Chương 1: Trăm phương ngàn kế gả cho người què.
Phạm Quỳnh Vân
16/12/2022
– Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của khách sạn Minh Tâm.
Ngọc tươi cười chào tạm biệt vị khách cuối cùng của ca trực. Cô gái khách hàng hạnh họe nói “ghét nụ cười giả tạo” của cô, khinh bỉ:
– Nhà nghỉ thì nói là nhà nghỉ. Khoác cái từ khách sạn lên mồm để làm gì?
– Vâng! Là nhà nghỉ ạ.
Ngọc bị làm khó, vẫn treo trên môi nụ cười tiêu chuẩn. Người khách thấy bắt bẻ cũng vô ích, bèn ưỡn ngực cong mông rời khỏi khách sạn. Lúc này, Ngọc mới thở phào, cởi cái nơ trên cổ ra bực dọc ném vào một góc.
Lại là một ngày làm việc nhàm chán của cô.
Ngọc đã làm việc ở khách sạn này ba năm, có những người khách dễ chịu, mà cũng không ít người giống cô gái vừa rồi.
Chị đồng nghiệp tên Bình ghé đầu sang hỏi:
– Em không về nhà à? Muộn rồi đấy. Có gì để chị làm nốt cho.
– Em chưa về vội đâu. Về nhà cũng chẳng vui vẻ gì cả.
– Mẹ ghẻ của em lại bắt ép em lấy chồng hả? Sao không từ chối? Thời bây giờ con cái toàn tự chủ hôn nhân, đâu còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa. Với cả…
Chị Bình nhìn ngó xung quanh, thậm thụt:
– Với cả cậu cả nhà họ Võ bị tàn tật, tính tình khó chịu, điên điên khùng khùng. Em gả đó coi như sẽ bị hỏng cả đời đấy.
Ngọc mím môi hỏi dò:
– Sao chị biết ạ?
– Có gì mà không biết? Cậu ta chắc bị què rồi nên không muốn người khác sống tốt. Hôm trước cậu ta tự nhiên nổi hứng đi chợ, đánh gãy chân một thằng bé sáu tuổi.
Sắc mặt của Ngọc rất khó coi.
Năm Ngọc ra đời, cậu cả nhà họ Võ là Võ Duy Nguyên đã tám tuổi. Hồi đó nhà cô với nhà họ Võ đi lại cũng gần, bố mẹ hai bên mới bày ra hôn ước, hẹn rằng khi Ngọc đủ mười tám tuổi sẽ cho hai người kết hôn.
Khi mẹ Ngọc còn sống, bà vẫn kể về Nguyên, một cậu bé hay cười và ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất thích cô. Anh không chỉ bế cô cả ngày không chịu buông, mà tã trên người cô cũng do anh thay. Ngọc không biết xấu hổ là gì, chỉ biết mình có một vị hôn phu như thế.
Năm Ngọc sáu tuổi, mẹ cô mất sau khi sinh đứa con gái thứ hai. Bố cô sa đà vào các trò nghiện ngập rượu chè, nướng gia sản trên các bàn cờ bạc thâu đêm. Ngọc từ một nàng công chúa biến thành một đứa trẻ bơ vơ. Cô cũng dần lớn lên, biết được khác biệt nam nữ, biết được thế nào là vợ chồng.
Sự chờ mong ban đầu đã thay bằng xấu hổ.
Có ai được một cậu con trai thay tã cho từ bé mà thấy vui được cơ chứ? Huống hồ người đó còn có hôn ước với mình.
Mặc dù vậy, ấn tượng của Ngọc với Duy Nguyên vẫn rất tốt. Cô biết được anh là người thừa kế của nhà họ Võ, mới hai mươi tuổi đã tiếp quản công ty của gia đình. Hai mươi lăm tuổi, một tay anh gầy dựng sự nghiệp, đưa công ty nho nhỏ của nhà họ Võ trở Nguyên một trong mười công ty tài chính lớn nhất cả nước.
“Có tài mà cậy chi tài/ Chữ tài liền với chữ tai một vần.” Một năm sau, không biết gì lý do gì, Nguyên gặp tai nạn ô tô bị liệt nửa người. Những người xung quanh đã dần quên mất anh từng xuất sắc thế nào. Giờ họ chỉ thấy anh thảm hại và đáng sợ ra sao.
