Chương 3
Phạm Quỳnh Vân
16/12/2022
Nguyên mở gói giấy quà ra ngay trước mặt Ngọc, bên trong chiếc hộp sang trọng là một chiếc đồng hồ màu đen.
Anh hơi ngẩn ra:
– Quà hơi quý trọng rồi.
Ngọc cũng giật mình khi thấy đồ vật bên trong, giật mình xong, cô lại muốn cười thật to. Cô đánh khóe mắt về phía dì Xuân. Mặt dì ta cắt không còn một giọt máu, cứ ngước lên trời trợn tròn mắt. Không cần nói Ngọc cũng hiểu lòng dì Xuân đang rỉ máu. Chiếc đồng hồ trên tay Nguyên kia phải có giá đến trăm triệu, tặng cho Tùng thì coi như tấm lòng thành trả ơn nghĩa hộ em trai dì ta, nhưng tặng cho Nguyên lại là chuyện khác. Dì Xuân có lấy được lợi ích nào trong tay anh không?
Câu trả lời là không.
Ngọc giấu nụ cười của mình, thong thả lắc đầu:
– Không quý lắm ạ. Anh thích là được rồi.
Dì Xuân cũng phụ họa:
– Cậu cứ nhận đi. Ngọc tìm rất lâu mới được món quà vừa ý để tặng cậu đó.
– Được nhận quà thế này mà không đáp lễ thì không ổn. – Nguyên giấu nhanh chiếc đồng hồ vào trong cổ áo của mình, giống như sợ bị ai cướp mất. Anh ngoắc ngoắc tay với Ngọc. – Cúi xuống đây.
Cô chau mày khó hiểu, nhưng vẫn từ từ cúi đầu xuống. Hơi thở của hai người lúc này lại quyện lấy nhau, bất giác làm cô liên tưởng đến nụ hôn điên rồ ban nãy.
– Sao đỏ mặt thế? Không phải gan em lớn lắm sao? – Nguyên nghiêng đầu hỏi.
Dì Xuân hốt hoảng la:
– Ngọc cẩn thận, đừng ngã nữa.
Nguyên nhướn mày cho dì ta một cái nhìn cảnh cáo, vươn tay sờ vào tóc Ngọc. Khi cô vẫn đang tò mò anh muốn làm gì, búi tóc sau lưng chợt lỏng dần.
Một tiếng “keng” khô khốc vang lên, cái trâm vàng thô kệch của dì Xuân bị ném xuống dưới đất. Mặc dù không thích cây trâm lắm, Ngọc vẫn phải há hốc miệng trước hành động của anh.
Anh đang dằn mặt cô sao?
Đáp lại sự hoài nghi của Ngọc, anh chế giễu:
– Tục tĩu. Không phù hợp với em.
Ngọc đứng thẳng người lên, khóe miệng run run muốn nói mà lại thôi. Nếu có thể nói, giờ cô sẽ mắng anh là kẻ điên.
Xem ra chị Bình kể chẳng sai, người điên điên khùng khùng như Nguyên đi đánh một đứa trẻ sáu tuổi cũng không phải chuyện lạ.
Ông Nghiêm đứng bên cạnh, dõi theo hai đứa cháu nãy giờ, vỗ đùi cười lên:
– Càng nhìn càng hợp. Chỉ tiếc là bố Nguyên đã qua đời rồi. Giờ mà nó ở đây, nhìn thấy con dâu nó tự chọn cho con trai chắc là vui lắm.
Bà Diệp ngoan ngoãn bảo “Vâng”, Ngọc tươi cười, còn dì Xuân với Tùng thì trắng mặt. Cuộc tiệc cứ kéo dài như thế đến mười giờ tối, người vui, người buồn, không một ai nói ra.
Con đường trở về sâu hun hút, Ngọc ngồi sau xe được tài xế chở về nhà. Suốt một dọc đường, dì Xuân sa sầm mặt lại.
Chờ đợi Ngọc là một cái tát khi về đến nhà. Dì Xuân ham ăn lười làm, sức lực chẳng có là bao. Cái tát chỉ làm Ngọc hơi nhoi nhói, nhưng cô vẫn giả bộ ngã ụp xuống sàn nhà.
