Chương 6
Phạm Quỳnh Vân
16/12/2022
Chưa bao giờ, Ngọc thấy khó xử đến thế. Vốn dĩ cô tưởng rằng đấu đá với dì Xuân đã nhọc nhằn lắm rồi, nào ngờ, chỉ mấy phút nói chuyện với Nguyên đã phải cúi đầu chịu thua.
Bà Diệp sau khi rời khỏi nhà thầy bói đã đi xe khác. Suốt đường về nhà, cô ngồi ở hàng ghế sau cùng với anh, mà một bên tai cứ đỏ bừng lên.
– Ngày hai sáu tháng này có sớm quá không? – Ngọc rúm người lại, khả năng nói năng lưu loát hàng ngày đã bay biến đi đâu mất. – Thực ra… lời thầy bói nói mười chưa chắc tin được một phần.
– Ý em là đang hoài nghi khả năng của tôi? – Nguyên gõ gõ vào một bên cổ tay. Ngọc nhận ra hôm nay đi đường, anh đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng, không rõ vì hợp mắt hay là do anh cố ý.
– Không… em không. – Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói. – Nhưng mà… anh thực sự muốn kết hôn với em sao?
Nguyên quay sang nhìn Ngọc, chăm chú dò xét trên mặt cô:
– Tôi có thể hiểu em đang ngượng ngùng không?
– …dạ?
– Bôi nước dãi vào áo tôi cũng bôi rồi, đọc hết sở thích của tôi không chừa cái nào. Em còn gì phải ngại ngùng nữa?
Sét đánh ngang tai Ngọc, làm cô cứng đờ cả người, cứ dán mắt vào cửa xe không dám thốt nửa lời. Khi thấy nhà mình đã hiện rõ bên ngoài cửa xe, Ngọc bèn ấn nút mở cửa:
– Giờ em có việc phải về trước. Chú lái xe đưa anh Nguyên về nhà cẩn thận ạ.
– Em để quên tai nghe này. – Nguyên thò đầu ra ngoài xe gọi với.
– Thôi không cần nữa đâu.
Ngọc không nhìn lại, cứ thế ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, để lại Nguyên ngồi trên xe với chiếc tai nghe. Tiếng cười của anh trầm thấp, nghe cực kỳ có từ tính.
Người ngồi ở vị trí lái xe lúc này mới lên tiếng:
– Cậu có thấy cô ấy gọi tôi là chú không?
– Có. – Nguyên nói chắc gọn. – Cũng vừa ý với tôi.
– Vừa cái đầu nhà cậu ấy. Tôi là Vương Tuấn Kiệt phong lưu tiêu sái, anh hùng hào kiệt. Há lại dùng từ “chú” già nua mà hình dung tôi được. Uổng cho tôi coi cậu là anh em bạn bè, rốt cuộc lại bị cái tên ham sắc bỏ bạn lợi dụng.
Tuấn Kiệt lảm nhảm hồi lâu vẫn không thấy Nguyên trả lời. Cậu ta thấy cụt hứng, nhoài người ra thành ghế:
– Này. Cậu thấy mấy lời mà tôi mớm lời cho bà thấy bói như thế? Năm năm ba đứa, hai nam một nữ… Có hợp ý không?
Trước bộ mặt tranh công của Tuấn Kiệt, Nguyên chỉ lạnh nhạt:
– Không ra thể thống gì cả.
– Ê này. Cậu đừng có qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát chứ?
***
Một tháng này, Ngọc trở thành một cô dâu ngoan ngoãn chờ lấy chồng. Cô không gặp Nguyên nữa, chỉ có bà Diệp và quản gia đến nhà đưa cô đi lựa váy cưới, trang sức, đặt đồ ăn ở nhà hàng. Bà Diệp chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn, còn đâu để cô tự lo liệu hết thảy.
Ngọc chỉ là một con mọt sách vùi đầu vào đống tài liệu, mấy việc quản lý tài sản, tổ chức hôn lễ quả thực không có chút hiểu biết nào.