Cô lầu bầu với chị Bình:
– Chuyện của người giàu, mình nghe thì chỉ biết nghe thôi. Bên trong chưa chắc đã phải vậy đâu.
– Còn không phải vậy? Chị cảnh cáo em nhé, em mà lấy thằng cha biến thái đó thì khỏi có chị em gì nữa. – Chị Bình tức giận, mà câu nào cũng thể hiện sự quan tâm.
– Người ta chưa chắc đã ưng em đâu.
– Không ưng thì dì ghẻ của em cũng có cách để em phải lấy nó. Hôn ước ngay đó, giờ có giàu đến mấy cũng là người què rồi. Cậu ta muốn có vợ thì lấy em chẳng là lựa chọn tốt à?
– Cũng không tệ lắm.
– Không tệ cái gì mà không tệ? Em đứng lại cho chị.
Dông dài nãy giờ, cuối cùng Ngọc cũng dọn đồ xong. Cô tránh cái cào cấu của chị Bình mà rời khỏi khách sạn.
Xe buýt đã nghỉ từ lâu, may mà cô đã mua một chiếc xe đẹp.
Nhà cô cách đây không xa, đạp về cũng chỉ mất nửa tiếng. Đối với Ngọc, thế là quá gần rồi.
Đêm đông lạnh buốt. Ngọc rụt rè mãi mới dám thò tay ra vặn nắm đấm cửa.
Một bóng người đứng xù xù ở cửa trong bóng tối mịt mùng. Ngọc bị dọa ngã ngửa ra sau:
– Bố.
Người đàn ông duy nhất trong nhà này chỉ có bố cô, ông Hoạt mà thôi.
Cái đầu đã lâu không cắt tóc gật gật. Ông hút một điếu thuốc, tàn đóm đỏ lòe trông như ma trơi.
– Con vào đây đi bố muốn nói chuyện với con.
Ngọc lồm cồm bò dậy, theo bố vào trong. Ông Hoạt không bật đèn, chỉ có tí đèn ngủ le lói, cứ như thế mà nói chuyện với cô.
– Hôm nay nhà họ Võ đến tìm bố. – Ông mở lời trước.
– Vâng.
– Bà nội Nguyên thầm nhắc đến chuyện ngày trước. Con cũng biết hôn ước giữa Nguyên và con là do mẹ con định đoạt, bố không can dự vào.
Ngọc nhẹ nhàng nói “vâng” một tiếng nữa, nhưng trong lòng thì không phục. Rõ ràng năm đó ông rất hăng hái ghép đôi, cứ năm ngày lại nhắc đến chàng rể một lần. Nhà họ Võ hồi xưa có nghèo hơn bây giờ thì cũng giàu hơn ông. Cho nên bố cô nghĩ đây là một mối quan hệ béo bở, đi đâu cũng nhắc đến Nguyên để người khác phải nể mặt mình.
– Hầy. Bố cũng không có cách nào khác. Nhà họ vừa mới giúp đỡ cho em trai của dì con có chỗ làm ở huyện. Giờ con cháu họ gặp nạn, nhà ta cũng không thể bỏ rơi. Ý con thế nào?
Ngọc đứng lên, cúi đầu lễ phép:
– Chuyện kết hôn không đáng để mẹ cha buồn lòng. Con xin nghe theo lời bố mẹ.
Đốm lửa trên tay ông Hoạt hơi run lên, ông vội xua tay:
– Ý của bố không phải như vậy. Bố làm sao mà đẩy con vào đống lửa được chứ?
Trong lòng Ngọc cảm thấy khó hiểu. Cô vẫn im lặng xem ông nói gì.
– Nguyên có tốt thì cũng đã bị liệt, nửa đời sau coi như hỏng rồi. Con thì khác, còn cả tương lai ở phía trước. Con có biết cậu Tùng em họ của Nguyên không? Ông nội Nguyên vừa đón nó về, mà nó lại rất thích con, ngỏ ý muốn lấy con.
Nét bình tĩnh trên mặt Ngọc vỡ tan. Cô cắn chặt răng đáp:
– Vâng.