– Có chuyện gì thế? – Ông Hoạt sang sảng giọng từ phòng ngủ đi ra. – Chuyện của cậu Tùng thế nào rồi?
Dì Xuân đưa tay lên mặt mà khóc:
– Hỡi ôi còn thế nào nữa? Con gái ông mang quà tặng cho cậu Nguyên, ông Nghiêm thì khen hai đứa nó đẹp đôi. Tiền của cả nhà mang đi tặng quà rồi, giờ việc chẳng thành còn mất nắm gạo.
– Thế là sao hả Ngọc? – Ông Hoạt đập tay vào bàn, giận dữ mắng.
Ngọc co rúm người lại, sụt sịt:
– Con chẳng may bị ngã vào người anh Nguyên. Anh ấy cầm quà, lẽ nào con cướp lại? Con đành phải nói là quà sinh nhật cho anh ấy. Dù gì đi chăng nữa năm đó có hôn ước với con cũng là Nguyên, vượt mặt anh ấy để tiếp cận Tùng rõ quá thì không chỉ danh tiếng của con không còn, nhà mình cũng bị chửi bới quanh năm suốt tháng.
– Mày… mày… – Dì Xuân tức không kìm nổi, chẳng thốt được tròn câu. – Mày cố ý đúng không?
– Đúng vậy ạ. – Ngọc thẳng thắn thừa nhận. – Con tính toán thiệt hơn, cậu Tùng nhà họ Võ tài giỏi hơn người thật, nhưng là người gió trăng, cưới vợ cũng chỉ vì sắc. Ngoài kia anh ta có bao nhiêu tình nhân, chưa chắc đã coi trọng nhà vợ xuất thân kém hơn mình. Giờ anh Nguyên không may tai nạn, gia đình mình vẫn không có ý định chê cười, tất nhiên sẽ gây ấn tượng tốt với ông Nghiêm. Anh Nguyên dù có tàn tật thì cũng là cháu đích tôn, tự thân lập nghiệp tài sản cũng không ít… Cho nên, chồng của cô chỉ có thể là Võ Duy Nghiêm, nhà mình mới có lợi ích lâu dài được.
Ông Hoạt và dì Xuân nhìn nhau, một người đã lung lay, người còn lại quả quyết không đồng ý:
– Muốn lấy người mày thích? Đừng có mơ đi.
Dì Xuân phất tay đi thẳng vào trong phòng, đóng rầm cửa lại. Tâm trạng của Ngọc trầm xuống. Xem qua cô còn quá non dại, chưa lường trước được việc dì ta nghe cô phân tích thiệt hơn mà vẫn ép cô lấy Tùng. Có lẽ dì ta đã nhận được không ít lợi lộc, Ngọc chỉ có thể đoán như vậy.
Ngọc nắm chặt tay lại, tự an ủi mình. Cô không thể kết hôn với Tùng, nếu bị ép buộc, cùng lắm bỏ trốn.
Ông Hoạt tưởng con gái buồn bèn an ủi:
– Cứ trở về phòng đi. Bố với dì con thương lượng xem sao, rồi báo con sau.
– Dạ.
– Con nên hiểu tấm lòng cha mẹ. Chúng ta vẫn không yên tâm việc con gả cho một người què, cho nên…
– Con hiểu rồi ạ. – Ngọc cười trào phúng, nếu ông thực sự thương cô, thì hôn ước này đã bị hủy từ lâu rồi, chứ không phải chuyển từ Nguyên sang Tùng.
Cô rời khỏi phòng khách, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới về phòng mình. Lan và Huyền đang chờ chị, thấy cô vào thì một đứa bưng nước, một đứa đấm chân.
Ngọc xoa cái đầu tròn vo của Huyền, lòng dịu đi rất nhiều. Người ta hay nói, con vợ trước, con dì ghẻ khác máu tanh lòng, mà cô với đứa trẻ này lại rất thương nhau.