Cô chỉ cần để lộ một chút nhăn nhó thôi là bà Diệp bắt đầu nghiêm giọng nhắc nhở:
– Sau này thứ con phải làm không chỉ đơn giản thế này đâu. Sống ở nhà hào môn như một xã hội thu nhỏ, giải quyết tốt việc nhà mới có thể đứng vững gót chân trong xã hội. Đừng tưởng mấy chuyện lặt vặt này vô ích, mời ai đến dự đám cưới, trang trí như thế nào, váy cưới, đồ ăn… Tất cả mọi thứ đều liên quan đến một phần lợi ích nào đó của gia đình, đặc biệt là chồng con.
Ngọc đứng bên cạnh nhìn mẹ chồng chỉ từng món từng món, thầm khâm phục bà.
Bà Diệp lấy bố của Nguyên ở tuổi niên hoa. Bà có thể bảo vệ vị thế của con mình đến giờ dù chồng đã mất sớm, chắc chắn tài năng phải vô cùng xuất sắc.
– Không phải làm khó con đâu. – Bà Diệp thở dài. – Mẹ sợ một ngày nào đó cũng theo bố nó mà đi, để lại hai đứa. Tình thân nhạt nhẽo, chỉ có hai con là cùng tiến cùng lùi, cùng vui cùng buồn với nhau thôi. Mẹ hy vọng hai đứa sống thật tốt, mẹ có thể yên tâm đi gặp ông ấy rồi.
Trước đám cưới nửa tháng, Lan rốt cuộc đã trở thành con gái nuôi của bà Diệp. Gia đình chỉ làm một bữa tiệc nho nhỏ, vì sắp đến đám cưới rồi nên làm rình rang cũng không ổn. Giây phút tên của Lan được nhập vào hộ khẩu nhà họ Võ, Ngọc thấy trái tim nặng nề của mình cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bà Diệp nắm tay cô, trấn an:
– Chỉ cần con vẫn đứng ở bên Nguyên, Lan vĩnh viễn là đứa con gái cưng của nhà họ Võ.
– Con cảm ơn mẹ. – Khóe mắt Ngọc cay cay, câu cảm ơn chỉ nói được có thế.
– Được rồi. Sắp đến ngày kết hôn, cứ khóc lóc ỉ ôi thì mất may mắn lắm.
Ngày hai sáu tháng mười âm lịch năm nay là một ngày đẹp. Nhà họ Võ thẳng thừng lấy lý do dì Xuân không phải mẹ ruột, sợ rằng sẽ lo cho cô dâu không chu đáo để cử người đến sắp xếp việc bên nhà gái.
Trong lúc dì Xuân đang tức điên lên, mẹ chồng Ngọc chỉ đủng đỉnh.
– Để con đàn bà điên đó lo việc thì chỗ thiếu chỗ thụt, con không ngẩng mặt lên nổi mất. Chỗ mẹ con có để lại một ít vàng, ta cũng đòi lại rồi. Dù gì lần trước cũng thiệt một số tiền lớn, cứ từ từ ta sẽ lấy lại hết.
Ngọc thiếu chút nữa là giơ ngón tay ra để tán thưởng bà.
Ngày kết hôn của Ngọc, nhà ngoại đã lâu không liên hệ cũng tìm đến. Ông bà ngoại và mẹ cô mất sớm, trong nhà chỉ còn một người chú không học hành, không công việc. Quan hệ giữa cô với chú không quá thân thiết, nên cũng chỉ nhàn nhạt tiếp đãi.
Cô bé em họ mà Ngọc gặp từ sáu bảy năm trước rón rén nhìn cô:
– Chị Ngọc có phúc quá, lấy một người què mà được đối xử tốt thế này cũng không thiệt.
Cô cho nó một cái nhìn sắc lẻm, hỏi:
– Em là ai?
– Ơ chị, em là… em họ của chị mà.
– Thế à, lâu lắm rồi không gặp nên chị không nhận ra. Còn tưởng là ai nữa chứ? Đâu có em gái nào dám gọi anh rể của mình là người què đâu. Ít nhất thì truyền thống gia giáo của nhà họ Nguyễn An không có.