– Ngày xưa nhà chúng ta đặt ra hôn ước là hôn ước với cậu Nguyên lành lặn. Giờ thì nó không còn là nhân duyên tốt của con nữa. Cậu Tùng sau này có thể sẽ thừa kế gia nghiệp. Ngày mai bố đứa con đi đến nhà họ, con tặng quà cho cậu Tùng, mừng cậu ấy về nhà họ Võ. Bố biết nhà họ Võ là người khôn khéo, chắc chắn dì sẽ có cách để con trở thành vợ của cậu Tùng.
Thấy Ngọc im lặng, bố cô nhướng mày:
– Con có đồng ý không?
Ngọc nắm chặt tay lại, nén cơn giận trong lồng ngực:
– Dạ không ạ. Con biết bố làm điều gì cũng muốn tốt cho con.
– Tất nhiên bố muốn tốt cho con. Con đi ngủ đi, chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo. Mai bố sẽ đưa quà cho con mang đi.
– Vâng. Vậy con về phòng trước ạ.
Bước chân của Ngọc nặng nề sau cuộc nói chuyện, đến nỗi trở về phòng lúc nào cô cũng chẳng hay.
Đèn phòng sáng lên, hai đứa nhóc một cao một thấp đứng trước mặt Ngọc.
Đứa nhỏ hơn ôm lấy eo cô, khóc nấc lên:
– Chị ơi! Em không muốn chị lấy chồng đâu. Hu hu.
Ngọc vuốt đầu Huyền, nhìn lên cô bé mười hai tuổi đang nhăn mặt nhăn mũi:
– Con bé sao vậy Lan?
Lan mím môi, kéo Ngọc vào trong đóng cửa phòng lại:
– Còn sao nữa? Ban nãy Huyền nghe thấy mẹ nó nói chuyện với bố. Họ bàn tính để chị lấy cái gã tên Tùng đó. Bà ta biết rõ là gã khốn đó ăn chơi lêu lổng, tình nhân xếp hàng dài bên ngoài mà vẫn muốn ép chị lấy hắn. Giờ chị ở đây, để em đi giết bà ta.
Huyền nghe thế càng khóc to hơn:
– Em không muốn chị phải gả cho người xấu đâu.
Khóe mắt Ngọc rưng rưng. Cô ngồi xuống, ôm cả hai em gái vào lòng. Hai đứa nhỏ cũng tựa vào vai cô nghẹn ngào.
– Hai đứa có thấy chị của các em bị bắt nạt bao giờ không?
Huyền lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay nhỏ xíu của bé đưa lên lau nước cho chị gái.
– Chị biết rõ người dì muốn chị lấy là kẻ như thế nào. Chị cũng không bao giờ lấy hắn ta để mang khổ. Nhưng chúng ta không thể nào phản kháng quá rõ được. Hai em còn phải đi học, còn phải bình an lớn lên nữa.
– Đợi chị thêm vài năm nữa thôi, được không? Khi hai đứa lớn lên rồi, chị sẽ đưa hai em ra khỏi đây.
Kể từ khi mẹ mất, để lại em gái còn đỏ hỏn là Lan, trách nhiệm nuôi dưỡng em đã trút xuống vai của Ngọc. Nhưng cô chỉ là chị gái, người bảo hộ hợp pháp của Lan là ông Hoạt. Sau này ông lấy vợ hai, bà ấy nghiễm nhiên có quyền can thiệp vào cuộc sống của em cô. Dì hai là người phụ nữ tham lam, ham hư vinh. Bà sẵn sàng đánh đổi tất cả để đem lại lợi ích tiền bạc hoặc danh vọng, kể cả con gái ruột của mình là Huyền.
Ngọc có hai đứa em, một cùng mẹ, một khác mẹ, tám tuổi, mười hai tuổi… Cô sống trong cái khổ, không phải chưa từng nghĩ đến việc phản kháng hay dời khỏi đây. Nhưng cô đi rồi, lấy ai chăm sóc cho chúng, lấy ai nuôi chúng học hành đầy đủ?
Kể cả mối hôn sự này, cô cũng phải âm thầm tính toán để bản thân không bị rơi vào chốn nước độc, đồng thời bảo vệ hai em.
Lan hờn dỗi đẩy chị gái ra, mắt đỏ hoe:
– Chờ mấy năm trước thì chị đã bị tên Tùng kia hành hạ chết rồi. Lúc này ai đưa bọn em ra khỏi đây đây?
Ngọc vuốt tóc em gái, hứa hẹn:
– Chị không lấy cái gã ăn chơi đàn đúm kia. Chồng của chị chỉ có thể là Võ Duy Nguyên.