Lan đứng bên cạnh, cứ lầu bầu:
– Tại sao chị cứ một hai phải gả cho cái người què thế chứ? Em nghe dì Xuân bảo, anh ta đi vệ sinh cũng phải nhờ người dìu. Chẳng lẽ chị định hầu anh ta cả đời sao?
– Đồ ngốc này. – Ngọc dí mũi em gái. – Anh ấy như thế thì chị không bị bắt nạt đúng không? Ít nhất không phải ngồi ở nhà đợi chồng đi ôm ấp người yêu về bố thí cho một tí tình thương. Nếu có em bé thì chuyện càng thêm phiền phức, muốn ly hôn càng khó. Trước khi em lớn lên có thể tự lập, chị cũng phải lo cho bản thân không chịu thiệt chứ.
Cùng lúc ấy, căn phòng ở mé đông khu biệt thự của nhà họ Võ vẫn sáng đèn. Nguyên ngồi trên xe lăn trầm tĩnh nghe điện thoại. Một lát sau, anh bật cười:
– Cô ấy nói vậy thật à?
– Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì. Cậu cứ ở đó tôi gửi bản ghi âm cho cậu. À mà cái nhà họ Đoàn đấy hơi khó chơi đấy, cái bà già kia nhất quyết ép Ngọc lấy Tùng. Cậu cứ liệu mà tính đi.
– Cô ấy chẳng có gì liên quan đến tôi. – Nguyên nhàm chán dập máy, tay lại vô thức mở phần tin nhắn lên xem. Cậu bạn gửi cho anh một bản ghi âm, còn đặt tên cho nó là “Minh chứng tình yêu ❤”.
Khóe miệng Nguyên hơi cong lên, bật đoạn ghi âm để nghe: “Cho nên, chồng của cô chỉ có thể là Võ Duy Nghiêm.”
Tiếng của Ngọc qua điện thoại nghe hơi rè rè, nhưng anh vẫn cảm nhận được giọng điệu của cô rất kiên quyết.
– Đúng là một cô gái kỳ lạ. – Nguyên lấy tay day day thái dương, mắt nhìn về chiếc đồng hồ đang đặt trên bàn. – Tên Nghĩa này làm như thế nào mà đặt máy ghi âm vào nhà con gái người ta được thế nhỉ?
Anh hơi ngẩn ra:
– Quà hơi quý trọng rồi.
Ngọc cũng giật mình khi thấy đồ vật bên trong, giật mình xong, cô lại muốn cười thật to. Cô đánh khóe mắt về phía dì Xuân. Mặt dì ta cắt không còn một giọt máu, cứ ngước lên trời trợn tròn mắt. Không cần nói Ngọc cũng hiểu lòng dì Xuân đang rỉ máu. Chiếc đồng hồ trên tay Nguyên kia phải có giá đến trăm triệu, tặng cho Tùng thì coi như tấm lòng thành trả ơn nghĩa hộ em trai dì ta, nhưng tặng cho Nguyên lại là chuyện khác. Dì Xuân có lấy được lợi ích nào trong tay anh không?
Câu trả lời là không.
Ngọc giấu nụ cười của mình, thong thả lắc đầu:
– Không quý lắm ạ. Anh thích là được rồi.
Dì Xuân cũng phụ họa:
– Cậu cứ nhận đi. Ngọc tìm rất lâu mới được món quà vừa ý để tặng cậu đó.
– Được nhận quà thế này mà không đáp lễ thì không ổn. – Nguyên giấu nhanh chiếc đồng hồ vào trong cổ áo của mình, giống như sợ bị ai cướp mất. Anh ngoắc ngoắc tay với Ngọc. – Cúi xuống đây.
Cô chau mày khó hiểu, nhưng vẫn từ từ cúi đầu xuống. Hơi thở của hai người lúc này lại quyện lấy nhau, bất giác làm cô liên tưởng đến nụ hôn điên rồ ban nãy.
– Sao đỏ mặt thế? Không phải gan em lớn lắm sao? – Nguyên nghiêng đầu hỏi.
Dì Xuân hốt hoảng la:
– Ngọc cẩn thận, đừng ngã nữa.