Cô bé sợ trắng mặt, đỏ hồng hai mắt đi tìm mẹ mình.
Ngọc chẳng quan tâm.
Đúng giờ, xe của nhà trai đã đến. Xe lăn của Nguyên được đẩy trên thảm đỏ đã trải sẵn, tiến về phía Ngọc. Đằng sau anh là một người mặc đồ phù rể, tươi cười còn hơn cả chú rể.
– Chị dâu. – Anh ta ngọt giọng gọi. – Trao anh trai cho chị dâu, chúc hai người hai nam một nữ, bạc đầu răng long.
Ngọc ngẩn người ra, tí nữa thì sặc khan.
Theo như phong tục, cô dâu chú rể sẽ phải vào nhà quỳ bái cha mẹ đàng gái và nghe lời dặn dò. Dì Xuân xúng xính trong váy mới đang ngồi ở phòng khách chờ đợi. Nhưng Nguyên lại nắm tay Ngọc, đồng thời điều khiển xe lăn đến tận bàn thờ.
Anh vỗ tay Ngọc, cùng nhìn lên bức di ảnh của mẹ cô:
– Mẹ thứ lỗi cho con không tiện quỳ gối được. Hai mươi năm trước nhờ có gia đình hai bên chúng con mới có cơ duyên gặp gỡ, giờ nhờ ông trời tác hợp đã thành vợ thành chồng. Từ giờ trở đi, Ngọc là con dâu nhà họ Võ, cùng vinh với gia tộc, trước nguy hiểm đã có con bảo vệ. Mẹ an nghỉ trên cao, chúc phúc cho chúng con.
Nguyên nói rất chân thành, Ngọc nghe mà hai mắt phiếm hồng. Cô không nói gì cả, chỉ lẳng lặng vén váy quỳ xuống, dập đầu với bàn thờ tổ tiên ba cái.
Hai bờ vai cô run lên từng hồi, không sao kiềm chế được.
Kể từ ngày hôm nay, cô đã không còn ở trong ngôi nhà này nữa rồi. Nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm hạnh phúc và bi thương, rốt cuộc vì sự ra đi của cô mà phủ bụi trong ký ức.
Bà Diệp sau khi rời khỏi nhà thầy bói đã đi xe khác. Suốt đường về nhà, cô ngồi ở hàng ghế sau cùng với anh, mà một bên tai cứ đỏ bừng lên.
– Ngày hai sáu tháng này có sớm quá không? – Ngọc rúm người lại, khả năng nói năng lưu loát hàng ngày đã bay biến đi đâu mất. – Thực ra… lời thầy bói nói mười chưa chắc tin được một phần.
– Ý em là đang hoài nghi khả năng của tôi? – Nguyên gõ gõ vào một bên cổ tay. Ngọc nhận ra hôm nay đi đường, anh đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng, không rõ vì hợp mắt hay là do anh cố ý.
– Không… em không. – Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói. – Nhưng mà… anh thực sự muốn kết hôn với em sao?
Nguyên quay sang nhìn Ngọc, chăm chú dò xét trên mặt cô:
– Tôi có thể hiểu em đang ngượng ngùng không?
– …dạ?
– Bôi nước dãi vào áo tôi cũng bôi rồi, đọc hết sở thích của tôi không chừa cái nào. Em còn gì phải ngại ngùng nữa?
Sét đánh ngang tai Ngọc, làm cô cứng đờ cả người, cứ dán mắt vào cửa xe không dám thốt nửa lời. Khi thấy nhà mình đã hiện rõ bên ngoài cửa xe, Ngọc bèn ấn nút mở cửa:
– Giờ em có việc phải về trước. Chú lái xe đưa anh Nguyên về nhà cẩn thận ạ.
– Em để quên tai nghe này. – Nguyên thò đầu ra ngoài xe gọi với.
– Thôi không cần nữa đâu.
Ngọc không nhìn lại, cứ thế ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, để lại Nguyên ngồi trên xe với chiếc tai nghe. Tiếng cười của anh trầm thấp, nghe cực kỳ có từ tính.
