bất cứ cô gái nào cũng như vậy. Ban nãy người cùng giường với mình còn đòi chia tay, lúc này mặt dày dán lấy không buông. Ai là con sâu trong bụng anh để lường được chứ? Phụ nữ hay đàn ông đều là những người dễ bị tổn thương, đoán lên đoán xuống chỉ tự hại mình mà thôi.
– Anh nghĩ thay vì để em nói ly hôn thì anh làm trước, ít nhất lòng sẽ thoải mái hơn nhiều. Em… cũng không thích gì anh cả, mà còn có…
Ngọc quay ngoắt người lại, vô tình đập trán lên đầu Nguyên. Cô ôm trán, vì đau quá mà cứ lí nhí:
– Anh nói cái gì vậy? Ai nói là… ai nói là…
– Hửm?
– Thì chúng ta chẳng qua có mai mối của bố mẹ ban đầu thôi, nếu em không muốn thì đâu có ai ép buộc được. Anh là lựa chọn của em, em phải có trách nhiệm với anh, mà… em cảm thấy sống với anh cũng không tệ đến thế.
Nguyên nheo mắt lại theo dõi từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cô gái. Đôi mắt lảng tránh đang bán đứng những lời mà Ngọc nói. Thấy Nguyên nhìn mình đăm đăm như thế, cô lại sửa lời:
– Thật ra cũng không phải không tệ, mà là em cũng cảm thaayys ấm áp. Em tìm kiếm hơi ấm trong ngôi nhà cũ của mình lâu rồi, chẳng ngờ được, rời xa ngôi nhà đó, đến với anh mới thấy đỡ lạnh lẽo hơn.
Cô mím môi, đánh bạo lại gần Nguyên hơn một bước, hai bước.
– Em là người cô độc, anh cũng có khiếm khuyết. Nếu có thể, hay là chúng ta cứ sống bình dị với nhau như thế này cũng được.
Nguyên phì cười, ban đầu còn khe khẽ kiềm chế, sau đó cười đến ngây ngô. Ngọc trợn mắt không hiểu anh đang nghĩ cái gì mà cười ròn rã đến thế.
– Em không suy xét một chút đến Thế Anh sao?
– Thế Anh? Thế Anh thì liên quan gì?
– Không có gì. – Nguyên không tiếp tục với câu hỏi ấy, chỉ ngồi thẳng lưng dậy, cúi xuống lấy tay chọc chọc vào má Ngọc. – Sau này anh không muốn em nhắc đến Thế Anh nữa.
– Không phải chứ? Anh đang nghĩ em với Thế Anh…
Ngọc thốt lên ngạc nhiên, mà chưa nói hết câu đã bị bàn tay của Nguyên chặn trên môi.
– Anh đã bảo không được nói mà.
Ngọc nhăn nhó gật gật, Nguyên mới buông tay ra. Cô cũng ngồi dậy bó gối, nghiêng đầu mà hỏi:
– Ban nãy… anh nói như vậy có phải là thích em rồi không?
Trống ngực cô đang đập thình thịch thình thịch khi tự mình nói ra nỗi thắc mắc cứ nghẹn mãi trong lòng từ nãy đến giờ. Cô là con gái, hỏi một người đàn ông câu này có thể bị cho là không biết kín kẽ, cọc đi tìm trâu chẳng hạn. Nhưng Ngọc không quan tâm, đây không chỉ là chồng của cô, mà con là người mà trái tim cô đã duyệt từ lâu lắm rồi.
Cô muốn có một đáp án cho rõ ràng, để biết bàn cược này rốt cuộc là thắng đậm hay mất tất.
Nguyên không trả lời luôn mà vẫy tay ra hiệu cho Ngọc lại gần.
– Lại gần đây.
– Hả.
Ngọc còn đang ngây ngô hỏi lại thì Nguyên đã cúi sát vào một bên tai của cô. Tiếng nói của anh trầm ấm vang lên bên tai, làm cô ngơ ngẩn.
– Anh không vòng vo như em. Thích là thích. Anh thích em rồi. Sau hôm nay nếu như em đồng ý, chúng ta làm vợ chồng đúng nghĩa, không còn hợp đồng hay thỏa thuận gì cả.
Không có cái gương soi nào ở đây mà Ngọc vẫn biết rằng tai của mình đang ửng hồng, thậm chí màu đỏ đó càng lúc càng lan nhanh. Cô rụt đầu lại, lắp bắp:
– Ừ… ừ được rồi. Đi… đi ngủ.
– Được, đi ngủ.
***
Sáng hôm sau, khi Ngọc tỉnh dậy đã không còn ai ở trong phòng cả. Nguyên để lại một tờ giấy bảo cô ăn cơm rồi nhờ tài xế đưa đi học, anh phải đến công ty để xử lý một số việc.
Ngọc ngồi ngây ngốc trên giường, đầu cứ lắc sang trái rồi sang phải không sao trấn tĩnh được.
Hôm qua, cô tỏ tình với Nguyên rồi sao?