Nguyên nhướn mày cho dì ta một cái nhìn cảnh cáo, vươn tay sờ vào tóc Ngọc. Khi cô vẫn đang tò mò anh muốn làm gì, búi tóc sau lưng chợt lỏng dần.
Một tiếng “keng” khô khốc vang lên, cái trâm vàng thô kệch của dì Xuân bị ném xuống dưới đất. Mặc dù không thích cây trâm lắm, Ngọc vẫn phải há hốc miệng trước hành động của anh.
Anh đang dằn mặt cô sao?
Đáp lại sự hoài nghi của Ngọc, anh chế giễu:
– Tục tĩu. Không phù hợp với em.
Ngọc đứng thẳng người lên, khóe miệng run run muốn nói mà lại thôi. Nếu có thể nói, giờ cô sẽ mắng anh là kẻ điên.
Xem ra chị Bình kể chẳng sai, người điên điên khùng khùng như Nguyên đi đánh một đứa trẻ sáu tuổi cũng không phải chuyện lạ.
Ông Nghiêm đứng bên cạnh, dõi theo hai đứa cháu nãy giờ, vỗ đùi cười lên:
– Càng nhìn càng hợp. Chỉ tiếc là bố Nguyên đã qua đời rồi. Giờ mà nó ở đây, nhìn thấy con dâu nó tự chọn cho con trai chắc là vui lắm.
Bà Diệp ngoan ngoãn bảo “Vâng”, Ngọc tươi cười, còn dì Xuân với Tùng thì trắng mặt. Cuộc tiệc cứ kéo dài như thế đến mười giờ tối, người vui, người buồn, không một ai nói ra.
Con đường trở về sâu hun hút, Ngọc ngồi sau xe được tài xế chở về nhà. Suốt một dọc đường, dì Xuân sa sầm mặt lại.
Chờ đợi Ngọc là một cái tát khi về đến nhà. Dì Xuân ham ăn lười làm, sức lực chẳng có là bao. Cái tát chỉ làm Ngọc hơi nhoi nhói, nhưng cô vẫn giả bộ ngã ụp xuống sàn nhà.
– Có chuyện gì thế? – Ông Hoạt sang sảng giọng từ phòng ngủ đi ra. – Chuyện của cậu Tùng thế nào rồi?
Dì Xuân đưa tay lên mặt mà khóc:
– Hỡi ôi còn thế nào nữa? Con gái ông mang quà tặng cho cậu Nguyên, ông Nghiêm thì khen hai đứa nó đẹp đôi. Tiền của cả nhà mang đi tặng quà rồi, giờ việc chẳng thành còn mất nắm gạo.
– Thế là sao hả Ngọc? – Ông Hoạt đập tay vào bàn, giận dữ mắng.
Ngọc co rúm người lại, sụt sịt:
– Con chẳng may bị ngã vào người anh Nguyên. Anh ấy cầm quà, lẽ nào con cướp lại? Con đành phải nói là quà sinh nhật cho anh ấy. Dù gì đi chăng nữa năm đó có hôn ước với con cũng là Nguyên, vượt mặt anh ấy để tiếp cận Tùng rõ quá thì không chỉ danh tiếng của con không còn, nhà mình cũng bị chửi bới quanh năm suốt tháng.
– Mày… mày… – Dì Xuân tức không kìm nổi, chẳng thốt được tròn câu. – Mày cố ý đúng không?
– Đúng vậy ạ. – Ngọc thẳng thắn thừa nhận. – Con tính toán thiệt hơn, cậu Tùng nhà họ Võ tài giỏi hơn người thật, nhưng là người gió trăng, cưới vợ cũng chỉ vì sắc. Ngoài kia anh ta có bao nhiêu tình nhân, chưa chắc đã coi trọng nhà vợ xuất thân kém hơn mình. Giờ anh Nguyên không may tai nạn, gia đình mình vẫn không có ý định chê cười, tất nhiên sẽ gây ấn tượng tốt với ông Nghiêm. Anh Nguyên dù có tàn tật thì cũng là cháu đích tôn, tự thân lập nghiệp tài sản cũng không ít… Cho nên, chồng của cô chỉ có thể là Võ Duy Nghiêm, nhà mình mới có lợi ích lâu dài được.