Người ngồi ở vị trí lái xe lúc này mới lên tiếng:
– Cậu có thấy cô ấy gọi tôi là chú không?
– Có. – Nguyên nói chắc gọn. – Cũng vừa ý với tôi.
– Vừa cái đầu nhà cậu ấy. Tôi là Vương Tuấn Kiệt phong lưu tiêu sái, anh hùng hào kiệt. Há lại dùng từ “chú” già nua mà hình dung tôi được. Uổng cho tôi coi cậu là anh em bạn bè, rốt cuộc lại bị cái tên ham sắc bỏ bạn lợi dụng.
Tuấn Kiệt lảm nhảm hồi lâu vẫn không thấy Nguyên trả lời. Cậu ta thấy cụt hứng, nhoài người ra thành ghế:
– Này. Cậu thấy mấy lời mà tôi mớm lời cho bà thấy bói như thế? Năm năm ba đứa, hai nam một nữ… Có hợp ý không?
Trước bộ mặt tranh công của Tuấn Kiệt, Nguyên chỉ lạnh nhạt:
– Không ra thể thống gì cả.
– Ê này. Cậu đừng có qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát chứ?
***
Một tháng này, Ngọc trở thành một cô dâu ngoan ngoãn chờ lấy chồng. Cô không gặp Nguyên nữa, chỉ có bà Diệp và quản gia đến nhà đưa cô đi lựa váy cưới, trang sức, đặt đồ ăn ở nhà hàng. Bà Diệp chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn, còn đâu để cô tự lo liệu hết thảy.
Ngọc chỉ là một con mọt sách vùi đầu vào đống tài liệu, mấy việc quản lý tài sản, tổ chức hôn lễ quả thực không có chút hiểu biết nào.
Cô chỉ cần để lộ một chút nhăn nhó thôi là bà Diệp bắt đầu nghiêm giọng nhắc nhở:
– Sau này thứ con phải làm không chỉ đơn giản thế này đâu. Sống ở nhà hào môn như một xã hội thu nhỏ, giải quyết tốt việc nhà mới có thể đứng vững gót chân trong xã hội. Đừng tưởng mấy chuyện lặt vặt này vô ích, mời ai đến dự đám cưới, trang trí như thế nào, váy cưới, đồ ăn… Tất cả mọi thứ đều liên quan đến một phần lợi ích nào đó của gia đình, đặc biệt là chồng con.
Ngọc đứng bên cạnh nhìn mẹ chồng chỉ từng món từng món, thầm khâm phục bà.
Bà Diệp lấy bố của Nguyên ở tuổi niên hoa. Bà có thể bảo vệ vị thế của con mình đến giờ dù chồng đã mất sớm, chắc chắn tài năng phải vô cùng xuất sắc.
– Không phải làm khó con đâu. – Bà Diệp thở dài. – Mẹ sợ một ngày nào đó cũng theo bố nó mà đi, để lại hai đứa. Tình thân nhạt nhẽo, chỉ có hai con là cùng tiến cùng lùi, cùng vui cùng buồn với nhau thôi. Mẹ hy vọng hai đứa sống thật tốt, mẹ có thể yên tâm đi gặp ông ấy rồi.
Trước đám cưới nửa tháng, Lan rốt cuộc đã trở thành con gái nuôi của bà Diệp. Gia đình chỉ làm một bữa tiệc nho nhỏ, vì sắp đến đám cưới rồi nên làm rình rang cũng không ổn. Giây phút tên của Lan được nhập vào hộ khẩu nhà họ Võ, Ngọc thấy trái tim nặng nề của mình cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bà Diệp nắm tay cô, trấn an:
– Chỉ cần con vẫn đứng ở bên Nguyên, Lan vĩnh viễn là đứa con gái cưng của nhà họ Võ.
– Con cảm ơn mẹ. – Khóe mắt Ngọc cay cay, câu cảm ơn chỉ nói được có thế.
– Được rồi. Sắp đến ngày kết hôn, cứ khóc lóc ỉ ôi thì mất may mắn lắm.