___
Ngọc tươi cười chào tạm biệt vị khách cuối cùng của ca trực. Cô gái khách hàng hạnh họe nói “ghét nụ cười giả tạo” của cô, khinh bỉ:
– Nhà nghỉ thì nói là nhà nghỉ. Khoác cái từ khách sạn lên mồm để làm gì?
– Vâng! Là nhà nghỉ ạ.
Ngọc bị làm khó, vẫn treo trên môi nụ cười tiêu chuẩn. Người khách thấy bắt bẻ cũng vô ích, bèn ưỡn ngực cong mông rời khỏi khách sạn. Lúc này, Ngọc mới thở phào, cởi cái nơ trên cổ ra bực dọc ném vào một góc.
Lại là một ngày làm việc nhàm chán của cô.
Ngọc đã làm việc ở khách sạn này ba năm, có những người khách dễ chịu, mà cũng không ít người giống cô gái vừa rồi.
Chị đồng nghiệp tên Bình ghé đầu sang hỏi:
– Em không về nhà à? Muộn rồi đấy. Có gì để chị làm nốt cho.
– Em chưa về vội đâu. Về nhà cũng chẳng vui vẻ gì cả.
– Mẹ ghẻ của em lại bắt ép em lấy chồng hả? Sao không từ chối? Thời bây giờ con cái toàn tự chủ hôn nhân, đâu còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa. Với cả…
Chị Bình nhìn ngó xung quanh, thậm thụt:
– Với cả cậu cả nhà họ Võ bị tàn tật, tính tình khó chịu, điên điên khùng khùng. Em gả đó coi như sẽ bị hỏng cả đời đấy.
Ngọc mím môi hỏi dò:
– Sao chị biết ạ?
– Có gì mà không biết? Cậu ta chắc bị què rồi nên không muốn người khác sống tốt. Hôm trước cậu ta tự nhiên nổi hứng đi chợ, đánh gãy chân một thằng bé sáu tuổi.
Sắc mặt của Ngọc rất khó coi.
Năm Ngọc ra đời, cậu cả nhà họ Võ là Võ Duy Nguyên đã tám tuổi. Hồi đó nhà cô với nhà họ Võ đi lại cũng gần, bố mẹ hai bên mới bày ra hôn ước, hẹn rằng khi Ngọc đủ mười tám tuổi sẽ cho hai người kết hôn.
Khi mẹ Ngọc còn sống, bà vẫn kể về Nguyên, một cậu bé hay cười và ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất thích cô. Anh không chỉ bế cô cả ngày không chịu buông, mà tã trên người cô cũng do anh thay. Ngọc không biết xấu hổ là gì, chỉ biết mình có một vị hôn phu như thế.
Năm Ngọc sáu tuổi, mẹ cô mất sau khi sinh đứa con gái thứ hai. Bố cô sa đà vào các trò nghiện ngập rượu chè, nướng gia sản trên các bàn cờ bạc thâu đêm. Ngọc từ một nàng công chúa biến thành một đứa trẻ bơ vơ. Cô cũng dần lớn lên, biết được khác biệt nam nữ, biết được thế nào là vợ chồng.
Sự chờ mong ban đầu đã thay bằng xấu hổ.
Có ai được một cậu con trai thay tã cho từ bé mà thấy vui được cơ chứ? Huống hồ người đó còn có hôn ước với mình.
Mặc dù vậy, ấn tượng của Ngọc với Duy Nguyên vẫn rất tốt. Cô biết được anh là người thừa kế của nhà họ Võ, mới hai mươi tuổi đã tiếp quản công ty của gia đình. Hai mươi lăm tuổi, một tay anh gầy dựng sự nghiệp, đưa công ty nho nhỏ của nhà họ Võ trở Nguyên một trong mười công ty tài chính lớn nhất cả nước.
“Có tài mà cậy chi tài/ Chữ tài liền với chữ tai một vần.” Một năm sau, không biết gì lý do gì, Nguyên gặp tai nạn ô tô bị liệt nửa người. Những người xung quanh đã dần quên mất anh từng xuất sắc thế nào. Giờ họ chỉ thấy anh thảm hại và đáng sợ ra sao.
Cô lầu bầu với chị Bình:
– Chuyện của người giàu, mình nghe thì chỉ biết nghe thôi. Bên trong chưa chắc đã phải vậy đâu.