Còn anh… anh cũng đã tỏ tình với cô rồi.
Đêm qua chính vì điều ấy mà Ngọc trăn trở cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt được đôi chút. Đối với cô, tất cả như một giấc mơ vậy, một giấc mơ quá đỗi bất ngờ.
Cô không ngờ rằng Nguyên sẽ thích mình. Ở trong mắt anh, có lẽ cô chỉ là một cô bé từ trên trời rơi xuống, mặt dày bám vào anh để tìm chỗ nương tựa. Mặc dù cô cũng có giá trị lợi dụng, nhưng đâu phải là…
Sao tình cảm giữa hai người lại nảy sinh nhanh chóng như thế này được chứ?
Ngọc chạy ù xuống giường vào nhà vệ sinh tát nước lên mặt cho tỉnh táo rồi mới xuống phòng khách. Cô phải thật bình tĩnh, không để cho người làm trong nhà nghi ngờ mới được.
Khi Ngọc xuống dưới nhà, bà Diệp đang chỉnh lại quần áo để chuẩn bị đi đâu đó, còn Vân Anh thì ngoan ngoãn ngồi bên bàn để đọc sách. Kể từ ngày hôm kia nghe lén cuộc điện thoại giữa Vân Anh và người nhà, Ngọc vẫn không biết nên đối diện với cô gái này như thế nào.
Rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột già, đâu phải người xa lạ gì cho cam. Nhưng vì người lớn, mà hai người bọn họ giờ muốn nói chuyện với nhau cũng khó.
– Nay có tiết à? Em có đi cùng không?
Ngọc đột ngột lên tiếng làm Vân Anh giật mình. Cô ấy ngay lập tức trầm mặt xuống, cúi đầu:
– Em không đi đâu ạ. Chị cứ đi trước đi.
Có bà Diệp ở đây, Ngọc cũng không tiện mở lời, bèn mím môi im lặng, xin phép mẹ chồng rồi lên xe đi học. Cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt rát bỏng đang nhìn mình từ phía sau lưng, phải đến khi xe ra khỏi cổng thì cảm giác đó mới rút đi.
Ngọc tựa đầu vào xe thở dài. Cô không biết ác ý mà Vân Anh dành cho mình đến từ đâu nữa. Hồi còn nhỏ, khi mẹ vẫn còn sống, cô vẫn đến nhà cậu để thăm em trai em gái, Vân Anh lúc đó giống như một nàng búp bê đáng yêu. Mỗi lần đến, Ngọc đều không nhịn được véo má em một cái, con bé thì kêu lên oai oái giương đôi mắt đẫm nước mắt lên mách mẹ cô.
Ngọc còn nhớ những tháng ngày đó vô cùng đẹp đẽ, có nụ cười dịu dàng của mẹ, có tiếng lầu bầu mắng yêu của bố. Vậy mà chẳng mấy năm sau khi mẹ mất, tất cả những kỉ niệm đẹp và tình cảm gia đình đã bị mài mòn hết từ bao giờ.
Kết thúc tiết học buổi sáng, Ngọc gặp một người ở ngoài cửa, một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây vào lúc này mới đúng. Cô che tay để ngáp dài một tiếng, vỗ vai Thế Anh:
– Sao cậu… em… Thôi, sao cậu lại ở đây?
Mắt Thế Anh hôm nay trông trũng sâu và đầy quầng thâm. Cậu ấy trùng mắt xuống, trầm giọng hỏi Ngọc:
– Hôm qua cậu với anh Nguyên. Có phải hôm qua anh ấy nói gì với cậu không?
Cả người Ngọc cứng đờ lại khi nhớ đến chuyện hôm qua, vội lắc đầu:
– Không. Anh ấy không nói gì cả. Chúng ta nói chuyện khác đi, được không? Cậu ăn trưa chưa?
Ngọc càng lảng tránh, Thế Anh càng thấy nghi ngờ hơn, trong đầu cậu không ngừng vẽ ra vô vàn viễn cảnh. Cậu tưởng tượng ra anh trai mình sẽ đối xử tệ hại như thế nào với vợ khi nghe những gì cậu nói.
Thế Anh càng nghĩ càng hối hận đau lòng, cậu nắm lấy cả hai tay của Ngọc, để trước ngực mình rồi nhìn cô với ánh mắt chân thành:
– Ngọc, cậu nói thật đi. Anh ấy ép buộc cậu đúng không? Mặc dù tôi không mạnh mẽ bằng anh ấy nhưng vẫn đủ sức bảo vệ cậu, cứ nói hết mọi chuyện ra đi, tôi có thể xin bác cho cậu ly hôn.
Ngọc hé miệng không kịp phản ứng trước những lời mà Thế Anh nói. Rồi chợt, cô thấy ánh đèn flash lóe qua mắt mình, giống như ai vừa lia máy ảnh qua đây. Ngọc nhìn quanh quẩn, chỉ có mấy học sinh về nhà hoặc đi học ca chiều sớm, không có ai khả nghi cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.