Ngày hai sáu tháng mười âm lịch năm nay là một ngày đẹp. Nhà họ Võ thẳng thừng lấy lý do dì Xuân không phải mẹ ruột, sợ rằng sẽ lo cho cô dâu không chu đáo để cử người đến sắp xếp việc bên nhà gái.
Trong lúc dì Xuân đang tức điên lên, mẹ chồng Ngọc chỉ đủng đỉnh.
– Để con đàn bà điên đó lo việc thì chỗ thiếu chỗ thụt, con không ngẩng mặt lên nổi mất. Chỗ mẹ con có để lại một ít vàng, ta cũng đòi lại rồi. Dù gì lần trước cũng thiệt một số tiền lớn, cứ từ từ ta sẽ lấy lại hết.
Ngọc thiếu chút nữa là giơ ngón tay ra để tán thưởng bà.
Ngày kết hôn của Ngọc, nhà ngoại đã lâu không liên hệ cũng tìm đến. Ông bà ngoại và mẹ cô mất sớm, trong nhà chỉ còn một người chú không học hành, không công việc. Quan hệ giữa cô với chú không quá thân thiết, nên cũng chỉ nhàn nhạt tiếp đãi.
Cô bé em họ mà Ngọc gặp từ sáu bảy năm trước rón rén nhìn cô:
– Chị Ngọc có phúc quá, lấy một người què mà được đối xử tốt thế này cũng không thiệt.
Cô cho nó một cái nhìn sắc lẻm, hỏi:
– Em là ai?
– Ơ chị, em là… em họ của chị mà.
– Thế à, lâu lắm rồi không gặp nên chị không nhận ra. Còn tưởng là ai nữa chứ? Đâu có em gái nào dám gọi anh rể của mình là người què đâu. Ít nhất thì truyền thống gia giáo của nhà họ Nguyễn An không có.
Cô bé sợ trắng mặt, đỏ hồng hai mắt đi tìm mẹ mình.
Ngọc chẳng quan tâm.
Đúng giờ, xe của nhà trai đã đến. Xe lăn của Nguyên được đẩy trên thảm đỏ đã trải sẵn, tiến về phía Ngọc. Đằng sau anh là một người mặc đồ phù rể, tươi cười còn hơn cả chú rể.
– Chị dâu. – Anh ta ngọt giọng gọi. – Trao anh trai cho chị dâu, chúc hai người hai nam một nữ, bạc đầu răng long.
Ngọc ngẩn người ra, tí nữa thì sặc khan.
Theo như phong tục, cô dâu chú rể sẽ phải vào nhà quỳ bái cha mẹ đàng gái và nghe lời dặn dò. Dì Xuân xúng xính trong váy mới đang ngồi ở phòng khách chờ đợi. Nhưng Nguyên lại nắm tay Ngọc, đồng thời điều khiển xe lăn đến tận bàn thờ.
Anh vỗ tay Ngọc, cùng nhìn lên bức di ảnh của mẹ cô:
– Mẹ thứ lỗi cho con không tiện quỳ gối được. Hai mươi năm trước nhờ có gia đình hai bên chúng con mới có cơ duyên gặp gỡ, giờ nhờ ông trời tác hợp đã thành vợ thành chồng. Từ giờ trở đi, Ngọc là con dâu nhà họ Võ, cùng vinh với gia tộc, trước nguy hiểm đã có con bảo vệ. Mẹ an nghỉ trên cao, chúc phúc cho chúng con.
Nguyên nói rất chân thành, Ngọc nghe mà hai mắt phiếm hồng. Cô không nói gì cả, chỉ lẳng lặng vén váy quỳ xuống, dập đầu với bàn thờ tổ tiên ba cái.
Hai bờ vai cô run lên từng hồi, không sao kiềm chế được.
Kể từ ngày hôm nay, cô đã không còn ở trong ngôi nhà này nữa rồi. Nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm hạnh phúc và bi thương, rốt cuộc vì sự ra đi của cô mà phủ bụi trong ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.