– Còn không phải vậy? Chị cảnh cáo em nhé, em mà lấy thằng cha biến thái đó thì khỏi có chị em gì nữa. – Chị Bình tức giận, mà câu nào cũng thể hiện sự quan tâm.
– Người ta chưa chắc đã ưng em đâu.
– Không ưng thì dì ghẻ của em cũng có cách để em phải lấy nó. Hôn ước ngay đó, giờ có giàu đến mấy cũng là người què rồi. Cậu ta muốn có vợ thì lấy em chẳng là lựa chọn tốt à?
– Cũng không tệ lắm.
– Không tệ cái gì mà không tệ? Em đứng lại cho chị.
Dông dài nãy giờ, cuối cùng Ngọc cũng dọn đồ xong. Cô tránh cái cào cấu của chị Bình mà rời khỏi khách sạn.
Xe buýt đã nghỉ từ lâu, may mà cô đã mua một chiếc xe đẹp.
Nhà cô cách đây không xa, đạp về cũng chỉ mất nửa tiếng. Đối với Ngọc, thế là quá gần rồi.
Đêm đông lạnh buốt. Ngọc rụt rè mãi mới dám thò tay ra vặn nắm đấm cửa.
Một bóng người đứng xù xù ở cửa trong bóng tối mịt mùng. Ngọc bị dọa ngã ngửa ra sau:
– Bố.
Người đàn ông duy nhất trong nhà này chỉ có bố cô, ông Hoạt mà thôi.
Cái đầu đã lâu không cắt tóc gật gật. Ông hút một điếu thuốc, tàn đóm đỏ lòe trông như ma trơi.
– Con vào đây đi bố muốn nói chuyện với con.
Ngọc lồm cồm bò dậy, theo bố vào trong. Ông Hoạt không bật đèn, chỉ có tí đèn ngủ le lói, cứ như thế mà nói chuyện với cô.
– Hôm nay nhà họ Võ đến tìm bố. – Ông mở lời trước.
– Vâng.
– Bà nội Nguyên thầm nhắc đến chuyện ngày trước. Con cũng biết hôn ước giữa Nguyên và con là do mẹ con định đoạt, bố không can dự vào.
Ngọc nhẹ nhàng nói “vâng” một tiếng nữa, nhưng trong lòng thì không phục. Rõ ràng năm đó ông rất hăng hái ghép đôi, cứ năm ngày lại nhắc đến chàng rể một lần. Nhà họ Võ hồi xưa có nghèo hơn bây giờ thì cũng giàu hơn ông. Cho nên bố cô nghĩ đây là một mối quan hệ béo bở, đi đâu cũng nhắc đến Nguyên để người khác phải nể mặt mình.
– Hầy. Bố cũng không có cách nào khác. Nhà họ vừa mới giúp đỡ cho em trai của dì con có chỗ làm ở huyện. Giờ con cháu họ gặp nạn, nhà ta cũng không thể bỏ rơi. Ý con thế nào?
Ngọc đứng lên, cúi đầu lễ phép:
– Chuyện kết hôn không đáng để mẹ cha buồn lòng. Con xin nghe theo lời bố mẹ.
Đốm lửa trên tay ông Hoạt hơi run lên, ông vội xua tay:
– Ý của bố không phải như vậy. Bố làm sao mà đẩy con vào đống lửa được chứ?
Trong lòng Ngọc cảm thấy khó hiểu. Cô vẫn im lặng xem ông nói gì.
– Nguyên có tốt thì cũng đã bị liệt, nửa đời sau coi như hỏng rồi. Con thì khác, còn cả tương lai ở phía trước. Con có biết cậu Tùng em họ của Nguyên không? Ông nội Nguyên vừa đón nó về, mà nó lại rất thích con, ngỏ ý muốn lấy con.
Nét bình tĩnh trên mặt Ngọc vỡ tan. Cô cắn chặt răng đáp:
– Vâng.
– Ngày xưa nhà chúng ta đặt ra hôn ước là hôn ước với cậu Nguyên lành lặn. Giờ thì nó không còn là nhân duyên tốt của con nữa. Cậu Tùng sau này có thể sẽ thừa kế gia nghiệp. Ngày mai bố đứa con đi đến nhà họ, con tặng quà cho cậu Tùng, mừng cậu ấy về nhà họ Võ. Bố biết nhà họ Võ là người khôn khéo, chắc chắn dì sẽ có cách để con trở thành vợ của cậu Tùng.