Ông Hoạt và dì Xuân nhìn nhau, một người đã lung lay, người còn lại quả quyết không đồng ý:
– Muốn lấy người mày thích? Đừng có mơ đi.
Dì Xuân phất tay đi thẳng vào trong phòng, đóng rầm cửa lại. Tâm trạng của Ngọc trầm xuống. Xem qua cô còn quá non dại, chưa lường trước được việc dì ta nghe cô phân tích thiệt hơn mà vẫn ép cô lấy Tùng. Có lẽ dì ta đã nhận được không ít lợi lộc, Ngọc chỉ có thể đoán như vậy.
Ngọc nắm chặt tay lại, tự an ủi mình. Cô không thể kết hôn với Tùng, nếu bị ép buộc, cùng lắm bỏ trốn.
Ông Hoạt tưởng con gái buồn bèn an ủi:
– Cứ trở về phòng đi. Bố với dì con thương lượng xem sao, rồi báo con sau.
– Dạ.
– Con nên hiểu tấm lòng cha mẹ. Chúng ta vẫn không yên tâm việc con gả cho một người què, cho nên…
– Con hiểu rồi ạ. – Ngọc cười trào phúng, nếu ông thực sự thương cô, thì hôn ước này đã bị hủy từ lâu rồi, chứ không phải chuyển từ Nguyên sang Tùng.
Cô rời khỏi phòng khách, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới về phòng mình. Lan và Huyền đang chờ chị, thấy cô vào thì một đứa bưng nước, một đứa đấm chân.
Ngọc xoa cái đầu tròn vo của Huyền, lòng dịu đi rất nhiều. Người ta hay nói, con vợ trước, con dì ghẻ khác máu tanh lòng, mà cô với đứa trẻ này lại rất thương nhau.
Lan đứng bên cạnh, cứ lầu bầu:
– Tại sao chị cứ một hai phải gả cho cái người què thế chứ? Em nghe dì Xuân bảo, anh ta đi vệ sinh cũng phải nhờ người dìu. Chẳng lẽ chị định hầu anh ta cả đời sao?
– Đồ ngốc này. – Ngọc dí mũi em gái. – Anh ấy như thế thì chị không bị bắt nạt đúng không? Ít nhất không phải ngồi ở nhà đợi chồng đi ôm ấp người yêu về bố thí cho một tí tình thương. Nếu có em bé thì chuyện càng thêm phiền phức, muốn ly hôn càng khó. Trước khi em lớn lên có thể tự lập, chị cũng phải lo cho bản thân không chịu thiệt chứ.
Cùng lúc ấy, căn phòng ở mé đông khu biệt thự của nhà họ Võ vẫn sáng đèn. Nguyên ngồi trên xe lăn trầm tĩnh nghe điện thoại. Một lát sau, anh bật cười:
– Cô ấy nói vậy thật à?
– Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì. Cậu cứ ở đó tôi gửi bản ghi âm cho cậu. À mà cái nhà họ Đoàn đấy hơi khó chơi đấy, cái bà già kia nhất quyết ép Ngọc lấy Tùng. Cậu cứ liệu mà tính đi.
– Cô ấy chẳng có gì liên quan đến tôi. – Nguyên nhàm chán dập máy, tay lại vô thức mở phần tin nhắn lên xem. Cậu bạn gửi cho anh một bản ghi âm, còn đặt tên cho nó là “Minh chứng tình yêu ❤”.
Khóe miệng Nguyên hơi cong lên, bật đoạn ghi âm để nghe: “Cho nên, chồng của cô chỉ có thể là Võ Duy Nghiêm.”
Tiếng của Ngọc qua điện thoại nghe hơi rè rè, nhưng anh vẫn cảm nhận được giọng điệu của cô rất kiên quyết.
– Đúng là một cô gái kỳ lạ. – Nguyên lấy tay day day thái dương, mắt nhìn về chiếc đồng hồ đang đặt trên bàn. – Tên Nghĩa này làm như thế nào mà đặt máy ghi âm vào nhà con gái người ta được thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.