Thấy Ngọc im lặng, bố cô nhướng mày:
– Con có đồng ý không?
Ngọc nắm chặt tay lại, nén cơn giận trong lồng ngực:
– Dạ không ạ. Con biết bố làm điều gì cũng muốn tốt cho con.
– Tất nhiên bố muốn tốt cho con. Con đi ngủ đi, chuẩn bị sẵn mấy bộ quần áo. Mai bố sẽ đưa quà cho con mang đi.
– Vâng. Vậy con về phòng trước ạ.
Bước chân của Ngọc nặng nề sau cuộc nói chuyện, đến nỗi trở về phòng lúc nào cô cũng chẳng hay.
Đèn phòng sáng lên, hai đứa nhóc một cao một thấp đứng trước mặt Ngọc.
Đứa nhỏ hơn ôm lấy eo cô, khóc nấc lên:
– Chị ơi! Em không muốn chị lấy chồng đâu. Hu hu.
Ngọc vuốt đầu Huyền, nhìn lên cô bé mười hai tuổi đang nhăn mặt nhăn mũi:
– Con bé sao vậy Lan?
Lan mím môi, kéo Ngọc vào trong đóng cửa phòng lại:
– Còn sao nữa? Ban nãy Huyền nghe thấy mẹ nó nói chuyện với bố. Họ bàn tính để chị lấy cái gã tên Tùng đó. Bà ta biết rõ là gã khốn đó ăn chơi lêu lổng, tình nhân xếp hàng dài bên ngoài mà vẫn muốn ép chị lấy hắn. Giờ chị ở đây, để em đi giết bà ta.
Huyền nghe thế càng khóc to hơn:
– Em không muốn chị phải gả cho người xấu đâu.
Khóe mắt Ngọc rưng rưng. Cô ngồi xuống, ôm cả hai em gái vào lòng. Hai đứa nhỏ cũng tựa vào vai cô nghẹn ngào.
– Hai đứa có thấy chị của các em bị bắt nạt bao giờ không?
Huyền lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay nhỏ xíu của bé đưa lên lau nước cho chị gái.
– Chị biết rõ người dì muốn chị lấy là kẻ như thế nào. Chị cũng không bao giờ lấy hắn ta để mang khổ. Nhưng chúng ta không thể nào phản kháng quá rõ được. Hai em còn phải đi học, còn phải bình an lớn lên nữa.
– Đợi chị thêm vài năm nữa thôi, được không? Khi hai đứa lớn lên rồi, chị sẽ đưa hai em ra khỏi đây.
Kể từ khi mẹ mất, để lại em gái còn đỏ hỏn là Lan, trách nhiệm nuôi dưỡng em đã trút xuống vai của Ngọc. Nhưng cô chỉ là chị gái, người bảo hộ hợp pháp của Lan là ông Hoạt. Sau này ông lấy vợ hai, bà ấy nghiễm nhiên có quyền can thiệp vào cuộc sống của em cô. Dì hai là người phụ nữ tham lam, ham hư vinh. Bà sẵn sàng đánh đổi tất cả để đem lại lợi ích tiền bạc hoặc danh vọng, kể cả con gái ruột của mình là Huyền.
Ngọc có hai đứa em, một cùng mẹ, một khác mẹ, tám tuổi, mười hai tuổi… Cô sống trong cái khổ, không phải chưa từng nghĩ đến việc phản kháng hay dời khỏi đây. Nhưng cô đi rồi, lấy ai chăm sóc cho chúng, lấy ai nuôi chúng học hành đầy đủ?
Kể cả mối hôn sự này, cô cũng phải âm thầm tính toán để bản thân không bị rơi vào chốn nước độc, đồng thời bảo vệ hai em.
Lan hờn dỗi đẩy chị gái ra, mắt đỏ hoe:
– Chờ mấy năm trước thì chị đã bị tên Tùng kia hành hạ chết rồi. Lúc này ai đưa bọn em ra khỏi đây đây?
Ngọc vuốt tóc em gái, hứa hẹn:
– Chị không lấy cái gã ăn chơi đàn đúm kia. Chồng của chị chỉ có thể là Võ Duy Nguyên.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.